Chương 4
Tiểu Nhiên
16/11/2023
11.
Không lâu sau một sự việc chấn động bất ngờ xảy ra trong cung.
Hoàng hậu dùng bí thuật âm hiểm để ngăn không cho linh hồn của tiên hoàng hậu đầu thai, bị hoàng thượng tước bỏ hậu vị và đày vào lãnh cung.
Trong cung, những người lớn tuổi đều biết rõ tiên hoàng hậu là người mà hoàng thượng yêu quý nhất.
Đôi phu thê trẻ, sự ra đi sớm của tiên hoàng hậu luôn là nỗi đau lớn nhất trong lòng hoàng thượng.
Sau khi tiên hoàng hậu qua đời, hoàng thượng đã tổ chức chín chín tám mươi mốt ngày pháp hội để giúp bà sớm ngày hạnh phúc, mong ngóng được gặp lại bà sau khi băng hà.
Nhưng bây giờ lại có người dám dùng thủ đoạn tà ác bí mật áp chế linh hồn của bà! Không biết cái ch.ết năm đó của tiên hoàng hậu liệu có sự nhúng tay của bà ta không?!
Lúc hoàng hậu bị đày vào lãnh cũng, bà ta xé ruột xé gan hét lên có người gài bẫy hãm hại bà ta, bà ta trước giờ chưa từng làm chuyện đó.
Nhưng bằng chứng được chính hoàng thượng phát hiện trong cung của hoàng hậu.
Cung của hoàng hậu bình thường được bảo vệ như một cái thùng sắt, tất cả mọi người đều là tâm phúc của bà ta, vật dụng ra vào hàng ngày đều được kiểm tra kĩ càng, ai có thể đem hình nộm bị nguyền rủa vào trong cung điện của bà ta được?
Có lẽ đó chỉ là lời ngụy biện của bà ta mà thôi.
Những việc như vậy thực ra cũng không đến lượt ta phải bận tâm.
Hơn nữa, gần đây ma ma vì giúp ta sửa lại con búp bê đồ chơi chẳng may bị thương ở tay, ta nên quan tâm đến bà ấy nhiều hơn.
12.
Sau khi hoàng hậu bị phế truất, cuộc sống của Vĩnh An từng ngày, từng ngày có thể nói là tụt dốc rõ rệt.
Ồ, nàng ta bây giờ không còn là Vĩnh An công chúa nữa, chỉ có thể dựa theo thứ tự được sinh ra gọi là Ngũ công chúa.
Ngũ công chúa mặc dù vẫn có thể tiếp tục học ở Thái Học Viện, nhưng cách ăn mặc, trang điểm của nàng ta đã đơn giản hơn nhiều so với trước đây.
Nàng ta được ban làm con gái của một phi tử có địa vị thấp không con nối dõi, thiết nghĩ vị mẫu thân mới này của nàng ta cũng chẳng có nhiều ngân lượng bổng lộc hàng tháng để nàng ta tiêu xài.
Nhóm người ban đầu ủng hộ Vĩnh An giờ đây còn tránh mặt nàng ta.
Chốn cung đình ấy mà, giỏi nhất chính là việc nịnh nọt rồi lại giẫm người ta dưới chân.
Vĩnh An lúc ban đầu không thể thích ứng nổi với cảm giác từ trên mây rơi xuống, thường chửi bới đám người kia là kẻ ăn cây táo rào cây sung, mẫu thân ruột của nàng ta rồi sẽ quay trở lại tầng mây cao kia.
Sau khi bị ma ma giáo huấn tát vài cái vào miệng, nàng ta trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Đôi khi ta tình cờ bắt gặp Vĩnh An với đôi mắt đẫm lệ và đỏ hoe.
Trong thâm tâm ta cũng thật là,
Hả hê.
Vĩnh An, Vĩnh An, trên thế gian làm gì có cái gì là vĩnh viễn bình an?
Sau này, Vĩnh An lâm bệnh nặng, một thời gian dài không tới Thái Học Viện.
Không cần phải đối phó với nàng ta, ta càng có thêm nhiều sức lực.
Dùng để tập trung học tập và giao lưu.
Học hỏi từ Tô Hoài Cẩm nhiều hơn và kết giao với huynh ấy.
Hơn nữa, còn phải đối phó Thẩm Kỳ.
Khác với kiếp trước, Thẩm Kỳ chủ động tiếp cận ta.
13.
Kết giao với Tô Hoài Cẩm thật ra cũng rất dễ dàng.
Bản thân huynh ấy là một người ôn nhu và bao dung.
Chỉ cần ta giả vờ không hiểu một câu thơ nào đó, mang đến nhờ huynh ấy giúp.
Huynh ấy đều sẽ kiên nhẫn tỉ mỉ trả lời các câu hỏi của ta.
Nhưng huynh ấy luôn đặt phép tắc lên hàng đầu, luôn kính trọng gọi là ta là điện hạ.
Ta không thích huynh ấy khách sáo với ta như vậy.
Khoảnh khắc ta được trọng sinh, ta chỉ có một ý niệm duy nhất.
Đời này ta nhất định phải sống thật tốt, sống thật lâu, tìm được một nam nhân tốt, biết trân trọng ta, giấu ta ở một nơi an toàn, không để ta phải lang bạt khắp nơi, không để ta không có người để dựa vào.
Thành thật mà nói, ta đã phải lòng Tô Hoài Cẩm.
Mười năm nữa, Tô Hoài Cẩm sẽ là Trạng nguyên trẻ nhất ở kinh thành, một nhân tài trẻ tuổi xuất sắc nhất.
Thêm nữa, xuất thân con cháu quý tộc, mười cô nương thì phải có ít nhất tám người coi huynh ấy là người tình trong mộng, khiến huynh ấy càng thêm nổi tiếng.
Ta phải nhanh tay hành động nhân lúc tình cảnh của huynh ấy chưa tốt đến như vậy, sớm ngày vun đắp tình cảm.
Ta quyết định từ bỏ phương pháp học thư pháp nhàm chán không nóng không lạnh, chuyển sang phương pháp học thư pháp có sự tiếp xúc cơ thể nhiều hơn.
Vì vậy, ta đã cố tình làm hỏng bài tập mà tiên sinh giao, quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày hôm sau liền bị tiên sinh khiển trách.
Ta liền khóc lóc trực tiếp chạy đi tìm Tô Hoài Cẩm, nức nở hỏi huynh ấy liệu có thể dạy ta viết chữ đẹp được như huynh ấy không.
Tô Hoài Cẩm quả nhiên đã mềm lòng đồng ý.
Lúc ban đầu, huynh ấy chỉ đứng ở bên cạnh chỉ cho ta những điểm trọng tâm, ta làm sao cũng không thể hiểu nổi. Rưng rưng nước mắt cầu xin huynh ấy nắm tay ta và dạy ta viết.
Làn da của ta lúc này vẫn còn mềm mại, khác xa với cái tuổi nam nữ đã động phòng.
Tô Hoài Cẩm không chút nghi ngờ, huynh ấy chỉ cho rằng ta siêng năng chăm học. Còn an ủi ta:
“ Công chúa điện hạ chỉ là tuổi còn nhỏ, tay vẫn chưa có nhiều lực, viết không đẹp cũng là chuyện bình thường, lớn lên một chút sẽ ổn thôi.”
Ta giả vờ không tin, chỉ nói một cách đáng thương là do bản thân quá ngu ngốc.
Tô Hoài Cẩm dường như có chút đau lòng, càng dụng tâm hơn dạy ta viết chữ.
Làm nhiều lần như vậy, huynh ấy dường như càng thân thiết với ta hơn, không còn khách sáo và xa cách với ta như lúc ban đầu nữa.
Không lâu sau một sự việc chấn động bất ngờ xảy ra trong cung.
Hoàng hậu dùng bí thuật âm hiểm để ngăn không cho linh hồn của tiên hoàng hậu đầu thai, bị hoàng thượng tước bỏ hậu vị và đày vào lãnh cung.
Trong cung, những người lớn tuổi đều biết rõ tiên hoàng hậu là người mà hoàng thượng yêu quý nhất.
Đôi phu thê trẻ, sự ra đi sớm của tiên hoàng hậu luôn là nỗi đau lớn nhất trong lòng hoàng thượng.
Sau khi tiên hoàng hậu qua đời, hoàng thượng đã tổ chức chín chín tám mươi mốt ngày pháp hội để giúp bà sớm ngày hạnh phúc, mong ngóng được gặp lại bà sau khi băng hà.
Nhưng bây giờ lại có người dám dùng thủ đoạn tà ác bí mật áp chế linh hồn của bà! Không biết cái ch.ết năm đó của tiên hoàng hậu liệu có sự nhúng tay của bà ta không?!
Lúc hoàng hậu bị đày vào lãnh cũng, bà ta xé ruột xé gan hét lên có người gài bẫy hãm hại bà ta, bà ta trước giờ chưa từng làm chuyện đó.
Nhưng bằng chứng được chính hoàng thượng phát hiện trong cung của hoàng hậu.
Cung của hoàng hậu bình thường được bảo vệ như một cái thùng sắt, tất cả mọi người đều là tâm phúc của bà ta, vật dụng ra vào hàng ngày đều được kiểm tra kĩ càng, ai có thể đem hình nộm bị nguyền rủa vào trong cung điện của bà ta được?
Có lẽ đó chỉ là lời ngụy biện của bà ta mà thôi.
Những việc như vậy thực ra cũng không đến lượt ta phải bận tâm.
Hơn nữa, gần đây ma ma vì giúp ta sửa lại con búp bê đồ chơi chẳng may bị thương ở tay, ta nên quan tâm đến bà ấy nhiều hơn.
12.
Sau khi hoàng hậu bị phế truất, cuộc sống của Vĩnh An từng ngày, từng ngày có thể nói là tụt dốc rõ rệt.
Ồ, nàng ta bây giờ không còn là Vĩnh An công chúa nữa, chỉ có thể dựa theo thứ tự được sinh ra gọi là Ngũ công chúa.
Ngũ công chúa mặc dù vẫn có thể tiếp tục học ở Thái Học Viện, nhưng cách ăn mặc, trang điểm của nàng ta đã đơn giản hơn nhiều so với trước đây.
Nàng ta được ban làm con gái của một phi tử có địa vị thấp không con nối dõi, thiết nghĩ vị mẫu thân mới này của nàng ta cũng chẳng có nhiều ngân lượng bổng lộc hàng tháng để nàng ta tiêu xài.
Nhóm người ban đầu ủng hộ Vĩnh An giờ đây còn tránh mặt nàng ta.
Chốn cung đình ấy mà, giỏi nhất chính là việc nịnh nọt rồi lại giẫm người ta dưới chân.
Vĩnh An lúc ban đầu không thể thích ứng nổi với cảm giác từ trên mây rơi xuống, thường chửi bới đám người kia là kẻ ăn cây táo rào cây sung, mẫu thân ruột của nàng ta rồi sẽ quay trở lại tầng mây cao kia.
Sau khi bị ma ma giáo huấn tát vài cái vào miệng, nàng ta trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Đôi khi ta tình cờ bắt gặp Vĩnh An với đôi mắt đẫm lệ và đỏ hoe.
Trong thâm tâm ta cũng thật là,
Hả hê.
Vĩnh An, Vĩnh An, trên thế gian làm gì có cái gì là vĩnh viễn bình an?
Sau này, Vĩnh An lâm bệnh nặng, một thời gian dài không tới Thái Học Viện.
Không cần phải đối phó với nàng ta, ta càng có thêm nhiều sức lực.
Dùng để tập trung học tập và giao lưu.
Học hỏi từ Tô Hoài Cẩm nhiều hơn và kết giao với huynh ấy.
Hơn nữa, còn phải đối phó Thẩm Kỳ.
Khác với kiếp trước, Thẩm Kỳ chủ động tiếp cận ta.
13.
Kết giao với Tô Hoài Cẩm thật ra cũng rất dễ dàng.
Bản thân huynh ấy là một người ôn nhu và bao dung.
Chỉ cần ta giả vờ không hiểu một câu thơ nào đó, mang đến nhờ huynh ấy giúp.
Huynh ấy đều sẽ kiên nhẫn tỉ mỉ trả lời các câu hỏi của ta.
Nhưng huynh ấy luôn đặt phép tắc lên hàng đầu, luôn kính trọng gọi là ta là điện hạ.
Ta không thích huynh ấy khách sáo với ta như vậy.
Khoảnh khắc ta được trọng sinh, ta chỉ có một ý niệm duy nhất.
Đời này ta nhất định phải sống thật tốt, sống thật lâu, tìm được một nam nhân tốt, biết trân trọng ta, giấu ta ở một nơi an toàn, không để ta phải lang bạt khắp nơi, không để ta không có người để dựa vào.
Thành thật mà nói, ta đã phải lòng Tô Hoài Cẩm.
Mười năm nữa, Tô Hoài Cẩm sẽ là Trạng nguyên trẻ nhất ở kinh thành, một nhân tài trẻ tuổi xuất sắc nhất.
Thêm nữa, xuất thân con cháu quý tộc, mười cô nương thì phải có ít nhất tám người coi huynh ấy là người tình trong mộng, khiến huynh ấy càng thêm nổi tiếng.
Ta phải nhanh tay hành động nhân lúc tình cảnh của huynh ấy chưa tốt đến như vậy, sớm ngày vun đắp tình cảm.
Ta quyết định từ bỏ phương pháp học thư pháp nhàm chán không nóng không lạnh, chuyển sang phương pháp học thư pháp có sự tiếp xúc cơ thể nhiều hơn.
Vì vậy, ta đã cố tình làm hỏng bài tập mà tiên sinh giao, quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày hôm sau liền bị tiên sinh khiển trách.
Ta liền khóc lóc trực tiếp chạy đi tìm Tô Hoài Cẩm, nức nở hỏi huynh ấy liệu có thể dạy ta viết chữ đẹp được như huynh ấy không.
Tô Hoài Cẩm quả nhiên đã mềm lòng đồng ý.
Lúc ban đầu, huynh ấy chỉ đứng ở bên cạnh chỉ cho ta những điểm trọng tâm, ta làm sao cũng không thể hiểu nổi. Rưng rưng nước mắt cầu xin huynh ấy nắm tay ta và dạy ta viết.
Làn da của ta lúc này vẫn còn mềm mại, khác xa với cái tuổi nam nữ đã động phòng.
Tô Hoài Cẩm không chút nghi ngờ, huynh ấy chỉ cho rằng ta siêng năng chăm học. Còn an ủi ta:
“ Công chúa điện hạ chỉ là tuổi còn nhỏ, tay vẫn chưa có nhiều lực, viết không đẹp cũng là chuyện bình thường, lớn lên một chút sẽ ổn thôi.”
Ta giả vờ không tin, chỉ nói một cách đáng thương là do bản thân quá ngu ngốc.
Tô Hoài Cẩm dường như có chút đau lòng, càng dụng tâm hơn dạy ta viết chữ.
Làm nhiều lần như vậy, huynh ấy dường như càng thân thiết với ta hơn, không còn khách sáo và xa cách với ta như lúc ban đầu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.