Chương 3
Tiểu Nhiên
16/11/2023
8.
Từ ngày thứ hai trở đi, ta phát bệnh.
Bệnh đến ăn không nổi, thuốc không chữa được.
Hoàng hậu đích thân chăm sóc ta, nhưng bệnh tình cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cuối cùng, ngay cả đến Hoàng Thượng cũng phải kinh hãi.
Khi Hoàng Thượng đến gặp ta, ta vừa khóc vừa nói nhớ nhà, nhớ phụ thân và mẫu thân, nhớ cả vị ma ma đỡ đầu.
Khóc đến nỗi khí thở ra thì nhiều, khí hít vào thì ít.
Hoàng Thượng bị doạ sợ đến mức vội vàng phái người trở về nhà cũ Quý gia, mời vị ma ma đã định sẵn sẽ ở lại bảo vệ căn nhà của Quý gia cả đời về bên cạnh ta.
Bệnh tình của ta cũng dần có chuyển biến tốt.
Ma ma Quý gia vốn là nha hoàn theo mẫu thân xuất giá.
Vừa nhìn thấy người suýt bỏ mạng như ta, bà ấy liền bật khóc, khóc còn nhiều hơn cả ta nữa.
Đối với bà ấy mà nói, thực ra bà ấy xa ta cũng chỉ vài ngày.
Nhưng đối với ta, ấn tượng của ta về bà ấy đã mờ nhạt từ lâu.
Nhưng ngay khi bà ấy vừa đến, ta liền cảm nhận được sự thoải mái, bình yên trong tâm hồn đến từ ký ức sâu thẳm.
9.
Đêm đến, ta suy ngẫm cẩn thận về hoàn cảnh của mình.
Hoàng thượng, ông ta rất cần danh tiếng. Chỉ cần bản thân ta không làm loạn, những chuyện nhỏ nhặt ông đều sẵn lòng thể hiện lòng trượng nghĩa để xoa dịu lòng người.
Hoàng hậu, bà ấy có nhiệm vụ nuôi dạy tất cả các hoàng tử và công chúa. Trong thâm tâm, bà ấy chắc chắn không muốn ta làm tốt hơn các con của bà ấy. Nhưng biểu hiện bên ngoài, bà ấy sẽ không bao giờ đối xử tệ với ta, thậm chí còn thiên vị ta hơn.
Tô Hoài Cẩm, huynh ấy là đại thần quan trọng của quốc gia trong tương lai, là một người chính trực, có lẽ ở thời khắc quan trọng có thể giúp đỡ ta. Chỉ cần ta hành xử đoan chính thì kết giao bạn bè với huynh ấy không phải chuyện khó.
Thẩm Kỳ, hắn là hoàng đế tương lai. Nếu kiếp này ta có thể sống thêm vài năm nữa, sau này sẽ có lúc cần phải nương nhờ vào hắn. Tuy rằng kiếp trước hắn ban ch.ết cho ta, nhưng nếu kiếp này ta không chọc vào hắn, không đắc tội hắn, thiết nghĩ hắn sẽ nguyện ý giữ ta một mạng, tiếp tục thể hiện lòng ân nghĩa của hoàng gia.
Còn có Vĩnh An, nàng ta trong lòng chỉ đầy thù hận với ta. Sự thù hận đó vốn dĩ rất trẻ con nhưng lại đầy ác độc. Cúi đầu phục tùng sẽ chẳng có tác dụng gì. Kiếp trước, lúc ban đầu ta rất ngu ngốc, cứ nghĩ nghe theo mệnh lệnh của nàng là được. Ngoài việc bị nàng ta trêu chọc ngày càng ác ý hơn, không hề nhận được một chút lý trí nào của nàng.
Đối phó với loại người không nói đạo lý như vậy, chỉ có thể ăn miếng trả miếng, lấy mắt đổi mắt, may ra mới thể khiến nàng ta có vài phần sợ hãi.
10.
Lần nữa đến học tại Thái Học Viện, Vĩnh An lại bắt đầu bắt nạt ta giống như kiếp trước.
Hạ nhân bất cẩn làm đổ trà lên người ta.
Một người khác lại vô tình làm đổ mực lên người ta.
Nàng ta nói đó là giúp ta có được mùi thơm của trà và mực.
Nàng ta làm những gì, ta đều đáp trả y như vậy.
Bất kể là ai tạt lên người ta, ta đều sẽ tạt trả hết tất cả lên người Vĩnh An.
Vậy mà Vĩnh An lại độc ác tố cáo rằng ta là người bắt nạt nàng ta trước.
Ta chỉ mở to mắt, giả vờ không hiểu:
“Mọi người đều tạt tới tạt lui, ta cứ nghĩ đó là nghi lễ của Thái Học Viện. "
Sau khi hoàng hậu biết chuyện, bà đã hoá giải xích mích của bọn ta thành hiểu lầm giữa những đứa trẻ con.
Không dám phạt ta, cũng không dám phạt Vĩnh An. Thay vào đó, bà phạt những đứa trẻ gia đình quý tộc kia và thê thiếp tuân theo sự chỉ đạo của Vĩnh An.
Ta đã sớm biết rõ hoàng hậu sẽ không phạt Vĩnh An, nhưng có thể trừng trị những kẻ đồng phạm kia cũng tốt rồi.
Nhưng kể ra cũng thật buồn cười, những con cháu thế gia kia cũng không phải hoàn toàn vì chịu sự ép buộc của Vĩnh An nên mới bắt nạt ta. Một vài kẻ trong số họ thực sự ghen tị với ta, ghen tị vì ta có thể từ một người bạn đồng hành cùng họ, giờ đây trở thành vị công chúa tôn quý nhất quốc gia.
Nhưng họ cũng không động não nghĩ thử xem ta đã mất đi những gì.
Dù thế nào đi chăng nữa, những người đó cuối cùng cũng hiểu ra được, hoàng gia bên ngoài muốn cho ta thể diện, bọn họ không còn dám bắt nạt ta vì bất cứ lý do gì nữa.
Nhưng làm sao Vĩnh An có thể bỏ cuộc, cuối cùng nàng ta cũng không thể kiềm nổi nữa, tung ra chiêu lớn.
Nàng ta ra lệnh cho nha hoàn của mình đặt một con rắn mềm màu xanh lá lên tấm đệm nơi ta quỳ.
Chiêu này nàng ta từng dùng ở kiếp trước, ta lúc đó còn quá nhỏ nên đã bị doạ sợ đến nỗi oà lên khóc.
Nhưng bây giờ ta cầm lấy con rắn đó rồi vứt nó lên đầu nàng ta.
Con rắn nhỏ quấn quanh chiếc mũ rực rỡ của nàng ta, kinh hoàng thất sắc phun ra từng chữ, Vĩnh An hoảng sợ kêu lên.
Suy cho cùng, nàng ta bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ đồng hành cùng ta, chẳng lớn cũng chẳng nhỏ hơn ta là bao.
Nhưng ta lại không hề cảm thấy tội lỗi chút nào, trái lại còn cảm thấy có chút hả hê.
Vĩnh An vừa khóc vừa chạy tới chỗ hoàng thượng và hoàng hậu tố cáo, nói ta dùng rắn để hù dọa nàng.
Được thôi, ta chỉ sợ nàng cố nuốt cơn giận xuống đó.
Hoàng thượng và hoàng hậu truyền gọi ta, hỏi ta xảy ra chuyện gì, ta mím chặt môi và bắt đầu thút thít khóc:
" Vĩnh An tỷ tỷ đem con rắn vứt lên đệm của con. Con cứ nghĩ tỷ ấy muốn cùng con chơi đùa với con rắn đó..."
Vĩnh An tức giận cãi lại:
" Ngươi dựa vào đâu mà nói là ta đem con rắn đó vứt ở chỗ ngươi? "
“Lúc tỷ bảo Lục Chi thả rắn ra, mọi người đều nhìn thấy mà.”
" Ngươi nói bậy. Ta rõ ràng đã bảo Lục Chi thả nó ra trước khi mọi người đến. Làm sao có thể có người nhìn thấy được?"
Aizz, cũng không biết trước đây sao ta có thể bị một kẻ ngốc như vậy trêu đùa cơ chứ.
Vĩnh An không đ.ánh tự khai, hoàng thượng phạt nàng ta cấm túc năm ngày.
Chẳng qua chỉ là cấm túc mà thôi, đối với Vĩnh An mà nói không hề đau cũng chẳng thấm vào đâu, thậm chí nàng ta còn vui vẻ vì không phải đến học ở Thái Học Viện.
Hoàng hậu vì thương xót nàng ta, nên đã yêu cầu phủ Nội vụ tăng gấp đôi nguồn cung cấp tất cả các loại đồ ăn ngon, đồ uống ngon và thú vui cho nàng ta trong năm ngày.
Loại hình phạt như thế này còn chưa đủ...
Vĩnh An mềm cứng đều không sợ, chỉ vì nàng có người chống lưng đằng sau.
Nếu những người chống lưng cho nàng ta không còn nữa thì tốt biết mấy.....
Từ ngày thứ hai trở đi, ta phát bệnh.
Bệnh đến ăn không nổi, thuốc không chữa được.
Hoàng hậu đích thân chăm sóc ta, nhưng bệnh tình cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cuối cùng, ngay cả đến Hoàng Thượng cũng phải kinh hãi.
Khi Hoàng Thượng đến gặp ta, ta vừa khóc vừa nói nhớ nhà, nhớ phụ thân và mẫu thân, nhớ cả vị ma ma đỡ đầu.
Khóc đến nỗi khí thở ra thì nhiều, khí hít vào thì ít.
Hoàng Thượng bị doạ sợ đến mức vội vàng phái người trở về nhà cũ Quý gia, mời vị ma ma đã định sẵn sẽ ở lại bảo vệ căn nhà của Quý gia cả đời về bên cạnh ta.
Bệnh tình của ta cũng dần có chuyển biến tốt.
Ma ma Quý gia vốn là nha hoàn theo mẫu thân xuất giá.
Vừa nhìn thấy người suýt bỏ mạng như ta, bà ấy liền bật khóc, khóc còn nhiều hơn cả ta nữa.
Đối với bà ấy mà nói, thực ra bà ấy xa ta cũng chỉ vài ngày.
Nhưng đối với ta, ấn tượng của ta về bà ấy đã mờ nhạt từ lâu.
Nhưng ngay khi bà ấy vừa đến, ta liền cảm nhận được sự thoải mái, bình yên trong tâm hồn đến từ ký ức sâu thẳm.
9.
Đêm đến, ta suy ngẫm cẩn thận về hoàn cảnh của mình.
Hoàng thượng, ông ta rất cần danh tiếng. Chỉ cần bản thân ta không làm loạn, những chuyện nhỏ nhặt ông đều sẵn lòng thể hiện lòng trượng nghĩa để xoa dịu lòng người.
Hoàng hậu, bà ấy có nhiệm vụ nuôi dạy tất cả các hoàng tử và công chúa. Trong thâm tâm, bà ấy chắc chắn không muốn ta làm tốt hơn các con của bà ấy. Nhưng biểu hiện bên ngoài, bà ấy sẽ không bao giờ đối xử tệ với ta, thậm chí còn thiên vị ta hơn.
Tô Hoài Cẩm, huynh ấy là đại thần quan trọng của quốc gia trong tương lai, là một người chính trực, có lẽ ở thời khắc quan trọng có thể giúp đỡ ta. Chỉ cần ta hành xử đoan chính thì kết giao bạn bè với huynh ấy không phải chuyện khó.
Thẩm Kỳ, hắn là hoàng đế tương lai. Nếu kiếp này ta có thể sống thêm vài năm nữa, sau này sẽ có lúc cần phải nương nhờ vào hắn. Tuy rằng kiếp trước hắn ban ch.ết cho ta, nhưng nếu kiếp này ta không chọc vào hắn, không đắc tội hắn, thiết nghĩ hắn sẽ nguyện ý giữ ta một mạng, tiếp tục thể hiện lòng ân nghĩa của hoàng gia.
Còn có Vĩnh An, nàng ta trong lòng chỉ đầy thù hận với ta. Sự thù hận đó vốn dĩ rất trẻ con nhưng lại đầy ác độc. Cúi đầu phục tùng sẽ chẳng có tác dụng gì. Kiếp trước, lúc ban đầu ta rất ngu ngốc, cứ nghĩ nghe theo mệnh lệnh của nàng là được. Ngoài việc bị nàng ta trêu chọc ngày càng ác ý hơn, không hề nhận được một chút lý trí nào của nàng.
Đối phó với loại người không nói đạo lý như vậy, chỉ có thể ăn miếng trả miếng, lấy mắt đổi mắt, may ra mới thể khiến nàng ta có vài phần sợ hãi.
10.
Lần nữa đến học tại Thái Học Viện, Vĩnh An lại bắt đầu bắt nạt ta giống như kiếp trước.
Hạ nhân bất cẩn làm đổ trà lên người ta.
Một người khác lại vô tình làm đổ mực lên người ta.
Nàng ta nói đó là giúp ta có được mùi thơm của trà và mực.
Nàng ta làm những gì, ta đều đáp trả y như vậy.
Bất kể là ai tạt lên người ta, ta đều sẽ tạt trả hết tất cả lên người Vĩnh An.
Vậy mà Vĩnh An lại độc ác tố cáo rằng ta là người bắt nạt nàng ta trước.
Ta chỉ mở to mắt, giả vờ không hiểu:
“Mọi người đều tạt tới tạt lui, ta cứ nghĩ đó là nghi lễ của Thái Học Viện. "
Sau khi hoàng hậu biết chuyện, bà đã hoá giải xích mích của bọn ta thành hiểu lầm giữa những đứa trẻ con.
Không dám phạt ta, cũng không dám phạt Vĩnh An. Thay vào đó, bà phạt những đứa trẻ gia đình quý tộc kia và thê thiếp tuân theo sự chỉ đạo của Vĩnh An.
Ta đã sớm biết rõ hoàng hậu sẽ không phạt Vĩnh An, nhưng có thể trừng trị những kẻ đồng phạm kia cũng tốt rồi.
Nhưng kể ra cũng thật buồn cười, những con cháu thế gia kia cũng không phải hoàn toàn vì chịu sự ép buộc của Vĩnh An nên mới bắt nạt ta. Một vài kẻ trong số họ thực sự ghen tị với ta, ghen tị vì ta có thể từ một người bạn đồng hành cùng họ, giờ đây trở thành vị công chúa tôn quý nhất quốc gia.
Nhưng họ cũng không động não nghĩ thử xem ta đã mất đi những gì.
Dù thế nào đi chăng nữa, những người đó cuối cùng cũng hiểu ra được, hoàng gia bên ngoài muốn cho ta thể diện, bọn họ không còn dám bắt nạt ta vì bất cứ lý do gì nữa.
Nhưng làm sao Vĩnh An có thể bỏ cuộc, cuối cùng nàng ta cũng không thể kiềm nổi nữa, tung ra chiêu lớn.
Nàng ta ra lệnh cho nha hoàn của mình đặt một con rắn mềm màu xanh lá lên tấm đệm nơi ta quỳ.
Chiêu này nàng ta từng dùng ở kiếp trước, ta lúc đó còn quá nhỏ nên đã bị doạ sợ đến nỗi oà lên khóc.
Nhưng bây giờ ta cầm lấy con rắn đó rồi vứt nó lên đầu nàng ta.
Con rắn nhỏ quấn quanh chiếc mũ rực rỡ của nàng ta, kinh hoàng thất sắc phun ra từng chữ, Vĩnh An hoảng sợ kêu lên.
Suy cho cùng, nàng ta bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ đồng hành cùng ta, chẳng lớn cũng chẳng nhỏ hơn ta là bao.
Nhưng ta lại không hề cảm thấy tội lỗi chút nào, trái lại còn cảm thấy có chút hả hê.
Vĩnh An vừa khóc vừa chạy tới chỗ hoàng thượng và hoàng hậu tố cáo, nói ta dùng rắn để hù dọa nàng.
Được thôi, ta chỉ sợ nàng cố nuốt cơn giận xuống đó.
Hoàng thượng và hoàng hậu truyền gọi ta, hỏi ta xảy ra chuyện gì, ta mím chặt môi và bắt đầu thút thít khóc:
" Vĩnh An tỷ tỷ đem con rắn vứt lên đệm của con. Con cứ nghĩ tỷ ấy muốn cùng con chơi đùa với con rắn đó..."
Vĩnh An tức giận cãi lại:
" Ngươi dựa vào đâu mà nói là ta đem con rắn đó vứt ở chỗ ngươi? "
“Lúc tỷ bảo Lục Chi thả rắn ra, mọi người đều nhìn thấy mà.”
" Ngươi nói bậy. Ta rõ ràng đã bảo Lục Chi thả nó ra trước khi mọi người đến. Làm sao có thể có người nhìn thấy được?"
Aizz, cũng không biết trước đây sao ta có thể bị một kẻ ngốc như vậy trêu đùa cơ chứ.
Vĩnh An không đ.ánh tự khai, hoàng thượng phạt nàng ta cấm túc năm ngày.
Chẳng qua chỉ là cấm túc mà thôi, đối với Vĩnh An mà nói không hề đau cũng chẳng thấm vào đâu, thậm chí nàng ta còn vui vẻ vì không phải đến học ở Thái Học Viện.
Hoàng hậu vì thương xót nàng ta, nên đã yêu cầu phủ Nội vụ tăng gấp đôi nguồn cung cấp tất cả các loại đồ ăn ngon, đồ uống ngon và thú vui cho nàng ta trong năm ngày.
Loại hình phạt như thế này còn chưa đủ...
Vĩnh An mềm cứng đều không sợ, chỉ vì nàng có người chống lưng đằng sau.
Nếu những người chống lưng cho nàng ta không còn nữa thì tốt biết mấy.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.