Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 23: THẢM SÁT

Rinca_seta​

22/12/2015

- Chuyện gì vậy? Sakura lo lắng nhìn lại phía sau.

"Tứ đại hộ pháp" lắng tai nghe. Một người trong số họ trả lời:

- Hỏng rồi, công chúa, chúng ta rời khỏi đây nhanh lên. Có lẽ hầm điện này sắp sập rồi

- KHÔNG ĐƯỢC, KHÔNG... BA ĐANG Ở TRONG ĐÓ MÀ - Sakura hét lên, át đi tiếng đá đổ.

- Công chúa, giờ không vào đó được nữa. Công chúa quên lời quốc vương dặn sao? Công chúa còn phải thực hiện lời hứa với quốc vương nữa mà. Công chúa, công chúa không thể chết!

- KHÔNG!

Sakura hét lên, nhất quyết thoát khỏi bàn tay "Tứ đại hộ pháp" để quay lại bển trong, nơi quốc vương đang yên nghỉ. Nhưng, cũng bất ngờ như khi bắt đầu, tiếng đá sập lở ngừng lại, trả lại sự yên tĩnh âm u cho hầm điện.

- Ngừng rồi. - "Tứ đại hộ pháp" ngạc nhiên quay lên nhìn – công chúa, chúng ta ra khỏi đây thôi. Nhanh lên trước khi hoàng hậu bị đầu độc.

- Mẹ ư?

Sakura hoảng sợ. Sự an nguy của mẹ khiến Sakura chạy vội khỏi khu hầm điện, nhanh chóng quay trở lại đại điện chính. Mọi người ùa ra đón. Vị trưởng lão, sư phụ của Sakura bước đến đầu tiên:

- Công chúa, chúc mừng công chúa đã trở ra!

- Sư phụ, ba... ba...

Sakura muốn khóc. Đôi mắt cô bé long lanh nước mắt. Cô bé muốn gào lên với sư phụ, muốn nói với sư phụ tất cả, muốn để sư phụ biết được những chuyện mà quốc vương đã nói với cô bé. Nhưng vị sư phụ già chỉ gật đầu, mỉm cười. Ông vung tay áo rộng của mình, che khuất Sakura khỏi tầm mắt những vị khách đang tò mò nhìn "Tứ đại hộ pháp", lúc đó vừa ra đến nơi, đứng cạnh Sakura.

- Không sao đâu, công chúa – ông thì thầm – công chúa nhất định sẽ bình an. Dù phải hi sinh tính mạng già này, ta quyết sẽ bảo vệ công chúa.

Sakura ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn sư phụ. Khóe mắt ông cũng giàn giụa nước mắt. Nhưng rất nhanh chóng, ông dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt ấy, quay lại chỗ những vị khách, ông nói to:

- Ái chà, công chúa cảm động vì được làm lễ trưởng thành nên đã chảy nước mắt rồi. Không sao đâu! A, quốc vương đâu rồi, công chúa?

Vị sư phụ khẽ nháy mắt với Sakura. Sakura chợt hiểu ra. Nếu bây giờ để cho mọi người biết quốc vương đã băng hà thì thật sự rất nguy hiểm. Mẹ Sakura, hoàng hậu Nadeshiko đang ngồi nói chuyện với hai vị phu nhân Li và Sakura, bọn họ có thể giết mẹ bất kì lúc nào. Anh hai vẫn không thấy đâu, không biết anh có an toàn không? Thêm nữa, tất cả gia tộc họ Li và Sasaki đều tập trung ở đây, số lượng đông hơn nhiều so với gia tộc Kinomoto. Vậy nếu họ muốn giết hét những người gia tộc Kinomoto thì dễ dàng quá. Sakura trả lời:

- À, ba... quốc vương đang bận chút việc trong hầm điện. Con không biết là việc gì nhưng ba nói không sao, ba muốn tự mình làm việc và bảo con lên trước. "Tứ đại hộ pháp", các ngươi có thể lui.

- Rõ - "Tứ đại hộ pháp" vâng lệnh và biến mất trong nháy mắt.

