Chương 42: THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Rinca_seta
22/12/2015
Truyền thuyết kể lại rằng, Trên Thiên giới có một đôi thiên thần yêu nhau sâu sắc. Tình yêu của họ làm động lòng những vị thiên thần khó tính, nhưng đồng thời cũng làm nổi lên lòng ghen ghét của những Ác Quỷ trong ma giới. Một lần, trong một trận chiến với Ác ma, cô gái Thiên thần đã bị trúng độc của Ác ma, khiến bị hắc hoá, đôi cánh trắng muốt bị biến thành màu đen - một màu sắc bị cấm kị đối với các Thiên thần. Cô gái trẻ bị cả Thiên giới đuổi giết vì màu sắc đôi cánh của mình, khiến chuyện tình của cô và chàng trai bị chia rẽ. Quá đau buồn, chàng trai tìm mọi cách để cứu cô gái, tìm lại màu trắng tinh khiết cho tâm hồn cô. Chàng khiêu chiến với Ác ma, tra hỏi cách giải độc và cuối cùng, tên Ác ma đó đã chết trong tay chàng với một lời nguyền: để giải độc cho cô gái, chàng trai sẽ bị biến thành Ác ma. Muốn cứu cô gái và mang cho cô cuộc sống yên bình, chàng trai ấy tình nguyện biến mình thành ác ma, để mình trở thành đối tượng cho sự săn đuổi của các Thiên thần trên thần giới, và cô gái lại trở về với đôi cánh trắng tinh trong khi xưa. Tuy đã không bị truy đuổi nữa, cô gái cũng không khóc vì màu sắc đôi cánh mình, nhưng cô lại không bao giờ cười. Cô cứ ủ rũ như thế, nghĩ đến chàng trai đang sống cuộc đời truy đuổi với đôi cánh đen, làm khuôn mặt xinh đẹp của cô ngày càng u ám. Cuối cùng, vì quá nhớ người mình yêu, cô gái uống độc tố của Ác ma, chấp nhận biến thành một Ác ma, đi tìm chàng trai. Nhưng số phận trớ trêu, chàng trai đã bị Ác ma hoá hoàn toàn, không còn nhớ gì về cô gái nữa. Cô đau khổ, tự sát bằng chính thanh kiếm diệt ma của chàng trai khi xưa. Những giọt máu của cô gái ngấm vào đôi cánh chàng trai, biến nó trở thành màu trắng và cũng lấy lại kí ức cho chàng. Nhưng cô gái thì đã mãi mãi ra đi, không thể cứu được nữa. Chàng trai đau khổ, dù dùng mọi cách với hi vọng chết theo cô, nhưng vô ích. Chàng trai trở lại Thiên giới, mang theo xác cô gái. Những Thiên thần trên Thiên giới cảm động trước tình cảm của hai người, chấp nhận cho chôn xác một cô gái ‘Ác ma’ ở trên Thiên giới.....”
........
***
Syaoran chỉ mỉm cười nhẹ nhàng trước vẻ mặt lạnh băng của Sakura. Anh nhảy xuống khỏi con ngựa, đưa mắt nhìn quanh. Tuyết trắng bay bay, không che phủ được tầm nhìn của đôi mắt tinh anh. Syaoran liếc một vòng, quan sát tất cả những người đang có mặt, rồi lại dừng ánh mắt ở Sakura. Mỉm cười, nhưng buồn bã.
“Thiếu chủ!”
Naoko đã đến bên cạnh anh tự bao giờ, khẽ cúi mình chào. Syaoran gật đầu đáp lại, trong khi Sakura cố gắng quay mặt đi. Cô không muốn thấy, bởi cô không muốn tin, tin rằng Naoko đã là người của Syaoran. Nhưng cô vẫn phải thấy. Có lẽ, đôi mắt hổ phách sắc như dao của Syaoran đã khóa chặt mắt Sakura, khiến cô không thể dời đi. Cô vẫn nhìn. Trái tim cô đau nhói.
“Syaoran...” - Eriol tra kiếm vào bao, lên tiếng – “.... tại sao cậu lại can thiệp?”
“Bởi điều kiện thứ hai của tôi, cậu đã đồng ý, Eriol.” - Syaoran mỉm cười, dời ánh mắt khỏi Sakura, quay lại nhìn Eriol.
Eriol khẽ mỉm cười:
“Tôi biết. Và tôi thấy vui vì cậu đã can thiệp!”
Syaoran ngạc nhiên. Anh khẽ mím môi. Nụ cười của Eriol buồn bã, nhưng thỏa mãn. Có lẽ, trong tận thâm tâm, Eriol không hề muốn làm việc này, giết Sakura - người bạn thân yêu quý nhất của Tomoyo. Eriol cũng biết, những điều mình nói ra khiến Sakura đau lòng, nhưng vẫn nói. Con người ta khi yêu một ai đó, rồi lại quá đau lòng vì mất người mình yêu, dễ làm cho người đó mất lí trí và sự tỉnh táo cần thiết để phán đoán tình hình. Eriol cũng thế. Anh vốn là một con người nhân hậu. Vì một người mà phải giết một người khác, chắc chắn anh không bao giờ muốn làm. Năm còn là thái tử, khi chưa gặp Tomoyo, Eriol sẵn sàng giết bao nhiêu người dân theo lệnh của quốc vương, nhưng vẫn chảy nước mắt nhìn cái chết của họ. Anh đã sai, anh biết sai và cố gắng sửa chữa. Nên giờ đây, chắc hẳn, Eriol không hề muốn lại tiếp tục sai lầm lần nữa.
“LI CHẾT TIỆT! NAOKO, THẢ TA RA NGAY! TA PHẢI GIẾT HẮN! THẢ TA RAAAAA”
Tất cả mọi người bị giật mình bởi tiếng hét vang động cả một vùng Xứ Tuyết. Syaoran quay người lại phía có tiếng hét. Nakuru vẫn vùng vẫy trong tảng băng đóng chặt của Naoko, hét lên với vẻ mặt tức giận. Thanh kiếm của hắn rơi bên cạnh, bị tuyết phủ kín. Syaoran đi những bước chậm rãi về phía Nakuru, càng khiến cho ánh mắt của hắn long lên, như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đang tiến về phía mình. Hắn cố gắng cựa quậy, nhưng vô ích.
Syaoran nhặt thanh kiếm dưới nền tuyết lạnh, nhẹ nhàng phủi những bông tuyết xuống, mỉm cười ngắm nhìn:
“Thanh kiếm tốt chứ nhỉ?”
“TRẢ LẠI CHO TA” – Nakuru hét lên.
Syaoran nhún vai:
“Ah, thì ra là của ngươi à? Ưm, nếu trí nhớ của ta không nhầm thì ngươi là ‘Lửa thần’, đúng không nhỉ?”
“TA LÀ ‘PHONG THẦN’. ĐỒ.... TRÍ NHỚ KÉM!”
Syaoran khẽ ngước đầu lên, ra vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đó:
“Hả? À à.... ‘trí nhớ kém’ à? Có thể nào chăng?”
“TA SẼ GIẾT NGƯƠI, LI!”
Syaoran mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh tảng băng của Nakuru:
“Ngươi vẫn nóng tính như trước, không thay đổi gì cả. Chẳng phải chủ tướng của ngươi – thái tử Touya Kinomoto – đã từng khuyên ngươi không nên nóng giận hỏng việc đó sao?”
“Chuyện của ta không cần ngươi xía vào!”
Syaoran nhún vai, khẽ mỉm cười. Anh đi về phía bên trái Nakuru, nhặt lên một cây thương nằm chìm trong tuyết. Dù đã cũ, nhưng vẫn vô cùng sắc bén. Chữ “Hỏa” sáng lên trong làn tuyết trắng và ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tàn. Syaoran lia đôi mắt một vòng, dừng lại ở ánh nhìn bình thản, lạnh lùng. Chân và tay bị khóa chặt bởi những tảng băng do Naoko tạo ra, nhưng người này không có vẻ gì là tức giận. Vẻ mặt hắn không biểu lộ một chút cảm xúc nào, khiến chính đối thủ cũng phải thấy sợ hãi khi đối mặt. Không đau đớn, không có cái gọi là “đấu khí”, cũng không có ý muốn giết tạo nên “sát khí”. Chỉ có sự thản nhiên đến ghê người.
“Chúng ta lại gặp nhau!”
Hắn nhếch mép cười, nhìn Syaoran. Syaoran cười đáp lại:
“Đúng vậy. Và đúng như ngươi nói, lần gặp nhau này sẽ không giống với tình hình ở lần trước. Trước, chúng ta là người vô tình va vào nhau, và bây giờ, chúng ta là kẻ thù đối địch! Chắc ngươi đã biết tên ta, Li Syaoran. Ngươi là ‘Hỏa thần’, tên là.....”
“Seiza.” – Seiza lạnh lùng trả lời.
“Đúng rồi, Seiza...” – Syaoran gật gù vẻ hiểu biết – “.... ta cũng nghe Naoko nói đến rồi, nhưng..... Chà, đúng như vị.... ừm.... gì nhỉ.... àh, ‘Nóng thần’ kia nói” – (Syaoran không dừng lại khi gặp đôi mắt tức giận của Nakuru) – “... thì ta đúng là trí nhớ kém rồi!”
Seiza mỉm cười:
“Ngươi quả là người vui tính, Li! Vì gặp ngươi mà ta không đi tìm Naoko nữa. Ta nghe có người nói nhìn thấy một người rất giống Naoko trong một căn nhà bỏ hoang, cây cối rậm rạp, trông giống như một khu rừng. Ngươi biết không, khi đó, ta đã liên tưởng đến ‘công chúa ngủ trong rừng’, và nghĩ ta là.... hoàng tử. Nhưng ngươi giống hệt mụ phù thủy, ngăn cản ta không đến cứu ‘Công chúa’ vậy.... Và bây giờ......” – đôi mắt Seiza vụt trở lên sắc lạnh. Giọng nói của hắn vẫn vui đùa, nhưng lại khiến người nghe sởn gai ốc vì hơi lạnh trong từng tiếng – “.... mụ phù thủy đã biến ‘công chúa’ thành con rối của bà ta....”
Syaoran cười tươi tắn. Anh khẽ đưa mắt nhìn về phía Naoko. Cô vẫn đứng im, đôi mắt chăm chú nhìn xuống dưới, có vẻ không nghe nhưng lại dường như nghe thấy tất cả mọi âm thanh trên thế gian. Sakura ôm chặt Kero, không nói gì.
“Ta đâu có biến Naoko thành con rối của ta.” – Syaoran nói – “Cô ấy vẫn hành động theo những suy nghĩ của cô ấy đấy thôi.”
“Nhưng là theo lệnh và sự chỉ đạo của ngươi!” – Seiza lạnh lùng nói, ánh mắt màu tro băng giá soi thẳng vào đôi mắt hổ phách của Syaoran.
Syaoran mỉm cười, không nói.
“ĐỪNG MẤT CÔNG NÓI VỚI HẮN, SEIZA!” - cuộc đối thoại của Seiza và Syaoran bị cắt ngang bởi tiếng thét chói tai của Nakuru – “Lần trước gặp, ngươi cũng lấy vũ khí của ta, lần này cũng vậy. TRẢ - NÓ – CHO – TA!” – Nakuru dằn giọng, đôi mắt quắc lên, đầy sức ra lệnh.
Syaoran quay sang nhìn Nakuru, đôi mắt thoáng buồn làm Nakuru sững lại. Nhưng ngay lập tức, hắn lấy lại vẻ mặt “sẵn sàng chiến đấu” của mình, nhìn Syaoran giơ thanh kiếm và cây thương lên. Tuy nhiên, sự cử động của hắn vẫn là vô vọng. Một khi đã động đến nước, hoặc bất cứ thứ gì liên quan đến nước, không thể coi thường Naoko – “Thủy thần” của "Tứ đại hộ pháp". Tuyết và băng cũng không phải ngoại lệ. Syaoran mỉm cười với Nakuru:
“Ngươi bực lắm à?”
“Ta sẽ giết ngươi!” – Nakuru nói, mắt gườm gườm nhìn Syaoran. – “trả kiếm cho ta!”
Syaoran dùng chuôi kiếm gõ gõ vào tảng băng đã bao phủ đến eo của Nakuru:
“Với tình hình này ngươi có muốn giết ta cũng không được, ‘Phong thần’ ạ! Nhưng.... ta vẫn buộc phải thu vũ khí của ngươi, bởi, cũng như lần ở trên sông Tomoeda....” – Syaoran quay người về phía Sakura, nhìn cô gái đang ve vuốt Kero. Anh mỉm cười, có chút xót xa và buồn bã – “.... ta cần phải nói chuyện với SAKURA!”
Đứng từ đằng xa, nhưng từng câu nói của Syaoran đều thu vào tai Sakura. Cô giật mình khi nghe tên của mình. Sakura ngừng ngắm nhìn Kero, ngẩng đầu lên. Và ngay lập tức, trong cái khoảnh khắc đó, cô bị đôi mắt màu hổ phách hút dính lấy, không thể dời đi. Anh bước chậm rãi.... từng bước..... từng bước.... tiến lại gần Sakura.... Ngày một gần hơn.... Bước chân anh không dừng lại....
__________________________________________________ _______
Cung điện Clow vẫn nằm uy nghiêm trong sự cổ kính của kinh thành Tomoeda. Những người dân trong kinh thành vẫn vô tư uống rượu, bàn tán về đội quân vừa rời bỏ kinh thành. Có người đoán, đội quân đó đi dẹp loạn ngoài biên ải, có người lại nói, bọn họ đi đánh quân đội Kinomoto. Ý kiến thứ hai có vẻ đông người ủng hộ hơn, nên những người đó lại chuyển sang đánh cược xem đội nào sẽ thắng. Không khí vẫn tưng bừng, vui vẻ, vô âu lo, không một ai biết, kết cuộc bi thảm của gia tộc Kinomoto.
Trái ngược với không khí nhộn nhịp bên ngoài, cung điện hoàn toàn vắng lặng. Những mái vòm cao, cổ kính vẫn nằm im lìm trong những vòm cây. Khu Tây điện, năm xưa thuộc quyền cai quản của Li Hiroshi, giờ nằm hoang phế giữa những hàng cây xanh và những bông hoa dại mọc um tùm. Đã gần 9 năm nay, không có ai qua lại nơi này. Cỏ cây mọc xanh rờn cả những viên gạch đã phai màu theo thời gian, nhưng không được ai chú ý sửa sang lại. Khung cảnh nhộn nhịp năm xưa, giờ đây chỉ là kí ức xa xăm của người phụ trách tu sửa cỏ sân cho căn điện.
Không giống như Đông điện và Tây điện, cung điện chính của quốc vương hiện nay được xây khá hiện đại với những mái vòm đỏ hoặc tráng bạc. Những lớp gạch màu đỏ, dù đã bị hóa rêu do không được chăm sóc kĩ, nhưng vẫn ánh lên vẻ đẹp huyền ảo, lung linh. Chúng xếp thành nhiều tầng, với nhiều vị trí, dành cho những người có địa vị khác nhau. Ở chính giữa là đại điện, với những ô cửa sổ cao, mái không nhọn như các nơi khác, mà xây theo lối thoai thoải, tạo thành những hình hộp huyền diệu. Nơi ở của Quốc vương cũng được xây theo lối kíên trúc tương tự, nhưng mái được bố trí theo những hình tam giác khép lại với nhau, và chồng lên đó là một mái nhọn khác. Những khu ở với những mái chòm nhọn hoắt dành cho các vương tôn, quý tộc, hoặc các công nương hay khách mời. Và nơi thấp nhất chính là khu ăn nghỉ cho những người hầu trong cung điện.
Ở giữa khoảng sân tràn ngập màu xanh của những ngọn cỏ non, thành quả lao động không ngừng nghỉ của ông lão già chuyên chăm lo cho khoảng sân này, là một cây cột cao có gắn quốc hiệu nước Clow. Nó giống như một ngọn đèn tròn, ở giữa khắc chữ “CLOW” bằng vàng ròng, là biểu tượng của Clow, có vị trí quan trọng như chính những dấu ấn của Quốc vương. Quân lính không tập trung quá đông ở trong sân. Đa phần bọn họ phải đứng canh ngoài cổng, và đặc biệt trong dịp này, khi quá nửa số quân lính đã được tuyển chọn để ra trận thì sự canh phòng trong cung điện càng giảm đi.
Một bóng người nhanh chóng băng qua khoảng sân cỏ rộng xanh mướt. Người đó đi những bước chân dài trong bộ quần áo cũ rách, mang dáng dấp của một người lao công thu dọn. Hắn ngó quanh như để kiểm tra chắc chắn xung quanh không có ai, rồi lại vội vã bước đi. Chẳng mất mấy thời gian, bóng người đó đã ra đến cồng cung điện. Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại dáo dác nhìn xung quanh. Chỉ có một vài cung nữ đang vừa đi vừa nói chuyện, và một vài tên lính ngồi ngán ngẩm nhìn bầu trời ảm đạm của mùa đông. Hắn quay đầu một vòng, rồi lại tiếp tục đi ra cồng. Chẳng tốn mấy công sức, khi những người lính phân tán tâm trí vì những làn gió lạnh buốt đến thấu xương, người đó chạy vụt ra ngoài. Những người lính canh cổng ngơ ngác nhìn theo bóng người vừa vụt đi, chỉ tay nhau nhưng rồi nghĩ mình nhìn nhầm do thời tiết lạnh giá, bọn họ lại ngồi xuống ôm lấy người, run rẩy.
Người kia đứng nép vào một bức tường của cung điện. Sau khi ra khỏi cung điện, đôi mắt hắn sáng lên, thở ra nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng mua được một con ngựa ở cửa hàng, nhảy lên lưng và phóng vút đi.
Con ngựa lao đi trong tiếng gió vi vút. Từ cung điện, hắn đi thẳng về phía một khu rừng ở sát sông Tomoeda. Trong khu rừng có nhiều cây hoa mộc lan, nhưng hiện giờ, những bông hoa trắng ấy đều đã tàn úa. Hắn cũng chẳng cần bận tâm nhiều đến những cành cây vô tri ấy, vẫn cắm ngựa phi đi, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước. Sau khi ra khỏi khu rừng rậm rạp cây cối, con ngựa vẫn không giảm tốc độ, tiếp tục phi nhanh đi, bỏ qua ánh mắt tò mò của những người trên đường. Gió vẫn vun vút thổi. Tiếng chân ngựa vẫn vang lên đều đều, dù bên ngoài, nhiệt độ đang ngày càng xuống thấp hơn.
Con ngựa giảm tốc độ khi đến khu phố qúy tộc nổi tiếng trong kinh thành Tomoeda. Gọi là khu phố qúy tộc, nhưng đó chỉ đúng trong quá khứ. Hiện nay, trong tình hình đất nước rối ren, cướp bóc nổi lên la liệt, tất cả những quý tộc nhát gan đã chuyển vào cung điện sinh sống. Cung điện Clow rộng lớn, có xây khu ở dành cho những quý tộc cần phải làm nhiều việc cho nhà vua, nên điều này cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của các thành viên quý tộc và người trong cung điện.
Người đó ghì cương ngựa, giữ cho nó dừng lại ở trước cổng một ngôi nhà có bức tường thành cao và những hàng cây cối rậm rạp nhưng lại có vẻ gì đó xơ xác. Hắn đưa mắt nhìn quanh. Tất cả đều im ắng. Khác với các khu phố thường khác, sau khi quý tộc chuyển đến cung điện sống, những người dân thường cũng không bén mảng đến đây nữa. và đương nhiên, khu phố này trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Sau một hồi ngó quanh, người đó thúc ngựa đi tiếp. Con ngựa ngúc ngắc không chịu khi có mùi hôi thối đến kinh dị bám quanh nó.
Không thể bắt con ngựa đi tiếp, kẻ đó nhảy xuống, một mình đi bộ sâu hơn vào bên trong. Mùi hôi thối bốc lên từ một bãi rác ngổn ngang. Ruồi bọ bâu kín trời. Những chiếc túi nilon, những thứ thức ăn thừa.... bốc mùi nồng nặc. Hắn dùng hai tay bịt mũi, vẫn kiên nhẫn đi vào, mặc cho đám ruồi cố gắng bâu lấy người. Và mục tiêu duy nhất để hắn có thể lấy hết can đảm đi qua đám rác hôi thối do lâu ngày không ai thu dọn đó chính là: Nghĩa trang Tomoeda.
Theo như những lời đồn, trong nghĩa trang Tomoeda có cất giấu một vật gì rất quý giá, giống như một báu vật không thể mất của vương quốc Clow. Dù đồn với nhau như vậy, nhưng sự thật thế nào thì không ai biết. Họ không dám bén mảng đến gần nghĩa trang này, một phần là do bãi rác đáng sợ kia, một phần là bởi sợ. Nhiều người đã từng đi đến được nghĩa trang, nhưng sau đó đều không trở về nữa. Người ta nói, hồn ma bảo vệ nghĩa trang đã kéo họ xuống âm phủ. Kẻ kia bật cười khi nghĩ đến những tin đồn nhảm nhí đó.
Hắn vấn tiếp tục đi sâu vào, nhằm hướng nghĩa trang đi tới. Chẳng mấy chốc, mái chòi cao của nghĩa trang đã hiện ra trước mắt hắn. Một nghĩa trang khang trang, được xây dựng như chỉ để chôn cất những bậc vương tôn, quý tộc. Tuy nhiên, trong nghĩa trang không tỏa ra một chút mùi hương khói nào, ngoài mùi máu tanh tưởi, và sự yên lặng đến đáng sợ. Vang lên trong không khí, người ta nghe được cả tiếng thở của những người lính canh giữ nghĩa trang, tiếng hoạt động của những thiết bị bảo vệ mà chính quốc vương cho người đi lấy từ Lamia - nước phát triển nhất về khoa học – kĩ thuật. Người này chặc lưỡi, tiếp tục đi vào.
“Ngươi là ai? Vào đây làm gì?” - một tên lính giơ thanh kiếm lên, nói một cách hăm dọa.
Người kia chỉ mỉm cười lạnh lẽo. Thanh kiếm của hắn vung lên, nhanh hơn cả tầm nhìn của tất cả những tên lính đang đứng đó. Máu bắn tung tóe, hòa mình vào mùi tanh đáng sợ của khu nghĩa trang này.
“Muốn ngăn cản ta ư? Còn sớm lắm!” - kẻ đó cười lạnh lẽo.
Một tên lính vẫn chưa chết sau nhát kiếm chí mạng của hắn. Người lính này cố gắng sử dụng chút sức lực cuối cùng, ghì lấy chân kẻ mới đến:
“Ngươi không được vào đó..... Ngươi không vào được đâu.... Những thiết bị bảo vệ sẽ giết ngươi....”
Không để ý đến lời nói yếu ớt của tên lính sắp chết, kẻ kia cười nhạt:
“Chết? Ta à? Ha ha, ta còn rành cách sử dụng những thứ đó hơn cả ngươi!”
Máu lại chan chứa. Trong không gian tĩnh mịch đó, chỉ còn lại hơi thở của duy nhất một người. Và tiếng hoạt động rì rì của những chiếc máy vô cảm. Người đó ngước nhìn chiếc máy, lặng lẽ giương kiếm lên.
“Ngươi muốn phá chiếc máy đó hả, Ryohka Hiragirawa?”
Giọng một người phụ nữ lạnh lùng vang lên phía sau, khiến Hiragirawa sững lại và bỏ thanh kiếm xuống....
Không gian như tĩnh lặng theo bước chân của Syaoran. Những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên nền tuyết mỏng, rất nhẹ, nhưng dường như lại rất nặng. Anh vẫn đi thong dong, chậm rãi, lại làm người ta nín thở, dõi theo. Nakuru không gào lên nữa, nhìn Sakura bằng đôi mắt lo lắng. Có lẽ tin rằng Syaoran sẽ không làm gì Sakura, nên Seiza khẽ liếc về phía Naoko rồi quay lại nhìn Sakura bằng ánh nhìn khá bình tĩnh. Eriol không làm gì, chỉ im lặng. Naoko lùi lại phía sau một bước. Chỉ có tuyết vẫn rơi, vẫn không thay đổi. Và chỉ có gió vẫn thổi, không lặng. Cũng như bước chân Syaoran, không thay đổi nhịp bước....
Sakura cảm nhận rõ từng tiếng đập của trái tim. Mỗi bước chân của Syaoran, lại làm nó đập rộn lên, tưởng chừng như đang phá vỡ ***g ngực, chui ra ngoài. Sakura ôm ghì Kero vào ngực, hi vọng áp chế đi tiếng đập, nhưng không thể. Nó vẫn đập liên hồi. Cô lo lắng Syaoran sẽ nghe thấy tiếng tim của mình, cô càng cố gắng làm nó bình thường trở lại thì càng vô ích. Syaoran vẫn đến, tim Sakura vẫn đập. Những suy nghĩ của cô vang lên, rồi lại trôi tuột vào hoang vu. Trước mắt cô hiện giờ là Sakura, đôi tai cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, và trái tim cô cảm nhận được cũng chỉ là anh.
Tiếng kêu nho nhỏ của Kero, lo lắng liếm lên gương mặt Sakura. Cô ôm ghì nó lại. Sakura hít một hơi thật dài, thật sâu, rồi từ từ thở ra. Cô phải rất cố gắng mới giấu được tiếng thở phào nhẹ nhõm: Trái tim cô đã bình thường trở lại, trong khi Syaoran đã đến ngay bên cạnh.
Không gian như lắng đọng lại từng chút. Những bông tuyết lặng lẽ rơi, không dám phá tan cái không khí nặng nề đang hiện diện. Gió ngừng thổi, chăm chú theo dõi cuộc hội ngộ này. Thời gian vẫn trôi đi, nhưng chậm chạp, như buộc phải đi, trong khi không muốn bỏ qua giây phút mà định mệnh sắp xếp. Chiếc dây định mệnh của họ ánh đỏ lên trong màu trắng của tuyết. Nó quá dày, quá cứng, cứng đến nỗi không thể cắt đi được, cho dù muốn hay không. Và bánh xe định mệnh, không bao giờ trôi đi chệch hướng....
Lạch cạch.... bánh xe định mệnh đã trở lại với đường ray của mình....
Dù một người ở tận cuối chân trời, và một người ở phần chân trời đối diện, thì rồi sẽ có một ngày, họ gặp nhau. Bây giờ cũng vậy, họ vẫn gặp nhau, cho dù không muốn. Bởi số phận của họ đã được buộc bởi sợi dây chắc chắn nhất trong số tất cả các sợi dây, một sợi dây nối kéo dài cả không gian và thời gian.....
“Sakura, cô ổn chứ?” – Syaoran dừng lại trước mặt Sakura, quan tâm hỏi – “Trông cô tím và xanh quá!”
Anh khẽ cúi đầu xuống, nhìn vào khuôn mặt tái lại, một phần vì lạnh và một phần vì....chính anh, của Sakura. Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh phả vào mặt mình. Một hơi ấm dường như đã rất lâu, rất lâu, đã trải qua hàng chục thế kỉ, cô không nhận thấy. Hơi ấm ấy có thể làm tan chảy cả những bông tuyết đang phủ trên gương mặt nhỏ nhắn của Sakura. Trái tim cô vừa lấy lại sự bình tĩnh vốn có của nó, giờ đây lại thay đổi nhịp đập. Nhưng nó không đập nhanh như lúc trước, mà hình như nó ngừng lại. Cô nghẹt thở. Cô hồi hộp. Tim Sakura không đập nữa, có vẻ gì đó như đang sợ hãi, sợ mọi thứ biến mất trước mắt mình như lúc trước. Cô không dám thở mạnh, vì lo rằng hơi thở của mình sẽ bay vào khuôn mặt Syaoran đang kề rất gần. Bất giác, cô lùi lại.
Sakura ngạc nhiên nhận thấy khuôn mặt Syaoran thoáng buồn khi cô lùi lại một bước, nhưng rồi, cô tin mình đã lầm khi lại thấy nụ cười nở trên gương mặt anh.
“Phải rồi....” – anh nói, với một nụ cười thường trực trên môi – “.... Cô sống ở Xứ Tuyết này lâu hơn tôi, đáng lẽ ra tôi mới là người không ổn chứ, đúng không?”
Anh vẫn cười, nhưng lại làm trái tim Sakura đau quặn lại. Chính cô cũng không thể hiểu, vì sao nó lại đau như thế, nhưng nó vẫn đau. Máu trong tim.... Chảy....
“Anh Yukito nói....” – Sakura lặng lẽ nói, phá tan sự im lặng nãy giờ của mình – “Anh chính là người chỉ huy quân đội đến đây. Nhưng.... Anh đã không xuất hiện khi Shimon, Clow và Kinomoto đánh nhau...”
“Đúng vậy” – Syaoran gật đầu khẳng định lại lời của Sakura – “Tôi biết, thế nào cô cũng sẽ đến ‘Thảo nguyên chết’, mặc dù sẽ khá lâu và vất vả đấy, Sakura. Tôi định quay lại đó chờ cho.... nhàn. Đứng ở giữa chiến trường, không sứt đầu thì cũng mẻ trán, tôi chẳng có ngu” – Syaoran nhún vai – “Nhưng Eriol nói muốn quay lại, nên tôi đành phải quay lại theo.”
“Chờ?” – Sakura hỏi, cố giấu đi giọng nói run run của mình.
“Chờ cô!”
Trái tim bướng bỉnh lại đập rộn lên, không nghe theo sự điều khiển của bản thân và trí óc Sakura. Chờ cô ư? Tại sao vậy? Không kịp suy nghĩ lâu, câu hỏi vụt bật ra khỏi miệng Sakura:
“Tại sao?”
Syaoran đăm chiêu:
“Ưm, Sakura, cô còn nhớ khi ở sông Tomoeda, tôi đã từng nói sẽ không trả lời bất kì câu hỏi ‘Vì sao’ nào của cô nữa, đúng không? Bây giờ cũng vậy, Eriol có thể làm chứng, tôi thường không bao giờ phá vỡ lời thề của mình. Cô có thể tìm một câu hỏi khác được không?”
Sakura bực tức nhìn Sakura phía Eriol, và nhận được cái gật đầu của anh. Syaoran luôn có thể khiến cô đổi từ đau buồn thành vui vẻ, từ không tự nhiên thành tự nhiên, và cũng có thể biến cô từ một người không có những cảm xúc thông thường, lấy lại được chính con người của mình. Cô sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nói một cách tức tối:
“Vậy thì.... ‘Để làm gì’?”
Syaoran mỉm cười, vỗ tay:
“Hoan hô, nghĩ nhanh lắm, và khiến tôi phải trả lời rồi! Cô đúng là rất thông minh, không thay đổi chút nào.” – (Sakura gườm gườm nhìn anh, dù bực tức nhưng vẫn mong câu trả lời) – “Sakura, cô biết không, tôi đã luôn đợi cô..... Đợi đến ngày hôm nay....” - Những câu nói của Syaoran làm Sakura như phải ngừng thở để dõi theo – “Và bây giờ, tôi đợi cô..... để.......”
Sakura sợ hãi. Giọng nói của Syaoran trong thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo như băng đá. Nó xa xăm như từ một nơi xa âm vang vọng về. Giọng nói đó khíên Sakura giật mình. Cô đã từng nghe thấy nó. Đó là trong cái đêm Sakura được Syaoran cứu thoát khỏi ngôi nhà rơm đầy mùi khói, thoát chết từ tay Rika. Và hôm nay, nó lại đang hiện diện ở đây, chui vào tai Sakura - một hơi lạnh mà cô không bao giờ muốn gặp lại lần thứ hai.....
“.... thử kiếm.....”
Syaoran tiếp tục nói, thanh kiếm giơ cao lên, qua đầu Sakura. Ánh mắt Sakura mở to kinh hoàng. Cô tiếp tục lùi lại, trong khi Syaoran vẫn tiếp tục tiến lên. Tất cả những gì diễn ra trong Sakura lúc này là sự kinh hãi đến tột đỉnh. Khi bị Eriol tấn công, Sakura rất bất ngờ, nhưng cô vẫn đủ bình tĩnh để đối phó, trước khi nghe đến cái tên “Tomoyo". Nhưng giờ đây, dù không phải là do “Tomoyo", chỉ đơn thuần là Syaoran, cũng đã làm cho tất cả những gì tồn tại trong đầu Sakura biến mất. Toàn bộ. Đầu óc cô trống trơn. Không một suy nghĩ, không một ý niệm. Thứ duy nhất cô nhìn thấy bây giờ là Syaoran. Tai cô không nghe được tiếng gió, cũng không nghe được tiếng hét của Nakuru, càng không thể nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của cả Naoko và Seiza. Cô không nghĩ được điều gì thêm. Cô không đủ sức để chống cự. Không phải vì lạnh, mà là vì tay chân cô không còn hoạt động theo ý muốn của cô. Nó nhũn ra. Bởi lí trí cô, không muốn giết Li Syaoran.
Sakura ngã xuống. Kero chạy thoát khỏi vòng tay ôm chặt của Sakura. Sakura tự cười mình khi nhìn lưỡi kiếm đang ở ngay sát một bên. “Mình đã mong đợi.... Mình đã hi vọng.... Anh hai nói mình quá ngây thơ, thật là đúng....” Đôi mắt lục bảo mờ nhạt trong màu tuyết trắng, nhìn chăm chăm vào ánh mắt hổ phách trong suốt, nhưng lạnh băng của Syaoran. Cái lạnh đó khiến cho tuyết phải kinh sợ mà ngừng lại. Tuyết không rơi nữa. Chỉ có gió thổi. Nhưng gió không lạnh, bởi nó không đủ sức đấu lại với hơi lạnh trong đôi mắt đầy băng giá. Sakura vẫn mở mắt, nhìn thanh kiếm mà như không nhìn thấy gì. Cô, giờ đây, loáng thoáng nghe tiếng gọi của Nakuru, tiếng đập những tảng băng của cả Nakuru và Seiza. Tiếng kêu “Syaoran" của Eriol, nhưng tất cả đều chỉ trôi vụt qua. Mọi thứ dừng lại.... Không hoạt động....
Từ đằng xa, Kero đang co chân chuẩn bị chạy....
“Kero, nhiệm vụ của ngươi là: Bảo vệ Sakura.....”
Thanh kiếm của Syaoran từ trên cao hạ xuống dưới. Kero phóng người đi như bay....
“Cả khi kẻ đó là... ta....”
Lưỡi kiếm sượt xuống. Kero nhảy lên cao.....
“Và cho dù, ngươi phải bỏ mạng....”
...Dòng máu nóng hổi, đỏ thẫm văng ra, thấm đẫm vào cả những bông tuyết bên dưới nền, và những bông tuyết trên gương mặt vô thần của Sakura. Đôi mắt cô mở to, xót lên vì bị máu bắn vào. Tuyết vừa rơi lại, lập tức nhuộm máu. Máu đỏ, lại hóa đỏ bầu không gian...
Sakura không thấy đau. Hay cô đã chết? Không, cô vẫn cảm nhận thấy những tiếng gió bên tai, và cô nghe thấy tiếng của những người bên cạnh cô. Nhưng thật sự là không đau! Vậy nhưng máu! Trong mắt cô chỉ thấy màu đỏ của máu, không phải màu trắng của tuyết. Và Kero không còn nằm trên tay cô nữa. Nó không liếm lên gương mặt đầy máu của Sakura. Nó cũng không kêu lên an ủi cô khi nhìn thấy cô hoảng loạn như lúc này....
“Kero?...”
Sakura gọi thầm. Cô không đủ sức để gào lên, cô chỉ có thể thầm thì gọi. Tai loài chó rất thính, dù tiếng gọi nhỏ nhất của Sakura, Kero cũng nghe thấy và đáp trả. Nhưng bây giờ thì không. Chỉ có một dòng máu đang chảy xuống, qua cả miệng cô, khiến lưỡi cô cảm giác rõ vị mặn, đắng và cả mùi tanh của máu. Nóng. Như máu đang bốc khói. Mọi thứ vút trôi qua, không chịu nổi cảnh tượng thê thảm trước mắt....
“KEROOOOOO?”
Sakura hét lên. Hai mắt cô đã thu lấy tất cả những hình ảnh hiện diện ngay phía trước mình. Đôi mắt cô không mở to vô thần nữa, mà nó chăm chú nhìn vào vũng máu đỏ bên dưới. Cô ngồi im lặng, nhìn chăm chú, không động đậy. Tuyết rơi lặng lẽ, chạm vào dòng máu, tan ra. Nước hòa mình vào máu. Loãng. Nhưng Sakura vẫn không tin. Cô đưa hai bàn tay lên, kiểm tra xem Kero có còn nằm trong tay cô không. Máu. Chỉ có màu đỏ thẫm đáng sợ, phủ kín, chảy xuống. Không có Kero. Màu vàng đáng lẽ nằm trên tay cô, giờ đây bị chia làm đôi, nằm trên vũng máu. Người nó bị bao phủ bởi màu đỏ của chính dòng máu mình, và tuyết trắng, che chở, ôm ấp thân hình nhỏ bé của con chó trung thành. Bàn tay Sakura run run. Cô nâng hai phần thân xác nó lên, ôm chặt vào lòng, để mặc cho máu đỏ chảy xuống phần quần áo chưa dính máu của cô, để cho tất cả bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Mái tóc dài nâu đẫm máu. Và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái cũng bị bao phủ một màu đỏ....
“Thanh kiếm bén chứ nhỉ?” - giọng Syaoran bình thản, lạnh lùng vang lên, không một chút cảm xúc xót thương hay bàng hoàng – “Có lẽ chỉ đến thế là đủ!”
***
“Công chúa, công chúa biết không, công chúa thật sự là một thiên thần...”
Cô gái nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc bết vào khuôn mặt của cô bé nhỏ đang nằm ngủ ngon lành, trên khoé mắt còn đọng lại những giọt nước mắt. Khuôn mặt Thiên thần của cô bé nằm nghiêng trên gối, dịu dàng và thuần khiết.
“Nhưng..... hi vọng, sau này, người mà công chúa yêu thương, sẽ không bị biến thành ‘ÁC QUỶ’!”
***
“ÁC QUỶ! NGƯƠI LÀ ÁC QUỶ, LI SYAORAN!”
Sakura gào lên. Kero luôn là người bạn thân thiết của cô. Khi cô lo lắng, khi có bất cứ chuyện gì xảy ra, Sakura đều tâm sự với Kero. Kero giống như Tomoyo, luôn an ủi cô, dù không thể cho cô những lời khuyên hữu ích, nhưng nó có thể làm cô cảm thấy bớt cô đơn. Mỗi khi đi đâu, Sakura đều mang theo Kero, giống như một người bạn không thể rời xa. Nhìn nó chết trước mặt mình, Sakura cảm thấy cảm giác giống hệt như khi nhìn Tomoyo ra đi.
“Giờ cô mới biết điều này sao, Sakura? Cô vốn rất thông minh mà?”
Syaoran quay người đi, mỉm cười. Sakura đặt xác Kero xuống dưới, tránh những vũng máu bắn khắp nơi. Nhưng những giọt máu cuối cùng trong thân xác con chó lại chảy xuống, lại thấm vào tuyết và lại nhuộm đỏ nỗi đau. Sakura đứng dậy, đôi mắt cô bị che khuất bởi những lọn tóc mái dài rủ xuống. Tim cô đau đến nỗi, ngỡ như nó đang vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Cô căm hận chính bản thân mình, cô ghét tất cả, cô muốn biến mất và mọi thứ cũng sẽ không còn lại. Cô đã từng mong rằng, mình có thể tự bảo vệ bản thân, không để ai phải bảo vệ mình nữa, để không một ai phải chết nữa. Nhưng cuối cùng, những vị trưởng lão vẫn chết, dù Sakura muốn bảo vệ họ. Rất nhiều người nữa trong gia tộc Kinomoto - những người còn sót lại – mong được Sakura bảo vệ, nhưng cô đã không làm được. Cô đã quá mềm yếu. Touya từng nói, nếu cô nhớ ra quá khứ, cô sẽ đủ sức giết người, nhưng, có lẽ lòng hận thù của cô không đủ. Theo thời gian, có thể nó đã bị xóa nhòa đi một phần nào đó. Cô không còn hận nữa. Chỉ còn thù. Cô muốn trả thù cho ba mẹ, nhưng không muốn giết những người vô can đến cuộc thảm sát năm đó. Cô đã nghĩ như thế, và cô không thể tấn công những người không làm gì hại đến cô. Cô quá ngây thơ, để giờ đây, cô lại để Kero chết ngay trước mắt mình, không thể làm gì cho một người bạn tri kỉ.
Sakura phóng người lại phía Syaoran. Nhưng đối với Syaoran, một người luyện tập trong nhiều năm, dù không phải quay lại, anh cũng có thể nhận ra điều gì ở phía sau. Anh khẽ cúi mình xuống, tránh được cú ra đòn của Sakura. Cô gái vẫn không chịu thua. Ngay sau khi Syaoran lé được người, như đã dự đoán trước, Sakura quay người, tung cú đá ra phía sau, nhằm trúng mặt Syaoran. Syaoran bị bất ngờ, buộc phải đưa cổ tay ra đỡ. Ngay lập tức, Sakura thu chân lại, vung tay định chém vào cổ Syaoran, nhưng do đã đề phòng, Syaoran tránh được không mất mấy sức. Mọi đòn thế Sakura ra, đều không chạm được vào người Syaoran. Anh khẽ thở dài. Sakura khá giỏi võ do học với ông quản gia từ nhỏ, không thể có chuyện đòn nào cô ra cũng trượt. Một phần là do Syaoran có thể chống cự lại, nhưng một phần là tại chính Sakura. Cô đã quá đau lòng, đau đến mất hết lí trí, và vì thế, cô không thể ra đòn chuẩn xác.
Syaoran né người khỏi cú móc của Sakura, nhanh như sóc, luồn về phía sau khi Sakura chưa kịp nhận ra. Anh đập nhẹ vào cổ cô, khiến cô khuỵu xuống. Syaoran đỡ lấy tay Sakura:
“Naoko!”
Không rõ từ lúc nào, Naoko đã đứng ngay bên cạnh Syaoran và Sakura. Cô cúi đầu, đỡ lấy Sakura, quàng tay công chúa qua cổ mình và giữ cho Sakura đứng yên. Đôi mắt Sakura nhìn chằm chằm vào phía trước, trắng dã, đầy đau đớn và tức giận. Naoko khẽ quỳ xuống, để Sakura ngồi trên tuyết trắng, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình choàng lên người cô. Sakura không còn cảm giác. Cô cứ ngồi im lìm, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ quan sát, không một biểu hiện. Đôi mắt cô gái dán chặt vào vũng máu và hai phần xác của Kero. Tuyết bao phủ. Rơi. Lạnh lẽo.
“CÔNG CHÚA.....”
Tiếng Nakuru khản đi vì kêu gào. Có lẽ hắn đã kêu suốt cả cuộc đấu giữa Sakura và Syaoran, suốt cả thời gian Sakura bị rơi vào không gian ảo của riêng mình. Hắn cố gắng vùng vẫy trong tảng băng, nhưng không thể làm gì khác. Trong khi đó, Seiza vẫn im lặng. Đôi mắt hắn nhìn Syaoran, lạnh giá, vô cảm. Không ai cảm nhận được sự thù hằn trong đôi mắt ấy, nhưng Syaoran biết, sự vô cảm ấy báo hiệu cho cái chết của đối phương. Và “đối phương” lần này lại chính là anh.
“Syaoran, cậu....”
Eriol chạy lại chỗ Syaoran, đôi mắt long lên. Anh đã có chút hi vọng, hi vọng vào Syaoran, nhưng giờ đây, tất cả hi vọng đó chuyển sang thành thất vọng. Càng hi vọng lắm, càng thất vọng nhiều. Anh đã nhiều lần định can thiệp vào trận đánh giữa Sakura và Syaoran, lại bị Naoko chặn lại. Dù vô cùng bực tức, nhưng đấu lại với Naoko là chuyện không thể.
Syaoran đưa ánh mắt nhìn về phía Eriol, ra hiệu cho anh im lặng. Anh ngừng lại. Syaoran chậm rãi đi về phía Sakura và Naoko, nâng cằm Sakura lên, hướng ánh mắt Sakura vào đôi mắt của mình:
“Sakura, hãy tỉnh lại đã. Tôi vẫn còn thứ để cho cô xem. Và sau khi xem thứ này..... Cô sẽ biết, ‘ác quỷ’ là như thế nào....”
Syaoran đi lại phía con ngựa của mình, lấy từ chiếc túi đeo sau hông ngựa một chiếc bọc trắng. Chiếc bọc trắng, đúng vậy! Nhưng chỉ có phần trên của nó màu trắng, còn nửa dưới đã chuyển sang màu đỏ. Bên dưới, những dòng nước đỏ chảy xuống, nhỏ từng giọt... từng giọt.... Eriol lùi lại khi nhìn thấy Syaoran đang tiến lại gần. Tất cả những người ở đó, đều có thể linh tính được, bên trong chiếc bọc là gì. Đôi mắt Sakura mở to, muốn quay đi mà không quay được, đành chấp nhận những thứ đáng sợ nhất đang đợi mình....
“Eriol, đây là quà tôi tặng cho cậu....”
Syaoran đặt chiếc túi xuống, khẽ cười. Anh từ từ mở chiếc túi ra. Mọi thứ nín thở để chờ đợi. Tuyết vội vã nhảy vào, đậu trên những chỏm đen đang nhô ra từ trong chiếc túi. Có lẽ nó đã nhìn thấy điều gì, sợ hãi không thể động đậy, cũng không thể tan ra. Tuyết cứ đứng im lìm, như thời gian ngừng trôi...
“Vậy..... Naoko, không có ÁC QUỶ thì THIÊN THẦN có thể tồn tại không?”
“Câu trả lời.... là......”
Chiếc bọc được lật hết ra trong sự kinh hoàng đến tột độ của cả không gian và thời gian, của cả tuyết và những cơn gió. Tất cả đều ngừng hoạt động, chỉ để nhìn, chỉ để sợ, cho dù.....
........
***
Syaoran chỉ mỉm cười nhẹ nhàng trước vẻ mặt lạnh băng của Sakura. Anh nhảy xuống khỏi con ngựa, đưa mắt nhìn quanh. Tuyết trắng bay bay, không che phủ được tầm nhìn của đôi mắt tinh anh. Syaoran liếc một vòng, quan sát tất cả những người đang có mặt, rồi lại dừng ánh mắt ở Sakura. Mỉm cười, nhưng buồn bã.
“Thiếu chủ!”
Naoko đã đến bên cạnh anh tự bao giờ, khẽ cúi mình chào. Syaoran gật đầu đáp lại, trong khi Sakura cố gắng quay mặt đi. Cô không muốn thấy, bởi cô không muốn tin, tin rằng Naoko đã là người của Syaoran. Nhưng cô vẫn phải thấy. Có lẽ, đôi mắt hổ phách sắc như dao của Syaoran đã khóa chặt mắt Sakura, khiến cô không thể dời đi. Cô vẫn nhìn. Trái tim cô đau nhói.
“Syaoran...” - Eriol tra kiếm vào bao, lên tiếng – “.... tại sao cậu lại can thiệp?”
“Bởi điều kiện thứ hai của tôi, cậu đã đồng ý, Eriol.” - Syaoran mỉm cười, dời ánh mắt khỏi Sakura, quay lại nhìn Eriol.
Eriol khẽ mỉm cười:
“Tôi biết. Và tôi thấy vui vì cậu đã can thiệp!”
Syaoran ngạc nhiên. Anh khẽ mím môi. Nụ cười của Eriol buồn bã, nhưng thỏa mãn. Có lẽ, trong tận thâm tâm, Eriol không hề muốn làm việc này, giết Sakura - người bạn thân yêu quý nhất của Tomoyo. Eriol cũng biết, những điều mình nói ra khiến Sakura đau lòng, nhưng vẫn nói. Con người ta khi yêu một ai đó, rồi lại quá đau lòng vì mất người mình yêu, dễ làm cho người đó mất lí trí và sự tỉnh táo cần thiết để phán đoán tình hình. Eriol cũng thế. Anh vốn là một con người nhân hậu. Vì một người mà phải giết một người khác, chắc chắn anh không bao giờ muốn làm. Năm còn là thái tử, khi chưa gặp Tomoyo, Eriol sẵn sàng giết bao nhiêu người dân theo lệnh của quốc vương, nhưng vẫn chảy nước mắt nhìn cái chết của họ. Anh đã sai, anh biết sai và cố gắng sửa chữa. Nên giờ đây, chắc hẳn, Eriol không hề muốn lại tiếp tục sai lầm lần nữa.
“LI CHẾT TIỆT! NAOKO, THẢ TA RA NGAY! TA PHẢI GIẾT HẮN! THẢ TA RAAAAA”
Tất cả mọi người bị giật mình bởi tiếng hét vang động cả một vùng Xứ Tuyết. Syaoran quay người lại phía có tiếng hét. Nakuru vẫn vùng vẫy trong tảng băng đóng chặt của Naoko, hét lên với vẻ mặt tức giận. Thanh kiếm của hắn rơi bên cạnh, bị tuyết phủ kín. Syaoran đi những bước chậm rãi về phía Nakuru, càng khiến cho ánh mắt của hắn long lên, như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đang tiến về phía mình. Hắn cố gắng cựa quậy, nhưng vô ích.
Syaoran nhặt thanh kiếm dưới nền tuyết lạnh, nhẹ nhàng phủi những bông tuyết xuống, mỉm cười ngắm nhìn:
“Thanh kiếm tốt chứ nhỉ?”
“TRẢ LẠI CHO TA” – Nakuru hét lên.
Syaoran nhún vai:
“Ah, thì ra là của ngươi à? Ưm, nếu trí nhớ của ta không nhầm thì ngươi là ‘Lửa thần’, đúng không nhỉ?”
“TA LÀ ‘PHONG THẦN’. ĐỒ.... TRÍ NHỚ KÉM!”
Syaoran khẽ ngước đầu lên, ra vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đó:
“Hả? À à.... ‘trí nhớ kém’ à? Có thể nào chăng?”
“TA SẼ GIẾT NGƯƠI, LI!”
Syaoran mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh tảng băng của Nakuru:
“Ngươi vẫn nóng tính như trước, không thay đổi gì cả. Chẳng phải chủ tướng của ngươi – thái tử Touya Kinomoto – đã từng khuyên ngươi không nên nóng giận hỏng việc đó sao?”
“Chuyện của ta không cần ngươi xía vào!”
Syaoran nhún vai, khẽ mỉm cười. Anh đi về phía bên trái Nakuru, nhặt lên một cây thương nằm chìm trong tuyết. Dù đã cũ, nhưng vẫn vô cùng sắc bén. Chữ “Hỏa” sáng lên trong làn tuyết trắng và ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tàn. Syaoran lia đôi mắt một vòng, dừng lại ở ánh nhìn bình thản, lạnh lùng. Chân và tay bị khóa chặt bởi những tảng băng do Naoko tạo ra, nhưng người này không có vẻ gì là tức giận. Vẻ mặt hắn không biểu lộ một chút cảm xúc nào, khiến chính đối thủ cũng phải thấy sợ hãi khi đối mặt. Không đau đớn, không có cái gọi là “đấu khí”, cũng không có ý muốn giết tạo nên “sát khí”. Chỉ có sự thản nhiên đến ghê người.
“Chúng ta lại gặp nhau!”
Hắn nhếch mép cười, nhìn Syaoran. Syaoran cười đáp lại:
“Đúng vậy. Và đúng như ngươi nói, lần gặp nhau này sẽ không giống với tình hình ở lần trước. Trước, chúng ta là người vô tình va vào nhau, và bây giờ, chúng ta là kẻ thù đối địch! Chắc ngươi đã biết tên ta, Li Syaoran. Ngươi là ‘Hỏa thần’, tên là.....”
“Seiza.” – Seiza lạnh lùng trả lời.
“Đúng rồi, Seiza...” – Syaoran gật gù vẻ hiểu biết – “.... ta cũng nghe Naoko nói đến rồi, nhưng..... Chà, đúng như vị.... ừm.... gì nhỉ.... àh, ‘Nóng thần’ kia nói” – (Syaoran không dừng lại khi gặp đôi mắt tức giận của Nakuru) – “... thì ta đúng là trí nhớ kém rồi!”
Seiza mỉm cười:
“Ngươi quả là người vui tính, Li! Vì gặp ngươi mà ta không đi tìm Naoko nữa. Ta nghe có người nói nhìn thấy một người rất giống Naoko trong một căn nhà bỏ hoang, cây cối rậm rạp, trông giống như một khu rừng. Ngươi biết không, khi đó, ta đã liên tưởng đến ‘công chúa ngủ trong rừng’, và nghĩ ta là.... hoàng tử. Nhưng ngươi giống hệt mụ phù thủy, ngăn cản ta không đến cứu ‘Công chúa’ vậy.... Và bây giờ......” – đôi mắt Seiza vụt trở lên sắc lạnh. Giọng nói của hắn vẫn vui đùa, nhưng lại khiến người nghe sởn gai ốc vì hơi lạnh trong từng tiếng – “.... mụ phù thủy đã biến ‘công chúa’ thành con rối của bà ta....”
Syaoran cười tươi tắn. Anh khẽ đưa mắt nhìn về phía Naoko. Cô vẫn đứng im, đôi mắt chăm chú nhìn xuống dưới, có vẻ không nghe nhưng lại dường như nghe thấy tất cả mọi âm thanh trên thế gian. Sakura ôm chặt Kero, không nói gì.
“Ta đâu có biến Naoko thành con rối của ta.” – Syaoran nói – “Cô ấy vẫn hành động theo những suy nghĩ của cô ấy đấy thôi.”
“Nhưng là theo lệnh và sự chỉ đạo của ngươi!” – Seiza lạnh lùng nói, ánh mắt màu tro băng giá soi thẳng vào đôi mắt hổ phách của Syaoran.
Syaoran mỉm cười, không nói.
“ĐỪNG MẤT CÔNG NÓI VỚI HẮN, SEIZA!” - cuộc đối thoại của Seiza và Syaoran bị cắt ngang bởi tiếng thét chói tai của Nakuru – “Lần trước gặp, ngươi cũng lấy vũ khí của ta, lần này cũng vậy. TRẢ - NÓ – CHO – TA!” – Nakuru dằn giọng, đôi mắt quắc lên, đầy sức ra lệnh.
Syaoran quay sang nhìn Nakuru, đôi mắt thoáng buồn làm Nakuru sững lại. Nhưng ngay lập tức, hắn lấy lại vẻ mặt “sẵn sàng chiến đấu” của mình, nhìn Syaoran giơ thanh kiếm và cây thương lên. Tuy nhiên, sự cử động của hắn vẫn là vô vọng. Một khi đã động đến nước, hoặc bất cứ thứ gì liên quan đến nước, không thể coi thường Naoko – “Thủy thần” của "Tứ đại hộ pháp". Tuyết và băng cũng không phải ngoại lệ. Syaoran mỉm cười với Nakuru:
“Ngươi bực lắm à?”
“Ta sẽ giết ngươi!” – Nakuru nói, mắt gườm gườm nhìn Syaoran. – “trả kiếm cho ta!”
Syaoran dùng chuôi kiếm gõ gõ vào tảng băng đã bao phủ đến eo của Nakuru:
“Với tình hình này ngươi có muốn giết ta cũng không được, ‘Phong thần’ ạ! Nhưng.... ta vẫn buộc phải thu vũ khí của ngươi, bởi, cũng như lần ở trên sông Tomoeda....” – Syaoran quay người về phía Sakura, nhìn cô gái đang ve vuốt Kero. Anh mỉm cười, có chút xót xa và buồn bã – “.... ta cần phải nói chuyện với SAKURA!”
Đứng từ đằng xa, nhưng từng câu nói của Syaoran đều thu vào tai Sakura. Cô giật mình khi nghe tên của mình. Sakura ngừng ngắm nhìn Kero, ngẩng đầu lên. Và ngay lập tức, trong cái khoảnh khắc đó, cô bị đôi mắt màu hổ phách hút dính lấy, không thể dời đi. Anh bước chậm rãi.... từng bước..... từng bước.... tiến lại gần Sakura.... Ngày một gần hơn.... Bước chân anh không dừng lại....
__________________________________________________ _______
Cung điện Clow vẫn nằm uy nghiêm trong sự cổ kính của kinh thành Tomoeda. Những người dân trong kinh thành vẫn vô tư uống rượu, bàn tán về đội quân vừa rời bỏ kinh thành. Có người đoán, đội quân đó đi dẹp loạn ngoài biên ải, có người lại nói, bọn họ đi đánh quân đội Kinomoto. Ý kiến thứ hai có vẻ đông người ủng hộ hơn, nên những người đó lại chuyển sang đánh cược xem đội nào sẽ thắng. Không khí vẫn tưng bừng, vui vẻ, vô âu lo, không một ai biết, kết cuộc bi thảm của gia tộc Kinomoto.
Trái ngược với không khí nhộn nhịp bên ngoài, cung điện hoàn toàn vắng lặng. Những mái vòm cao, cổ kính vẫn nằm im lìm trong những vòm cây. Khu Tây điện, năm xưa thuộc quyền cai quản của Li Hiroshi, giờ nằm hoang phế giữa những hàng cây xanh và những bông hoa dại mọc um tùm. Đã gần 9 năm nay, không có ai qua lại nơi này. Cỏ cây mọc xanh rờn cả những viên gạch đã phai màu theo thời gian, nhưng không được ai chú ý sửa sang lại. Khung cảnh nhộn nhịp năm xưa, giờ đây chỉ là kí ức xa xăm của người phụ trách tu sửa cỏ sân cho căn điện.
Không giống như Đông điện và Tây điện, cung điện chính của quốc vương hiện nay được xây khá hiện đại với những mái vòm đỏ hoặc tráng bạc. Những lớp gạch màu đỏ, dù đã bị hóa rêu do không được chăm sóc kĩ, nhưng vẫn ánh lên vẻ đẹp huyền ảo, lung linh. Chúng xếp thành nhiều tầng, với nhiều vị trí, dành cho những người có địa vị khác nhau. Ở chính giữa là đại điện, với những ô cửa sổ cao, mái không nhọn như các nơi khác, mà xây theo lối thoai thoải, tạo thành những hình hộp huyền diệu. Nơi ở của Quốc vương cũng được xây theo lối kíên trúc tương tự, nhưng mái được bố trí theo những hình tam giác khép lại với nhau, và chồng lên đó là một mái nhọn khác. Những khu ở với những mái chòm nhọn hoắt dành cho các vương tôn, quý tộc, hoặc các công nương hay khách mời. Và nơi thấp nhất chính là khu ăn nghỉ cho những người hầu trong cung điện.
Ở giữa khoảng sân tràn ngập màu xanh của những ngọn cỏ non, thành quả lao động không ngừng nghỉ của ông lão già chuyên chăm lo cho khoảng sân này, là một cây cột cao có gắn quốc hiệu nước Clow. Nó giống như một ngọn đèn tròn, ở giữa khắc chữ “CLOW” bằng vàng ròng, là biểu tượng của Clow, có vị trí quan trọng như chính những dấu ấn của Quốc vương. Quân lính không tập trung quá đông ở trong sân. Đa phần bọn họ phải đứng canh ngoài cổng, và đặc biệt trong dịp này, khi quá nửa số quân lính đã được tuyển chọn để ra trận thì sự canh phòng trong cung điện càng giảm đi.
Một bóng người nhanh chóng băng qua khoảng sân cỏ rộng xanh mướt. Người đó đi những bước chân dài trong bộ quần áo cũ rách, mang dáng dấp của một người lao công thu dọn. Hắn ngó quanh như để kiểm tra chắc chắn xung quanh không có ai, rồi lại vội vã bước đi. Chẳng mất mấy thời gian, bóng người đó đã ra đến cồng cung điện. Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại dáo dác nhìn xung quanh. Chỉ có một vài cung nữ đang vừa đi vừa nói chuyện, và một vài tên lính ngồi ngán ngẩm nhìn bầu trời ảm đạm của mùa đông. Hắn quay đầu một vòng, rồi lại tiếp tục đi ra cồng. Chẳng tốn mấy công sức, khi những người lính phân tán tâm trí vì những làn gió lạnh buốt đến thấu xương, người đó chạy vụt ra ngoài. Những người lính canh cổng ngơ ngác nhìn theo bóng người vừa vụt đi, chỉ tay nhau nhưng rồi nghĩ mình nhìn nhầm do thời tiết lạnh giá, bọn họ lại ngồi xuống ôm lấy người, run rẩy.
Người kia đứng nép vào một bức tường của cung điện. Sau khi ra khỏi cung điện, đôi mắt hắn sáng lên, thở ra nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng mua được một con ngựa ở cửa hàng, nhảy lên lưng và phóng vút đi.
Con ngựa lao đi trong tiếng gió vi vút. Từ cung điện, hắn đi thẳng về phía một khu rừng ở sát sông Tomoeda. Trong khu rừng có nhiều cây hoa mộc lan, nhưng hiện giờ, những bông hoa trắng ấy đều đã tàn úa. Hắn cũng chẳng cần bận tâm nhiều đến những cành cây vô tri ấy, vẫn cắm ngựa phi đi, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước. Sau khi ra khỏi khu rừng rậm rạp cây cối, con ngựa vẫn không giảm tốc độ, tiếp tục phi nhanh đi, bỏ qua ánh mắt tò mò của những người trên đường. Gió vẫn vun vút thổi. Tiếng chân ngựa vẫn vang lên đều đều, dù bên ngoài, nhiệt độ đang ngày càng xuống thấp hơn.
Con ngựa giảm tốc độ khi đến khu phố qúy tộc nổi tiếng trong kinh thành Tomoeda. Gọi là khu phố qúy tộc, nhưng đó chỉ đúng trong quá khứ. Hiện nay, trong tình hình đất nước rối ren, cướp bóc nổi lên la liệt, tất cả những quý tộc nhát gan đã chuyển vào cung điện sinh sống. Cung điện Clow rộng lớn, có xây khu ở dành cho những quý tộc cần phải làm nhiều việc cho nhà vua, nên điều này cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của các thành viên quý tộc và người trong cung điện.
Người đó ghì cương ngựa, giữ cho nó dừng lại ở trước cổng một ngôi nhà có bức tường thành cao và những hàng cây cối rậm rạp nhưng lại có vẻ gì đó xơ xác. Hắn đưa mắt nhìn quanh. Tất cả đều im ắng. Khác với các khu phố thường khác, sau khi quý tộc chuyển đến cung điện sống, những người dân thường cũng không bén mảng đến đây nữa. và đương nhiên, khu phố này trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Sau một hồi ngó quanh, người đó thúc ngựa đi tiếp. Con ngựa ngúc ngắc không chịu khi có mùi hôi thối đến kinh dị bám quanh nó.
Không thể bắt con ngựa đi tiếp, kẻ đó nhảy xuống, một mình đi bộ sâu hơn vào bên trong. Mùi hôi thối bốc lên từ một bãi rác ngổn ngang. Ruồi bọ bâu kín trời. Những chiếc túi nilon, những thứ thức ăn thừa.... bốc mùi nồng nặc. Hắn dùng hai tay bịt mũi, vẫn kiên nhẫn đi vào, mặc cho đám ruồi cố gắng bâu lấy người. Và mục tiêu duy nhất để hắn có thể lấy hết can đảm đi qua đám rác hôi thối do lâu ngày không ai thu dọn đó chính là: Nghĩa trang Tomoeda.
Theo như những lời đồn, trong nghĩa trang Tomoeda có cất giấu một vật gì rất quý giá, giống như một báu vật không thể mất của vương quốc Clow. Dù đồn với nhau như vậy, nhưng sự thật thế nào thì không ai biết. Họ không dám bén mảng đến gần nghĩa trang này, một phần là do bãi rác đáng sợ kia, một phần là bởi sợ. Nhiều người đã từng đi đến được nghĩa trang, nhưng sau đó đều không trở về nữa. Người ta nói, hồn ma bảo vệ nghĩa trang đã kéo họ xuống âm phủ. Kẻ kia bật cười khi nghĩ đến những tin đồn nhảm nhí đó.
Hắn vấn tiếp tục đi sâu vào, nhằm hướng nghĩa trang đi tới. Chẳng mấy chốc, mái chòi cao của nghĩa trang đã hiện ra trước mắt hắn. Một nghĩa trang khang trang, được xây dựng như chỉ để chôn cất những bậc vương tôn, quý tộc. Tuy nhiên, trong nghĩa trang không tỏa ra một chút mùi hương khói nào, ngoài mùi máu tanh tưởi, và sự yên lặng đến đáng sợ. Vang lên trong không khí, người ta nghe được cả tiếng thở của những người lính canh giữ nghĩa trang, tiếng hoạt động của những thiết bị bảo vệ mà chính quốc vương cho người đi lấy từ Lamia - nước phát triển nhất về khoa học – kĩ thuật. Người này chặc lưỡi, tiếp tục đi vào.
“Ngươi là ai? Vào đây làm gì?” - một tên lính giơ thanh kiếm lên, nói một cách hăm dọa.
Người kia chỉ mỉm cười lạnh lẽo. Thanh kiếm của hắn vung lên, nhanh hơn cả tầm nhìn của tất cả những tên lính đang đứng đó. Máu bắn tung tóe, hòa mình vào mùi tanh đáng sợ của khu nghĩa trang này.
“Muốn ngăn cản ta ư? Còn sớm lắm!” - kẻ đó cười lạnh lẽo.
Một tên lính vẫn chưa chết sau nhát kiếm chí mạng của hắn. Người lính này cố gắng sử dụng chút sức lực cuối cùng, ghì lấy chân kẻ mới đến:
“Ngươi không được vào đó..... Ngươi không vào được đâu.... Những thiết bị bảo vệ sẽ giết ngươi....”
Không để ý đến lời nói yếu ớt của tên lính sắp chết, kẻ kia cười nhạt:
“Chết? Ta à? Ha ha, ta còn rành cách sử dụng những thứ đó hơn cả ngươi!”
Máu lại chan chứa. Trong không gian tĩnh mịch đó, chỉ còn lại hơi thở của duy nhất một người. Và tiếng hoạt động rì rì của những chiếc máy vô cảm. Người đó ngước nhìn chiếc máy, lặng lẽ giương kiếm lên.
“Ngươi muốn phá chiếc máy đó hả, Ryohka Hiragirawa?”
Giọng một người phụ nữ lạnh lùng vang lên phía sau, khiến Hiragirawa sững lại và bỏ thanh kiếm xuống....
Không gian như tĩnh lặng theo bước chân của Syaoran. Những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên nền tuyết mỏng, rất nhẹ, nhưng dường như lại rất nặng. Anh vẫn đi thong dong, chậm rãi, lại làm người ta nín thở, dõi theo. Nakuru không gào lên nữa, nhìn Sakura bằng đôi mắt lo lắng. Có lẽ tin rằng Syaoran sẽ không làm gì Sakura, nên Seiza khẽ liếc về phía Naoko rồi quay lại nhìn Sakura bằng ánh nhìn khá bình tĩnh. Eriol không làm gì, chỉ im lặng. Naoko lùi lại phía sau một bước. Chỉ có tuyết vẫn rơi, vẫn không thay đổi. Và chỉ có gió vẫn thổi, không lặng. Cũng như bước chân Syaoran, không thay đổi nhịp bước....
Sakura cảm nhận rõ từng tiếng đập của trái tim. Mỗi bước chân của Syaoran, lại làm nó đập rộn lên, tưởng chừng như đang phá vỡ ***g ngực, chui ra ngoài. Sakura ôm ghì Kero vào ngực, hi vọng áp chế đi tiếng đập, nhưng không thể. Nó vẫn đập liên hồi. Cô lo lắng Syaoran sẽ nghe thấy tiếng tim của mình, cô càng cố gắng làm nó bình thường trở lại thì càng vô ích. Syaoran vẫn đến, tim Sakura vẫn đập. Những suy nghĩ của cô vang lên, rồi lại trôi tuột vào hoang vu. Trước mắt cô hiện giờ là Sakura, đôi tai cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, và trái tim cô cảm nhận được cũng chỉ là anh.
Tiếng kêu nho nhỏ của Kero, lo lắng liếm lên gương mặt Sakura. Cô ôm ghì nó lại. Sakura hít một hơi thật dài, thật sâu, rồi từ từ thở ra. Cô phải rất cố gắng mới giấu được tiếng thở phào nhẹ nhõm: Trái tim cô đã bình thường trở lại, trong khi Syaoran đã đến ngay bên cạnh.
Không gian như lắng đọng lại từng chút. Những bông tuyết lặng lẽ rơi, không dám phá tan cái không khí nặng nề đang hiện diện. Gió ngừng thổi, chăm chú theo dõi cuộc hội ngộ này. Thời gian vẫn trôi đi, nhưng chậm chạp, như buộc phải đi, trong khi không muốn bỏ qua giây phút mà định mệnh sắp xếp. Chiếc dây định mệnh của họ ánh đỏ lên trong màu trắng của tuyết. Nó quá dày, quá cứng, cứng đến nỗi không thể cắt đi được, cho dù muốn hay không. Và bánh xe định mệnh, không bao giờ trôi đi chệch hướng....
Lạch cạch.... bánh xe định mệnh đã trở lại với đường ray của mình....
Dù một người ở tận cuối chân trời, và một người ở phần chân trời đối diện, thì rồi sẽ có một ngày, họ gặp nhau. Bây giờ cũng vậy, họ vẫn gặp nhau, cho dù không muốn. Bởi số phận của họ đã được buộc bởi sợi dây chắc chắn nhất trong số tất cả các sợi dây, một sợi dây nối kéo dài cả không gian và thời gian.....
“Sakura, cô ổn chứ?” – Syaoran dừng lại trước mặt Sakura, quan tâm hỏi – “Trông cô tím và xanh quá!”
Anh khẽ cúi đầu xuống, nhìn vào khuôn mặt tái lại, một phần vì lạnh và một phần vì....chính anh, của Sakura. Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh phả vào mặt mình. Một hơi ấm dường như đã rất lâu, rất lâu, đã trải qua hàng chục thế kỉ, cô không nhận thấy. Hơi ấm ấy có thể làm tan chảy cả những bông tuyết đang phủ trên gương mặt nhỏ nhắn của Sakura. Trái tim cô vừa lấy lại sự bình tĩnh vốn có của nó, giờ đây lại thay đổi nhịp đập. Nhưng nó không đập nhanh như lúc trước, mà hình như nó ngừng lại. Cô nghẹt thở. Cô hồi hộp. Tim Sakura không đập nữa, có vẻ gì đó như đang sợ hãi, sợ mọi thứ biến mất trước mắt mình như lúc trước. Cô không dám thở mạnh, vì lo rằng hơi thở của mình sẽ bay vào khuôn mặt Syaoran đang kề rất gần. Bất giác, cô lùi lại.
Sakura ngạc nhiên nhận thấy khuôn mặt Syaoran thoáng buồn khi cô lùi lại một bước, nhưng rồi, cô tin mình đã lầm khi lại thấy nụ cười nở trên gương mặt anh.
“Phải rồi....” – anh nói, với một nụ cười thường trực trên môi – “.... Cô sống ở Xứ Tuyết này lâu hơn tôi, đáng lẽ ra tôi mới là người không ổn chứ, đúng không?”
Anh vẫn cười, nhưng lại làm trái tim Sakura đau quặn lại. Chính cô cũng không thể hiểu, vì sao nó lại đau như thế, nhưng nó vẫn đau. Máu trong tim.... Chảy....
“Anh Yukito nói....” – Sakura lặng lẽ nói, phá tan sự im lặng nãy giờ của mình – “Anh chính là người chỉ huy quân đội đến đây. Nhưng.... Anh đã không xuất hiện khi Shimon, Clow và Kinomoto đánh nhau...”
“Đúng vậy” – Syaoran gật đầu khẳng định lại lời của Sakura – “Tôi biết, thế nào cô cũng sẽ đến ‘Thảo nguyên chết’, mặc dù sẽ khá lâu và vất vả đấy, Sakura. Tôi định quay lại đó chờ cho.... nhàn. Đứng ở giữa chiến trường, không sứt đầu thì cũng mẻ trán, tôi chẳng có ngu” – Syaoran nhún vai – “Nhưng Eriol nói muốn quay lại, nên tôi đành phải quay lại theo.”
“Chờ?” – Sakura hỏi, cố giấu đi giọng nói run run của mình.
“Chờ cô!”
Trái tim bướng bỉnh lại đập rộn lên, không nghe theo sự điều khiển của bản thân và trí óc Sakura. Chờ cô ư? Tại sao vậy? Không kịp suy nghĩ lâu, câu hỏi vụt bật ra khỏi miệng Sakura:
“Tại sao?”
Syaoran đăm chiêu:
“Ưm, Sakura, cô còn nhớ khi ở sông Tomoeda, tôi đã từng nói sẽ không trả lời bất kì câu hỏi ‘Vì sao’ nào của cô nữa, đúng không? Bây giờ cũng vậy, Eriol có thể làm chứng, tôi thường không bao giờ phá vỡ lời thề của mình. Cô có thể tìm một câu hỏi khác được không?”
Sakura bực tức nhìn Sakura phía Eriol, và nhận được cái gật đầu của anh. Syaoran luôn có thể khiến cô đổi từ đau buồn thành vui vẻ, từ không tự nhiên thành tự nhiên, và cũng có thể biến cô từ một người không có những cảm xúc thông thường, lấy lại được chính con người của mình. Cô sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nói một cách tức tối:
“Vậy thì.... ‘Để làm gì’?”
Syaoran mỉm cười, vỗ tay:
“Hoan hô, nghĩ nhanh lắm, và khiến tôi phải trả lời rồi! Cô đúng là rất thông minh, không thay đổi chút nào.” – (Sakura gườm gườm nhìn anh, dù bực tức nhưng vẫn mong câu trả lời) – “Sakura, cô biết không, tôi đã luôn đợi cô..... Đợi đến ngày hôm nay....” - Những câu nói của Syaoran làm Sakura như phải ngừng thở để dõi theo – “Và bây giờ, tôi đợi cô..... để.......”
Sakura sợ hãi. Giọng nói của Syaoran trong thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo như băng đá. Nó xa xăm như từ một nơi xa âm vang vọng về. Giọng nói đó khíên Sakura giật mình. Cô đã từng nghe thấy nó. Đó là trong cái đêm Sakura được Syaoran cứu thoát khỏi ngôi nhà rơm đầy mùi khói, thoát chết từ tay Rika. Và hôm nay, nó lại đang hiện diện ở đây, chui vào tai Sakura - một hơi lạnh mà cô không bao giờ muốn gặp lại lần thứ hai.....
“.... thử kiếm.....”
Syaoran tiếp tục nói, thanh kiếm giơ cao lên, qua đầu Sakura. Ánh mắt Sakura mở to kinh hoàng. Cô tiếp tục lùi lại, trong khi Syaoran vẫn tiếp tục tiến lên. Tất cả những gì diễn ra trong Sakura lúc này là sự kinh hãi đến tột đỉnh. Khi bị Eriol tấn công, Sakura rất bất ngờ, nhưng cô vẫn đủ bình tĩnh để đối phó, trước khi nghe đến cái tên “Tomoyo". Nhưng giờ đây, dù không phải là do “Tomoyo", chỉ đơn thuần là Syaoran, cũng đã làm cho tất cả những gì tồn tại trong đầu Sakura biến mất. Toàn bộ. Đầu óc cô trống trơn. Không một suy nghĩ, không một ý niệm. Thứ duy nhất cô nhìn thấy bây giờ là Syaoran. Tai cô không nghe được tiếng gió, cũng không nghe được tiếng hét của Nakuru, càng không thể nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của cả Naoko và Seiza. Cô không nghĩ được điều gì thêm. Cô không đủ sức để chống cự. Không phải vì lạnh, mà là vì tay chân cô không còn hoạt động theo ý muốn của cô. Nó nhũn ra. Bởi lí trí cô, không muốn giết Li Syaoran.
Sakura ngã xuống. Kero chạy thoát khỏi vòng tay ôm chặt của Sakura. Sakura tự cười mình khi nhìn lưỡi kiếm đang ở ngay sát một bên. “Mình đã mong đợi.... Mình đã hi vọng.... Anh hai nói mình quá ngây thơ, thật là đúng....” Đôi mắt lục bảo mờ nhạt trong màu tuyết trắng, nhìn chăm chăm vào ánh mắt hổ phách trong suốt, nhưng lạnh băng của Syaoran. Cái lạnh đó khiến cho tuyết phải kinh sợ mà ngừng lại. Tuyết không rơi nữa. Chỉ có gió thổi. Nhưng gió không lạnh, bởi nó không đủ sức đấu lại với hơi lạnh trong đôi mắt đầy băng giá. Sakura vẫn mở mắt, nhìn thanh kiếm mà như không nhìn thấy gì. Cô, giờ đây, loáng thoáng nghe tiếng gọi của Nakuru, tiếng đập những tảng băng của cả Nakuru và Seiza. Tiếng kêu “Syaoran" của Eriol, nhưng tất cả đều chỉ trôi vụt qua. Mọi thứ dừng lại.... Không hoạt động....
Từ đằng xa, Kero đang co chân chuẩn bị chạy....
“Kero, nhiệm vụ của ngươi là: Bảo vệ Sakura.....”
Thanh kiếm của Syaoran từ trên cao hạ xuống dưới. Kero phóng người đi như bay....
“Cả khi kẻ đó là... ta....”
Lưỡi kiếm sượt xuống. Kero nhảy lên cao.....
“Và cho dù, ngươi phải bỏ mạng....”
...Dòng máu nóng hổi, đỏ thẫm văng ra, thấm đẫm vào cả những bông tuyết bên dưới nền, và những bông tuyết trên gương mặt vô thần của Sakura. Đôi mắt cô mở to, xót lên vì bị máu bắn vào. Tuyết vừa rơi lại, lập tức nhuộm máu. Máu đỏ, lại hóa đỏ bầu không gian...
Sakura không thấy đau. Hay cô đã chết? Không, cô vẫn cảm nhận thấy những tiếng gió bên tai, và cô nghe thấy tiếng của những người bên cạnh cô. Nhưng thật sự là không đau! Vậy nhưng máu! Trong mắt cô chỉ thấy màu đỏ của máu, không phải màu trắng của tuyết. Và Kero không còn nằm trên tay cô nữa. Nó không liếm lên gương mặt đầy máu của Sakura. Nó cũng không kêu lên an ủi cô khi nhìn thấy cô hoảng loạn như lúc này....
“Kero?...”
Sakura gọi thầm. Cô không đủ sức để gào lên, cô chỉ có thể thầm thì gọi. Tai loài chó rất thính, dù tiếng gọi nhỏ nhất của Sakura, Kero cũng nghe thấy và đáp trả. Nhưng bây giờ thì không. Chỉ có một dòng máu đang chảy xuống, qua cả miệng cô, khiến lưỡi cô cảm giác rõ vị mặn, đắng và cả mùi tanh của máu. Nóng. Như máu đang bốc khói. Mọi thứ vút trôi qua, không chịu nổi cảnh tượng thê thảm trước mắt....
“KEROOOOOO?”
Sakura hét lên. Hai mắt cô đã thu lấy tất cả những hình ảnh hiện diện ngay phía trước mình. Đôi mắt cô không mở to vô thần nữa, mà nó chăm chú nhìn vào vũng máu đỏ bên dưới. Cô ngồi im lặng, nhìn chăm chú, không động đậy. Tuyết rơi lặng lẽ, chạm vào dòng máu, tan ra. Nước hòa mình vào máu. Loãng. Nhưng Sakura vẫn không tin. Cô đưa hai bàn tay lên, kiểm tra xem Kero có còn nằm trong tay cô không. Máu. Chỉ có màu đỏ thẫm đáng sợ, phủ kín, chảy xuống. Không có Kero. Màu vàng đáng lẽ nằm trên tay cô, giờ đây bị chia làm đôi, nằm trên vũng máu. Người nó bị bao phủ bởi màu đỏ của chính dòng máu mình, và tuyết trắng, che chở, ôm ấp thân hình nhỏ bé của con chó trung thành. Bàn tay Sakura run run. Cô nâng hai phần thân xác nó lên, ôm chặt vào lòng, để mặc cho máu đỏ chảy xuống phần quần áo chưa dính máu của cô, để cho tất cả bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Mái tóc dài nâu đẫm máu. Và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái cũng bị bao phủ một màu đỏ....
“Thanh kiếm bén chứ nhỉ?” - giọng Syaoran bình thản, lạnh lùng vang lên, không một chút cảm xúc xót thương hay bàng hoàng – “Có lẽ chỉ đến thế là đủ!”
***
“Công chúa, công chúa biết không, công chúa thật sự là một thiên thần...”
Cô gái nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc bết vào khuôn mặt của cô bé nhỏ đang nằm ngủ ngon lành, trên khoé mắt còn đọng lại những giọt nước mắt. Khuôn mặt Thiên thần của cô bé nằm nghiêng trên gối, dịu dàng và thuần khiết.
“Nhưng..... hi vọng, sau này, người mà công chúa yêu thương, sẽ không bị biến thành ‘ÁC QUỶ’!”
***
“ÁC QUỶ! NGƯƠI LÀ ÁC QUỶ, LI SYAORAN!”
Sakura gào lên. Kero luôn là người bạn thân thiết của cô. Khi cô lo lắng, khi có bất cứ chuyện gì xảy ra, Sakura đều tâm sự với Kero. Kero giống như Tomoyo, luôn an ủi cô, dù không thể cho cô những lời khuyên hữu ích, nhưng nó có thể làm cô cảm thấy bớt cô đơn. Mỗi khi đi đâu, Sakura đều mang theo Kero, giống như một người bạn không thể rời xa. Nhìn nó chết trước mặt mình, Sakura cảm thấy cảm giác giống hệt như khi nhìn Tomoyo ra đi.
“Giờ cô mới biết điều này sao, Sakura? Cô vốn rất thông minh mà?”
Syaoran quay người đi, mỉm cười. Sakura đặt xác Kero xuống dưới, tránh những vũng máu bắn khắp nơi. Nhưng những giọt máu cuối cùng trong thân xác con chó lại chảy xuống, lại thấm vào tuyết và lại nhuộm đỏ nỗi đau. Sakura đứng dậy, đôi mắt cô bị che khuất bởi những lọn tóc mái dài rủ xuống. Tim cô đau đến nỗi, ngỡ như nó đang vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Cô căm hận chính bản thân mình, cô ghét tất cả, cô muốn biến mất và mọi thứ cũng sẽ không còn lại. Cô đã từng mong rằng, mình có thể tự bảo vệ bản thân, không để ai phải bảo vệ mình nữa, để không một ai phải chết nữa. Nhưng cuối cùng, những vị trưởng lão vẫn chết, dù Sakura muốn bảo vệ họ. Rất nhiều người nữa trong gia tộc Kinomoto - những người còn sót lại – mong được Sakura bảo vệ, nhưng cô đã không làm được. Cô đã quá mềm yếu. Touya từng nói, nếu cô nhớ ra quá khứ, cô sẽ đủ sức giết người, nhưng, có lẽ lòng hận thù của cô không đủ. Theo thời gian, có thể nó đã bị xóa nhòa đi một phần nào đó. Cô không còn hận nữa. Chỉ còn thù. Cô muốn trả thù cho ba mẹ, nhưng không muốn giết những người vô can đến cuộc thảm sát năm đó. Cô đã nghĩ như thế, và cô không thể tấn công những người không làm gì hại đến cô. Cô quá ngây thơ, để giờ đây, cô lại để Kero chết ngay trước mắt mình, không thể làm gì cho một người bạn tri kỉ.
Sakura phóng người lại phía Syaoran. Nhưng đối với Syaoran, một người luyện tập trong nhiều năm, dù không phải quay lại, anh cũng có thể nhận ra điều gì ở phía sau. Anh khẽ cúi mình xuống, tránh được cú ra đòn của Sakura. Cô gái vẫn không chịu thua. Ngay sau khi Syaoran lé được người, như đã dự đoán trước, Sakura quay người, tung cú đá ra phía sau, nhằm trúng mặt Syaoran. Syaoran bị bất ngờ, buộc phải đưa cổ tay ra đỡ. Ngay lập tức, Sakura thu chân lại, vung tay định chém vào cổ Syaoran, nhưng do đã đề phòng, Syaoran tránh được không mất mấy sức. Mọi đòn thế Sakura ra, đều không chạm được vào người Syaoran. Anh khẽ thở dài. Sakura khá giỏi võ do học với ông quản gia từ nhỏ, không thể có chuyện đòn nào cô ra cũng trượt. Một phần là do Syaoran có thể chống cự lại, nhưng một phần là tại chính Sakura. Cô đã quá đau lòng, đau đến mất hết lí trí, và vì thế, cô không thể ra đòn chuẩn xác.
Syaoran né người khỏi cú móc của Sakura, nhanh như sóc, luồn về phía sau khi Sakura chưa kịp nhận ra. Anh đập nhẹ vào cổ cô, khiến cô khuỵu xuống. Syaoran đỡ lấy tay Sakura:
“Naoko!”
Không rõ từ lúc nào, Naoko đã đứng ngay bên cạnh Syaoran và Sakura. Cô cúi đầu, đỡ lấy Sakura, quàng tay công chúa qua cổ mình và giữ cho Sakura đứng yên. Đôi mắt Sakura nhìn chằm chằm vào phía trước, trắng dã, đầy đau đớn và tức giận. Naoko khẽ quỳ xuống, để Sakura ngồi trên tuyết trắng, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình choàng lên người cô. Sakura không còn cảm giác. Cô cứ ngồi im lìm, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ quan sát, không một biểu hiện. Đôi mắt cô gái dán chặt vào vũng máu và hai phần xác của Kero. Tuyết bao phủ. Rơi. Lạnh lẽo.
“CÔNG CHÚA.....”
Tiếng Nakuru khản đi vì kêu gào. Có lẽ hắn đã kêu suốt cả cuộc đấu giữa Sakura và Syaoran, suốt cả thời gian Sakura bị rơi vào không gian ảo của riêng mình. Hắn cố gắng vùng vẫy trong tảng băng, nhưng không thể làm gì khác. Trong khi đó, Seiza vẫn im lặng. Đôi mắt hắn nhìn Syaoran, lạnh giá, vô cảm. Không ai cảm nhận được sự thù hằn trong đôi mắt ấy, nhưng Syaoran biết, sự vô cảm ấy báo hiệu cho cái chết của đối phương. Và “đối phương” lần này lại chính là anh.
“Syaoran, cậu....”
Eriol chạy lại chỗ Syaoran, đôi mắt long lên. Anh đã có chút hi vọng, hi vọng vào Syaoran, nhưng giờ đây, tất cả hi vọng đó chuyển sang thành thất vọng. Càng hi vọng lắm, càng thất vọng nhiều. Anh đã nhiều lần định can thiệp vào trận đánh giữa Sakura và Syaoran, lại bị Naoko chặn lại. Dù vô cùng bực tức, nhưng đấu lại với Naoko là chuyện không thể.
Syaoran đưa ánh mắt nhìn về phía Eriol, ra hiệu cho anh im lặng. Anh ngừng lại. Syaoran chậm rãi đi về phía Sakura và Naoko, nâng cằm Sakura lên, hướng ánh mắt Sakura vào đôi mắt của mình:
“Sakura, hãy tỉnh lại đã. Tôi vẫn còn thứ để cho cô xem. Và sau khi xem thứ này..... Cô sẽ biết, ‘ác quỷ’ là như thế nào....”
Syaoran đi lại phía con ngựa của mình, lấy từ chiếc túi đeo sau hông ngựa một chiếc bọc trắng. Chiếc bọc trắng, đúng vậy! Nhưng chỉ có phần trên của nó màu trắng, còn nửa dưới đã chuyển sang màu đỏ. Bên dưới, những dòng nước đỏ chảy xuống, nhỏ từng giọt... từng giọt.... Eriol lùi lại khi nhìn thấy Syaoran đang tiến lại gần. Tất cả những người ở đó, đều có thể linh tính được, bên trong chiếc bọc là gì. Đôi mắt Sakura mở to, muốn quay đi mà không quay được, đành chấp nhận những thứ đáng sợ nhất đang đợi mình....
“Eriol, đây là quà tôi tặng cho cậu....”
Syaoran đặt chiếc túi xuống, khẽ cười. Anh từ từ mở chiếc túi ra. Mọi thứ nín thở để chờ đợi. Tuyết vội vã nhảy vào, đậu trên những chỏm đen đang nhô ra từ trong chiếc túi. Có lẽ nó đã nhìn thấy điều gì, sợ hãi không thể động đậy, cũng không thể tan ra. Tuyết cứ đứng im lìm, như thời gian ngừng trôi...
“Vậy..... Naoko, không có ÁC QUỶ thì THIÊN THẦN có thể tồn tại không?”
“Câu trả lời.... là......”
Chiếc bọc được lật hết ra trong sự kinh hoàng đến tột độ của cả không gian và thời gian, của cả tuyết và những cơn gió. Tất cả đều ngừng hoạt động, chỉ để nhìn, chỉ để sợ, cho dù.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.