Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 17: TÌM KIẾM

Rinca_seta​

22/12/2015

Trời sáng dần. Gió dường như đã mệt sau một đêm gào thét, bây giờ dìu dịu thổi, mang theo hơi nóng đặc trưng của mùa hè. Những cành cây xào xạc theo tiếng gió, tung bay những chiếc lá xác xơ. Quang cảnh tĩnh lặng đặc biệt, khiến người ta linh cảm có chuyện bất ổn.

Mặt trời ló dạng, kết thúc một đêm không ngủ của nhà Akizuki. Suốt một đêm lùng sục, tuy chưa có kết quả gì nhưng mọi người vẫn chưa hết hi vọng. Đêm qua trời lại sáng. Đó là quy luật tất yếu của tạo hóa. Touya, Yukito, Wei vẫn tiếp tục đi theo Eriol và đội quân tinh nhuệ của anh ta để tìm Sakura. Tomoyo đắp một chiếc chăn nhẹ lên người mẹ, rồi nhẹ nhàng khoác áo ra ngoài, cùng đi tìm Sakura.

- Sao em không ở trong nhà? – Eriol hỏi khi thấy Tomoyo – Ngoài này mọi người làm được rồi. Hơn nữa, đội quân này là đội quân tìm người tốt nhất trong cung điện, chắc là Sakura sẽ không sao đâu. Mà mẹ thế nào rồi?

- Mẹ vừa mới ngủ. Cả đêm qua mẹ lo không ngủ được, gần sáng mới thiếp đi một chút. Không biết Sakura đi đâu nữa. Phải rồi, Eriol, Syaoran có biết không?

- Hắn không biết – Eriol tức giận nói – lúc nãy anh có đến chỗ hắn rồi, hắn chỉ lạnh lùng nói là không biết và đã 2 tháng rồi không gặp Sakura. Hắn nói kiểu gì chứ bạn bè sao lại suốt 2 tháng không gặp? Chắc chắn là hắn nói dối.

- Có lẽ Syaoran nói thật đấy – Tomoyo lo lắng – em lo lắm. Không biết Syaoran đã biết Sakura là người của dòng họ...

- Chắc không đâu – Eriol vội vàng trấn an Tomoyo - nếu như hắn mà biết thì đã giết Sakura từ lâu rồi chứ không rề rà đến bây giờ đâu.

Nghe từ “giết”, Tomoyo tái xanh mặt. Biết mình lỡ lời, Eriol cũng không nói nữa. Nhưng anh cũng bắt đầu lo lắng. “Sakura biến mất, liệu có liên quan đến Syaoran không? Lâu nay anh ta cũng không ra ngoài, liệu có phải vì để chuẩn bị cho kế hoạch gì đó? Nếu hắn biết Sakura là người của dòng họ Kinomoto thì tính mạng của Sakura khó bảo toàn rồi. Đấy là chưa kể, với đầu óc hơn người của hắn, hắn sẽ phát hiện được dòng máu thật sự của Tomoyo là Daidouji. Với Syaoran thì không sao, dù gì thì anh ta cũng sẽ không giết ai ngòai nhà Kinomoto, nhưng nếu hắn để Quốc Vương biết thì cả Tomoyo cũng khó sống. Nhưng hiện giờ, tính mạng của Sakura là đáng lo hơn cả. Ngòai Syaoran ra, Sakura gần như không giao tiếp với ai. Không lẽ Syaoran đã giết Sakura rồi. Ôi, không... Cầu mong cho chuyện đó không xảy ra.”

- Eriol... Eriol... Anh làm sao vậy?

Mải suy nghĩ, Eriol không nghe thấy tiếng gọi của Tomoyo. Anh vội nói:

- Không, anh không sao! Anh chỉ là....

Eriol phải bỏ dở câu nói vì vừa lúc ấy, Touya lao đến, nắm lấy áo Eriol, kéo lên:

- CẬU NÓI ĐÁM QUÂN NÀY LÀ QUÂN TINH NHUỆ À? BỌN HỌ CHỈ LÀ ĐỒ ĂN HẠI. CẢ CẬU CŨNG VẬY. EM GÁI CỦA TÔI ĐÂU? CẬU NÓI SẼ TÌM THẤY NÓ KIA MÀ. NÓ CÓ LÀM SAO THÌ CÁC NGƯỜI CHỚ MONG SỐNG VỚI TÔI!

- Bình tĩnh đi, Touya. – Yukito kịp thời chạy lại ngăn cản – Bây giờ nếu không bình tĩnh thì chúng ta không thể tìm thấy Sakura được đâu. Tomoyo nè, em nghĩ xem, Sakura đi đến đâu nhiều nhất?

Tomoyo nhíu mày suy nghĩ một lát:

- Trước kia cô ấy hay đi cùng em thì bọn em chỉ loanh quanh khu phố này thôi. Nhưng thời gian gần đây, Sakura hay đến “Quán ăn Rika” cùng với Syaoran. Hay chúng ta thử bắt đầu từ đó xem.

- Ừ nhỉ, thế mà mình quên mất – Eriol đập trán - Được rồi, mọi người hãy đến quán ăn đó hỏi xem. Hôm nọ, Sakura có nói Rika là bạn của cô ấy, đúng không Tomoyo? Vậy có thể Rika biết Sakura đi đâu.

Gần đến chiều, mọi người mới nhất trí sau khi đã bàn bạc và tìm kiếm suốt buổi sáng dài. Tất cả kéo nhau đến một quán ăn nhỏ, khá tồi tàn: “Quán ăn Rika”. Hôm nay, trong quán tấp nập người. Những người làm việc trong quán đều bận rộn nấu nướng, bê thức ăn lại gọi cho khách. Eriol và Touya đến gặp một người đàn ông thu tiền ngồi ngoài cửa:

- Chào ông anh, công việc làm ăn có vẻ tốt quá nhỉ?



- Tốt! Quý khách có muốn ăn uống gì thì vào trong, không thì đi chỗ khác chơi cho chúng tôi làm ăn. Đừng chắn lối khách của chúng tôi!

- Không dám – Eriol đã bắt đầu bực tức – tôi... À, tôi muốn hỏi một chút: Ngày hôm qua có cô gái nào xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu xõa xuống và đôi mắt màu xanh lục đến ăn ở quán ông không?

- Không có! - người kia vừa đếm tiền vừa nói

Nãy giờ Touya đứng nhìn đã thấy không thể chịu nổi thái độ kênh kiệu của một tay thu tiền thuê. Lại thêm nỗi lo lắng trong lòng, anh dựng người đàn ông lên, dằn giọng:

- ĐỪNG CÓ GIỠN VỚI TÔI. NÓI ĐI, CÓ HAY KHÔNG? NẾU NÓI DỐI TÔI SẼ GIẾT ÔNG!

- Dạ dạ... - người đàn ông run rẩy – Hôm qua đúng là có một cô gái tóc nâu, mắt xanh lục, ăn mặc khá đơn giản nhưng lại rất đẹp. Cô ấy ngồi khá lâu, ở chỗ cái bàn cạnh cửa sổ kia kìa. Cô ấy còn nói chuyện với cô chủ nữa.

- GỌI CÔ CHỦ CỦA ÔNG RA ĐÂY! – Touya ra lệnh

Tay thu tiền vội vàng chạy đi, bỏ lại Eriol và Touya. Vừa lúc ấy, Tomoyo, Yukito, ông Wei cũng chạy đến:

- Thế nào rồi? – 3 người vừa đến hỏi

- Phải đợi cô chủ của hắn ra xem đã! – Eriol nóng ruột - hừ, lâu quá đi!

Sự chờ đợi dường như kéo dài thêm trong im lặng. Một lúc sau, Rika tất tưởi từ trong nhà ra.

- A, xin chào, có cả Tomoyo và Eriol hả? Mọi người đến đây có chuyện gì vậy? Đây là....

- Chúng tôi không có nhiều thời gian để giải thích – Eriol nói nhanh, chỉ vào Touya – đây là Touya, anh trai của Sakura và người bên cạnh là bạn của anh ấy, Yukito. Chúng tôi đang đi tìm Sakura. Không hiểu sao từ hôm qua đến giờ vẫn không thấy cô ấy về. Không biết cô có biết cô ấy đi đâu không?

- Không, tôi thật sự không biết gì. Hôm qua, Sakura đến đây nói chuyện với tôi xong thì về luôn mà. Sau đó tôi cũng không gặp lại cô ấy.

- Cô ấy nói chuyện với cô, có để lộ là sẽ đi đâu không? – Tomoyo hỏi.

- Không có. Nhưng tôi cảm thấy cô ấy có vẻ rất buồn. Tuy không hiểu cô ấy buồn vì chuyện gì nhưng tôi rất lo cho cô ấy. Cô ấy có nói là không biết chết thì thế nào khiến tôi thấy rất sợ. Tôi đã đề nghị đưa cô ấy về nhà nhưng Sakura không chịu. Phải rồi, Sakura có nhắc đến căn nhà hoang ở cuối con đường Tomoeda, không biết liệu cô ấy có đến đấy không?

- Căn nhà hoang? Là căn nhà bằng rơm khô ở phía trên đầu nguồn con sông Tomoeda à? – Eriol ngạc nhiên.

- Đúng vậy. Hay mọi người thử tới đó tìm xem. – Rika đề nghị



Yukito, Touya và Eriol vội vàng chạy đi, sau khi dặn ông Wei đưa Tomoyo về nhà. Nhưng chưa đi được mấy bước thì một người lính của Eriol chạy đến:

- Thái tử, ở phía nam có cháy.

- Cháy ư? – Eriol lo lắng và lúng túng trong giây lát. - chỗ nào?

- Dạ, là căn nhà hoang ở đầu nguồn sông Tomoeda.

Mọi người nhìn nhau lo lắng. Eriol kéo quân lính và những người khác đến nơi thì chỗ cháy chỉ còn lại một đám tro tàn. Cảnh vật hoang tàn và xơ xác.

- Ôi không... – Tomoyo dùng hai bàn tay che miệng - lạy trời cho Sakura không có ở đây.

- Tìm kĩ xem có phát phát hiện được điều gì không? – Eriol ra lệnh cho đám lính.

Tất cả những tên lính được huy động đi truy tìm. Họ hời hợt dùng gậy cời những đống tro tàn lên. Bỗng, một tên lính kêu lên, chạy lại phía Eriol:

- THÁI TỬ! – Có một chiếc giày đang cháy dở. Hình như là một chiếc giày của phụ nữ.

Tomoyo, Eriol, Touya và Yukito sững lại, không dám quay lại nhìn. Ông Wei từ từ cầm lấy chiếc giày:

- Ôi, lạy chúa, không thể nào! Đây chính là chiếc giày mà cô Sakura đi lúc rời nhà.

- Không đâu, bác Wei. Chỉ là giày giống nhau thôi mà. Có bao nhiêu đôi giống nhau chứ đâu chỉ Sakura có. Không phải đâu, không phải của Sakura đâu! – Tomoyo nói, giọng lạc đi.

- Nhưng đây là... – ông Wei nhắm mắt lại, không dám nói tiếp – Nó là... Nó chính là chiếc giày mà tôi làm cho cô Sakura nhân dịp năm mới.

- KHÔNG! KHÔNG PHẢI! – Tomoyo hét lên và gục xuống, ngất đi.

Eriol đỡ lấy Tomoyo, nhắm chặt mắt, không dám nhìn chiếc giày, không thể tin vào một minh chứng là Sakura đã chết cháy. Sakura là cô gái đầu tiên và có thể cũng là cô gái duy nhất anh coi như một người bạn tốt. Sakura giống như cô em gái dễ thương của anh. Eriol không thể nào chấp nhận sự thật trước mắt là Sakura đã chết.

- ĐỪNG CÓ VỚ VẨN – Touya hét lên, giật lấy nửa chiếc giày đang cháy dở, vất vào đống tro đã lụi tàn – Sakura đâu chết dễ dàng như vậy, phải không?

Yukito im lặng đứng nhìn bạn mình. Sakura là một người rất quan trọng, vô cùng quan trọng đối với anh, với những người khác và đặc biệt là với Touya. Đã 7 năm luôn luôn tìm kiếm, Touya mới gặp lại được em gái, vậy mà chỉ thoáng qua, chưa được gần gũi em thì cô em lại ra đi mãi mái. Yukito không biết nói gì để an ủi bạn, anh chỉ lặng lẽ nói:

- Không đâu... Nhất định là không đâu.. Touya....

Khung cảnh đã nhuộm màu hoàng hôn. Căn nhà Akizuki tĩnh lặng giữa những hàng cây xanh rờn. Chỉ có tiếng kêu gào của hai người phụ nữ vang vọng vào không gian, hòa quyện trong tiếng chuông chiều tạo nên một âm thanh buồn thảm. Gió rít lên từng hồi. Cây lá xào xạc thảm thiết. Cảnh vật cũng như lòng người, thấm đẫm hai chữ: ĐAU THƯƠNG.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook