Thiển Hạ Vi Lương

Chương 56

Chích Hữu Ngư Tri

17/07/2016

Lý Nhược Dao lần này lại không xấu hổ, như đoán trước được Lâm Thiển Hạ sẽ làm như vậy. Cô buông xe đẩy ra đi tới, cười nhẹ nhàng nói: "Em gái Thiển Hạ, hôm nay em tự ra ngoài mua bữa ăn sáng à?"

"Đúng vậy." Lâm Thiển Hạ cho dù rất không vui, khuôn mặt cũng tươi cười chào đón. Cô nhìn vẻ mặt cười dịu dàng như nước của Lý Nhược Dao, nghĩ thầm quả thất rất đẹp, đàn ông nhìn nhất định sẽ hồn bay phách lạc.

Dĩ nhiên, anh chồng nhà cô chắc chắn không phải đàn ông bình thường!

"Nhưng, bệnh nhân không thể tùy tiện ăn uống thức ăn bên ngoài. Vết thương của Vi Lương chưa khỏi hẳn, cơm ở bệnh viện bán khá ngon." Lý Nhược Dao tiến lên phía trước, nhín kỹ thức ăn Lâm Thiển Hạ mua, sau đó sắc mặt hơi tái đi.

Lâm Thiển Hạ rất hả hê. Cô biết Lý Nhược Dao sẽ bới móc, sẽ nghiêm chỉnh nhìn thức ăn cô mua về, không phải là vì tìm cơ hội nói món ăn cô mua về có hại cho thân thể Tập Vi Lương sao? Thế nhưng trên đời không phải chỉ có mình cô ta biết lên mạng, Lâm Thiển Hạ cô không phải mù chữ, tất nhiên cũng biết lên mạng tra tài liệu liên quan. Huống chi coi như không biết, cũng có thể hỏi bác sĩ của Tập Vi Lương.

Lý Nhược Dao không phải là một cô gái đơn giản. Mặc dù muốn kiếm cớ lại không tìm được, nhưng sắc mặt cô ta lập tức khôi phục như trước. Cô nhếch mép, lấy lqd điểm tâm từ bình giữ nhiệt màu xanh da trời bên cạnh, mỉm cười nói: "Đây là em cố ý hầm canh cho Trung tá Tập, rất tốt cho thân thể, rất thích hợp cho anh ấy ăn."

Lâm Thiển Hạ sớm đoán được Lý Nhược Dao sẽ như vậy, cũng không quá hoảng hốt. Ngược lại, cô không thèm chú ý tới bình giữ nhiệt màu xanh da trời đó, bởi vì trên bình không có hoa lqd văn tình yêu gì. Chỉ là đặt bình giữ nhiệt này bên cạnh bình giữ nhiệt màu hồng thấy rõ ràng là một đôi, làm cô thấy chướng mắt lắm.

Lý Nhược Dao thấy tầm mắt Lâm Thiển Hạ rơi trên cái bình giữ nhiệt màu hồng, vẻ mặt liền phấn khởi. "Oh, hai người bình giữ nhiệt này chính là một đôi. Khi đó chị đi mua đồ siêu thị thấy cái hai liền mua về. Màu hồng dĩ nhiên là cái chị đang dùng, không ngờ có ngày cái màu xanh da trời thật sự tiện dụng!"

Lâm Thiển Hạ nghe quả thực là cắn răng nghiến lợi. Lý Nhược Dao biểu hiện rõ ràng như vậy, tất nhiên là không muốn giấu giếm trước mặt chính phu nhân cô.

Chính xác, từ tối hôm qua Lâm Thiển Hạ đối với mình rõ ràng bất đồng thái độ xem ra, Lý Nhược Dao đã đoán được cô đã biết ý đồ của mình rồi. Biết rồi thì thôi, cô ta cũng đỡ phải lén lén lút lút.

Đối với ý định của mình, Lý Nhược Dao không sợ Lâm Thiển Hạ biết. Cô ta chỉ sợ, Tập Vi Lương không biết.

