Chương 14: TOUYA KINOMOTO
Rinca_seta
22/12/2015
Một tuần sau buổi lễ sắc phong của Tomoyo, cả nhà Akizuki lại tấp nập để đón chào Tomoyo về nhà đón năm mới. Bác Wei chuẩn bị cả một bàn dài những món ăn mà Tomoyo thích. Ngay cả Kero cũng được bác chuẩn bị cho một đĩa nhỏ đầy thức ăn. Nó khoái chí chạy khắp nhà, theo chân Sakura đi chỉnh sửa lại các dây nơ trang trí nhà. Căn nhà như rực rỡ hơn hẳn, bừng lên trong ánh bình minh. Dì Sonomi, dù luôn miệng nói: “Nó đã đến đó sống thì còn về đây làm gì nữa? Nó có còn nhớ đến bà mẹ đáng thương này đâu!”, vậy nhưng vẫn đích thân vào bếp làm món ăn để đãi cô con gái. Không khí đón năm mới năm nay ở nhà Akizuki nhộn nhịp và khẩn trương hơn các năm khác, khiến Sakura, Sonomi, cả Kero và nhất là bác quản gia Wei mệt phờ người.
Khi bữa ăn trưa vừa dọn ra bàn xong thì cánh cửa bật mở và Tomoyo bước vào, khuôn mặt vừa mừng rỡ vừa lo lắng.
- Chào mọi người, con về rồi đây!
Dì Sonomi đã ngồi vào bàn, lạnh lùng nói:
- Cô đến rồi đấy à, thưa công chúa. Xin lỗi vì gia đình chúng tôi không tiếp đón được tốt hơn. Có gì thất lễ xin công chúa bỏ qua cho.
Nét lo lắng trên mặt Tomoyo càng rõ ràng hơn. Cô sợ sệt nhìn mẹ:
- Ơ, xin mẹ đừng nói thế. Con nhớ mọi người lắm, thật mà!
Sakura và bác Wei đứng cạnh Sonomi vội vàng đỡ lời:
- Kìa dì, Tomoyo về thăm dì mà. Hôm nọ, dì không đến dự buổi tiệc sắc phong đó, Tomoyo buồn lắm. Nay cô ấy về xin lỗi dì, dì tha lỗi cho Tomoyo đi.
- Phải đấy, bà chủ - bác Wei nói tiếp – cô Tomoyo đi đường xa về đây để thăm bà chủ, bà chủ cũng phải hiểu cho tấm lòng của cô ấy chứ. Dù mùa xuân nhưng ngoài đường vẫn còn khá lạnh đấy. Đâu thể để cho cô ấy đứng thế kia được.
- Ừ nhỉ - Sonomi lạnh lùng lườm bác Wei – tôi quên cô ấy là công chúa.... công chúa gì ấy nhỉ? À là Samia công chúa. Để công chúa đứng thế kia thật là thất lễ. Nhưng từ “nhà” của cô ta đến đây đâu phải xa xôi gì mà lại là “vượt đường xa”? Đi bộ tí là đến rồi, huống hồ cô ta có người đưa kẻ đón.
Bác Wei biết mình nói sai nên im lặng đứng nhìn Tomoyo, lo lắng. Sakura ôm lấy cổ Sonomi:
- Dì ơi, sao dì giận lâu thế. Tomoyo thật sự rất nhớ dì mà. Giận nhiều chóng già lắm đó, dì ạ!
- Im đi, Sakura. Con không phải bênh cho nó. Khi đó dì đã ngăn cản, nếu không phải vì nó chơi bài lì thì dì còn lâu mới cho nó về trong cái tù đó sống. Cái gì chứ, “về sống để học tập quy tắc trong cung điện”. Vớ vẩn!
Nhận thấy sự bênh vực của Sakura và bác Wei đều vô hiệu với mẹ, Tomoyo bước đến gần:
- Mẹ, con thật sự xin lỗi. Nhưng hạnh phúc của con phải do con tự tìm lấy. Mẹ đâu thể ngăn cản được. Con biết như vậy là hơi bất hiếu, nhưng con nghĩ mẹ cũng mong con hạnh phúc mà, không phải sao? Hiện giờ con đã một phần nào thích nghi với cuộc sống trong cung điện. Con rất vui. Vì vậy, xinmẹ hãy tha thứ cho con.
Sonomi và Tomoyo nhì nhau như thôi miên. Sakura và bác Wei cũng nín thở theo dõi. Kero ngoan ngoãn nằm im trong tay Sakura khi thấy bầu không khí trở nên nặng nề. Cuối cùng, Sonomi lên tiếng, phá tan sự im lặng:
- Thôi được. Tomoyo, ta rất mừng khi thấy con hạnh phúc. Mẹ nghiêm khắc với con cũng là để con sống tốt mà thôi. Mẹ chẳng giận con đâu. Chỉ là... Mẹ rất buồn khi thấy con xa mẹ... Mẹ buồn lắm...
Sonomi ôm lấy Tomoyo, hai người òa khóc. Tomoyo gọi trong tiếng nấc:
- Mẹ... Mẹ...
Bác Wei có lẽ không muốn để người ta thấy mình đang khóc nên lui vào bếp, mang thức ăn lên, bầy ra bàn. Để hai mẹ con tiện nói chuyện, Sakura cũng vào phụ giúp bác Wei. Ngay cả con Kero cũng biết ý, chạy lại đĩa thức ăn của mình, ngồi nhìn những chiếc bánh đủ màu sắc ngon lành.
- Lát nữa rồi ăn, Kero. Toàn là đồ ăn ngọt không hà, như thế sau này rụng hết răng thì sao?
Tiếc là Kero đã không để ý đến lời của Sakura mà mọi tâm trí đều tập trung vào những món bánh ngọt. Sakura lắc đầu bỏ đi. Lúc ra đến bàn thì Sonomi và Tomoyo đã ngồi vào vị trí của mình. Bác Wei cũng đã dọn ghết và bát đũa ra. Dì Sonomi hỏi:
- Vậy Eriol đâu? Nó không đi với con à?
- Không ạ! Con nói với anh ấy là con muốn về một mình. Hơn nữa, hình như hôm nay Eriol và Syaoran đi có việc gì đó thì phải. Syaoran cho người đưa con về đây, còn anh ấy đánh xe đưa Eriol đi.
- Syaoran? Đó là ai vậy? – Sonomi ngạc nhiên.
- Đó là cận vệ của Eriol. Cháu cũng có quen – Sakura trả lời hộ Tomoyo.
Bữa ăn sau đó diễn ra trong sự ân cần và đầm ấm. Dì Sonomi đã vui vẻ trở lại, sốt sắng hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tomoyo. Mọi người ai cũng cười ói, nhưng có lẽ chỉ có bác Wei là cười tự nhiên nhất. Trong lòng bác không hề có lo lắng. Bác vui vì Tomoyo đã hòa thuận với mẹ. Bác vui vì bữa cơm do chính tay bác nấu đã mang lại sự đầm ấm cho mọi người trong gia đình. Còn những người còn lại? Sakura, Tomoyo, Sonomi đều mang trong lòng những lo lắng không thể nói ra.
- Sakura, cậu có chuyện gì phải không?
Tomoyo ôm gối ngồi trên giường, hỏi Sakura, lúc đó đang chải lông cho Kero.
- Không. Sao cậu hỏi vậy?
- Nói dối. Mình chỉ cần nhìn là biết ngay. Sakura đang lo lắng. Có chuyện gì vậy? Không thể nói cho mình biết sao?
Sakura im lặng. Con Kero kêu lên ư ử, chạy khỏi lòng cô và chui vào chỗ ngủ của mình.
- Cậu tinh thật, Tomoyo. Đúng là tớ có chút lo lắng. Sau khi từ bữa tiệc sắc phong của cậu về, tớ đi cùng Syaoran. Anh ấy đã đưa tớ về tận nàh và chia sẻ với tớ rất nhiều.
- Vậy thì có gì phải lo lắng? – Tomoyo ngạc nhiên hỏi.
- Từ từ đã nào. Hôm ấy....
............
- Được rồi, đưa tôi về đến đây thôi. – Syaoran đưa Sakura đến trước ngõ rẽ. – cám ơn anh vì buổi tối hôm nay nhé.
- Cám ơn cái gì? – Syaoran hỏi lại, hơi ngạc nhiên.
- Cám ơn anh đã an ủi và chia sẻ với tôi. Anh đã giúp tôi rất nhiều.
Syaoran mỉm cười quay đi. Anh bước chầm chậm trong màn đêm. Trăng sáng mờ ảo, làm cảnh vật buổi đêm thêm lung linh huyền ảo. Syaoran cất tiếng nói, sau một khoảng thời gian im lặng:
- Không cần phải cám ơn tôi đâu, Sakura. Tôi chỉ muốn giúp cô những gì có thể, dù chỉ là một việc nhỏ. Đừng lo, Sakura. Tôi sẽ còn giúp cô đấy, giúp cô lần cuối với tư cách “BẠN BÈ”
................
- Vậy đó – Sakura kết thúc câu chuyện của mình. – “Giúp cô lần cuối với tư cách bạn bè”. Nói xong anh ta đi thẳng, không thèm nhìn lại lần nào nữa. Tớ chẳng hiểu gì cả. Nói như vậy thì từ nay anh ta sẽ không muốn làm bạn với tớ nữa hay sao? Không làm bạn thì làm cái gì? Tớ rất lo. Ngoài Tomoyo, Syaoran là người bạn duy nhất mà tớ có thể nói ra mọi việc. Trước đây, tớ không nghĩ đến điều này nhưng bây giờ, nếu như không có người bạn ấy thì quả thật, tớ thấy rất buồn.
Tomoyo trầm ngâm suy nghĩ:
- Tớ hiểu rồi. Nếu không làm bạn thì có thể, Syaoran muốn.... làm người yêu của cậu chẳng hạn? Biết đâu Syaoran yêu cậu?
- Đừng nói vớ vẩn, Tomoyo – Sakura đỏ mặt, phản đối – Nếu như thế thì anh ta đã chẳng tuyên bố với tớ là còn một lần giúp nữa với tư cách “bạn bè”. Hơn nữa, Syaoran lúc nào cũng muốn chọc cho tớ nổi giận, đâu thể nào...
- Ừm, nói cũng đúng. Vậy sao cậu không gặp trực tiếp mà hỏi?
- Không gặp được. Mấy ngày nay Syaoran cũng không đến “Quán ăn Rika” nữa.
- Vậy à? Mấy hôm nay cũng không thấy Syaoran ở cung điện. Tớ nói với mẹ là Syaoran đưa Eriol đi là nói dối đấy, thật ra Eriol hiện đang ở trong cung điện để tìm Syaoran. Nhưng tớ sẽ tìm cách cho cậu gặp Syaoran và phải hỏi cho ra lẽ đấy, nếu không thì cậu còn phải lo lắng dài dài. Giờ đi ngủ đi, sắp chiều rồi. Hết đợt mừng năm mới này rồi tính sau.
Tomoyo nhìn Sakura ngủ mà lòng chợt thấy bất an. Nếu như đúng là Syaoran yêu Sakura thì tốt quá, nhưgn nếu không phải thì sao? Không làm bạn bè nữa? Điều đó có nghĩa là Syaoran muốn thay đổi mối quan hệ này với Sakura. Có thể quan hệ tốt hơn nhưng cũng có thê là quan hệ xấu đi. Như thế thì quá nguy hiểm. Bởi vì Syaoran đang muốn tiêu diệt dòng họ Kinomoto. Nếu như....
- Xoảng..
Tiếng vỡ dưới lầu cắt ngang dòng suy nghĩ của Tomoyo. Sakura bật dậy, hỏi vội:
- Chuyện gì vậy?
- Tớ không biết – Tomoyo bước xuống khỏi giường - xuống dưới nhà xem
Tomoyo và Sakura chạy vội xuống cầu thang. Kero trung thành bỏ giấc ngủ của mình chạy theo Sakura. Xuống đến nơi, Sakura và Tomoyo kinh ngạc nhận ra Sonomi đang đứng bất động, những mảnh li vỡ ngổn ngang dưới chân bà. Đối mặt với bà là một chàng trai tóc đen, cao lớn, với ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt nghiêm nghị.
- Cậu.... Cậu còn sống sao? – Sonomi hỏi trong sự xúc động cực độ.
- Có cần kinh ngạc đến thế không, thưa dì Sonomi. Xin chào hai cô gái xinh đẹp. Xin tự giới thiệu, tên tôi là Touya, Touya Kinomoto.
Sakura đứng sững lại, nhìn chàng trai lạ không chớp mắt. “Kinomoto? Đó là dòng họ của mình mà. Người này la ai? Theo lời dì Sonomi thì cả nhà mình, à không, cà gia tộc của mình đã chết hết. Vậy người này không thể là người thân của mình được. Người này là ai? Tại sao mình lại có cảm giác này?”
- Đừng lấp ló nữa, ra đây đi! – Touya lắng nghe rồi ra lệnh.
Từ phía sau Touya, một người nữa bước vào nhà. Tomoyo khẽ kêu:
- A, là kẻ đó....
- Yukito... – Sakura ngạc nhiên
Yukito mỉm cười làm xua đi sự đáng sợ toát ra từ người Touya:
- Xin chào, rất vui được gặp lại mọi người. Sakura, em khỏe không?
- Dì Sonomi, cám ơn dì đã chăm sóc cho Sakura bao năm nay. Bây giờ cháu trở về đây để đón nó. Sakura, hình như em không còn nhận ra anh nữa. Em mất trí nhớ phải không?
Touya bước lại gần Sakura, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục đầy kinh ngạc và sợ hãi của Sakura. Touya đặt tay lên đầu Sakura. Trái với tia nhìn lạnh lẽo, bàn tay anh mang lại cho Sakura cảm giác ấm áp và an toàn. “Chạy đi, Sakura. Đừng quay lại đây nữa. Chạy đi... Nhanh lên.... Sakura....” - một tiếng nói vang lên trong đầu Sakura. “Ai? Ai đang nói đấy?” Sakura rú lên đau đớn. ĐẦu cô đau nhức như có búa bổ vào. Cơn đau dữ dội khiến đầu Sakura như muốn nổ tung. Cô có thể làm bất kì việc gì để chấm dứt cơn đâu kinh khủng này. Sakura ôm chặt lấy đầu, ngã xuống. TRước lúc ngất đi, Sakura cảm thấy một bàn tay rắn chắc đỡ lấy mình, nghe tiếng sủa của Kero, tiếng gọi lo lắng của Tomoyo, dì Sonomi, tiếng bước chân của ông Wei và giọng nói bí ẩn trong đầu cô lại càng lớn hơn.
Sakura tỉnh dậy khi trời đã tối đen. Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi rung những cành cây nghe rợn người. Tiếng mưa đập vào cửa sổ. Tiếng côn trùng kêu lên từng hồi. Sakura mở mắt ra. Điều đầu tiên mà cô thấy là một khuôn mặt thân thiệt với nụ cười hiền từ:
- Anh là... Yukito. – Sakura khẽ nói
- Ừ, đừng lo, Sakura. không có chuyện gì đâu. Touya lo cho em lắm đấy. Nhìn xem, nãy giờ cậu ta cứ đi đi lại lại, chóng cả mặt.
- Touya? À, là người vừa đến nhà em phải không? Anh ấy quen anh à? Tại sao anh lại ở đây?
- Touya là bạn anh và cũng là người đã nhờ anh bảo vệ em. Hôm nọ, anh đã nói với em rồi mà.
- Vậy trong bữa tiệc sắc phong cũng là.....
- Ừ, Touya cũng có mặt trong bữa tiệc đó. Có kẻ muốn giết em, bọn anh biết được, nên đến đấy. Lại đây, Touya. Sakura tỉnh rồi nè – Yukito gọi với ra phía ngoài cửa.
Có những tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Người đầu tiên lại gần giường của Sakura là Touya. Anh kéo áo, quẳng Yukito ra khiến Yukito nhăn mặt cằn nhằn.
- Em tỉnh rồi à? Em có bị đau ở đâu không? Tự nhiên em ngất đi là anh lo quá!
Tomoyo cũng sợ hãi:
- Ôi, may mà cậu không sao. Tớ đã cầu trời cho cậu suốt nãy đến giờ. Có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Có chuyện gì xảy ra vậy. Tự nhiên cậu kêu lên đau đớn rồi ngất đi làm mọi người lo quá.
- Đúng vậy. Có chuyện gì vậy, Sakura? – Touya lo lắng.
- CÁI ĐÓ THÌ TÔI PHẢI HỎI ANH MỚI ĐÚNG. TỰ NHIÊN KHI ANH ĐỤNG VÀO ĐẦU TÔI THÌ ĐẦU TÔI ĐAU BUỐT, CÓ TIẾNG NÓI TỪ TRONG ĐẦU VANG LÊN. TÔI KHÔNG BIẾT TIẾNG NÓI ĐÓ LÀ CỦA AI, NHƯNG CÓ PHẢI DO ANH LÀM KHÔNG? TẠI SAO ANH LÀM VẬY?
Touya dùng hay tay để bịt tai:
- Em vẫn vậy, chẳng dễ thương chút nào. Anh đâu phải thần tiên hay phù thủy mà có thể đụng tay vào đầu em khiến em đau được. Vả lại, hơn ai hết, anh không bao giờ muốn em bị đau đớn. HÌnh như chưa nói với em. Do em đã quên hết kí ức nên em không thể nhớ được anh. Anh là ANH HAI của em.
Sakura kinh ngạc đến sững sờ. Cô cố gắng nói để chứng minh là mình đang tỉnh:
- Anh hai? Nhưng rõ ràng dì Sonomi nói toàn bộ gia tộc Kinomoto đã chết hết rồi mà. Dì chẳng phải đã nói cả dòng họ chỉ còn lại cháu thôi sao?
Sonomi gật đầu:
- Ừ, mới đầu dì cũng nghĩ như thế. Dì cứ nghĩ cả gia tộc Kinomoto chỉ còn mỗi mình cháu thôi. Ai ngờ... Chính dì cũng rất bất ngờ khi thấy Touya. Dì không thể tin được là nhà Kinomoto lại còn một người nữa.....
- Không phải là một người – Touya ngắt lời – mà còn rất đông. Dì chắc cũng không biết chuyện này, nhưgn trước khi xảy ra chuyện đó, cháu đã kịp sơ tán toàn bộ những người có thể đi được trong gia tộc Kinomoto.
- Thả nào....- Sonomi gục đầu vào hai tay – 7 năm trước, dfi đã tìm rất kĩ, nhưng tuyệt nhiên không thấy một ai. Lúc đó, dì cứ nghĩ.... Ôi....
Sakura kinh hoàng ngồi nhìn người tự xưng là anh trai của mình. Dù có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ mình lại còn có một người anh trai. Một người anh ruột thịt, cùng cha mẹ, cùng dòng máu. Trong một khoảng thời gian, Sakura không nói được gì.
- Được rồi – Touya xoa đầu Sakura – bây giờ em có cố cũng không nhớ được gì đâu. Anh hi vọng em còn chấp nhận người anh hai này. Nghỉ ngơi chút đi. Cũng muộn rồi, dì Sonomi và Tomoyo đi ngủ đi. Cả ông Wei và Yukito nữa.
Yukito cau có:
- Cậu vừa vất tớ ra ngoài như vậy mà giờ nói dễ như trò chơi thế sao?
- Xin lỗi – Touya bực tức.
- Cậu mà cũng biết xin lỗi sao, Touya – Yukito đùa – Chà, thôi đi, thấy Sakura khỏe là tốt rồi – Yukito vội nói thêm khi thấy gương mặt hầm hừ của Touya - Sakura, em nghỉ ngơi đi nhé. Mọi chuyện để sau hãy nói.
Sau khi Yukito, Tomoyo, dì Sonomi và ông Wei đi ra ngòai, Sakura vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra xung quanh cô. Kẻ thù đầy rẫy. Một người anh trai. Điều này làm cô vừa lo lắng lại vừa vui. Đến lúc Touya quay đi, định ra khỏi phòng, Sakura mới bật nói thành tiếng những suy nghĩ của mình:
- Anh... Anh thật sự là anh hai của tôi chứ?
Touya dừng lại, ngồi bên cạnh Sakura:
- Đúng thế. Anh là anh hai của em. Có thể bây giơ em không nhớ ra anh nhưng anh tin em nhất định sẽ nhớ ra.
- Tại sao lại nhất định?
- Tại vì – Touya lặng lẽ nói – em còn một sứ mệnh. Một sứ mệnh quan trọng cần phải hoàn thành.
- Vậy thì – Sakura chộp lấy vai Touya – hãy cho em biết đi, tại sao mọi người lại bị giết? Tại sao anh và em thất lạc? Chà mẹ đâu? Họ còn sống không? 7 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Sứ mệnh anh nói là cái sứ mệnh gì? Tại sao không ai cho em biết cả?
Nhận thấy sự kích động của Sakura, Touya thở dì. Anh bình tĩnh nhìn cô em gái:
- Anh chỉ có thể trả lời em một câu thôi. Lâu nay mọi người không cho em biét vì dì Sonomi nghĩ là tất cả đã kết thúc. Chỉ một mình em là người dòng họ Kinomoto thì cũng chẳng giải quyết được gì. Mà nhà Daidouji, dòng họ thân thiết nhất với chúng ta thì cũng chỉ còn có hai người phụ nữ.
- NHƯNG CHUYỆN GÌ? CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?
- Đâu cần hét to như thế chứ, quái vật? – Touya đưa hai tay bịt tai.
Sakura sững lại. “SAKURA KHÔNG PHẢI LÀ QUÁI VẬT!” – Lúc trước, dường như cô đã từng nhiều lần hét lên câu đó. Thấy Sakura chợt tái xanh, Touya lo lắng:
- Em sao vậy?
- Không sao – Sakura mỉm cười lắc đầu – em chỉ... Hãy nói cho em biết đi được không? Cho em biết 7 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Touya im lặng suy nghĩ. Anh không biết đây đã là thời điểm thích hợp để nói cho cô em gái thơ ngây của mình biết hay chưa.
- Chưa đến lúc đâu, Sakura. Như anh đã nói, anh tin em sẽ nhớ ra anh, cũng tin em sẽ nhớ lại toàn bộ quá khứ ngày trước. Nhất định ngày đó không xa đâu. Nhưng em phải chuẩn bị tâm lí để đối diện với kí ức đó. Thôi được rồi, bây giờ thì nghỉ ngơi thêm đi! – Touya ra lệnh
Ánh điện phụt tắt. Toàn bộ nhà Akizuki chìm vào trong bóng tối – lãnh địa của những âm mưu, những toan tính. Khi Eriol đang trầm ngâm cạnh cửa sổ, Syaoran im lặng ngồi bên cuốn sách quen thuộc của mình và Sakura với những giấc mơ rối loạn xen lẫn quá khứ - hiện tại, thì ở ngoài kia, sứ giả của bóng đêm đã bắt đầu hoạt động.
Khi bữa ăn trưa vừa dọn ra bàn xong thì cánh cửa bật mở và Tomoyo bước vào, khuôn mặt vừa mừng rỡ vừa lo lắng.
- Chào mọi người, con về rồi đây!
Dì Sonomi đã ngồi vào bàn, lạnh lùng nói:
- Cô đến rồi đấy à, thưa công chúa. Xin lỗi vì gia đình chúng tôi không tiếp đón được tốt hơn. Có gì thất lễ xin công chúa bỏ qua cho.
Nét lo lắng trên mặt Tomoyo càng rõ ràng hơn. Cô sợ sệt nhìn mẹ:
- Ơ, xin mẹ đừng nói thế. Con nhớ mọi người lắm, thật mà!
Sakura và bác Wei đứng cạnh Sonomi vội vàng đỡ lời:
- Kìa dì, Tomoyo về thăm dì mà. Hôm nọ, dì không đến dự buổi tiệc sắc phong đó, Tomoyo buồn lắm. Nay cô ấy về xin lỗi dì, dì tha lỗi cho Tomoyo đi.
- Phải đấy, bà chủ - bác Wei nói tiếp – cô Tomoyo đi đường xa về đây để thăm bà chủ, bà chủ cũng phải hiểu cho tấm lòng của cô ấy chứ. Dù mùa xuân nhưng ngoài đường vẫn còn khá lạnh đấy. Đâu thể để cho cô ấy đứng thế kia được.
- Ừ nhỉ - Sonomi lạnh lùng lườm bác Wei – tôi quên cô ấy là công chúa.... công chúa gì ấy nhỉ? À là Samia công chúa. Để công chúa đứng thế kia thật là thất lễ. Nhưng từ “nhà” của cô ta đến đây đâu phải xa xôi gì mà lại là “vượt đường xa”? Đi bộ tí là đến rồi, huống hồ cô ta có người đưa kẻ đón.
Bác Wei biết mình nói sai nên im lặng đứng nhìn Tomoyo, lo lắng. Sakura ôm lấy cổ Sonomi:
- Dì ơi, sao dì giận lâu thế. Tomoyo thật sự rất nhớ dì mà. Giận nhiều chóng già lắm đó, dì ạ!
- Im đi, Sakura. Con không phải bênh cho nó. Khi đó dì đã ngăn cản, nếu không phải vì nó chơi bài lì thì dì còn lâu mới cho nó về trong cái tù đó sống. Cái gì chứ, “về sống để học tập quy tắc trong cung điện”. Vớ vẩn!
Nhận thấy sự bênh vực của Sakura và bác Wei đều vô hiệu với mẹ, Tomoyo bước đến gần:
- Mẹ, con thật sự xin lỗi. Nhưng hạnh phúc của con phải do con tự tìm lấy. Mẹ đâu thể ngăn cản được. Con biết như vậy là hơi bất hiếu, nhưng con nghĩ mẹ cũng mong con hạnh phúc mà, không phải sao? Hiện giờ con đã một phần nào thích nghi với cuộc sống trong cung điện. Con rất vui. Vì vậy, xinmẹ hãy tha thứ cho con.
Sonomi và Tomoyo nhì nhau như thôi miên. Sakura và bác Wei cũng nín thở theo dõi. Kero ngoan ngoãn nằm im trong tay Sakura khi thấy bầu không khí trở nên nặng nề. Cuối cùng, Sonomi lên tiếng, phá tan sự im lặng:
- Thôi được. Tomoyo, ta rất mừng khi thấy con hạnh phúc. Mẹ nghiêm khắc với con cũng là để con sống tốt mà thôi. Mẹ chẳng giận con đâu. Chỉ là... Mẹ rất buồn khi thấy con xa mẹ... Mẹ buồn lắm...
Sonomi ôm lấy Tomoyo, hai người òa khóc. Tomoyo gọi trong tiếng nấc:
- Mẹ... Mẹ...
Bác Wei có lẽ không muốn để người ta thấy mình đang khóc nên lui vào bếp, mang thức ăn lên, bầy ra bàn. Để hai mẹ con tiện nói chuyện, Sakura cũng vào phụ giúp bác Wei. Ngay cả con Kero cũng biết ý, chạy lại đĩa thức ăn của mình, ngồi nhìn những chiếc bánh đủ màu sắc ngon lành.
- Lát nữa rồi ăn, Kero. Toàn là đồ ăn ngọt không hà, như thế sau này rụng hết răng thì sao?
Tiếc là Kero đã không để ý đến lời của Sakura mà mọi tâm trí đều tập trung vào những món bánh ngọt. Sakura lắc đầu bỏ đi. Lúc ra đến bàn thì Sonomi và Tomoyo đã ngồi vào vị trí của mình. Bác Wei cũng đã dọn ghết và bát đũa ra. Dì Sonomi hỏi:
- Vậy Eriol đâu? Nó không đi với con à?
- Không ạ! Con nói với anh ấy là con muốn về một mình. Hơn nữa, hình như hôm nay Eriol và Syaoran đi có việc gì đó thì phải. Syaoran cho người đưa con về đây, còn anh ấy đánh xe đưa Eriol đi.
- Syaoran? Đó là ai vậy? – Sonomi ngạc nhiên.
- Đó là cận vệ của Eriol. Cháu cũng có quen – Sakura trả lời hộ Tomoyo.
Bữa ăn sau đó diễn ra trong sự ân cần và đầm ấm. Dì Sonomi đã vui vẻ trở lại, sốt sắng hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tomoyo. Mọi người ai cũng cười ói, nhưng có lẽ chỉ có bác Wei là cười tự nhiên nhất. Trong lòng bác không hề có lo lắng. Bác vui vì Tomoyo đã hòa thuận với mẹ. Bác vui vì bữa cơm do chính tay bác nấu đã mang lại sự đầm ấm cho mọi người trong gia đình. Còn những người còn lại? Sakura, Tomoyo, Sonomi đều mang trong lòng những lo lắng không thể nói ra.
- Sakura, cậu có chuyện gì phải không?
Tomoyo ôm gối ngồi trên giường, hỏi Sakura, lúc đó đang chải lông cho Kero.
- Không. Sao cậu hỏi vậy?
- Nói dối. Mình chỉ cần nhìn là biết ngay. Sakura đang lo lắng. Có chuyện gì vậy? Không thể nói cho mình biết sao?
Sakura im lặng. Con Kero kêu lên ư ử, chạy khỏi lòng cô và chui vào chỗ ngủ của mình.
- Cậu tinh thật, Tomoyo. Đúng là tớ có chút lo lắng. Sau khi từ bữa tiệc sắc phong của cậu về, tớ đi cùng Syaoran. Anh ấy đã đưa tớ về tận nàh và chia sẻ với tớ rất nhiều.
- Vậy thì có gì phải lo lắng? – Tomoyo ngạc nhiên hỏi.
- Từ từ đã nào. Hôm ấy....
............
- Được rồi, đưa tôi về đến đây thôi. – Syaoran đưa Sakura đến trước ngõ rẽ. – cám ơn anh vì buổi tối hôm nay nhé.
- Cám ơn cái gì? – Syaoran hỏi lại, hơi ngạc nhiên.
- Cám ơn anh đã an ủi và chia sẻ với tôi. Anh đã giúp tôi rất nhiều.
Syaoran mỉm cười quay đi. Anh bước chầm chậm trong màn đêm. Trăng sáng mờ ảo, làm cảnh vật buổi đêm thêm lung linh huyền ảo. Syaoran cất tiếng nói, sau một khoảng thời gian im lặng:
- Không cần phải cám ơn tôi đâu, Sakura. Tôi chỉ muốn giúp cô những gì có thể, dù chỉ là một việc nhỏ. Đừng lo, Sakura. Tôi sẽ còn giúp cô đấy, giúp cô lần cuối với tư cách “BẠN BÈ”
................
- Vậy đó – Sakura kết thúc câu chuyện của mình. – “Giúp cô lần cuối với tư cách bạn bè”. Nói xong anh ta đi thẳng, không thèm nhìn lại lần nào nữa. Tớ chẳng hiểu gì cả. Nói như vậy thì từ nay anh ta sẽ không muốn làm bạn với tớ nữa hay sao? Không làm bạn thì làm cái gì? Tớ rất lo. Ngoài Tomoyo, Syaoran là người bạn duy nhất mà tớ có thể nói ra mọi việc. Trước đây, tớ không nghĩ đến điều này nhưng bây giờ, nếu như không có người bạn ấy thì quả thật, tớ thấy rất buồn.
Tomoyo trầm ngâm suy nghĩ:
- Tớ hiểu rồi. Nếu không làm bạn thì có thể, Syaoran muốn.... làm người yêu của cậu chẳng hạn? Biết đâu Syaoran yêu cậu?
- Đừng nói vớ vẩn, Tomoyo – Sakura đỏ mặt, phản đối – Nếu như thế thì anh ta đã chẳng tuyên bố với tớ là còn một lần giúp nữa với tư cách “bạn bè”. Hơn nữa, Syaoran lúc nào cũng muốn chọc cho tớ nổi giận, đâu thể nào...
- Ừm, nói cũng đúng. Vậy sao cậu không gặp trực tiếp mà hỏi?
- Không gặp được. Mấy ngày nay Syaoran cũng không đến “Quán ăn Rika” nữa.
- Vậy à? Mấy hôm nay cũng không thấy Syaoran ở cung điện. Tớ nói với mẹ là Syaoran đưa Eriol đi là nói dối đấy, thật ra Eriol hiện đang ở trong cung điện để tìm Syaoran. Nhưng tớ sẽ tìm cách cho cậu gặp Syaoran và phải hỏi cho ra lẽ đấy, nếu không thì cậu còn phải lo lắng dài dài. Giờ đi ngủ đi, sắp chiều rồi. Hết đợt mừng năm mới này rồi tính sau.
Tomoyo nhìn Sakura ngủ mà lòng chợt thấy bất an. Nếu như đúng là Syaoran yêu Sakura thì tốt quá, nhưgn nếu không phải thì sao? Không làm bạn bè nữa? Điều đó có nghĩa là Syaoran muốn thay đổi mối quan hệ này với Sakura. Có thể quan hệ tốt hơn nhưng cũng có thê là quan hệ xấu đi. Như thế thì quá nguy hiểm. Bởi vì Syaoran đang muốn tiêu diệt dòng họ Kinomoto. Nếu như....
- Xoảng..
Tiếng vỡ dưới lầu cắt ngang dòng suy nghĩ của Tomoyo. Sakura bật dậy, hỏi vội:
- Chuyện gì vậy?
- Tớ không biết – Tomoyo bước xuống khỏi giường - xuống dưới nhà xem
Tomoyo và Sakura chạy vội xuống cầu thang. Kero trung thành bỏ giấc ngủ của mình chạy theo Sakura. Xuống đến nơi, Sakura và Tomoyo kinh ngạc nhận ra Sonomi đang đứng bất động, những mảnh li vỡ ngổn ngang dưới chân bà. Đối mặt với bà là một chàng trai tóc đen, cao lớn, với ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt nghiêm nghị.
- Cậu.... Cậu còn sống sao? – Sonomi hỏi trong sự xúc động cực độ.
- Có cần kinh ngạc đến thế không, thưa dì Sonomi. Xin chào hai cô gái xinh đẹp. Xin tự giới thiệu, tên tôi là Touya, Touya Kinomoto.
Sakura đứng sững lại, nhìn chàng trai lạ không chớp mắt. “Kinomoto? Đó là dòng họ của mình mà. Người này la ai? Theo lời dì Sonomi thì cả nhà mình, à không, cà gia tộc của mình đã chết hết. Vậy người này không thể là người thân của mình được. Người này là ai? Tại sao mình lại có cảm giác này?”
- Đừng lấp ló nữa, ra đây đi! – Touya lắng nghe rồi ra lệnh.
Từ phía sau Touya, một người nữa bước vào nhà. Tomoyo khẽ kêu:
- A, là kẻ đó....
- Yukito... – Sakura ngạc nhiên
Yukito mỉm cười làm xua đi sự đáng sợ toát ra từ người Touya:
- Xin chào, rất vui được gặp lại mọi người. Sakura, em khỏe không?
- Dì Sonomi, cám ơn dì đã chăm sóc cho Sakura bao năm nay. Bây giờ cháu trở về đây để đón nó. Sakura, hình như em không còn nhận ra anh nữa. Em mất trí nhớ phải không?
Touya bước lại gần Sakura, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục đầy kinh ngạc và sợ hãi của Sakura. Touya đặt tay lên đầu Sakura. Trái với tia nhìn lạnh lẽo, bàn tay anh mang lại cho Sakura cảm giác ấm áp và an toàn. “Chạy đi, Sakura. Đừng quay lại đây nữa. Chạy đi... Nhanh lên.... Sakura....” - một tiếng nói vang lên trong đầu Sakura. “Ai? Ai đang nói đấy?” Sakura rú lên đau đớn. ĐẦu cô đau nhức như có búa bổ vào. Cơn đau dữ dội khiến đầu Sakura như muốn nổ tung. Cô có thể làm bất kì việc gì để chấm dứt cơn đâu kinh khủng này. Sakura ôm chặt lấy đầu, ngã xuống. TRước lúc ngất đi, Sakura cảm thấy một bàn tay rắn chắc đỡ lấy mình, nghe tiếng sủa của Kero, tiếng gọi lo lắng của Tomoyo, dì Sonomi, tiếng bước chân của ông Wei và giọng nói bí ẩn trong đầu cô lại càng lớn hơn.
Sakura tỉnh dậy khi trời đã tối đen. Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi rung những cành cây nghe rợn người. Tiếng mưa đập vào cửa sổ. Tiếng côn trùng kêu lên từng hồi. Sakura mở mắt ra. Điều đầu tiên mà cô thấy là một khuôn mặt thân thiệt với nụ cười hiền từ:
- Anh là... Yukito. – Sakura khẽ nói
- Ừ, đừng lo, Sakura. không có chuyện gì đâu. Touya lo cho em lắm đấy. Nhìn xem, nãy giờ cậu ta cứ đi đi lại lại, chóng cả mặt.
- Touya? À, là người vừa đến nhà em phải không? Anh ấy quen anh à? Tại sao anh lại ở đây?
- Touya là bạn anh và cũng là người đã nhờ anh bảo vệ em. Hôm nọ, anh đã nói với em rồi mà.
- Vậy trong bữa tiệc sắc phong cũng là.....
- Ừ, Touya cũng có mặt trong bữa tiệc đó. Có kẻ muốn giết em, bọn anh biết được, nên đến đấy. Lại đây, Touya. Sakura tỉnh rồi nè – Yukito gọi với ra phía ngoài cửa.
Có những tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Người đầu tiên lại gần giường của Sakura là Touya. Anh kéo áo, quẳng Yukito ra khiến Yukito nhăn mặt cằn nhằn.
- Em tỉnh rồi à? Em có bị đau ở đâu không? Tự nhiên em ngất đi là anh lo quá!
Tomoyo cũng sợ hãi:
- Ôi, may mà cậu không sao. Tớ đã cầu trời cho cậu suốt nãy đến giờ. Có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Có chuyện gì xảy ra vậy. Tự nhiên cậu kêu lên đau đớn rồi ngất đi làm mọi người lo quá.
- Đúng vậy. Có chuyện gì vậy, Sakura? – Touya lo lắng.
- CÁI ĐÓ THÌ TÔI PHẢI HỎI ANH MỚI ĐÚNG. TỰ NHIÊN KHI ANH ĐỤNG VÀO ĐẦU TÔI THÌ ĐẦU TÔI ĐAU BUỐT, CÓ TIẾNG NÓI TỪ TRONG ĐẦU VANG LÊN. TÔI KHÔNG BIẾT TIẾNG NÓI ĐÓ LÀ CỦA AI, NHƯNG CÓ PHẢI DO ANH LÀM KHÔNG? TẠI SAO ANH LÀM VẬY?
Touya dùng hay tay để bịt tai:
- Em vẫn vậy, chẳng dễ thương chút nào. Anh đâu phải thần tiên hay phù thủy mà có thể đụng tay vào đầu em khiến em đau được. Vả lại, hơn ai hết, anh không bao giờ muốn em bị đau đớn. HÌnh như chưa nói với em. Do em đã quên hết kí ức nên em không thể nhớ được anh. Anh là ANH HAI của em.
Sakura kinh ngạc đến sững sờ. Cô cố gắng nói để chứng minh là mình đang tỉnh:
- Anh hai? Nhưng rõ ràng dì Sonomi nói toàn bộ gia tộc Kinomoto đã chết hết rồi mà. Dì chẳng phải đã nói cả dòng họ chỉ còn lại cháu thôi sao?
Sonomi gật đầu:
- Ừ, mới đầu dì cũng nghĩ như thế. Dì cứ nghĩ cả gia tộc Kinomoto chỉ còn mỗi mình cháu thôi. Ai ngờ... Chính dì cũng rất bất ngờ khi thấy Touya. Dì không thể tin được là nhà Kinomoto lại còn một người nữa.....
- Không phải là một người – Touya ngắt lời – mà còn rất đông. Dì chắc cũng không biết chuyện này, nhưgn trước khi xảy ra chuyện đó, cháu đã kịp sơ tán toàn bộ những người có thể đi được trong gia tộc Kinomoto.
- Thả nào....- Sonomi gục đầu vào hai tay – 7 năm trước, dfi đã tìm rất kĩ, nhưng tuyệt nhiên không thấy một ai. Lúc đó, dì cứ nghĩ.... Ôi....
Sakura kinh hoàng ngồi nhìn người tự xưng là anh trai của mình. Dù có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ mình lại còn có một người anh trai. Một người anh ruột thịt, cùng cha mẹ, cùng dòng máu. Trong một khoảng thời gian, Sakura không nói được gì.
- Được rồi – Touya xoa đầu Sakura – bây giờ em có cố cũng không nhớ được gì đâu. Anh hi vọng em còn chấp nhận người anh hai này. Nghỉ ngơi chút đi. Cũng muộn rồi, dì Sonomi và Tomoyo đi ngủ đi. Cả ông Wei và Yukito nữa.
Yukito cau có:
- Cậu vừa vất tớ ra ngoài như vậy mà giờ nói dễ như trò chơi thế sao?
- Xin lỗi – Touya bực tức.
- Cậu mà cũng biết xin lỗi sao, Touya – Yukito đùa – Chà, thôi đi, thấy Sakura khỏe là tốt rồi – Yukito vội nói thêm khi thấy gương mặt hầm hừ của Touya - Sakura, em nghỉ ngơi đi nhé. Mọi chuyện để sau hãy nói.
Sau khi Yukito, Tomoyo, dì Sonomi và ông Wei đi ra ngòai, Sakura vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra xung quanh cô. Kẻ thù đầy rẫy. Một người anh trai. Điều này làm cô vừa lo lắng lại vừa vui. Đến lúc Touya quay đi, định ra khỏi phòng, Sakura mới bật nói thành tiếng những suy nghĩ của mình:
- Anh... Anh thật sự là anh hai của tôi chứ?
Touya dừng lại, ngồi bên cạnh Sakura:
- Đúng thế. Anh là anh hai của em. Có thể bây giơ em không nhớ ra anh nhưng anh tin em nhất định sẽ nhớ ra.
- Tại sao lại nhất định?
- Tại vì – Touya lặng lẽ nói – em còn một sứ mệnh. Một sứ mệnh quan trọng cần phải hoàn thành.
- Vậy thì – Sakura chộp lấy vai Touya – hãy cho em biết đi, tại sao mọi người lại bị giết? Tại sao anh và em thất lạc? Chà mẹ đâu? Họ còn sống không? 7 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Sứ mệnh anh nói là cái sứ mệnh gì? Tại sao không ai cho em biết cả?
Nhận thấy sự kích động của Sakura, Touya thở dì. Anh bình tĩnh nhìn cô em gái:
- Anh chỉ có thể trả lời em một câu thôi. Lâu nay mọi người không cho em biét vì dì Sonomi nghĩ là tất cả đã kết thúc. Chỉ một mình em là người dòng họ Kinomoto thì cũng chẳng giải quyết được gì. Mà nhà Daidouji, dòng họ thân thiết nhất với chúng ta thì cũng chỉ còn có hai người phụ nữ.
- NHƯNG CHUYỆN GÌ? CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?
- Đâu cần hét to như thế chứ, quái vật? – Touya đưa hai tay bịt tai.
Sakura sững lại. “SAKURA KHÔNG PHẢI LÀ QUÁI VẬT!” – Lúc trước, dường như cô đã từng nhiều lần hét lên câu đó. Thấy Sakura chợt tái xanh, Touya lo lắng:
- Em sao vậy?
- Không sao – Sakura mỉm cười lắc đầu – em chỉ... Hãy nói cho em biết đi được không? Cho em biết 7 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Touya im lặng suy nghĩ. Anh không biết đây đã là thời điểm thích hợp để nói cho cô em gái thơ ngây của mình biết hay chưa.
- Chưa đến lúc đâu, Sakura. Như anh đã nói, anh tin em sẽ nhớ ra anh, cũng tin em sẽ nhớ lại toàn bộ quá khứ ngày trước. Nhất định ngày đó không xa đâu. Nhưng em phải chuẩn bị tâm lí để đối diện với kí ức đó. Thôi được rồi, bây giờ thì nghỉ ngơi thêm đi! – Touya ra lệnh
Ánh điện phụt tắt. Toàn bộ nhà Akizuki chìm vào trong bóng tối – lãnh địa của những âm mưu, những toan tính. Khi Eriol đang trầm ngâm cạnh cửa sổ, Syaoran im lặng ngồi bên cuốn sách quen thuộc của mình và Sakura với những giấc mơ rối loạn xen lẫn quá khứ - hiện tại, thì ở ngoài kia, sứ giả của bóng đêm đã bắt đầu hoạt động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.