Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài
Chương 112: Giả vờ đơn thuần.
Tiểu Linh
10/12/2021
Tô Nhã hôn Lục Nghệ Thần, anh thế mà thật sự không nhúc nhích, cuối cùng vẫn để cô đầu hàng, chậm rãi buông anh ra, cúi đầu cười khổ, nước mắt lớn dài.
“Xin lỗi, nếu không phải do em uống rượu, em thật sự không có dũng khí như vậy.” Nước mắt Tô Nhã rơi trên lòng bàn tay của anh, ngón tay của anh có chút động, muốn ôm chặt cô nhưng cuối cùng nhịn lại được.
“Đừng lúc nào cũng uống rượu, em trước kia có thích uống rượu đâu.” Giọng nói có phần ngột ngạt của Lục Nghệ Thần làm tia hy vọng le lói trong lòng Tô Nhã lại chìm vào bóng tối.
Hóa ra anh không thể chịu đựng thêm cho cô một chút ấm áp, chỉ đưa lời khuyên lạnh lùng như thế.
“Bởi vì ở đây rất đau!” Tô Nhã dùng sức chút lấy ngực của mình, “Đó là lý do tại sao em uống! Em muốn dùng rượu để làm tê liệt trái tim và tê liệt mọi cảm giác của mình, để nó không đau. Anh có biết cảm giác này không? Ngày ngày anh mang theo vợ khoe tình cảm anh có bao giờ nghĩ tim em sẽ đau không? Cái cảm giác đau đớn, sâu thẳm đó, anh đã thực sự trải qua chưa? Em sợ anh không có nó.! Bởi vì anh căn bản không có trái tim nào cả! Còn em là người duy nhất không thể kìm được nỗi đau. Em nóng lòng muốn lao đến anh để anh ly hôn với cô ấy! Nhưng em không muốn hủy hoại hôn nhân anh. Em đè nén nó bằng rượu. Để em có thể quên đi nỗi đau!"
Nước mắt của Tô Nhã làm ướt lòng bàn tay Lục Nghệ Thần, rốt cuộc làm trái tim băng giá kia của anh nổi lên một tia đau đớn. Khóe môi mím chặt của anh khẽ nhúc nhích, như muốn nói điều gì đó, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Tô Nhã, thật lâu không nói lời nào.
Tô Nhã nhìn sâu vào mắt anh, khoảng cách mờ mịt trong mắt chính là lưỡi dao sắc bén nhất cứa vào tim cô. Nở một nụ cười, giọt nước mắt lại càng trào dâng.
“Nhìn xem, anh cự tuyệt em! Em biết ngay sẽ như thế mà! Đau mà em không chịu được! Anh thật tàn nhẫn! Anh đã quên hết sạch bảy năm tình cảm của hai ta rồi. Vì một cô gái mới quen vài ngày trước đây, anh thật sự quên hết rồi! Quên đi 7 năm quan hệ của chúng ta, quên mất không còn một mảnh! Không tại trong lòng anh một chút nào nữa rồi.”
Tô Nhã vừa khóc vừa đập mạnh vào ngực Lục Nghệ Thần trút đi nỗi đau, đôi mắt ngấn lệ không nhìn thấy vẻ mặt xa lánh của anh, cô vẫn tự mắng mình: "Mình thật sự thất bại! Chưa bao giờ mình thấy mình thất bại như thế này! Người yêu dấu của em ơi! Bảy năm qua cố gắng, chỉ bắt được không khí! Em thực sự thất bại! "
“Vì sao tôi cảm thấy, là em từ bỏ trước.” Đôi môi của Lục Nghệ Thần mím chặt, cuối cùng thấp giọng nói.
...... Tô Nhã trầm mặc, nửa ngày ngửa đầu cười một tiếng, để cho giọt nước mắt muốn rơi lần nữa chảy ngược vào trong mắt, "Em không bỏ cuộc, nhưng emmệt và muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng ngay khi em chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc đó, chính anh đã bỏ cuộc. "
"Nhưng là tôi ..." Lục Nghiễn Thành không nói gì thêm, đôi mắt vừa có chút nhu tình giờ lại băng giá tiếp.
Anh không muốn nói rằng đêm đó anh đã chuẩn bị nhẫn cưới và sẵn sàng kết hôn với Tô Nhã, không còn bận tâm Khả Hinh phản đối, nhưng Tô Nhã nhưng không có đến, người đến lại là Cố Nhược Hi.
“Nếu em bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.” Anh trầm giọng lẩm bẩm.
"Anh nói dễ dàng như vậy! Bảy năm, em được gì? Em đã chờ, đợi anh bảy năm, chờ Khả Hinh chấp nhận hôn sự của chúng ta! Nhưng cuối cùng, anh lại cưới một người phụ nữ khác! Chỉ vì Khả Hinh không thể tiếp nhận, anh cũng không chấp nhận em! Coi em là cái gì chứ? Áp lực trong gia đình, nỗi đau trong lòng, anh đã thực sự trải qua chưa? Anh có yêu em thật lòng không? Giờ em thật sự nghi ngờ. "
Lục Nghệ Thần hoàn toàn im lặng, dùng lòng bàn tay ôm chặt vô lăng trước mặt, cố gắng đẩy Tô Nhã ra khỏi người mình, nhưng cuối cùng lại chịu không nổi.
“Anh thật sự yêu Cố Nhược Hy kia rồi sao? Chỉ là anh chưa phát giác ra thôi…” Tô Nhã đang nói, chợt thấy cánh môi bên trên mát lạnh, Lục Nghệ Thần vậy mà rất bá đạo, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Tô Nhã tròn mắt ngạc nhiên, cô không thể tin được rằng anh sẽ chủ động hôn cô.
Trong giây tiếp theo, cô nhắm mắt cười, bám chặt cổ Lục Nghệ Thần, thân thể hoàn toàn dính vào cánh tay anh, chật vật tiếp nhận anh, sợ rằng nụ hôn hiếm hoi này sẽ bị anh vội vàng kết thúc.
Khi kết thúc nụ hôn, Tô Nhã bắt đầu xé toạc áo sơ mi của Lục Nghệ, để lộ một vùng da lớn trên ngực anh, nụ hôn của cô đọng lại trên da anh, đốt cháy bản năng làm một người đàn ông bình thường của anh …
Cố Nhược Hy dùng hết sức nâng Kiều Khinh Tuyết đến biệt thực Ân Khải, bởi vì kiều Khinh Tuyết đang rất gấp nên cô chỉ có thể mượn phòng tắm.
Ân Khải loạng choạng say đến mức phải xông vào phòng tắm, Cố Nhược Hy vội vàng ngăn lại, "Anh đợi một lát, đợi lát nữa."
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xả nước từ phòng tắm, cửa phòng cũng bị Ân Khải mở tung, cô không ngờ lại nhìn thấy Khinh Tuyết quần áo xộc xệch đang ở bên cạnh bồn cầu, chiếc váy ngắn cũn cỡn lộ ra nội y, Cố Nhược Hy vội vàng đưa tay lên đưa tay lên che cho cô ấy.
Ân Khải cười xấu xa, "Tôi đã nhìn thấy nhìn hơn thế, che cái gì chứ.”
Anh ta thực sự bắt đầu cởi thắt lưng của mình trước mặt hai người phụ nữ để đi vệ sinh.
Cố Nhược Hy vội vàng kéo Kiều Khinh Tuyết dậy và lao ra khỏi phòng tắm, nhưng Kiều Khinh Tuyết vấp phải cửa, nên cả hai cùng nhau ngã xuống đất. Cố Nhược Hy té bẹp dí, ngực cô đau nhói, "Chúa ơi, sao tôi lại chăm sóc cho hai người say rượu."
Ân Khải loạng choạng bước ra và bắt đầu cởi quần áo khi anh bước đến chiếc giường lớn của mình.
Cố Nhược Hy vội vàng đỡ Kiều Khinh Tuyết lên, cố gắng thoát khỏi phòng của Ân Khải nhưng Kiều Khinh Tuyết bất ngờ đẩy cô ra và chạy đến chỗ nhà vệ sinh để nôn mửa.
“A! Thật là!” Cố Nhược Hy tức giận nghiến răng, nhanh chóng thu dọn ô uế. Vừa định lôi Kiều Khinh Tuyết ra ngoài, lại nghe thấy Ân Khải nôn mửa.
“Ad! Các người thật sự là!” Cố Nhược Hy tranh thủ thời gian giúp Ân Khải dọn dẹp rác rưởi.
“Xin lỗi, nếu không phải do em uống rượu, em thật sự không có dũng khí như vậy.” Nước mắt Tô Nhã rơi trên lòng bàn tay của anh, ngón tay của anh có chút động, muốn ôm chặt cô nhưng cuối cùng nhịn lại được.
“Đừng lúc nào cũng uống rượu, em trước kia có thích uống rượu đâu.” Giọng nói có phần ngột ngạt của Lục Nghệ Thần làm tia hy vọng le lói trong lòng Tô Nhã lại chìm vào bóng tối.
Hóa ra anh không thể chịu đựng thêm cho cô một chút ấm áp, chỉ đưa lời khuyên lạnh lùng như thế.
“Bởi vì ở đây rất đau!” Tô Nhã dùng sức chút lấy ngực của mình, “Đó là lý do tại sao em uống! Em muốn dùng rượu để làm tê liệt trái tim và tê liệt mọi cảm giác của mình, để nó không đau. Anh có biết cảm giác này không? Ngày ngày anh mang theo vợ khoe tình cảm anh có bao giờ nghĩ tim em sẽ đau không? Cái cảm giác đau đớn, sâu thẳm đó, anh đã thực sự trải qua chưa? Em sợ anh không có nó.! Bởi vì anh căn bản không có trái tim nào cả! Còn em là người duy nhất không thể kìm được nỗi đau. Em nóng lòng muốn lao đến anh để anh ly hôn với cô ấy! Nhưng em không muốn hủy hoại hôn nhân anh. Em đè nén nó bằng rượu. Để em có thể quên đi nỗi đau!"
Nước mắt của Tô Nhã làm ướt lòng bàn tay Lục Nghệ Thần, rốt cuộc làm trái tim băng giá kia của anh nổi lên một tia đau đớn. Khóe môi mím chặt của anh khẽ nhúc nhích, như muốn nói điều gì đó, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Tô Nhã, thật lâu không nói lời nào.
Tô Nhã nhìn sâu vào mắt anh, khoảng cách mờ mịt trong mắt chính là lưỡi dao sắc bén nhất cứa vào tim cô. Nở một nụ cười, giọt nước mắt lại càng trào dâng.
“Nhìn xem, anh cự tuyệt em! Em biết ngay sẽ như thế mà! Đau mà em không chịu được! Anh thật tàn nhẫn! Anh đã quên hết sạch bảy năm tình cảm của hai ta rồi. Vì một cô gái mới quen vài ngày trước đây, anh thật sự quên hết rồi! Quên đi 7 năm quan hệ của chúng ta, quên mất không còn một mảnh! Không tại trong lòng anh một chút nào nữa rồi.”
Tô Nhã vừa khóc vừa đập mạnh vào ngực Lục Nghệ Thần trút đi nỗi đau, đôi mắt ngấn lệ không nhìn thấy vẻ mặt xa lánh của anh, cô vẫn tự mắng mình: "Mình thật sự thất bại! Chưa bao giờ mình thấy mình thất bại như thế này! Người yêu dấu của em ơi! Bảy năm qua cố gắng, chỉ bắt được không khí! Em thực sự thất bại! "
“Vì sao tôi cảm thấy, là em từ bỏ trước.” Đôi môi của Lục Nghệ Thần mím chặt, cuối cùng thấp giọng nói.
...... Tô Nhã trầm mặc, nửa ngày ngửa đầu cười một tiếng, để cho giọt nước mắt muốn rơi lần nữa chảy ngược vào trong mắt, "Em không bỏ cuộc, nhưng emmệt và muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng ngay khi em chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc đó, chính anh đã bỏ cuộc. "
"Nhưng là tôi ..." Lục Nghiễn Thành không nói gì thêm, đôi mắt vừa có chút nhu tình giờ lại băng giá tiếp.
Anh không muốn nói rằng đêm đó anh đã chuẩn bị nhẫn cưới và sẵn sàng kết hôn với Tô Nhã, không còn bận tâm Khả Hinh phản đối, nhưng Tô Nhã nhưng không có đến, người đến lại là Cố Nhược Hi.
“Nếu em bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.” Anh trầm giọng lẩm bẩm.
"Anh nói dễ dàng như vậy! Bảy năm, em được gì? Em đã chờ, đợi anh bảy năm, chờ Khả Hinh chấp nhận hôn sự của chúng ta! Nhưng cuối cùng, anh lại cưới một người phụ nữ khác! Chỉ vì Khả Hinh không thể tiếp nhận, anh cũng không chấp nhận em! Coi em là cái gì chứ? Áp lực trong gia đình, nỗi đau trong lòng, anh đã thực sự trải qua chưa? Anh có yêu em thật lòng không? Giờ em thật sự nghi ngờ. "
Lục Nghệ Thần hoàn toàn im lặng, dùng lòng bàn tay ôm chặt vô lăng trước mặt, cố gắng đẩy Tô Nhã ra khỏi người mình, nhưng cuối cùng lại chịu không nổi.
“Anh thật sự yêu Cố Nhược Hy kia rồi sao? Chỉ là anh chưa phát giác ra thôi…” Tô Nhã đang nói, chợt thấy cánh môi bên trên mát lạnh, Lục Nghệ Thần vậy mà rất bá đạo, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Tô Nhã tròn mắt ngạc nhiên, cô không thể tin được rằng anh sẽ chủ động hôn cô.
Trong giây tiếp theo, cô nhắm mắt cười, bám chặt cổ Lục Nghệ Thần, thân thể hoàn toàn dính vào cánh tay anh, chật vật tiếp nhận anh, sợ rằng nụ hôn hiếm hoi này sẽ bị anh vội vàng kết thúc.
Khi kết thúc nụ hôn, Tô Nhã bắt đầu xé toạc áo sơ mi của Lục Nghệ, để lộ một vùng da lớn trên ngực anh, nụ hôn của cô đọng lại trên da anh, đốt cháy bản năng làm một người đàn ông bình thường của anh …
Cố Nhược Hy dùng hết sức nâng Kiều Khinh Tuyết đến biệt thực Ân Khải, bởi vì kiều Khinh Tuyết đang rất gấp nên cô chỉ có thể mượn phòng tắm.
Ân Khải loạng choạng say đến mức phải xông vào phòng tắm, Cố Nhược Hy vội vàng ngăn lại, "Anh đợi một lát, đợi lát nữa."
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xả nước từ phòng tắm, cửa phòng cũng bị Ân Khải mở tung, cô không ngờ lại nhìn thấy Khinh Tuyết quần áo xộc xệch đang ở bên cạnh bồn cầu, chiếc váy ngắn cũn cỡn lộ ra nội y, Cố Nhược Hy vội vàng đưa tay lên đưa tay lên che cho cô ấy.
Ân Khải cười xấu xa, "Tôi đã nhìn thấy nhìn hơn thế, che cái gì chứ.”
Anh ta thực sự bắt đầu cởi thắt lưng của mình trước mặt hai người phụ nữ để đi vệ sinh.
Cố Nhược Hy vội vàng kéo Kiều Khinh Tuyết dậy và lao ra khỏi phòng tắm, nhưng Kiều Khinh Tuyết vấp phải cửa, nên cả hai cùng nhau ngã xuống đất. Cố Nhược Hy té bẹp dí, ngực cô đau nhói, "Chúa ơi, sao tôi lại chăm sóc cho hai người say rượu."
Ân Khải loạng choạng bước ra và bắt đầu cởi quần áo khi anh bước đến chiếc giường lớn của mình.
Cố Nhược Hy vội vàng đỡ Kiều Khinh Tuyết lên, cố gắng thoát khỏi phòng của Ân Khải nhưng Kiều Khinh Tuyết bất ngờ đẩy cô ra và chạy đến chỗ nhà vệ sinh để nôn mửa.
“A! Thật là!” Cố Nhược Hy tức giận nghiến răng, nhanh chóng thu dọn ô uế. Vừa định lôi Kiều Khinh Tuyết ra ngoài, lại nghe thấy Ân Khải nôn mửa.
“Ad! Các người thật sự là!” Cố Nhược Hy tranh thủ thời gian giúp Ân Khải dọn dẹp rác rưởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.