Ra khỏi cửa, Lý Nhược Dao còn cố ý nhìn Tập Vi Lương dịu dàng nói: " Trung tá Tập, canh anh nhất định phải uống..., rất có lợi cho cơ thể anh. Em dậy từ năm giờ sáng chuẩn bị!"

"Ừ. Cám ơn cô." Tập Vi Lương nhìn Lý Nhược Dao cười rất nhạt. Chỉ là không ai nhìn ra, anh cặp kia sơn màu đen trong con ngươi, thế nhưng bộc phát băng lạnh.

Mặt Lâm dlqd Thiển Hạ thả lỏng, kì thực trong lòng đã giận phải đang cuồn cuộn tức giận. Sau khi Lý Nhược Dao rời đi, cô không nhịn được trong lòng lén giơ ngón giữa chỉa về phía bóng lưng thướt tha.

Điều chỉnh tâm trạng lần nữa, Lâm Thiển Hạ đi tới trước giường bệnh tiếp tục đút Tập Vi Lương ăn điểm tâm.

Thu dọn xong bát đũa, như thường lệ cô mở ti vi chuyển sang kênh tin tức buổi sáng. Sau đó mình thì ngồi vào bàn đọc sách gần cửa sổ, bắt đầu ôn tập “vẽ bản thiết kế máy móc”.

. . . . . .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Khi Lâm Thiển Hạ cuối cùng cũng đọc hết toàn bộ sách máy móc, cả người đã đói đến thoi thóp.

Lúc này tự nhiên cô nghĩ đến thứ trong bình giữ nhiệt màu lqd xanh dương, "canh tình yêu" của Lý Nhược Dao. "Vi Lương, anh đói bụng không? Muốn uống canh không?"



"Anh không uống, em đổ đi." Tập Vi Lương không hề nghĩ ngợi, nói thẳng.

Lâm Thiển Hạ sững sờ, nghĩ thầm chẳng lẽ trong quân đội không đề cao truyền thống cao đẹp "quý trọng lương thực" sao? Vợ chồng Lâm Đông Quan, đức tính tốt ông bà giáo dục Lâm Thiển Hạ thành công nhất chính là dạy cô không giẫm lên, không lãng phí thức ăn.

Lâm Thiển Hạ khinh bỉ hành động lãng phí thức ăn, cô cũng không sợ Lý Nhược Dao sẽ cho thuốc gì vào canh. Huống chi nếu cô đổ canh đi, chẳng phải là sợ Lý Nhược Dao sao? Vì vậy cô không nghe lời Tập Vi Lương, mở bình giữ nhiệt ra, sau đó, một mùi thơm bay tới trước mặt, khiến cô nhất thời cảm thấy thèm ăn.

Lâm Thiển Hạ nhìn bát canh đậm dà một cái, mùi bay ra nguyên liệu nấu cô chưa từng thấy, có lẽ là thuốc bắc thôi. Lâm Thiển Hạ không sợ canh quá bổ, cơ thể cô vốn suy nhược, bồi bổ cũng tốt. Dù sao cô cũng không có ý định giảm cân.

Công bằng mà nói, Lý Nhược Dao tay nghề thật sự khá. Mùi vị canh này, quả thật quá ngon.

Tập Vi Lương kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Hạ uống như chết đói, cảm thấy dở khóc dở cười.

"Anh muốn nếm thử không? Ngon lắm đấy!" Lâm Thiển Hạ lơ đãng nói.

"Không cần. Em uống đi, uống nhiều một chút, em gầy quá."

Nghe Tập Vi Lương trả lời làm cô vô cùng hài lòng, Lâm Thiển Hạ uống càng vui.

Cô nghĩ, nếu Lý Nhược Dao biết mình cực khổ, đi sớm về tối nấu canh cuối cùng toàn bộ chui hết vào bụng tình địch của cô ta, sẽ tức đến cỡ nào đây. . . . . . Ha ha!

Buổi tối, Lý Nhược Dao đúng giờ đến trong phòng bệnh của Tập Vi Lương.

Lâm Thiển Hạ đã sớm rửa mặt cho Tập Vi Lương xong, dĩ nhiên, chân cũng đã giúp anh lau khô.

Ngược lại Lý Nhược Dao đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hình như cô ta cũng không tính phục vụ Tập Vi Lương tắm, chỉ tới lấy bình giữ nhiệt màu xanh da trời, hài lòng khi phát hiện bên trong hết sạch, cười nhẹ trên mặt càng cười yêu mị.

Lý Nhược Dao đã sớm đoán được Lâm Thiển Hạ đã nhìn thấu ý đồ của cô ta, cho nên cô ta suy đoán, nếu cái gì Lâm Thiển Hạ cũng biết, nhất định không cho Tập Vi Lương uống canh mình nấu. Vậy tại sao trong bình giữ nhiệt không thừa gì cả? Chỉ có hai nguyên nhân: một, dĩ nhiên là bị Lâm Thiển Hạ đổ; một cái khác, dĩ nhiên là lqd Tập Vi Lương nhất quyết muốn uống rồi! Hai nguyên nhân, dĩ nhiên Lý Nhược Dao tin chắc cái sau có khả năng lớn hơn.

Có sự thừa nhận này, Lý Nhược Dao giống như thấy thắng lợi ở một nơi không xa đang vẫy chào cô ta. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng càng đắc ý, khiến cho cô ta đi bóng lưng càng thướt tha mềm mại .

Chắc chắn Lý Nhược Dao không thể nào nào nghĩ đến, bình canh chứa đầy tình yêu cùa cô ta, lại bị Lâm Thiển Hạ uống vào trong bụng không còn dư một giọt.

. . . . . .

Sáng hôm sau, quả nhiên không ra Lâm Thiển Hạ đoán, Lý Nhược Dao lại xách bình giữ nhiệt màu xanh chứa canh tình yêu nồng đậm, lqd đúng giờ xuất hiện tại Tập Vi Lương trong phòng bệnh.

Khi Lý Nhược Dao đưa, Lâm Thiển Hạ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười.

Đặt bình giữ nhiệt ở trên bàn đầu giường bệnh, Lâm Thiển Hạ hỏi "Anh muốn uống không? Không uống em uống hết!"



"Em uống em uống. . . . . ." Tập Vi Lương đình chỉ cười nói.

Lâm Thiển Hạ cũng không nghĩ quá nhiều, cô cảm thấy, Tập Vi Lương tính tình đầu gỗ, làm sao có thể biết Lý Nhược Dao có tư tưởng mờ ám với anh cơ chứ?!

Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Thiển Hạ nhìn móng tay và móng chân của Tập Vi Lương hơi dài, lấy kìm chuẩn bị cắt móng tay cho anh.

Thật ra tối hôm qua khi cô tắm cho anh phát hiện chuyện này, chỉ là các cụ ta có câu, buổi tối không thể cắt móng lqd tay. Lâm Thiển Hạ không mê tín, nhưng nghĩ thầm trì lùi lại một buổi tối nữa cắt cũng không bất tiện, cho nên tối hôm qua cũng thôi.

Sau khi cắt móng tay như thợ lành nghề xong, Lâm Thiển Hạ vô cùng kiên nhẫn tiếp tục nhấc chân Tập Vi Lương cắt móng chân. Mỗi lần cắt xong một móng, cô sẽ nghiêm túc mài giũa.

Lâm Thiển Hạ cảm thấy khá hứng thú đối với bộ sách làm đẹp từ bột nở. Cô thấy trong sách nói, có lúc chỉ cần nhìn móng tay của người trưởng thành, là có thể đại khái đoán ra tình trạng thân thể của người đó.

Gốc móng tay trắng bệch hình bán nguyệt, gọi là móng bán nguyệt hoặc vòng khỏe mạnh. Nói như vậy, tất cả vòng khỏe mạnh đều bằng một phần năm móng tay, là trạng thái tốt nhất. Lâm Thiển Hạ quan sát cẩn thận từng ngón, móng tay Tập Vi lqd Lương có móng bán nguyệt, không khác lắm vừa đúng bằng một phần năm của móng tay anh. Cho nên như vậy có thể thấy được, cơ thể Tập Vi Lương quả thật rất tốt.

Lâm Thiển Hạ vô cùng vui vẻ nghĩ, chỉ cần Tập Vi Lương có thể kiên trì rèn luyện thân thể, hằng ngày cô chú ý nhiều đến thức ăn, lấy tình trạng cơ thể bây giờ của anh, mặc dù lớn hơn mình mười tuổi, tương lai già rồi cũng không nhất định rời khỏi thế giới sớm hơn mình.

Đây điều cần suy nghĩ khi cô vợ nhỏ và chồng lớn hơn nhiều tuổi kết hôn. Dù sao vốn bình thường tuổi thọ của phụ nữ sẽ cao hơn đàn ông một chút, mặc dù bình thường chồng lớn hơn nhiều tuổi sẽ hiều và lqd yêu thương vợ mình hơn, nhưng đàn gái thường sẽ không thể không ở góa sống buồn chán đến già.

Tập Vi Lương dĩ nhiên không nhìn ra tính toán trong lòng Lâm Thiển Hạ. Lúc này anh đang chân thành thâm tình chăm chú nhìn cô vợ bảo bối nhà mình. Bây giờ cô rất khác với trước đây. Không còn dáng vẻ ngây thơ trẻ trung, ngược lại, trở nên có chút mạt chín chắn rực rỡ của phụ nữ.

Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt trắng nõn cùa cô, Tập Vi Lương có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ đáng yêu trên mặt cô.

Tại sao cuộc sống này có thể hạnh phúc như vậy?! tâm tình Tập Vi Lương vui vẻ dần tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

Lâm Thiển Hạ cũng hơi mệt, đang nằm bò trên giường bên cạnh vẫn nhịn không được nhìn gương mặt tuấn tú của Tập Vi Lương lúc ngủ say nhéo cái mũi thẳng tắp, nhỏ lqd giọng ngập ngừng nói: "Anh là đồ tồi! Không có việc gì thì đẹp trai làm gì? Cao, đẹp trai, giầu anh đều có! Nhìn dáng vẻ của anh, anh có biết Lý Nhược Dao đáng ghét đối với anh mắt như hổ rình mồi hay không. . . . . . Đồ tồi, đồ tồi! Em muốn hủy hoại khuôn mặt của anh, cưa bỏ chân của ngươi, như vậy anh thành lùn và giàu. . . . . . Khà khà. . . . . . Đồ tồi, đồ tồi. . . . . ."

Nghe tiếng hít thở bên cạnh dần đều, Tập Vi Lương mở mắt, đôi mắt màu hổ phách trấn tĩnh.

. . . . . .

Lâm Thiển Hạ cho là sáng sớm hôm sau Lý Nhược Dao sẽ đúng giờ tới gõ cửa phòng bệnh. Kết quả, đúng là đúng giờ thật, không sai lắm vừa đúng tám giờ rưỡi, nhưng người tới không phải Lý Nhược Dao - Lý Đại mỹ nữ trong tưởng lqd tượng của cô, lại là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi?!

Trong mắt Lâm Thiển Hạ đầy kinh ngạc, miệng mở ra thật to, giống như có thể nhét cả quả trứng gà.

Tập Vi Lương nhìn dáng vẻ Lâm Thiển Hạ ngây người như phỗng rất đáng yêu, chịu không nổi nở nụ cười đưa tay phải ra thay cô khép miệng lại, mặt giễu giễu nói: "Nha đầu, bắt đầu từ ngày mai em có thể không cần dậy sớm như vậy rồi. . . . . ."

"Ách. . . . . ." Lâm Thiển Hạ bị hỏi đến có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn có chút khó tin.

Y tá vừa đi vào, tuổi xem ra rõ ràng đã không trẻ, Lâm Thiển Hạ đoán con của cô có thể không nhỏ hơn mình mấy tuổi. Thái độ của cô lqd không lạnh không nóng, đối hai người không mặn không nhạt nở nụ cười, để điểm tâm xuống sau đó ra cửa. Trước sau ờ lại thời gian tuyệt đối không vượt qua một phút, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiển Hạ Vi Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook