Chương 40: TUYẾT ĐỎ
Rinca_seta
22/12/2015
“Này Li Syaoran, tôi thật sự không hiểu cậu định làm gì và cậu đang có những ý tưởng quái gở gì. Nhưng có điều này tôi bắt buộc phải hỏi cậu: TẠI SAO CHÚNG TA LẠI QUAY VỀ THẢO NGUYÊN CHẾT?”
Eriol tức giận cằn nhằn. Chiếc mũ che đầu không có khiến mái tóc đen nhánh của anh đã trở thành một màu trắng bạc của tuyết.
“Do cậu cứ chậm rãi bước từng bước nên mãi mới tới được vùng trung tâm của Xứ Tuyết, vậy mà bây giờ lại quay ngược trở lại.”
Đáp lại thái độ bực dọc của Eriol, Syaoran vẫn giữ vẻ mặt bình thản như vốn có của mình. Anh vẫn giấu kín khuôn mặt mình trong chiếc mũ chùm của áo mùa đông, mặc kệ bên ngoài gió tuyết bao phủ. Naoko chỉ im lặng đi đằng sau hai người, ánh mắt lạnh lẽo buồn thăm thẳm, tay ôm chặt Kero ngồi yên trên lưng ngựa. Vẫn bằng vẻ bình tĩnh đến lạ lùng, Syaoran lặng lẽ nói:
“Ở khu trung tâm của Xứ tuyết đó, Garraku sẽ biết phải làm gì, đừng lo, Eriol” – anh khẽ mỉm cười tin tưởng – “Còn chúng tay, quay về Thảo nguyên chết để chờ.....”
“Chờ?”
“Ừm..... Chờ một điều chắc chắn sẽ đến và chắc chắn sẽ xảy ra.....”
“Điều gì?”
Syaoran không nói gì thêm, chỉ cười một cách bí ẩn. Biết không thể hỏi thêm điều gì từ Syaoran, Eriol ngán ngẩm thở dài:
“Được rồi, tôi không hỏi cậu nữa. Vậy, cậu có thể cho tôi biết xem: Tại sao chúng ta lại đi một cách thong dong thế này được không hả? SYAORAN, ‘THẢO NGUYÊN CHẾT’ CÒN CÁCH ĐÂY XA LẮM!”
“Ừ, đúng nhỉ?” – Syaoran ngây thơ hỏi lại, con ngựa vẫn thong thả tiến từng bước nhỏ, lúc lắc đầu ngắm trời ngắm đất, đùa nghịch với những bông tuyết. Và chắc chắn, nếu dưới nền đất có cỏ, nó sẽ không buồn đi nữa mà nằm luôn xuống để... gặm cỏ.
Eriol bực tức:
“ĐÚNG GÌ MÀ ĐÚNG? Cậu muốn chờ cái gì tôi không biết, nhưng ít ra cũng phải đến đó trước mà chờ chứ?”
Syaoran khẽ cười:
“Không sao đâu, đừng lo, Eriol. Điều mà tôi chờ sẽ phải vất vả lắm mới đến được, yên tâm là chúng ta sẽ đến trước”
Syaoran vẫn giữ vững nụ cười và niềm tin của mình, một cách chắc chắn đến thái quá khiến Eriol cảm thấy thật sự bực tức. Trong suốt thời gian qua, từ khi rời khỏi Tomoeda cùng với Tomoyo đến nay, Eriol gần như đã không còn là Eriol của ngày xưa nữa. Anh trầm tĩnh hơn, biết phán đoán tình hình và luôn kiềm chế được bản thân. Nhưng chỉ duy nhất khi đối diện với Syaoran, thật sự anh cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Có thể tình bạn mà Eriol dành cho Syaoran lớn hơn những gì anh nghĩ, do vậy anh cảm thấy đau lòng trước nụ cười không chút âu lo của người bạn đã từng cùng lớn lên với mình, luôn ở bên cạnh bầu bạn trong cấm cung lạnh lẽo.
Eriol phủi những hạt tuyết bám trên tóc, đội mũ chùm lên đầu. Tuyết vẫn rơi, lan tỏa rộng rãi. Nơi đây vẫn trong địa phận Xứ Tuyết, nhưng không lạnh giá và nhiều tuyết như ở vùng trung tâm, tuy nhiên cũng không phải là không có người chết cóng ở đây. Tuyết vẫn rơi trắng xóa. Cả một vùng bị bao phủ bởi màu trắng trong tinh khiết. Tiếng binh khí và tiếng la hét đã không còn vang vọng đến được đây, xung quanh chỉ là tiếng gió rít lên, tạo thành âm thanh vù vù bên tai, xuyên qua lớp mũ dày, chui vào tai những người đi qua. Eriol khẽ thở dài. Những bông tuyết đang tạo thành một lớp màng trắng, che đi tất cả. Che đi những tâm sự thầm kín, che đi số phận đang được quyết định, che đi cả những âu lo, tội lỗi, đau thương. Nhưng dù thế, tuyết chỉ có thể phủ lên đó một lớp màu trắng, giữ cho nó khỏi bị nhiễm bẩn cho đến khi tuyết tan chảy. Mọi thứ lại hiện diện ra bên ngoài, bởi vì nó vốn dĩ phải tồn tại. Dù mọi thứ có bị che đậy đến đâu, rồi một ngày nào đó cũng phải trực tiếp đối mặt. Từ xa xưa đã thế, con người luôn nhìn tương lai và số phận khi nó còn là một màu trắng như màn tuyết phủ bây giờ, rồi thêu dệt lên cho nó bao màu hồng của hạnh phúc, màu vàng ấm no mà không biết rằng, sự thật, ẩn chứa dưới lớp màu trắng ấy là cả một kho tàng của những bất hạnh. Người ta luôn tự huyễn hoặc mình rằng tương lai rất tươi sáng, rất đẹp, rất thơ mộng. Sống trong cảnh hiện tại không một chút gì sung sướng, việc họ tự đặt ra cho mình một viễn cảnh tươi đẹp hơn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng cứ nhích lên từng bước, bước đến gần cái họ gọi là “tương lai” đó hơn, vẫn thấy bất hạnh, họ vẫn gọi là “Hiện tại”. “Tương lai sẽ tốt đẹp hơn!” Con người lại tiếp tục nói, dần dần trở thành câu cửa miệng quen thuộc. Nhưng cái gọi là “tương lai tốt đẹp” ấy bao giờ mới đến?
Eriol thở dài. Cho dù đó là anh, là Syaoran hay cả Sakura đều đã từng tự lừa dối mình rằng: có một tương lai tươi đẹp. Sống trong cảnh đau khổ, hận thù triền miên, mất mát không dừng lại, liệu cái tương lai ấy có thể đến được không? Sống trong “Hiện tại” này, nhìn cuộc sống bằng ánh mắt xám xịt, thêu dệt cho mình một số phận khác, mong ước đến “tương lai”. Nhưng khi đến tương lai, cuộc sống ngày càng thêm đen tối, quay nhìn lại “quá khứ”, mới thấy nó thật đẹp. Vậy mà có một thời, chính mình đã căm ghét nó, chính mình đã mong nó thay đổi. Và rồi nó đổi thật, theo một chiều hướng không mong đợi. Rồi lại nuối tiếc, rồi lại đau khổ và bất hạnh.
Eriol khẽ ngước nhìn Syaoran. Syaoran vẫn không thay đổi gì, vẫn nhìn thẳng về phía trước, với dáng vẻ đầy tự tin và sự quyết đoán. Eriol tin rằng, Syaoran không bao giờ hối hận vì những việc anh đã làm. Anh ta luôn tin vào những quyết định của mình, không chần chừ, do dự, cho dù đó có thể là những quyết định sai lầm. Từ xưa đến nay, Syaoran luôn biết chấp nhận những sai lầm của mình, tìm cách tháo gỡ nó. Có lẽ vì thế mọi việc Syaoran làm lại gây khó hiểu cho người xung quanh. Sự im lặng kéo dài vô tận. Ba con ngựa bước nhẹ nhàng trên tuyết. Gió thổi ào ào, tung bông tuyết lên rồi hạ nó xuống. Naoko không giống Syaoran. Trong khi Syaoran tiến đến phía trước, Cô luôn nhìn xuống dưới, như nuối tiếc một điều gì đó rất đẹp, rất huyền diệu. Nhưng những điều ấy mãi mãi không bao giờ quay trở lại được, tự Naoko cũng hiểu rõ. Vì vậy, cô buồn thương, cô đau khổ và ánh mắt luôn buồn rười rượi. Eriol lại thở dài, xót xa.
“Syaoran....”
Eriol lặng lẽ gọi. Những luồng suy nghĩ vẫn quay quay trong đầu anh. Khi trở về Tomoeda, vốn dĩ anh có một nhiệm vụ phải làm. Nhiệm vụ này có thể khiến anh sau này phải nuối tiếc. Eriol luôn thầm ước, giá như anh có thể giống Syaoran, luôn nhìn về trước và rất ít khi quay đầu nhìn lại thì thật là tốt. Sau khi nhiệm vụ này kết thúc, hoặc là anh sẽ giống Naoko, xót xa, ân hận về điều mình đã làm, hoặc giống Syaoran, bỏ qua tất cả, chỉ để đi về trước. Dù lí trí phân tích rất lâu, Eriol vẫn không thể tự mình quyết định. Nhiệm vụ này anh cũng không thể chia xẻ với bất cứ ai, cho dù đó là Syaoran. Lí trí chịu thua, Eriol buộc phải nghe theo sự ra lệnh của chính trái tim mình, dù chính “trái tim” cũng biết, nếu làm theo quyết định của nó, nó có thể sẽ vỡ tan theo nhiệm vụ đặc biệt ấy.
“.....”
Syaoran không đáp lại tiếng gọi của Eriol, ngạc nhiên vì vẻ suy nghĩ của vị thái tử luôn âu lo. Anh không nói gì thêm, chỉ chờ đợi.
“...Tôi có việc này.... mong cậu sẽ đồng ý”
“Việc gì?” – Syaoran ngạc nhiên. – “Chuyện gì khiến cậu phải đắn đo đến thế?”
“Ưm.... Đó là.....” – Eriol phân vân. Anh nói nhanh – “Nhưng, trước tiên, cậu hãy hứa với tôi là cậu sẽ đồng ý. Tôi không muốn vì việc này, chúng ta trở thành kẻ thù”
Syaoran dừng ngựa lại, nhìn Eriol một cách kì lạ. Cả ba người đứng im giữa trời tuyết lạnh giá. Tuyết vẫn bay nhảy, phủ kín những chiếc áo dày. Sau một thoáng kinh ngạc, Syaoran hỏi:
“Đây là việc mà tôi không thể đồng ý à?”
“Đúng. Sau khi nghe chắc chắn cậu sẽ phản đối”
“Vậy cậu cũng bắt buộc phải làm?”
“Đúng” – Eriol gật đầu xác nhận.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Ánh mắt đen láy của Eriol giờ đây chứa đầy sự quyết tâm. Đối với anh, đã trót đâm lao thì phải theo lao, cho dù bây giờ có suy nghĩ lại thì cũng không thể rút lui. Cũng giống như khi ra trận, day dứt, suy nghĩ bao nhiêu, thì đến khi dong ngựa lên đường cũng không thể quay đầu bỏ chạy. Trong khi đó, đôi mắt của Syaoran nặng trĩu suy nghĩ, đắn đo. Anh thật sự không biết điều khiến Eriol phải suy nghĩ là gì? Anh cũng không biết nó có ảnh hưởng thế nào đến mình mà khiến Eriol day dứt như vậy? Những luồng đấu tranh tư tưởng cuộn lên trong đầu Syaoran.
“Nếu đây là việc tôi chắc chắn sẽ không đồng ý....” – Syaoran lên tiếng sau một hồi lâu im lặng suy nghĩ – “.... vậy thì tôi chỉ có thể đồng ý với cậu nếu cậu chấp nhận 2 điều kiện”
Eriol nhíu mày, nhưng rồi anh gật đầu:
“Cậu cứ nói đi”
“Thứ nhất: Cậu hãy để Kero đi theo. Chân nó giờ đây không thể chạy theo tốc độ của ngựa nữa, vì vậy, phải vác nó theo người. Nhưng việc mà cậu định làm thì không thể ôm theo Kero suốt quãng đường được, đúng không? Thế nên, Naoko cũng phải đi theo cậu. Được chứ?”
Eriol cười, ánh mắt sắc sảo nhìn xoáy vào Syaoran:
“Mục đích chính của cậu không phải là Kero mà là Naoko, đúng không, Syaoran?”
Syaoran mỉm cười:
“Chỉ đúng một nửa thôi. Cả hai người đó đều có nhiệm vụ của mình. Naoko là người đã thuyết phục thành công vua Shimon chịu liên kết với Clow, đương nhiên cô ấy cũng có thể làm được nhiều việc khác”
Eriol quay nhìn Naoko bằng ánh mắt khâm phục. Quốc vương Shimon là một người không bao giờ chịu chấp nhận bất cứ điều kiện gì của ai, nhưng theo Syaoran nói, giờ đây ông ta đã chấp nhận liên minh với Clow và mọi điều kiện Clow đưa ra mà không đòi hỏi những điều kiện cao hơn. Tài thương thuyết của Naoko khiến Eriol tin rằng Naoko chắc chắn không phải người thường. Thân thế của Naoko, chính Eriol cũng không biết. Syaoran luôn giữ kín chuyện này, dù từ khi gặp lại đến giờ, Eriol đã mấy lần hỏi. Khi anh còn là thái tử ở trong cung, cũng chưa bao giờ gặp cô gái này, vậy mà bây giờ, cô xuất hiện đột ngột khiến anh thấy lúng túng. Syaoran tiếp tục nói, không để sự im lặng của Eriol làm ảnh hưởng:
“Kero, Naoko, các ngươi nhớ nhiệm vụ của mình chứ?” – sau khi nhận được cái gật đầu của Naoko và tiếng ư ử nho nhỏ của Kero, Syaoran nói tiếp – “vậy, cậu nghĩ sao, Eriol?”
“Được. Tôi chấp nhận” – “Chắc nó cũng chẳng ảnh hưởng đến mình lắm” – Eriol nghĩ thầm.
“Điều kiện thứ hai: Cho dù tôi không ở chỗ cậu thực hiện việc cậu cần làm, nhưng nếu tôi biết đến nó, và khi tôi thấy có gì bất ổn hay cản trở những dự định của tôi, tôi sẽ lập tức can thiệp”
“Được” – Eriol trả lời sau một lúc suy nghĩ.
“Theo đúng lời hứa, tôi nhất định sẽ đồng ý với điều cậu nói, cho dù đó là gì. Hơn nữa tôi cũng có việc phải quay trở lại Xứ Tuyết” - Syaoran mỉm cười nhìn Eriol – “Và bây giờ....Việc mà cậu muốn nói....”
Tại vùng trung tâm xứ Tuyết, trận chiến đã sắp đến lúc tàn. Xác của quân lính Kinomoto nằm thành từng hàng, dãy, chất đống lên nhau. Dù quân Clow hay Shimon cũng tử trận rất nhiều, nhưng với số lượng và thực lực của họ, họ vẫn thừa sức san phẳng cả vùng Xứ tuyết này. Đặc biệt sau cái chết của 11 vị trưởng lão - những trưởng lão cuối cùng, Nakuru và Seiza rời đi để bảo vệ Sakura, trận chiến càng như nghiêng hẳn về phía quân liên minh Clow và Shimon. Họ cứ ồ ạt xông lên, chém giết tất cả những người còn sót lại. Xác phụ nữ và trẻ em nằm la liệt, mặc dù Sonomi Daidouji vẫn đang dốc hết sức chiến đấu. Bà kiệt sức, suýt bị chém trúng nếu không có một người lính của Kinomoto chặn lại. Hai tên lính lại bắt đầu đánh đôi với nhau. Sonomi quan sát họ một cách hời hợt, khi mà đôi mắt bà đã gần bị tê liệt trong cái giá lạnh và màu đỏ của máu. Tuyết vẫn rải xuống, tràn ngập sắc đỏ thẫm, không rực rỡ, chỉ gây kinh hoàng.
Trong suốt gần 9 năm chuẩn bị, quân đội Kinomoto có hơn 50 ngàn quân lính, được vũ trang và huấn luyện đầy đủ, và hiện đang có mặt tại chiến trường tuyết này. Tuy được chính những người tài giỏi nhất trong gia tộc như Touya, Sonomi, Yukito hay Nakuru hướng dẫn, nhưng với số lượng quân địch đông như hiện nay, 50 ngàn quân lính đã bị tiêu hao quá nửa, trong khi quân của Shimon và Clow vẫn còn khá sung sức. Hơn nữa, đội quân tinh nhuệ nhất, được tuyển chọn và huấn luyện một cách đặc biệt, những người có thể coi là có tài năng gần bằng "Tứ đại hộ pháp" thì đều đã bị mất tích một cách bí ẩn, mà theo lời “Hỏa thần” Seiza nói thì họ đã bị cơn bão cuốn trôi. Lực lượng của Kinomoto đã ít, những thành phần chủ chốt đều vắng mặt, đương nhiên kết quả là nhanh chóng thất bại. Dù quân lính vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng sức khỏe thì gần như đã mất hết. Tuy mục đích ban đầu là mở đường máu thoát thân, bây giờ đã trở thành một trận chiến một mất một còn, khi quân địch nhất quyết chặn đứng tất cả mọi đường thoát mà Kinomoto cố gắng mở ra. Mỗi khi có một người của Kinomoto thoát ra khỏi vòng vây, lập tức một mũi tấn công khác từ bên ngoài lao ra, chặn lại hoặc giết chết người đó. Giờ đây, nhìn quân của Kinomoto giống như những con cá đang vùng vẫy giữa chiếc lưới rộng và chắc chắn được bện từ những sợi dây thừng dày.
..............
Sonomi kiệt sức, ngã xuống do một mình phải chiến đấu với hàng loạt người. Lại một tên lính nữa lao vào bà, la to sẽ trả thù cho những đồng đội của mình. Nhưng bà không thể tiếp tục chiến đấu. Thanh kiếm rơi xuống khỏi bàn tay đã toác ra. Sonomi Daidouji đã hoàn toàn kiệt sức. Bà chỉ mỉm cười, lẩm bẩm một điều gì đó rồi nằm im lặng, ánh mắt bình thản nhìn tên lính. Khi mạng sống của bà đã gần kề cái chết, tất cả quân lính của Kinomoto đều bị khóa chặt bởi quân của Shimon hoặc Clow thì bất chợt, một thanh kiếm chắn ngang trước mặt bà, chắn ngang cả lưỡi gươm tử thần của kẻ địch. Cậu bé Hiyula nhìn xuống bằng đôi mắt đầy căm phẫn. Máu trên cánh tay cậu chảy xuống xối xả, lại thấm đẫm vào tuyết như máu của tất cả những người khác, hòa tan trong cái giá lạnh ngàn năm. Hiyula không nói gì trước câu hỏi yếu ớt của Sonomi, chỉ đứng im, nhìn xung quanh chiến trường ngổn ngang xác chết bằng đôi mắt giận dữ, chứa đựng nỗi hận thù sâu thăm thẳm. Cậu bé cúi gằm mặt, nghĩ đến sự biến mất của ba mình, và những tiếng thều thào cuối cùng của người mẹ vừa trút hơi thở cuối cùng. Hiyula nghiến răng. Mũi kiếm của cậu bé đâm phập vào trái tim của người lính. Máu phun ra, ướt đẫm cả cơ thể không mặc áo của cậu. Gió lạnh tái tê, như cứa sâu vào da thịt.
Sonomi ngạc nhiên nhìn cậu bé trai chỉ mới 10 tuổi, mỉm cười nghĩ rằng quân đội của mình đã có thêm nhiều chiến binh mới. Bà cố gắng đứng dậy. Là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, lại được huấn luyện trong môi trường khắt khe của gia tộc Amamiya, chỉ cần một ít phút nghỉ ngơi, Sonomi có thể lấy lại 90% công lực và sức khỏe của mình. Hiyula không hề phản ứng trước bất cứ câu hỏi nào của Sonomi, vẫn chỉ đứng im bất động, bất chấp cái giá lạnh đang đè chặt vào cơ thể cậu bé. Điều này khiến Sonomi cảm thấy có cái gì không ổn. Bà càng cố gắng gọi, cậu bé càng im lặng. Xung quanh, tuyết đang che phủ những xác người la liệt trên chiến trường. Đột nhiên, Hiyula giơ thanh kiếm lên, đâm thẳng xuống Sonomi.....
Sau cả một khoảng thời gian sống chết trên vùng chiến trường rộng thênh thang đặc màu trắng, Quân đội của Kinomoto chỉ còn sót lại một vài người đang nằm ngắc ngoái trên tuyết, với những vết thương chí mạng. Quân của Shimon và Clow, với sự chỉ đạo thông minh, khôn ngoan của một người mặc quân phục của Clow, gần như không tốn bao nhiêu công sức. Hơn 50 ngàn quân lính của Kinomoto, giờ chỉ còn lại khoảng 100 người, mệt mỏi, muốn đầu hàng nhưng lại không thể bởi lòng căm hận đối với những đồng đội, người thân đã ngã xuống. Họ lại đứng lên, định tiếp tục chiến đấu....
“KHÔNG ĐƯỢC CHÉM GIẾT BỪA BÃI! TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ BỊ THƯƠNG NẶNG THÌ KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG ĐẾN! CHỈ CẦN HỌ CHỊU HÀNG LÀ ĐƯỢC!”
Tiếng của người chỉ huy quân đội Shimon và Clow vang lên trên khắp chiến trường. Touya và Yukito ngạc nhiên. Không phải Li Syaoran. Cả hai đều chưa gặp người này bao giờ, nhưng nhìn bộ quân phục của Clow, Yukito đoán rằng đó là cấp dưới của Li. Trước lời gần như dụ hàng của kẻ địch, Touya vô cùng tức giận. Cơn đau trong ngực anh khiến anh đang định hét lên đáp trả thì phải khựng lại. Touya dong ngựa đến trước mặt người chỉ huy quân đội của địch. Đó là một thanh niên trẻ, có lẽ chỉ khoảng 18, 19 tuổi. Dù khuôn mặt đã bị che kín gần nửa sau bộ áo giáp dày, nhưng Touya phải bực mình công nhận rằng đó là khuôn mặt dễ mến và đặc biệt là khá.... đẹp trai. Yukito mỉm cười, nhìn vị tướng trẻ:
“Cậu là chỉ huy của Clow và Shimon à? Thật thất lễ quá, suốt trận đấu, chúng tôi chỉ vùi đầu vào chém giết mà không để ý sự có mặt của cậu!”
Người thanh niên cười đáp lại:
“Nếu các người để ý đến sự có mặt của tôi thì chắc chắn sẽ lao vào giết tôi chứ đâu để tôi sống đến bây giờ, đúng không?”
“Đâu dám” – Yukito tươi cười trả lời – “Với người chỉ huy tài giỏi như cậu, quân lính không giảm đi bao nhiêu trong trận chiến với những quân tinh nhuệ của chúng tôi, quả thật thân làm quân sư như tôi phải học hỏi nhiều”
“Đúng là quân của Kinomoto rất mạnh, nếu không phải đội trưởng đã báo trước và chuẩn bị nhiều quân thế này thì chắc chắn hôm nay, người đại bại là tôi chứ không phải các vị. Syaoran quả liệu sự như thần”
“Thì ra kẻ đứng sau chỉ đạo là Li Syaoran?” – Touya nắm chặt thanh kiếm trong tay, không phải do tức giận mà chỉ đơn thuần là để kiềm chế cơn đau đang bùng phát.
“Đúng vậy. Li Syaoran là đội trưởng của tôi. Xin giới thiệu, tôi là Garraku. Lần ra trận này, tôi cố gắng xin đi theo Syaoran, và thật may mắn khi được giao trọng trách to lớn chỉ đạo quân đội này. Nhưng mục đích chính của tôi là....” – đôi mắt người thanh niên đột trở nên long lanh, vui mừng đến mức Touya thấy cơn đau của mình vụt biến mất – “... Anh trai, Sakura Kinomoto đâu? Tôi đã ra lệnh không được giết cô ấy, chắc Sakura vẫn còn sống chứ? Chú em này có thể gặp chứ?”
Touya và Yukito thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi, Touya tức giận trả lời:
“Sakura không phải là người cứ muốn gặp là gặp được. Nó đương nhiên còn sống, bởi đó là người chủ chốt trong quân Kinomoto, làm sao chết dễ dàng thế được. Cậu quen biết nó?”
“Tôi biết cô ấy, nhưng chắc cô ấy không nhớ đã gặp tôi” – Garraku cười buồn bã.
“Cậu cần gặp em tôi làm gì?”
Garraku nhíu mày suy nghĩ. Có lẽ anh cần mất một chút thời gian để đấu tranh xem có nên nói tất cả những gì mình nghĩ cho Touya nghe hay không.
“Cậu có vẻ rất được Syaoran tin dùng?” – không đợi câu trả lời của Garraku, Yukito tiếp tục hỏi
Những suy nghĩ trong đầu Garraku đã được sắp xếp thành một hệ thống. Anh mỉm cười:
“Tin dùng ư? Không..... Lần này tôi ra trận với vai trò ‘vật hi sinh’.... Do chính tôi yêu cầu....”
“.....??” – Yukito, Touya ngạc nhiên không hiểu trước câu nói ngắt quãng dở dang của Garraku.
“Nhưng nói tin dùng cũng không phải sai” – trong thoáng chốc, giọng của chàng trai trẻ đột nhiên trở nên vui vẻ - “Theo một nghĩa nào đó thì đúng là tin dùng. Nghĩ xem, nếu tôi cố tình không giết các vị và Sakura Kinomoto, tội của tôi sẽ là gì?”
“Chết. Đó là hình phạt đương nhiên dành cho kẻ phản bội mệnh lệnh. Ngoài ra, nếu nội quy nghiêm khắc, có thể bị xử 3 đời” – Touya lạnh lùng nói.
Garraku chỉ cười tươi tắn:
“Đúng rồi. Nhưng bởi vì tôi là ‘vật hi sinh’, nên cái chết đối với tôi đã được dự đoán. Chết trên chiến trường vinh dự hơn nhiều, lại không bị xử tử 3 đời. Tại sao các vị không thử giết tôi nhỉ? Nếu tôi chết, các vị có thể kết thúc trận chiến này, cứu chữa những người bị thương và cứu sống cả người phụ nữ ở đằng kia cùng một đứa trẻ còn sống sót”
Ánh mắt Garraku liếc về phía Sonomi và Hiyula đang đứng đối mặt với nhau, thủ thế. Yukito thoáng nhíu mày trước dáng vẻ gần như đang chuẩn bị chiến đấu của hai người. Quân lính của Clow và Shimon, theo lệnh của Garraku, đều dạt về hai phía, không tham gia vào trận chém giết nữa. Touya không quay lại nhìn. Mắt anh không thể đủ tinh tường nhìn về phía xa bởi cơn đau xé người này.
“Ta sẽ không giết cậu” – Touya nói – “Cậu hi vọng ta giết để bảo toàn tính mạng cho gia đình mình, chứng tỏ từ đầu, cậu đã không có ý định tiêu diệt chúng ta”
Garraku mỉm cười:
“Đúng như đội trưởng Syaoran nói, Touya Kinomoto là một người thông minh, hiểu rất rõ con người xung quanh. Đúng là tôi không muốn giết mọi người, cho dù điều đó với tôi lúc này rất đơn giản. Nhưng không phải ‘từ đầu’. Lúc đầu, mục tiêu của tôi là giết tất cả Kinomoto, có như thế mới cứu được ‘người ấy’ khỏi số phận của mình. Nhưng có lẽ tôi đã lầm. Tôi giết các người, ‘người ấy’ sẽ chết..... Chi bằng.....”
Kết thúc câu nói, thanh kiếm trên tay Garraku lao thẳng vào ngực mình. Máu phun ra chan chứa, thấm đẫm cả mình con ngựa anh đang cưỡi. Touya và Yukito kinh ngạc, nhảy xuống ngựa, lao đến bên thân hình đẫm máu của Garraku đang từ từ rơi xuống từ độ cao của chân ngựa. Touya nâng người chàng trai lên, để cho Yukito xem xét vết thương. Ánh mắt Garraku hoàn toàn thỏa mãn, nhìn vào hai người mà anh đã “tự coi” là bạn khi vừa mới gặp cách đây 5 phút.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?” – Touya hỏi trong lúc Yukito lắc đầu vì vết thương quá nặng của Garraku. Giọng nói của anh không giấu được sự xúc động.
“Bởi vì....” – Garraku yếu ớt mỉm cười – “Syaoran muốn vậy....”
“Syaoran? Hắn muốn cậu chết?”
Garraku chỉ cười. Nụ cười của chàng trai tươi tắn như đã trút được gánh nặng. Anh khẽ đưa mắt nhìn quanh. Tất cả chỉ một màu trắng xóa. Không, không phải màu trắng. Ánh mắt anh bị bao phủ bởi màu đỏ của máu, tai anh vang lên những tiếng hờn oán của oan hồn những người đã khuất. Garraku không phải là một người thích vào trong quân đội. Anh cảm thấy đau lòng về những việc chính mình đã gây ra. Tuyết trắng bị nhuộm màu đỏ chiến tranh, mang bao tang thương. Những đứa trẻ, phụ nữ, người già,.... chết không còn ai. Bàn tay anh nhuộm đầy màu của tội ác. Và chính anh đã thêu dệt lên một bức tranh đỏ thẫm mà không một loại mực nào có thể tẩy xóa được. Tuy nhiên, vì Syaoran, anh có thể chết trong vai một kẻ ác, trong vai kẻ gây ra thảm cảnh và kẻ đã cướp đi sinh mạng của hàng ngàn người. Nhưng Garraku biết, anh không thể làm gì được để thay đổi bức tranh mình đã vẽ lên. Anh chỉ còn duy nhất một hi vọng....
“Tôi muốn gặp Sakura.... nhưng không được nữa rồi.... tôi cần gặp cô ấy..... Hãy cứu Syaoran.... Chỉ Sakura mới làm được điều đó....”
Garraku nhắm nghiền mắt trước sự ngạc nhiên của hai người Touya và Yukito. Gió tuyết rít lên. Tất cả quân lính của Clow và Shimon, theo lệnh của vị chỉ huy quá cố, rút lui ngay lập tức mà không động đến bất cứ ai nữa.....
Sakura lao đi trong gió tuyết. Những bông tuyết bay xuống với tốc độ nhanh, như tức giận, như đau thương. Tuyết đọng trên bàn tay cầm cương của Sakura. Lạnh buốt. Tất cả những gì cô có thể cảm nhận được là cái băng giá của tuyết. Khi xông qua đám quân lính đông nhung nhúc của quân đội Clow, dù cố gắng thế nào để bảo vệ Sakura, Nakuru và Seiza cũng không thể ngăn những giọt máu của họ bắn vào người cô công chúa nhỏ. Chiếc áo bông được những người phụ nữ trong gia tộc Kinomoto làm cho giờ đây thấm đẫm máu. Và Sakura biết, trong những giọt máu ấy, có cả máu của họ. Lúc Sakura rời đi, phụ nữ đã chết khá nhiều. Do lúc đầu, khi chủ định đi về phía núi Attatin, chiếc xe ngựa chở phụ nữ và trẻ con đi đầu tiên, nên khi chiến đấu, chiếc xe ấy cũng ở khá xa so với vị trí Sakura đứng. Vì vậy, cô không thể nhìn thấy được chuyện gì diễn ra đối với dì Sonomi, với đám trẻ và những người phụ nữ thân thiện, tốt bụng. Sakura chỉ hi vọng họ không sao, nhưng có lẽ điều đó là không thể. Yukito đã thông báo về số người tử trận, một con số không thể tưởng tượng được. Phụ nữ, trẻ nhỏ.... tất cả đều chết. Tại sao bọn họ lại tàn bạo như vậy? Sakura không giải thích được. Chiến tranh sẵn sàng cướp đi sinh mạng của tất cả mọi người, trong đó có cả những người vô tội. Không, tất cả những người lính trên chiến trường này đều là những người “vô tội”. Chỉ có những người lãnh đạo, gây ra chiến tranh mới thật sự “có tội”. Và Sakura là một trong số “tội nhân” ấy.
Seiza, Nakuru chỉ giữ im lặng đi trên dưới hai đầu của Sakura, sẵn sàng ứng cứu cô nếu có gì nguy hiểm. Ba con ngựa đã sắp ra khỏi địa phận của Xứ Tuyết. Không gian rộng lớn, chỉ vang lên tiếng chân ngựa êm êm trên nền tuyết trắng. Tuyết rơi xuống trước mắt Sakura. Cô gái chợt giật mình. Màu trắng thanh khiết ấy, giờ đây, như đã trở thành màu đỏ thẫm....
Tiếng con ngựa của Nakuru hí vang cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Cô vội vã ghì chặt cương ngựa. Phía sau, Seiza ngay lập tức dừng ngựa. Tiếng ngựa vang lên trong một khoảng đất trời, mang nét ai oán như dự báo điều không hay.
“Chuyện gì vậy, Nakuru?”
Sakura ngạc nhiên nhìn Nakuru. Hắn không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Bất giác, theo ánh mắt của Nakuru, Sakura cũng ngước lên nhìn. Phía trước, thấp thoáng sau màu trắng bất tận của tuyết, dường như có hai con ngựa đang chờ đợi nhóm của cô.
“Cẩn thận. Dù sao cũng đã đến đây rồi, chúng ta đi lên đó xem sao?” – Seiza đề nghị.
Nakuru gật đầu rồi phóng ngựa đi, không quên liếc nhìn về phía Sakura để xác nhận sự an toàn của công chúa cho đến giờ phút này. Seiza đợi Sakura lao đi rồi cũng nhanh chóng bám sát đằng sau. Cả ba con ngựa nhanh chóng tiến lên phía trước. Bóng hai con ngựa cũng dần hiện rõ lên sau màn tuyết trắng....
.... Sakura không thể tin vào những gì diễn ra trước mắt mình. Tuyết không thể che phủ được hết màu đen trên mái tóc đang tung bay trong gió lạnh. Ánh mắt màu đen quen thuộc, sắc như dao bén như đang thôi miên đôi mắt ngọc bích đầy kinh ngạc của cô. Làn gió đưa đẩy hương thơm dìu dịu, thoang thoảng xông thẳng vào mũi Sakura. Con ngựa đằng sau đứng im lìm trong gió. Mái tóc nâu phất phơ bay trong gió, mờ mờ ảo ảo và có gì đó không thật. Hai cặp mắt giấu sau cặp kính đang nhìn cô chăm chú. Chiếc kính không che được hai đôi mắt buồn thăm thẳm.
Giống như Sakura, Nakuru kinh ngạc đến mức suýt hét lên. Nakuru cho dừng ngựa lại, ngay trước mặt hai con ngựa chặn đường, vẻ mặt ngạc nhiên và cả kinh hoàng. Seiza vẫn đề phòng, gương mặt bình thản lạnh lẽo. Mái tóc xám cột dài phía sau bị phủ đầy tuyết. Gió thổi tung mái tóc, đồng thời làm tuyết lả tả rơi xuống....
“Đó là....” – Sakura nói mà không dám chắc vào những gì mình đang nhìn thấy.
Yukito đặt xác của Garraku lên lưng ngựa. Theo như cả anh và Touya nhận xét, đây là một vị chỉ huy tài giỏi, đồng thời cũng là một người rất tốt. Yukito cảm thấy tiếc rẻ khi Garraku là kẻ thù của mình, bởi nếu anh ta là người trong quân Kinomoto, chắc chắn cả ba đã là những người bạn rất tốt. Dù chỉ mới gặp nhau trong một vài phút ngắn ngủi, nói chuyện không được lâu nhưng cả Touya cũng đồng tình với Yukito rằng không thể đánh đồng Garraku với những tên ham mê chém giết trên chiến trường từ xưa đến nay. Touya vẫn cố gắng đè nén cơn đau dữ dội của mình trong sự lo lắng của Yukito. Anh biết, trong thời điểm này, không thể gục ngã. Yukito và Touya phóng ngựa đến chỗ dì Sonomi và cậu nhóc Hiyula.
....Hiyula lăm lăm thanh kiếm, chực đâm vào Sonomi mà nhưng không thành công cho lắm. Lần tấn công đầu tiên, Sonomi đã may mắn tránh được khi vừa hồi phục sức lực một chút. Dù bà cố gắng gạn hỏi, cậu nhóc vẫn không nói gì, căm giận lao vào bà.
Sonomi không tấn công lại, chỉ né đòn. Hiyula là một cậu bé có tài năng và được đặt nhiều kì vọng nhất. Kiếm thuật, cung tên.... đều được Touya, Yukito trực tiếp hướng dẫn. Cậu bé học rất nhanh, trở thành thủ lĩnh của đội quân nhí, tuy chưa thực hiện nhiệm vụ gì nhưng cũng đóng một vai trò không nhỏ trong quá trình tiến đánh triều đình Clow. Tuy nhiên, trong lúc này, khi Hiyula đang ở trong trạng thái vô thức, tức giận đến nỗi không phân biệt được những gì xảy ra xung quanh, những mũi kiếm vốn rất chính xác của cậu bé đâm trượt liên tục và Sonomi không mất mấy công sức để tránh né.
“NHÓC, CHÁU LÀM SAO VẬY?”
Sonomi hét lên hỏi, nhưng vẫn không có được câu trả lời. Ánh mắt cậu bé lúc ấy, có lẽ chỉ còn nhìn thấy những bông tuyết đỏ thẫm đang rơi xuống, bao phủ cả Xứ tuyết thanh khiết bằng màu đỏ ô **c, màu đỏ chứa chan hận thù cùng những tiếng khóc than ai oán. Mắt Hiyula đỏ căm phẫn. Hai hàng nước mắt chảy dài từ đôi mắt vốn rất ngây thơ của cậu bé.
“DỪNG LẠI!”
Bất kể tiếng hét nào cũng không thể đánh thức cậu nhóc khỏi cơn u mê mà cậu đang tự mình tạo ra, nhưng tiếng ra lệnh đầy uy lực đó lại khiến cậu dừng lại trong một thoáng chốc. Cậu bé quay người lại, nhìn lên bằng ánh mắt rực lửa căm thù. Touya ôm chặt lấy ngực, chống chọi với cơn đau đang hoành hành, ngạc nhiên nhìn vào ánh nhìn kì lạ của cậu bé mà chính tay mình đã huấn luyện. Yukito nhảy xuống ngựa, đặt xác của Garraku xuống rồi nhanh chóng chạy lại đỡ Touya khi anh đang gần như sắp rơi xuống.
“Em làm sao vậy, Hiyula?” – Touya hỏi khi đã đặt chân xuống tuyết – “Dì Sonomi là phe mình mà. Kẻ thù rút lui hết rồi, không sao nữa đâu!”
Touya nhẹ nhàng nói, chậm rãi bước đến chỗ Hiyula. Có một điều chính anh cũng không hiểu vì sao, nhưng anh luôn xem cậu nhóc Hiyula giống như người em trai của mình. Một phần cũng do, khi bắt đầu thành lập quân đội, mọi thứ còn thiếu thốn, mẹ của Hiyula trở dạ mà không có người đỡ. Chính vì thế, anh buộc phải làm cái nhiệm vụ cao cả ấy. Hiyula là một cậu bé lớn trước tuổi, có những suy nghĩ già dặn nhưng thật sự vẫn còn rất ngây thơ. Ánh mắt cậu vẫn hồn nhiên giống như bao đứa trẻ. Vậy nhưng bây giờ, đôi mắt ấy không còn vẻ thánh thiện như mọi khi, nó như đang bị thiêu rụi trong sự hận thù chồng chất, giữa những bông tuyết đỏ thẫm và những xác người la liệt.
“ĐỪNG LẠI GẦN ĐÂY!” – Hiyula sau một thoáng ngỡ ngàng, vòng thanh kiếm ra phía trước, chĩa thẳng mũi kiếm vào người Touya, đồng thời lùi lại một bước – “ĐỪNG LẠI GẦN TÔI! TẤT CẢ CÁC NGƯỜI CHẾT HẾT ĐI! TẤT CẢ ----”
Hiyula chợt sững lại. Một bàn tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng và ấm áp đang nắm chắc vai cậu bé, vô hiệu hóa đôi tay cậu khiến thanh kiếm trở lên không có tác dụng.
“Chuyện gì xảy ra vậy, Hiyula?” – Yukito nhẹ nhàng hỏi, tay vẫn giữ chắc hai bờ vai Hiyula – “Có thể nói cho ta nghe được không? Ta có thể giúp em!”
“GIÚP Ư?” – Hiyula hét lên – “CÁC NGƯỜI NÓI GIÚP CHÚNG TA? VẬY TẠI SAO MẸ TA CHẾT? TẠI SAO BA TA CHẾT? TẠI SAO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI PHẢI CHẾT?”
Hiyula gào lên trong nước mắt. Khuôn mặt cậu bé bị bao phủ bởi những hàng nước mắt nóng hổi. Nước mắt chảy xuống tuyết lạnh, làm tuyết tan đi cái giá băng của mình trong chốc lát, nhưng vẫn không xua đi màu đỏ đau thương đã ngấm vào lòng tuyết. Hiyula gục xuống. Tiếng thét gào của cậu bé vang lên trong sự căm phẫn, đau đớn đến vô tận. Touya buồn bã đưa đôi mắt đen của mình nhìn vào những xác người đang nằm ngổn ngang. Tất cả đều đã chết hết. Anh tự hận mình. Tất cả những gì anh làm đã đem lại cái gì thế này? Chỉ có những xác chết nằm trải dài trong màu trắng của tuyết? Và màu đỏ tràn lan trên mặt nước trắng. Sonomi cúi đầu nhìn xuống, mái tóc che khuất đôi mắt của bà. Không ai rõ bà đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào của bà, như mọi khi và như ngay cả lúc Tomoyo ra đi. Yukito xoay người Hiyula lại, ôm chặt lấy cậu bé, để mặc cho nước mắt ướt đẫm ngực áo anh. Cậu bé nức nở:
“Quân sư, tại sao...? Quân sư nói với em, nếu có công chúa trở về, chắc chắn công chúa sẽ đem đến hạnh phúc cho chúng ta, nhưng tại sao?.... Một tên định đâm em từ phía sau, lúc đó em không chú ý, và mẹ lao ra đỡ..... Mẹ chết rồi....”
Những tiếng khóc làm ngắt quãng câu nói của cậu bé. Không gian im lặng. Từ đằng xa, nghe thấp thoáng tiếng đập cánh của những con chim quạ. Thời tiết lạnh giá băng, vẫn không ngăn được mùi máu bay xa, và không ngăn được đàn quạ bay tới.
“Akane bị bọn chúng giết chết.... khi con bé tìm cách tấn công một kẻ đang định tấn công em.... Rồi Akane bị....”
Hiyula lại nấc lên từng đợt, không thể nói hết câu nói đang dở dang. Yukito ghì chặt cậu bé hơn, nhìn quanh chiến trường bằng một đôi mắt đau khổ, xót xa, rồi lại quay sang nhìn Touya đang ngồi trên tuyết, cố gắng chịu đựng mà thấy lòng mình chết lặng. Hiyula ngoan ngoãn đứng im trong vòng tay của Yukito, nhưng bất ngờ, cậu bé đẩy anh ra, nhảy lùi lại phía sau. Thanh kiếm đưa ra phía trước, chỉ vào người Yukito:
“Đúng rồi.... Đúng là thế rồi” - cậu bé nói trong nước mắt – “Chính công chúa Sakura đã gây ra bất hạnh này.... Em phải giết công chúa.... Công chúa không đến, mọi việc sẽ không xảy ra..... Em nhất định sẽ ----”
“BỐP!”
Hiyula dừng lại đột ngột vì cái tát như trời giáng từ phía sau lại. Cậu bé ôm lấy mặt, quay nhìn bằng ánh mắt giận dữ. Đôi mắt màu đen cũng long lên nhìn lại cậu:
“EM ĐANG NÓI CÁI GÌ THẾ?” – Touya hét lên – “TA CẤM EM NÓI LẠI ĐIỀU ĐÓ LẦN NỮA, ĐẶC BIỆT LÀ TRƯỚC MẶT CÔNG CHÚA”
“EM SẼ NÓI” – Hiyula gào lên – “KHÔNG, EM SẼ GIẾT CÔNG CHÚA! CHẮC CHẮN LÀ THẾ. EM SẼ GIẾT CÔ TA.....”
Touya tức giận định giơ tay lên, nhưng nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cậu bé, anh lại từ từ hạ tay xuống. Anh hiểu nỗi căm hận của Hiyula, cả nỗi căm tức của những người đã nằm ở dưới nền tuyết lạnh này. Tuy nhiên, anh muốn bảo vệ Sakura. Anh tin rằng, nếu là Sakura, nhất định mọi việc sẽ ổn. Dù là lúc này, anh vẫn tin chắc chắn như vậy. Hiyula giận dữ như thế, hận thù như thế, chắc chắn cậu bé sẽ làm tất cả những gì có thể để trả thù, cho dù đó là giết Sakura. Để bảo vệ Sakura, Touya cũng sẵn sàng giết cậu bé đang đứng trước mặt anh. Nhưng anh đã không thể làm thế. Anh chỉ cúi đầu, bàn tay vẫn giữ chặt cơn đau dữ dội, đương đầu với cái chết. Touya không biết mình phải làm thế nào. Anh không thể tiếp tục bảo vệ Sakura được nữa, nhưng cũng không muốn làm hại cuộc đời của một cậu bé còn tràn trề tương lai....
“Hiyula, cháu nhìn xem nè!”
Tiếng dì Sonomi reo lên mừng rỡ. Touya ngẩng mặt lên, trong khi Yukito và Hiyula đồng thời quay lại: Sonomi đang ôm trong tay một bé gái xinh xắn.
“AKANE?”
Hiyula hét lên, vất thanh kiếm xuống dưới rồi chạy lại chỗ Sonomi. Sonomi nhẹ nhàng đặt cô bé gái xuống đùi mình quỳ trên tuyết, mỉm cười khẽ dựng cho Akane ngồi thẳng lên:
“Cô bé vẫn còn sống. Ta muốn đi xem xem còn ai sống sót không, nhưng trong số những người thuộc quyền bảo vệ của ta, ngoài cháu ra, chỉ còn cô bé này....”
Hiyula gần như không để ý đến những điều dì Sonomi nói. Cậu bé lay vai cô em gái thật mạnh, làm rung cả người cô bé lên:
“Akane, em mở mắt ra, nhìn anh nè! Akane? AKANE?”
Yukito nhanh chóng bước đến bên ba người, dùng tay nhẹ mở mắt Akane lên. Anh mỉm cười, tiếp tục kiểm tra mạch đập. Sau khi cảm thấy hài lòng vì không tìm thấy vết thương nghiêm trọng nào trên người cô bé, đồng thời hơi thở của Akane rất bình thường, Yukito cởi chiếc áo khoác ngoài, đắp lên người cô bé.
“Akane không sao, chỉ bị ngất đi thôi. Cần giữ ấm cho con bé!”
Yukito dịu dàng xoa đầu Akane. Không biết do sự ấm áp từ chiếc áo, hay từ bàn tay của Yukito, hoặc cũng có thể do tiếng gào thét dữ dội của người anh trai, Akane từ từ mở mắt....
“AKANE....” – Hiyula lao vào người em gái.
CÒN NỮA
“Anh....” – Akane mỉm cười, yếu ớt nói – “.... mọi người không sao chứ? Công chúa vẫn bình yên chứ?”
Nước mắt lăn dài trên mặt Hiyula. Cậu bé gật đầu lia lịa:
“Không sao. Công chúa vẫn bình yên. Công chúa vẫn bình yên....”
“Vậy thì tốt quá! Chỉ cần công chúa bình an....”
Akane cười rạng rỡ rồi từ từ nhắm mắt lại. Hiyula hét lên, nhưng rồi dịu lại sau khi Yukito giải thích cô bé chỉ “ngủ” tạm một lúc. Cậu nhóc yên tâm ôm lấy người em gái. Touya thở dài, vẫn ngồi im phía sau, nhìn tình cảm anh em của hai đứa bé. Cũng giống như anh, chắc chắn giờ đây, Hiyula sẽ yêu quý Akane hơn gấp ngàn, gấp vạn lần trước kia, bởi đó là người cuối cùng có quan hệ máu mủ với cậu bé, và sẽ là người duy nhất cậu bé muốn bảo vệ. Cơn đau tức lại bóp nghẹt ngực anh.
“Dì Sonomi, những đứa trẻ này cần được giữ ấm” – Yukito đứng lên, nhìn Hiyula và Akane, rồi lại đưa mắt ra xa – “Chiếc xe ngựa kia vẫn còn dùng được. Nhờ dì đưa bọn trẻ ra khỏi đây, đi sang bên kia sông Tomoeda, tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi, chữa thương.” – Yukito thở dài, nhìn xuống xác Garraku – “Dì có thể đưa xác người này rời khỏi đây không ạ? Anh ta sống bên ngoài, tốt hơn cũng nên chôn ở nơi ấm áp hơn. Bọn cháu sẽ đi vòng quanh đây xem còn ai sống sót không, ngoài ra cũng phải tìm chỗ chôn cất xác cho những người này nữa. Không thể để họ vùi thân dưới lớp tuyết dày thế này được”
“Dì hiểu rồi, nhưng....” – dì Sonomi mắc chiếc xe vào con ngựa, kéo đến đồng thời nhấc bổng Akane lên, đặt vào trong xe. Đương nhiên việc này khiến Hiyula cũng buộc phải leo lên dù muốn hay không. Yukito giúp Sonomi đưa xác của Garraku lên xe. Chợt Sonomi hét lên khi đưa ánh mắt về phía Touya – “TOUYA, CON SAO THẾ?”
Touya đang nằm vật vã dưới tuyết. Gương mặt anh nhăn nhó đau đớn, hai bàn tay bấu chặt vào ngực. Anh lăn lộn, kiềm chế cơn đau của mình nhưng không thành công như lúc trước. Sonomi định lao lại phía Touya, thì bị bàn tay Yukito chặn lại. Yukito bình thản đi đến bên người bạn thân đang quằn quại đau đớn, mà ánh mắt giật lên từng hồi khiến người ta biết, cái vẻ bình thản ấy chỉ là giả tạo. Yukito quỳ xuống, nâng người Touya lên, ôm chặt anh trong tay. Touya co giật mạnh trong tay Yukito rồi từ từ dịu lại, nằm im lìm trong lúc Yukito cũng từ từ nới lỏng tay ra. Sonomi lo lắng:
“Con sao rồi, Touya?”
Touya cười:
“Dì chắc cũng biết con chỉ có thể sống đến 25 tuổi chứ?”
“Ta biết” – Sonomi nói sau một lúc sững sờ - “Nhưng con đã sắp 26 tuổi rồi. Ta nghĩ đó là do các thầy y nói sai.”
Touya mỉm cười:
“Không sai đâu. Đáng lẽ con đã chết lâu rồi, nhưng nhờ Yukito luôn cho con uống một loại thuốc, vì thế con mới có thể sống đến bây giờ”
“Vậy tại sao không uống nữa, Yukito? Hết rồi à? Dì sẽ đi kiếm cho.”
“Không, vẫn còn rất nhiều” – Yukito lặng lẽ nói – “Nhưng cách làm này là một con dao hai lưỡi. Loại thuốc ấy vốn là một loại thuốc kích thích nguy hiểm, dù cháu đã cố gắng chế biến nhưng không thể tránh được độc tố của nó. Nó không chữa khỏi được bệnh cho Touya, nhưng đủ để làm cho cậu ấy sống thêm một vài năm nữa. Tuy nhiên..... Nếu nó dùng quá liều sẽ sinh ra một tác dụng phụ nguy hiểm, gây lên các cơn đau quằn quại, rồi từ từ mất tác dụng. Mà.....” - Giọng Yukito đau đớn, như đã làm một việc không nên làm – “..... từ cái ngày Tomoyo chết, thuốc đã đến giới hạn rồi..... Và cho đến lúc này thì thuốc cũng không còn tác dụng nữa....”
Sonomi lặng đi. Khuôn mặt bà hơi đanh lại nhưng không để lộ cảm xúc gì ra ngoài. Đây là điều khiến người ta thấy khâm phục nhất ở Sonomi. Bà luôn giấu đi được tâm trạng thật sự của mình, chỉ để ra ngoài một bộ mặt bàng quan, một ánh mắt lạnh lùng. Bà chỉ giữ im lặng, ngồi yên, để mặc cho tuyết chờn vờn đùa nhịch trên mái tóc ngắn thẳng. Sonomi kéo mũ áo chùm lên đầu, đứng lên:
“Chúng ta đi thôi. Cần phải làm gì đó cho Touya. Có lẽ sẽ có cách gì cứu được con.”
Touya khẽ lắc đầu:
“Cám ơn dì, nhưng không cần đâu.” – anh khẽ mỉm cười buồn bã – “số mệnh là số mệnh. Yukito đã từng nói, mọi việc xảy ra hôm nay đều đã được sắp xếp trước, chỉ là mình không biết nó sẽ xảy ra và diễn biến như thế nào mà thôi. Dì đừng bận tâm đến con, con nghỉ một lúc sẽ đỡ thôi. Sau khi chôn cất người chết và tìm cách cứu chữa những người sống, con sẽ đi tìm dì”
“Nhưng.....” – Sonomi phân vân. Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của đứa cháu, bà thở dài – “Thôi được. Vậy.... Làm sao chúng ta tìm được nhau? Cả Sakura và hai vị ‘Đại hộ pháp’ kia nữa? Các trưởng lão,... Mọi người đều chết cả rồi, gia tộc chúng ta chẳng lẽ sẽ kết thúc như thế này sao?”
“Không đâu” – Touya nói một cách chắc chắn - “Gia tộc chúng ta cần phải tồn tại cho đến khi phục hồi được, tiêu diệt triều đình hiện tại và trở lại với vị thế vốn có của Kinomoto. Tất cả những người còn sống sót nhất định sẽ nhanh chóng trở về, tái ngộ với nhau. Và lúc đó, cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.”
Ánh mắt Touya tự tin, cương quyết, anh chỉ mỉm cười, không nói thêm nữa. Chỉ có tuyết trắng nhẹ nhàng buông xuống người chàng trai, tiếng gió thổi vi vu trong không gian tĩnh lặng đầy mùi chết chóc. Sonomi tự biết không thể hỏi thêm được gì. Dù sao bà cũng đã từng chăm sóc Touya một thời gian ngắn, trước khi “Tam gia huyền thoại” chính thức xông trận, hơn nữa, kinh nghiệm nói chuyện với Touya bà đã học được khá nhiều từ Sakura, nên Sonomi hiểu khi Touya không muốn nói thì hỏi chỉ tốn công. Sonomi nhảy lên xe ngựa, phóng đi. Chiến trường toàn máu. Tuyết đỏ ngập tràn cả thung lũng. Hương tuyết lạnh lẽo giờ đây bốc lên mùi tanh khó chịu và mùi hôi của bầy quạ liều lĩnh. Có những con quạ vội vã bay đi ngay vì không chịu được cái lạnh ở đây. Cơn đau dày xé từng trận trong cơ thể Touya, khiến cả người anh muốn nổ tung ra vì quá đau đớn. Yukito cúi mặt, xót xa nhìn người bạn của mình. Anh biết, nếu không tiếp tục cho Touya dùng thuốc, Touya sẽ chết sớm hơn, nhưng cũng không phải chịu cảnh đau đớn này. Yukito tự trách mình đã quá dễ dãi trước những yêu cầu của bạn, khiến giờ đây, Touya khổ sở vật vã. Dường như hiểu được suy nghĩ của Yukito, Touya kéo tay anh, khẽ mỉm cười. Nước mắt chảy xuống khuôn mặt tái xám, nhăn nhúm lại vì đau đớn của Touya, Yukito gục đầu vào ngực anh. Touya chỉ im lặng. Tuyết như muốn bao phủ lấy cả hai người, lặng lẽ đàn lên khúc ca tiễn đưa linh hồn người đã chết. Tiếng tuyết khóc ai oán, thương xót những xác người đã bắt đầu bị đàn quạ bu kín. Tuyết muốn che giấu chúng, để những người đó được chết toàn thây nhưng bất lực. Tuyết lại hát một bản nhạc buồn đau, giật lên từng đợt với cơn đau của Touya....
“Đừng trách mình, Yukito.... Dù sao thì, việc sử dụng thuốc là do tớ yêu cầu.... Tớ chấp nhận đau đớn để bảo vệ được Sakura..... Đây là kết cục do chính tớ lựa chọn”
“Nhưng.....” – Yukito cố gắng nén chặt nước mắt mà chúng vẫn tiếp tục trào ra.
“Được rồi” - lời Touya đầy uy lực dù giọng nói yếu ớt – “Mong ước cúôi cùng của tớ.... dù sao thì tớ cũng chết, nhưng tớ hi vọng cái chết của tớ vẫn có thể giúp gì cho Sakura. Tớ không muốn chết một cách vô ích....”
“Ý cậu là.....?” – Yukito ngạc nhiên – “Chẳng lẽ.....Cậu....”
Touya mỉm cười, nhìn vào màn tuyết trắng đang lạnh lẽo bao phủ. Tuyết trắng từ từ rơi xuống, rồi dần dần biến đổi thành màu đỏ thẫm đau thương. Anh lặng lẽ nói:
“Người đó đến rồi....Người mà tớ vẫn đang chờ đợi..... Người sẽ giúp tớ thực hiện mong ước cuối cùng.....”
Yukito quay người lại phía sau. Từ hướng Thảo nguyên chết, một bóng người đang chậm rãi đi lại. Con ngựa cao vẫn thong dong từng bước nhịp nhàng, như hòa mình vào điệu nhảy của tuyết. Ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng nhìn xuyên qua cái làn tuyết băng giá. Yukito thốt lên kinh ngạc:
“Ngươi là.....?”
Eriol tức giận cằn nhằn. Chiếc mũ che đầu không có khiến mái tóc đen nhánh của anh đã trở thành một màu trắng bạc của tuyết.
“Do cậu cứ chậm rãi bước từng bước nên mãi mới tới được vùng trung tâm của Xứ Tuyết, vậy mà bây giờ lại quay ngược trở lại.”
Đáp lại thái độ bực dọc của Eriol, Syaoran vẫn giữ vẻ mặt bình thản như vốn có của mình. Anh vẫn giấu kín khuôn mặt mình trong chiếc mũ chùm của áo mùa đông, mặc kệ bên ngoài gió tuyết bao phủ. Naoko chỉ im lặng đi đằng sau hai người, ánh mắt lạnh lẽo buồn thăm thẳm, tay ôm chặt Kero ngồi yên trên lưng ngựa. Vẫn bằng vẻ bình tĩnh đến lạ lùng, Syaoran lặng lẽ nói:
“Ở khu trung tâm của Xứ tuyết đó, Garraku sẽ biết phải làm gì, đừng lo, Eriol” – anh khẽ mỉm cười tin tưởng – “Còn chúng tay, quay về Thảo nguyên chết để chờ.....”
“Chờ?”
“Ừm..... Chờ một điều chắc chắn sẽ đến và chắc chắn sẽ xảy ra.....”
“Điều gì?”
Syaoran không nói gì thêm, chỉ cười một cách bí ẩn. Biết không thể hỏi thêm điều gì từ Syaoran, Eriol ngán ngẩm thở dài:
“Được rồi, tôi không hỏi cậu nữa. Vậy, cậu có thể cho tôi biết xem: Tại sao chúng ta lại đi một cách thong dong thế này được không hả? SYAORAN, ‘THẢO NGUYÊN CHẾT’ CÒN CÁCH ĐÂY XA LẮM!”
“Ừ, đúng nhỉ?” – Syaoran ngây thơ hỏi lại, con ngựa vẫn thong thả tiến từng bước nhỏ, lúc lắc đầu ngắm trời ngắm đất, đùa nghịch với những bông tuyết. Và chắc chắn, nếu dưới nền đất có cỏ, nó sẽ không buồn đi nữa mà nằm luôn xuống để... gặm cỏ.
Eriol bực tức:
“ĐÚNG GÌ MÀ ĐÚNG? Cậu muốn chờ cái gì tôi không biết, nhưng ít ra cũng phải đến đó trước mà chờ chứ?”
Syaoran khẽ cười:
“Không sao đâu, đừng lo, Eriol. Điều mà tôi chờ sẽ phải vất vả lắm mới đến được, yên tâm là chúng ta sẽ đến trước”
Syaoran vẫn giữ vững nụ cười và niềm tin của mình, một cách chắc chắn đến thái quá khiến Eriol cảm thấy thật sự bực tức. Trong suốt thời gian qua, từ khi rời khỏi Tomoeda cùng với Tomoyo đến nay, Eriol gần như đã không còn là Eriol của ngày xưa nữa. Anh trầm tĩnh hơn, biết phán đoán tình hình và luôn kiềm chế được bản thân. Nhưng chỉ duy nhất khi đối diện với Syaoran, thật sự anh cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Có thể tình bạn mà Eriol dành cho Syaoran lớn hơn những gì anh nghĩ, do vậy anh cảm thấy đau lòng trước nụ cười không chút âu lo của người bạn đã từng cùng lớn lên với mình, luôn ở bên cạnh bầu bạn trong cấm cung lạnh lẽo.
Eriol phủi những hạt tuyết bám trên tóc, đội mũ chùm lên đầu. Tuyết vẫn rơi, lan tỏa rộng rãi. Nơi đây vẫn trong địa phận Xứ Tuyết, nhưng không lạnh giá và nhiều tuyết như ở vùng trung tâm, tuy nhiên cũng không phải là không có người chết cóng ở đây. Tuyết vẫn rơi trắng xóa. Cả một vùng bị bao phủ bởi màu trắng trong tinh khiết. Tiếng binh khí và tiếng la hét đã không còn vang vọng đến được đây, xung quanh chỉ là tiếng gió rít lên, tạo thành âm thanh vù vù bên tai, xuyên qua lớp mũ dày, chui vào tai những người đi qua. Eriol khẽ thở dài. Những bông tuyết đang tạo thành một lớp màng trắng, che đi tất cả. Che đi những tâm sự thầm kín, che đi số phận đang được quyết định, che đi cả những âu lo, tội lỗi, đau thương. Nhưng dù thế, tuyết chỉ có thể phủ lên đó một lớp màu trắng, giữ cho nó khỏi bị nhiễm bẩn cho đến khi tuyết tan chảy. Mọi thứ lại hiện diện ra bên ngoài, bởi vì nó vốn dĩ phải tồn tại. Dù mọi thứ có bị che đậy đến đâu, rồi một ngày nào đó cũng phải trực tiếp đối mặt. Từ xa xưa đã thế, con người luôn nhìn tương lai và số phận khi nó còn là một màu trắng như màn tuyết phủ bây giờ, rồi thêu dệt lên cho nó bao màu hồng của hạnh phúc, màu vàng ấm no mà không biết rằng, sự thật, ẩn chứa dưới lớp màu trắng ấy là cả một kho tàng của những bất hạnh. Người ta luôn tự huyễn hoặc mình rằng tương lai rất tươi sáng, rất đẹp, rất thơ mộng. Sống trong cảnh hiện tại không một chút gì sung sướng, việc họ tự đặt ra cho mình một viễn cảnh tươi đẹp hơn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng cứ nhích lên từng bước, bước đến gần cái họ gọi là “tương lai” đó hơn, vẫn thấy bất hạnh, họ vẫn gọi là “Hiện tại”. “Tương lai sẽ tốt đẹp hơn!” Con người lại tiếp tục nói, dần dần trở thành câu cửa miệng quen thuộc. Nhưng cái gọi là “tương lai tốt đẹp” ấy bao giờ mới đến?
Eriol thở dài. Cho dù đó là anh, là Syaoran hay cả Sakura đều đã từng tự lừa dối mình rằng: có một tương lai tươi đẹp. Sống trong cảnh đau khổ, hận thù triền miên, mất mát không dừng lại, liệu cái tương lai ấy có thể đến được không? Sống trong “Hiện tại” này, nhìn cuộc sống bằng ánh mắt xám xịt, thêu dệt cho mình một số phận khác, mong ước đến “tương lai”. Nhưng khi đến tương lai, cuộc sống ngày càng thêm đen tối, quay nhìn lại “quá khứ”, mới thấy nó thật đẹp. Vậy mà có một thời, chính mình đã căm ghét nó, chính mình đã mong nó thay đổi. Và rồi nó đổi thật, theo một chiều hướng không mong đợi. Rồi lại nuối tiếc, rồi lại đau khổ và bất hạnh.
Eriol khẽ ngước nhìn Syaoran. Syaoran vẫn không thay đổi gì, vẫn nhìn thẳng về phía trước, với dáng vẻ đầy tự tin và sự quyết đoán. Eriol tin rằng, Syaoran không bao giờ hối hận vì những việc anh đã làm. Anh ta luôn tin vào những quyết định của mình, không chần chừ, do dự, cho dù đó có thể là những quyết định sai lầm. Từ xưa đến nay, Syaoran luôn biết chấp nhận những sai lầm của mình, tìm cách tháo gỡ nó. Có lẽ vì thế mọi việc Syaoran làm lại gây khó hiểu cho người xung quanh. Sự im lặng kéo dài vô tận. Ba con ngựa bước nhẹ nhàng trên tuyết. Gió thổi ào ào, tung bông tuyết lên rồi hạ nó xuống. Naoko không giống Syaoran. Trong khi Syaoran tiến đến phía trước, Cô luôn nhìn xuống dưới, như nuối tiếc một điều gì đó rất đẹp, rất huyền diệu. Nhưng những điều ấy mãi mãi không bao giờ quay trở lại được, tự Naoko cũng hiểu rõ. Vì vậy, cô buồn thương, cô đau khổ và ánh mắt luôn buồn rười rượi. Eriol lại thở dài, xót xa.
“Syaoran....”
Eriol lặng lẽ gọi. Những luồng suy nghĩ vẫn quay quay trong đầu anh. Khi trở về Tomoeda, vốn dĩ anh có một nhiệm vụ phải làm. Nhiệm vụ này có thể khiến anh sau này phải nuối tiếc. Eriol luôn thầm ước, giá như anh có thể giống Syaoran, luôn nhìn về trước và rất ít khi quay đầu nhìn lại thì thật là tốt. Sau khi nhiệm vụ này kết thúc, hoặc là anh sẽ giống Naoko, xót xa, ân hận về điều mình đã làm, hoặc giống Syaoran, bỏ qua tất cả, chỉ để đi về trước. Dù lí trí phân tích rất lâu, Eriol vẫn không thể tự mình quyết định. Nhiệm vụ này anh cũng không thể chia xẻ với bất cứ ai, cho dù đó là Syaoran. Lí trí chịu thua, Eriol buộc phải nghe theo sự ra lệnh của chính trái tim mình, dù chính “trái tim” cũng biết, nếu làm theo quyết định của nó, nó có thể sẽ vỡ tan theo nhiệm vụ đặc biệt ấy.
“.....”
Syaoran không đáp lại tiếng gọi của Eriol, ngạc nhiên vì vẻ suy nghĩ của vị thái tử luôn âu lo. Anh không nói gì thêm, chỉ chờ đợi.
“...Tôi có việc này.... mong cậu sẽ đồng ý”
“Việc gì?” – Syaoran ngạc nhiên. – “Chuyện gì khiến cậu phải đắn đo đến thế?”
“Ưm.... Đó là.....” – Eriol phân vân. Anh nói nhanh – “Nhưng, trước tiên, cậu hãy hứa với tôi là cậu sẽ đồng ý. Tôi không muốn vì việc này, chúng ta trở thành kẻ thù”
Syaoran dừng ngựa lại, nhìn Eriol một cách kì lạ. Cả ba người đứng im giữa trời tuyết lạnh giá. Tuyết vẫn bay nhảy, phủ kín những chiếc áo dày. Sau một thoáng kinh ngạc, Syaoran hỏi:
“Đây là việc mà tôi không thể đồng ý à?”
“Đúng. Sau khi nghe chắc chắn cậu sẽ phản đối”
“Vậy cậu cũng bắt buộc phải làm?”
“Đúng” – Eriol gật đầu xác nhận.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Ánh mắt đen láy của Eriol giờ đây chứa đầy sự quyết tâm. Đối với anh, đã trót đâm lao thì phải theo lao, cho dù bây giờ có suy nghĩ lại thì cũng không thể rút lui. Cũng giống như khi ra trận, day dứt, suy nghĩ bao nhiêu, thì đến khi dong ngựa lên đường cũng không thể quay đầu bỏ chạy. Trong khi đó, đôi mắt của Syaoran nặng trĩu suy nghĩ, đắn đo. Anh thật sự không biết điều khiến Eriol phải suy nghĩ là gì? Anh cũng không biết nó có ảnh hưởng thế nào đến mình mà khiến Eriol day dứt như vậy? Những luồng đấu tranh tư tưởng cuộn lên trong đầu Syaoran.
“Nếu đây là việc tôi chắc chắn sẽ không đồng ý....” – Syaoran lên tiếng sau một hồi lâu im lặng suy nghĩ – “.... vậy thì tôi chỉ có thể đồng ý với cậu nếu cậu chấp nhận 2 điều kiện”
Eriol nhíu mày, nhưng rồi anh gật đầu:
“Cậu cứ nói đi”
“Thứ nhất: Cậu hãy để Kero đi theo. Chân nó giờ đây không thể chạy theo tốc độ của ngựa nữa, vì vậy, phải vác nó theo người. Nhưng việc mà cậu định làm thì không thể ôm theo Kero suốt quãng đường được, đúng không? Thế nên, Naoko cũng phải đi theo cậu. Được chứ?”
Eriol cười, ánh mắt sắc sảo nhìn xoáy vào Syaoran:
“Mục đích chính của cậu không phải là Kero mà là Naoko, đúng không, Syaoran?”
Syaoran mỉm cười:
“Chỉ đúng một nửa thôi. Cả hai người đó đều có nhiệm vụ của mình. Naoko là người đã thuyết phục thành công vua Shimon chịu liên kết với Clow, đương nhiên cô ấy cũng có thể làm được nhiều việc khác”
Eriol quay nhìn Naoko bằng ánh mắt khâm phục. Quốc vương Shimon là một người không bao giờ chịu chấp nhận bất cứ điều kiện gì của ai, nhưng theo Syaoran nói, giờ đây ông ta đã chấp nhận liên minh với Clow và mọi điều kiện Clow đưa ra mà không đòi hỏi những điều kiện cao hơn. Tài thương thuyết của Naoko khiến Eriol tin rằng Naoko chắc chắn không phải người thường. Thân thế của Naoko, chính Eriol cũng không biết. Syaoran luôn giữ kín chuyện này, dù từ khi gặp lại đến giờ, Eriol đã mấy lần hỏi. Khi anh còn là thái tử ở trong cung, cũng chưa bao giờ gặp cô gái này, vậy mà bây giờ, cô xuất hiện đột ngột khiến anh thấy lúng túng. Syaoran tiếp tục nói, không để sự im lặng của Eriol làm ảnh hưởng:
“Kero, Naoko, các ngươi nhớ nhiệm vụ của mình chứ?” – sau khi nhận được cái gật đầu của Naoko và tiếng ư ử nho nhỏ của Kero, Syaoran nói tiếp – “vậy, cậu nghĩ sao, Eriol?”
“Được. Tôi chấp nhận” – “Chắc nó cũng chẳng ảnh hưởng đến mình lắm” – Eriol nghĩ thầm.
“Điều kiện thứ hai: Cho dù tôi không ở chỗ cậu thực hiện việc cậu cần làm, nhưng nếu tôi biết đến nó, và khi tôi thấy có gì bất ổn hay cản trở những dự định của tôi, tôi sẽ lập tức can thiệp”
“Được” – Eriol trả lời sau một lúc suy nghĩ.
“Theo đúng lời hứa, tôi nhất định sẽ đồng ý với điều cậu nói, cho dù đó là gì. Hơn nữa tôi cũng có việc phải quay trở lại Xứ Tuyết” - Syaoran mỉm cười nhìn Eriol – “Và bây giờ....Việc mà cậu muốn nói....”
Tại vùng trung tâm xứ Tuyết, trận chiến đã sắp đến lúc tàn. Xác của quân lính Kinomoto nằm thành từng hàng, dãy, chất đống lên nhau. Dù quân Clow hay Shimon cũng tử trận rất nhiều, nhưng với số lượng và thực lực của họ, họ vẫn thừa sức san phẳng cả vùng Xứ tuyết này. Đặc biệt sau cái chết của 11 vị trưởng lão - những trưởng lão cuối cùng, Nakuru và Seiza rời đi để bảo vệ Sakura, trận chiến càng như nghiêng hẳn về phía quân liên minh Clow và Shimon. Họ cứ ồ ạt xông lên, chém giết tất cả những người còn sót lại. Xác phụ nữ và trẻ em nằm la liệt, mặc dù Sonomi Daidouji vẫn đang dốc hết sức chiến đấu. Bà kiệt sức, suýt bị chém trúng nếu không có một người lính của Kinomoto chặn lại. Hai tên lính lại bắt đầu đánh đôi với nhau. Sonomi quan sát họ một cách hời hợt, khi mà đôi mắt bà đã gần bị tê liệt trong cái giá lạnh và màu đỏ của máu. Tuyết vẫn rải xuống, tràn ngập sắc đỏ thẫm, không rực rỡ, chỉ gây kinh hoàng.
Trong suốt gần 9 năm chuẩn bị, quân đội Kinomoto có hơn 50 ngàn quân lính, được vũ trang và huấn luyện đầy đủ, và hiện đang có mặt tại chiến trường tuyết này. Tuy được chính những người tài giỏi nhất trong gia tộc như Touya, Sonomi, Yukito hay Nakuru hướng dẫn, nhưng với số lượng quân địch đông như hiện nay, 50 ngàn quân lính đã bị tiêu hao quá nửa, trong khi quân của Shimon và Clow vẫn còn khá sung sức. Hơn nữa, đội quân tinh nhuệ nhất, được tuyển chọn và huấn luyện một cách đặc biệt, những người có thể coi là có tài năng gần bằng "Tứ đại hộ pháp" thì đều đã bị mất tích một cách bí ẩn, mà theo lời “Hỏa thần” Seiza nói thì họ đã bị cơn bão cuốn trôi. Lực lượng của Kinomoto đã ít, những thành phần chủ chốt đều vắng mặt, đương nhiên kết quả là nhanh chóng thất bại. Dù quân lính vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng sức khỏe thì gần như đã mất hết. Tuy mục đích ban đầu là mở đường máu thoát thân, bây giờ đã trở thành một trận chiến một mất một còn, khi quân địch nhất quyết chặn đứng tất cả mọi đường thoát mà Kinomoto cố gắng mở ra. Mỗi khi có một người của Kinomoto thoát ra khỏi vòng vây, lập tức một mũi tấn công khác từ bên ngoài lao ra, chặn lại hoặc giết chết người đó. Giờ đây, nhìn quân của Kinomoto giống như những con cá đang vùng vẫy giữa chiếc lưới rộng và chắc chắn được bện từ những sợi dây thừng dày.
..............
Sonomi kiệt sức, ngã xuống do một mình phải chiến đấu với hàng loạt người. Lại một tên lính nữa lao vào bà, la to sẽ trả thù cho những đồng đội của mình. Nhưng bà không thể tiếp tục chiến đấu. Thanh kiếm rơi xuống khỏi bàn tay đã toác ra. Sonomi Daidouji đã hoàn toàn kiệt sức. Bà chỉ mỉm cười, lẩm bẩm một điều gì đó rồi nằm im lặng, ánh mắt bình thản nhìn tên lính. Khi mạng sống của bà đã gần kề cái chết, tất cả quân lính của Kinomoto đều bị khóa chặt bởi quân của Shimon hoặc Clow thì bất chợt, một thanh kiếm chắn ngang trước mặt bà, chắn ngang cả lưỡi gươm tử thần của kẻ địch. Cậu bé Hiyula nhìn xuống bằng đôi mắt đầy căm phẫn. Máu trên cánh tay cậu chảy xuống xối xả, lại thấm đẫm vào tuyết như máu của tất cả những người khác, hòa tan trong cái giá lạnh ngàn năm. Hiyula không nói gì trước câu hỏi yếu ớt của Sonomi, chỉ đứng im, nhìn xung quanh chiến trường ngổn ngang xác chết bằng đôi mắt giận dữ, chứa đựng nỗi hận thù sâu thăm thẳm. Cậu bé cúi gằm mặt, nghĩ đến sự biến mất của ba mình, và những tiếng thều thào cuối cùng của người mẹ vừa trút hơi thở cuối cùng. Hiyula nghiến răng. Mũi kiếm của cậu bé đâm phập vào trái tim của người lính. Máu phun ra, ướt đẫm cả cơ thể không mặc áo của cậu. Gió lạnh tái tê, như cứa sâu vào da thịt.
Sonomi ngạc nhiên nhìn cậu bé trai chỉ mới 10 tuổi, mỉm cười nghĩ rằng quân đội của mình đã có thêm nhiều chiến binh mới. Bà cố gắng đứng dậy. Là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, lại được huấn luyện trong môi trường khắt khe của gia tộc Amamiya, chỉ cần một ít phút nghỉ ngơi, Sonomi có thể lấy lại 90% công lực và sức khỏe của mình. Hiyula không hề phản ứng trước bất cứ câu hỏi nào của Sonomi, vẫn chỉ đứng im bất động, bất chấp cái giá lạnh đang đè chặt vào cơ thể cậu bé. Điều này khiến Sonomi cảm thấy có cái gì không ổn. Bà càng cố gắng gọi, cậu bé càng im lặng. Xung quanh, tuyết đang che phủ những xác người la liệt trên chiến trường. Đột nhiên, Hiyula giơ thanh kiếm lên, đâm thẳng xuống Sonomi.....
Sau cả một khoảng thời gian sống chết trên vùng chiến trường rộng thênh thang đặc màu trắng, Quân đội của Kinomoto chỉ còn sót lại một vài người đang nằm ngắc ngoái trên tuyết, với những vết thương chí mạng. Quân của Shimon và Clow, với sự chỉ đạo thông minh, khôn ngoan của một người mặc quân phục của Clow, gần như không tốn bao nhiêu công sức. Hơn 50 ngàn quân lính của Kinomoto, giờ chỉ còn lại khoảng 100 người, mệt mỏi, muốn đầu hàng nhưng lại không thể bởi lòng căm hận đối với những đồng đội, người thân đã ngã xuống. Họ lại đứng lên, định tiếp tục chiến đấu....
“KHÔNG ĐƯỢC CHÉM GIẾT BỪA BÃI! TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ BỊ THƯƠNG NẶNG THÌ KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG ĐẾN! CHỈ CẦN HỌ CHỊU HÀNG LÀ ĐƯỢC!”
Tiếng của người chỉ huy quân đội Shimon và Clow vang lên trên khắp chiến trường. Touya và Yukito ngạc nhiên. Không phải Li Syaoran. Cả hai đều chưa gặp người này bao giờ, nhưng nhìn bộ quân phục của Clow, Yukito đoán rằng đó là cấp dưới của Li. Trước lời gần như dụ hàng của kẻ địch, Touya vô cùng tức giận. Cơn đau trong ngực anh khiến anh đang định hét lên đáp trả thì phải khựng lại. Touya dong ngựa đến trước mặt người chỉ huy quân đội của địch. Đó là một thanh niên trẻ, có lẽ chỉ khoảng 18, 19 tuổi. Dù khuôn mặt đã bị che kín gần nửa sau bộ áo giáp dày, nhưng Touya phải bực mình công nhận rằng đó là khuôn mặt dễ mến và đặc biệt là khá.... đẹp trai. Yukito mỉm cười, nhìn vị tướng trẻ:
“Cậu là chỉ huy của Clow và Shimon à? Thật thất lễ quá, suốt trận đấu, chúng tôi chỉ vùi đầu vào chém giết mà không để ý sự có mặt của cậu!”
Người thanh niên cười đáp lại:
“Nếu các người để ý đến sự có mặt của tôi thì chắc chắn sẽ lao vào giết tôi chứ đâu để tôi sống đến bây giờ, đúng không?”
“Đâu dám” – Yukito tươi cười trả lời – “Với người chỉ huy tài giỏi như cậu, quân lính không giảm đi bao nhiêu trong trận chiến với những quân tinh nhuệ của chúng tôi, quả thật thân làm quân sư như tôi phải học hỏi nhiều”
“Đúng là quân của Kinomoto rất mạnh, nếu không phải đội trưởng đã báo trước và chuẩn bị nhiều quân thế này thì chắc chắn hôm nay, người đại bại là tôi chứ không phải các vị. Syaoran quả liệu sự như thần”
“Thì ra kẻ đứng sau chỉ đạo là Li Syaoran?” – Touya nắm chặt thanh kiếm trong tay, không phải do tức giận mà chỉ đơn thuần là để kiềm chế cơn đau đang bùng phát.
“Đúng vậy. Li Syaoran là đội trưởng của tôi. Xin giới thiệu, tôi là Garraku. Lần ra trận này, tôi cố gắng xin đi theo Syaoran, và thật may mắn khi được giao trọng trách to lớn chỉ đạo quân đội này. Nhưng mục đích chính của tôi là....” – đôi mắt người thanh niên đột trở nên long lanh, vui mừng đến mức Touya thấy cơn đau của mình vụt biến mất – “... Anh trai, Sakura Kinomoto đâu? Tôi đã ra lệnh không được giết cô ấy, chắc Sakura vẫn còn sống chứ? Chú em này có thể gặp chứ?”
Touya và Yukito thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi, Touya tức giận trả lời:
“Sakura không phải là người cứ muốn gặp là gặp được. Nó đương nhiên còn sống, bởi đó là người chủ chốt trong quân Kinomoto, làm sao chết dễ dàng thế được. Cậu quen biết nó?”
“Tôi biết cô ấy, nhưng chắc cô ấy không nhớ đã gặp tôi” – Garraku cười buồn bã.
“Cậu cần gặp em tôi làm gì?”
Garraku nhíu mày suy nghĩ. Có lẽ anh cần mất một chút thời gian để đấu tranh xem có nên nói tất cả những gì mình nghĩ cho Touya nghe hay không.
“Cậu có vẻ rất được Syaoran tin dùng?” – không đợi câu trả lời của Garraku, Yukito tiếp tục hỏi
Những suy nghĩ trong đầu Garraku đã được sắp xếp thành một hệ thống. Anh mỉm cười:
“Tin dùng ư? Không..... Lần này tôi ra trận với vai trò ‘vật hi sinh’.... Do chính tôi yêu cầu....”
“.....??” – Yukito, Touya ngạc nhiên không hiểu trước câu nói ngắt quãng dở dang của Garraku.
“Nhưng nói tin dùng cũng không phải sai” – trong thoáng chốc, giọng của chàng trai trẻ đột nhiên trở nên vui vẻ - “Theo một nghĩa nào đó thì đúng là tin dùng. Nghĩ xem, nếu tôi cố tình không giết các vị và Sakura Kinomoto, tội của tôi sẽ là gì?”
“Chết. Đó là hình phạt đương nhiên dành cho kẻ phản bội mệnh lệnh. Ngoài ra, nếu nội quy nghiêm khắc, có thể bị xử 3 đời” – Touya lạnh lùng nói.
Garraku chỉ cười tươi tắn:
“Đúng rồi. Nhưng bởi vì tôi là ‘vật hi sinh’, nên cái chết đối với tôi đã được dự đoán. Chết trên chiến trường vinh dự hơn nhiều, lại không bị xử tử 3 đời. Tại sao các vị không thử giết tôi nhỉ? Nếu tôi chết, các vị có thể kết thúc trận chiến này, cứu chữa những người bị thương và cứu sống cả người phụ nữ ở đằng kia cùng một đứa trẻ còn sống sót”
Ánh mắt Garraku liếc về phía Sonomi và Hiyula đang đứng đối mặt với nhau, thủ thế. Yukito thoáng nhíu mày trước dáng vẻ gần như đang chuẩn bị chiến đấu của hai người. Quân lính của Clow và Shimon, theo lệnh của Garraku, đều dạt về hai phía, không tham gia vào trận chém giết nữa. Touya không quay lại nhìn. Mắt anh không thể đủ tinh tường nhìn về phía xa bởi cơn đau xé người này.
“Ta sẽ không giết cậu” – Touya nói – “Cậu hi vọng ta giết để bảo toàn tính mạng cho gia đình mình, chứng tỏ từ đầu, cậu đã không có ý định tiêu diệt chúng ta”
Garraku mỉm cười:
“Đúng như đội trưởng Syaoran nói, Touya Kinomoto là một người thông minh, hiểu rất rõ con người xung quanh. Đúng là tôi không muốn giết mọi người, cho dù điều đó với tôi lúc này rất đơn giản. Nhưng không phải ‘từ đầu’. Lúc đầu, mục tiêu của tôi là giết tất cả Kinomoto, có như thế mới cứu được ‘người ấy’ khỏi số phận của mình. Nhưng có lẽ tôi đã lầm. Tôi giết các người, ‘người ấy’ sẽ chết..... Chi bằng.....”
Kết thúc câu nói, thanh kiếm trên tay Garraku lao thẳng vào ngực mình. Máu phun ra chan chứa, thấm đẫm cả mình con ngựa anh đang cưỡi. Touya và Yukito kinh ngạc, nhảy xuống ngựa, lao đến bên thân hình đẫm máu của Garraku đang từ từ rơi xuống từ độ cao của chân ngựa. Touya nâng người chàng trai lên, để cho Yukito xem xét vết thương. Ánh mắt Garraku hoàn toàn thỏa mãn, nhìn vào hai người mà anh đã “tự coi” là bạn khi vừa mới gặp cách đây 5 phút.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?” – Touya hỏi trong lúc Yukito lắc đầu vì vết thương quá nặng của Garraku. Giọng nói của anh không giấu được sự xúc động.
“Bởi vì....” – Garraku yếu ớt mỉm cười – “Syaoran muốn vậy....”
“Syaoran? Hắn muốn cậu chết?”
Garraku chỉ cười. Nụ cười của chàng trai tươi tắn như đã trút được gánh nặng. Anh khẽ đưa mắt nhìn quanh. Tất cả chỉ một màu trắng xóa. Không, không phải màu trắng. Ánh mắt anh bị bao phủ bởi màu đỏ của máu, tai anh vang lên những tiếng hờn oán của oan hồn những người đã khuất. Garraku không phải là một người thích vào trong quân đội. Anh cảm thấy đau lòng về những việc chính mình đã gây ra. Tuyết trắng bị nhuộm màu đỏ chiến tranh, mang bao tang thương. Những đứa trẻ, phụ nữ, người già,.... chết không còn ai. Bàn tay anh nhuộm đầy màu của tội ác. Và chính anh đã thêu dệt lên một bức tranh đỏ thẫm mà không một loại mực nào có thể tẩy xóa được. Tuy nhiên, vì Syaoran, anh có thể chết trong vai một kẻ ác, trong vai kẻ gây ra thảm cảnh và kẻ đã cướp đi sinh mạng của hàng ngàn người. Nhưng Garraku biết, anh không thể làm gì được để thay đổi bức tranh mình đã vẽ lên. Anh chỉ còn duy nhất một hi vọng....
“Tôi muốn gặp Sakura.... nhưng không được nữa rồi.... tôi cần gặp cô ấy..... Hãy cứu Syaoran.... Chỉ Sakura mới làm được điều đó....”
Garraku nhắm nghiền mắt trước sự ngạc nhiên của hai người Touya và Yukito. Gió tuyết rít lên. Tất cả quân lính của Clow và Shimon, theo lệnh của vị chỉ huy quá cố, rút lui ngay lập tức mà không động đến bất cứ ai nữa.....
Sakura lao đi trong gió tuyết. Những bông tuyết bay xuống với tốc độ nhanh, như tức giận, như đau thương. Tuyết đọng trên bàn tay cầm cương của Sakura. Lạnh buốt. Tất cả những gì cô có thể cảm nhận được là cái băng giá của tuyết. Khi xông qua đám quân lính đông nhung nhúc của quân đội Clow, dù cố gắng thế nào để bảo vệ Sakura, Nakuru và Seiza cũng không thể ngăn những giọt máu của họ bắn vào người cô công chúa nhỏ. Chiếc áo bông được những người phụ nữ trong gia tộc Kinomoto làm cho giờ đây thấm đẫm máu. Và Sakura biết, trong những giọt máu ấy, có cả máu của họ. Lúc Sakura rời đi, phụ nữ đã chết khá nhiều. Do lúc đầu, khi chủ định đi về phía núi Attatin, chiếc xe ngựa chở phụ nữ và trẻ con đi đầu tiên, nên khi chiến đấu, chiếc xe ấy cũng ở khá xa so với vị trí Sakura đứng. Vì vậy, cô không thể nhìn thấy được chuyện gì diễn ra đối với dì Sonomi, với đám trẻ và những người phụ nữ thân thiện, tốt bụng. Sakura chỉ hi vọng họ không sao, nhưng có lẽ điều đó là không thể. Yukito đã thông báo về số người tử trận, một con số không thể tưởng tượng được. Phụ nữ, trẻ nhỏ.... tất cả đều chết. Tại sao bọn họ lại tàn bạo như vậy? Sakura không giải thích được. Chiến tranh sẵn sàng cướp đi sinh mạng của tất cả mọi người, trong đó có cả những người vô tội. Không, tất cả những người lính trên chiến trường này đều là những người “vô tội”. Chỉ có những người lãnh đạo, gây ra chiến tranh mới thật sự “có tội”. Và Sakura là một trong số “tội nhân” ấy.
Seiza, Nakuru chỉ giữ im lặng đi trên dưới hai đầu của Sakura, sẵn sàng ứng cứu cô nếu có gì nguy hiểm. Ba con ngựa đã sắp ra khỏi địa phận của Xứ Tuyết. Không gian rộng lớn, chỉ vang lên tiếng chân ngựa êm êm trên nền tuyết trắng. Tuyết rơi xuống trước mắt Sakura. Cô gái chợt giật mình. Màu trắng thanh khiết ấy, giờ đây, như đã trở thành màu đỏ thẫm....
Tiếng con ngựa của Nakuru hí vang cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Cô vội vã ghì chặt cương ngựa. Phía sau, Seiza ngay lập tức dừng ngựa. Tiếng ngựa vang lên trong một khoảng đất trời, mang nét ai oán như dự báo điều không hay.
“Chuyện gì vậy, Nakuru?”
Sakura ngạc nhiên nhìn Nakuru. Hắn không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Bất giác, theo ánh mắt của Nakuru, Sakura cũng ngước lên nhìn. Phía trước, thấp thoáng sau màu trắng bất tận của tuyết, dường như có hai con ngựa đang chờ đợi nhóm của cô.
“Cẩn thận. Dù sao cũng đã đến đây rồi, chúng ta đi lên đó xem sao?” – Seiza đề nghị.
Nakuru gật đầu rồi phóng ngựa đi, không quên liếc nhìn về phía Sakura để xác nhận sự an toàn của công chúa cho đến giờ phút này. Seiza đợi Sakura lao đi rồi cũng nhanh chóng bám sát đằng sau. Cả ba con ngựa nhanh chóng tiến lên phía trước. Bóng hai con ngựa cũng dần hiện rõ lên sau màn tuyết trắng....
.... Sakura không thể tin vào những gì diễn ra trước mắt mình. Tuyết không thể che phủ được hết màu đen trên mái tóc đang tung bay trong gió lạnh. Ánh mắt màu đen quen thuộc, sắc như dao bén như đang thôi miên đôi mắt ngọc bích đầy kinh ngạc của cô. Làn gió đưa đẩy hương thơm dìu dịu, thoang thoảng xông thẳng vào mũi Sakura. Con ngựa đằng sau đứng im lìm trong gió. Mái tóc nâu phất phơ bay trong gió, mờ mờ ảo ảo và có gì đó không thật. Hai cặp mắt giấu sau cặp kính đang nhìn cô chăm chú. Chiếc kính không che được hai đôi mắt buồn thăm thẳm.
Giống như Sakura, Nakuru kinh ngạc đến mức suýt hét lên. Nakuru cho dừng ngựa lại, ngay trước mặt hai con ngựa chặn đường, vẻ mặt ngạc nhiên và cả kinh hoàng. Seiza vẫn đề phòng, gương mặt bình thản lạnh lẽo. Mái tóc xám cột dài phía sau bị phủ đầy tuyết. Gió thổi tung mái tóc, đồng thời làm tuyết lả tả rơi xuống....
“Đó là....” – Sakura nói mà không dám chắc vào những gì mình đang nhìn thấy.
Yukito đặt xác của Garraku lên lưng ngựa. Theo như cả anh và Touya nhận xét, đây là một vị chỉ huy tài giỏi, đồng thời cũng là một người rất tốt. Yukito cảm thấy tiếc rẻ khi Garraku là kẻ thù của mình, bởi nếu anh ta là người trong quân Kinomoto, chắc chắn cả ba đã là những người bạn rất tốt. Dù chỉ mới gặp nhau trong một vài phút ngắn ngủi, nói chuyện không được lâu nhưng cả Touya cũng đồng tình với Yukito rằng không thể đánh đồng Garraku với những tên ham mê chém giết trên chiến trường từ xưa đến nay. Touya vẫn cố gắng đè nén cơn đau dữ dội của mình trong sự lo lắng của Yukito. Anh biết, trong thời điểm này, không thể gục ngã. Yukito và Touya phóng ngựa đến chỗ dì Sonomi và cậu nhóc Hiyula.
....Hiyula lăm lăm thanh kiếm, chực đâm vào Sonomi mà nhưng không thành công cho lắm. Lần tấn công đầu tiên, Sonomi đã may mắn tránh được khi vừa hồi phục sức lực một chút. Dù bà cố gắng gạn hỏi, cậu nhóc vẫn không nói gì, căm giận lao vào bà.
Sonomi không tấn công lại, chỉ né đòn. Hiyula là một cậu bé có tài năng và được đặt nhiều kì vọng nhất. Kiếm thuật, cung tên.... đều được Touya, Yukito trực tiếp hướng dẫn. Cậu bé học rất nhanh, trở thành thủ lĩnh của đội quân nhí, tuy chưa thực hiện nhiệm vụ gì nhưng cũng đóng một vai trò không nhỏ trong quá trình tiến đánh triều đình Clow. Tuy nhiên, trong lúc này, khi Hiyula đang ở trong trạng thái vô thức, tức giận đến nỗi không phân biệt được những gì xảy ra xung quanh, những mũi kiếm vốn rất chính xác của cậu bé đâm trượt liên tục và Sonomi không mất mấy công sức để tránh né.
“NHÓC, CHÁU LÀM SAO VẬY?”
Sonomi hét lên hỏi, nhưng vẫn không có được câu trả lời. Ánh mắt cậu bé lúc ấy, có lẽ chỉ còn nhìn thấy những bông tuyết đỏ thẫm đang rơi xuống, bao phủ cả Xứ tuyết thanh khiết bằng màu đỏ ô **c, màu đỏ chứa chan hận thù cùng những tiếng khóc than ai oán. Mắt Hiyula đỏ căm phẫn. Hai hàng nước mắt chảy dài từ đôi mắt vốn rất ngây thơ của cậu bé.
“DỪNG LẠI!”
Bất kể tiếng hét nào cũng không thể đánh thức cậu nhóc khỏi cơn u mê mà cậu đang tự mình tạo ra, nhưng tiếng ra lệnh đầy uy lực đó lại khiến cậu dừng lại trong một thoáng chốc. Cậu bé quay người lại, nhìn lên bằng ánh mắt rực lửa căm thù. Touya ôm chặt lấy ngực, chống chọi với cơn đau đang hoành hành, ngạc nhiên nhìn vào ánh nhìn kì lạ của cậu bé mà chính tay mình đã huấn luyện. Yukito nhảy xuống ngựa, đặt xác của Garraku xuống rồi nhanh chóng chạy lại đỡ Touya khi anh đang gần như sắp rơi xuống.
“Em làm sao vậy, Hiyula?” – Touya hỏi khi đã đặt chân xuống tuyết – “Dì Sonomi là phe mình mà. Kẻ thù rút lui hết rồi, không sao nữa đâu!”
Touya nhẹ nhàng nói, chậm rãi bước đến chỗ Hiyula. Có một điều chính anh cũng không hiểu vì sao, nhưng anh luôn xem cậu nhóc Hiyula giống như người em trai của mình. Một phần cũng do, khi bắt đầu thành lập quân đội, mọi thứ còn thiếu thốn, mẹ của Hiyula trở dạ mà không có người đỡ. Chính vì thế, anh buộc phải làm cái nhiệm vụ cao cả ấy. Hiyula là một cậu bé lớn trước tuổi, có những suy nghĩ già dặn nhưng thật sự vẫn còn rất ngây thơ. Ánh mắt cậu vẫn hồn nhiên giống như bao đứa trẻ. Vậy nhưng bây giờ, đôi mắt ấy không còn vẻ thánh thiện như mọi khi, nó như đang bị thiêu rụi trong sự hận thù chồng chất, giữa những bông tuyết đỏ thẫm và những xác người la liệt.
“ĐỪNG LẠI GẦN ĐÂY!” – Hiyula sau một thoáng ngỡ ngàng, vòng thanh kiếm ra phía trước, chĩa thẳng mũi kiếm vào người Touya, đồng thời lùi lại một bước – “ĐỪNG LẠI GẦN TÔI! TẤT CẢ CÁC NGƯỜI CHẾT HẾT ĐI! TẤT CẢ ----”
Hiyula chợt sững lại. Một bàn tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng và ấm áp đang nắm chắc vai cậu bé, vô hiệu hóa đôi tay cậu khiến thanh kiếm trở lên không có tác dụng.
“Chuyện gì xảy ra vậy, Hiyula?” – Yukito nhẹ nhàng hỏi, tay vẫn giữ chắc hai bờ vai Hiyula – “Có thể nói cho ta nghe được không? Ta có thể giúp em!”
“GIÚP Ư?” – Hiyula hét lên – “CÁC NGƯỜI NÓI GIÚP CHÚNG TA? VẬY TẠI SAO MẸ TA CHẾT? TẠI SAO BA TA CHẾT? TẠI SAO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI PHẢI CHẾT?”
Hiyula gào lên trong nước mắt. Khuôn mặt cậu bé bị bao phủ bởi những hàng nước mắt nóng hổi. Nước mắt chảy xuống tuyết lạnh, làm tuyết tan đi cái giá băng của mình trong chốc lát, nhưng vẫn không xua đi màu đỏ đau thương đã ngấm vào lòng tuyết. Hiyula gục xuống. Tiếng thét gào của cậu bé vang lên trong sự căm phẫn, đau đớn đến vô tận. Touya buồn bã đưa đôi mắt đen của mình nhìn vào những xác người đang nằm ngổn ngang. Tất cả đều đã chết hết. Anh tự hận mình. Tất cả những gì anh làm đã đem lại cái gì thế này? Chỉ có những xác chết nằm trải dài trong màu trắng của tuyết? Và màu đỏ tràn lan trên mặt nước trắng. Sonomi cúi đầu nhìn xuống, mái tóc che khuất đôi mắt của bà. Không ai rõ bà đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào của bà, như mọi khi và như ngay cả lúc Tomoyo ra đi. Yukito xoay người Hiyula lại, ôm chặt lấy cậu bé, để mặc cho nước mắt ướt đẫm ngực áo anh. Cậu bé nức nở:
“Quân sư, tại sao...? Quân sư nói với em, nếu có công chúa trở về, chắc chắn công chúa sẽ đem đến hạnh phúc cho chúng ta, nhưng tại sao?.... Một tên định đâm em từ phía sau, lúc đó em không chú ý, và mẹ lao ra đỡ..... Mẹ chết rồi....”
Những tiếng khóc làm ngắt quãng câu nói của cậu bé. Không gian im lặng. Từ đằng xa, nghe thấp thoáng tiếng đập cánh của những con chim quạ. Thời tiết lạnh giá băng, vẫn không ngăn được mùi máu bay xa, và không ngăn được đàn quạ bay tới.
“Akane bị bọn chúng giết chết.... khi con bé tìm cách tấn công một kẻ đang định tấn công em.... Rồi Akane bị....”
Hiyula lại nấc lên từng đợt, không thể nói hết câu nói đang dở dang. Yukito ghì chặt cậu bé hơn, nhìn quanh chiến trường bằng một đôi mắt đau khổ, xót xa, rồi lại quay sang nhìn Touya đang ngồi trên tuyết, cố gắng chịu đựng mà thấy lòng mình chết lặng. Hiyula ngoan ngoãn đứng im trong vòng tay của Yukito, nhưng bất ngờ, cậu bé đẩy anh ra, nhảy lùi lại phía sau. Thanh kiếm đưa ra phía trước, chỉ vào người Yukito:
“Đúng rồi.... Đúng là thế rồi” - cậu bé nói trong nước mắt – “Chính công chúa Sakura đã gây ra bất hạnh này.... Em phải giết công chúa.... Công chúa không đến, mọi việc sẽ không xảy ra..... Em nhất định sẽ ----”
“BỐP!”
Hiyula dừng lại đột ngột vì cái tát như trời giáng từ phía sau lại. Cậu bé ôm lấy mặt, quay nhìn bằng ánh mắt giận dữ. Đôi mắt màu đen cũng long lên nhìn lại cậu:
“EM ĐANG NÓI CÁI GÌ THẾ?” – Touya hét lên – “TA CẤM EM NÓI LẠI ĐIỀU ĐÓ LẦN NỮA, ĐẶC BIỆT LÀ TRƯỚC MẶT CÔNG CHÚA”
“EM SẼ NÓI” – Hiyula gào lên – “KHÔNG, EM SẼ GIẾT CÔNG CHÚA! CHẮC CHẮN LÀ THẾ. EM SẼ GIẾT CÔ TA.....”
Touya tức giận định giơ tay lên, nhưng nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cậu bé, anh lại từ từ hạ tay xuống. Anh hiểu nỗi căm hận của Hiyula, cả nỗi căm tức của những người đã nằm ở dưới nền tuyết lạnh này. Tuy nhiên, anh muốn bảo vệ Sakura. Anh tin rằng, nếu là Sakura, nhất định mọi việc sẽ ổn. Dù là lúc này, anh vẫn tin chắc chắn như vậy. Hiyula giận dữ như thế, hận thù như thế, chắc chắn cậu bé sẽ làm tất cả những gì có thể để trả thù, cho dù đó là giết Sakura. Để bảo vệ Sakura, Touya cũng sẵn sàng giết cậu bé đang đứng trước mặt anh. Nhưng anh đã không thể làm thế. Anh chỉ cúi đầu, bàn tay vẫn giữ chặt cơn đau dữ dội, đương đầu với cái chết. Touya không biết mình phải làm thế nào. Anh không thể tiếp tục bảo vệ Sakura được nữa, nhưng cũng không muốn làm hại cuộc đời của một cậu bé còn tràn trề tương lai....
“Hiyula, cháu nhìn xem nè!”
Tiếng dì Sonomi reo lên mừng rỡ. Touya ngẩng mặt lên, trong khi Yukito và Hiyula đồng thời quay lại: Sonomi đang ôm trong tay một bé gái xinh xắn.
“AKANE?”
Hiyula hét lên, vất thanh kiếm xuống dưới rồi chạy lại chỗ Sonomi. Sonomi nhẹ nhàng đặt cô bé gái xuống đùi mình quỳ trên tuyết, mỉm cười khẽ dựng cho Akane ngồi thẳng lên:
“Cô bé vẫn còn sống. Ta muốn đi xem xem còn ai sống sót không, nhưng trong số những người thuộc quyền bảo vệ của ta, ngoài cháu ra, chỉ còn cô bé này....”
Hiyula gần như không để ý đến những điều dì Sonomi nói. Cậu bé lay vai cô em gái thật mạnh, làm rung cả người cô bé lên:
“Akane, em mở mắt ra, nhìn anh nè! Akane? AKANE?”
Yukito nhanh chóng bước đến bên ba người, dùng tay nhẹ mở mắt Akane lên. Anh mỉm cười, tiếp tục kiểm tra mạch đập. Sau khi cảm thấy hài lòng vì không tìm thấy vết thương nghiêm trọng nào trên người cô bé, đồng thời hơi thở của Akane rất bình thường, Yukito cởi chiếc áo khoác ngoài, đắp lên người cô bé.
“Akane không sao, chỉ bị ngất đi thôi. Cần giữ ấm cho con bé!”
Yukito dịu dàng xoa đầu Akane. Không biết do sự ấm áp từ chiếc áo, hay từ bàn tay của Yukito, hoặc cũng có thể do tiếng gào thét dữ dội của người anh trai, Akane từ từ mở mắt....
“AKANE....” – Hiyula lao vào người em gái.
CÒN NỮA
“Anh....” – Akane mỉm cười, yếu ớt nói – “.... mọi người không sao chứ? Công chúa vẫn bình yên chứ?”
Nước mắt lăn dài trên mặt Hiyula. Cậu bé gật đầu lia lịa:
“Không sao. Công chúa vẫn bình yên. Công chúa vẫn bình yên....”
“Vậy thì tốt quá! Chỉ cần công chúa bình an....”
Akane cười rạng rỡ rồi từ từ nhắm mắt lại. Hiyula hét lên, nhưng rồi dịu lại sau khi Yukito giải thích cô bé chỉ “ngủ” tạm một lúc. Cậu nhóc yên tâm ôm lấy người em gái. Touya thở dài, vẫn ngồi im phía sau, nhìn tình cảm anh em của hai đứa bé. Cũng giống như anh, chắc chắn giờ đây, Hiyula sẽ yêu quý Akane hơn gấp ngàn, gấp vạn lần trước kia, bởi đó là người cuối cùng có quan hệ máu mủ với cậu bé, và sẽ là người duy nhất cậu bé muốn bảo vệ. Cơn đau tức lại bóp nghẹt ngực anh.
“Dì Sonomi, những đứa trẻ này cần được giữ ấm” – Yukito đứng lên, nhìn Hiyula và Akane, rồi lại đưa mắt ra xa – “Chiếc xe ngựa kia vẫn còn dùng được. Nhờ dì đưa bọn trẻ ra khỏi đây, đi sang bên kia sông Tomoeda, tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi, chữa thương.” – Yukito thở dài, nhìn xuống xác Garraku – “Dì có thể đưa xác người này rời khỏi đây không ạ? Anh ta sống bên ngoài, tốt hơn cũng nên chôn ở nơi ấm áp hơn. Bọn cháu sẽ đi vòng quanh đây xem còn ai sống sót không, ngoài ra cũng phải tìm chỗ chôn cất xác cho những người này nữa. Không thể để họ vùi thân dưới lớp tuyết dày thế này được”
“Dì hiểu rồi, nhưng....” – dì Sonomi mắc chiếc xe vào con ngựa, kéo đến đồng thời nhấc bổng Akane lên, đặt vào trong xe. Đương nhiên việc này khiến Hiyula cũng buộc phải leo lên dù muốn hay không. Yukito giúp Sonomi đưa xác của Garraku lên xe. Chợt Sonomi hét lên khi đưa ánh mắt về phía Touya – “TOUYA, CON SAO THẾ?”
Touya đang nằm vật vã dưới tuyết. Gương mặt anh nhăn nhó đau đớn, hai bàn tay bấu chặt vào ngực. Anh lăn lộn, kiềm chế cơn đau của mình nhưng không thành công như lúc trước. Sonomi định lao lại phía Touya, thì bị bàn tay Yukito chặn lại. Yukito bình thản đi đến bên người bạn thân đang quằn quại đau đớn, mà ánh mắt giật lên từng hồi khiến người ta biết, cái vẻ bình thản ấy chỉ là giả tạo. Yukito quỳ xuống, nâng người Touya lên, ôm chặt anh trong tay. Touya co giật mạnh trong tay Yukito rồi từ từ dịu lại, nằm im lìm trong lúc Yukito cũng từ từ nới lỏng tay ra. Sonomi lo lắng:
“Con sao rồi, Touya?”
Touya cười:
“Dì chắc cũng biết con chỉ có thể sống đến 25 tuổi chứ?”
“Ta biết” – Sonomi nói sau một lúc sững sờ - “Nhưng con đã sắp 26 tuổi rồi. Ta nghĩ đó là do các thầy y nói sai.”
Touya mỉm cười:
“Không sai đâu. Đáng lẽ con đã chết lâu rồi, nhưng nhờ Yukito luôn cho con uống một loại thuốc, vì thế con mới có thể sống đến bây giờ”
“Vậy tại sao không uống nữa, Yukito? Hết rồi à? Dì sẽ đi kiếm cho.”
“Không, vẫn còn rất nhiều” – Yukito lặng lẽ nói – “Nhưng cách làm này là một con dao hai lưỡi. Loại thuốc ấy vốn là một loại thuốc kích thích nguy hiểm, dù cháu đã cố gắng chế biến nhưng không thể tránh được độc tố của nó. Nó không chữa khỏi được bệnh cho Touya, nhưng đủ để làm cho cậu ấy sống thêm một vài năm nữa. Tuy nhiên..... Nếu nó dùng quá liều sẽ sinh ra một tác dụng phụ nguy hiểm, gây lên các cơn đau quằn quại, rồi từ từ mất tác dụng. Mà.....” - Giọng Yukito đau đớn, như đã làm một việc không nên làm – “..... từ cái ngày Tomoyo chết, thuốc đã đến giới hạn rồi..... Và cho đến lúc này thì thuốc cũng không còn tác dụng nữa....”
Sonomi lặng đi. Khuôn mặt bà hơi đanh lại nhưng không để lộ cảm xúc gì ra ngoài. Đây là điều khiến người ta thấy khâm phục nhất ở Sonomi. Bà luôn giấu đi được tâm trạng thật sự của mình, chỉ để ra ngoài một bộ mặt bàng quan, một ánh mắt lạnh lùng. Bà chỉ giữ im lặng, ngồi yên, để mặc cho tuyết chờn vờn đùa nhịch trên mái tóc ngắn thẳng. Sonomi kéo mũ áo chùm lên đầu, đứng lên:
“Chúng ta đi thôi. Cần phải làm gì đó cho Touya. Có lẽ sẽ có cách gì cứu được con.”
Touya khẽ lắc đầu:
“Cám ơn dì, nhưng không cần đâu.” – anh khẽ mỉm cười buồn bã – “số mệnh là số mệnh. Yukito đã từng nói, mọi việc xảy ra hôm nay đều đã được sắp xếp trước, chỉ là mình không biết nó sẽ xảy ra và diễn biến như thế nào mà thôi. Dì đừng bận tâm đến con, con nghỉ một lúc sẽ đỡ thôi. Sau khi chôn cất người chết và tìm cách cứu chữa những người sống, con sẽ đi tìm dì”
“Nhưng.....” – Sonomi phân vân. Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của đứa cháu, bà thở dài – “Thôi được. Vậy.... Làm sao chúng ta tìm được nhau? Cả Sakura và hai vị ‘Đại hộ pháp’ kia nữa? Các trưởng lão,... Mọi người đều chết cả rồi, gia tộc chúng ta chẳng lẽ sẽ kết thúc như thế này sao?”
“Không đâu” – Touya nói một cách chắc chắn - “Gia tộc chúng ta cần phải tồn tại cho đến khi phục hồi được, tiêu diệt triều đình hiện tại và trở lại với vị thế vốn có của Kinomoto. Tất cả những người còn sống sót nhất định sẽ nhanh chóng trở về, tái ngộ với nhau. Và lúc đó, cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.”
Ánh mắt Touya tự tin, cương quyết, anh chỉ mỉm cười, không nói thêm nữa. Chỉ có tuyết trắng nhẹ nhàng buông xuống người chàng trai, tiếng gió thổi vi vu trong không gian tĩnh lặng đầy mùi chết chóc. Sonomi tự biết không thể hỏi thêm được gì. Dù sao bà cũng đã từng chăm sóc Touya một thời gian ngắn, trước khi “Tam gia huyền thoại” chính thức xông trận, hơn nữa, kinh nghiệm nói chuyện với Touya bà đã học được khá nhiều từ Sakura, nên Sonomi hiểu khi Touya không muốn nói thì hỏi chỉ tốn công. Sonomi nhảy lên xe ngựa, phóng đi. Chiến trường toàn máu. Tuyết đỏ ngập tràn cả thung lũng. Hương tuyết lạnh lẽo giờ đây bốc lên mùi tanh khó chịu và mùi hôi của bầy quạ liều lĩnh. Có những con quạ vội vã bay đi ngay vì không chịu được cái lạnh ở đây. Cơn đau dày xé từng trận trong cơ thể Touya, khiến cả người anh muốn nổ tung ra vì quá đau đớn. Yukito cúi mặt, xót xa nhìn người bạn của mình. Anh biết, nếu không tiếp tục cho Touya dùng thuốc, Touya sẽ chết sớm hơn, nhưng cũng không phải chịu cảnh đau đớn này. Yukito tự trách mình đã quá dễ dãi trước những yêu cầu của bạn, khiến giờ đây, Touya khổ sở vật vã. Dường như hiểu được suy nghĩ của Yukito, Touya kéo tay anh, khẽ mỉm cười. Nước mắt chảy xuống khuôn mặt tái xám, nhăn nhúm lại vì đau đớn của Touya, Yukito gục đầu vào ngực anh. Touya chỉ im lặng. Tuyết như muốn bao phủ lấy cả hai người, lặng lẽ đàn lên khúc ca tiễn đưa linh hồn người đã chết. Tiếng tuyết khóc ai oán, thương xót những xác người đã bắt đầu bị đàn quạ bu kín. Tuyết muốn che giấu chúng, để những người đó được chết toàn thây nhưng bất lực. Tuyết lại hát một bản nhạc buồn đau, giật lên từng đợt với cơn đau của Touya....
“Đừng trách mình, Yukito.... Dù sao thì, việc sử dụng thuốc là do tớ yêu cầu.... Tớ chấp nhận đau đớn để bảo vệ được Sakura..... Đây là kết cục do chính tớ lựa chọn”
“Nhưng.....” – Yukito cố gắng nén chặt nước mắt mà chúng vẫn tiếp tục trào ra.
“Được rồi” - lời Touya đầy uy lực dù giọng nói yếu ớt – “Mong ước cúôi cùng của tớ.... dù sao thì tớ cũng chết, nhưng tớ hi vọng cái chết của tớ vẫn có thể giúp gì cho Sakura. Tớ không muốn chết một cách vô ích....”
“Ý cậu là.....?” – Yukito ngạc nhiên – “Chẳng lẽ.....Cậu....”
Touya mỉm cười, nhìn vào màn tuyết trắng đang lạnh lẽo bao phủ. Tuyết trắng từ từ rơi xuống, rồi dần dần biến đổi thành màu đỏ thẫm đau thương. Anh lặng lẽ nói:
“Người đó đến rồi....Người mà tớ vẫn đang chờ đợi..... Người sẽ giúp tớ thực hiện mong ước cuối cùng.....”
Yukito quay người lại phía sau. Từ hướng Thảo nguyên chết, một bóng người đang chậm rãi đi lại. Con ngựa cao vẫn thong dong từng bước nhịp nhàng, như hòa mình vào điệu nhảy của tuyết. Ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng nhìn xuyên qua cái làn tuyết băng giá. Yukito thốt lên kinh ngạc:
“Ngươi là.....?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.