Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 19: Võ Vương Chi Bí

Ta Là Lão Ngũ

01/06/2018

Cao ốc Bỉ Hà có tổng cộng hai mươi mốt tầng. Tại nơi mà những tòa nhà cao tầng hay những xí nghiệp mọc lên san sát như thành phố Lạc Tân thì cao ốc Bỉ Hà cũng không có gì đáng để chú ý cả.

Nhưng trong giới hắc quyền trên thế giới thì tòa nhà này vẫn có chút danh tiếng.

Nhìn bề ngoài, cao ốc Bỉ Hà chính là một trung tâm phức hợp gồm phòng tập thể hình và dịch vụ giải trí. Nhưng trên thực tế, nơi đây chính là một tràng hắc quyền ngầm cao cấp. Nơi này chính là lôi đài Thái Bình – lôi đài hắc quyền nổi tiếng nhất Hoa Hạ.

Hắc quyền ngầm không nhất định phải ở dưới lòng đất, nhưng lôi đài của cao ốc Bỉ Hà lại thực sự được xây dưới tầng hầm.

Lôi đài này chẳng những rộng rãi mà còn có đầy đủ tiện nghi. Ở chỗ này không những có thể xem những trận so tài kích thích nhất mà còn được hưởng thụ những dịch vụ cao cấp nhất.

Lúc này, trên lôi đài có hai người. Một gã da đen cao to đang đánh nhau với một người thanh niên nhìn có vẻ hơi gầy yếu.

Xung quanh có ít nhất hai, ba trăm người đang điên cuồng hò hét. Trên lôi đài, hai tuyển thủ đang đánh rất kịch tính. Mỗi khi có máu bắn ra thì tiếng reo hò ở phía dưới lại càng trở nên cuồng nhiệt.

Trong một căn phòng ở phía trên lôi đài, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng đang cau mày nhìn cuộc so tài điên cuồng phía dưới. Trong mắt người khác, đây là một trận đấu mãn nhãn, nhưng hắn lại thấy trận đấu này không được như mong đợi.

Một gã thanh niên tóc dài đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa. Sau khi có sự cho phép, hắn mới cẩn thận đi tới rồi cúi người xuống, hạ giọng nói:

- Sinh gia, Hà Sơn đã mất tích bảy giờ rồi.

Vốn đang cau mày, nhưng sau khi nghe báo cáo thì người đàn ông kia không khỏi ngạc nhiên ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm vào người thanh niên vừa đến, hắn hạ thấp giọng hỏi lại:

- Chẳng phải ta đã phái Hà Sơn đi lấy đồ rồi sao?

- Dạ, lúc được Thời Cẩm San cõng đi thì Phỉ Khải cũng đã bị thương nặng, tôi đã dặn hắn nhất định phải giải quyết sạch sẽ trước sáu giờ, sau đó cầm thứ kia về. Nhưng đã qua sáu giờ mà vẫn chưa liên lạc được với Hà Sơn. Sau khi hắn mất tích thì tôi đã phái người tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì cả.

Người thanh niên kính cẩn đáp.

- Lập tức dùng danh nghĩa Thái Bình phát lệnh truy nã, nhất định phải tìm được tung tích của Hà Sơn bất kể sinh tử, đồng thời tìm ra hướng đi của Cẩm San lúc đó. Còn nữa, ta muốn thấy đồ vật mà Hà Sơn mang đi phải hoàn chỉnh không sứt mẻ gì.

Nam tử đặt ly rượu trong tay xuống bàn, chậm rãi dặn dò.

-Dạ, Sinh gia.

Thanh niên tóc dài khẽ khom người chào rồi vội vàng lui ra ngoài. Hắn biết rõ giọng nói Sinh gia càng ôn hòa thì trong lòng lại càng phẫn nộ.

Hà Sơn chính là trợ thủ đắc lực nhất của Sinh Gia. Thế nhưng lần này hắn lại bỏ trốn với đồ vật mà Cẩm San mang theo. Làm sao Sinh gia có thể không phẫn nộ được chứ.

Về phần Hà Sơn bị giết, đó căn bản là việc không thể xảy ra. Hà Sơn là trợ tá đắc lực của Sinh gia, nếu như trước đó Phỉ Khải không bị thương, có lẽ họ còn có thể phối hợp giết Hà Sơn. Nhưng hiện giờ Phỉ Khải đã trúng đạn trọng thương, Thời Cẩm San muốn một mình đối phó với Hà Sơn thì đúng là trò cười.

...



- Khải ca, anh đã tỉnh rồi sao?

Trong bóng tối, Thời Cẩm San vừa nghe thấy bên cạnh có động tĩnh thì lập tức vui mừng hỏi thăm.

- Đây là nơi nào?

Một giọng nói yếu ớt khàn khàn vang lên.

Thời Cẩm San vội vàng trả lời:

- Nơi này là cống thoát nước bên dưới thành phố Lạc Tân, người của Bỉ Trịnh Sinh giám sát quá chặt, em không dám rời khỏi Lạc Tân.

- Vết thương của anh...

Người đàn ông theo bản năng sờ lên vết thương của mình.

Thời Cẩm San vội vàng trả lời:

- Chúng ta thật sự là quá may mắn. Em cõng anh đến Đàm Hạnh Đường thì gặp một bác sĩ ngoại khoa tay nghề rất giỏi, chính người đó đã giúp anh lấy đạn ra.

- AAAA... Không xong rồi...

Người đàn ông giống như nhớ ra cái gì đó, hắn lập tức la lên.

- Có chuyện gì thế Khải ca?

Cẩm San vội vàng đỡ lấy hắn.

- Người bác sĩ kia đã cứu sống anh, vì vậy rất có thể anh ta đã bị người của Bỉ Trịnh Sinh giết chết.

Hắn ta biết rõ chuyện này đã không thể cứu vãn, giọng nói cũng dần bình tĩnh chỉ còn lại chút áy náy và bất đắc dĩ. Sau khi nói xong câu đó thì anh ta bỗng nhíu mày, cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Vì sao người đó lại chờ Cẩm San tìm được nơi chữa bệnh? Đáng lý ra hắn phải chặn đường, giết chết bọn họ trước khi tìm được nơi chữa bệnh mới phải.

Dù cho đám người kia có ra tay chậm chạp để Cẩm San tìm được nơi chữa trị cho hắn, thì đám người kia cũng sẽ giết bác sĩ và đuổi theo giết chết cả hai, làm thế nào bọn họ có thể chạy đến cống thoát nước được chứ?

- Em cũng không biết nữa, có lẽ lúc chạy trốn chúng ta cũng không bị ai theo dõi, người của Bỉ Trịnh Sinh tuyệt đối không thể biết được.

Thời Cẩm San vội vàng giải thích.

Cho dù lúc đó bị hôn mê, nhưng người đàn ông này cũng biết rõ thời điểm Thời Cẩm San cõng hắn rời khỏi cao ốc Bỉ Hà thì chắn chắn đã bị người ta theo dõi.



Hắn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu thở dài:

- Em không hiểu Bỉ Trịnh Sinh rồi, thứ hắn muốn có là Đại Hành Môn Lục. Từ lúc bước lên lôi đài thì anh đã không nghĩ sẽ sống sót bước ra, vậy mà lại làm liên lụy đến em. Hơn mữa còn liên lụy đến cả vị bác sĩ kia nữa, anh chỉ cảm thấy khó hiểu là tại sao sau khi giết người bác sĩ đó họ lại không tiếp tục truy đuổi em, cũng không cướp đi Đại Hành Môn Lục trên người anh...

Nói đến đây, người đàn ông chợt dừng lại một lát, sau đó như đã hiểu ra nói:

- Anh biết rồi, có lẽ tên này muốn lừa dối Bỉ Trịnh Sinh lấy đồ trên người anh làm của riêng.

...

Du Hồ Ly vừa rời đi thì Địch Cửu liền lấy ra quyển Võ Vương Chi Bí. Tác giả của cuốn sách này chính là Địch Dược - Võ Vương duy nhất của Địch gia. Địch Cửu dự định sau khi cảm ngộ đến đao thứ sáu thì mới xem quyển sách này.

Thế nhưng sau khi nghe được tin tức từ Du Hồ Ly, hắn đã quyết định lấy ra trước thời hạn.

Vừa mở cuốn sách này ra, ở trang thứ nhất chỉ có dòng chữ “Nếu không phải con cháu Địch gia xin hãy bỏ quyển sách này xuống. Nếu là con cháu Địch gia thì hãy nhỏ máu để mở sách”.

Địch Cửu lật sang trang kế tiếp thì mới phát hiện ra những trang sau của quyển sách này đều dính liền với nhau, căn bản là không cách nào mở ra được.

Địch Cửu lập tức dùng dao giải phẫu rạch một đường trên ngón tay, sau đó nhỏ một giọt máu lên trang đầu tiên. Trong khoảng khắc đó, Địch Cửu còn tưởng rằng mình hoa mắt, trang thứ nhất thế mà lại phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, sau đó Địch Cửu đã có thể dễ dàng lật sang trang kế tiếp.

- Sau khi ta tình cờ có được Thất Đao thì vẫn luôn cho rằng đây là công pháp võ đạo mạnh nhất Á Luân đại lục, ta đã đặt tên cho nó là “Địch Gia Thất Đao”. Cho đến khi ta luyện được đao thứ bảy rồi bước vào cảnh giới Võ Vương, tại núi Đại Niết vô tình lấy được một quyển công pháp tu đạo, mới biết chính mình là ếch ngồi đáy giếng...

Địch Cửu thầm kinh sợ trong lòng. Hắn cũng biết núi Đại Niết a, nơi đó cách Tể Quốc mấy trăm ngàn dặm. Đó chính là dãy núi nguyên thủy nguy hiểm nhất Á Luân đại lục. Cho dù là Võ Vương vào đó cũng rất khó mà toàn mạng trở lại. Có tin đồn là tổ tiên Địch Dược của Địch gia sau khi đến núi Đại Niết thì đã bị thương nặng, từ đó ông đã mất tích, không còn nghe được bất cứ tin tức gì của ông nữa.

Bây giờ đọc được những gì quyển Vũ Vương Chi Bí này ghi lại, Địch Cửu mới biết, tất cả mọi chuyện đều là sự thật, Địch Dược đúng là đã bị thương nặng tại núi Đại Niết.

- Người tu đạo đến một trình độ nhất định thì có thể bay lên trời chui xuống đất, chỉ cần lật tay một là trời long đất lở, trường sinh bất lão...

Địch Cửu hít vào một hơi khí lạnh, là trường sinh bất lão nha, lại còn không cần phi hành khí mà vẫn có thể bay được. Trong lòng Địch Cửu như có lửa đốt, nếu là trước kia hắn chắc chắn sẽ không tin. Nhưng hiện giờ hắn lại hoàn toàn tin tưởng, ngay cả kiếp trước còn tồn tại thì trên đời này có gì không thể xảy ra chứ?

- Ta lấy được công pháp tu đạo tên là Tuyền Hỏa Quyết, muốn tu luyện công pháp này thì bắt buộc phải có hỏa căn. Khảo sát căn cơ thuộc tính hỏa rất đơn giản, chỉ cần tu luyện thành công Địch gia Đệ Nhất Đao, sau đó vận chân khí từ huyệt Trung Thạch chạy một vòng rồi xuất ra bằng Thái Dương Mạch trên tay, người nào có thể làm được thì người đó có hỏa căn, nếu không thì đừng cố mà tu luyện, vô ích thôi...

Địch Cửu đọc đến đây thì cũng lập tức vận chân khí từ huyệt Trung Trạch, nhưng sau khi chạy hết một vòng, bất kể hắn dùng cách gì đi nữa cũng không thể xuất ra mạch Thái Dương trên tay.

Lòng hắn bỗng chùng xuống, hắn biết rõ mình không có hỏa căn. Theo cách nói của lão tổ Địch Dược thì hắn có cố gắng tu luyện công pháp này thế nào cũng sẽ không có ý nghĩa gì cả.

- Địch Gia Thất Đao uy lực vô cùng, nếu có thể tu luyện Tuyền Hỏa Quyết, thì cũng có thể sử dụng Địch Gia Thất Đao như một kỹ năng phụ trợ. Ta tu luyện Tuyền Hỏa Quyết đến Trúc Cơ thì lưu lại quyển đạo quyết này rồi rời khỏi Địch gia...

Phía sau còn có bức vẽ dạy cách vận khí tu luyện, nhưng Địch Cửu đã không còn tâm tư để xem nữa. Bây giờ, hắn chỉ muốn biết căn cơ của mình là gì. Sau khi biết được tu đạo có thể bay lên trời chui xuống đất, thậm chí có thể trường sinh bất lão, hắn làm sao có thể kiềm chế lại khát vọng cùng dã tâm của mình?

Xem ra công pháp tu luyện này chính là tiên đạo pháp quyết mà Hồ Ly đã nhắc tới. Tiên Nữ tinh cũng có tiên đạo pháp quyết, mình muốn lấy được công pháp tu tiên thì chỉ có thể đi Tiên Nữ tinh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Đệ Cửu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook