Thiển Hạ Vi Lương

Chương 55: chương 55

Chích Hữu Ngư Tri

17/07/2016

Lâm Thiển Hạ không phải là người có tính đa nghi, cô cũng không tùy tiện ghen tỵ với người khác bởi vì người có điều kiện tốt hơn mình rất nhiều, nếu không, chắc cô mệt chết? Dù sao phóng mắt nhìn sang, luôn có thể bắt gặp mấy cô gái nếu so sánh thì tốt hơn cô rất nhiều .

Nhưng Lâm Thiển Hạ và đại mỹ nhân nổi tiếng trong bệnh viện - Lý Nhược Dao, cũng là chân chính, không thể tránh khỏi thành kẻ thù.

Buổi trưa hôm nay Lâm Thiển Hạ nhận được một cuộc điện thoại, là Vương Mộng Khuê gọi. Không muốn đánh thức Tập Vi Lương đang nghỉ trưa, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi thẳng đến cuối hành lang mới dám trả lời điện thoại cùa Vương Mông Khuê.

Trong điện thoại Vương Mộng Khuê nói mình phỏng vấn vào một công ty đa quốc gia vô cùng nổi tiếng, cô được nhận vào vị trí kế toán.

Mặc dù công việc này và các chuyên ngành cô học không liên quan, nhưng đúng là một công ty phúc lợi vô cùng tốt, hơn nữa Vương Mộng Khuê chưa tốt nghiệp có thể đạt được cơ hội tốt như vậy, Lâm Thiển Hạ thật sự vì cô cảm thấy vui mừng.

Ôm tâm tình vui vẻ trở về. Lâm Thiển Hạ đi ngang qua phòng làm việc y tá đột nhiên nghe được tiếng hai vị y tá nói chuyện từ bên trong truyền ra. Một trong đó là giọng của cô gái cô cũng không xa lạ, cô nghe được đó chính là y tá phụ trách chăm sóc Tập Vi Lương - Lý Nhược Dao.

Lâm Thiển Hạ không thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng ma xui quỷ khiến cô dừng bước. Trực giác nói cho cô biết, họ nói, hình như có liên quan tới mình.

Quả nhiên.

"Tiểu Nhược, chị xem websites gì đây?" Y tá A.

"A, chị đang tra người bị dao chém nên ăn gì bồi bổ thân thể. Chị muốn làm cho Trung tá Tập ăn." Lý đại mỹ nữ đúng là thẳng thắn.

Phòng bệnh yên lặng vài giây.

Sau đó chính là giọng nói kinh ngạc của y tá A. "Chị điên rồi? Vị Trung tá Tập kia dù tốt cũng đã có vợ rồi!"

"Ha ha——" Đôi son môi thoa màu hồng nhạt của Lý Nhược Dao phát ra cười lạnh tiếng khinh thường. "Có vợ thì sao? Chỉ cần còn không có con, cái nhà này không coi là hoàn chỉnh." Đối với cây đậu thoạt nhìn liền biết còn chưa trưởng thành Lâm Thiển Hạ, cô ta cho tới bây giờ căn bản không để vào trong mắt.

"Cái này có liên quan tới đứa bé hay không gì? Coi như không có đứa bé như vậy chị xen vào cũng chỉ là người thứ ba bị người ta khinh bỉ!"

"Ngốc!" Không ngờ tâm tình Lý Nhược Dao không bị ảnh hưởng, cô ta vẫn không quan tâm gõ xuống trước mặt tâm trí không thế nào thành thục bằng hữu, sau đó hơi thở thơm như hoa lan nói: "Hạnh phúc phải do chính mình cố gắng. Chị cũng chỉ là cố gắng tìm kiếm hạnh phúc của mình, làm sao lại bị người ta khinh bỉ chứ? Huống chi chờ chị thành vở chính thức, chị tự nhiên sẽ không bị gọi là người thứ ba!"

"Quân hôn được bảo vệ, chị tiểu Nhược!" Y tá A vẫn cố gắng khuyên Lý Nhược Dao từ bỏ ý nghĩ hoang đường này.

"Quân hôn quả là được bảo vệ… Nhưng cũng không có nghĩa quân nhân không thể ly hôn!" Lý Nhược Dao đột nhiên đến gần y tá A, một đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng quỷ quyệt, mê hoặc lòng người. "Đối với đàn ông, chị hiểu hơn em rất nhiều…"

Lâm Thiển Hạ đứng bên ngoài phòng làm việc, chân như bị đóng đinh tại đó, cũng nhấc chân thế nào không được bước nổi.

Cô tức giận đỏ bừng cả mặt, đôi tay nắm thật chặt thành quả đấm, tựa hồ đang hết sức ngăn mình muốn kích động xông vào cho Lý Nhược Dao một bạt tai.

Cuối cùng bây giờ cô đã hiểu, tại sao có vài nữ nghệ sĩ cao quý xinh đẹp không để ý đến hình tượng của mình thân là nhân vật công chúng, muốn làm người thứ ba chen vào hôn nhân của người khác. Tại sao truyền thông và người hâm mộ xôn xao bàn luận họ còn có thể không biết mệt.

Thì ra trên thế giới này, vẫn có những người, mặc dù thoạt nhìn không khác người bình thường, thật ra cũng không biết cuối cùng là do bẩm sinh, hay sau này mới như thế nào, họ tính cách xuất hiện vấn đề ngày càng nghiêm trọng.



Cảm giác xấu hổ ở đâu, đối với họ mà nói, chỉ cần vì theo đuổi hạnh phúc quý báu cùa mình, mặc kệ làm thương tổn bao nhiêu người, vậy cũng không có gì là sai!

Không chút nghi ngờ, Lý Nhược Dao chính là người như vậy. Cô ta hình như không cảm thấy xấu hổ chút nào vì mình nổi lên suy nghĩ không an phận với một người đàn ông đã có vợ, ngược lại, cô ta còn tràn đầy tự tin, dáng vẻ nhất định phải có được.

Thật ra nếu không phải bởi vì Lý Nhược Dao nói thẳng ra như vậy, tới lúc cô ta mang canh hầm với chút thuốc bổ tốt cho cơ thể cho Tập Vi Lương, Lâm Thiển Hạ đúng là sẽ không nghĩ tới phương diện kia, nói không chừng, cô còn có thể tự trách, sẽ cảm kích y tá đã quan tâm!

Dựa lưng vào cửa phòng bệnh, nước mắt Lâm Thiển Hạ không kiềm chế được chảy ra.

Cô khóc, không phải không tin Tập Vi Lương, chỉ là, vẻ ngoài của mình, cô lại một lần nữa tự ti.

Cô nghĩ, nếu mình cũng là một đại mỹ nhân, sao Lý Nhược Dao có thể bộ dạng đã tính trước mọi chuyện như vậy? Nói không chừng ý đồ bất chính đối với Tập Vi Lương, cô ta cũng chỉ dám len lút tính toán ở trong lòng, đâu còn ngông cuồng, càn rỡ như hiên tại?

Thậm chí Lâm Thiển Hạ còn tính, ngày nào đó dẫn bạn tốt của cô - Vương Mộng Khuê tới, hơn nữa còn bắt cô ăn mặc thật đẹp, nhất định có thể cho Lý Nhược Dao một cú.

Cô ta thật sự rất đẹp, nhưng vừa so với Vương Mộng Khuê của tôi, lập lqd tức thua chị kém em rồi! Vẻ đẹp của cô ấy, ta đoán cả đời tôi cũng không thấy được người thứ hai có thể so sánh với cô ấy!

Ngay lúc đó, khóe miệng Lâm Thiển Hạ nâng lên một đường cong giễu cợt. Dĩ nhiên, cô không phải đang cười người khác, mà đang cười nhạo chính mình! Cô đột nhiên phát hiện thì ra mình sao ngây thơ như vậy, nực cười như vậy!!

Vương Mộng Khuê xinh đẹp, cũng không có xíu liên quan với Lý Nhược Dao.

Vợ Tập Vi Lương không phải Vương Mộng Khuê, mà là cô.

Tình địch của Lý Nhược Dao cũng không phải là Vương Mộng Khuê, mà là cô.

Lâm Thiển Hạ nén cục tức trong lòng không có cách nào phát tiết ra ngoài. Cô thật sự nghĩ đến tố cáo viện trưởng, nói cho ông biết bệnh viện của ông thậm chí có một y tá không biết xấu hổ muốn đào góc tường nhà cô.

Làm cách này không thể nghi ngờ là ngu xuẩn.

Nếu Lý Nhược Dao đến chết không nhận, viện trưởng sẽ thiên vị nhân viên của mình không nói, y tá A cũng sẽ che đậy cho đồng nghiệp lqd của cô ta. Như vậy cô trong mắt người ngoài nhan sắc không gì đặc biệt sinh đố kỵ nghi lqd ngờ với Lý Nhược Dao xinh đẹp. Cuối cùng cô, cho dù có thêm mấy cái miệng, làm sao cũng không nói lại.

Huống chi theo cô thấy, Lý Nhược Dao là người có tính cách, không dễ dàng từ bỏ ý định. Cô ta không cảm thấy ý đồ của mình có cái gì phải xấu hổ, cuối cùng là chọc cô nổi nóng, cô ta nói không chừng sẽ không hề kiêng dè, càng trắng trợn "quyến rũ" Tập Vi Lương .

Không phải cô không tin tưởng Tập Vi Lương, nhưng rõ ràng hôn nhân chỉ có thể có hai người, nếu một người cố gắng chen vào, cuộc sống không khỏi sẽ cực kỳ khó chịu.

Không phải có câu nói: con người hèn hạ không gì sánh bằng sao?

Đều nói chỉ phụ nữ ngốc, mới đi đối phó với phụ nữ. Phụ nữ thông minh, chắc là sẽ không hao tốn quá nhiều tâm tư vào tình địch.

Lâm Thiển Hạ quyết định không đi tìm Lý Nhược Dao tính sổ, còn một cách là toàn tâm toàn ý chăm sóc Tập Vi Lương thật tốt. Như vậy vết thương của anh có thể nhanh bình phục, bọn họ cũng có thể sớm một chút xuất viện không đúng? Huống chi cô tin chắc, ở Tập Vi Lương trong lòng, không bất kỳ một người phụ nữ nào có thể thay thế mình.

Cô chỉ hi vọng chờ sau khi anh xuất viện, Lý Nhược Dao dần dần quên mất Tập Vi Lương. Nói thật, điều kiện của Lý Nhược Dao tốt như vậy, tìm một người đàn ông ưu tú lại độc thân, tuyệt đối không thành vấn đề.

Đây nguyên nhân là tối hôm nay Lâm Thiển Hạ lạnh nhạt với Lý Nhược Dao như vậy .



Trong phòng tắm.

Lâm Thiển Hạ thoa kem dưỡng da xong, nhìn làn da nõn nà của mình trong gương, không phải không có ác ý nghĩ, Lý Nhược Dao, Lý đại mỹ nữ, cô dám tẩy trang không? Coi như cô dám tẩy trang, da của cô chắc chắn không mịn bằng tôi!

Cô điều chỉnh xong tâm tình, vỗ vỗ da thịt đầy co dãn của mình, nhìn cô gái tràn đầy ý chí chiến đấu trong gương cổ vũ: "Cố gắng lên! Bạn học Hạ!"

. . . . . .

Gần đây Tập Vi Lương dậy khá trễ, mỗi sáng phải tới khoảng bảy giờ rưỡi mới dậy. Anh nghĩ có thể bởi vì mình bị thương nên yếu đi rất nhiều. nếu đổi lại là trước kia, anh khẳng định mỗi ngày rạng sáng vẫn chưa năm giờ rưỡi, sẽ đúng lúc thức dậy.

Tập Vi Lương quay đầu, muốn nhìn Lâm Thiển Hạ nằm trên giường bên cạnh vô tư ngủ một chút. Trước kia, mỗi sáng thức dậy, anh có thể hài lòng nhìn thấy vợ mình đang ngoan ngoãn nằm ở trong ngực mình, hiện tại bị thương nhập viện, mỗi ngày chỉ có thể một người lẻ loi nằm trên giường bệnh, thật đúng là khiến anh khó chịu đã lâu.

Nhưng ngoài dự đoán của Tập Vi Lương, ngủ người giường bên cạnh đâu rồi? Không có ai, chăn bông được gấp gọn gằng đặt dưới gối!

Tập Vi Lương nhìn đồng hồ treo tường, rõ ràng mới bảy giờ bốn mươi lăm phút! Truoc82 đây lúc này, trừ phi là đi học, nếu không Lâm Thiển Hạ tuyệt đối không phải là ngủ thẳng ít nhất tám giờ rưỡi mới chịu dậy.

Tập Vi Lương còn không giải thích được, cửa phòng bệnh đã mở ra. Lâm Thiển Hạ trở lại, hơn nữa còn mang một bát cháo trở lại.

"Anh dậy rồi? Em đi chuẩn bị nước cho anh Hàaa...!" Khuôn mặt nhỏ lqd nhắn của Lâm Thiển Hạ đỏ bừng, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cái giường chăn gối chỉnh tề của mình ngủ không khỏi thoáng hiện qua tia tự hào.

Tập Vi Lương tự nhiên không hỏi Lâm Thiển Hạ dậy sớm như thế đi làm gì nữa, bởi vì không phải rõ ràng có thể thấy được sao? Anh chỉ im lặng không lên tiếng, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Bất thường, vợ của anh thật sự quá bất thường!

Phục vụ Tập Vi Lương tắm tốc xong, Lâm Thiển Hạ hộp giữ nhiệt mở ra, bên trong là cháo trắng nóng hổi và mấy thứ thức ăn dễ tiêu phù hợp với người bị thương.

Lý Nhược Dao đẩy điểm tâm lúc vào, thấy cảnh "vợ đang đút chồng ăn cơm trên giường bệnh " vô cùng ấm áp.

Lâm Thiển Hạ không để lại dấu vết nhìn đồng hồ treo tường một cái, tám rưỡi. Quả nhiên Lý Nhược Dao là người rất giờ, chỉ cần đến tám giờ rưỡi, cô ta ẽ đúng giờ đưa đồ ăn sáng tới đây. Chỉ tiếc, mình đã "nhanh chân đến trước" rồi!

Đúng, Lâm Thiển Hạ dậy sớm như thế, chính là vì có thể đưa điểm tâm cho Tập Vi Lương ăn trước ơ Lý Nhược Dao. Cô làm sao có thể cho người phụ nữ có ý đồ phá hoại hôn nhân của mình có cơ hội tiếp xúc với chồng mình chứ? Đừng nói là bảy giờ, dù là năm giờ trời còn tối đen, cô cũng có thể kiên trì .

Mà Lâm Thiển Hạ không có thói quen gấp chăn, hôm nay chăn mền của mình gọn gàng là làm cho Lý Nhược Dao nhìn.

Khó trách trước kia Lý Nhược Dao đi tới phòng bệnh nhìn đống chăn lộn xộn lung tung trên giường cô lại đột nhiên bật cười. Trong lúc này chắc cô ta đang nghĩ dáng vẻ trung tá phu nhân không xuất chúng chưa tính, thậm chí không thể gọi là hiền lành.

Trước đây Lâm Thiển Hạ không nghĩ quá nhiều, chỉ bị cười đến có chút ngượng ngùng. Cô không có thói quen gấp chăn, hơn nữa gần đây bận ôn tập thi, càng không dọn dẹp lại giường đệm. Cô vốn tưởng rằng Lý Nhược Dao cười chỉ thuần túy là cười mình lười biếng, dù sao hiện tại giống như cô 9x cũng không có mấy cô gái gấp chăn.

Huống chi Lâm Thiển Hạ còn là con gái một, bị cha mẹ chiều hư cũng không có gì lạ. May mắn cha mẹ cô dung túng cô lười biếng lại không dung túng cô nóng nảy, vì vậy tính tình của cô cũng không tệ.

Lâm Thiển Hạ gấp chăn cũng không tự nhiên chỉ là làm cho Lý Nhược Dao nhìn. Trước kia cũng đã nói cô là người truyền thống, đang dần dần tiếp nhận Tập Vi Lương, đồng thời cô cũng đã đang từ từ thay đổi mình, cố gắng trở thành một người vợ hiền. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiển Hạ Vi Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook