Quyển 15 - Chương 705: Bao Vây Hồi Hột
Cao Nguyệt
28/10/2017
“Đội chinh, liệu chúng ta có thể tìm thấy không?”
Trên thảo nguyên mênh mông này, mười kỵ binh cùng nối đuôi nhau phóng đi như bay, một người trong đó cất tiếng hòi.
“Tóm lại... Phải dốc sức mà tìm!” Gió to qua, giọng nói của đội chính cũng bị cắt đứt. “Họ... Mười vạn người, mục tiêu rất lớn!”
Đấy là một đội xích hầu của quân Đường, nhiệm việc của họ chính là tìm thấy chủ lực của quân Hồi Hột, mười vạn đại quân của Hồi Hột từ Ordu-Baliq nam hạ. Nhưng hiện tại họ lại đột nhiên mất tích, bốc hoi khỏi thảo nguyên, mấy ngày đều không tìm thấy, Lý Khánh An bèn phái mấy mươi đội xích hầu tiểu đội như giăng lưới, đê họ truy tìm trên thảo nguyên mênh mông.
Tiểu đội này phụ trách truy tìm phía chân núi phía nam đoạn đông Âm Sơn, trong vòng bán kích mấy trăm dặm đều thuộc phạm vị truy tìm của họ, đã rà soát hai ngày nay, giờ họ đang đến sẩn vùng chân núi phía nam Âm Sơn.
“Chúng ta đi vào rừng nghi, nói không chừng còn bắt được con hươu làm bừa tối!”
Tề đội chính chi vào khu rừng phía bắc, mọi người lập tức tinh thần phấn chấn hẳn, cùng phóng về phía rừng, đặc điểm trên thảo nguyên là chỗ nào nhìn gần kỳ thực còn rất xa, nhung khu rừng này cách họ nhưng mười dặm, khi đến cách rừng còn chừng ba dặm. Đội chính đứng đầu bỗng giơ tay hạ lệnh, “Đợi đã!”
Mọi người bỗng chốc thúc ngựa lại, “Mọi người mau nhìn!” Tề đội chính chi về xa xa, “Đó là gì thế?”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay hắn, chi thấy hai chấm đen cách đấy vài dặm đương phóng về phía họ, “Hình như là kỵ binh!”
“Đi vào rừng trốn ngay!”
Tê đội chính thúc ngựa dẫn theo đội chúng ẩn minh vào bìa rừng, họ nhanh chóng lẩn vào khu rừng gần nhất, mài một lúc sau hai chấm đen đó mới dằn đến gần, họ cũng nhìn rõ đó là hai kỵ binh Hồi Hột. Đoán chừng đấy là tuần tra, họ nhanh chóng phóng về hướng này, nhìn tốc độ này chắc họ sẽ không đứng chân ở đây.
“Bắn ngựa!”
Tề đội chính lập tức hạ lệnh, chín thủ hạ còn lại đều giơ kỵ nỏ lên nhắm chuẩn vào hai chú ngựa của đối phương, kỵ binh càng lúc càng gần, đà đi đến vị trí cách họ ba mươi bước, nhưng lại không ai phát hiện trong rừng có người, trên thực tế đúng là do họ quá sơ ý, vừa rồi xích hầu quán Đường vào rừng đã kinh động đến một đàn chim, khiến chúng hoảng sợ bay đi. NHứng kỵ binh Đột Quyết lại không phát hiện, có lẽ họ cho rằng noi này không mấy có thể có quân đội tổn tại.
“Bắn!”
Đội chính hạ lệnh, mười cây nỏ tiễn tẩm độc cùng được phát ra, toàn bộ bắn vào trung hai chiến mã, hai chiến mà lẩn lượt giơ cao hay chi trước rú lên thảm thương rồi ngà mạnh xuống đất, hai tên kỵ binh Hồi Hột cũng bị hất ra đến một trượng, hai người họ sợ khiếp vía, vừa bò dậy đà vội bỏ chạy, nhung xích hầu quân Đường lại nhanh như gió xông lên trên, dùng giáo trường kề vào yết hầu họ, hai binh sĩ Hồi Hột không dám động đậy, ngoan ngoan giơ cao hai tay.
“Hãy dẫn chúng vào rừng!”
Mấy tên binh sĩ cùng đi lên rà soát người, xong lại trói tay họ lại đầy vào trong rừng. Chi một chốc sau, dưới sự ưa hỏi của quân Đường hai binh sĩ Hồi Hột này đà khai ra hết. Kết quả khiến xích hầu quân Đương không khỏi giật mình, chủ lực Hồi Hột hóa ra lại cách họ khôngđến hai mươi dặm.
Tề đội chính nháy mắt một ph át, mấy binh sĩ vội một đao giết chết kỵ binh Hồi Hột, rồi đem thi thể chúng cùng ngựa chốn đi, xử lý gọn gàng xong mới đi theo rừng phóng về phía trước.
Chẳng bao lâu sau họ cuối cùng cũng đi đến trước một trũng núi lớn. Bên ngoài là rừng núi rậm rạp, rừng rậm đến vài dặm là ít. Hai kỵ binh chính là đi từ đây ra.
Họ cùng đi vào rừng, đi theo một khe núi đi thẳng vào trong. Âm Sơn rộng cả trăm dặm. Ở giữa có không ít bài cò, có thể chửa được trăm vạn đại quân, nếu như không vào Âm Sơn tìm. Căn bản sẽ không thể phát hiện.
Mấy tên quân Đường đi được chừng mười mấy dặm. Phía trước hình như có trạm gác của người Hồi Hột rồi. Họ không tiếp tục tiến lên nữa mà ấn minh vào trong rừng. Mãi đợi đến khi trời tối. Thì đội chính mới dẫn một huynh đệ tiếp tục leo lên vách núi thám thính phía trước, không có cười ngựa, hai người không ngừng tránh né vào các khe hờ của vách núi, qua mặt được mấy trạm gác của người Hồi Hột, cuối cùng cũng đà đi đến trước một khu thấp trũng.
Họ trèo lên một tảng đá lớn, ngóng về phía chân núi ở dưới, bỗng chốc khiến cả bọn họ tròn cả mắt, chi thấy trên bài cỏ ở dưới, từng chấm lửa sáng đông đúc như ánh sao trên trời, đó là lửa trại của người Hồi Hột. Dưới ánh lửa chiếu rọi là lều trại đếm không hết trải đầy.
Tề đội chính trong lòng mừng khôn xiết, họ đà tìm được chù lực của Hồi Hột, lúc này hắn không kiềm nổi kích động trong lòng, hắn kéo kéo binh sĩ. Hai người họ lặng lẽ trờ lại con đường lúc đến một cách cân thận, sợ kinh động đến binh sĩ Hồi Hột canh gác thì coi như tất cả công sức bỏ ra đều đổ sông đổ biển.
Họ lại rút trờ về trong rừng. Lại rút về chỗ đất trũng trong núi, trờ về khu rừng mà họ ban đầu đà phục kích lính tuần Hồi Hột. Dựng một lều nhỏ để che bớt ánh nến. Trong lều, Tề đội chính đường cẩn thận vẽ hình, ghi chú rất ư rõ ràng vị trí sờ tại của chù lực Hồi Hột trong Âm Sơn.
Đợi khi vết mực đà khô hắn mới nhét nó vào trong ống trúc nhỏ đưa cho thủ hạ: “Mang gửi về đi!”
Binh sĩ nhận lấy ống tre, từ trên ngựa rút lồng chim ung ra, trong ấy là con chim ưng đưa thư, hắn buộc ống tre lên chân nó, rồi mờ lồng ra, thét nhỏ một tiếng: “Đi đi!”
Hùng ung từ trong lồng bay vút lên không, một tiếng hú thánh thót xong tung cánh bay về hướng tây.
“Đội chinh, vậy chúng ta phái làm sao đây?”
Tề đội chính nhìn dãy núi đen thăm thẳm kia, cười cười, “Chúng ta tất nhiên phải ở lại trông coi bọn người Hồi Hột này rồi!”
Sau khi tiêu diệt quân đội của Sử Tư Minh, Lý Khánh An lại dẫn đại quân rút về Hắc Thành, đồng thời quân Đường còn bất đươc thêm hai mươi vạn tộc dân của Bộc Cốt bộ, Lý Khánh An lệnh hành quân tư mã Tân Vân Kinh dẫn hết số dân du mục Đột Quyết này áp đến Cửu Thập Cửu toàn đế tập họp cùng với tộc dân hai bộ Đồng La, Tư Kết mà Lý Quang Bật bất được, tổng cộng là bốn mươi mấy vạn dân Đột Quyết đã từng nương nhờ vào nhà Đường.
Những dân du mục bình dân này sẽ được áp giải đến Hà Đông tạm trú, đợi khi cả chiến dịch Hồi Hột kết thúc, tất cả dân du mục thào nguyên đều sẽ được đôi thành dân Đường khai khoáng, phân phối đến các mó lớn định cư, cày ruộng dệt vải, chính thức trờ thành binh dân của Đại Đường.
Nhưng Lý Khánh An quan tâm nhất vẫn là hành tung của khả hẳn Hồi Hột Cát Lặc. Hiện giờ đã là hạ tuần tháng tư, họ xuất binh thảo nguyên đã gần một tháng rồi, nhung mười vạn chủ lực của Hồi Hột vẫn không thấy tung tích đâu, cứ như thê đột ngột tập thể biến mất, khiến Lý Khánh An rất lấy làm nghi hoặc, họ đương nhiên không thể biến mất, mà chi là tạm thòi ấn mình, vậy Rốt cuộc họ đã trốn đi đâu?
Trong đại trướng, Lý Khánh An đứng trước sa bàn chăm chú nhìn Âm Sơn hồi lâu, hắn tin là chú lực Hồi Hột nhất định còn ở phụ cận Âm Sơn, chi là Âm Sơn dài hai ngàn mấy dặm, rộng cũng hơn trăm dặm, khiến hắn khó mà tìm thấy được chốn nương
Nhưng có một điều có thể khẳng định, khá hẳn Cát Lặc đã không còn cách nghĩ tiến công quân Đường, có lẽ hắn trước giờ cHứa bao giờ nghĩ thế, hắn chẳng qua mượn cớ tiến công Đại Đường để nuốt chửng luôn quân đội của Sử Tư Minh cùng Đột Quyết trong cành nội Đại Đường, từ lẩn này hắn xuất binh còn cứ lo trước lo sau có thê nhìn ra, hắn căn bàn không có đủ tự tin tiến công Đại Đường.
Hồi Hột cho binh nam hạ và Đại Đường xuất binh bắc thượng chẳng qua là sự trùng họp, dù người Hồi Hột có tiến công Đại Đường hay không thì Lý Khánh An cũng đã quyết định dùng cơ hội tiêu diệt Sử Tư Minh, triệt đê diệt trừ mối họa phương bắc.
Trầm ngâm đến đây, Lý Khánh An bỗng hói Lý Thịnh bên cạnh, “Tình hình phía Lý Bão Chân thế nào rồi? Thất Vi bộ có tin gì cHứa?”
Lý Thịnh vừa đi vào đại trướng thì định báo cáo ngay tình hình phía Bột Hài với Lý Khánh An, chi là Lý Khánh An đang trầm tư, hắn không dám làm phiền, giờ nghe hỏi hắn lập tức đáp: “Lý Bão Chân vừa đưa tin đến, Thất Vi đã đầu hàng, nguyện ý chấp nhận Hán hóa, đi vào nước Bột Hài canh nông.”
“Cái bộ lạc mà ta đặc biệt căn dặn, là bộ Thất Vi Mông Ngột, chúng đã được dời vào Trung Nguyên theo an bài của ta cHứa?”
“Có! Hơn một vạn người của Thất Vi Mộng Ngột bộ đã bị đánh lè ra, đưa vào Tân La, Hà Nam, Hà Bắc cho hỗn cư cùng người Hán và người Tân La, việc này vẫn đang tiến hành.”
Lý Thịnh có phần không hiểu, bộ Mông Ngột chi là một tiểu bộ lạc trong đại bộ Thất Vi, rất ít người biết, vì sao Lý Khánh An lại xem trọng như thê?
Đương lúc hắn còn đang thắc mắc thi bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, có thân binh bầm báo: “Bầm thượng tướng quân, Lý phó tướng, xích hầu của chúng ta đà phát hiện được chủ lực quân Hồi Hột. Có thư gửi vê!”
Lý Khánh An và Lý Thịnh đều đại hi, Lý Khánh An vội lệnh nói: “Mau mang thư vào đây!”
Chi một chốc sau thân binh đã mang ống thư vào trình Lý Khánh An, hắn rút thư trong ống ra, không ngờ lại là một tấm bản đồ, hắn mờ bàn đồ ra, Lý Thịnh cũng cằm đèn đứng sát lại, dưới ánh đèn, chi thấy bán đồ được vẽ rất tường tận.
“Chúng ta ở đây!”
Lý Khánh An chi vào một biểu tượng tam giác màu đen, ngón tay hắn lại dời về phía đòng. Cuối cùng đứng lại trên một vòng đen trong Âm Sơn, đấy là nơi sờ tại của quân Hồi Hột mà họ đà phát hiện.
“Hừ! Cố nhiên lại trốn trong Âm Sơa cách đây sáu trăm dặm, hèn chi chúng ta tìm mãi không ra!”
Lý Khánh An không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Xem ra chúng còn cHứa biết tin Ordu Baliq đã thất thủ!”
“Ty chức vẫn có phần không hiểu, khá hẳn Cát Lặc vi sao mãi vẫn trốn trong Âm Sơn?” Lý Thịnh chau mày lại hòi.
“Đó là do ngươi mãi vẫn chi đánh nhau cùng người Thồ Phồn, không hiểu người Đột Quyết.”
Lý Khánh An cười cười, giải thích nói: “Sau khi Đột Quyết rạng nứt. Bộ tộc rất nhiều, căn bản mỗi tộc một phái, người Hồi Hột tuy lớn mạnh nhưng họ cũng chẳng qua là một chi trong đó, chính vì bộ tộc nhiều cho nên giữa các bộ tộc với nhau càng lăm le tính toán, lợi dụng lừa lọc lẫn nhau, cũng giống như Sử Tư Minh trốn trong Âm Sơn. Hắn chính là muốn đợi chờ Hồi Hột tan rã. Hắn sẽ thu phụ Hồi Hột, xung bá thảo nguyên. Hồi Hột kỳ thực cũng thế, chúng ban đầu vội và xuất binh chính là muốn thu phục Sử Tư Minh cùng các bộ Đột Quyết khác, nhung khi phát hiện ta đà xuất binh, chủng bèn mãi không thấy đến, nhung lại không chịu đi về, trốn trong một góc Âm Sơn đợi chúng ta đi qua. Sau đó chúng mới đi ra cướp từ dân Đột Quyết, ta đoán đây chính là mục đích của chúng.”
“Không lẽ chúng không sợ sào huyệt sẽ một lẩn nữa bị tập kích ư? Cũng giống lẩn trước?” Lý Thịnh có phần không nhìn thấu.
“Rất đơn giản! Vì chúng không biết ta vốn định xuất binh bắc phạt Hồi Hột. Còn ngờ ta lâm thời điều binh phòng ngự chúng nam hạ, như vậy Đồng La ở phía tây, quân đội Bắc Đình cũng không đến kịp, chi có một vạn người Sa Đà tại Cư Diên hải. Chúng không sợ, nếu chúng biết ta từ mùa đông đã bắt đầu điều động quân đội từ Bắc Đình và Đồng La, ta đoán chúng có chết cũng không dám rời khỏi Ordu Baliq một bước.”
Đà đánh nhau bao nhiêu năm nay, Lý Khánh An đã nhìn thấy tự ti và góc tối trong lòng khả hàn Cát Lặc, hắn cũng như một con chó vừa tham lam lại vừa yếu đuối, co lại trong Âm Sơn để chờ miếng thịt thừa. Nhưng giờ bản thân hắn lại trờ thành mục tiêu bị săn lùng.
Lúc này, Lý Thịnh cẩn thận nhìn sa bàn, hắn kiến nghị với Lý Khánh An: “Thượng tướng quân, ta có một kiến nghị, có thê diệt sạch toàn bộ quân Hồi Hột.”
“Ngươi nói!” Lý Khánh An vẫn rất ư bái phục chiến thuật của Lý Thịnh.
Lý Thịnh dùng cán gồ chi vào Cừu Thập Cừu tuyền nói: "Thượng tướng quân có phát hiện không, kỳ thực vị trí quân Hồi Hột trốn cách chỗ Lý Quang Bật tướng quân rắt gần. Cách nhau chi có bốn trăm dặm. Có lẽ như lời thượng tướng quân, chúng vẫn
Muốn nuốt luôn phần mục dân của Đột Quyết, nếu như lúc này Lý Quang Bật tướng quân rút về phía sau. Bỏ lại mấy mươi vạn nam nữ Đột Quyết lại Cừu Thập Cừu tuyền đê làm mồi nhử. Ty chức nghĩ dù Hồi Hột không xông đến nuốt con mồi này ngay thì cũng sẽ đăm đe ở một bên, đợi chờ cơ hội..."
“Sau đó nữa thi sao?”
Hắn rất lấy làm hứng thú với kiến nghị của Lý Thịnh. Lý Thịnh nói rất ư đúng, người Hồi Hột cũng đa nghi, tham lam như con sói trên thảo nguyên, khi nhìn thấy con mồi sẽ không dề dàng bõ đi, cũng không dề dàng hạ thù.
“Sau đó...”
Lý Thịnh dùng cán gỗ chi vào Nặc Chân Thủy thành. “Sau đó chúng ta sẽ từ đây nhanh chóng vượt qua Âm Sơn, đến hậu phương người Hồi Hột để chặn đường lui của chúng, lúc này đại quân của Lý Quang Bật sẽ lại áp lên, ba mươi vạn đại quân của ta bèn có thể vây chết người Hồi Hột trong Âm Sơn.”
“Cao! Kế này quả thật cao!”
Lý Khánh An vỗ tay tán thưởng, Lý Thịnh quả không hổ danh danh tướng, nghe xong hắn phân tích tâm lý của người Hồi Hột, nói một hiếu mười, quả nhiên lợi hại.
“Vậy Hãy hành sự theo cách của ngươi, ngươi giờ lập tức đi chinh quân, ta viết thư cho Lý Quang Bật!”
Lý Khánh An đà áp dụng kiến nghị của Lý Thịnh, quân Đường bắt đầu hành động, vào đêm hôm đó mười vạn quân Đường xuất phát trong đêm. Chi đê lại một doanh trại trống cùng năm ngàn quân mã để mê hoặc thám từ người Hồi Hột.
Năm ngày sau đại quân đà vượt qua Âm Sơn quay dầu lại về phía đông, trong lúc Lý Khánh An dẫn đại quân bắc tiến. Lý Quang Bật cũng đà nhận được mệnh lệnh của Lý Khánh An. Hắn lệnh giữ ba mươi vạn người già và trẻ nhỏ tại Cửu Thập Cửu tuyền,
Bản thân hắn thì dẫn mười lăm vạn đại quân áp giải mười mấy vạn trai tráng Đột Quyết rút quân về Nam, dùng ba mươi vạn gia quyến Đột Quyết làm mồi để nhử người Hồi Hột đến. Chi lưu lại không đến một vạn quân trú thủ.
Mấu chốt trong kế hoạch này của Lý Thịnh chính là ở chỗ người Hồi Hột ở lại trong Âm Sơn không rời đi, tranh Thủ thời gian đế quân Đường bao vây. Cũng như Lý Khánh An đà hiểu về người Đột Quyết, người Hồi Hột cũng là một nhanh của Đột Quyết, họ rất sùng bái loài sói, đặc điểm lớn nhất của loài sói là đa nghi và kiên nhẫn đợi chờ, họ một khi phát hiện ra con mồi sẽ không dễ dàng bò qua. Mà sẽ nhẫn nại đợi chờ cơ hội, sẽ cẩn thận quan sát an toàn xung quanh, đợi khi nắm chắc phần thắng thì sẽ nhanh như chớp chợp lấy con mồi.
Nhung đặc tính của loài sói đã được thể hiện đến tột cùng trên người Hồi Hột. Trong đại doanh Hồi Hột, khả hàn Cát Lặc đã được tin quân Đường rút khỏi Cừu Thập Cừu tuyền, đi về phía nam, hiện tại nơi đó còn có mấy mươi vạn dân Đột Quyết cHứa kịp rút đi, ngoài ra chi còn không đến một vạn quân Đường ở lại trú thủ.
Từ bề mặt mà nói thì quân Đường đã cho rút đi một bộ phận người Đột Quyết, vì sao không rút phụ nữ hay người già mà lại rút trai tráng. Rất có khả năng quân Đường sợ người Đột Quyết mà áp dụng biện pháp phân ly, dùng gia quyến họ để làm con tin, đê trai tráng ngoan ngoãn nam hạ. Đấy là thủ pháp thông thưởng của An Tây. Lúc ở An Tây họ cũng đối phó người Thồ Phồn như thế, tách gia quyến yếu mềm ra, để tráng đinh Thô Phồn ngoan ngoãn đi khai thác mò cho mình.
Không lẽ lẩn này cũng thế ư?
Trong lòng khá hàn Cát Lặc đầy nghi hoặc, hắn cảm thấy quân Đường không dễ dàng gì đê người lại trên thảo nguyên. Có lẽ có âm mưu sì. Nhung mấy mươi vạn gia quyến này lại là con mồi hấp dẫn mãnh liệt với hắn, phụ nữ và trẻ nhỏ với bất kỳ dân tộc thảo nguyên nào đều có sức quyến rũ khống lồ, nó cũng đồng nghía với việc nhân khẩu gia tăng. Chính vì thế giờ một mặc là nghi hoặc và lo lắng, một mặt khác làm tham vọng thu nạp nhân khẩu này vào trướng mình. Mục đích hắn lẩn này dẫn quân nam hạ chính là vì muốn nuốt chửng người của Sử Tư Minh cùng người Đột Quyết đà quy phục Đại Đường, Sử Tư Minh hắn đà không còn hi vọng gì, nhung số người Đột Quyết này dù thế nào đi nữa hắn cũng không cam tâm bò qua.
Hắn do dự quan sát tình hình, phái hết đội thám tử này đến đội thám tử khác đến vùng Cừu Thập Cửu tuyền, cũng nhung bầy sói cũng có con sói chịu trách nhiệm thám thính con mồi. Còn phía Hắc Thành còn có một đội quân Đường sau khi tiêu diệt đại
Quân Sử Tư Minh vẫn tu chinh tại đấy, không có dấu tích gì sẽ rời thành về phía bắc.
Đại quân Hồi Hột vẫn đang đợi chờ cơ hội giữa sự hoài nghi cùng sức quyến rũ to lớn của con mồi. Họ lại không biết được rằng, bản thân họ cũng trờ thành con mồi của quân Đường.
Lại qua đi gần mười ngày, khả hàn Cát Lặc đã không nhịn nổi, hắn dẫn mười vạn đại quân rời khỏi Âm Sơn. Chuẩn bị nam hạ Cửu Thập Cửu tuyền để cướp mấy mươi vạn phụ nữ trẻ nhỏ Đột Quyết này - miếng mồi khiến chúng đỏ cả mắt vì thèm thuồng. Nhung mặt khác, một tin khiến hắn vừa hối hận lại vừa trấn động lại truyền đến. Mười vạn đại quân của quân Đường lại ập về, hơn nữa tốc độ cực nhanh, đương tiến về phía bọn chúng.
Khả hàn Cát Lặc vừa hận vừa hối, trong lúc do dự đứng nhìn hắn đã đề vuột một tài sản khổng lồ, nếu như lúc trước hắn đủ kiên quyết lập tức nam hạ cướp nhân khâu, vậy giờ hắn đã trên đường trờ lại Ordu Baliq. Chứ không để mất cơ hội.
Khả hàn Cát Lặc biết đã không còn cơ ội. Hắn lại tức trờ lại trú địa. Chuẩn bị vượt qua Âm Sơn trờ về Ordu Baliq, một tin tức đáng sợ hơn lại truyền về, làm tim hắn xém ngừng đập, một đội quân Đường khác gồm mười mấy vạn người đã chặn mất đường ra phía bắc.
Cuồi cùng hắn đà ý thức được minh đà mắc mưu, hắn vội yă đột phá phía nam, nhưng lúc này mười lăm vạn đại quân của Lý Quang Bật đã đuối kịp hắn, mười mấy vạn đại quán đang chặn lại tại phía nam Am Sơn.
Một bắc một nam, ba mươi vạn quân Đường đã vây kín mươi vạn quân chù lực Hồi Hột trong eo núi Âm Sofn dài hơn trăm dặm, rộng hai mươi dặm.
Trên thảo nguyên mênh mông này, mười kỵ binh cùng nối đuôi nhau phóng đi như bay, một người trong đó cất tiếng hòi.
“Tóm lại... Phải dốc sức mà tìm!” Gió to qua, giọng nói của đội chính cũng bị cắt đứt. “Họ... Mười vạn người, mục tiêu rất lớn!”
Đấy là một đội xích hầu của quân Đường, nhiệm việc của họ chính là tìm thấy chủ lực của quân Hồi Hột, mười vạn đại quân của Hồi Hột từ Ordu-Baliq nam hạ. Nhưng hiện tại họ lại đột nhiên mất tích, bốc hoi khỏi thảo nguyên, mấy ngày đều không tìm thấy, Lý Khánh An bèn phái mấy mươi đội xích hầu tiểu đội như giăng lưới, đê họ truy tìm trên thảo nguyên mênh mông.
Tiểu đội này phụ trách truy tìm phía chân núi phía nam đoạn đông Âm Sơn, trong vòng bán kích mấy trăm dặm đều thuộc phạm vị truy tìm của họ, đã rà soát hai ngày nay, giờ họ đang đến sẩn vùng chân núi phía nam Âm Sơn.
“Chúng ta đi vào rừng nghi, nói không chừng còn bắt được con hươu làm bừa tối!”
Tề đội chính chi vào khu rừng phía bắc, mọi người lập tức tinh thần phấn chấn hẳn, cùng phóng về phía rừng, đặc điểm trên thảo nguyên là chỗ nào nhìn gần kỳ thực còn rất xa, nhung khu rừng này cách họ nhưng mười dặm, khi đến cách rừng còn chừng ba dặm. Đội chính đứng đầu bỗng giơ tay hạ lệnh, “Đợi đã!”
Mọi người bỗng chốc thúc ngựa lại, “Mọi người mau nhìn!” Tề đội chính chi về xa xa, “Đó là gì thế?”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay hắn, chi thấy hai chấm đen cách đấy vài dặm đương phóng về phía họ, “Hình như là kỵ binh!”
“Đi vào rừng trốn ngay!”
Tê đội chính thúc ngựa dẫn theo đội chúng ẩn minh vào bìa rừng, họ nhanh chóng lẩn vào khu rừng gần nhất, mài một lúc sau hai chấm đen đó mới dằn đến gần, họ cũng nhìn rõ đó là hai kỵ binh Hồi Hột. Đoán chừng đấy là tuần tra, họ nhanh chóng phóng về hướng này, nhìn tốc độ này chắc họ sẽ không đứng chân ở đây.
“Bắn ngựa!”
Tề đội chính lập tức hạ lệnh, chín thủ hạ còn lại đều giơ kỵ nỏ lên nhắm chuẩn vào hai chú ngựa của đối phương, kỵ binh càng lúc càng gần, đà đi đến vị trí cách họ ba mươi bước, nhưng lại không ai phát hiện trong rừng có người, trên thực tế đúng là do họ quá sơ ý, vừa rồi xích hầu quán Đường vào rừng đã kinh động đến một đàn chim, khiến chúng hoảng sợ bay đi. NHứng kỵ binh Đột Quyết lại không phát hiện, có lẽ họ cho rằng noi này không mấy có thể có quân đội tổn tại.
“Bắn!”
Đội chính hạ lệnh, mười cây nỏ tiễn tẩm độc cùng được phát ra, toàn bộ bắn vào trung hai chiến mã, hai chiến mà lẩn lượt giơ cao hay chi trước rú lên thảm thương rồi ngà mạnh xuống đất, hai tên kỵ binh Hồi Hột cũng bị hất ra đến một trượng, hai người họ sợ khiếp vía, vừa bò dậy đà vội bỏ chạy, nhung xích hầu quân Đường lại nhanh như gió xông lên trên, dùng giáo trường kề vào yết hầu họ, hai binh sĩ Hồi Hột không dám động đậy, ngoan ngoan giơ cao hai tay.
“Hãy dẫn chúng vào rừng!”
Mấy tên binh sĩ cùng đi lên rà soát người, xong lại trói tay họ lại đầy vào trong rừng. Chi một chốc sau, dưới sự ưa hỏi của quân Đường hai binh sĩ Hồi Hột này đà khai ra hết. Kết quả khiến xích hầu quân Đương không khỏi giật mình, chủ lực Hồi Hột hóa ra lại cách họ khôngđến hai mươi dặm.
Tề đội chính nháy mắt một ph át, mấy binh sĩ vội một đao giết chết kỵ binh Hồi Hột, rồi đem thi thể chúng cùng ngựa chốn đi, xử lý gọn gàng xong mới đi theo rừng phóng về phía trước.
Chẳng bao lâu sau họ cuối cùng cũng đi đến trước một trũng núi lớn. Bên ngoài là rừng núi rậm rạp, rừng rậm đến vài dặm là ít. Hai kỵ binh chính là đi từ đây ra.
Họ cùng đi vào rừng, đi theo một khe núi đi thẳng vào trong. Âm Sơn rộng cả trăm dặm. Ở giữa có không ít bài cò, có thể chửa được trăm vạn đại quân, nếu như không vào Âm Sơn tìm. Căn bản sẽ không thể phát hiện.
Mấy tên quân Đường đi được chừng mười mấy dặm. Phía trước hình như có trạm gác của người Hồi Hột rồi. Họ không tiếp tục tiến lên nữa mà ấn minh vào trong rừng. Mãi đợi đến khi trời tối. Thì đội chính mới dẫn một huynh đệ tiếp tục leo lên vách núi thám thính phía trước, không có cười ngựa, hai người không ngừng tránh né vào các khe hờ của vách núi, qua mặt được mấy trạm gác của người Hồi Hột, cuối cùng cũng đà đi đến trước một khu thấp trũng.
Họ trèo lên một tảng đá lớn, ngóng về phía chân núi ở dưới, bỗng chốc khiến cả bọn họ tròn cả mắt, chi thấy trên bài cỏ ở dưới, từng chấm lửa sáng đông đúc như ánh sao trên trời, đó là lửa trại của người Hồi Hột. Dưới ánh lửa chiếu rọi là lều trại đếm không hết trải đầy.
Tề đội chính trong lòng mừng khôn xiết, họ đà tìm được chù lực của Hồi Hột, lúc này hắn không kiềm nổi kích động trong lòng, hắn kéo kéo binh sĩ. Hai người họ lặng lẽ trờ lại con đường lúc đến một cách cân thận, sợ kinh động đến binh sĩ Hồi Hột canh gác thì coi như tất cả công sức bỏ ra đều đổ sông đổ biển.
Họ lại rút trờ về trong rừng. Lại rút về chỗ đất trũng trong núi, trờ về khu rừng mà họ ban đầu đà phục kích lính tuần Hồi Hột. Dựng một lều nhỏ để che bớt ánh nến. Trong lều, Tề đội chính đường cẩn thận vẽ hình, ghi chú rất ư rõ ràng vị trí sờ tại của chù lực Hồi Hột trong Âm Sơn.
Đợi khi vết mực đà khô hắn mới nhét nó vào trong ống trúc nhỏ đưa cho thủ hạ: “Mang gửi về đi!”
Binh sĩ nhận lấy ống tre, từ trên ngựa rút lồng chim ung ra, trong ấy là con chim ưng đưa thư, hắn buộc ống tre lên chân nó, rồi mờ lồng ra, thét nhỏ một tiếng: “Đi đi!”
Hùng ung từ trong lồng bay vút lên không, một tiếng hú thánh thót xong tung cánh bay về hướng tây.
“Đội chinh, vậy chúng ta phái làm sao đây?”
Tề đội chính nhìn dãy núi đen thăm thẳm kia, cười cười, “Chúng ta tất nhiên phải ở lại trông coi bọn người Hồi Hột này rồi!”
Sau khi tiêu diệt quân đội của Sử Tư Minh, Lý Khánh An lại dẫn đại quân rút về Hắc Thành, đồng thời quân Đường còn bất đươc thêm hai mươi vạn tộc dân của Bộc Cốt bộ, Lý Khánh An lệnh hành quân tư mã Tân Vân Kinh dẫn hết số dân du mục Đột Quyết này áp đến Cửu Thập Cửu toàn đế tập họp cùng với tộc dân hai bộ Đồng La, Tư Kết mà Lý Quang Bật bất được, tổng cộng là bốn mươi mấy vạn dân Đột Quyết đã từng nương nhờ vào nhà Đường.
Những dân du mục bình dân này sẽ được áp giải đến Hà Đông tạm trú, đợi khi cả chiến dịch Hồi Hột kết thúc, tất cả dân du mục thào nguyên đều sẽ được đôi thành dân Đường khai khoáng, phân phối đến các mó lớn định cư, cày ruộng dệt vải, chính thức trờ thành binh dân của Đại Đường.
Nhưng Lý Khánh An quan tâm nhất vẫn là hành tung của khả hẳn Hồi Hột Cát Lặc. Hiện giờ đã là hạ tuần tháng tư, họ xuất binh thảo nguyên đã gần một tháng rồi, nhung mười vạn chủ lực của Hồi Hột vẫn không thấy tung tích đâu, cứ như thê đột ngột tập thể biến mất, khiến Lý Khánh An rất lấy làm nghi hoặc, họ đương nhiên không thể biến mất, mà chi là tạm thòi ấn mình, vậy Rốt cuộc họ đã trốn đi đâu?
Trong đại trướng, Lý Khánh An đứng trước sa bàn chăm chú nhìn Âm Sơn hồi lâu, hắn tin là chú lực Hồi Hột nhất định còn ở phụ cận Âm Sơn, chi là Âm Sơn dài hai ngàn mấy dặm, rộng cũng hơn trăm dặm, khiến hắn khó mà tìm thấy được chốn nương
Nhưng có một điều có thể khẳng định, khá hẳn Cát Lặc đã không còn cách nghĩ tiến công quân Đường, có lẽ hắn trước giờ cHứa bao giờ nghĩ thế, hắn chẳng qua mượn cớ tiến công Đại Đường để nuốt chửng luôn quân đội của Sử Tư Minh cùng Đột Quyết trong cành nội Đại Đường, từ lẩn này hắn xuất binh còn cứ lo trước lo sau có thê nhìn ra, hắn căn bàn không có đủ tự tin tiến công Đại Đường.
Hồi Hột cho binh nam hạ và Đại Đường xuất binh bắc thượng chẳng qua là sự trùng họp, dù người Hồi Hột có tiến công Đại Đường hay không thì Lý Khánh An cũng đã quyết định dùng cơ hội tiêu diệt Sử Tư Minh, triệt đê diệt trừ mối họa phương bắc.
Trầm ngâm đến đây, Lý Khánh An bỗng hói Lý Thịnh bên cạnh, “Tình hình phía Lý Bão Chân thế nào rồi? Thất Vi bộ có tin gì cHứa?”
Lý Thịnh vừa đi vào đại trướng thì định báo cáo ngay tình hình phía Bột Hài với Lý Khánh An, chi là Lý Khánh An đang trầm tư, hắn không dám làm phiền, giờ nghe hỏi hắn lập tức đáp: “Lý Bão Chân vừa đưa tin đến, Thất Vi đã đầu hàng, nguyện ý chấp nhận Hán hóa, đi vào nước Bột Hài canh nông.”
“Cái bộ lạc mà ta đặc biệt căn dặn, là bộ Thất Vi Mông Ngột, chúng đã được dời vào Trung Nguyên theo an bài của ta cHứa?”
“Có! Hơn một vạn người của Thất Vi Mộng Ngột bộ đã bị đánh lè ra, đưa vào Tân La, Hà Nam, Hà Bắc cho hỗn cư cùng người Hán và người Tân La, việc này vẫn đang tiến hành.”
Lý Thịnh có phần không hiểu, bộ Mông Ngột chi là một tiểu bộ lạc trong đại bộ Thất Vi, rất ít người biết, vì sao Lý Khánh An lại xem trọng như thê?
Đương lúc hắn còn đang thắc mắc thi bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, có thân binh bầm báo: “Bầm thượng tướng quân, Lý phó tướng, xích hầu của chúng ta đà phát hiện được chủ lực quân Hồi Hột. Có thư gửi vê!”
Lý Khánh An và Lý Thịnh đều đại hi, Lý Khánh An vội lệnh nói: “Mau mang thư vào đây!”
Chi một chốc sau thân binh đã mang ống thư vào trình Lý Khánh An, hắn rút thư trong ống ra, không ngờ lại là một tấm bản đồ, hắn mờ bàn đồ ra, Lý Thịnh cũng cằm đèn đứng sát lại, dưới ánh đèn, chi thấy bán đồ được vẽ rất tường tận.
“Chúng ta ở đây!”
Lý Khánh An chi vào một biểu tượng tam giác màu đen, ngón tay hắn lại dời về phía đòng. Cuối cùng đứng lại trên một vòng đen trong Âm Sơn, đấy là nơi sờ tại của quân Hồi Hột mà họ đà phát hiện.
“Hừ! Cố nhiên lại trốn trong Âm Sơa cách đây sáu trăm dặm, hèn chi chúng ta tìm mãi không ra!”
Lý Khánh An không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Xem ra chúng còn cHứa biết tin Ordu Baliq đã thất thủ!”
“Ty chức vẫn có phần không hiểu, khá hẳn Cát Lặc vi sao mãi vẫn trốn trong Âm Sơn?” Lý Thịnh chau mày lại hòi.
“Đó là do ngươi mãi vẫn chi đánh nhau cùng người Thồ Phồn, không hiểu người Đột Quyết.”
Lý Khánh An cười cười, giải thích nói: “Sau khi Đột Quyết rạng nứt. Bộ tộc rất nhiều, căn bản mỗi tộc một phái, người Hồi Hột tuy lớn mạnh nhưng họ cũng chẳng qua là một chi trong đó, chính vì bộ tộc nhiều cho nên giữa các bộ tộc với nhau càng lăm le tính toán, lợi dụng lừa lọc lẫn nhau, cũng giống như Sử Tư Minh trốn trong Âm Sơn. Hắn chính là muốn đợi chờ Hồi Hột tan rã. Hắn sẽ thu phụ Hồi Hột, xung bá thảo nguyên. Hồi Hột kỳ thực cũng thế, chúng ban đầu vội và xuất binh chính là muốn thu phục Sử Tư Minh cùng các bộ Đột Quyết khác, nhung khi phát hiện ta đà xuất binh, chủng bèn mãi không thấy đến, nhung lại không chịu đi về, trốn trong một góc Âm Sơn đợi chúng ta đi qua. Sau đó chúng mới đi ra cướp từ dân Đột Quyết, ta đoán đây chính là mục đích của chúng.”
“Không lẽ chúng không sợ sào huyệt sẽ một lẩn nữa bị tập kích ư? Cũng giống lẩn trước?” Lý Thịnh có phần không nhìn thấu.
“Rất đơn giản! Vì chúng không biết ta vốn định xuất binh bắc phạt Hồi Hột. Còn ngờ ta lâm thời điều binh phòng ngự chúng nam hạ, như vậy Đồng La ở phía tây, quân đội Bắc Đình cũng không đến kịp, chi có một vạn người Sa Đà tại Cư Diên hải. Chúng không sợ, nếu chúng biết ta từ mùa đông đã bắt đầu điều động quân đội từ Bắc Đình và Đồng La, ta đoán chúng có chết cũng không dám rời khỏi Ordu Baliq một bước.”
Đà đánh nhau bao nhiêu năm nay, Lý Khánh An đã nhìn thấy tự ti và góc tối trong lòng khả hàn Cát Lặc, hắn cũng như một con chó vừa tham lam lại vừa yếu đuối, co lại trong Âm Sơn để chờ miếng thịt thừa. Nhưng giờ bản thân hắn lại trờ thành mục tiêu bị săn lùng.
Lúc này, Lý Thịnh cẩn thận nhìn sa bàn, hắn kiến nghị với Lý Khánh An: “Thượng tướng quân, ta có một kiến nghị, có thê diệt sạch toàn bộ quân Hồi Hột.”
“Ngươi nói!” Lý Khánh An vẫn rất ư bái phục chiến thuật của Lý Thịnh.
Lý Thịnh dùng cán gồ chi vào Cừu Thập Cừu tuyền nói: "Thượng tướng quân có phát hiện không, kỳ thực vị trí quân Hồi Hột trốn cách chỗ Lý Quang Bật tướng quân rắt gần. Cách nhau chi có bốn trăm dặm. Có lẽ như lời thượng tướng quân, chúng vẫn
Muốn nuốt luôn phần mục dân của Đột Quyết, nếu như lúc này Lý Quang Bật tướng quân rút về phía sau. Bỏ lại mấy mươi vạn nam nữ Đột Quyết lại Cừu Thập Cừu tuyền đê làm mồi nhử. Ty chức nghĩ dù Hồi Hột không xông đến nuốt con mồi này ngay thì cũng sẽ đăm đe ở một bên, đợi chờ cơ hội..."
“Sau đó nữa thi sao?”
Hắn rất lấy làm hứng thú với kiến nghị của Lý Thịnh. Lý Thịnh nói rất ư đúng, người Hồi Hột cũng đa nghi, tham lam như con sói trên thảo nguyên, khi nhìn thấy con mồi sẽ không dề dàng bõ đi, cũng không dề dàng hạ thù.
“Sau đó...”
Lý Thịnh dùng cán gỗ chi vào Nặc Chân Thủy thành. “Sau đó chúng ta sẽ từ đây nhanh chóng vượt qua Âm Sơn, đến hậu phương người Hồi Hột để chặn đường lui của chúng, lúc này đại quân của Lý Quang Bật sẽ lại áp lên, ba mươi vạn đại quân của ta bèn có thể vây chết người Hồi Hột trong Âm Sơn.”
“Cao! Kế này quả thật cao!”
Lý Khánh An vỗ tay tán thưởng, Lý Thịnh quả không hổ danh danh tướng, nghe xong hắn phân tích tâm lý của người Hồi Hột, nói một hiếu mười, quả nhiên lợi hại.
“Vậy Hãy hành sự theo cách của ngươi, ngươi giờ lập tức đi chinh quân, ta viết thư cho Lý Quang Bật!”
Lý Khánh An đà áp dụng kiến nghị của Lý Thịnh, quân Đường bắt đầu hành động, vào đêm hôm đó mười vạn quân Đường xuất phát trong đêm. Chi đê lại một doanh trại trống cùng năm ngàn quân mã để mê hoặc thám từ người Hồi Hột.
Năm ngày sau đại quân đà vượt qua Âm Sơn quay dầu lại về phía đông, trong lúc Lý Khánh An dẫn đại quân bắc tiến. Lý Quang Bật cũng đà nhận được mệnh lệnh của Lý Khánh An. Hắn lệnh giữ ba mươi vạn người già và trẻ nhỏ tại Cửu Thập Cửu tuyền,
Bản thân hắn thì dẫn mười lăm vạn đại quân áp giải mười mấy vạn trai tráng Đột Quyết rút quân về Nam, dùng ba mươi vạn gia quyến Đột Quyết làm mồi để nhử người Hồi Hột đến. Chi lưu lại không đến một vạn quân trú thủ.
Mấu chốt trong kế hoạch này của Lý Thịnh chính là ở chỗ người Hồi Hột ở lại trong Âm Sơn không rời đi, tranh Thủ thời gian đế quân Đường bao vây. Cũng như Lý Khánh An đà hiểu về người Đột Quyết, người Hồi Hột cũng là một nhanh của Đột Quyết, họ rất sùng bái loài sói, đặc điểm lớn nhất của loài sói là đa nghi và kiên nhẫn đợi chờ, họ một khi phát hiện ra con mồi sẽ không dễ dàng bò qua. Mà sẽ nhẫn nại đợi chờ cơ hội, sẽ cẩn thận quan sát an toàn xung quanh, đợi khi nắm chắc phần thắng thì sẽ nhanh như chớp chợp lấy con mồi.
Nhung đặc tính của loài sói đã được thể hiện đến tột cùng trên người Hồi Hột. Trong đại doanh Hồi Hột, khả hàn Cát Lặc đã được tin quân Đường rút khỏi Cừu Thập Cừu tuyền, đi về phía nam, hiện tại nơi đó còn có mấy mươi vạn dân Đột Quyết cHứa kịp rút đi, ngoài ra chi còn không đến một vạn quân Đường ở lại trú thủ.
Từ bề mặt mà nói thì quân Đường đã cho rút đi một bộ phận người Đột Quyết, vì sao không rút phụ nữ hay người già mà lại rút trai tráng. Rất có khả năng quân Đường sợ người Đột Quyết mà áp dụng biện pháp phân ly, dùng gia quyến họ để làm con tin, đê trai tráng ngoan ngoãn nam hạ. Đấy là thủ pháp thông thưởng của An Tây. Lúc ở An Tây họ cũng đối phó người Thồ Phồn như thế, tách gia quyến yếu mềm ra, để tráng đinh Thô Phồn ngoan ngoãn đi khai thác mò cho mình.
Không lẽ lẩn này cũng thế ư?
Trong lòng khá hàn Cát Lặc đầy nghi hoặc, hắn cảm thấy quân Đường không dễ dàng gì đê người lại trên thảo nguyên. Có lẽ có âm mưu sì. Nhung mấy mươi vạn gia quyến này lại là con mồi hấp dẫn mãnh liệt với hắn, phụ nữ và trẻ nhỏ với bất kỳ dân tộc thảo nguyên nào đều có sức quyến rũ khống lồ, nó cũng đồng nghía với việc nhân khẩu gia tăng. Chính vì thế giờ một mặc là nghi hoặc và lo lắng, một mặt khác làm tham vọng thu nạp nhân khẩu này vào trướng mình. Mục đích hắn lẩn này dẫn quân nam hạ chính là vì muốn nuốt chửng người của Sử Tư Minh cùng người Đột Quyết đà quy phục Đại Đường, Sử Tư Minh hắn đà không còn hi vọng gì, nhung số người Đột Quyết này dù thế nào đi nữa hắn cũng không cam tâm bò qua.
Hắn do dự quan sát tình hình, phái hết đội thám tử này đến đội thám tử khác đến vùng Cừu Thập Cửu tuyền, cũng nhung bầy sói cũng có con sói chịu trách nhiệm thám thính con mồi. Còn phía Hắc Thành còn có một đội quân Đường sau khi tiêu diệt đại
Quân Sử Tư Minh vẫn tu chinh tại đấy, không có dấu tích gì sẽ rời thành về phía bắc.
Đại quân Hồi Hột vẫn đang đợi chờ cơ hội giữa sự hoài nghi cùng sức quyến rũ to lớn của con mồi. Họ lại không biết được rằng, bản thân họ cũng trờ thành con mồi của quân Đường.
Lại qua đi gần mười ngày, khả hàn Cát Lặc đã không nhịn nổi, hắn dẫn mười vạn đại quân rời khỏi Âm Sơn. Chuẩn bị nam hạ Cửu Thập Cửu tuyền để cướp mấy mươi vạn phụ nữ trẻ nhỏ Đột Quyết này - miếng mồi khiến chúng đỏ cả mắt vì thèm thuồng. Nhung mặt khác, một tin khiến hắn vừa hối hận lại vừa trấn động lại truyền đến. Mười vạn đại quân của quân Đường lại ập về, hơn nữa tốc độ cực nhanh, đương tiến về phía bọn chúng.
Khả hàn Cát Lặc vừa hận vừa hối, trong lúc do dự đứng nhìn hắn đã đề vuột một tài sản khổng lồ, nếu như lúc trước hắn đủ kiên quyết lập tức nam hạ cướp nhân khâu, vậy giờ hắn đã trên đường trờ lại Ordu Baliq. Chứ không để mất cơ hội.
Khả hàn Cát Lặc biết đã không còn cơ ội. Hắn lại tức trờ lại trú địa. Chuẩn bị vượt qua Âm Sơn trờ về Ordu Baliq, một tin tức đáng sợ hơn lại truyền về, làm tim hắn xém ngừng đập, một đội quân Đường khác gồm mười mấy vạn người đã chặn mất đường ra phía bắc.
Cuồi cùng hắn đà ý thức được minh đà mắc mưu, hắn vội yă đột phá phía nam, nhưng lúc này mười lăm vạn đại quân của Lý Quang Bật đã đuối kịp hắn, mười mấy vạn đại quán đang chặn lại tại phía nam Am Sơn.
Một bắc một nam, ba mươi vạn quân Đường đã vây kín mươi vạn quân chù lực Hồi Hột trong eo núi Âm Sofn dài hơn trăm dặm, rộng hai mươi dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.