Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài
Chương 116: Trừng phạt, quan tâm đến cô gái nhỏ
Tiểu Linh
10/12/2021
Khi Lục Nghệ Thần gọi, trời đã tối.
Giọng hát của anh vẫn rất hay và đầy từ tính, dễ dàng khiến trái tim của Cố Nhược Hy mềm nhũn như cục bông.
"Ở đâu? Sao hôm nay không về?"
"..." Cố Nhược Hy lời đến khóe miệng, cố gắng nửa ngày đều không có cách nào phát ra một chút âm thanh.
Đầu dây bên kia cũng im lặng chờ cô lên tiếng, chậm chạp nghe không được thanh âm trả lời, Lục Nghệ Thần mới lại nói tiếp.
"Hãy cho tôi biết địa chỉ và tôi sẽ đến đón em!”
“Không cần!” Cố Nhược Hy vội vàng kêu lên.
Đầu bên kia im lặng thêm hai giây, sau đó giọng nói bình thản không chút thăng trầm cất lên: "Tôi muốn giải thích cho em một chuyện."
"Anh không cần giải thích với em bất cứ điều gì. Em biết mối quan hệ của chúng ta rõ ràng mà. Bản thân em cũng tự biết."
Lục Nghệ Thần lại im lặng, mấy giây sau, giọng nói của anh có chút trầm, xác thực, "Được rồi, tự mình biết là tốt rồi."
Cố Nhược Hy không muốn nghe thấy anh ta nữa nên cúp máy. Phát hiện mình chưa nói vấn đề chính lại gọi qua lần nữa.
“Em dám cúp điện thoại của tôi!” Giọng nói tức giận của Lục Nghệ Thần truyền tới, trong lòng Cố Nhược Hy sợ hãi, nhưng cô vẫn có dũng khí đáp lại.
"Tôi quên nói với anh, chúng ta ..." Giọng của Cố Nhược Hy đột nhiên dừng lại.
"Nói gì cơ?"
"Ly hôn đi."
"..." Đầu bên kia hoàn toàn im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Lục Nghệ Thần, "Em nói cái gì?"
“Ly hôn!” Cố Nhược Hy kiên quyết nhắc lại.
“Ly hôn?”
“Đúng!”
“Ly hôn?"
“Đúng! Ly hôn!”
Lục Nghệ Thần bỗng nhiên cười lên, thật giống như nghe được một câu chuyện tấu hài, “Em thật sự đã nói với tôi về chuyện ly hôn, cô gái nhỏ, cô có biết mình đang nói gì không?"
“Cô gái nhỏ cái gì, tôi đã trưởng thành! Hoàn toàn có tư tưởng thành thục để tự mình đưa ra quyết định.
Lục Nghệ Thần trực tiếp cúp điện thoại, đập điện thoại lên bàn, khó chịu đốt một điếu thuốc, nhìn chằm chằm điện thoại vẻ mặt không hài lòng, "Thế mà nói chuyện ly hôn với tôi! Cố Nhược Hy, em gan lắm! Còn nói mình thành thục? Ở đâu? Trưởng thành chỗ nào? Vẫn là một đứa nhỏ bốc đồng! "
Rít một hơi sâu, anh giễu cợt, "Ly hôn? Haha!"
Anh hút thuốc quá mạnh, cổ họng nóng rát khó chịu, bực bội lau tàn thuốc đi, chỉ thấy trên bàn có một cốc nước, là Cố Nhược Hy ngày hôm qua đã rót ra và để ở đó. Cũng không có bận tâm là nước để qua đêm rồi, cầm ly lên uống từng ngụm lớn sau đó anh cảm thấy tức giận trong cổ họng của mình biến mất rất nhiều.
Triệu Mặc đẩy cửa vào, hỏi Lục Nghệ Thần có đi đón Cố Nhược Hy không, anh khó chịu bực bội quát một tiếng.
"Không cần! Kệ cô ấy!”
"Nhưng mà ..." Triệu Mặc muốn nói lại thôi, quay người ra ngoài, đến cổng hỏi thêm Lục Nghệ Thần lần nữa: “BOSS, chuyện kia gây canh động. Bây giờ có rất nhiều phóng viên đang tìm tung tích của Thiếu phu nhân, muốn phỏng vấn Thiếu phu nhân.
Lục Nghệ Thần tâm phiền nhắm mắt lại, vuốt vuốt mi tâm, thật sự là một đứa nhỏ khiến người khác phải lo lắng! "Cô ấy chắc đang ở biệt thự nhỏ với mẹ. Mau đưa cô ấy về."
"Vâng. BOSS."
Cố Nhược Hy không muốn mẹ nhìn thấy một người đàn ông đang lái xe đến đón cô, vì vậy cô vội vàng lên xe của Triệu Mặc. Triệu Mặc ngày thường không nói nhiều, nhưng hôm nay đột nhiên nói rất nhiều.
“Thiếu phu nhân, BOSS hôm nay tâm trạng không được tốt, thiếu phu nhân nên nói chuyện đàng hoàng với Boss để không xảy ra hiểu lầm."
“Đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa!” Xưng hô thế này, bây giờ lọt vào tai cô sẽ chỉ làm Cố Nhược Hy cảm thấy mình rất châm chọc.
“Vâng, Cố tiểu thư.” Triệu Mặc lái xe, lặng lẽ không nói nhiều.
Trời đã tối đen, nhưng đang mưa to, bầu trời đêm lóe lên những tia chớp và sấm sét, khiến thành phố ồn ào bỗng nhiên có vẻ rất yên tĩnh.
Cố Nhược Hy đứng trong phòng Lục Nghệ Thần, thấy anh lặng lẽ nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài cửa sổ. Một tia sét xẹt qua không trung. Cố Nhược Hy sợ đến mức chóng bịt tai và nhắm mắt lại, bầu trời lại tiếp tục có một tia chớp khác.
Cố Nhược Hy sợ hãi đến mức không dám mở mắt, cô thực sự muốn chạy đến và dùng rèm che cửa sổ cao từ trần đến sàn để không cảm thấy sợ hãi.
Từ cửa sổ thủy tinh, Lục Nghệ Tanh nhìn thấy cử động nhỏ của Cố Nhược Hy, vẻ mặt sợ hãi khiến anh cảm thấy thương yêu, "Em sợ sấm sét sao?"
Cố Nhược Hy không trả lời, cô ấy bịt tai lại, anh ấy không thể nghe thấy Lục Nghệ Thần nói gì, chỉ thấy sấm sét ập đến.
Giọng hát của anh vẫn rất hay và đầy từ tính, dễ dàng khiến trái tim của Cố Nhược Hy mềm nhũn như cục bông.
"Ở đâu? Sao hôm nay không về?"
"..." Cố Nhược Hy lời đến khóe miệng, cố gắng nửa ngày đều không có cách nào phát ra một chút âm thanh.
Đầu dây bên kia cũng im lặng chờ cô lên tiếng, chậm chạp nghe không được thanh âm trả lời, Lục Nghệ Thần mới lại nói tiếp.
"Hãy cho tôi biết địa chỉ và tôi sẽ đến đón em!”
“Không cần!” Cố Nhược Hy vội vàng kêu lên.
Đầu bên kia im lặng thêm hai giây, sau đó giọng nói bình thản không chút thăng trầm cất lên: "Tôi muốn giải thích cho em một chuyện."
"Anh không cần giải thích với em bất cứ điều gì. Em biết mối quan hệ của chúng ta rõ ràng mà. Bản thân em cũng tự biết."
Lục Nghệ Thần lại im lặng, mấy giây sau, giọng nói của anh có chút trầm, xác thực, "Được rồi, tự mình biết là tốt rồi."
Cố Nhược Hy không muốn nghe thấy anh ta nữa nên cúp máy. Phát hiện mình chưa nói vấn đề chính lại gọi qua lần nữa.
“Em dám cúp điện thoại của tôi!” Giọng nói tức giận của Lục Nghệ Thần truyền tới, trong lòng Cố Nhược Hy sợ hãi, nhưng cô vẫn có dũng khí đáp lại.
"Tôi quên nói với anh, chúng ta ..." Giọng của Cố Nhược Hy đột nhiên dừng lại.
"Nói gì cơ?"
"Ly hôn đi."
"..." Đầu bên kia hoàn toàn im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Lục Nghệ Thần, "Em nói cái gì?"
“Ly hôn!” Cố Nhược Hy kiên quyết nhắc lại.
“Ly hôn?”
“Đúng!”
“Ly hôn?"
“Đúng! Ly hôn!”
Lục Nghệ Thần bỗng nhiên cười lên, thật giống như nghe được một câu chuyện tấu hài, “Em thật sự đã nói với tôi về chuyện ly hôn, cô gái nhỏ, cô có biết mình đang nói gì không?"
“Cô gái nhỏ cái gì, tôi đã trưởng thành! Hoàn toàn có tư tưởng thành thục để tự mình đưa ra quyết định.
Lục Nghệ Thần trực tiếp cúp điện thoại, đập điện thoại lên bàn, khó chịu đốt một điếu thuốc, nhìn chằm chằm điện thoại vẻ mặt không hài lòng, "Thế mà nói chuyện ly hôn với tôi! Cố Nhược Hy, em gan lắm! Còn nói mình thành thục? Ở đâu? Trưởng thành chỗ nào? Vẫn là một đứa nhỏ bốc đồng! "
Rít một hơi sâu, anh giễu cợt, "Ly hôn? Haha!"
Anh hút thuốc quá mạnh, cổ họng nóng rát khó chịu, bực bội lau tàn thuốc đi, chỉ thấy trên bàn có một cốc nước, là Cố Nhược Hy ngày hôm qua đã rót ra và để ở đó. Cũng không có bận tâm là nước để qua đêm rồi, cầm ly lên uống từng ngụm lớn sau đó anh cảm thấy tức giận trong cổ họng của mình biến mất rất nhiều.
Triệu Mặc đẩy cửa vào, hỏi Lục Nghệ Thần có đi đón Cố Nhược Hy không, anh khó chịu bực bội quát một tiếng.
"Không cần! Kệ cô ấy!”
"Nhưng mà ..." Triệu Mặc muốn nói lại thôi, quay người ra ngoài, đến cổng hỏi thêm Lục Nghệ Thần lần nữa: “BOSS, chuyện kia gây canh động. Bây giờ có rất nhiều phóng viên đang tìm tung tích của Thiếu phu nhân, muốn phỏng vấn Thiếu phu nhân.
Lục Nghệ Thần tâm phiền nhắm mắt lại, vuốt vuốt mi tâm, thật sự là một đứa nhỏ khiến người khác phải lo lắng! "Cô ấy chắc đang ở biệt thự nhỏ với mẹ. Mau đưa cô ấy về."
"Vâng. BOSS."
Cố Nhược Hy không muốn mẹ nhìn thấy một người đàn ông đang lái xe đến đón cô, vì vậy cô vội vàng lên xe của Triệu Mặc. Triệu Mặc ngày thường không nói nhiều, nhưng hôm nay đột nhiên nói rất nhiều.
“Thiếu phu nhân, BOSS hôm nay tâm trạng không được tốt, thiếu phu nhân nên nói chuyện đàng hoàng với Boss để không xảy ra hiểu lầm."
“Đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa!” Xưng hô thế này, bây giờ lọt vào tai cô sẽ chỉ làm Cố Nhược Hy cảm thấy mình rất châm chọc.
“Vâng, Cố tiểu thư.” Triệu Mặc lái xe, lặng lẽ không nói nhiều.
Trời đã tối đen, nhưng đang mưa to, bầu trời đêm lóe lên những tia chớp và sấm sét, khiến thành phố ồn ào bỗng nhiên có vẻ rất yên tĩnh.
Cố Nhược Hy đứng trong phòng Lục Nghệ Thần, thấy anh lặng lẽ nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài cửa sổ. Một tia sét xẹt qua không trung. Cố Nhược Hy sợ đến mức chóng bịt tai và nhắm mắt lại, bầu trời lại tiếp tục có một tia chớp khác.
Cố Nhược Hy sợ hãi đến mức không dám mở mắt, cô thực sự muốn chạy đến và dùng rèm che cửa sổ cao từ trần đến sàn để không cảm thấy sợ hãi.
Từ cửa sổ thủy tinh, Lục Nghệ Tanh nhìn thấy cử động nhỏ của Cố Nhược Hy, vẻ mặt sợ hãi khiến anh cảm thấy thương yêu, "Em sợ sấm sét sao?"
Cố Nhược Hy không trả lời, cô ấy bịt tai lại, anh ấy không thể nghe thấy Lục Nghệ Thần nói gì, chỉ thấy sấm sét ập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.