Quyển 15 - Chương 704: San Bằng Hồ Đô
Cao Nguyệt
28/10/2017
Ordu-Baliq, đô thành của Hồi Hột, sau khi Cát Lặc khá hẳn đích thân dẫn
mười vạn đại quân xuất chinh, nơi đây chi lưu lại một vạn quân đội trấn
thủ, do thái tử Hồi Hột Di Địa Kiện thống soái.
Mấy năm trước, quân Đường đã từng liên họp các bộ tộc Cát La Lộc, Đồng La, Sa Đà, nhất cử công đánh được hang ổ của người Hồi Hột, làm cho Các Lặc khá hẳn trong lòng đau xót khôn nguôi, còn hôm nay, bi kịch từng xảy ra lại một lẩn nữa tái diễn lại.
Đình Châu đô đốc Thôi Càn Hữu suất lĩnh tám nghìn quân Đường, liên họp Sa Đà, Đồng La, Hiệt Kiết Tư, tổng cộng sáu vạn đại quân, vòng qua núi ô Đức Kiện, từ phía bấc ập tới.
Trên thào nguyên màu xanh lục đã bị máu tươi nhuộm đõ, trên thào nguyên ở phía bắc Ordu-Baliq mười mấy dặm đều phơi đầy tử thi đã tử trận, gió lạnh thổi lấy ngọn cờ Hồi Hột đã rách tà tơi, ánh tàn dương như máu, ráng chiều trong trèo nhung lạnh lùng vãi ra khắp vùng đất bao trùm sự tuyệt vọng này.
Một trận chiến dịch vừa mới kết thúc, một vạn quân Hồi Hột do thái tử Di Địa Kiện thống soái bị sáu vạn liên quân Đường Hồ bao vây, bọn họ chống đỡ ngoan cường, nhung cuối cùng bị kỵ binh Đồng La như bầy sói đánh tan tác, toàn quân bị diệt.
Thôi Càn Hữu và mấy thủ lĩnh đang thị sát tình hình trên chiến trường, phó tướng Nhan Tư Hàn đem một đầu người dâng lên, “Đô đốc, đây là đầu người của thái tử Hồi Hột, bị ty chức một tên bắn chết!”
“Tốt! Ghi công thứ cho ngươi.” '
Thôi Càn Hữu quay đầu cười nói với A Bố Tư: “Lẩn này đánh tan quân địch, quân Đồng La được công đầu, đáng mừng đáng 'Vui a!”
A Bố Tư vội vàng khiêm tốn nói: “Không dám! Không dám! Đây đều là Thôi đô đốc chi huy hay, bọn ta chẳng qua là khuyển mã cho Thôi đô đốc điều sai thôi.”
A Bố Tư đã làm quan lâu ở Đại Đường, cũng học được sự khách sáo trên quan trường người Hán, hai người đều cười lên, lúc này, Chu Tà Tận Trung lặng thinh nãy giờ khẽ dùng mũi hừ lên một tiếng, cho dù tiếng rất nhỏ, nhung đã bao hàm một chút bất mãn, hắn trong lòng bất mãn, vốn dĩ quân đội của hắn cách Hồi Hột gần nhất, lẽ ra nên do hắn xông kích, nhung Thôi Càn Hữu lại đem cơ hội này đưa cho A Bố Tư, làm cho trong lòng hắn vô cùng ấm ức.
Thôi Càn Hữu liếc hắn một cái, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, công lao đơn giàn như vậy, hắn làm sao có thể cho người Sa Đà được, hắn cười tủm tỉm nói: “Chu Tà tướng quân không cẩn lo lắng, công lao vẫn sẽ còn rất nhiều, hơn nữa công lao lớn sẽ ở phía sau, chút món ăn tráng miệng trước bữa ăn này ta không cho ngươi nữa, nếu ta đoán không lầm, Cát Lặc khá hẳn nhất định sẽ phái viện quân trờ về, đó mới là sự đọ sức thật sự, ta sẽ đem cơ hội cho ngươi.”
Trong lòng của Chu Tà Tận Trung lúc này mới thoải mái được một chút, hắn nhìn nhìn thành Ordu-Baliq ở phía xa, hung phấn mà nói với Thôi Càn Hữu: “Vậy công hạ thành trì hãy đưa cho chúng tôi đi!”
“Không được!”
Thôi Càn Hữu không chút do dự mà cự tuyệt hắn, không có chút không gian thương lượng nào: “Thượng tướng quân có lệnh, Ordu-Baliq phái do quân Đường chiếm lấy, tất cà mọi tù binh đều do quân Đường xử trí, các ngươi không được xen vào.”
A Bố Tư thấy Chu Tà Tận Trung trên khuôn mặt không vội, biết hắn vẫn còn chưa hiểu mục đích của trận chiến dịch này, bèn nói với hắn: “Chu Tà tướng quân, lúc đầu trước khi xuất binh nói rất rõ ràng, mọi chiến lợi phẩm lẩn này đều thuộc về Đại Đường, Đại Đường sẽ cho người Sa Đà đất đai đê làm bồi thưởng, ta vẫn còn nhớ là ngươi là rất sàng khoái mà đáp ứng rồi, Chu Tà tướng quân, người thào nguyên bao giờ cũng coi trọng lời hứa đáng ngàn vàng mà!”
Chu Tà Tận Trung lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Ta đương nhiên sẽ hết lòng giữ lấy lời hứa, không cẩn ngươi căn dặn!”
“Được rồi! Được rồi!” Thôi Càn Hữu vội vàng cười mà gỡ hòa: “Hai vị không cẩn tranh nhau nữa, phiền hai vị hãy dọn dẹp chiến trường trước đi! Sao nào?”
Dọn dẹp chiến trường tuy rằng vùi lắp thi thể khá rắc Rối, nhung đồng thời cũng có được binh khí, khôi giáp và ngựa, bọn họ đều rất sẵn lòng, Chu Tà Tận Trung xoay đầu ngựa lại bèn chạy đi trước: “Các nhi lang nghe đây, dọn dẹp chiến trường, đồ nào dùng đường đều giữ lại!”
A Bố Tư thi một lễ đang định rời khôi, nhung Thôi Càn Hữu đã ra một hiệu mắt cho hắn, A Bố Tư ghì dây cương lại, hoãn một bước lại, đợi Chu Tà Tận Trung đi xa, Thôi Càn Hữu lúc này mới thấp giọng nói với hắn: “Ta vừa mới nhận được mệnh lệnh của thượng tướng quân, Trung Nguyên khai khoáng thiếu hụt sức người, mục dân bình thưởng của Hồi Hột không cẩn giết nữa, có thể giữ bọn họ lại, nhung mà quý tộc và đại thần Hồi Hột không giữ một ai, đợi sau khi phá thành, ta sẽ đem những quý tộc và đại thần giao cho ngươi trông coi, đợi ban đêm ngươi hiểu rõ không?”
A Bố Tư gật gật đầu, “Ta hiểu rồi, nhung cũng phái nói với Chu Tà Tận Trung một tiếng.”
“Ta sẽ nói hắn biết, ngươi đi đi! Sau khi phá thành, khôi giáp binh khí của người Hồi Hột ta đều thưởng cho ngươi.”
A Bố Tu mừng rờ, quay đầu ngựa bèn đi về bổn bộ, Thôi Càn Hữu một tiếng hạ lệnh: “Mệnh quân Đường tập kết, binh phát Ordu-Baliq!”
Sau nửa canh giờ, tám nghìn kỵ binh quân Đường áp quân dưới thành Ordu-Baliq, lúc này trong thành chi còn lại một nghìn thủ quân, mười vạn dân Hồi Hột nhân tâm bàng hoàng, cứ phàng phất như ngày tận thế sắp tới vậy, Thôi Càn Hữu ra lệnh dùng đầu người của thái tử Hồi Hột chiêu hàng, đầu hàng, có thể miễn trừ sự đồ thành, nếu ngoan cố kháng cự không hàng, sau khi phá thành sẽ đồ diệt hết toàn thành.
Không bao lâu, của thành đã mở ra, hơn một nghìn binh sĩ Hồi Hột bỏ vũ khí xuống, cởi đi khôi giáp, giơ tay ra thành đầu hàng, Thôi Càn Hữu mệnh lệnh đem bọn họ áp giải tới đại doanh quân Đuờng trông giữ.
Rất nhanh, Hồi Hột thứ tướng Cự Lục Mạc Đạt Can suất lĩnh hơn ba trăm quý tộc đại thần ra thành đầu hàng, bọn họ quỳ rạp xuống đất, hèn mọn mà dập đầu: “Khẩn cầu quân Đường bảo toàn tính mạng!”
Thôi Càn Hữu cười ha hà: “Quân Đường luôn đối xử tử tế với người thành tâm đầu hàng, các vị không cẩn lo lắng, ta sẽ sắp xếp tốt các vị.”
Hơn ba trăm quý tộc đại thần cảm kích vạn phần, ai nấy đều xưng tụng Đại Đường lòng dạ rộng lớn, tán dương quân Đường là cánh quân nhân nghĩa, Thôi Càn Hữu lại quay đầu mệnh Nhan Tư Hàn nói: “Dẩn đại thần và quý tộc đi quân doanh nghỉ ngơi, bọn họ đều là người có thân phận, không thế đối xử không chu đáo.”
Nhan Tư Hàn đáp ứng một tiếng, bèn nói với mọi người: “Mọi người mời đi theo ta đi! Ta sẽ đối xử tử tế chư vị.”
Các quý tộc Hồi Hột nhìn mặt nhau, bọn họ không ai muốn rời khỏi thành, Câu Lục Mạc Đạt Can tiến lên nói: “Tướng quân, có thể đế bọn ta ở lại trong thành, mọi người đều không quen ở quân doanh.”
Mắt Thôi Càn Hữu cười tít lên: “Làm sao nhu thế được? Để các ngươi đi quân doanh là vì bảo vệ sự an toàn nhân thân các ngươi, các ngươi phải biết rằng người Đồng La, người Sa Đà, còn có người Hiệt Kiết Tu đều đã đến, bọn họ một khi vào thành rồi, thì sẽ không thể bảo đảm sự an toàn của các ngươi nữa, đi quân doanh quân Đường, ít ra bọn hắn không dám làm càn.”
Mọi người nghe nói rất có lý, đặc biệt là người Đồng La và Hiệt Kiệt Tư, hận người Hồi Hột đến thấu xương, ở lại trong thành quả thật không an toàn, Nhưng bọn họ lại lo lắng tới gia sản thê nữ của minh, Thôi Càn Hữu phảng phất biết được tâm tu của bọn họ, bèn lại nói: “Thê nữ của các ngươi quân Đường sẽ bảo hộ tốt, gia sản nhiều nhất chi giữ lại phân nửa cho các ngươi, bọn ta chi có thể làm tới bước này thôi.”
Có thể bào vệ được thê nữ là được, bọn họ cũng biết rằng, gia sàn có thể giữ lại một nửa, đó đã là rất khá rồi, mọi người bèn không kiên trì thêm nữa, đi theo Nhan Tư Hàn đi tới đại doanh quân Đường rồi.
Thôi Càn Hữu nhìn vào bóng dáng của bọn họ, trong mắt lóe qua một làn sát khí, mệnh lệnh Lý Khánh An cho hắn là diệt cô tận gốc, không để lại hậu hoạn, cũng có nghĩa là, ngoại trừ ba trăm mấy người này, con cái của bọn hắn cũng phái giết hết không sót một ai.
Hắn một tiếng ra lệnh, “Vào thành!”
Tám nghìn quân Đường rầm rộ hùng dũng tiến thẳng vào thành Ordu-Baliq, việc mà quân Đường bây giờ cẩn làm, là phái khống chế tòa đô thành này trước, tạm thời không tiến hành di dời nhân khẩu, ngoại trừ bình dân ra, quỹ tộc đại thần nhất loạt diệt sạch, đây chính là bứng hết cà rễ của người Hồi Hột.
Chuyện đầu tiên mà quân Đường vào thành chính là giới nghiêm, từng đội kỵ binh chạy vọt vào trong thành, bọn họ dùng tiếng Đột Quyết mệnh lệnh từng đoàn từng đoàn dân chúng ùa lên đường lớn, chuẩn bị chạy nạn về nhà, bất kỳ ai không được ra khỏi nhà, người trái lệnh xử tràm!
Rất nhanh, trên đường lớn trờ nên vắng vẻ, không một người Hồi Hột nào, chi có kỵ binh tuần tra của quân Đường, quân Đường lập tức bắt đầu tịch thu quốc khố Hồi Hột và phủ đệ của quỹ tộc Hồi Hột, mấy chục vạn kiện da lông, lụa là aấm vóc nhiều vô số kế, vàng bạc và tiền đồng của Đại Đường, của cài đã tích lũy được mấy chục năm.
“Leng keng!” Một chuỗi tiếng kim loại va đập nhau nghe vui tai, mấy chục đồng tiền vàng Byzantium từ khe tay của Thôi Càn Hữu lăn tọt xuống, đây là ba rương đồng tiền vàng từ một gia chủ quý tộc tịch thu được, có tới mười vạn đồng, ánh sáng của đồng vàng chiếu sáng cà mất của Thôi Càn Hữu, tiền vàng này và đồng bạc An Tây có tỷ giá là 1:2, vậy những tiền vàng này sẽ đáng giá hai mươi vạn quan, Thôi Càn Hữu tít mắt lại, tiền không quan trọng lắm, hắn yêu thích cảm giác nặng trịch của loại vàng này.
Thôi Càn Hữu quay đầu nói với thân binh: “Ba rương vàng này ta nhận lấy vậy!” “Tướng quân, lỡ như bị người ta tố cáo thì sao?” Thân binh có chút lo lắng.
“Không sao, chi cẩn mức độ vừa phải hợp lý, thượng tướng quân sẽ không trách phạt ta, nhận lấy đi!”
“Vâng!” Mấy thân binh đem đồng vàng đưa đi quân doanh, Thôi Càn Hữu cũng trầm tư trong chốc lát, Lý Khánh An trong thư gửi hắn viết rất rõ ràng, thúc chặt quân kỷ, chư quân không được tham tiền của cho riêng mình, vậy hắn tham giữ riêng mười vạn đồng vàng này, có khi nào thật sự chọc tức Lý Khánh An không?
Thôi Càn Hữu không khôi lại nhớ tới Lý Khánh An từng nói qua một câu nói với hắn: “Nước trong quá thì sẽ không có cá, hắn không hề phàn đối binh sĩ cướp bóc, đây là một biện pháp hữu hiệu để cổ vũ sĩ khí, quan trọng là nước không thể hóa đục.” Câu nói này của Lý Khánh An, Thôi Càn Hữu đã ghi nhớ khắc sâu trong lòng, hắn cũng thấm thìa hàm nghĩa của câu nói này, đó chính là cầm chừng trong một mức vừa phải, có thể lợi kỷ, nhung tuyệt không thể lòng tham không đáy, nhiều huynh đệ đi theo hắn đánh giang sơn, tin rằng hắn cũng sẽ không bạc đãi.
Truyện Của Tui chấm Net
Chính là cân nhắc tốt mức độ, Thôi Càn Hữu quyết định nhận lấy ba rương đồng vàng này, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, có binh sĩ lớn tiếng nói: “Đô đốc, quân tình khẩn cấp!”
Thôi Càn Hữu cà kinh, vội vàng rào bước nhanh đi ra: “Chuyện gì?”
Người tới là một xích hầu, hắn vội bẩm báo nói: “Chúng ta có huynh đệ ở phía nam phát hiện một toán quân đội, khoảng chừng ba vạn người, cách chúng ta chi có năm mươi dặm.”
“Đến nhanh vậy sao?”
Thôi Càn Hữu có chút kỳ lạ, bọn họ là đêm hôm qua mới lộ diện, mà Cát Lặc khá hẳn đã biết là bọn họ rồi sao? Không lẽ hắn cũng có thám tử? Có thám tử cũng không thể nào đến nhanh như vậy.
Thôi Càn Hữu suy nghĩ trăm bận cũng không hiểu được, nhung hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hắn lập tức lệnh nói: “Đế Chu Tà Tận Trung đến quân doanh gặp ta!”
Hắn trờ người lên ngựa, giục vội chiến mã, phóng nhanh đi về phía quân doanh ngoài thành, Thôi Càn Hữu dẫn theo hơn một trăm kỵ binh một mạch chạy về đại doanh, lát sau, Chu Tà Tận Trung cũng kéo tới, cho dù hắn phụ trách dọn dẹp chiến trường, nhung trong lòng hắn vẫn là khó chịu, trang bị của quân Hồi Hột không tốt, đều là bì giáp, chiến đao và trường mâu cũng tệ, hoàn toàn không thể so sánh được với vũ khí trang bị của quân Đường, làm cho trong lòng hắn vô cùng thất vọng.
“Thôi đô đốc, người tìm ta ư?”
“Ừm!” Thôi Càn Hữu gật gật đầu, cười nói: “Dọn dẹp chiến trường có hài lòng không?”
“Không hài lòng lắm, đồ của người Hồi Hột không tốt!”
Thôi Càn Hữu thu nụ cười lại, nhìn vào hắn thán nhiên nói: “Vậy ngươi muốn thế nào mới hài lòng? Muốn lấy nhà cao cửa rộng của người Hồi Hột ư?”
“Không! Không phái!” Chu Tà Tận Trung lắc đầu phủ nhận, “Ta nếu đã đáp ứng với đô đốc, ta làm sao có thể nói lời không giữ lời được chứ?”
“Vậy ngươi muốn ai?” Thôi Càn Hữu chăm chú nhìn hắn.
“Ta muốn lấy Ordu-Baliq, muốn mành đất này!” Chu Tà Tận Trung chẳng mày may che giấu dục vọng trong lòng.
Hắn thấy Thôi Càn Hữu cau mày một cái, lại lập tức nói: “Ta biết cẩn phải dùng quân công để đổi, ta đồng ý, nhưng ta hi vọng Thôi đô đốc có thể cho ta cơ hội.”
Thôi Càn Hữu cười lên ha hả: “Ta mời ngươi tới chính là muốn cho ngươi cơ hội này, ta vừa mới nhận được xích hầu bẩm báo, có khoáng một vạn năm nghìn quân Hồi Hột đang đi tới Ordu-Baliq, ta lập tức phải suất quân đi nghênh chiến, ngươi có đồng ý làm tiên phong không?”
Chu Tà Tận Trung trong lòng tính toán một chút, một vạn năm nghìn quân Hồi Hột, tuy rằng ngang ngửa với quân đội của hắn, nhung trang bị của hắn hoàn thiện hơn, chắc là không có vấn đề, hắn lập tức đáp ứng ngay: “Ta lập tức tiến đi nghênh chiến!”
“Tốt! Sa Đà bộ làm tiên phong, ta lập tức suất quân đi tới tiếp ứng.”
Thôi Càn Hữu nhìn vào Chu Tà Tận Trung xông xáo hăng hái đi xa, khóe môi hắn lộ ra một nụ cười chế nhạo, người Sa Đà tự xung là con sói Kim Sơn, nhung hắn biết bầy sói Kim Sơn không chi hung mãnh, hơn nữa cực kỳ xào quyệt, nếu nói tới phần xào quyệt này, tên Chu Tà Tận Trung này còn kém xa! Hắn chính là một tên ngu xuân, để hắn làm thủ lĩnh người Sa Đà, chi có thể nói rằng người Sa Đà cẩn vì sự lựa chọn của bọn họ mà trả giá.
Hắn lập tức nói với thân binh: “Lập tức đi tìm A Bố Tư và A Nhiệt Lợi đến cho ta!”
Thôi Càn Hữu nghĩ mãi không ra là người Hồi Hột tại sao lại biết tin nhanh nhu vậy, đó là bời vì hắn đã đi tới một sự ngộ nhận sai lầm là kẻ tới chi có thể là viện quân Hồi Hột, thực ra, toán quân đội từ Ordu-Baliq kéo tới này không phải là quân Hồi Hột, mà là quân đội của Bộc cố Dịch, hắn suất lĩnh hai vạn bộ tộc quân và một vạn quân đội của Sử Tư Minh, phóng nhanh một mạch, cuối cùng đã kịp chạy tới Ordu-Baliq.
Bộc Cố Dịch từ từ ghì chặt lấy dây cương chiến mã, hắn vừa mới nhận được bẩm báo của thám từ tiền phương, một toán quân đội đã xuất hiện ở ngoài mười dặm phía trước, khoảng một vạn năm nghìn người, thám tử hình dung là đa số thân vận khăn choàng màu trắng, Bộc cố Dịch bèn đoán được, đây là kỵ binh Sa Đà, một trong những con chó săn của Lý Khánh An, năm xưa phụ thân hắn từng choảng mặt rất nhiều lẩn với toán kỵ binh này, bọn họ là từ Ordu-Baliq tới, vậy thì có nghĩa là Ordu-Baliq đã xảy ra chuyện rồi sao? Hơn nữa người Sa Đà là sống ở Cư Diên Hải, bọn họ đi tới trong lòng đại mạc, chi có thể nói rằng tấn bi kịch năm xưa một lẩn nữa xuất hiện, quân Đường, quân Đồng La và người Sa Đà lại một lẩn nữa công phá hang ổ của người Hồi Hột, chắc chắn là như vậy, hắn đã đến trễ một bước.
“Bộc Cố tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?” Đại tướng bên cạnh Chu Hy Thái hòi.
Bộc Cố Dịch không chút do dụ, hắn chi nói một chữ “đánh!” Bọn họ không có sụ lựa chọn, vốn dĩ đã phá nổi chìm thuyền, không có lương thực đi về, hơn nữa thám tử của bọn họ không phát hiện còn có quân đội khác, vậy thì nói rõ chi có toán quân đội người Sa Đà này đến ứng chiến.
Bộc Cố Dịch nghe phụ thân Bộc cốt Hoài Ân của hắn từng nói, người Sa Đà hiếp
Yếu sợ mạnh, nếu như phát hiện quân đội đối phương nhiều hơn bọn họ, bọn họ sẽ bỏ chạy xa, nếu như ít hơn bọn họ, thì bọn họ sẽ vồ lên giống như sói, như vậy có thể lợi dụng kế thắng, Bộc cố Dịch đã quyết định nuốt chửng toán quân đội này, hắn trầm ngâm một chút, bèn nói với Chu Hy Thái: “Bọn ta có thể chia binh hai lộ, ta suất một vạn quân tiến tới dụ địch, ngươi suất hai vạn quân triệt ra sau, đợi ta giữ chân đối phương, rồi ngươi hẵng đánh bọc mà lên.”
Chu Hy Thái gật đầu khen nói: “Kế này diệu quá!” Hắn bèn quay đầu ngựa lại, vung tay một cái, hai vạn đại quân đi theo phía sau hắn, dần dần càng đi càng xa, Bộc Cố Dịch giữ lấy đầu ngựa chờ đợi, hắn híp mất ngóng ra phía xa, lúc này hắn đã nhìn thấy ở phía tận cùng thào nguyên, đã xuất hiện một đường chi đen, đến rồi! Hắn cười lạnh lên một tiếng, diệt sạch người Sa Đà, hắn đi Cư Diên Hài xung vương.
“Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!”
Một vạn kỵ binh Bộc cốt giơ cao trường mâu, dàn đội chinh tề, chuẩn bị nghênh chiến người Sa Đà.
Trên thào nguyên, Chu Tà Tận Trung suất lĩnh một vạn năm nghìn kỵ binh Sa Đà đã ngăn chặn lấy mục tiêu.
“Tù trưởng!” Một kỵ binh chạy như bay đến bẩm báo: “Đối phương chi có một vạn quân đội, không có một vạn năm nghìn người!”
Chu Tà Tận Trung híp mắt lại quan sát quân đội ở phía đối diện, hắn cũng cám thấy không giống như dáng vẻ một vạn năm nghìn người, rõ ràng là ít hơn bọn hắn, hắn không khói cười khinh miệt một cái, Thôi Càn Hữu nói đây là quân đội trờ về cứu viện, nhung hắn cảm thấy không thể nào, làm sao nhanh đến vậy, đây cùng lắm là quân đội trờ về hối lương, vừa lúc dọn một cỗ ngon cho bọn hắn.
Hắn quay đầu lại cao giọng hô to: “Các vị huynh đệ đã nhìn thấy cHứa? Chiến lợi phẩm của chúng ta đã tới rồi, hãy đế chúng ta chứng tỏ, chiến đao của người Sa Đà sẳc bén hơn hẳn người Đồng La, Ordu-Baliq, sẽ là đất đai của người Sa Đà!”
"Ordu-Baliq!
"Ordu-Baliq!
Kỵ binh Sa Đà quân tình hừng hực, mỗi người đều vô cùng tơ tưởng tới mành đất trù phú màu mỡ ở ngay dưới chân này.
“Sát!”
“Sát!”
Kỵ binh Sa Đà đã bộc phát rồi, trên thào nguyên bỗng dung nổi lên tiếng vó ngựa rẩn rật, xô ập tới kỵ binh Hồi Hột, một vạn năm nghìn kỵ binh lao đi, rợp trời cuốn đất, thế như núi lờ sóng thần, Chu Tà Tận Trung dốc hết toàn lực phái chiếm lấy mành đất dưới chân này, điều này quan hệ tới sự hung thịnh trong tương lai của người Sa Đà bọn họ, hắn vung chiến đao lên, cuồng hét lên: “Đánh tới đi, để cho người Hồi Hột quỳ mọp dưới chân chúng ta đi!”
Bộc Cố Dịch cũng đã hạ đạt mệnh lệnh xuất kích, hắn cũng cao giọng la to: “Các huynh đệ của Bộc cốt bộ, chúng ta phải tiếp tục sống!”
Một vạn kỵ binh Bộc cốt cao giọng Rống giận, giục ngựa xuất kích, đám chiến mã bao la bất tận phi nhanh trên thào nguyên, chiến cờ phất phới, trường mâu như rừng.
Hai toán kỵ binh giống như hai cơn sóng to màu đen từ nam bắc xô ào tới, càng lúc càng gần, cuối cùng va ầm vào nhau, bắt đầu sự chém giết thảm thiết một mất một còn...
Thôi Càn Hữu suất lĩnh bốn vạn liên binh ba bên ở ngay ngoài ba mươi dặm, hắn chẳng nóng ruột chút nào, xích hầu đem từng tình báo một đưa tới, làm cho hắn đã hiểu ra nhân quà trước sau của mọi việc, đây là một toán kỵ binh của Bộc cốt bộ, bọn họ cũng là đến tập kích Ordu-Baliq, chăng qua là đến chậm hơn một bước thôi.
Đối phương rất xào quyệt, ba vạn kỵ binh, lại chi dùng một vạn kỵ binh dụ địch, điều này cũng tốt, điều hắn cẩn chính là hiệu quà như vậy, hắn liếc mắt nhìn A Bố Tư một cái, thấy trên nét mật hắn chẳng chút biểu lộ gì, bèn cười hỏi: “A Bố Tư tướng quân, ngươi và bộ thuộc của ngươi có phải là nghĩ rằng ta đã làm quá đáng rồi?”
A Bố Tư lắc lắc đầu: “Bộ thuộc của ta chi nghe suy nghĩ của ta, bọn họ không có bất kỳ suy nghĩ nào.”
“Vậy ngươi là có suy nghĩ gì? Ta rất muốn biết.”
A Bố Tư cười nhạt: “Không thức thời, tự chuốc lấy.”
Thôi Càn Hữu ôm bàn tay cười lớn: “Đồng La có thủ lĩnh như ngươi, là vận may của bọn hắn, ta cũng chúc cho Đồng La có thể sớm ngày kiến quốc, vì Đại Đường trấn thủ cửa lớn phía tây!”
“Không!” A Bố Tư lắc lắc đầu, “Đồng La sẽ không giữ cửa cho Đại Đường, bọn ta chi sẽ xa xa rời khỏi cửa lớn của Đại Đường, làm một tòa phong hỏa đài của Đại Đường.”
