Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 18: CON NGƯỜI THỨ HAI CỦA SYAORAN

Rinca_seta​

22/12/2015

- Aaaaaaaaaaaaa.......

Sakura mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt đáng sợ đang kề sát mặt mình. Cô ngồi bật dậy, lùi về phía sau, hai tay xua lia lịa:

- Ôi, ông là Đầu trâu hay Mặt ngựa vậy? Lúc còn sống, tôi chưa làm việc xấu bao giờ, đừng hù dọa tôi chứ!

- Gâu... Gâu... - kẻ đáng sợ kia kêu lên giúp Sakura nhận ra đó là ai:

- Kero? Sao cậu lại ở đây? Trời, không lẽ cậu cũng chết theo tớ rồi hả? Tớ tưởng là cậu đã trốn thoát rồi chứ? Ừ, mà hình như cậu đã biến mất trước khi căn nhà đó bốc cháy. Vậy chẳng lẽ cậu ngốc đến nỗi quay trở lại chịu chết sao? Đây là....

Lúc đó, Sakura mới nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ, được trải ga trắng. không gian nơi đây âm u, không có chút ánh sáng nào. Sakura ôm lấy Kero:

- Oái, đúng là mình đến địa ngục thật rồi! Âm u đến phát sợ. Hic, tưởng lúc chết mình sẽ được lên thiên đàng chứ, sao lại xuống địa ngục nhỉ? Oa... aaaaa....

Bỗng có tiếng mở cửa và tiếng bước chân làm Sakura giật mình. Cô nhắm mắt lại, nghĩ thầm: “Trời đất, Diêm Vương đến rồi à? Rika ơi là Rika, đáng lẽ cô phải bảo tôi gặp Ngọc Hoàng có phải hơn không? Tôi ớn ông Diêm Vương này lắm! Hu hu...”

- Cô tỉnh rồi à? – Tiếng nói vang lên sau lưng Sakura

Sakura nhắm chặt mắt, ngồi quay lưng ra phía cửa, không chú ý đến người hỏi:

- Đúng, đúng. Tôi tỉnh rồi. Hu hu, tôi chẳng muốn tỉnh lại mà gặp ông đâu. Ông là Diêm Vương hả? hay Đầu trâu? Mặt ngựa? Dì tôi nói ở địa ngục thì chẳng có ai là tốt đâu. Nhìn ai cũng đáng sợ cả. Đừng bắt tôi phải nhìn mặt ông. Tôi sợ ma nhất trên đời này!

- Đừng lo, tôi không phải là Diêm Vương, cũng chẳng phải Đầu trâu, Mặt ngựa. Tên tôi là Li Syaoran - người kia bật cười.

Sakura vẫn ôm chặt Kero, không dám mở mắt:

- Dưới địa ngục thì cái gì cũng thế cả mà thôi. Diêm Vương hay là Li Sy....

Sakura định thần, từ từ mở mắt ra và chầm chậm quay lại. Cô không tin vào mắt mình nữa khi thấy một tay con trai đang nhìn cô mỉm cười - nụ cười đáng ghét nhất mà cô đã mong gặp. Sakura kinh hoàng nhìn quanh:

- Li Syaoran? Đây là đâu vậy? Chẳng lẽ anh cũng xuống địa ngục rồi sao? Ôi, tội nghiệp quá! Chắc lúc trước anh làm việc xấu hả? Anh xuống địa ngục thì còn nghe được, tại sao tôi cũng phải xuống nhỉ?

Syaoran cười dữ dội:

- Ha ha, tại sao tôi xuống nghe được mà cô thì không được?

- Tại vì tôi là người tốt! – Sakura cự lại.

- Tôi biết rồi – Syaoran cố nín cười, nhượng bộ - cô đừng lo, đây không phải là địa ngục đâu.



- Vậy đây là.... – Sakura ngạc nhiên, để ý thấy đây là một căn phòng nhỏ, có nhiều cửa sổ. Cô với tay mở một cánh cửa sổ gần giường và nhìn ra ngoài, thấy bên dưới có một khu vườn rộng, cây cối rậm rạp – đây là nhà anh sao?

- Đúng! Tôi vốn định đưa cô về nhà nhưng đến lúc đó mới nhớ ra là chưa biết nhà cô. Thật chán quá!

- Anh cứu tôi à? Tại sao anh lại biết tôi ở đâu mà cứu?

- Kero là con chó được tôi huấn luyện từ nhỏ, nên có thể gọi nó là một con chó cảnh binh cũng không sai. Dù nó có hơi ngốc nhưng nhiều khi cũng được việc (Kero gằm ghè nhìn Syaoran). Chính nó chạy về báo cho tôi biết. Người nhà cô đang lo cho cô lắm đấy. Eriol đã đến đây gây sự với tôi vì hắn nghĩ là tôi giấu cô đi. Khi Eriol vừa về, tôi đang định đi tìm cô thì Kero chạy vào. Nó đã dẫn tôi dến căn nhà cô bị nhốt, lúc đó đã cháy gần hết. Tôi cứ tưởng cô tan ra với đống tro đấy rồi, không ngờ cô chỗ cô nằm lửa chưa lan đến. Chỉ có chiếc giày của cô là bị cháy một chút, chân cô cũng bị bỏng khá nặng đấy. Tốt nhất là hãy yên phận năm cho đến khi chân lành lại.

Sakura nhìn xuống chân và thấy chân mình được băng bó rất cẩn thận. Lúc tỉnh dậy, dù thấy hơi đau ở chân, nhưng cô nghĩ ở địa ngục thì cái gì cũng vậy nên không chú ý. Bây giờ, để ý lại, Sakura mới nhận ra, chiếc áo ngoài bị Rika lấy mất đã ở trên người cô. Sakura ngạc nhiên:

- Bộ áo này....

- Tôi nhìn thấy nó bị vất quăng ở bên ngoài nên đã nhặt về và mặc vào cho cô.

- Cám ơn! – Sakura lẩm nhẩm – Cám ơn vì đã cứu tôi.

- Được rồi, cô cảm ơn chẳng thật lòng chút nào! Xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết, được không?

Sakura im lặng, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra với mình. Cô đã may mắn thoát chết trong gang tấc. Chuyện gì xảy ra nếu Kero không thoát ra ngoài được? Có lẽ, nếu vậy thì hiện giờ, đối mặt với cô không phải là bộ mặt “đáng ghét” của Syaoran mà có lẽ là bộ mặt đáng sợ của Diêm Vương rồi. Syaoran ngồi im lặng nghe Sakura kể lại tòan bộ câu chuyện. Vẻ mặt anh có vẻ suy tư và trầm ngâm theo từng lời kể. Sau khi Sakura nói xong, Syaoran vẫn ngồi im. Một lát sau, anh lặng lẽ nói:

- Rika à? Hừm, thì ra là như vậy. Thật không ngờ! Ha ha, nhưng có lẽ cũng thú vị dấy, Rika Sasaki.

Sakura sững sờ nhìn Syaoran. Chưa bao giờ cô thấy sợ hãi như lúc này, cho dù lúc phải đối mặt với cái chết cũng không bằng bây giờ, khi cô tưởng như đã an toàn. Người ngồi trước mặt cô không phải là Syaoran mà cô quen biết. Không còn là nụ cười tự tin, dễ mến mọi ngày mà là một nụ cười lạnh lẽo, đáng sợ. Đôi mắt của anh ta ánh lên những tia nhìn tàn ác. Không. Không còn là bộ mặt mọi khi của Syaoran nữa. Đó là bộ mặt của QUỶ. Cả người Sakura run lên, cô muốn nhắm mắt, nhưng lại không thể nhắm. Muốn bỏ chạy nhưng không thể động đậy. Dường như nhận ra sự thay đổi của mình, Syaoran nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường:

- Cô có sao không? Cô lạnh à? Có vẻ người cô đang run lên.

- Không... Tôi không sao - Sakura nói, cố giấu đi giọng nói sợ hãi của mình – tôi.. Tôi phải về rồi. Nếu không mọi người sẽ lo lắng lắm. Không chừng họ nghĩ tôi đã chết rồi và sẽ âm ĩ lên mất.

Sakura vội vàng đứng dậy. Cô quả thật không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Cô muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, càng nhanh càng tốt, để không phải chịu sự ảnh hưởng của ác quỷ. Nhưng đúng là vết bỏng ở chân cô khá nặng, vì vậy, vừa chạm chân xuống đất, Sakura ngã quỵ xuống. Syaoran nhanh chóng đỡ lấy cô:

- Không sao chứ? Chân cô chưa đi được đâu. Tôi sẽ đưa cô về!

Sakura không dám quay lên nhìn vì sợ nhìn thấy ánh mắt đầy sự độc ác kia. Cô hoảng sợ thật sự:

- Tôi tự về được mà. Tôi... ối.... Sakura kêu lên vì vết bỏng đau rát.

Syaoran thở dài. Anh để Sakura ngồi yên xuống giường và đi ra ngoài. Sakura, không biết vì chân đau hay vì quá sợ hãi, ngồi yên, không nhúc nhích. Một lát sau, Syaoran bước vào, mang theo một chiếc áo khoác. Vẫn với nụ cười mỉm dịu dàng, anh đưa áo cho Sakura:

- Mặc áo vào đi, Sakura. Tôi đưa cô về!



Sakura cũng không hiểu tại sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời, mặc chiếc áo Syaoran đưa. Sự sợ hãi làm cả người Sakura run lên. Và một lần nữa, cô lại yên phận để cho Syaoran cõng về nhà. Suốt đường đi, ngoài những câu hỏi đường, Syaoran không nói một lời nào mà chỉ lầm bầm gì đó. Dường như con đường đã trở nên dài thênh thang, đi mãi, đi mãi mà không đến nàh. Sakura đã rất vui mừng khi nhìn thấy Syaoran. Cô có rất nhiều, rất nhiều điều muốn hỏi anh: Lâu nay anh ta đã đi đâu? Tại sao lại cố tình tránh mặt cô? Còn nữa, “không làm bạn bè nữa”, câu ấy có ý gì? Nhiều lắm, Sakura muốn hỏi Syaoran tất cả những gì mà cô thắc mắc bấy lâu nay. Nhưng, Sakura tự trách mình, cô cũng thật ngốc. Đáng lẽ, cô phải thấy ngay từ đầu, từ khi tỉnh dậy trong căn phòng đó, đáng lẽ cô cũng phải nhận ra điều đó mới phải: Người cứu cô và nói chuyện với cô không còn là Syaoran của mọi ngày nữa. Bây giờ, khi ngồi trên lưng Syaoran, nhớ lại, Sakura mới nhận ra ánh mắt của anh lúc nói chuyện với cô rất kì lạ: đó là ánh mắt đau khổ, tức giận lại khó xử. Đôi mắt ấy không còn nhìn cô ấm áp, bao bọc cô bằng cảm giác an toàn mà khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, đáng sợ. “Chỉ một thời gian không gặp mà anh ta thay đổi đến thế sao? Ánh mắt của anh ta... Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” Sakura chợt cảm thấy kì lạ. Nỗi sợ hãi trong lòng cô biến thành sự đau lòng. Tại sao lại đau? Chính Sakura cũng không biết.

- Chuyện gì đã xảy ra suốt hai tháng nay vậy? Tại sao anh cố tình tránh mặt tôi? – Sakura hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Syaoran vẫn không nói gì. Anh chỉ im lặng, bước đi những bước nhanh chóng. Bất chợt, anh dừng lại:

- Tiếp theo đi đường nào? Trái hay phải?

- Trái – Sakura trả lời.

Mặc dù biết sẽ không nhận được câu trả lời, Sakura vẫn đánh liều hỏi:

- Syaoran này, hôm trước anh có nói sẽ giúp tôi lần cuối với tư cách bạn bè. Vậy đây là lần cuối anh giúp tôi với tư cách bạn bè phải không? Thế sau này thì với tư cách gì? Anh có còn giúp tôi nữa không?

Đúng như dự đoán của Sakura, Syaoran không nói gì. Sakura chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng “hừ” nho nhỏ, nhỏ nhưng vẫn toát lên sự lạnh lùng trong tiếng nói. Sakura im bặt, cố gắng chế ngự sự sợ hãi, cầu mong nhanh chóng về nhà để thoát khỏi cái lặng lẽ đáng sợ này. Cô vẫn muốn hỏi anh thêm nhiều câu, nhưng lại không dám mở miệng. “Tại sao vậy? Dù có hơi khác, nhưng chỉ mới lúc nãy cả hai người còn nói chuyện với nhau rất tự nhiêin mà? Tại sao đột nhiên lại khác đi? Vì câu chuyện của mình ư? Rika và Syaoran có quan hệ gì sao? Biết trước thế này mình sẽ không kể ra nữa, biết đâu lại tốt hơn. Nay thật là một ngày tệ hại. Dù sao thì nó cũng là tháng 2!”. Sakura nhắm chặt mắt lại, ước sao khi mở mắt ra mọi thứ sẽ biến mất, tất cả chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng. Trước mắt cô vẫn là một Syaoran bình tĩnh, quyết đoán, luôn hài hước và dịu dàng, tự tin đến kiêu căng. Nhưng không, vẫn chỉ là một màn đêm yên tĩnh, bao phủ lấy không gian im lặng. Sakura lại từ từ khép mắt lại.

- Akizuki

- Hả? – Sakura giật mình mở mắt ra. Cô và Syaoran đang đứng trước một căn nhà lớn, được bao quanh bởi những hàng cây xanh, với hương thơm dìu dịu của hoa cỏ. Căn nhà mọi khi ồn ào, nay đứng tĩnh lặng và im ắng. Syaoran đứng im nhìn bảng tên nhà.

- Đây là nhà cô? – Syaoran đặt Sakura xuống đất, hỏi nhưng không đợi câu trả lời của Sakura mà đưa tay đập cửa.

Căn nhà im lặng nhưng vẫn sáng đèn. Sakura nhận thấy có bóng người đứng lên đi ra ngoài. Syaoran nhìn lên và nhận xét:

- Nhà đẹp lắm. Hình như có người ra mở cửa rồi đấy. Eriol cũng ở đây, vậy nên tôi không thể đưa cô vào tận nhà được. Nghe này Sakura – Ngay sau đó anh chuyển sang giọng căn dặn như một bà mẹ đi xa nhà không yên tâm về đứa con gái nhỏ - Nhớ cẩn thận nhé. Trong túi áo có thuốc chữa bỏng, mỗi ngày thay thuốc 2 lần. Số thuốc ấy đủ dùng đến lúc cô khỏi chân đấy. Nếu vết bỏng còn đau thì phải đi tìm thầy thuốc. Cần phải cẩn thận khi đi ra ngoài, cô là con gái, tốt nhất là nên đi cùng một người nào đó. Nếu không có thì đi với Kero cũng được. Nó thỉnh thoảng cũng được việc. À mà nó đâu rồi? – Syaoran nhìn quanh, lắc đầu hỏi – Cái con chó này... Nhưng không sao, mai là nó lại về thôi. Đừng một mình gây sự với đám côn đồ, du đãng. Nhớ chưa? (Sakura gật đầu lia lịa như chú mèo con ngoan ngoãn). Còn các câu hỏi của cô – giọng Syaoran chợt trầm xuống, anh khẽ thở dài – Trong hai tháng qua, đúng là có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng lúc này tôi không thể cho cô biết được. Tôi cũng không hề có ý tránh mặt cô. Không phải với tư cách bạn bè thì có nghĩa là với tư cách khác, đơn giản thôi mà. Câu hỏi cuối cùng của cô là tôi có còn giúp đỡ cô nữa không chứ gì? Điều này thì tôi không dám chắc, có thể là có mà cũng có thể là không. Vì thế nên tôi cũng không thể trả lời câu hỏi: Đây có phải lần cuối cùng tôi giúp cô không? Còn nếu sau này giúp cô thì giúp với tư cách gì à? Tôi cũng.... chịu. Tùy từng tình huống thôi.

Syaoran im lặng nhìn Sakura, vẫn bằng đôi mắt ấm áp quen thuộc hàng ngày. Có tiếng bước chân trong nhà. Syaoran mỉm cười:

- Không sao đâu. Chúc cô bình yên và chân sớm lành lại. Còn nữa, đừng bao giờ tin người nhanh quá thế. Hai lần rồi mà cô còn chưa nhớ đời thì quả là... quá tệ. – Syaoran chợt không nói nữa, nhìn Sakura một cách phân vân – Tôi có việc này muốn nói với cô. Tôi....

- Sao?

Không gian lại một lần nữa im lặng. Syaoran nói nhanh:

- Không có gì cả. Chà, theo sự phán đoán của tôi, có vẻ cô sắp có lại kí ức của mình rồi đấy, nhờ những người đang ở trong nhà cô. Đến lúc ấy thì... Đây chính là việc cuối cùng tôi giúp cô với tư cách bạn bè, tôi cho cô một lời khuyên: Nếu có kẻ nào muốn giết cô, hay có kẻ nào kề kiếm sát cổ cô thì cô phải ra tay trước, dùng kiếm của mình hoặc kiếm của chính hắn, đâm thẳng vào ngực hắn. Phải thật nhanh chóng, mạnh mẽ, dứt khoát, không được chần chừ. Vì chỉ một chút do dự thôi, cô sẽ chết. Bây giờ cô chưa hiểu đâu, nhưng cũng sắp rồi. Xin lỗi vì tôi chưa dạy kiếm cho cô như đã hứa, cô phải tự tìm thầy học thôi.

Tiếng tra chìa khóa vào ổ vang lên lách cách. Syaoran quay lưng, đi thẳng, bỏ lại Sakura đứng ở đằng sau ngơ ngác, không hiểu gì. Gió thổi tung bay những lọn tóc nâu của Syaoran, ánh đèn mờ ảo từ trong nhà hắt ra làm cho hình ảnh của anh cũng mờ ảo theo. Đi được một quãng ngắn, Syaoran bỗng dừng lại – giọng nói của anh âm vang như từ một cõi xa xôi vọng về:

- Tạm biêt! Không.... là vĩnh biệt cô bạn Sakura Akizuki. Đừng cố tìm gặp tôi làm gì hoặc nếu có gặp thì cũng hãy tránh xa tôi ra và tốt nhất đó phải là chỗ đông người. Bởi vì lần sau, chỉ cần gặp lại cô thì thanh kiếm trên tay tôi sẽ kết thúc mạng sống của cô. Chúc cô bình an cho tới khi xem được màn kịch hay của tôi, khi mà tôi đã tìm ra “người ấy”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook