Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài
Chương 111:
Tiểu Linh
10/12/2021
Cô đỡ lấy Kiều Khinh Tuyết rồi lẳng lặng đi theo Triệu Mặc, thế nhưng hình ảnh Lục Nghệ Thần dìu lấy Tô Nhã cứ liên tục ám ảnh trong tâm trí cô khiến cô không thể thoát khỏi cảm giác đau nhức trong lồng ngực. Kiều Khinh Tuyết quá nặng nên cô không thể bước nhanh hơn được nữa, lúc cô miễn cưỡng dìu Kiều Khinh Tuyết ra khỏi Hoa Đô thì Lục Nghệ Thần và Tô Nhã đã lên xe từ lâu rồi.
Cố Nhược Hy không dám quay đầu lại nhìn, cô sợ rằng chất lỏng nóng hổi trong mắt mình sẽ trào ra ngoài.
Thật sự cô không tài nào hiểu được từ lúc nào mà bản thân lại trở nên không thể nhìn Lục Nghệ Thần đi cùng người phụ nữ khác, nhất là Tô Nhã. Cô khắc chế khó chịu trong lòng rồi chật vật đỡ Kiều Khinh Tuyết vào trong xe.
Cố Nhược Hy cúi thấp đầu, rõ ràng cô đã nói với bản thân chớ nên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhưng sau cùng vẫn không thể nhịn được mà dõi theo. Cô trông thấy Lục Nghệ Thần lái xe đi và Tô Nhã ngồi ở ghế phó, một cánh tay của cô ta vẫn còn vòng qua cổ anh…
Cố Nhược Hy lại đột ngột cúi thấp đầu, lúc này cô mới hiểu ta được tư vị trong lòng là gì.
Cô dùng sức ấn lên vị trí của trái tim rồi tự hỏi bản thân có phải đang tự ngược hay không? Vì sao cô phải để tâm đến bọn họ? Hai người họ vốn yêu nhau sâu đậm, là cô cứ muốn xen vào, hôn nhân giữa cô và Lục Nghệ Thần chỉ là giả dối chứ không hề có mối quan hệ đích thực nào cả.
Cô ôm chặt lấy Kiều Khinh Tuyết người đang say đến bất tỉnh nhân sự: “Kiều Kiều, tại sao chúng ta cứ phải tự làm khó bản thân vậy?”
Kỳ Thiếu Cẩn đứng trước xe ở một chỗ không xa, anh ta chậm rãi châm cho mình một điếu thuốc rồi hút một ngụm sâu. Vừa nhìn theo chiếc Bentley chạy đi, Kỳ Thiếu Cẩn cong khóe môi cười đến tà ác: “Lục Nghệ Thần, phát sinh tin đồn không rõ ràng với bạn gái cũ thì tôi xem anh có thể chịu được không.”
....
“Sao em lại say thành bộ dáng này?”
Hai người đã về đến bên ngoài căn biệt thự của Tô Nhã nhưng cánh tay cô ta vòng qua cổ anh như cũ, hệt như lúc hai người còn đang quen nhau, cô ta rất thích.
Ánh mắt thâm trầm của Lục Nghệ Thần nhìn sang Tô Nhã, trái tim vốn bình tĩnh của anh vì ánh mắt tổn thương của Tô Nhã làm cho dao động.
“Thần, thật sự là anh sao?” Hình như Tô Nhã hoàn toàn nhìn không rõ người trước mặt là ai, cô ta mê mang hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên quai hàm góc cạnh của Lục Nghệ Thần.
“Về đến nhà em rồi.” Giọng nói của Lục Nghệ Thần rất trầm, sắc mặt của anh có chút cau có.
Thế nhưng Tô Nhã lại lắc đầu, cô ta chu đôi môi hồng hào của mình rồi dán lên người Lục Nghệ Thần: “Em không về, em muốn đi cùng anh.”
Tô Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, mang theo vài phần làm nũng. Cô ta vẫn giống trước đây, nhắm mắt chờ đợi nụ hôn từ Lục Nghệ Thần. Thế nhưng, cô ta chờ cả nửa ngày cũng không thấy anh làm ra động tác gì nên mở đôi mắt đẹp ra, nghi hoặc mà nhìn lấy anh.
“Thần, sao anh không hôn em!”
“Đủ rồi Tô Nhã!” Lục Nghệ Thần tức giận hét lên làm cho Tô Nhã tỉnh rượu hơn phân nửa.
“Em đã đính hôn rồi và tôi cũng đã kết hôn, chúng ta nên giữ khoảng cách!” Lời nói lạnh lẽo của anh khiến Tô Nhã trở về với hiện thực. Cô ta cố gắng nở nụ cười nhưng trông càng thảm hại.
“Anh vì cô ấy mà giữ thân như ngọc sao?” Cô ta nói với giọng trào phúng, ánh mắt mang theo oán hận nhìn anh làm cho Lục Nghệ Thần khẽ giật mình.
Sắc mặt của anh cứng ngắc, không nói một lời.
Trong giọng cười của Tô Nhã chợt mang theo nức nở: “Thật sự em rất khó chịu, trong lòng em vẫn đau. Em luôn cố gắng không đi tìm anh, không gọi và gặp anh, lúc thấy tin tức về anh thì em sẽ lướt qua hết! Em làm vậy để trái tim em không phải đau như vậy nữa! Em sợ bản thân sẽ nhịn không được mà gọi điện cho anh, nhịn không được mà tìm anh và làm phiền anh và cô ấy! Vì trước giờ em chưa từng thấy qua anh cười vui vẻ và hạnh phúc như vậy, cho dù lúc anh và em còn quen nhau thì nụ cười của anh cũng chưa từng ấm đến vào lòng như vậy. Có phải anh rất vui khi ở bên cô ấy không? Anh đã không còn yêu em mà yêu cô ấy rồi đúng không?”
“Không có.” Lục Nghệ Thần trả lời như chém đinh chặt sắt. Đôi mắt của Tô Nhã như có lại ánh sáng của hy vọng, cô ta ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh bằng ánh mắt thâm tình. Cô ta đưa hai tay mềm mại của mình vòng lên cổ của anh.
Thật sự cô ta rất thích ôm lấy anh như vậy, chỉ có như vậy mới khiến cô ta cảm thấy mình là một người phụ nữ cần được yêu thương ở trước mặt anh.
“Thần, là thật sao? Anh không yêu cô ấy, trong lòng anh vẫn còn em đúng chứ? Em không muốn phá hoại hôn nhân của anh… nhưng mà em vẫn nhịn không được nhớ đến anh, nhịn không được muốn quay lại với anh. Em xin anh hãy tha thứ cho cách suy nghĩ của em. Em thật sự rất yêu anh, chưa có một giây nào mà em không nhớ về anh, em nhớ anh đến phát điên rồi! Em sắp không chịu nổi rồi Thần à, chúng ta trở về như xưa có được không? Về lại như trước đây, có được không?”
Rõ ràng cơ thể của Lục Nghệ Thần hơi cứng lại, lúc nhìn thấy gương mặt của Tô Nhã mang theo nước mắt khiến anh do dự.
Tô Nhã bắt lấy khoảnh khắc anh đang xúc động mà hôn lên môi anh, dùng sức cạy mở miệng anh…
Cố Nhược Hy không dám quay đầu lại nhìn, cô sợ rằng chất lỏng nóng hổi trong mắt mình sẽ trào ra ngoài.
Thật sự cô không tài nào hiểu được từ lúc nào mà bản thân lại trở nên không thể nhìn Lục Nghệ Thần đi cùng người phụ nữ khác, nhất là Tô Nhã. Cô khắc chế khó chịu trong lòng rồi chật vật đỡ Kiều Khinh Tuyết vào trong xe.
Cố Nhược Hy cúi thấp đầu, rõ ràng cô đã nói với bản thân chớ nên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhưng sau cùng vẫn không thể nhịn được mà dõi theo. Cô trông thấy Lục Nghệ Thần lái xe đi và Tô Nhã ngồi ở ghế phó, một cánh tay của cô ta vẫn còn vòng qua cổ anh…
Cố Nhược Hy lại đột ngột cúi thấp đầu, lúc này cô mới hiểu ta được tư vị trong lòng là gì.
Cô dùng sức ấn lên vị trí của trái tim rồi tự hỏi bản thân có phải đang tự ngược hay không? Vì sao cô phải để tâm đến bọn họ? Hai người họ vốn yêu nhau sâu đậm, là cô cứ muốn xen vào, hôn nhân giữa cô và Lục Nghệ Thần chỉ là giả dối chứ không hề có mối quan hệ đích thực nào cả.
Cô ôm chặt lấy Kiều Khinh Tuyết người đang say đến bất tỉnh nhân sự: “Kiều Kiều, tại sao chúng ta cứ phải tự làm khó bản thân vậy?”
Kỳ Thiếu Cẩn đứng trước xe ở một chỗ không xa, anh ta chậm rãi châm cho mình một điếu thuốc rồi hút một ngụm sâu. Vừa nhìn theo chiếc Bentley chạy đi, Kỳ Thiếu Cẩn cong khóe môi cười đến tà ác: “Lục Nghệ Thần, phát sinh tin đồn không rõ ràng với bạn gái cũ thì tôi xem anh có thể chịu được không.”
....
“Sao em lại say thành bộ dáng này?”
Hai người đã về đến bên ngoài căn biệt thự của Tô Nhã nhưng cánh tay cô ta vòng qua cổ anh như cũ, hệt như lúc hai người còn đang quen nhau, cô ta rất thích.
Ánh mắt thâm trầm của Lục Nghệ Thần nhìn sang Tô Nhã, trái tim vốn bình tĩnh của anh vì ánh mắt tổn thương của Tô Nhã làm cho dao động.
“Thần, thật sự là anh sao?” Hình như Tô Nhã hoàn toàn nhìn không rõ người trước mặt là ai, cô ta mê mang hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên quai hàm góc cạnh của Lục Nghệ Thần.
“Về đến nhà em rồi.” Giọng nói của Lục Nghệ Thần rất trầm, sắc mặt của anh có chút cau có.
Thế nhưng Tô Nhã lại lắc đầu, cô ta chu đôi môi hồng hào của mình rồi dán lên người Lục Nghệ Thần: “Em không về, em muốn đi cùng anh.”
Tô Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, mang theo vài phần làm nũng. Cô ta vẫn giống trước đây, nhắm mắt chờ đợi nụ hôn từ Lục Nghệ Thần. Thế nhưng, cô ta chờ cả nửa ngày cũng không thấy anh làm ra động tác gì nên mở đôi mắt đẹp ra, nghi hoặc mà nhìn lấy anh.
“Thần, sao anh không hôn em!”
“Đủ rồi Tô Nhã!” Lục Nghệ Thần tức giận hét lên làm cho Tô Nhã tỉnh rượu hơn phân nửa.
“Em đã đính hôn rồi và tôi cũng đã kết hôn, chúng ta nên giữ khoảng cách!” Lời nói lạnh lẽo của anh khiến Tô Nhã trở về với hiện thực. Cô ta cố gắng nở nụ cười nhưng trông càng thảm hại.
“Anh vì cô ấy mà giữ thân như ngọc sao?” Cô ta nói với giọng trào phúng, ánh mắt mang theo oán hận nhìn anh làm cho Lục Nghệ Thần khẽ giật mình.
Sắc mặt của anh cứng ngắc, không nói một lời.
Trong giọng cười của Tô Nhã chợt mang theo nức nở: “Thật sự em rất khó chịu, trong lòng em vẫn đau. Em luôn cố gắng không đi tìm anh, không gọi và gặp anh, lúc thấy tin tức về anh thì em sẽ lướt qua hết! Em làm vậy để trái tim em không phải đau như vậy nữa! Em sợ bản thân sẽ nhịn không được mà gọi điện cho anh, nhịn không được mà tìm anh và làm phiền anh và cô ấy! Vì trước giờ em chưa từng thấy qua anh cười vui vẻ và hạnh phúc như vậy, cho dù lúc anh và em còn quen nhau thì nụ cười của anh cũng chưa từng ấm đến vào lòng như vậy. Có phải anh rất vui khi ở bên cô ấy không? Anh đã không còn yêu em mà yêu cô ấy rồi đúng không?”
“Không có.” Lục Nghệ Thần trả lời như chém đinh chặt sắt. Đôi mắt của Tô Nhã như có lại ánh sáng của hy vọng, cô ta ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh bằng ánh mắt thâm tình. Cô ta đưa hai tay mềm mại của mình vòng lên cổ của anh.
Thật sự cô ta rất thích ôm lấy anh như vậy, chỉ có như vậy mới khiến cô ta cảm thấy mình là một người phụ nữ cần được yêu thương ở trước mặt anh.
“Thần, là thật sao? Anh không yêu cô ấy, trong lòng anh vẫn còn em đúng chứ? Em không muốn phá hoại hôn nhân của anh… nhưng mà em vẫn nhịn không được nhớ đến anh, nhịn không được muốn quay lại với anh. Em xin anh hãy tha thứ cho cách suy nghĩ của em. Em thật sự rất yêu anh, chưa có một giây nào mà em không nhớ về anh, em nhớ anh đến phát điên rồi! Em sắp không chịu nổi rồi Thần à, chúng ta trở về như xưa có được không? Về lại như trước đây, có được không?”
Rõ ràng cơ thể của Lục Nghệ Thần hơi cứng lại, lúc nhìn thấy gương mặt của Tô Nhã mang theo nước mắt khiến anh do dự.
Tô Nhã bắt lấy khoảnh khắc anh đang xúc động mà hôn lên môi anh, dùng sức cạy mở miệng anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.