Sakura đi theo sư phụ ra ngoài. Những người đứng trước cửa hầm chúc mừng Sakura đã hoàn thành nghi lễ trưởng thành. Lúc bấy giờ Sakura mới nhận ra sự vắng mặt của ông Li và Sasaki, cùng toàn bộ những người hai ông này mang theo. Cô bé cảm nhận sự nguy hiểm đang rình rập cung điện:

- Sư phụ, gia tộc Li và Sasaki đi đâu rồi à?

Vị trưởng lão thở dài:

- Bọn họ cáo lỗi nói có chút chuyện rồi đi ra suốt từ lúc con vào hầm điện đến tận bây giờ không thấy trở về. Thái tử đã cảnh báo ta về chuyện này và trực tiếp canh phòng rồi. Công chúa, con hãy nghe đây: Cho dù có chuyện gì xảy ra, con nhất định không được chết. Con là niềm hi vọng cuối cùng của vương quốc Clow, của gia tộc Kinomoto chúng ta. Mọi người sẽ cố hết sức bảo vệ con. Định mệnh đã là như thế, nếu thật sự không thể thoát được định mệnh thì.... Dù sao, nếu ta, mẹ con, anh hai con, các vị trưởng lão khác... đều không sống sót được thì ta cũng đã bố trí Sonomi Daidouji chăm sóc con. Bà ấy sẽ là người bảo hộ cuối cùng của con.

- Sư phụ! Mọi người... – Sakura đau đớn thì thầm khi nghĩ đến cảnh tất cả những người cô bé yêu thương bấy lâu nay đều rời bỏ cô bé, đi đến một nơi rất xa, xa đến nỗi cô bé không thể đến được.

Vị trưởng lão mỉm cười, xoa đầu Sakura. Sakura nhìn lên phía hoàng hậu. Mẹ cô bé đang ngồi nghe hai vị phu nhân kể những chuyện trên trời dưới biển. Ánh mắt bà buồn bã nhìn vào chén rượu đang cầm trên tay. Sakura định hét lên với mẹ, hét lên rằng bà đừng uống, bởi vì trong rượu có độc, nhưng hoàng hậu chợt nhìn thẳng vào mắt Sakura. Tia nhìn của bà đau đớn nhưng đầy kiên quyết. Cái nhìn đó như ra lệnh cho Sakura, ra lệnh rằng cô bé phải im lặng.

Sakura chẳng thể làm gì hơn là nghe lời mẹ. Cô bé sợ hãi, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, cầu mong. Cô bé cầu mong sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cô bé ước sao tất cả chỉ là giấc mơ. Mong rằng, hai vị điện chủ Li và Sasaki sẽ không thực hiện kế hoạch tàn sát tại cung điện này. Nhưng... dường như lời cầu nguyện của cô công chúa nhỏ không được đáp trả, khi một người lính từ bên ngoài chạy vào, bẩm báo:

- Hoàng hậu, Li phu nhân, Sasaki phu nhân, tìm thấy xác của 154 người mà ngài Li mang theo ở ngoài vườn, cùng với 200 người nữa rải rác ở các khu canh phòng, có lẽ là những người mà ngài Sasaki đưa đưa đến.

Li nước quả trên tay Li phu nhân rớt xuống, vỡ tan. Bà đứng bật dậy, lắp bắp nói:

- Chồng... Chồng.. tôi đâu? Anh ấy... đâu... đâu rồi?... – Li phu nhân không thốt lên lời, trong khi phu nhân Sasaki ngồi lặng đi.

- Dạ, không có ông Li trong số đó. Nói đúng hơn là chúng tôi cũng không biết ông Li có nằm ở đó không. Nếu cần, phu nhân có thể ra xác minh.

Không khí như ngừng thở. Li phu nhân và Sasaki phu nhân lao đi, hoàng hậu cũng bước theo. Các vị trưởng lão vội vã đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau và đi theo hoàng hậu. Sakura hấp tấp chạy theo. Đến vườn, cô bé kinh hoàng không dám nhìn tiếp. Máu lai láng, xác nưgời chồng lên nhau. Có những kẻ bị hủy hoại toàn bộ khuôn mặt. Mùi máu tanh xông lên đến tận mũi. Những con quạ kêu quang quác trên bầu trời. Tất cả mọi người đều lùi lại khi thấy cảnh tượng khủng khiếp này. Hoàng hậu tái xám mặt, ôm lấy Sakura. Bà Li gào lên:

- Anh Hiroshi, anh đâu rồi? Anh Hiroshi? Trời ơi, chú ba, chú tư, các chú làm sao thế này? Kẻ nào giết các chú thê thảm như vậy?

Bà Li quỳ sụp xuống, ôm lên hai xác người đầy máu. Khuôn mặt của hai người này đã bị phá hủy gần hết nhưng vẫn có thể nhận ra, trong khi đó, những xác người nằm bên cạnh, gần như không còn nhận diện được nữa do khuôn mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn. Những người chứng kiến không ai biết nói gì để an ủi bà Li. Vừa lúc đó, tiếng phu nhân Sasaki hét lên:

- ANH HIDESAWA!

Mọi người vội vã chạy lại. Sasaki phu nhân đang ôm trên tay một hình hài bê bết máu, tay và chân đều mất, đầu bị chẻ đôi, gần đứt. Đôi mắt ông ta mở to, còn nguyên vẻ kinh hoàng. Ánh mắt phu nhân Sasaki rực vẻ căm thù:

- Kẻ nào? Kẻ nào giết anh ấy? Anh ấy đã làm gì các người mà các người giết anh ấy thê thảm thế này? KẺ NÀO?

Vị phu nhân gào lên. Tiếng gào của bà làm đàn quạ vừa đáp xuống gần đó giật mình bay vút lên cao.

Mọi người nhìn nhau, rồi lại quay lại nhìn hai người phụ nữ. Một người đang ôm xác chồng trong tay, còn một người vẫn mải miết gọi tên chồng, lần mò từng xác người để tìm chồng. Hoàng hậu bước đến gần Sasaki:

- Sasaki phu nhân, chúng ta vào trong kia thôi. Chúng tôi hứa sẽ tìm ra thủ phạm giết ông Sasaki. Nhất định là thế!

- BUÔNG RA! – bà Sasaki hét lên – các người cút đi. Đáng lẽ ta không nên đến dây... đáng lẽ chồng ta không biết giết thế này... Các ngươi cút đi, CÚT HẾT ĐI... Ta muốn ở lại một mình với chồng ta....

Biết không thể ngăn cản được người phụ nữ đang đau lòng vì mất chồng, mọi người đành để bà ta lại. Li phu nhân vẫn đang gào thét thảm thiết, trở nên điên loạn khi không tìm thấy chồng đâu. Hoàng hậu dìu Li phu nhân vào đại điện chính. Vừa vào đến cửa đại diện, hoàng hậu đứng khựng lại, không dám đi tiếp. Mùi máu tanh xông lên, ngạt thở. Các vị trưởng lão nhìn nhau, rồi bước vào trước. Sakura hét lên khi vừa đặt chân vào: Khắp đại điện, chỗ nào cũng là máu. Máu lênh láng trên nền nhà, nhuộm đỏ các vật dụng khác. Trên tường, bàn,... không đâu không có máu. Mùi tanh làm người ta buồn nôn. Một vị trưởng lão đi quanh, xem xét đại điện:



- Toàn bộ... toàn bộ những người còn lại của gia tộc họ Li... - vị trưởng lão ngừng lại ở một xác người. Ông quay ra – bà Li, xin chia buồn với bà... Ngài Li Hiroshi đã qua đời.

Người phụ nữ thét lên, lao tới chỗ vị trưởng lão đang đứng. Dưới chân ông, xác của ông Li nằm yên, máu nhuộm đỏ bộ áo ông ta mặc. Đôi mắt ông bị moi ra, vất bên cạnh. Không ai dám bước vào đại điện. Nơi xinh đẹp này đã trở thành nơi kinh hoàng nhất, toàn máu và tiếng gào thét của người phụ nữ mất chồng. Bà Li sau một hồi kêu gào rồi ngất đi. Sakura cũng không chịu nổi. Vị trưởng lão sai người đưa bà Li về một căn phòng riêng, hoàng hậu đích thân đưa Sakura về phòng nghỉ. Mặt trời từ từ xuống núi, bóng tối bao phủ lên tòa cung điện. Màn đêm rợn người với tiếng quạ kêu, tiếng thét gào của gió và của những oan hồn.

Chẳng nghỉ được bao lâu, cánh cửa phòng nơi hoàng hậu và Sakura đang ngủ bật mở, một người lính bước vào:

- Xin lỗi đã làm phiền hoàng hậu, nhưng đại trưởng lão nói vào báo với hoàng hậu. Đã phát hiện xác của Sasaki phu nhân, chết bên cạnh xác của ngài Sasaki.

- Chết.... chết sao? – hoàng hậu không tin vào tai mình – sao lại vậy?

- Dạ, chúng thần không biết. Rất thê thảm. Đầu của phu nhân bị chặt và đặt ở bên cạnh. Cạnh đó, chúng thần tìm thấy vật này.

Người lính đưa lên một con dao đẫm máu. Hoàng hậu cầm lấy và ra lệnh cho tên lính lui. Con dao toàn máu, bôi đỏ tay hoàng hậu và nhỏ xuống sàn. Trên cán dao, khắc gia huy của dòng họ Kinomoto và một dòng chữ: “Hận thù chưa dứt!”

Hoàng hậu đọc dòng chữ, đôi mắt bà mở to. Bà loạng choạng, không đứng vững nữa, phải ngồi xuống giường. Hoàng hậu với tay, lấy cốc nước trên bàn, uống hết và bỗng bật cười vang:

- Ha... ha ha.. Ha ha ha ha....

Tiếng cười của hoàng hậu đánh thức Sakura. Cô bé mở mắt nhìn cốc nước trên tay mẹ:

- Nước gì vậy hả mẹ? Có chuyện gì vui ạ? Máu ở đâu vậy?

Hoàng hậu đi lại gần giường, ngồi xuống, ôm Sakura vào lòng. Máu từ miệng hoàng hậu nhỏ xuống tay Sakura:

- Mẹ ơi, máu...

- Ừ, mẹ biết, Khục... – máu từ miệng hoàng hậu tuôn ra nhiều hơn. Hoàng hậu ngã gục xuống, Sakura đỡ lấy mẹ, bất lực ngồi im nhìn - mẹ sắp đi theo ba con rồi. Ba con cũng trúng loại độc này phải không? Xin lỗi con, Sakura. Mẹ không thể bảo vệ được anh con, giờ lại không thể bảo vệ con nữa. Ba mẹ đã biết trước việc này mà lại không thể làm gì khác được. Con nhất định phải sống, nhớ không, Sakura? Chắc "Tứ đại hộ pháp" đang ở đâu đó quanh con chứ?

- Dạ, hiện giờ họ không ở đây?

- Vậy sao? Mẹ có chuyện... muốn... nói với... họ... Khụ.. khụ...

- Mẹ.. Mẹ... – Sakura gọi, giọng cô bé yếu ớt và bất lực.

- Sakura, chắc con cũng biết ba mẹ đều bị gia đình Li và Sasaki đầu độc... Mẹ biết... ba con cũng biết... ba mẹ đã đoán trước sẽ có ngày này... Sakura, ba con... ba con không... phải.. là người xấu... Ba con... là người... nhân hậu... đừng trách ba... Nếu trách, hãy.. trách mẹ... Mẹ có lỗi... mẹ xin lỗi....

Giọng nói của hoàng hậu mỗi lúc một yếu ớt dần. Sakura hét lên:

- MẸ CŨNG GIỐNG BA, CHỈ BIẾT NÓI XIN LỖI. SỐNG MỚI CÓ THỂ XIN LỖI ĐƯỢC CHỨ? SỐNG MỚI TRẢ ĐƯỢC LÕI LẦM. TẠI SAO BA MẸ LẠI CHẤP NHẬN CHẾT? TẠI SAO?

Đáp lại sự tức giận của Sakura, hoàng hậu chỉ mỉm cười:

- Con chưa hiểu đâu. Sau này, đến một ngày nào đó, con sẽ hiểu những điều ba mẹ làm thôi. Con phải sống nhé, Sakura. Đừng chết vì con còn có việc phải làm.... Sakura, mọi việc phải nhờ con rồi!... Sakura, hãy nhớ một điều: đừng bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào những người quanh mình. Có người tưởng là bạn mà thực chất lại là thù, có người tưởng là thù, nhưng đó mới thật sự là bạn của ta. Nhớ đấy, Sakura!

Sakura ngơ ngác không hiểu những điều mà hoàng hậu nói. Vừa lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở, bà Li bước vào. Hoàng hậu khó nhọc ngồi dậy, nhẹ nhàng nói:

- Cậu đến giết tôi à?... cũng không cần đâu... Tôi sắp chết rồi... Cậu hãy... giết tôi và tha cho Sakura, được không?... Khụ....

Bà Li dường như không nghe thấy tiếng của hoàng hậu. Bà ta gầm lên:

- Gia tộc Kinomoto, tất cả các người đều phải chết. Ta tìm thấy con dao của dòng họ Kinomoto ở cạnh xác chồng ta. Chính là các người...Các ngươi phải đền mạng cho gia tộc chúng ta. Các ngươi hãy chết hết đi... CHẾT ĐI....

Bà Li từ từ tiến về phía Sakura. Con dao sáng lên trong tay bà. Sakura sợ hãi, ôm chặt lấy người mẹ, lúc đó đang nằm dưới nền nhà, bất động:

- Chết đi.. chết đi... chết đi...

Sakura nhắm mắt lại khi con dao đã gần kề. Nhưng con dao không hề đâm vào người cô bé. Một dòng máu bắn lên, văng vào mặt Sakura, khiến cô bé kinh hoàng mở mắt ra. Bộ váy trắng đã thấm đẫm màu máu. Hoàng hậu lãnh trọn nhát dao. Máu bắn tung tóe.

- MẸ!

Người đàn bà họ Li rút con dao ra khỏi người hoàng hậu, vẫn đưa con dao lại phía Sakura:

- Chết.. chết đi...

Dùng hết tàn lực của mình, hoàng hậu đẩy Sakura ra ngoài, hét lên:

- Chạy đi, Sakura... Chạy đi... Con phải sống... Sakura, sống và thực hiện di nguyện của ba mẹ... Nhanh lên, Sakura....

Với bản năng sinh tồn, Sakura quay lưng bỏ chạy. Trước lúc chạy ra khỏi phòng, cô bé vẫn cảm nhận được dòng máu nóng từ người hoàng hậu bắn vào mình. Sakura lao đi trên hành lang vắng vẻ. Dù mắt nhắm chặt, cô bé vẫn cảm nhận được những tiếng kêu gào, những xác người ngổn ngang và mùi máu tanh xộc lên từ những căn phòng xung quanh. Tất cả cung nữ, lính tráng trong cung đều bị giết, không còn một ai.

- "Tứ đại hộ pháp"? Các ngươi đang ở đâu? "Tứ đại hộ pháp"?....

Toàn cung điện rung chuyển. Đá gạch đổ ập xuống đầu Sakura. Sakura dùng tay che đầu, nhìn đám đá chắn trước đường, không thể chạy qua. Đằng sau lưng, tiếng người đàn bà gào thét đã cận kề. Một ý nghĩ thoáng qua đầu Sakura, cô bé bàng hoàng khi đứng trước sự thực: Hoàng hậu đã qua đời.

- Mẹ.. Mẹ ơi.. Hu hu....

Sakura khóc nấc lên. Đá vẫn tiếp tục rơi xuống, xung quanh chân cô bé. Sakura đứng im, ngước mắt nhìn. Một tảng đá to đang rơi thẳng xuống đầu Sakura. Cô bé nhắm mắt lại: “Xin lỗi!!” Sakura thì thầm, chấp nhận số phận. Nhưng không, tảng đá đã không rơi vào Sakura. Cô bé từ từ mở mắt ra. Một người trong "Tứ đại hộ pháp" đã dùng lưng chắn đá cho Sakura. Ba người còn lại dùng tay và toàn bộ cơ thể mình, vạch đá, mở đường cho Sakura:

- "Tứ đại hộ pháp"...



Người đang dùng lưng chắn đá mỉm cười với Sakura:

- Công chúa, xin thứ lỗi vì đến chậm, đã để công chúa phải sợ hãi rồi. Công chúa hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Cung điện này sắp sụp đổ hoàn toàn rồi.

Ba người còn lại nhanh chóng tạo được một lối đi. Một người hét lên:

- Công chúa, nhanh lên!

Sakura chạy qua lối đi đã được mở. 4 người "Tứ đại hộ pháp" thở phào nhẹ nhõm. Người nãy giờ dùng lưng đỡ đá thả lỏng người, hòn đá sập xuống, máu bắn tung tóe. Đá từ trên trần lại tiếp tục rơi, vùi lấp ba người còn lại xuống, máu tuôn ra như suối. Sakura hét lên:

- "Tứ đại hộ pháp"... Các ngươi sao rồi?

- Công chúa, xin đừng lo, không phải máu của chúng tôi đâu... - một giọng nói nhỏ, yếu ớt vang lên – công chúa hãy nhanh chóng ròi khỏi nơi đây, nhanh lên. Xin lỗi vì không thể tiếp tục bảo vệ công chúa. Công chúa đi đi... Nhất định phải sống....

- Các ngươi cũng vậy... Các ngươi cũng không được chết... Các ngươi nghe rõ không? Đây là lệnh – Sakura bất lực nói.

- Công chúa, xin lỗi trước nếu chúng tôi không thể nghe lệnh. Công chúa, rời khỏi nơi đây đi... NHANH LÊN ĐI....

Sakura quệt nước mắt, chạy vội đi, miệng lẩm bẩm: “Các ngươi nhất định phải sống. Các ngươi nhất định không được chết. Không được chết... không được....” Tiếng đá vẫn ầm ầm đổ ở phía sau lưng. Xen vào tiếng đá đổ, Sakura hoảng hốt nghe thấy tiếng bà Li. Theo phản xạ tự nhiên, cô bé quay lại và nhìn thấy người đàn bà với vẻ căm thù cực độ, người đầy máu đang đuổi theo cô bé. Máu rơi xuống sàn theo từng bước chân của bà ta. Sakura vội vã chạy quặt theo một hướng khác, sau đó liên tục đổi hướng. Cô bé chạy mãi, chân chảy máu, nhỏ xuống đoạn đường đổ nát. Sakura vấp phải đá, ngã xuống. Một người tiến đến gần cô bé....

- Là ngươi à, bé con? Ngươi làm sao thế? Người ngươi đầy máu? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ta đang nằm ngủ, chợt đá đổ xuống, ta suýt bị đè bẹp.

Sakura nhìn lên và nhận ra chính là cậu bé kiêu căng cô bé đã gặp. Cậu bé lo lắng nhìn Sakura. Sakura yếu ớt nói:

- Chết rồi... Chết hết rồi... Chẳng còn ai sống sót cả... Mẹ.. ba... chết hết rồi.. Bà ta muốn giết ta... Ta... Bà ta sắp đến rồi... – Sakura sợ hãi khi nghe tiếng gào.

- Có người muốn giết ngươi à? - cậu bé lo lắng - được rồi, ngươi chạy đi, để ta chặn hắn lại. Đi nhanh lên. Cái cung điện quái quỷ yếu xìu này sắp đổ rồi đấy!

- Nhưng mà... – Sakura sững sờ - ngươi sẽ chết đấy. Nếu ngươi không bị bà ta giết thì cũng sẽ bị đá đè chết mất thôi. Ngươi chạy cùng ta đi.

Cậu bé khẽ cười, đi tiếp trở lại, ngược hướng với Sakura.

- Này nhóc, ngươi muốn chết à?

- Ta nói lần này là lần thứ ba: ta không muốn chết. Hơn nữa, ta không phải là nhóc.

- Gì cũng được... – Sakura tức giận – ta không cần ngươi cứu ta... ngươi chạy nhanh đi... Đi cùng với ta đi...

Cậu bé im lặng, không nói gì. Bỗng cậu ta nhìn thẳng vào mắt Sakura, mỉm cười:

- Ngươi cố gắng sống sót nhé. Sau này, khi gặp lại, nhớ cho ta biết tên. Cố gắng mà sống để còn gặp lại ta. Đi nhanh lên!

Không biết vì điều gì, nhưng Sakura mỉm cười. Ánh mắt của cậu bé làm Sakura yên tâm và tin tưởng. Cô bé quay đi, tiếp tục chạy.

- Xin lỗi, nhưng thật ra ngươi rất xinh đẹp!

Sakura quay người lại. Cậu bé đang cười rất tươi. “Cám ơn!” – Sakura nói rồi tiếp tục chạy. Cô bé chạy qua nhiều hành lang. Đá đã bít kín đường, làm cho cô bé không phân biệt được đường nào để chạy ra ngoài, chỉ có thể nhắm mắt mà chạy, tránh những đường có đá đổ chắn ngang. Chạy được một lúc, Sakura cảm nhận có làn gió nhẹ. Vẫn theo hướng ấy, Sakura tiếp tục chạy. Nhưng, con đường đó đã bị chắn ngang bởi một đống đá to. Loay hoay một lát, Sakura cũng trèo lên được đống đá cao và chuẩn bị nhảy xuống. Từ đống đá, Sakura nhận ra một người rất quen đang đứng đợi cô bé ở phía dưới:

- SƯ PHỤ! CHUIYỆN GÌ VẬY? TẠI SAO CUNG ĐIỆN LẠI SỤP ĐỔ?

- Là gia tộc Li và Sasaki. Trước lúc chết, họ đã gài thuốc nổ. Họ muốn giết hết chúng ta. Công chúa - vị trưởng lão nói – nhanh lên, nhảy xuống đây đi. Ta sẽ đưa công chúa ra ngoài bình yên.

Sakura vội vã nhảy xuống. Nhưng váy của cô bé bị mắc vào một tảng đá lớn. Sakura dùng chân đẩy đống đá lấy đà, đống đá đổ sập xuống. Vị trưởng lão đẩy Sakura bật ra xa, hét lên:

- Công chúa, chạy nhanh lên. Đi đường thẳng này là có thể ra khỏi cung điện. Sau đó, lập tức đến nhà Daidouji, tìm nhũ mẫu Sonomi, cô ta sẽ chăm sóc công chúa. Già này có chết cũng không đáng tiếc, nhưng công chúa phải sống. Công chúa, đi nhanh đi.

Toàn bộ đống đá đổ xuống, đè lên người vị trưởng lão già. Máu tung lên, nhuộm cả một góc. Cánh tay vị trưởng lão văng ra theo dòng máu. Sakura hét lên:

- SƯ PHỤ!

Bất lực. Sakura tiếp tục chạy. Cuối cùng, cô bé cũng ra khỏi cửa cung điện. Trong đầu Sakura bây giờ chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: “Trả thù... là gia tộc Sasaki và Li... ta sẽ trả thù... ba... mẹ... sư phụ... "Tứ đại hộ pháp"... ta nhất định sẽ trả thù...” Cô bé cứ chạy, chạy mãi, chạy như một người mất hồn, hướng về phía nhà Daidouji. Bỗng, một bóng người lao ra, chặn trước Sakura:

- Cô bé, không đi được nữa đâu. Ngươi phải chết ở đây. Người nhà Kinomoto đều phải chết. Ta, Hiragizawa sẽ giúp cô bé đi theo người thân.

Trước mắt Sakura là màu đỏ của máu, màu đỏ đáng sợ, vô tận. Mọi thứ đều mờ ảo. Cô bé mở to mắt, đón nhát kiếm đã gần đến đầu mình.

“Keng”, thanh kiếm trên tay kẻ kia rớt xuống, và một người khác đứng chắn trước Sakura:

- Đừng hòng chạm vào con bé. Ta, người bảo vệ cuối cùng, không thể để mi làm việc đó.

Sakura yếu ớt nói:

- Anh hai!

Touya vẫn không rời mắt khỏi đối thủ, nhắc Sakura:

- Rời khỏi đây đi, Sakura. Chạy đến hà Daidouji, tìm dì Sonomi. Xin lỗi em, anh chưa tặng quàqsinh nhật cho em. Sakura, chạy nhanh lên!

Đầu óc Sakura trống rỗng. Cô bé không còn biết mình đang làm gì. Trong bộ óc ngây thơ chỉ còn lại hai chữ: TRẢ THÙ. Cô bé cứ chạy, chạy mà không biết mình đang đi đâu. Sakura gục ngã trước cổng một căn nhà sang trọng. Trước lúc ngất đi, Sakura cảm thấy có bóng người lặng lẽ áp sát đằng sau.

..............................

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook