Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 41: NGƯỜI QUEN CŨ

Rinca_seta​

22/12/2015

Bóng người đó từ từ rõ dần ra trong làn tuyết lạnh lẽo. Những bông tuyết mờ mờ ảo ảo, như bao trùm lên một vị thần tiên xuất hiện cứu thế gian, một chàng hoàng tử vừa bước ra khỏi phù phép của mụ phù thủy độc ác. Con ngựa thong dong, tự tại như chính tính cách của vị chủ nhân nó. Mái tóc nâu phất phơ trong làn gió nhẹ, ôm ấp lấy đôi mắt màu hổ phách tự tin và cao ngạo. Một nụ cười thoảng qua trên đôi môi vị khách mới đến.

Yukito cố gắng trấn tĩnh, nhanh chóng lấy lại được nụ cười niềm nở của mình mọi khi:

“Xin chào, lâu quá không gặp, Li Syaoran!”

Syaoran bước ra từ màu trắng xóa của tuyết, từ nỗi lạnh lẽo vô hình của thời tiết khắc nghiệt, trên môi vẫn nở nụ cười như cái băng giá của tuyết từ hàng bao năm nay:

“Lâu không gặp, Yukito Tsukishiro và Touya Kinomoto”

“Cậu vẫn khỏe chứ?” – Yukito tươi cười hỏi.

“Ưmm, chắc là vẫn đủ để sống trong cái thời tiết này” – Syaoran cười – “Còn hai anh chắc vẫn có thể sống ở cái nơi nóng bức như Tomoeda chứ?”

“Bao giờ vào hè, tôi sẽ đến đó thử xem có sống được không, còn bây giờ, Tomoeda cũng chẳng ấm hơn Xứ Tuyết là mấy. Hi vọng đến lúc đó, cậu sẽ chào đón tôi hơn những lần gặp trước, Syaoran” – Yukito ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Anh ngắm nhìn con ngựa Syaoran cưỡi, mỉm cười – “Con ngựa này vẫn còn ở chỗ cậu sao, Syaoran? Hôm gặp cậu ở ‘Đồi ma’, tôi đã lấy nó đi. Vậy nhưng hôm gặp lại ở sông Tomoeda, cậu lại cưỡi nhầm nó. Thật không ngờ cậu và nó có duyên như vậy”

Syaoran vẫn giữ vững nụ cười trên môi, dù Yukito biết, nụ cười đó lạnh lẽo như tảng băng trôi ngàn năm chưa tan:

“Một con ngựa tốt, tôi không nỡ vất đi.”

Yukito khẽ nhún vai, trong khi Syaoran đưa mắt nhìn về phía Touya. Ánh mắt Touya trắng dã, nét đau đớn lộ ra trên khuôn mặt lạnh lùng không bộc lộ cảm xúc. Trán anh nhăn lại vị những trận chiến đấu với cơn đau trong chính cơ thể của mình. Touya vẫn ngồi im trên tuyết, người khẽ dựa nhẹ vào Yukito. Im lặng.

“Đau đớn lắm sao, thái tử?”

Syaoran khẽ cười. Touya tức giận:

“Đừng ra vẻ hỏi han hay thương hại!”

“Đâu dám” – Syaoran mỉm cười – “Tôi có nghe lời đồn, Thái tử của Kinomoto không thể sống quá 25 tuổi, tưởng là tin đồn nhảm chứ. Nhưng không ngờ là thật!”

“Ta chết, cậu vui lắm hả?”

“Vui” – Syaoran trả lời, khẽ cười – “Dù sao thì anh cũng là kẻ thù của tôi mà, nếu anh chết thì tôi càng đỡ công đi giết. Và trong tình trạng này, anh cũng không đủ sức giết tôi. Nhưng mà....” – Syaoran chợt sững lại như vừa nghĩ ra điều gì khó hiểu. Anh khẽ cúi đầu xuống khỏi người ngựa, nhìn chăm chú vào Touya một cách tò mò – “Hình như là.... Anh chưa từng có ý định giết tôi, đúng không? Mấy lần gặp anh, tôi không cảm nhận thấy ý muốn ‘giết’ của anh. Tại sao vậy? Tôi là kẻ thù của anh mà? Chẳng lẽ anh không muốn trả thù cho cha mẹ và gia tộc hay sao?”

Đôi mắt lạnh lẽo của Touya như soi thẳng vào Syaoran, khiến một người băng giá như Syaoran cũng phải cảm thấy lạnh sống lưng. Anh cười nhạt:

“Trả thù à? Đối với ta, điều đó không cần thiết. Trả thù không phải là việc mà ba ta mong muốn. Thứ ông muốn ta làm là hạnh phúc của nhân dân: ‘Nếu người dân trong vương quốc Clow hạnh phúc, hãy để cho quá khứ chìm vào dĩ váng. Còn nếu họ phải sống trong nghèo khổ bất hạnh, nhất định phải giành lại ngôi báu!’ Chính cha ta đã nói với ta điều đó trước ngày ông ra đi, nên ta hoàn toàn không bao giờ có suy nghĩ sẽ làm điều gì tổn hại đến cuộc sống của nhân dân, trong khi việc trả thù cá nhân của ta có thể gây ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân. Điều đó tuyệt đối ta không làm. Nhưng.... Cuộc sống của người dân Clow quá đau khổ, ta đã không thể làm ngơ được nữa rồi!”

Syaoran thoáng ngạc nhiên nhìn vị thái tử này. Anh ta có suy nghĩ chín chắn hơn người, ánh mắt kiên định đầy cứng rắn, dù lạnh lùng nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc dành cho mọi người: người thân, và cả những người dân không hề quen biết của Clow. Trong thoáng thời gian ấy, Syaoran chợt nghĩ: Nếu có người này làm vua thì thật tốt. Có lẽ sẽ không có những khu nhà nghèo nàn, những người ăn mày tràn lan ngoài những con đường tăm tối. Clow sẽ không chỉ là một vương quốc được che dấu bởi những khu phố quý tộc tràn đầy hạnh phúc, như một thiên đường trong ảo giác nữa. Nhưng rồi, anh gạt bỏ những suy nghĩ của mình sang một bên. Trước đây, và cả bây giờ, anh đều không suy nghĩ nhiều cho người dân, chính vì vậy mà anh khâm phục con người đang đứng trước mặt anh đây. Touya thở dài nói tiếp:

“Ta, từ khi sinh ra đã được chuẩn đoán bệnh tình. Một căn bệnh bẩm sinh, sẽ khiến ta không sống được quá 25. Bây giờ là thời điểm cái chết đã cận kề. Ta đã làm tất cả những gì có thể cho vương quốc, cho người dân và cho cả gia tộc, có chết cũng không hối hận về những điều đó. Điều duy nhất ta hối hận..... chính là Sakura. Ta đã lôi con bé vào vòng xoáy của cuộc chiến này. Ta rất hận mình. Để con bé phải sống trong đau khổ như thế.... Nếu có thể thay đổi quá khứ, chắc chắn ta sẽ không bao giờ trở về Tomoeda để tìm Sakura. Cho dù con bé không còn nhớ gì về ta, không nhớ về quá khứ của nó, nhưng chỉ cần nó sống hạnh phúc, thế là đủ!”

Tình cảm yêu thương em gái của Touya như truyền sang cả người Syaoran. Anh hiểu nỗi buồn ấy. Khi vô tình đã khiến cho người mình yêu thương nhất phải rời bỏ cuộc sống hạnh phúc của mình, sống trong cuộc sống đầy dằn vặt, đau khổ. Người đó đau khổ bao nhiêu, người đã gây lên chuyện đó sẽ đau khổ gấp bội phận. Vì hiểu, Syaoran dần đồng cảm. Anh không thể nói được gì, ngoài một tiếng thở dài.

“Anh không giết tôi...” – Syaoran lặng lẽ nói – “Chẳng lẽ anh không sợ sau này tôi sẽ giết tất cả sao? Cả người anh yêu mến nhất như Yukito, hay người anh thương nhất như Sakura? Anh không nghĩ tôi sẽ giết hết sao?”

Touya chỉ mỉm cười:

“Cậu sẽ không làm như vậy” – Anh tự tin vào từng câu nói của mình, ánh mắt rắn rỏi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Syaoran – “Bởi vì.... Trái tim của cậu không cho phép.”

Syaoran khẽ giật mình. “Trái tim mình không cho phép ư?” Nhiều người luôn nói, “trái tim” và “trí óc” dù cùng ở trong một bản thể, nhưng chúng luôn hoạt động riêng rẽ. Syaoran không tin. Đối với anh, “trái tim” ở trong chính cơ thể anh, và nó phải hoạt động theo sự chỉ đạo của anh. Nếu anh muốn giết tất cả, cho dù cái gọi là “trái tim” ấy có hoạt động thế nào cũng không ngăn cản được. Nhưng, có thật sự là như vậy không? Syaoran cảm thấy niềm tin của mình đang bị lung lay. Ánh mắt Touya khi nói câu đó đầy tự tin, như dám đặt cược bằng cả mạng sống của mình. Syaoran suy nghĩ miên man, nhưng rồi, anh tự cười mình. Dù “trái tim” hoạt động riêng rẽ hay không thì cũng có sao? Anh vốn là một người không có “trái tim” mà!

Syaoran định lên tiếng cãi lại với Touya, nhưng rồi lại thôi. Dù đã cố gắng tự điều chỉnh bản thân, nhưng có một điều gì đó vẫn vang lên trong đầu anh, cuốn lấy anh vào những suy nghĩ ấy. Trí óc anh bảo anh không được để tình cảm xen vào nữa, trong khi những bộ phận khác khẽ run lên vì câu nói của Touya.

“HỰ!”

Cuộc “nội chiến” trong cơ thể Syaoran buộc phải dừng lại vì tiếng kêu của Touya. Vị thái tử đang quằn quại giữa hơi lạnh của tuyết trắng. Ánh mắt anh trắng dã ra, màu đen mờ **c như đang từ từ phai màu. Chiếc mũ trùm đầu văng ra xa, để lộ ra ngoài mái tóc đen bị phủ đầy tuyết. Tuyết ve vuốt khuôn mặt anh. Hai tay Touya bám chặt lấy thân hình run lên của Yukito, rồi lại từ từ buông lỏng nó ra. Bàn tay anh nắm chắc lấy những nắm tuyết, hi vọng rằng, hơi lạnh của tuyết sẽ giúp anh phần nào đó xoa đi sự đau đớn này, nhưng vô ích. Vẫn quằn quại trong cái giá lạnh, tưởng chừng cơn đau sẽ không bao giờ ngừng lại.

Thường ngày, cánh tay của Yukito vô cùng mềm mại, dẻo dai trong những công việc cung, kiếm, nhưng giờ đây, nó như hai chiếc cột vô cùng vững chắc, trở thành chỗ dựa không thể thiếu cho Touya. Anh vòng tay, ôm chặt lấy người bạn của mình mà người không kiềm chế được cơn run. Anh run lên vì sợ hãi. Run lên vì đau đớn. Nỗi đau của Touya dường như truyền cả sang anh, sang ánh mắt màu xanh lo lắng. Yukito không khóc. Tuyết rơi xuống khóe mắt anh, nhỏ xuống. Trong veo. Giá lạnh.

Trong cái thoáng chốc Touya vật người xuống ấy, Syaoran thật sự cảm thấy bối rối. Anh không biết phải làm gì, chỉ có thể nhảy xuống khỏi ngựa, chăm chú đứng nhìn sự đau đớn của cả hai người. Những lần gặp trước, ấn tượng của Syaoran đối với Touya chỉ là: một vị thái tử giỏi, yêu em gái, nhưng lạnh lùng và băng giá quá. Nhưng giờ đây, sau một vài câu nói chuyện, Syaoran chợt hiểu: Touya là một vị thái tử đầy trách nhiệm, tràn ngập tình yêu thương. Không chỉ yêu cô em gái duy nhất, không chỉ yêu gia đình, người thân, vị thái tử này còn dành cả trái tim mình đối với những người dân, dù không biết tên, dù không quen biết. Anh ta đau với nỗi đau của dân, tự mình chuốc lấy đau khổ, chỉ để đem đến cho họ nụ cười hạnh phúc. Suy nghĩ của Touya như truyền sang cả cho Syaoran, khiến anh thấy một sự khâm phục dâng trào. Những điều đó, Syaoran chưa từng nghĩ đến. Đối với anh, khi lấy “trả thù” làm mục đích sống, những thứ khác đều đã trôi tuột đi, không còn lại gì. Chính vì thế, anh khâm phục cách sống của vị thái tử này, một cách sống có thể tự do yêu thương người khác, có thể vì người khác mà sống, và cũng vì người khác mà chết. Trong cuộc sống chỉ có thể “vì mình” của anh, anh mong rằng có thể sống giống như Touya, cho nên anh khâm phục, anh đồng cảm và anh bối rối. Sự biến mất của một người có cùng lí tưởng như vậy, khiến Syaoran cảm thấy có chút nuối tiếc.

Sau khi phân tích kĩ lưỡng tâm trạng của mình một cách nhanh nhất có thể, Syaoran lấy lại vẻ bình thản vốn có của mình. Anh nhìn xuống Touya, lúc ấy đã nằm im trong vòng tay Yukito. Vẻ mặt đau đớn vẫn không bớt đi trên gương mặt anh, nhưng không còn quằn quại nữa. Sự tĩnh lặng bao trùm không gian bao la rộng lớn. Syaoran ngồi xuống, khẽ hỏi:

“Còn sống được bao lâu nữa?”

Yukito vẫn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của người bạn. Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ buồn bã nói:

“Cậu ấy vẫn luôn chờ cậu, Syaoran ạ..... Cậu ấy luôn luôn như thế.... Cậu ấy vẫn chờ cậu....”

Syaoran im lặng. Câu nói của Yukito không có một chút sức sống nào, vang lên trong không gian lạnh lẽo, hòa mình vào những bông tuyết đỏ rực màu máu. Ấn tượng của anh về Yukito là một con người hòa đồng, thân thiện với tất cả mọi người. Nụ cười của anh ta có sự ấm áp mà một người sống trong cảnh lạnh lẽo như Syaoran luôn tìm kiếm. Khi gặp Yukito ở “đồi ma”, nếu không phải bực mình vì Yukito và Sakura nói chuyện với nhau đến mức.... quên mất mình, thì chắc chắn Syaoran cũng sẽ rất mến Yukito. Trong trí tưởng tượng của anh, Syaoran nghĩ, Yukito không bao giờ có thể tắt nụ cười trên đôi môi mình được. Nhưng giờ thì, anh biết mình đã nhầm.

“Cậu ấy chờ cậu để nói với cậu một việc... Touya muốn nhờ cậu....”

“Việc gì?” - Syaoran lặng lẽ hỏi, cắt ngang những câu nói ngắt quãng của Yukito.

“Cậu ấy sẽ tự nói cho cậu biết...... Sắp ra đi rồi, đi xa mãi mãi... Nhưng chắc chắn, Touya sẽ dùng chút sức lực cuối cùng để cho cậu biết... Chắc chắn là như vậy...” - Nụ cười thường trực trên môi Yukito, nụ cười mà Syaoran nghĩ sẽ không bao giờ biến mất, giờ không còn hiện hữu nữa. Đôi môi anh mấp máy, cố gắng nở nụ cười, nhưng chỉ là những cái nhếch mép đau khổ. – “Cậu luôn sống vì ‘Trả thù’, đúng không Syaoran?” – Yukito lặng lẽ nói tiếp – “Ừ, ‘trả thù’.... Khi không còn mục đích sống nào nữa, thì ‘Trả thù’ chính là mục đích tốt nhất...”

Syaoran ngạc nhiên, nhưng không hỏi. Anh vẫn im lặng, như cái im lặng ngàn năm của tuyết trắng, và như cái băng giá mãi mãi không tan của Xứ Tuyết. Không gian vẫn tĩnh lặng, trong nỗi buồn muôn thuở đeo đẳng, trong làn máu tanh tưởi và nỗi hận thù gieo giắc đau thương. Tuyết nhảy nhót xung quanh, rơi xuống, hòa tan vào dòng máu đỏ của chiến trường chết chóc. Trận chiến đã kết thúc, Syaoran có thể đoán trước kết quả, kể cả số phận đối với Garraku. Nhưng anh không hỏi, bởi anh không muốn một lần nữa xác định sự thực đau lòng ấy. Tuyết vẫn đỏ. Lạnh lẽo. Chỉ có những bông tuyết giăng nhẹ lên bàn tay và cả thân hình của ba người. Tuyết an ủi tâm hồn của con người, nhưng đồng thời cũng làm những giọt nước mắt đông lại, không thể chảy ra nữa trong những nỗi đau trải dài triền miên. Không thể khóc. Tuyết lại hóa đỏ, lại khóc thay con người. Nhưng đó là những giọt nước mắt đau khổ. Những giọt máu mắt.

Đôi mắt nhắm nghiền của Touya từ từ mở ra, dù không nhận được sự vui mừng chào đón của cả Yukito lẫn Syaoran. Họ đều biết, lần mở mắt này, sẽ là lần cuối cùng....

“Li... Ta... có việc... nhờ cậu....”

Ánh mắt Touya kiên quyết, tự tin theo ánh mắt của một vị thái tử, nhưng đồng thời cũng chứa chan nỗi mong chờ. Syaoran lặng lẽ:

“Anh nghĩ là tôi sẽ đồng ý ư?”

“Cậu chắc chắn sẽ đồng ý...” – Touya nói một cách tự tin – “Bởi vì... Mục đích và cách làm của chúng ta giống nhau....”



Hôm nay quả là một ngày kì lạ! Đã có hai người nhờ anh đồng ý một việc gì đó, nhưng một là “chắc chắn sẽ từ chối”, và một việc là “chắc chắn sẽ đồng ý”. Syaoran mỉm cười. Bên cạnh anh có biết bao người thân, nhưng mấy ai hiểu hết được con người của anh? Dù là Eriol, là Garraku, Rika hay cho dù là chính người mẹ đã sinh ra anh, đều không thể hiểu được suy nghĩ của anh. Anh đã từng hi vọng, có một người hiểu rõ được những việc mình làm, hiểu rõ suy nghĩ của mình, mà mình không cần phải nói. Và giờ đây, người anh luôn mong chờ đang đứng ngay trước mặt anh. Thật kì lạ, chỉ là một người trong số muôn ngàn người, là một trong số những kẻ thù cần phải giết, và cũng là một người không mấy khi tiếp xúc, nhưng mọi suy nghĩ của anh dường như bị người này đóan biết hết. Syaoran thả chiếc mũ xuống. “Ừm.... Có thể chăng? Biết đâu.... Có lẽ, mình sẽ đồng ý....” – Syaoran nghĩ thầm, để tuyết dịu dàng ôm lấy khuôn mặt, dù những bông tuyết đó thẫm máu, giống như nụ cười vô cảm của anh....

Sakura nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh rồi từ từ mở mắt ra. Vẫn là những hình ảnh ấy hiện lên, ngày càng rõ ràng. Tuyết trắng không che lấp được hết mái tóc đen dày phất phới. Và nụ cười lạnh lẽo, nhưng rất quen thuộc. Đôi mắt buồn sâu thẳm vẫn nhìn cô không chớp mắt, mênh mông, hòa vào trong làn tuyết lạnh giá. Không gian im lặng trôi qua trong sự chậm rãi của thời gian. Gío vẫn reo ca, và tuyết vẫn nhảy múa. Điệu nhạc buồn thương vang lên, cùng những bước đi thong dong của hai con ngựa.

Sakura đứng im chờ đợi. Những bông tuyết không còn che phủ bờ mắt cô nữa, khiến cô có thể nhìn rõ ràng hai người đang tiến lại phía mình. Hai chiếc kính bị bám đầy bụi tuyết, nhưng vẫn để lộ ra hai ánh nhìn thân quen, dù bây giờ, nó có cái gì đó xa lạ. Sakura nói trong sự kinh ngạc:

“Eriol..... và...... ‘Thủy thần’ Naoko?”

Nakuru, Seiza cũng ngạc nhiên không thốt lên lời. Đôi mắt họ nhìn chăm chú vào hai vị khách chặn ngang đường, Seiza vẫn bình thản trong khi Nakuru có vẻ vui mừng hơn là lo lắng. Eriol khẽ mỉm cười nhìn Sakura, dù thoảng qua trong mắt anh là một chút ngạc nhiên. Trái tim Sakura chợt rộn lên. Cô không ngờ còn gặp lại Eriol, và càng không ngờ sẽ có thể gặp lại Naoko. Cả hai người này, cô đều tin rằng, sẽ không thể gặp lại nữa, cho dù còn sống hay đã chết. Họ dường như đã biến mất khỏi cuộc đời cô, sau những nỗi đau khổ mà chính cô đã vô tình gây ra cho họ. Nhưng giờ đây, họ vẫn đang hiện hữu, ngay trước mắt Sakura.

Naoko nhảy xuống khỏi ngựa, bước lại gần Sakura, nhìn cô bằng đôi mắt buồn mênh mang. Tuyết nhẹ nhàng rơi ra từ mái tóc của cô gái, chảy xuống dưới, cũng không đủ khiến cô để ý. Naoko khẽ quỳ xuống:

“Công chúa!”

Sakura mỉm cười, nụ cười trong niềm vui hân hoan:

“ ‘Thủy thần’ Naoko, không ngờ có ngày ta còn gặp lại ngươi. Ngươi không sao, thật tốt quá!”

Naoko im lặng không nói. Cô gái vẫn quỳ im dưới tuyết, để mặc tuyết trắng nhảy múa trên người mình. Mái tóc dài ngang vai phủ xuống, che kín đi đôi mắt buồn thương của cô. Nakuru và Seiza nhảy xuống ngựa, nhanh chóng chạy lại định đỡ Sakura xuống, nhưng dường như điều đó là dư thừa. Trước khi họ kịp đặt chân xuống nền tuyết, Sakura đã để con ngựa lại, đi lên phía trước. Ánh mắt đen hấp háy sau cặp kính mắt của Eriol nhìn chăm chú vào đôi mắt ngọc bích trong veo của Sakura. Eriol bước xuống, mỉm cười:

“Rất vui được gặp lại em, Sakura. Em vẫn ổn chứ?”

Sakura mỉm cười. Cô thật sự không biết nói gì hơn. Khi mới nhìn thấy anh trong màn tuyết trắng, cô đã cảm thấy, Eriol có cái gì đó khác lạ. Nhưng giờ đây, nhìn ánh mắt hấp háy của anh, cô nghĩ, mình đã nhầm. Eriol vẫn là Eriol, điều duy nhất khác trước là trông anh có vẻ già dặn hơn, từng trải hơn và chững chạc hơn. Cũng đúng thôi. Trải qua bao nhiêu chuyện đau buồn, bao nhiêu thứ dồn dập đổ lên đầu trong một thời gian ngắn ngủi, lại những tháng ngày bôn ba bên ngoài Tomoeda, chắc chắn Eriol đã học được nhiều thứ, và trở về đây với một sự mới lạ.

“Sự xuất hiện của tôi có lẽ làm em giật mình, đúng không?”

Eriol tươi cười, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Sakura. Cô khẽ cười:

“Đúng vậy.... Em... không nghĩ là anh sẽ còn trở lại đây, Eriol. Bởi vì Tomoeda là nơi mà... Tomoyo đã....”

Sakura ngừng lại. Cô không muốn nhắc đến chuyện đó, dù nó đã ở trong quá khứ. Người ta nói, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng thời gian không thể làm phai dấu những nỗi đau. Và dù đã trải qua một thời gian dài, trải qua nhiều chuyện hơn bình thường, nhưng Sakura vẫn không thể chấp nhận cái chết của Tomoyo. Cô thường tự thuyết phục mình, Tomoyo vẫn còn sống. Cô chưa một lần nhắc đến tên Tomoyo trước mặt mọi người, cũng không nhắc đến cái chết treo lơ lửng trên đầu. Đối với những ai biết đến câu chuyện trên bờ sông Tomoeda, đều chỉ biết đến một cô gái tóc tím, được mang đi khỏi Tomoeda khi thân xác đã lạnh giá. Sakura vẫn luôn mong chờ một điều kì diệu trong cổ tích sẽ xảy ra....

“Tôi hiểu.” – Eriol mỉm cười nhìn vẻ mặt bối rối của Sakura – “Trong trường hợp ấy ai cũng nghĩ tôi sẽ chết theo Tomoyo, hoặc cùng lắm là sống với xác của cô ấy. Nhưng.... tôi vẫn còn việc ‘nhất định phải làm’.”

Sakura ngạc nhiên, nhìn Eriol. Anh chỉ nhìn cô bằng nụ cười trên môi, như từ xưa nay vẫn vậy. Eriol luôn bộc lộ ra là một con người dễ bực tức khi liên quan đến Syaoran, còn với tất cả mọi người, Eriol luôn đối xử dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người khác thấy một cảm giác ấm áp, quen thuộc, tin tưởng dù mới chỉ gặp lần đầu. Cảm giác khi đứng trước Eriol và cảm giác với Tomoyo, đều rất giống nhau. Nhìn thấy Eriol, Sakura cảm giác như nhìn thấy Tomoyo. Điều này làm trái tim cô như nhảy lên trong ***g ngực, dù sâu thẳm trong thâm tâm, Sakura biết, nó đang rỉ máu.

“Việc xuất hiện của tôi làm em bất ngờ, nhưng nói thật, tôi không ngờ Naoko lại là ‘Thủy thần’. Chẳng ai nói với tôi về thân phận của cô ấy cả, kể cả chính cô ấy. Khi nghe em gọi Naoko là ‘Thủy thần’, quả thật tôi còn bất ngờ hơn cả em khi nhìn thấy tôi ở đây.”

Eriol khẽ đưa mắt về phía Naoko vẫn quỳ im bên dưới, dù Sakura đã nói đứng lên. Trước đến giờ, “Thủy thần” luôn là người trầm tĩnh nhất trong số "Tứ đại hộ pháp". Không giống như Seiza với nụ cười và vẻ bình thản giả tạo, Naoko lúc nào cũng trầm ngâm, ít nói nhưng lại có bộ óc và võ công siêu việt. Sakura khẽ thở dài. Thời gian có thể biến đổi con người ta ghê gớm.

“Tại sao ngươi vẫn chưa đứng lên, Naoko?” – Sakura lặng lẽ hỏi, mắt vẫn nhìn vào khoảng không trắng xóa trước mắt.

“Bởi vì.... Tôi có tội với công chúa. Với tội lỗi này, tôi có thể quỳ suốt đời trong tuyết thế này, cho dù không mong nhận được sự tha thứ của công chúa. Nhưng... tôi cần phải làm xong việc của mình đã..... Khi kết thúc công việc, tôi nhất định sẽ về tạ tội!”

“Vậy.... Công việc đó ngươi đã làm xong chưa?”

“Chưa, thưa công chúa!”

“Nếu như chưa làm xong....” – Sakura mỉm cười – “.... thì chưa đến lúc ngươi phải tạ tội với ta mà, đúng không? Đứng lên đi, hãy làm cho xong công việc của mình, rồi sau đó đến tạ lỗi với ta!”

Naoko ngạc nhiên ngước đầu lên, để lộ đôi mắt được giấu dưới những lọn tóc vẫn cúi xuống. Nụ cười của cô công chúa vẫn dịu dàng và thuần khiết như xưa, nhưng có điều, giờ đây nó không còn vẻ hồn nhiên vô tư nữa. Nó mang nỗi buồn được che giấu và những âu lo lấp đầy tâm trí. Trái tim Naoko quặn lại. Cô lặng lẽ đứng lên. Bỗng, một thanh kiếm kề sát vào cổ cô gái. Những chiếc lỗ nhỏ ánh lên trong màu tuyết trắng xóa.

“Khoan đã, Naoko” – Nakuru lạnh lùng nói – “Ta cần phải biết tội lỗi ngươi gây ra là gì. Những kẻ có lỗi với công chúa, không thể nói muốn làm gì thì làm”

Naoko vẫn tiếp tục đứng lên, không để ý đến lưỡi kíêm của Nakuru:

“Đây không phải lúc đùa, Nakuru!”

Thanh kiếm xén ngang cổ Naoko, một dòng máu đỏ phụt ra. Naoko bình thản nhìn những giọt máu trên cổ mình, rồi lại quay lại nhìn Nakuru, vẫn bằng đôi mắt buồn đến lạnh người đó. Nakuru gầm lên:

“ĐỪNG TƯỞNG TA ĐÙA, ‘THỦY THẦN’. NÓI! TỘI CỦA NGƯƠI?”

Naoko khẽ nhếch mép cười, một nụ cười thoáng qua nhưng cũng đủ để khiến Eriol kinh ngạc với một người chưa từng cười như Naoko:

“Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết, Nakuru.” – Naoko lạnh lùng nói, nhưng rồi, ngay lập tức, giọng cô trầm lại và ánh mắt từ từ hạ xuống – “À, cũng không hẳn.... Có lẽ.... ngươi sắp biết rồi đấy!”

Naoko chỉ nói một cách đơn giản, không giải thích gì hơn trước sự ngạc nhiên của Nakuru. Sakura cũng lặng lẽ nhìn về phía trước, dường như cô không quan tâm đến cuộc đấu khẩu của Nakuru và Naoko, nhưng cũng lại có vẻ như cô đang thâu tóm tất cả vào đôi mắt xa xăm của mình. Eriol ngạc nhiên trước tình hình diễn ra trước mắt. Anh không biết cách sinh hoạt, nói chuyện cũng như hành động của nhóm bốn người trong truyền thuyết - "Tứ đại hộ pháp", và càng không hiểu hơn sự lãnh đạm của Sakura. Nhưng những suy nghĩ đó chưa cần có lời giải đáp, Eriol lập tức phải quay lại với “trận chiến” của chính mình.

Trái ngược với sự tức giận được bộc lộ ra ngoài, không che giấu của Nakuru, Seiza chỉ im lặng, nhìn chăm chú vào Eriol. Ánh màu xám tro như soi thẳng vào đôi mắt đen của Eriol, không chớp. Hắn đã từng biết Eriol qua những câu chuyện của Nakuru. Theo lời Nakuru, Eriol là chồng chưa cưới của tiểu thư Daidouji, đồng thời cũng là con nuôi của gã quốc vương đáng ghét Hiragirawa. Và cũng theo những gì Nakuru nói, Eriol là một người tốt, một người tốt đúng mức và một người tốt theo đúng nghĩa của chữ “tốt” ấy. Nhưng thật kì lạ! Từ khi gặp lại Eriol đến giờ, điều duy nhất hắn cảm nhận thấy là một sự nguy hiểm. Gặp lại người đồng đội cũ sau nhiều năm mất liên lạc, đương nhiên Seiza cũng có một vài chuyện cần phải hỏi, nhưng hắn không thể làm được gì khi bị cái suy nghĩ “Công chúa đang gặp nguy hiểm” đeo bám.

Eriol vẫn giữ được nét bình thản của mình khi phải “đấu mắt” với Seiza. Anh vẫn mỉm cười, cho dù ánh mắt nhìn xoáy vào trong màu tro của Seiza. Hai người im lặng nhìn nhau, không khí căng thẳng, lạnh như cái lạnh của tuyết rơi. Sự nóng nảy của Nakuru không đủ để làm tan cái giá băng mà ba người kia gây lên.

“Đủ rồi đấy! Nakuru, rút kiếm lại! Naoko, lùi sang một bên và xem xét vết thương của ngươi đi!”

Sakura lặng lẽ nói. Giọng nói của cô bình thản đến mức khó tin, và Eriol có thể nhanh chóng nhận ra đã từng nghe giọng nói này ở đâu. Khi lần đầu gặp Nakuru, hắn cũng dùng kiếm khống chế anh. Sakura chỉ im lặng, cho đến khi Nakuru đi quá đà, cô mới lên tiếng can ngăn. Cũng lặng lẽ, cũng bình thản, cũng lãnh đạm, giống hệt lúc này. Tuy nhiên, bây giờ, Eriol tin rằng, hai cô gái đó sẽ không nghe lời. Vẻ mặt ngang tàng của Nakuru càng khẳng định hơn suy nghĩ đó của anh.

Nhưng, trước sự ngạc nhiên của Eriol, Nakuru bỏ tay xuống, khẽ cúi đầu nhìn xuống dưới và lùi lại. Naoko cũng nhanh chóng lùi về phía sau, rút khăn tay, chấm vào vết thương. Sự ngạc nhiên của Eriol vẫn chưa đến lúc kết thúc...

“Seiza, ngươi cũng nên ngừng lại đi! Đối với chúng ta bây giờ, họ là khách!”

Lần này, Eriol dám đánh cá với bản thân rằng Seiza sẽ không nghe lời. Ánh mắt bình thản đến mức lạnh lẽo của hắn không có vẻ gì cho thấy là hắn ngừng nhìn Eriol. Và thêm một lần nữa, Eriol kinh ngạc nhìn Seiza cúi đầu xuống, bước lùi lại phía sau. Anh khẽ mỉm cười: “Quả đúng như lời đồn. "Tứ đại hộ pháp" nghe lời ‘minh chủ’ không cần một lí do”. – Eriol nghĩ thầm.

Sakura bước lên đứng trước mặt anh, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Xin lỗi anh, Eriol. Họ luôn như vậy đấy....”

Eriol cũng tươi cười, nhìn Nakuru và Sakura:

“Rất vui vì thấy mọi người vẫn không thay đổi lắm. ‘Hỏa thần’, ngươi vẫn nóng tính và thích đùa y như ngày nào!”



“Không mượn ngươi xía vào!” – Nakuru gầm gừ trong cổ họng. Hắn nhìn Eriol bằng đôi mắt có chút bực tức – “Ta đối xử tốt với ngươi vì ngươi là người tiểu thư Daidouji tin tưởng nhất, và cũng là người tốt nhất đối với tiểu thư. Nhưng....” - hắn dằn giọng – “Nếu ngươi dám phản bội công chúa và chúng ta, ngươi sẽ - phải - chết!”

Eriol nhún vai, cười:

“Đáng sợ thật! Nhưng ta quả không ngờ, "Tứ đại hộ pháp" lại gây hấn với nhau. Ta cứ nghĩ các người rất hòa thuận cơ đấy!”

“Không gây hấn thì không thể tiến bộ được. Nếu lúc nào cũng hòa bình với nhau, lúc nào cũng nghĩ đến những điều tốt đẹp, thì sẽ chìm vào trong những thứ xa hoa từ lúc nào mà chính mình cũng không nhận ra” – Nakuru nói lặng lẽ, trong cái nhìn đồng tình của Seiza và Naoko.

Eriol ngạc nhiên nhìn Naoko. Từ lúc gặp lại Sakura và hai người đồng đội của mình, đôi mắt cô gái đã liên tục thay đổi. Từ một đôi mắt chỉ có nỗi buồn trải rộng, lúc này đã thể hiện đầy đủ những cảm xúc thông thường của một con người, dù chỉ là những biểu hiện thoáng qua. Đôi môi cô đã biết động đậy, để cười, chứ không chỉ để nói. Tia nhìn của cô gái cũng dịu lại, càng khiến Eriol liên tưởng đến ánh mắt của Tomoyo.

Sakura im lặng nhìn Eriol. Cách Eriol nhìn Naoko khiến trái tim Sakura co lại. Đôi mắt đó dịu dàng, nhẹ nhàng giống như khi Eriol nhìn Tomoyo. Một cảm giác kì lạ chợt lan tỏa trong Sakura. Cô không muốn nụ cười và ánh mắt đó Eriol dành cho một ai khác nữa, ngoài Tomoyo. Đối với Sakura, Tomoyo chưa chết. Cô ấy vẫn còn sống, chỉ là đi đâu đó một thời gian, cũng giống như khi Tomoyo cùng dì Sonomi đi đến đảo Hongo, thì giờ đây, cô ấy cũng đến một nơi nào đó khác Tomoeda, chỉ là không đi cùng dì Sonomi mà thôi. Rồi một ngày nào đó, Tomoyo sẽ lại trở về, vui mừng với những mẫu thiết kế dành cho Sakura, luôn gọi tên Sakura từng ngày, từng giờ. Và lúc đó, Sakura muốn rằng, ánh mắt dịu dàng của Eriol vẫn luôn dành cho người con gái đáng yêu đó.

Tuyết vẫn lặng lẽ bay, không gian im lặng trôi cùng thời gian. Nakuru không thuộc dạng người có tính kiên nhẫn chờ đợi. Hắn đã quá bực mình với cuộc “đấu khẩu” và “Đấu mắt”. Điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ là nhanh chóng rời khỏi đây, khi nhận ra Sakura đã bắt đầu tím lại vì lạnh.

“Được rồi” – Nakuru lên tiếng – “Đã mất hơi nhiều thời gian cho màn chào hỏi dở hơi này rồi! Bây giờ, hãy cho ta nghe mục đích của các ngươi, Naoko, Eriol! Ban đầu, khi mới nhìn thấy các ngươi, ta đã nghĩ, các ngươi vì công chúa nên mới đến đây, và thật sự rất vui mừng. Nhưng.... Naoko, ta tin rằng, ngươi vì sự an toàn của công chúa mà trở lại, nhưng hình như không phải vậy. Nói đi! Mục đích của các ngươi khi chặn đường và xuất hiện trước mặt chúng ta? Các ngươi đi cùng nhau, nên mục đích chắc cũng giống nhau, đúng không?”

Eriol khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng, thay cho sự im lặng của Naoko. Nét hấp háy trên đôi mắt anh biến mất:

“Không. Ta không biết mục đích của Naoko là gì, nhưng chắc chắn không phải giống ta!”

Eriol đưa mắt nhìn về phía Naoko, cùng lúc với ánh mắt của ba người kia. Naoko vẫn im lặng. Cô luôn im lặng như chính sự tĩnh lặng của hồ thu. Không ai nói gì. Eriol khá sốt ruột, nhưng nhận thấy sự chờ đợi của ba người còn lại, những người đã quen biết với Naoko từ rất lâu, rất lâu trước, anh lại tiếp tục chờ.

Naoko ngước đôi mắt nâu sâu thẳm lên nhìn vào Sakura, giọng nói trong veo vang lên, phá tan bầu không khí đợi chờ. Cô gái không trả lời thẳng vào câu hỏi, mà hỏi lặng lẽ:

“Các người vẫn luôn chờ ta à?”

Sakura mỉm cười:

“Ừ, bọn ta vẫn chờ ngươi, cho dù bao lâu đi chăng nữa.... Nhất định bọn ta vẫn sẽ chờ ngươi....”

“Nhưng cái tật ‘uốn lưỡi bảy lần trước khi nói’ của ngươi vẫn không thay đổi gì sau ngần ấy thời gian” – Nakuru chêm vào cùng với một nụ cười nhạt.

“Naoko này....” – Seiza vẫn nhìn thế giới bên ngoài bằng ánh mắt bình lặng, dù trong giọng nói của hắn vẫn có nét đùa nghịch hóm hỉnh – “Ta đã không chú ý tìm kiếm ngươi, thật sự xin lỗi. Nhưng, ta đã tìm được ‘Thổ thần’, chỉ có điều, hắn luôn phủ nhận thân phận của mình, cho dù ta đã hết lời giải thích. Ta nói, hắn có hóa thành than ta cũng nhận ra, vậy mà hắn vẫn lờ ta đi. Thật sự hắn làm ta thấy bực mình, động chạm đến lòng tự ái và cả sự lịch sự tối thiểu của "Tứ đại hộ pháp". Thế là ta tiếp tục đi theo hắn, quyết tâm bắt được hắn. Ah, hắn đã sang Lamia rồi, có lẽ thế. Ta định đuổi theo, nhưng đã đến lúc trở về với công chúa, dĩ nhiên là Nakuru đã gọi ta về. Khi đến Tomoeda, ta nghe được tin tức của ngươi, liền lập tức đi tìm, thì bị chặn lại bởi một gã khó ưa, rồi buộc phải ngừng lại. Nhưng.... Naoko, lần ấy ta không hề hối tiếc vì đã không tiếp tục đi tìm ngươi, bởi ta tin, ngươi sẽ trở lại. Ngươi luôn tin vào những câu chuyện thần bí, và ngươi sẽ trở về cũng với một cách thần bí!”

Naoko mỉm cười - một nụ cười hiếm hoi nở trên đôi môi xinh đẹp của cô gái, một nụ cười không khiến cho ba người kia ngạc nhiên, nhưng lại khíên cho Eriol lặng người đi vì.... bất ngờ. Naoko quay người, đến bên con ngựa của mình. Cô lục tìm trong chiếc túi treo ở hông ngựa, lôi ra một vật màu vàng, cuộn tròn trên tay. Sakura ngạc nhiên nhìn vật thể đó, không tin được vào mắt mình nữa:

“Kero? Là.... Kero?”

Con chó nằm ngáy ngon lành trong vòng tay Naoko, nghe tiếng gọi tên mình, đôi mắt nó mở to thao láo, rồi kêu lên oăng oẳng vào lao lại phía Sakura. Sakura ôm lấy nó, vuốt ve bộ lông mượt như nhung của chú chó. Từ ngày cô suýt chết trong căn nhà rơm với âm mưu của Rika, cô đã không gặp lại Kero nữa. Sau khi cứu sống cô, nó dường như đã biến mất khỏi tầm mắt và thế gian của Sakura. Sẽ mãi mãi, cô không thể gặp lại nó nữa, dù chỉ trong thoáng chốc. Vậy mà giờ đây, nó đang sủa lên trong tay cô, cọ chiếc mõm ấm áp vào khuôn mặt lạnh giá của Sakura. Sakura mỉm cười, ôm chặt lấy nó. Nhưng, Cô nghĩ, nó đang sống rất hạnh phúc cùng Syaoran. Sự xuất hiện của Kero, đồng thời khíên Sakura có một suy nghĩ đáng sợ....

“Tại sao Kero lại ở với ngươi, Naoko? Không lẽ... ngươi....?”

Naoko im lặng. Lại là một sự im lặng ngàn năm, như khi xưa, cô vẫn bắt những người bạn thân thiết của mình phải đợi chờ. Không một câu trả lời, cũng không có một cái gật đầu, chỉ đơn giản là đứng im và ánh mắt hướng xuống dưới. Sự tĩnh lặng của Naoko cũng đủ khiến Sakura hiểu điều gì đang diễn ra xung quanh mình. Mọi suy nghĩ của cô bắt đầu đảo lộn lên với nhau. Đã có quá nhiều chuyện xảy trong một thời gian ngắn ngủi. Việc cô buộc phải đánh nhau với quân đội của Clow và Shimon, việc cô giết một người trong khi cô thật sự không muốn giết, cả việc tính mạng cô đang trong phạm vi xử lí của một người phụ nữ mà cô chưa bao giờ biết mặt.... Và rồi, mới đây nhất, cô gặp lại những người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ còn thấy nữa. Những bất ngờ liên tiếp xảy ra trong một thoáng chốc, chỉ một ngày ngắn ngủi, khiến Sakura thấy đầu mình nặng trĩu xuống. Rồi bây giờ, dường như lại đang có thêm một sự thay đổi nữa diễn ra bên cạnh cô. Một sự thay đổi kì lạ, mà chính Sakura cũng sợ mình không gánh nổi, không đứng vững được. Tuy nhiên, cô vẫn chờ. Chờ đợi trong cái im lặng của Naoko, của không gian và của thời gian.

Sau một thoáng không hiểu được mẩu đối thoại của Naoko và Sakura, đôi mắt Nakuru như chợt bừng tỉnh lại. Ánh mắt của hắn long lên, hai bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng lao vào Naoko nếu có thể. Hắn gầm gừ tức giận. Ngọn lửa trong đôi mắt hắn như múôn thiêu cháy tất cả, làm tan chảy cả những bông tuyết đang vần vũ bay trong gió lạnh. Đối với Nakuru, cuộc đời của hắn là một thân thế không rõ ràng. Sinh ra trong một chiếc hang đầy xác người, chào đời trong tiếng đập cánh của bầy quạ đen và mùi thối nồng nặc, những người hắn tin tưởng chỉ có quốc vương Kinomoto, công chúa Sakura và ba người đồng đội cùng lớn lên với hắn. Một khi, lòng tin đó bị chao đảo, hắn sẽ không còn là chính hắn nữa, hay hắn không nghĩ mình có thể là chính mình. Sự phản bội của người tin tưởng, đối với nhiều người chỉ là một cú shock nhỏ, nhưng với Nakuru, đó là một việc không thể tha thứ. Phản bội lại hắn, phản bội lại cả những gì hắn vẫn tin tưởng, đồng nghĩa với việc, kẻ đó đang tự mình gánh lấy cái chết. Tuy cơn tức giận bùng phát như thiêu cháy cả hắn, Nakuru cũng không hành động, một khi vẫn còn lệnh cấm của công chúa Sakura.

Seiza nhanh chóng nhận biết tình hình diễn ra. Hắn không lộ lửa giận như Nakuru, đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh, một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Ánh nhìn của hắn thản nhiên như muôn thuở từ lúc sinh ra, nhưng nét hấp háy tinh nghịch trong đôi mắt đã biến mất. Nụ cười thường trực trên môi cũng tắt. Ngoài Eriol, tất cả ba người còn lại ở đây đều biết: sự tức giận của Seiza đã lên đến đỉnh điểm. Nhưng đồng thời, họ cũng hiểu, cho dù cơn giận đó bừng nổ, khuôn mặt của Seiza vẫn sẽ không thay đổi. Và cũng giống như Nakuru, hắn đứng im, chờ đợi, bởi lệnh của vị công chúa bé nhỏ.

Sakura vẫn chờ, một cách kiên nhẫn. Cô tin Naoko sẽ nói, nói một điều gì đó, cho dù đó không phải là những điều cô muốn nghe. Sakura hi vọng, một tia hi vọng mong manh, hi vọng rằng những điều mình nghĩ là sai lầm. Dù cơ thể cô đang tím lại vì hơi lạnh của tuyết, nhưng tuyết cũng không đủ sức ngăn cản việc chờ đợi của Sakura. Những bông tuyết đáp xuống trên tay cô, rơi xuống nền đất lạnh giá đã bị phủ trắng. Tuyết lại nhảy điệu nhạc tiễn đưa trong làn gió buồn. Sakura vẫn chờ, mặc cho tuyết bao phủ lấy mái tóc nâu dài của mình và nhỏ xuống trên.

Kero sủa inh ỏi trong tay Sakura. Nó cố gắng vùng vẫy, mong thoát ra ngoài, nhưng sợ nó gặp nguy hiểm, Sakura càng ôm chặt. Cô vẫn né tránh kiếm của Eriol, bỏ ngoài tai tiếng cổ vũ của Nakuru và ánh mắt lo lắng của Seiza. Dù sức đã cạn, nhưng Sakura nghĩ, nếu cứ tiếp tục duy trì tình trạng này cho đến khi Eriol mất sức thì cô sẽ sống, mà Eriol cũng không gặp nguy hiểm. Nhưng khi suy nghĩ ấy vừa kịp lóe lên trong đầu Sakura, thì cô vấp vào một hòn sỏi trong số muôn ngàn bông tuyết. Sakura ngã nhào xuống, nằm lăn trên đống tuyết lạnh giá. Seiza, Nakuru kêu lên cảnh báo. Chớp lấy thời cơ, Eriol giữ chặt hai tay cô, khóa nó xuống dưới tuyết. Sakura cố gắng vùng vẫy trong cánh tay mạnh mẽ của Eriol, nhưng vô ích. Cô càng cố gắng, càng cảm thấy mình bất lực. Kero nhảy ra khỏi Sakura, cắn vào tay Eriol. Máu chảy ra, không làm Eriol chùn bước. Anh ta vẫn giữ thật chắc Sakura, ghì cô xuống tuyết, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuyên qua màu lục bảo sợ hãi của cô gái..

“Tại sao...? Eriol...? Tại sao...?”

Eriol nhìn cô, nụ cười biến mất hoàn toàn. Eriol lúc này là một Eriol vô cùng xa lạ, một Eriol Sakura chưa từng gặp bao giờ. Cô lại cố gắng vùng vẫy. Và cô lại thất bại.

“Tôi đã nói rồi, hãy trao mạng sống của em cho tôi, Sakura. Hãy vì Tomoyo, trao mạng sống cho tôi.... Sakura, xin em.... hãy vì Tomoyo....”

Sakura ngạc nhiên nhìn Eriol. Cô thôi không vùng ra nữa, mà im lặng lắng nghe. Cái tên Tomoyo vang lên trong nỗi buồn da diết và trong sự nhớ mong không phai được. Nó khiến trái tim Sakura quặn lại, làm xua đi sự chống cự của cô. Như một con mèo ngoan ngoãn, Sakura nằm im trong cánh tay rắn chắc của Eriol. Dù đau lòng, nhưng cô khẽ lắc đầu.

“Tại sao?” – đôi mắt Eriol trắng ra, hoảng hốt, thất vọng – “Tại sao vậy, Sakura? Tomoyo đã luôn gọi tên em. Cô ấy luôn nghĩ đến em cho dù có chuyện gì xảy ra.... Trước lúc chết, Tomoyo cũng chỉ nghĩ đến em. Và Tomoyo cũng chết vì em, Sakura ạ. Dường như, cô ấy sinh ra là vì em, sống vì em và ngay cả chết cũng vì em....” - giọng nói buồn da diết của Eriol bỗng trở nên đầy căm phẫn khi anh gào lên – “VẬY TẠI SAO EM KHÔNG THỂ VÌ CÔ ẤY MỘT LẦN? CHỈ MỘT LẦN THÔI. TẠI SAO KHÔNG THỂ CHẾT VÌ TOMOYO? TẠI SAO....?”

Sakura mở to mắt, sững sờ. Cái chết của Tomoyo như một lần nữa hiện về trước mắt Sakura, như những thước phim chiếu chậm, hằn lên vết thương không bao giờ lành sẹo trong trái tim cô. Sakura đã cố thuyết phục mình, huyễn hoặc vào cái hi vọng rằng Tomoyo vẫn còn sống, dù biết đó là điều không thể xảy ra. Cô đau, nhưng cô không khóc. Tuyết rơi xuống. Tuyết đang khóc thay cô chăng?

“Chào cậu, mình là Tomoyo. Chúng ta đã biết nhau từ lâu, nhưng bây giờ có lẽ cậu không nhớ mình nữa. Từ nay, chúng ta lại làm bạn nhé!”

“Sakura, cậu có hạnh phúc không?”

“Sakura sẽ đi tìm chứ? Sakura sẽ đi tìm ‘Thiên đường hạnh phúc’ của riêng mình chứ?”

“Chỉ cần Sakura hạnh phúc là tớ thấy hạnh phúc rồi!”

“Xin lỗi..... Sakura.... Xin lỗi.... Vĩnh biệt....”

Từng câu nói, hành động của Tomoyo vẫn còn nguyên trong trí nhớ Sakura. Cái giá lạnh của thân xác ấy giờ đây vẫn chưa phai, nó lạnh đến nỗi đánh bật cả cái lạnh của tuyết. Đúng vậy, nó lạnh hơn tuyết rất nhiều, rất nhiều. Nó làm Sakura tên cứng lại, khiến những cơn gió lạnh thoảng qua cũng không đủ sức làm trái tim cô tái tê đến thế. Tomoyo đã chết. Đúng thế. Sự thật đúng là như thế. Dù cô có phủ nhận nó thế nào đi chăng nữa, sự thật vẫn phải diễn ra trước mắt. Tomoyo chết, và chết cũng vì cô, vì Sakura. Sakura thấy thân thể mình không còn sức lực. Cô muốn buông xuôi tất cả. Mọi sức kháng cự của cô đều biến mất. Tiếng gọi của Nakuru và Seiza, tiếng sủa của Kero, nghe xa xăm như từ một phương trời nào vọng lại. Chết vì Tomoyo ư? Cô có chứ. Cô có thể chứ.... Sakura muốn làm như thế... Cô muốn vì Tomoyo, dù chỉ một lần duy nhất...

Thanh kiếm lạnh giá chém xuống đầu Sakura. Cô không kháng cự. Đôi mắt cô vô hồn. Giờ đây, tất cả những thứ xung quanh đều không khiến cô bận tâm nữa. Thứ duy nhất cô nhìn thấy là đôi mắt tím dịu dàng nhưng đầy oán hận của Tomoyo. Ừ, có lẽ Tomoyo trách cô lắm. Bởi cô đã sống quá ích kỉ. Cô luôn sống cho mình, mà chưa từng để ý xem những việc xảy ra quanh Tomoyo. Cô đã vì bản thân mình quá nhiều, mà chưa một lần sống vì Tomoyo. “Tomoyo, tớ đáng chết, đúng không? Tớ đáng chết....” Sakura phó mặc sự sống mình cho Eriol, bỏ qua tất cả mọi âm thanh xung quanh, cũng bởi cô không thể nghe được gì nữa. Tomoyo – đó là tất cả những gì còn sót lại trong kí ức Sakura....

“Ngừng lại được rồi đấy, Eriol!”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, kéo Sakura trở lại với thực tại. Thanh kiếm của Eriol đã kề sát xuống cổ Sakura. Lạnh giá. Không, vẫn không lạnh bằng cái lạnh trên thân xác Tomoyo. Tuyết phủ cả khuôn mặt Sakura, nhưng không chảy xuống, bởi cô không khóc. Kero kêu lên vui mừng, và những tiếng thét gọi của Nakuru lẫn Seiza đều ngừng lại. Cả không gian như lắng đọng, từng giọt, từng giọt, để phủ kín lấy người mới xuất hiện. Eriol thở dài, thu kiếm lại, đứng lên. Kero nhảy vào vòng tay Sakura, liếm lên những bông tuyết, xoa xoa khuôn mặt đau đớn của cô chủ nhỏ bằng chiếc lưỡi dính máu – máu của Eriol.

Sakura vẫn ngồi im trên tuyết, ôm lấy Kero. Dù không quay lại, cô vẫn có thể biết, người đó là ai. Chỉ một người duy nhất có thể buộc Eriol dừng lại, và cũng chỉ một giọng nói duy nhất có thể kéo Sakura ra khỏi kí ức về Tomoyo. Sakura đứng lên, xoay người lại.

Ánh mắt màu hổ phách trong suốt như pha lê, vẫn tràn đầy ấm áp. Sakura luôn tìm được sự thanh thản khi nhìn vào đó, nhưng hiện nay, chính điều đó lại làm cô khó chịu. Vẫn là khuôn mặt cao ngạo, tràn đầy sự tự tin, một sự tự tin đến quá mức cần thiết. Người đó mỉm cười, nụ cười quen thuộc:

“Lâu không gặp, Sakura!”

“Li Syaoran....” – Sakura nghiến răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook