Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài
Chương 93:
Tiểu Linh
10/12/2021
Lục Nghệ Thần vươn ngón tay trỏ ra lắc lắc: "Cô đã bỏ lỡ cơ hội thêm điều khoản rồi."
"Anh…"
"Tôi là thương nhân, không thích nhất hành vi sau khi ký hợp đồng rồi mà đối phương lại hủy hợp đồng." Lục Nghệ Thần quay người đi được hai bước, lại quay đầu lại: "Nếu cô không nói cho tôi biết hộ khẩu nhà cô để ở đâu thì tôi sẽ gọi điện tới bệnh viện hỏi mẹ cô."
Cố Nhược Hy vội lắc đầu: "Sao phải gấp như vậy? Chúng ta có hợp đồng là đủ rồi. Chuyện đăng ký cứ từ từ, từ từ."
"Hôm nay là ngày tốt, nếu bỏ lỡ thì tiếc lắm."
"Anh còn tiên thứ này?"
"Tôi là người làm ăn, vẫn luôn xem trọng việc chọn ngày tốt. Vì để cho bản hợp đồng này của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, cũng có thể nhanh chóng kết thúc, chọn ngày tốt mở đầu rất quan trọng."
Cố Nhược Hy giống như bị tẩy não, cảm thấy anh nói vô cùng có lý liền vội nói cho anh biết hộ khẩu của cô để ở đâu.
Anh hài lòng gật đầu, tiếp tục ra lệnh: "Mau đi tắm."
Truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Nghệ Thần ra mở cửa. Đưa chìa khóa cho Triệu Mặc, bảo anh đi lấy hộ khẩu của Cố Nhược Hy. Lấy túi quần áo từ trong tay của Triệu Mặc đang kinh ngạc không thôi, nói thêm một câu rồi đóng sập cửa lại.
"Đi nhanh về nhanh, đừng làm chậm trễ giờ tốt lúc 8 giờ."
Cố Nhược Hy thay một bộ váy trắng đến đầu gối. Chiếc váy ren cao cấp thủ công, ôm trọn lấy cơ thể tuyệt vơi của cô giống như công chú trong truyện cổ tích. Xinh đẹp khiến Cố Nhược Hy nhìn mà có một khoảnh khắc ngẩn người.
Anh thừa nhận, Cố Nhược Hy không phải là mỹ nữ, nhưng khí chất thuần khiết trong sáng đó khiến một người lăn lộn thương trường nhiều năm như anh lại có cảm giác bình yên thoải mái. Anh rất thích hơi thở tươi mới trên người cô.
Tám giờ sáng.
Cục dân chính vừa mở cửa liền ngênh đón đôi tình nhân khiến mọi người kinh ngạc là hai người họ.
Lục Nghệ Thần vẫn luôn nắm chặt lấy tay Cố Nhược Hy. Một trắng một đen, màu sắc đối lập rõ ràng trở thành phong cảnh đẹp mắt nhất. Khi hai cuốn sổ đỏ đặt trước mặt hạ thì Cố Nhược Hy vẫn chưa hiểu được rõ.
Nhân viên cục dân chính đều lấy điện thoại ra chụp ảnh họ.
Lục Nghệ Thần khác với bình thường. Không những không thấy phản cảm mà còn đặt tay lên vai Cố Nhược Hy, thoải mái nhìn vào ống kính đối diện.
Mãi đến khi đi ra khỏi cục dân chính, Cố Nhược Hy vẫn đang lâng lâng, không tập trung. Không biết Lục Nghệ Thần dừng lại từ lúc nào, khiến cô đâm thẳng lên người anh.
"Vui quá nên không biết nhìn đường nữa?" Anh ung dung nhìn vào Cố Nhược Hy còn đang ngơ ngác.
Cô phản ứng lại, lắc đầu: "Sao tôi cảm thấy mình hình như là không trâu bắt chó đi cày vậy. Cứ như vậy liền bị anh ép mua ép bán."
Lục Nghệ Thần nhíu máy: "Bây giờ cô không có quyền hối hận. Tin chúng ta kết hôn, tôi đã gửi cho phóng viên rồi. Cô chỉ cần nhớ, từ giờ trở đi, trên mặt cô phải luôn giữ nụ cười. Những vẻ mặt khác quên hết đi. Đặc biệt là lúc ở bên tôi, muốn cười thì phải cười cho hạnh phúc."
"Nhưng tôi…" Cố Nhược Hy mặt mày nhăn nhó: "Bây giờ căn bản không cười ra được."
Chỉ có kinh ngạc.
"Cô đừng quên, tôi là vì cô. Cô bắt buộc phải phối hợp với tôi."
Mắt Cố Nhược Hy long lanh nhìn anh, rõ ràng thấy mình đã bị bán đi nhưng vẫn không thể không cảm ơn anh. Thỏ con non nớt quả nhiên không thể đấu với gian thương, nếu không sẽ bị chơi rất thảm.
Lục Nghệ Thần đột nhiên ôm lấy bờ eo thon của cô, dán chặt lên lồng ngực anh.
Cố Nhược Hy muốn đẩy anh ra, cuối cùng lại buông tay. Ngược lại lại ôm lấy eo anh. Vì đang có một đám phóng viên đang xông qua phía họ như chạy thi một trăm mét.
Cố Nhược Hy hơi hoảng, phát hiện bàn tay lớn hơi sít chặt lại thì cô cười càng dịu dàng hơn, vẻ mặt ngọt ngào mà khẽ nói với anh.
"Đều nghe theo anh."
"Đây mới là vợ ngoan." Anh sủng nhược mà hôn lên môi cô. Dưới ánh sáng ống kính điên cuồng chớp nháy, nụ hôn càng thêm nồng nàn.
Cố Nhược Hy kinh ngạc mà trừng lớn mắt, má liền đỏ bừng lên.
Vợ…
Anh vậy mà lại gọi cô là vợ, không phải là nghe nhầm rồi chứ?
Lục Nghệ Thần không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên. Thấy bọn họ cũng chụp được kha khá rồi thì ôm Cố Nhược Hy lên xe dưới hộ tống của vệ sĩ. Hiện trường hỗn loạn phía sau đều ném lại cho Triệu Mặc đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Trợ lý Triệu, Lục thiếu sao lại đột nhiên đi đăng ký kết hôn? Là muốn tuyên chiến với Kỳ thiếu sao? Hôm nay là ngày đính hôn của Kỳ thiếu và đại tiểu thư Tô gia. Không ít phóng viên biết được tin Lục thiếu đi đăng ký kết hôn đều chạy tới đây."
"Xin hỏi trọ lý Triệu, Lục thiếu thật sự muốn lấy một cô gái bình thường danh tiếng xấu làm vợ sao? Như vậy không hề có lợi gì đối với sự nghiệp của ngài ấy. Thậm chí sẽ bị giới thương gia chê cười. Lục thiếu lần này rốt cuộc có mục đích gì? Có tiện tiết lộ chút không?"
Triệu Mặc duy trì nụ cười chuẩn mực, nhưng trong lòng lại như biển cuộn trào. Anh cũng bị Lục Nghệ Thần đột nhiên đi đăng ký kết hôn làm cho hết hồn. Triệu Mặc vội ném lại một câu liền vội vàng chạy lên xe rời đi.
"Lục thiếu có sức ảnh hưởng cả châu Á, đã không cần phải liên hôn để giúp đỡ cho sự nghiệp. Về những câu hỏi khác, tôi không tiện trả lời. Các vị vất vả rồi. Sẽ có người phát cho mỗi vị một bịch kẹo mừng."
Cố Nhược Hy ngồi trong xe của Lục Nghệ Thần. Tay nắm chặt cuốn sổ đỏ, vẫn không dám tin rằng mình đã kết hôn như vậy. Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú hơn người bên cạnh, khẽ hỏi anh.
"Tôi có phải đang mơ không?"
Anh cười nhạt: "Gọi một tiếng ông xã là biết liền."
Bên cạnh có một cô gái ngốc nghếch như vậy, cũng không phải là một chuyện đáng ghét.
"Anh…"
"Tôi là thương nhân, không thích nhất hành vi sau khi ký hợp đồng rồi mà đối phương lại hủy hợp đồng." Lục Nghệ Thần quay người đi được hai bước, lại quay đầu lại: "Nếu cô không nói cho tôi biết hộ khẩu nhà cô để ở đâu thì tôi sẽ gọi điện tới bệnh viện hỏi mẹ cô."
Cố Nhược Hy vội lắc đầu: "Sao phải gấp như vậy? Chúng ta có hợp đồng là đủ rồi. Chuyện đăng ký cứ từ từ, từ từ."
"Hôm nay là ngày tốt, nếu bỏ lỡ thì tiếc lắm."
"Anh còn tiên thứ này?"
"Tôi là người làm ăn, vẫn luôn xem trọng việc chọn ngày tốt. Vì để cho bản hợp đồng này của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, cũng có thể nhanh chóng kết thúc, chọn ngày tốt mở đầu rất quan trọng."
Cố Nhược Hy giống như bị tẩy não, cảm thấy anh nói vô cùng có lý liền vội nói cho anh biết hộ khẩu của cô để ở đâu.
Anh hài lòng gật đầu, tiếp tục ra lệnh: "Mau đi tắm."
Truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Nghệ Thần ra mở cửa. Đưa chìa khóa cho Triệu Mặc, bảo anh đi lấy hộ khẩu của Cố Nhược Hy. Lấy túi quần áo từ trong tay của Triệu Mặc đang kinh ngạc không thôi, nói thêm một câu rồi đóng sập cửa lại.
"Đi nhanh về nhanh, đừng làm chậm trễ giờ tốt lúc 8 giờ."
Cố Nhược Hy thay một bộ váy trắng đến đầu gối. Chiếc váy ren cao cấp thủ công, ôm trọn lấy cơ thể tuyệt vơi của cô giống như công chú trong truyện cổ tích. Xinh đẹp khiến Cố Nhược Hy nhìn mà có một khoảnh khắc ngẩn người.
Anh thừa nhận, Cố Nhược Hy không phải là mỹ nữ, nhưng khí chất thuần khiết trong sáng đó khiến một người lăn lộn thương trường nhiều năm như anh lại có cảm giác bình yên thoải mái. Anh rất thích hơi thở tươi mới trên người cô.
Tám giờ sáng.
Cục dân chính vừa mở cửa liền ngênh đón đôi tình nhân khiến mọi người kinh ngạc là hai người họ.
Lục Nghệ Thần vẫn luôn nắm chặt lấy tay Cố Nhược Hy. Một trắng một đen, màu sắc đối lập rõ ràng trở thành phong cảnh đẹp mắt nhất. Khi hai cuốn sổ đỏ đặt trước mặt hạ thì Cố Nhược Hy vẫn chưa hiểu được rõ.
Nhân viên cục dân chính đều lấy điện thoại ra chụp ảnh họ.
Lục Nghệ Thần khác với bình thường. Không những không thấy phản cảm mà còn đặt tay lên vai Cố Nhược Hy, thoải mái nhìn vào ống kính đối diện.
Mãi đến khi đi ra khỏi cục dân chính, Cố Nhược Hy vẫn đang lâng lâng, không tập trung. Không biết Lục Nghệ Thần dừng lại từ lúc nào, khiến cô đâm thẳng lên người anh.
"Vui quá nên không biết nhìn đường nữa?" Anh ung dung nhìn vào Cố Nhược Hy còn đang ngơ ngác.
Cô phản ứng lại, lắc đầu: "Sao tôi cảm thấy mình hình như là không trâu bắt chó đi cày vậy. Cứ như vậy liền bị anh ép mua ép bán."
Lục Nghệ Thần nhíu máy: "Bây giờ cô không có quyền hối hận. Tin chúng ta kết hôn, tôi đã gửi cho phóng viên rồi. Cô chỉ cần nhớ, từ giờ trở đi, trên mặt cô phải luôn giữ nụ cười. Những vẻ mặt khác quên hết đi. Đặc biệt là lúc ở bên tôi, muốn cười thì phải cười cho hạnh phúc."
"Nhưng tôi…" Cố Nhược Hy mặt mày nhăn nhó: "Bây giờ căn bản không cười ra được."
Chỉ có kinh ngạc.
"Cô đừng quên, tôi là vì cô. Cô bắt buộc phải phối hợp với tôi."
Mắt Cố Nhược Hy long lanh nhìn anh, rõ ràng thấy mình đã bị bán đi nhưng vẫn không thể không cảm ơn anh. Thỏ con non nớt quả nhiên không thể đấu với gian thương, nếu không sẽ bị chơi rất thảm.
Lục Nghệ Thần đột nhiên ôm lấy bờ eo thon của cô, dán chặt lên lồng ngực anh.
Cố Nhược Hy muốn đẩy anh ra, cuối cùng lại buông tay. Ngược lại lại ôm lấy eo anh. Vì đang có một đám phóng viên đang xông qua phía họ như chạy thi một trăm mét.
Cố Nhược Hy hơi hoảng, phát hiện bàn tay lớn hơi sít chặt lại thì cô cười càng dịu dàng hơn, vẻ mặt ngọt ngào mà khẽ nói với anh.
"Đều nghe theo anh."
"Đây mới là vợ ngoan." Anh sủng nhược mà hôn lên môi cô. Dưới ánh sáng ống kính điên cuồng chớp nháy, nụ hôn càng thêm nồng nàn.
Cố Nhược Hy kinh ngạc mà trừng lớn mắt, má liền đỏ bừng lên.
Vợ…
Anh vậy mà lại gọi cô là vợ, không phải là nghe nhầm rồi chứ?
Lục Nghệ Thần không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên. Thấy bọn họ cũng chụp được kha khá rồi thì ôm Cố Nhược Hy lên xe dưới hộ tống của vệ sĩ. Hiện trường hỗn loạn phía sau đều ném lại cho Triệu Mặc đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Trợ lý Triệu, Lục thiếu sao lại đột nhiên đi đăng ký kết hôn? Là muốn tuyên chiến với Kỳ thiếu sao? Hôm nay là ngày đính hôn của Kỳ thiếu và đại tiểu thư Tô gia. Không ít phóng viên biết được tin Lục thiếu đi đăng ký kết hôn đều chạy tới đây."
"Xin hỏi trọ lý Triệu, Lục thiếu thật sự muốn lấy một cô gái bình thường danh tiếng xấu làm vợ sao? Như vậy không hề có lợi gì đối với sự nghiệp của ngài ấy. Thậm chí sẽ bị giới thương gia chê cười. Lục thiếu lần này rốt cuộc có mục đích gì? Có tiện tiết lộ chút không?"
Triệu Mặc duy trì nụ cười chuẩn mực, nhưng trong lòng lại như biển cuộn trào. Anh cũng bị Lục Nghệ Thần đột nhiên đi đăng ký kết hôn làm cho hết hồn. Triệu Mặc vội ném lại một câu liền vội vàng chạy lên xe rời đi.
"Lục thiếu có sức ảnh hưởng cả châu Á, đã không cần phải liên hôn để giúp đỡ cho sự nghiệp. Về những câu hỏi khác, tôi không tiện trả lời. Các vị vất vả rồi. Sẽ có người phát cho mỗi vị một bịch kẹo mừng."
Cố Nhược Hy ngồi trong xe của Lục Nghệ Thần. Tay nắm chặt cuốn sổ đỏ, vẫn không dám tin rằng mình đã kết hôn như vậy. Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú hơn người bên cạnh, khẽ hỏi anh.
"Tôi có phải đang mơ không?"
Anh cười nhạt: "Gọi một tiếng ông xã là biết liền."
Bên cạnh có một cô gái ngốc nghếch như vậy, cũng không phải là một chuyện đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.