Chương 13: SAMIA CÔNG CHÚA
Rinca_seta
22/12/2015
Hôm nay, cung điện vương quốc Clow vô cùng rực rỡ và tấp nập. Ánh điện sáng nhấp nháy làm khung cảnh trở nên mờ ảo trong làn sương chiều. Những nụ hoa rung rinh đón ngày hội. Người làm trong cung điện đi lại khẩn trương làm bầu không khí càng vui vẻ và náo nhiệt. Tối nay sẽ có một bữa tiệc lớn và khiêu vũ để chào mừng một nhân vật mới đến sống trong cung điện: Tomoyo Akizuki.
Thời gian dường như trôi nhanh hơn ngày t hường. Chẳng mấy chốc, mặt trời đã xuống núi. Những tia sáng cuối ngày đỏ rực bao phủ lấy cung điện, báo hiệu cuộc vui đã bắt đầu. Đoàn người nối đuôi nhau đi vào đại điện của cung điện. Đây là nơi nhà vua dùng để tổ chức tiệc tùng nên vốn được trang trí rất lộng lẫy. Nhưng hôm nay, trong đại điện càng rực rỡ hơn. Trần nhà được dát hoa hồng đỏ rực. Ánh điện như nhảy múa xung quanh căn phòng. Những chiếc bàn với những món ăn và rượu bay la liệt. Tiếng bàn tán xôn xao căn phòng. Ai cũng tò mò muốn biết mặt người mà sau này sẽ trở thành thái tử phi của họ.
Ngay tối hôm dì Sonomi về, Tomoyo và Sakura đã đem chuyện này ra bàn với mẹ. Lúc đầu, Sonomi phản đối quyết liệt. Bà cho rằng Tomoyo vẫn còn rất trẻ, chưa thể đến một nơi xa lạ sống được. Nhưng sau khi Sakura năn nỉ, đưa ra những dẫn chứng hùng hồn cho việc Tomoyo vào cung điện sống có lợi thế nào thì Sonomi đã đồng ý. Tuy nhiên bà nhất quyết không đến dự bữa tiệc mừng này. Theo dự định, Eriol muốn Tomoyo sẽ chuyển vào cung điện sau khi lễ hội mưng năm mới kết thúc, nhưng quốc vương nhất quyết không chịu và đòi Tomoyo phải vào cung ngay. Tuy không hiểu lí do nhưng tất cả đều phải làm theo lệnh của quốc vương. Bữa tiệc được tổ chức long trọng trong cung điện với buổi tiệc lớn có lễ sắc phong của quốc vương và buổi khiêu vũ thâu đêm.
Bữa ăn kết thúc ngay khi trời vừa nhá nhem tối. Đèn điện phụt tắt, bàn ghế được thu dọn để nhường chỗ cho dạ hội khiêu vũ. Quốc vương Hiragizawa đứng lên:
- Thưa toàn thể quan khách hiện đang có mặt ở đây, hôm nay, tôi chính thức ban cho Tomoyo Akizuki danh hiệu “công chúa Samia” và chuyển đến sống tại “Bích ngọc điện”. Tương lai, Samia công chúa sẽ trở thành thái tử phi của Clow nên công chúa cần phải học hết các quy tắc trong cung điện. Hi vọng mọi người sẽ hết sức giúp đỡ cho công chúa và công chúa cũng sẽ làm hết sức mình phục vụ cho cuộc sống của dân chúng.
“Phục vụ cho cuộc sống của dân chúng???” Sakura nhắc lại với giọng khinh miệt. Vị quốc vương béo mũm mĩm, mắt híp lại như một con lợn kia khiến cô thấy chướng mắt. Không hiểu sao Eriol lại có một người cha như vậy. Một con lợn ú không hơn không kém. Sakura muốn đập cho ông ta một đập nhưng lại không thể. Chính Sakura cũng không hiểu tại sao cô lại có cảm giác căm ghét vị vua béo ú kia như vậy. Cô chỉ còn biết nuốt cục tức mà đứng.
- Chào cô! Tôi mời cô một điệu được không, thưa quý cô xinh đẹp!
Một chàng trai với khuôn mặt đẹp trai đứng trước mặt Sakura, chìa tay ra mời cô khiêu vũ. Sakura mỉm cười, hơi đỏ mặt:
- Xin lỗi, tôi không biết nhảy.
- Tôi có thể giúp cô!
- A Nhưng...Tôi sợ sẽ làm phiền anh. Anh biết không, tôi đã từng thử nhảy và... điều phiền toái là tôi rất hay dẫm lên chân bạn nhảy - Sakura ngượng nghịu nói. Đúng là cô đã từng thử khiêu vũ một lần và từ sau lần đó, cô gần như không có hứng thú gì nữa khi phải nhìn cái chân sưng to của người bạn nhảy với mình.
Không mời được Sakura, chàng trai cáu kỉnh bỏ đi, buông ra vài câu chửi lỗ mãng. Sakura bỏ ngoài tai những lời nói bất lịch sự của chàng trai, đưa mắt nhìn xung quanh đại điện. Phía bên phải là một đám những chàng trai đang tìm cách bắt chuyện với mấy cô gái xinh đẹp. Buổi khiêu vũ đã bắt đầu với người mở đầu đương nhiên là thái tử và Samia công chúa. Hai người nhảy uyển chuyển và nhịp nhàng theo điệu nhạc. Những người xung quanh trầm trồ ngắm nhìn đôi bạn nhảy tuyệt vời. Điệu nhạc kết thúc, những người khác ùa vào nhảy. Những bước chân lúc nhanh lúc chậm của họ làm rung chuyển bầu không khí. Đôi mắt Sakura bắt gặp phải mấy tay con trai đang nhìn về phía cô chỉ tro. Tuy nhiên, không hề thấy “kẻ ấy”. Dù đã nhìn cả gian phòng nhưng Sakura khôngtim thấy người mà cô muốn tìm đang ở đâu. “Có lẽ hắn đang đứng gác ở ngòai cửa chăng?” – Sakura ngán ngẩm nghĩ.
- Nhìn kìa - một cô gái sau lưng Sakura đang nói chuyện với bạn của cô ta – cái chàng trai vừa mới vào, anh chàng tóc nâu đó, đẹp trai quá phải không? Để mình mời anh ta nhảy.
Sakura nhìn theo cô gái. Một chàng trai tóc nâu vừa mới ngồi xuống ở một chiếc bàn trống, trên tay ôm một chồng sách to. Cô gái khi nãy quay trở lại với vẻ mặt rõ ràng là bị xúc phạm.
- Hứ, đồ kiêu căng. Cậu biết hắn nói gì không? “Xin lỗi, tôi không có hứng. Mà cô không còn việc gì để làm ngoài cái trò quay quay múa múa ấy sao? Tôi không muốn làm việc ấy với cô. Cô đi tìm người khác đi!”. Hắn tưởng mình là cái gì vậy?
Sakura mỉm cười rồi đi lại phía chiếc bàn mà tay con trai kiêu căng kia đang ngồi, mặc cho lời khuyên can của cô gái ban nãy: “Đừng có lại chỗ đó nếu cô không muốn phải nghe những câu xúc phạm của cái tên ấy. Đẹp trai nhưng mà kiêu quá.”
- Này, Li Syaoran. Cậu đến để dự tiệc hay để làm việc vậy hả? Đi dự tiệc mà cũng ôm theo cả đống sách vở thế này sao? Cậu điên à?
- Ừm – Syaoran vẫn chúi mặt vào trong cuốn sách - cậu đang làm phiền tôi đấy. Hãy ra ngoài kia và nhảy với đám cô gái mà cậu câu được đi. Hoặc nếu không thì làm việc của cậu đi. Cậu là đội phó đội bảo vệ, có nhiệm vụ bảo vệ nơi đây, đứng đây làm gì?
- Thôi, đừng lôi công việc ra trong lúc người ta đang thư giãn chứ. Bữa tiệc này đúng là có nhiều tiểu thư quyền quý nhưng chẳng có ai đặc biệt xinh đẹp cả. Có mỗi cô gái kia là đẹp, nhìn còn đẹp hơn cả Samia công chúa ấy chứ. – Chàng trai kia tả lời, chỉ tay về phía một đám các cô gái đang đứng túm tụm.
- Vậy ra nhảy với cô ta đi – Syaoran không để ý - Chắc cô ta đã chết vẻ ngoài của cậu rồi đấy.
- Được thì tôi đã đi lâu rồi. Nhưng cô ta lạnh lùng lắm. Cô ta thẳng thừng đuổi tôi đi. Đây là lần đầu tiên tôi thất bại đấy. Nhưng màu mắt của cô ta đúng là rất đẹp. Màu x.... Á, Syaoran, cô ấy đang đến đây kìa. Có lẽ cô ta đổi ý muốn mời tôi đây.
- Vậy thì đi nhanh lên cho tôi làm việc – Syaoran nóng nảy – Tôi không....
Syaoran chợt ngừng nói vì cuốn sách trên tay anh bị giật ra.
- “Kiến trúc cung đình”. Chà, anh cũng thích thú với những thứ này à?
Syaoran mỉm cười nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình:
- Là cô sao, Sakura? Không ngờ cô cũng có mặt ở đây!
- Bộ tôi không thể đến đây sao? – Sakura ngồi xuống chiếc ghế mà anh chàng phó đội bảo vệ kéo cho cô.
-Tôi không có ý đó – Syaoran nhún vai - chỉ là tôi chưa bao giờ thấy cô mặc lễ phục cả.
- Tôi cũng thấy kì kì sao ấy. – Sakura cúi xuống nhìn bộ váy dạ hội màu phấn hồng mà Tomoyo may cho cô.
- Không kì đâu. Nhìn cô như vậy nữ tính hơn nhiều. Đẹp lắm!
Sakura tuy tức giận nhưng khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ ửng lên dưới ánh điện muôn màu khiến Sakura nom càng xinh đẹp. Anh chàng đội phó đội bảo vệ, nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, dùng bộ dạng trang trọng nhất của mình nói:
- Tiểu thư, chắc cô đến đây để nhận lời mơi của tôi lúc nãy? Vậy chúng ta bắt đầu chứ?
Sakura ngơ ngác:
- Lời mời gì? Mà anh là ai vậy?
Anh chàng đẹp trai đứng như hóa đá, Syaoran ôm bụng cố nhịn cười. Sakura vội nói:
- A, xin lỗi. Tôi nhớ mặt người không được tốt cho lắm.
- Không sao – chàng trai gật đầu – lúc nãy tôi mời cô nhảy với tôi một bản. Bây giờ tôi vẫn muốn mời cô như thế. Cô đồng ý chứ?
- Không được đâu, anh bạn ạ! – Có tiếng nói đằng sau lưng vang lên gây sự chú ý của mọi người – anh có thể nhảy với ai cũng được trừ cô gái xinh đẹp này ra.
Chàng trai vội quỳ xuống:
- Tham kiến thái tử! Tham kiến Samia công chúa!
- Được rồi – Eriol phẩy tay – anh ra ngòai kia dự tiệc đi.
Tomoyo lại chỗ Sakura, cười rạng rỡ:
- Sakura, sao cậu không ra khiêu vũ cho vui. Hiếm hoi lắm mới có dịp mà. Hơn nữa, sắp tới tớ không gặp cậu thường xuyên được, cũng không thể ngủ chung với cậu như trước nữa. Hôm nay phải vui hết mình với tớ đấy. Cậu sao vậy? – Tomoyo hỏi khi thấy Sakura hơi nhăn mặt.
- Không có gì – Sakura chối - chỉ là... Tomoyo này, tớ thay bộ váy này được không? Nó làm tớ khó đi lại quá. Toàn là dây dợ lằng nhằng, dây thì chặt khiến tớ sắp nghẹt thở rồi.
Ngay lập tức, Sakura cảm thấy thật ngu ngốc khi nói ra những điều này với Tomoyo. Khóe mắt của Tomoyo đã ướt nước mắt:
- Hu... Bộ váy này tớ đã thức suốt ba đêm để hoàn thành... Vậy mà Sakura không thích ư?....
- Không phải vậy đâu, Tomoyo – Sakura rối lên - tớ thích nó lắm, nó rất đẹp. Màu hồng phấn đúng là rất hợp với tớ, mẫu váy rất đẹp, đúng không? – Sakura nhìn Eriol cầu cứu.
- Ừm, bộ váy này đúng là do bàn tay tài hoa của Tomoyo may rồi. Sakura mặc rất đẹp. Cô ấy rất thích mà, Tomoyo – Eriol cố gắng dỗ dành nhưng dường như cảm thấy vô ích nên đành lảng sang chuyện khác – này Syaoran, cậu với Sakura nhảy một bản đi. Cậu định đến đây để ngồi ôm cái đống giấy vụn ấy à?
- Hừm, tôi có định đi đâu. Nhưng tại vì có một tờ thư gửi cho tôi nói là tối nay sẽ có người đến phá bữa tiệc, nên tôi đến để làm nhiệm vụ, chứ nếu không thì giờ này có lẽ tôi đã đi ngủ lâu rồi. Vậy mà cái tên ấy không thèm đến, tên gác cổng cung điện thì bảo: “Thái tử có lệnh không cho ngài ra”. Này Eriol, chính cậu gửi cái thư đó để lừa tôi hả?
- Không – Eriol lo lắng – tôi không hề gửi bức thư. Chẳng lẽ có kẻ nào muốn phá rối thật
sao?
Tomoyo nhìn Eriol lo lắng. Sakura im lặng nhìn quanh. Không có kẻ nào khả nghi cả. Syaoran chặc lưỡi:
- Đành vậy. Chắc là chúng chỉ dọa thôi. Bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thì....
Syaoran ngừng nói. Đúng hơn là anh không thể nói được nữa. Lúc nãy anh vừa nhìn thấy, một ánh mắt, không thể nhầm vào đâu được. Chính là kẻ đó. Dù trong cả đám đông, Syaoran cũng có thể nhận ra được đôi mắt đó. Kẻ kia lạnh lùng nhìn Syaoran, với đôi mắt thách thức và thản nhiên. Nhưng ngay lập tức, kẻ đó biến mất. Syaoran chạy vụt đi, dáo dác nhìn quanh. Chẳng còn thấy bóng dáng kẻ lạ mặt đó đâu, anh lai lững thững đi lại phía các người bạn của mình. Sakura lo lắng:
- Chuyện gì vậy? anh nhìn thấy cái gì à?
- Tôi cũng không biết – Syaoran vò đầu – nhưng ánh mắt đó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Rất đáng sợ!
Lại một tia nhìn nữa khiến Syaoran giật mình. Ánh nhìn lần này không lạnh lẽo như ánh nhìn của người trước, nó dịu hơn và khá hiền từ. “Hắn là....”, Syaoran hơi sững sờ khi thấy kẻ kia từ từ đi lại gần bốn người. Sakura, Tomoyo và Eriol sau khi nhận ra luồng mắt của Syaoran, đã nhìn theo và nhanh chóng nhận ra một kẻ bí ẩn mang mặt nạ che kín mặt, chỉ hở ra đôi mắt xanh. Tên này đứng đối diện với 4 người:
- Xin chào, rất vui được gặp lại, Sakura và Syaoran. Quên mất còn rất hân hạnh được làm quen với thái tử Eriol và Tomoyo – Samia công chúa nữa chứ!
Tomoyo, Eriol hết nhìn Sakura rồi lại nhìn Syaoran. Tomoyo lo lắng hỏi:
- Sakura, cậu quen tên ấy à?
- Không, tớ....
- Sakura – Syaoran nói vẫn nhìn chằm chằm vào mắt của kẻ mới đến – cô đã gặp kẻ này rồi đấy. Kẻ lấy cắp con ngựa, kẻ mà cô tin tưởng “có thể làm Syaoran tức giận”.
- Yukito... – Sakura kinh ngạc thốt lên.
Yukito bỏ mặt nạ ra, mỉm cười:
- Sakura có vẻ rất khỏe mạnh nhỉ. Cả Syaoran nữa. Cũng chẳng cần hỏi thăm. Nhưng Syaoran này, con ngựa đó là do tôi bỏ đôi giày ra để đổi thì nó là con ngựa của tôi chứ. Sao lại nói là tôi ăn cắp con ngựa?
- Cũng thế cả mà thôi – Syaoran lẳng lặng nói – Sao anh có thể vào đây? Anh quen với ai trong hoàng tộc sao? Hay anh chính là người gửi bức thư đe dọa đó?
- Thư đe dọa? Cái đó không gọi là thư đe dọa mà gọi là giấy mời. Tôi chỉ muốn kéo cậu đến bữa tiệc này thôi. Hãy cám ơn tôi về ý tốt này đi. Làm việc cũng phải nghỉ ngơi chứ.
Syaoran gằn giọng:
- Đừng có nói lảm nhảm nữa. Anh có mục đích gì khi kéo tôi đến đây và xuất hiện trong cung điện.
- Mục đích? – Yukito bật cười – À, như thế là để bảo vệ Sakura ấy mà. Có cậu, có tôi, Sakura sẽ an toàn hơn. Hình như lúc nãy cậu đã phát hiện ra một người nấp ló trong bữa tiệc, nhìn cậu với cái nhìn dễ sợ?
- Hắn là đồng bọn của anh hả? Các người đến đây bằng cách nào và đến làm gì?
- Đừng nóng thế, chú em. Chúng tôi đến đây để làm một việc. Đây là việc bí mật, đâu có thể hỏi là nói được. Cậu ngây thơ quá đấy, Syaoran ạ. Phải rồi, tôi xin báo cho cậu biết là chẳng có nơi nào tôi không vào được cả. Cung điện này cho dù canh phòng kĩ hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là chuyện nhỏ với người của chúng tôi. Bọn họ được huấn luyện để có thể xâm nhập vào những nơi kin đáo nhất. Chà, công việc thì cũng xong rồi. Đừng có lo lắng quá – Yukito cười khi thấy ánh mắt lo lắng của Syaoran và Eriol – công việc của chúng tôi chẳng có hại gì cho các người đâu. Xong việc rồi thì tôi cũng rút êm vậy. Tạm biệt!
- Đứng lại. Anh nghĩ nơi đây là đâu mà có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? – Eriol ra lệnh và định xông lên nhưng bị Syaoran giữ lại.
Yukito đi ngang qua chỗ Eriol, mỉm cười:
- Chào vị thái tử trẻ tuổi. Tôi biết đây là cung điện, nhưng chú em Syaoran đây có vẻ thông minh hơn khi không có ý định xông lên bắt tôi lúc này. Thôi chào nhé. Hẹn gặp lại sau, Syaoran, Sakura.
Lúc đi ngang qua Sakura đứng ở phía sau, Yukito nói nhỏ:
- Chuẩn bị đi, Sakura. “Người thân” của cô em sắp đến đón!
Sakura chợt sững lại. Cô quay ngoắt lại nhìn Yukito. Yukito mỉm cười rồi thong thả đi thẳng. Chỉ vài giây sau, anh ta đã hòan toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. “Người thân”? – Sakura nhìn như thôi miên vào phía Yukito biến mất – “Thế nghĩa là sao? Anh ta có ý gì? Người thân mà anh ta nói là ai?” Những câu hỏi trong đầu Sakura bị tiếng quát của Eriol cắt ngang:
- Thế là sao, Syaoran? Chúng ta phải bắt hắn. Không thể để hắn muốn làm gì thì làm được.
Syaoran ngồi xuống bàn, bình thản nói:
- Cậu nghĩ hắn dễ bắt như vậy sao. Cậu nên nhớ, hắn đã côgn khai ra mặt, chẳng cần để ý gì đến chúng ta thì có nghĩa là hắn đã chuẩn bị đường thoát cho tình huống xấu nhất. Những kẻ tự tin như vậy thì không dễ dàng để cho chúng ta động được vào người đâu. . Hắn chẳng phải đã thẳng thắn nói tờ giấy đe dọa là do hắn gửi sao? Nếu hắn không ra mặt thì chúng ta cũng chẳng thể tìm thấy hắn giữa số đông người trong bữa tiệc, nhưng tại sao hắn lại công khai ra mặt? Đó là do hắn không sợ gì, hắn tự tin vào cách làm của mình. Gương mặt hắn không có chút gì là sợ hãi hay do dự. Hơn nữa, hắn đã gửi tờ giấy đe dọa cho tôi, có nghĩa là trong bữa tiệc này có người của hắn, bọn họ có thể phá vỡ bữa tiệc bất kì lúc nào.
- Nhưgn nhỡ hắn gây hại gì cho mọi người thì sao? – Tomoyo lo lắng.
- Đừng lo, hắn đã nói không gây hại gì cho ai mà. – Syaoran vẫn giữ thái độ thản nhiên.
- Cậu đúng là đồ ngu – Eriol cáu kỉnh - cậu tin lời tên ấy à?
- Ừ. Hắn là kẻ dám nói dám làm, hắn nói không gây hại thì tức là hắn không gây hại đâu. – Syaoran bình thản nói, đưa tay thu dọn đống sách trên mặt bàn - Eriol, Tomoyo, hai người ra tiếp khách đi. Giờ thì không lo có kẻ phá hoại đâu, tôi về đây. Sakura, cô có định về bây giờ không?
- A, có. Đợi tôi chút – Sakura ngừng những suy nghĩ của mình về câu nói của Yukito - Tomoyo, cậu sẽ không sao chứ? Bữa tiệc đón năm mới nhớ về nhà nhé!
- Ừ - Tomoyo ôm lấy Sakura – Gửi lời chào và xin lỗi mẹ giùm tớ nhé!
- Được rồi. Tớ về không muộn rồi.
Sakura âm thầm đi bên cạnh Syaoran. Những lời của Yukito cứ lởn vởn trong đầu Sakura. Hơn nữa, tâm trạng của cô lúc này cũng không được tốt. Lúc còn ở trong bữa tiệc, Sakura không nhận ra vịêc này, nhưng bây giờ cpp mới nhận thấy trong lòng mình có một cảm giác rất kì lạ. Đó là cảm giác trống vắng, lạ lẫm khi có một sự thay đổi lớn lao. Từ khi còn bé, lúc nào Tomoyo và Sakura cũng chơi với nhau, ngủ chung và ăn cùng nhau. Giờ đây, Tomoyo đến một nơi khác để sống, nơi mà không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện ra vào. Sakura cảm thấy cô đơn, trống trải và lạc lõng.
- Cô không sao chứ, Sakura? – Syaoran hỏi. Dù không nhìn thấy mặt anh trong bóng tối nhưng Sakura cũng có thể nhận thấy anh đang rất lo lắng khi thấy Sakura im lặng.
- Không sao – Sakura gượng cười, trấn an Syaoran.
- Cô đang buồn hả? Cũng phải thôi. Một người bạn sống với mình suốt bao năm, đột nhiên không còn ở cạnh mình nữa. Cuộc sống đột ngột thay đổi, đương nhiên cô sẽ cảm thấy trống trải. Cái này thì tôi hiểu.
- Tôi rất ghét anh, anh biết không, Syaoran? – Sakura nói sau một lúc lâu im lặng – Anh lúc nào cũng làm ra vẻ mình biết tẩt cả vậy. Nhưng anh nói đúng. Tôi đang cảm thấy rất cô đơn. Trước đến giờ, tôi làm gì cũng có Tomoyo, tôi nghĩ gì cô ấy cũng biết. Tôi luôn nghĩ, Tomoyo và mình ở cạnh nhau là chuyện đương nhiên, nhưng đến bây giờ chợt thấy buồn. Tôi không thích thay đổi, cứ như cũ có lẽ lại tốt hơn. Sự thay đổi bất ngờ này khiến tôi thấy rất buồn. Tôi muốn Tomoyo ở cạnh mình mãi mãi. Tôi thật quá ích kỉ phải không? Tôi đáng ghét lắm à?
Syaoran im lặng nghe Sakura nói, như xưa nay anh vẫn vậy. Syaoran hòan tòan có thể hiểu được cảm giác của Sakura. Anh đứng lại, nhìn vầng trăng mờ:
- Không. Cô không đáng ghét đâu, Sakura. Tâm trạng đó của cô chẳng qua chỉ vì cô quá yêu quý Tomoyo mà thôi. Sống bên nhau bao nhiêu năm, đột nhiên mỗi người một nơi. Trống vắng lắm chứ. Nhưng, mọi chuyện đều phải thay đổi. Quan hệ của con người cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống như vòng xoáy của con quay, nó sẽ khác đi theo từng giờ, từng ngày, không cái gì giống cái gì cả. Sau này, chúng ta sẽ có những thay đổi lớn hơn nữa, đến nỗi chúng ta không kịp chuẩn bị. Biết đâu, vì một lý do nào đó, cô không thể gặp lại Tomoyo. Tôi với cô cũng có thể không đi chugn với nhau trên một con đường như thế này nữa... Tất cả... Tất cả đều đổi thay. Nhưng phải nhìn vào hiện tại mà sống, nhìn vào mặt tích cực mà tồn tại. Đừng suy nghĩ nhiều quá về tương lai và quá khứ, việc gì đến sẽ phải đến, việc đã qua thì cũng đã qua rồi, nghĩ nhiều chỉ thêm mệt đầu mà lại chẳng giải quyết được gì. Hãy sống hết mình với hiện tại, tìm niềm vui trong hiện tại – đó chính là cách sống tốt nhất. Hãy để niềm vui trong quá khứ an ủi nỗi buồn hiện tại, hãy để hiện tại vui vẻ xóa mờ quá khứ đau thương.
- Ừm – Sakura dựa vào tường, ngắm vầng trăng đã chui ra khỏi tấm khăn lông đen, tỏa ánh sáng dịu dàng như để an ủi lòng người. Khuôn mặt Sakura rõ dần dưới ánh trăng huyền ảo – Mây đen đã tan rồi, hay thật. Cám ơn anh, Syaoran. Không có anh ở đây, không biết tôi sẽ ra sao? Anh nói đúng, “việc gì đến sẽ phải đến, việc đã qua thì cũng đã qua rồi, nghĩ nhiều chỉ mệt đầu mà chẳng giải quyết được gì”. Vậy thì tôi cũng phải học cách ít lo lắng đến tương lai và không suy nghĩ quá nhiều đến quá khứ thôi.
Syaoran im lặng đứng cạnh Sakura. Một lúc sau, anh quay lại:
- Được rồi, để tôi đưa cô về nhà. Muộn rồi! – Gương mặt thân thiện của Syaoran mờ mờ dưới ánh trăng, mang lại cảm giác yên ổn cho Sakura. Lần đầu tiên, Sakura cảm thấy mình thật may mắn vì quen được với Syaoran.
Thời gian dường như trôi nhanh hơn ngày t hường. Chẳng mấy chốc, mặt trời đã xuống núi. Những tia sáng cuối ngày đỏ rực bao phủ lấy cung điện, báo hiệu cuộc vui đã bắt đầu. Đoàn người nối đuôi nhau đi vào đại điện của cung điện. Đây là nơi nhà vua dùng để tổ chức tiệc tùng nên vốn được trang trí rất lộng lẫy. Nhưng hôm nay, trong đại điện càng rực rỡ hơn. Trần nhà được dát hoa hồng đỏ rực. Ánh điện như nhảy múa xung quanh căn phòng. Những chiếc bàn với những món ăn và rượu bay la liệt. Tiếng bàn tán xôn xao căn phòng. Ai cũng tò mò muốn biết mặt người mà sau này sẽ trở thành thái tử phi của họ.
Ngay tối hôm dì Sonomi về, Tomoyo và Sakura đã đem chuyện này ra bàn với mẹ. Lúc đầu, Sonomi phản đối quyết liệt. Bà cho rằng Tomoyo vẫn còn rất trẻ, chưa thể đến một nơi xa lạ sống được. Nhưng sau khi Sakura năn nỉ, đưa ra những dẫn chứng hùng hồn cho việc Tomoyo vào cung điện sống có lợi thế nào thì Sonomi đã đồng ý. Tuy nhiên bà nhất quyết không đến dự bữa tiệc mừng này. Theo dự định, Eriol muốn Tomoyo sẽ chuyển vào cung điện sau khi lễ hội mưng năm mới kết thúc, nhưng quốc vương nhất quyết không chịu và đòi Tomoyo phải vào cung ngay. Tuy không hiểu lí do nhưng tất cả đều phải làm theo lệnh của quốc vương. Bữa tiệc được tổ chức long trọng trong cung điện với buổi tiệc lớn có lễ sắc phong của quốc vương và buổi khiêu vũ thâu đêm.
Bữa ăn kết thúc ngay khi trời vừa nhá nhem tối. Đèn điện phụt tắt, bàn ghế được thu dọn để nhường chỗ cho dạ hội khiêu vũ. Quốc vương Hiragizawa đứng lên:
- Thưa toàn thể quan khách hiện đang có mặt ở đây, hôm nay, tôi chính thức ban cho Tomoyo Akizuki danh hiệu “công chúa Samia” và chuyển đến sống tại “Bích ngọc điện”. Tương lai, Samia công chúa sẽ trở thành thái tử phi của Clow nên công chúa cần phải học hết các quy tắc trong cung điện. Hi vọng mọi người sẽ hết sức giúp đỡ cho công chúa và công chúa cũng sẽ làm hết sức mình phục vụ cho cuộc sống của dân chúng.
“Phục vụ cho cuộc sống của dân chúng???” Sakura nhắc lại với giọng khinh miệt. Vị quốc vương béo mũm mĩm, mắt híp lại như một con lợn kia khiến cô thấy chướng mắt. Không hiểu sao Eriol lại có một người cha như vậy. Một con lợn ú không hơn không kém. Sakura muốn đập cho ông ta một đập nhưng lại không thể. Chính Sakura cũng không hiểu tại sao cô lại có cảm giác căm ghét vị vua béo ú kia như vậy. Cô chỉ còn biết nuốt cục tức mà đứng.
- Chào cô! Tôi mời cô một điệu được không, thưa quý cô xinh đẹp!
Một chàng trai với khuôn mặt đẹp trai đứng trước mặt Sakura, chìa tay ra mời cô khiêu vũ. Sakura mỉm cười, hơi đỏ mặt:
- Xin lỗi, tôi không biết nhảy.
- Tôi có thể giúp cô!
- A Nhưng...Tôi sợ sẽ làm phiền anh. Anh biết không, tôi đã từng thử nhảy và... điều phiền toái là tôi rất hay dẫm lên chân bạn nhảy - Sakura ngượng nghịu nói. Đúng là cô đã từng thử khiêu vũ một lần và từ sau lần đó, cô gần như không có hứng thú gì nữa khi phải nhìn cái chân sưng to của người bạn nhảy với mình.
Không mời được Sakura, chàng trai cáu kỉnh bỏ đi, buông ra vài câu chửi lỗ mãng. Sakura bỏ ngoài tai những lời nói bất lịch sự của chàng trai, đưa mắt nhìn xung quanh đại điện. Phía bên phải là một đám những chàng trai đang tìm cách bắt chuyện với mấy cô gái xinh đẹp. Buổi khiêu vũ đã bắt đầu với người mở đầu đương nhiên là thái tử và Samia công chúa. Hai người nhảy uyển chuyển và nhịp nhàng theo điệu nhạc. Những người xung quanh trầm trồ ngắm nhìn đôi bạn nhảy tuyệt vời. Điệu nhạc kết thúc, những người khác ùa vào nhảy. Những bước chân lúc nhanh lúc chậm của họ làm rung chuyển bầu không khí. Đôi mắt Sakura bắt gặp phải mấy tay con trai đang nhìn về phía cô chỉ tro. Tuy nhiên, không hề thấy “kẻ ấy”. Dù đã nhìn cả gian phòng nhưng Sakura khôngtim thấy người mà cô muốn tìm đang ở đâu. “Có lẽ hắn đang đứng gác ở ngòai cửa chăng?” – Sakura ngán ngẩm nghĩ.
- Nhìn kìa - một cô gái sau lưng Sakura đang nói chuyện với bạn của cô ta – cái chàng trai vừa mới vào, anh chàng tóc nâu đó, đẹp trai quá phải không? Để mình mời anh ta nhảy.
Sakura nhìn theo cô gái. Một chàng trai tóc nâu vừa mới ngồi xuống ở một chiếc bàn trống, trên tay ôm một chồng sách to. Cô gái khi nãy quay trở lại với vẻ mặt rõ ràng là bị xúc phạm.
- Hứ, đồ kiêu căng. Cậu biết hắn nói gì không? “Xin lỗi, tôi không có hứng. Mà cô không còn việc gì để làm ngoài cái trò quay quay múa múa ấy sao? Tôi không muốn làm việc ấy với cô. Cô đi tìm người khác đi!”. Hắn tưởng mình là cái gì vậy?
Sakura mỉm cười rồi đi lại phía chiếc bàn mà tay con trai kiêu căng kia đang ngồi, mặc cho lời khuyên can của cô gái ban nãy: “Đừng có lại chỗ đó nếu cô không muốn phải nghe những câu xúc phạm của cái tên ấy. Đẹp trai nhưng mà kiêu quá.”
- Này, Li Syaoran. Cậu đến để dự tiệc hay để làm việc vậy hả? Đi dự tiệc mà cũng ôm theo cả đống sách vở thế này sao? Cậu điên à?
- Ừm – Syaoran vẫn chúi mặt vào trong cuốn sách - cậu đang làm phiền tôi đấy. Hãy ra ngoài kia và nhảy với đám cô gái mà cậu câu được đi. Hoặc nếu không thì làm việc của cậu đi. Cậu là đội phó đội bảo vệ, có nhiệm vụ bảo vệ nơi đây, đứng đây làm gì?
- Thôi, đừng lôi công việc ra trong lúc người ta đang thư giãn chứ. Bữa tiệc này đúng là có nhiều tiểu thư quyền quý nhưng chẳng có ai đặc biệt xinh đẹp cả. Có mỗi cô gái kia là đẹp, nhìn còn đẹp hơn cả Samia công chúa ấy chứ. – Chàng trai kia tả lời, chỉ tay về phía một đám các cô gái đang đứng túm tụm.
- Vậy ra nhảy với cô ta đi – Syaoran không để ý - Chắc cô ta đã chết vẻ ngoài của cậu rồi đấy.
- Được thì tôi đã đi lâu rồi. Nhưng cô ta lạnh lùng lắm. Cô ta thẳng thừng đuổi tôi đi. Đây là lần đầu tiên tôi thất bại đấy. Nhưng màu mắt của cô ta đúng là rất đẹp. Màu x.... Á, Syaoran, cô ấy đang đến đây kìa. Có lẽ cô ta đổi ý muốn mời tôi đây.
- Vậy thì đi nhanh lên cho tôi làm việc – Syaoran nóng nảy – Tôi không....
Syaoran chợt ngừng nói vì cuốn sách trên tay anh bị giật ra.
- “Kiến trúc cung đình”. Chà, anh cũng thích thú với những thứ này à?
Syaoran mỉm cười nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình:
- Là cô sao, Sakura? Không ngờ cô cũng có mặt ở đây!
- Bộ tôi không thể đến đây sao? – Sakura ngồi xuống chiếc ghế mà anh chàng phó đội bảo vệ kéo cho cô.
-Tôi không có ý đó – Syaoran nhún vai - chỉ là tôi chưa bao giờ thấy cô mặc lễ phục cả.
- Tôi cũng thấy kì kì sao ấy. – Sakura cúi xuống nhìn bộ váy dạ hội màu phấn hồng mà Tomoyo may cho cô.
- Không kì đâu. Nhìn cô như vậy nữ tính hơn nhiều. Đẹp lắm!
Sakura tuy tức giận nhưng khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ ửng lên dưới ánh điện muôn màu khiến Sakura nom càng xinh đẹp. Anh chàng đội phó đội bảo vệ, nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, dùng bộ dạng trang trọng nhất của mình nói:
- Tiểu thư, chắc cô đến đây để nhận lời mơi của tôi lúc nãy? Vậy chúng ta bắt đầu chứ?
Sakura ngơ ngác:
- Lời mời gì? Mà anh là ai vậy?
Anh chàng đẹp trai đứng như hóa đá, Syaoran ôm bụng cố nhịn cười. Sakura vội nói:
- A, xin lỗi. Tôi nhớ mặt người không được tốt cho lắm.
- Không sao – chàng trai gật đầu – lúc nãy tôi mời cô nhảy với tôi một bản. Bây giờ tôi vẫn muốn mời cô như thế. Cô đồng ý chứ?
- Không được đâu, anh bạn ạ! – Có tiếng nói đằng sau lưng vang lên gây sự chú ý của mọi người – anh có thể nhảy với ai cũng được trừ cô gái xinh đẹp này ra.
Chàng trai vội quỳ xuống:
- Tham kiến thái tử! Tham kiến Samia công chúa!
- Được rồi – Eriol phẩy tay – anh ra ngòai kia dự tiệc đi.
Tomoyo lại chỗ Sakura, cười rạng rỡ:
- Sakura, sao cậu không ra khiêu vũ cho vui. Hiếm hoi lắm mới có dịp mà. Hơn nữa, sắp tới tớ không gặp cậu thường xuyên được, cũng không thể ngủ chung với cậu như trước nữa. Hôm nay phải vui hết mình với tớ đấy. Cậu sao vậy? – Tomoyo hỏi khi thấy Sakura hơi nhăn mặt.
- Không có gì – Sakura chối - chỉ là... Tomoyo này, tớ thay bộ váy này được không? Nó làm tớ khó đi lại quá. Toàn là dây dợ lằng nhằng, dây thì chặt khiến tớ sắp nghẹt thở rồi.
Ngay lập tức, Sakura cảm thấy thật ngu ngốc khi nói ra những điều này với Tomoyo. Khóe mắt của Tomoyo đã ướt nước mắt:
- Hu... Bộ váy này tớ đã thức suốt ba đêm để hoàn thành... Vậy mà Sakura không thích ư?....
- Không phải vậy đâu, Tomoyo – Sakura rối lên - tớ thích nó lắm, nó rất đẹp. Màu hồng phấn đúng là rất hợp với tớ, mẫu váy rất đẹp, đúng không? – Sakura nhìn Eriol cầu cứu.
- Ừm, bộ váy này đúng là do bàn tay tài hoa của Tomoyo may rồi. Sakura mặc rất đẹp. Cô ấy rất thích mà, Tomoyo – Eriol cố gắng dỗ dành nhưng dường như cảm thấy vô ích nên đành lảng sang chuyện khác – này Syaoran, cậu với Sakura nhảy một bản đi. Cậu định đến đây để ngồi ôm cái đống giấy vụn ấy à?
- Hừm, tôi có định đi đâu. Nhưng tại vì có một tờ thư gửi cho tôi nói là tối nay sẽ có người đến phá bữa tiệc, nên tôi đến để làm nhiệm vụ, chứ nếu không thì giờ này có lẽ tôi đã đi ngủ lâu rồi. Vậy mà cái tên ấy không thèm đến, tên gác cổng cung điện thì bảo: “Thái tử có lệnh không cho ngài ra”. Này Eriol, chính cậu gửi cái thư đó để lừa tôi hả?
- Không – Eriol lo lắng – tôi không hề gửi bức thư. Chẳng lẽ có kẻ nào muốn phá rối thật
sao?
Tomoyo nhìn Eriol lo lắng. Sakura im lặng nhìn quanh. Không có kẻ nào khả nghi cả. Syaoran chặc lưỡi:
- Đành vậy. Chắc là chúng chỉ dọa thôi. Bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thì....
Syaoran ngừng nói. Đúng hơn là anh không thể nói được nữa. Lúc nãy anh vừa nhìn thấy, một ánh mắt, không thể nhầm vào đâu được. Chính là kẻ đó. Dù trong cả đám đông, Syaoran cũng có thể nhận ra được đôi mắt đó. Kẻ kia lạnh lùng nhìn Syaoran, với đôi mắt thách thức và thản nhiên. Nhưng ngay lập tức, kẻ đó biến mất. Syaoran chạy vụt đi, dáo dác nhìn quanh. Chẳng còn thấy bóng dáng kẻ lạ mặt đó đâu, anh lai lững thững đi lại phía các người bạn của mình. Sakura lo lắng:
- Chuyện gì vậy? anh nhìn thấy cái gì à?
- Tôi cũng không biết – Syaoran vò đầu – nhưng ánh mắt đó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Rất đáng sợ!
Lại một tia nhìn nữa khiến Syaoran giật mình. Ánh nhìn lần này không lạnh lẽo như ánh nhìn của người trước, nó dịu hơn và khá hiền từ. “Hắn là....”, Syaoran hơi sững sờ khi thấy kẻ kia từ từ đi lại gần bốn người. Sakura, Tomoyo và Eriol sau khi nhận ra luồng mắt của Syaoran, đã nhìn theo và nhanh chóng nhận ra một kẻ bí ẩn mang mặt nạ che kín mặt, chỉ hở ra đôi mắt xanh. Tên này đứng đối diện với 4 người:
- Xin chào, rất vui được gặp lại, Sakura và Syaoran. Quên mất còn rất hân hạnh được làm quen với thái tử Eriol và Tomoyo – Samia công chúa nữa chứ!
Tomoyo, Eriol hết nhìn Sakura rồi lại nhìn Syaoran. Tomoyo lo lắng hỏi:
- Sakura, cậu quen tên ấy à?
- Không, tớ....
- Sakura – Syaoran nói vẫn nhìn chằm chằm vào mắt của kẻ mới đến – cô đã gặp kẻ này rồi đấy. Kẻ lấy cắp con ngựa, kẻ mà cô tin tưởng “có thể làm Syaoran tức giận”.
- Yukito... – Sakura kinh ngạc thốt lên.
Yukito bỏ mặt nạ ra, mỉm cười:
- Sakura có vẻ rất khỏe mạnh nhỉ. Cả Syaoran nữa. Cũng chẳng cần hỏi thăm. Nhưng Syaoran này, con ngựa đó là do tôi bỏ đôi giày ra để đổi thì nó là con ngựa của tôi chứ. Sao lại nói là tôi ăn cắp con ngựa?
- Cũng thế cả mà thôi – Syaoran lẳng lặng nói – Sao anh có thể vào đây? Anh quen với ai trong hoàng tộc sao? Hay anh chính là người gửi bức thư đe dọa đó?
- Thư đe dọa? Cái đó không gọi là thư đe dọa mà gọi là giấy mời. Tôi chỉ muốn kéo cậu đến bữa tiệc này thôi. Hãy cám ơn tôi về ý tốt này đi. Làm việc cũng phải nghỉ ngơi chứ.
Syaoran gằn giọng:
- Đừng có nói lảm nhảm nữa. Anh có mục đích gì khi kéo tôi đến đây và xuất hiện trong cung điện.
- Mục đích? – Yukito bật cười – À, như thế là để bảo vệ Sakura ấy mà. Có cậu, có tôi, Sakura sẽ an toàn hơn. Hình như lúc nãy cậu đã phát hiện ra một người nấp ló trong bữa tiệc, nhìn cậu với cái nhìn dễ sợ?
- Hắn là đồng bọn của anh hả? Các người đến đây bằng cách nào và đến làm gì?
- Đừng nóng thế, chú em. Chúng tôi đến đây để làm một việc. Đây là việc bí mật, đâu có thể hỏi là nói được. Cậu ngây thơ quá đấy, Syaoran ạ. Phải rồi, tôi xin báo cho cậu biết là chẳng có nơi nào tôi không vào được cả. Cung điện này cho dù canh phòng kĩ hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là chuyện nhỏ với người của chúng tôi. Bọn họ được huấn luyện để có thể xâm nhập vào những nơi kin đáo nhất. Chà, công việc thì cũng xong rồi. Đừng có lo lắng quá – Yukito cười khi thấy ánh mắt lo lắng của Syaoran và Eriol – công việc của chúng tôi chẳng có hại gì cho các người đâu. Xong việc rồi thì tôi cũng rút êm vậy. Tạm biệt!
- Đứng lại. Anh nghĩ nơi đây là đâu mà có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? – Eriol ra lệnh và định xông lên nhưng bị Syaoran giữ lại.
Yukito đi ngang qua chỗ Eriol, mỉm cười:
- Chào vị thái tử trẻ tuổi. Tôi biết đây là cung điện, nhưng chú em Syaoran đây có vẻ thông minh hơn khi không có ý định xông lên bắt tôi lúc này. Thôi chào nhé. Hẹn gặp lại sau, Syaoran, Sakura.
Lúc đi ngang qua Sakura đứng ở phía sau, Yukito nói nhỏ:
- Chuẩn bị đi, Sakura. “Người thân” của cô em sắp đến đón!
Sakura chợt sững lại. Cô quay ngoắt lại nhìn Yukito. Yukito mỉm cười rồi thong thả đi thẳng. Chỉ vài giây sau, anh ta đã hòan toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. “Người thân”? – Sakura nhìn như thôi miên vào phía Yukito biến mất – “Thế nghĩa là sao? Anh ta có ý gì? Người thân mà anh ta nói là ai?” Những câu hỏi trong đầu Sakura bị tiếng quát của Eriol cắt ngang:
- Thế là sao, Syaoran? Chúng ta phải bắt hắn. Không thể để hắn muốn làm gì thì làm được.
Syaoran ngồi xuống bàn, bình thản nói:
- Cậu nghĩ hắn dễ bắt như vậy sao. Cậu nên nhớ, hắn đã côgn khai ra mặt, chẳng cần để ý gì đến chúng ta thì có nghĩa là hắn đã chuẩn bị đường thoát cho tình huống xấu nhất. Những kẻ tự tin như vậy thì không dễ dàng để cho chúng ta động được vào người đâu. . Hắn chẳng phải đã thẳng thắn nói tờ giấy đe dọa là do hắn gửi sao? Nếu hắn không ra mặt thì chúng ta cũng chẳng thể tìm thấy hắn giữa số đông người trong bữa tiệc, nhưng tại sao hắn lại công khai ra mặt? Đó là do hắn không sợ gì, hắn tự tin vào cách làm của mình. Gương mặt hắn không có chút gì là sợ hãi hay do dự. Hơn nữa, hắn đã gửi tờ giấy đe dọa cho tôi, có nghĩa là trong bữa tiệc này có người của hắn, bọn họ có thể phá vỡ bữa tiệc bất kì lúc nào.
- Nhưgn nhỡ hắn gây hại gì cho mọi người thì sao? – Tomoyo lo lắng.
- Đừng lo, hắn đã nói không gây hại gì cho ai mà. – Syaoran vẫn giữ thái độ thản nhiên.
- Cậu đúng là đồ ngu – Eriol cáu kỉnh - cậu tin lời tên ấy à?
- Ừ. Hắn là kẻ dám nói dám làm, hắn nói không gây hại thì tức là hắn không gây hại đâu. – Syaoran bình thản nói, đưa tay thu dọn đống sách trên mặt bàn - Eriol, Tomoyo, hai người ra tiếp khách đi. Giờ thì không lo có kẻ phá hoại đâu, tôi về đây. Sakura, cô có định về bây giờ không?
- A, có. Đợi tôi chút – Sakura ngừng những suy nghĩ của mình về câu nói của Yukito - Tomoyo, cậu sẽ không sao chứ? Bữa tiệc đón năm mới nhớ về nhà nhé!
- Ừ - Tomoyo ôm lấy Sakura – Gửi lời chào và xin lỗi mẹ giùm tớ nhé!
- Được rồi. Tớ về không muộn rồi.
Sakura âm thầm đi bên cạnh Syaoran. Những lời của Yukito cứ lởn vởn trong đầu Sakura. Hơn nữa, tâm trạng của cô lúc này cũng không được tốt. Lúc còn ở trong bữa tiệc, Sakura không nhận ra vịêc này, nhưng bây giờ cpp mới nhận thấy trong lòng mình có một cảm giác rất kì lạ. Đó là cảm giác trống vắng, lạ lẫm khi có một sự thay đổi lớn lao. Từ khi còn bé, lúc nào Tomoyo và Sakura cũng chơi với nhau, ngủ chung và ăn cùng nhau. Giờ đây, Tomoyo đến một nơi khác để sống, nơi mà không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện ra vào. Sakura cảm thấy cô đơn, trống trải và lạc lõng.
- Cô không sao chứ, Sakura? – Syaoran hỏi. Dù không nhìn thấy mặt anh trong bóng tối nhưng Sakura cũng có thể nhận thấy anh đang rất lo lắng khi thấy Sakura im lặng.
- Không sao – Sakura gượng cười, trấn an Syaoran.
- Cô đang buồn hả? Cũng phải thôi. Một người bạn sống với mình suốt bao năm, đột nhiên không còn ở cạnh mình nữa. Cuộc sống đột ngột thay đổi, đương nhiên cô sẽ cảm thấy trống trải. Cái này thì tôi hiểu.
- Tôi rất ghét anh, anh biết không, Syaoran? – Sakura nói sau một lúc lâu im lặng – Anh lúc nào cũng làm ra vẻ mình biết tẩt cả vậy. Nhưng anh nói đúng. Tôi đang cảm thấy rất cô đơn. Trước đến giờ, tôi làm gì cũng có Tomoyo, tôi nghĩ gì cô ấy cũng biết. Tôi luôn nghĩ, Tomoyo và mình ở cạnh nhau là chuyện đương nhiên, nhưng đến bây giờ chợt thấy buồn. Tôi không thích thay đổi, cứ như cũ có lẽ lại tốt hơn. Sự thay đổi bất ngờ này khiến tôi thấy rất buồn. Tôi muốn Tomoyo ở cạnh mình mãi mãi. Tôi thật quá ích kỉ phải không? Tôi đáng ghét lắm à?
Syaoran im lặng nghe Sakura nói, như xưa nay anh vẫn vậy. Syaoran hòan tòan có thể hiểu được cảm giác của Sakura. Anh đứng lại, nhìn vầng trăng mờ:
- Không. Cô không đáng ghét đâu, Sakura. Tâm trạng đó của cô chẳng qua chỉ vì cô quá yêu quý Tomoyo mà thôi. Sống bên nhau bao nhiêu năm, đột nhiên mỗi người một nơi. Trống vắng lắm chứ. Nhưng, mọi chuyện đều phải thay đổi. Quan hệ của con người cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống như vòng xoáy của con quay, nó sẽ khác đi theo từng giờ, từng ngày, không cái gì giống cái gì cả. Sau này, chúng ta sẽ có những thay đổi lớn hơn nữa, đến nỗi chúng ta không kịp chuẩn bị. Biết đâu, vì một lý do nào đó, cô không thể gặp lại Tomoyo. Tôi với cô cũng có thể không đi chugn với nhau trên một con đường như thế này nữa... Tất cả... Tất cả đều đổi thay. Nhưng phải nhìn vào hiện tại mà sống, nhìn vào mặt tích cực mà tồn tại. Đừng suy nghĩ nhiều quá về tương lai và quá khứ, việc gì đến sẽ phải đến, việc đã qua thì cũng đã qua rồi, nghĩ nhiều chỉ thêm mệt đầu mà lại chẳng giải quyết được gì. Hãy sống hết mình với hiện tại, tìm niềm vui trong hiện tại – đó chính là cách sống tốt nhất. Hãy để niềm vui trong quá khứ an ủi nỗi buồn hiện tại, hãy để hiện tại vui vẻ xóa mờ quá khứ đau thương.
- Ừm – Sakura dựa vào tường, ngắm vầng trăng đã chui ra khỏi tấm khăn lông đen, tỏa ánh sáng dịu dàng như để an ủi lòng người. Khuôn mặt Sakura rõ dần dưới ánh trăng huyền ảo – Mây đen đã tan rồi, hay thật. Cám ơn anh, Syaoran. Không có anh ở đây, không biết tôi sẽ ra sao? Anh nói đúng, “việc gì đến sẽ phải đến, việc đã qua thì cũng đã qua rồi, nghĩ nhiều chỉ mệt đầu mà chẳng giải quyết được gì”. Vậy thì tôi cũng phải học cách ít lo lắng đến tương lai và không suy nghĩ quá nhiều đến quá khứ thôi.
Syaoran im lặng đứng cạnh Sakura. Một lúc sau, anh quay lại:
- Được rồi, để tôi đưa cô về nhà. Muộn rồi! – Gương mặt thân thiện của Syaoran mờ mờ dưới ánh trăng, mang lại cảm giác yên ổn cho Sakura. Lần đầu tiên, Sakura cảm thấy mình thật may mắn vì quen được với Syaoran.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.