Nụ cười của Thôi Càn Hữu biến mất, hắn nhẹ nhàng gật đầu, dùng một thứ ngữ khí thành khẩn hiếm có nói: “A Bố Tư tướng quân, ngươi còn tinh táo hơn cà ta!”
Lúc này, mấy tên kỵ binh từ phương xa chạy vùn vụt tới, lớn tiếng bẩm báo nói: “Bẩm báo đô đốc, quân Sa Đà bị quân địch tả hữu giáp công, đại bại, tử thương cực kỳ nghiêm trọng, đã đạt trên bày phần, Chu Tà tướng quân cũng bất hạnh trận vong!”
Thôi Càn Hữu nhẹ nhàng thờ dài một cái, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Toàn quân xuất động, đi cứu viện quân Sa Đà!”
Giữa tháng tư năm Khánh Bình thứ ba, người Sa Đà gặp phái quân đội Bộc cốt Bộ bắc tiến, rất ư khinh địch, một vạn năm nghìn người Sa Đà bị ba vạn kỵ binh Bộc cốt Bộ đánh bọc, tử thương nghiêm trọng, đợi khi quân liên họp kéo tới cứu viện, Bộc cố Dịch đã suất cánh quân thắng lợi đi xa, trên thào nguyên chi giữ lại một chốn đầy tử thi và thương binh.
Mấy năm trước, quân Đường đã từng liên họp các bộ tộc Cát La Lộc, Đồng La, Sa Đà, nhất cử công đánh được hang ổ của người Hồi Hột, làm cho Các Lặc khá hẳn trong lòng đau xót khôn nguôi, còn hôm nay, bi kịch từng xảy ra lại một lẩn nữa tái diễn lại.
Đình Châu đô đốc Thôi Càn Hữu suất lĩnh tám nghìn quân Đường, liên họp Sa Đà, Đồng La, Hiệt Kiết Tư, tổng cộng sáu vạn đại quân, vòng qua núi ô Đức Kiện, từ phía bấc ập tới.
Trên thào nguyên màu xanh lục đã bị máu tươi nhuộm đõ, trên thào nguyên ở phía bắc Ordu-Baliq mười mấy dặm đều phơi đầy tử thi đã tử trận, gió lạnh thổi lấy ngọn cờ Hồi Hột đã rách tà tơi, ánh tàn dương như máu, ráng chiều trong trèo nhung lạnh lùng vãi ra khắp vùng đất bao trùm sự tuyệt vọng này.
Một trận chiến dịch vừa mới kết thúc, một vạn quân Hồi Hột do thái tử Di Địa Kiện thống soái bị sáu vạn liên quân Đường Hồ bao vây, bọn họ chống đỡ ngoan cường, nhung cuối cùng bị kỵ binh Đồng La như bầy sói đánh tan tác, toàn quân bị diệt.
Thôi Càn Hữu và mấy thủ lĩnh đang thị sát tình hình trên chiến trường, phó tướng Nhan Tư Hàn đem một đầu người dâng lên, “Đô đốc, đây là đầu người của thái tử Hồi Hột, bị ty chức một tên bắn chết!”
“Tốt! Ghi công thứ cho ngươi.” '
Thôi Càn Hữu quay đầu cười nói với A Bố Tư: “Lẩn này đánh tan quân địch, quân Đồng La được công đầu, đáng mừng đáng 'Vui a!”
A Bố Tư vội vàng khiêm tốn nói: “Không dám! Không dám! Đây đều là Thôi đô đốc chi huy hay, bọn ta chẳng qua là khuyển mã cho Thôi đô đốc điều sai thôi.”
A Bố Tư đã làm quan lâu ở Đại Đường, cũng học được sự khách sáo trên quan trường người Hán, hai người đều cười lên, lúc này, Chu Tà Tận Trung lặng thinh nãy giờ khẽ dùng mũi hừ lên một tiếng, cho dù tiếng rất nhỏ, nhung đã bao hàm một chút bất mãn, hắn trong lòng bất mãn, vốn dĩ quân đội của hắn cách Hồi Hột gần nhất, lẽ ra nên do hắn xông kích, nhung Thôi Càn Hữu lại đem cơ hội này đưa cho A Bố Tư, làm cho trong lòng hắn vô cùng ấm ức.
Thôi Càn Hữu liếc hắn một cái, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, công lao đơn giàn như vậy, hắn làm sao có thể cho người Sa Đà được, hắn cười tủm tỉm nói: “Chu Tà tướng quân không cẩn lo lắng, công lao vẫn sẽ còn rất nhiều, hơn nữa công lao lớn sẽ ở phía sau, chút món ăn tráng miệng trước bữa ăn này ta không cho ngươi nữa, nếu ta đoán không lầm, Cát Lặc khá hẳn nhất định sẽ phái viện quân trờ về, đó mới là sự đọ sức thật sự, ta sẽ đem cơ hội cho ngươi.”
Trong lòng của Chu Tà Tận Trung lúc này mới thoải mái được một chút, hắn nhìn nhìn thành Ordu-Baliq ở phía xa, hung phấn mà nói với Thôi Càn Hữu: “Vậy công hạ thành trì hãy đưa cho chúng tôi đi!”
“Không được!”
Thôi Càn Hữu không chút do dự mà cự tuyệt hắn, không có chút không gian thương lượng nào: “Thượng tướng quân có lệnh, Ordu-Baliq phái do quân Đường chiếm lấy, tất cà mọi tù binh đều do quân Đường xử trí, các ngươi không được xen vào.”
A Bố Tư thấy Chu Tà Tận Trung trên khuôn mặt không vội, biết hắn vẫn còn chưa hiểu mục đích của trận chiến dịch này, bèn nói với hắn: “Chu Tà tướng quân, lúc đầu trước khi xuất binh nói rất rõ ràng, mọi chiến lợi phẩm lẩn này đều thuộc về Đại Đường, Đại Đường sẽ cho người Sa Đà đất đai đê làm bồi thưởng, ta vẫn còn nhớ là ngươi là rất sàng khoái mà đáp ứng rồi, Chu Tà tướng quân, người thào nguyên bao giờ cũng coi trọng lời hứa đáng ngàn vàng mà!”
Chu Tà Tận Trung lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Ta đương nhiên sẽ hết lòng giữ lấy lời hứa, không cẩn ngươi căn dặn!”
“Được rồi! Được rồi!” Thôi Càn Hữu vội vàng cười mà gỡ hòa: “Hai vị không cẩn tranh nhau nữa, phiền hai vị hãy dọn dẹp chiến trường trước đi! Sao nào?”
Dọn dẹp chiến trường tuy rằng vùi lắp thi thể khá rắc Rối, nhung đồng thời cũng có được binh khí, khôi giáp và ngựa, bọn họ đều rất sẵn lòng, Chu Tà Tận Trung xoay đầu ngựa lại bèn chạy đi trước: “Các nhi lang nghe đây, dọn dẹp chiến trường, đồ nào dùng đường đều giữ lại!”
A Bố Tư thi một lễ đang định rời khôi, nhung Thôi Càn Hữu đã ra một hiệu mắt cho hắn, A Bố Tư ghì dây cương lại, hoãn một bước lại, đợi Chu Tà Tận Trung đi xa, Thôi Càn Hữu lúc này mới thấp giọng nói với hắn: “Ta vừa mới nhận được mệnh lệnh của thượng tướng quân, Trung Nguyên khai khoáng thiếu hụt sức người, mục dân bình thưởng của Hồi Hột không cẩn giết nữa, có thể giữ bọn họ lại, nhung mà quý tộc và đại thần Hồi Hột không giữ một ai, đợi sau khi phá thành, ta sẽ đem những quý tộc và đại thần giao cho ngươi trông coi, đợi ban đêm ngươi hiểu rõ không?”
A Bố Tư gật gật đầu, “Ta hiểu rồi, nhung cũng phái nói với Chu Tà Tận Trung một tiếng.”
“Ta sẽ nói hắn biết, ngươi đi đi! Sau khi phá thành, khôi giáp binh khí của người Hồi Hột ta đều thưởng cho ngươi.”
A Bố Tu mừng rờ, quay đầu ngựa bèn đi về bổn bộ, Thôi Càn Hữu một tiếng hạ lệnh: “Mệnh quân Đường tập kết, binh phát Ordu-Baliq!”
Sau nửa canh giờ, tám nghìn kỵ binh quân Đường áp quân dưới thành Ordu-Baliq, lúc này trong thành chi còn lại một nghìn thủ quân, mười vạn dân Hồi Hột nhân tâm bàng hoàng, cứ phàng phất như ngày tận thế sắp tới vậy, Thôi Càn Hữu ra lệnh dùng đầu người của thái tử Hồi Hột chiêu hàng, đầu hàng, có thể miễn trừ sự đồ thành, nếu ngoan cố kháng cự không hàng, sau khi phá thành sẽ đồ diệt hết toàn thành.
Không bao lâu, của thành đã mở ra, hơn một nghìn binh sĩ Hồi Hột bỏ vũ khí xuống, cởi đi khôi giáp, giơ tay ra thành đầu hàng, Thôi Càn Hữu mệnh lệnh đem bọn họ áp giải tới đại doanh quân Đuờng trông giữ.
Rất nhanh, Hồi Hột thứ tướng Cự Lục Mạc Đạt Can suất lĩnh hơn ba trăm quý tộc đại thần ra thành đầu hàng, bọn họ quỳ rạp xuống đất, hèn mọn mà dập đầu: “Khẩn cầu quân Đường bảo toàn tính mạng!”
Thôi Càn Hữu cười ha hà: “Quân Đường luôn đối xử tử tế với người thành tâm đầu hàng, các vị không cẩn lo lắng, ta sẽ sắp xếp tốt các vị.”
Hơn ba trăm quý tộc đại thần cảm kích vạn phần, ai nấy đều xưng tụng Đại Đường lòng dạ rộng lớn, tán dương quân Đường là cánh quân nhân nghĩa, Thôi Càn Hữu lại quay đầu mệnh Nhan Tư Hàn nói: “Dẩn đại thần và quý tộc đi quân doanh nghỉ ngơi, bọn họ đều là người có thân phận, không thế đối xử không chu đáo.”
Nhan Tư Hàn đáp ứng một tiếng, bèn nói với mọi người: “Mọi người mời đi theo ta đi! Ta sẽ đối xử tử tế chư vị.”
Các quý tộc Hồi Hột nhìn mặt nhau, bọn họ không ai muốn rời khỏi thành, Câu Lục Mạc Đạt Can tiến lên nói: “Tướng quân, có thể đế bọn ta ở lại trong thành, mọi người đều không quen ở quân doanh.”
Mắt Thôi Càn Hữu cười tít lên: “Làm sao nhu thế được? Để các ngươi đi quân doanh là vì bảo vệ sự an toàn nhân thân các ngươi, các ngươi phải biết rằng người Đồng La, người Sa Đà, còn có người Hiệt Kiết Tu đều đã đến, bọn họ một khi vào thành rồi, thì sẽ không thể bảo đảm sự an toàn của các ngươi nữa, đi quân doanh quân Đường, ít ra bọn hắn không dám làm càn.”
Mọi người nghe nói rất có lý, đặc biệt là người Đồng La và Hiệt Kiệt Tư, hận người Hồi Hột đến thấu xương, ở lại trong thành quả thật không an toàn, Nhưng bọn họ lại lo lắng tới gia sản thê nữ của minh, Thôi Càn Hữu phảng phất biết được tâm tu của bọn họ, bèn lại nói: “Thê nữ của các ngươi quân Đường sẽ bảo hộ tốt, gia sản nhiều nhất chi giữ lại phân nửa cho các ngươi, bọn ta chi có thể làm tới bước này thôi.”
Có thể bào vệ được thê nữ là được, bọn họ cũng biết rằng, gia sàn có thể giữ lại một nửa, đó đã là rất khá rồi, mọi người bèn không kiên trì thêm nữa, đi theo Nhan Tư Hàn đi tới đại doanh quân Đường rồi.
Thôi Càn Hữu nhìn vào bóng dáng của bọn họ, trong mắt lóe qua một làn sát khí, mệnh lệnh Lý Khánh An cho hắn là diệt cô tận gốc, không để lại hậu hoạn, cũng có nghĩa là, ngoại trừ ba trăm mấy người này, con cái của bọn hắn cũng phái giết hết không sót một ai.
Hắn một tiếng ra lệnh, “Vào thành!”
Tám nghìn quân Đường rầm rộ hùng dũng tiến thẳng vào thành Ordu-Baliq, việc mà quân Đường bây giờ cẩn làm, là phái khống chế tòa đô thành này trước, tạm thời không tiến hành di dời nhân khẩu, ngoại trừ bình dân ra, quỹ tộc đại thần nhất loạt diệt sạch, đây chính là bứng hết cà rễ của người Hồi Hột.
Chuyện đầu tiên mà quân Đường vào thành chính là giới nghiêm, từng đội kỵ binh chạy vọt vào trong thành, bọn họ dùng tiếng Đột Quyết mệnh lệnh từng đoàn từng đoàn dân chúng ùa lên đường lớn, chuẩn bị chạy nạn về nhà, bất kỳ ai không được ra khỏi nhà, người trái lệnh xử tràm!
Rất nhanh, trên đường lớn trờ nên vắng vẻ, không một người Hồi Hột nào, chi có kỵ binh tuần tra của quân Đường, quân Đường lập tức bắt đầu tịch thu quốc khố Hồi Hột và phủ đệ của quỹ tộc Hồi Hột, mấy chục vạn kiện da lông, lụa là aấm vóc nhiều vô số kế, vàng bạc và tiền đồng của Đại Đường, của cài đã tích lũy được mấy chục năm.
“Leng keng!” Một chuỗi tiếng kim loại va đập nhau nghe vui tai, mấy chục đồng tiền vàng Byzantium từ khe tay của Thôi Càn Hữu lăn tọt xuống, đây là ba rương đồng tiền vàng từ một gia chủ quý tộc tịch thu được, có tới mười vạn đồng, ánh sáng của đồng vàng chiếu sáng cà mất của Thôi Càn Hữu, tiền vàng này và đồng bạc An Tây có tỷ giá là 1:2, vậy những tiền vàng này sẽ đáng giá hai mươi vạn quan, Thôi Càn Hữu tít mắt lại, tiền không quan trọng lắm, hắn yêu thích cảm giác nặng trịch của loại vàng này.
Thôi Càn Hữu quay đầu nói với thân binh: “Ba rương vàng này ta nhận lấy vậy!” “Tướng quân, lỡ như bị người ta tố cáo thì sao?” Thân binh có chút lo lắng.
“Không sao, chi cẩn mức độ vừa phải hợp lý, thượng tướng quân sẽ không trách phạt ta, nhận lấy đi!”
“Vâng!” Mấy thân binh đem đồng vàng đưa đi quân doanh, Thôi Càn Hữu cũng trầm tư trong chốc lát, Lý Khánh An trong thư gửi hắn viết rất rõ ràng, thúc chặt quân kỷ, chư quân không được tham tiền của cho riêng mình, vậy hắn tham giữ riêng mười vạn đồng vàng này, có khi nào thật sự chọc tức Lý Khánh An không?
Thôi Càn Hữu không khôi lại nhớ tới Lý Khánh An từng nói qua một câu nói với hắn: “Nước trong quá thì sẽ không có cá, hắn không hề phàn đối binh sĩ cướp bóc, đây là một biện pháp hữu hiệu để cổ vũ sĩ khí, quan trọng là nước không thể hóa đục.” Câu nói này của Lý Khánh An, Thôi Càn Hữu đã ghi nhớ khắc sâu trong lòng, hắn cũng thấm thìa hàm nghĩa của câu nói này, đó chính là cầm chừng trong một mức vừa phải, có thể lợi kỷ, nhung tuyệt không thể lòng tham không đáy, nhiều huynh đệ đi theo hắn đánh giang sơn, tin rằng hắn cũng sẽ không bạc đãi.
Truyện Của Tui chấm Net
Chính là cân nhắc tốt mức độ, Thôi Càn Hữu quyết định nhận lấy ba rương đồng vàng này, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, có binh sĩ lớn tiếng nói: “Đô đốc, quân tình khẩn cấp!”
Thôi Càn Hữu cà kinh, vội vàng rào bước nhanh đi ra: “Chuyện gì?”
Người tới là một xích hầu, hắn vội bẩm báo nói: “Chúng ta có huynh đệ ở phía nam phát hiện một toán quân đội, khoảng chừng ba vạn người, cách chúng ta chi có năm mươi dặm.”
“Đến nhanh vậy sao?”
Thôi Càn Hữu có chút kỳ lạ, bọn họ là đêm hôm qua mới lộ diện, mà Cát Lặc khá hẳn đã biết là bọn họ rồi sao? Không lẽ hắn cũng có thám tử? Có thám tử cũng không thể nào đến nhanh như vậy.
Thôi Càn Hữu suy nghĩ trăm bận cũng không hiểu được, nhung hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hắn lập tức lệnh nói: “Đế Chu Tà Tận Trung đến quân doanh gặp ta!”
Hắn trờ người lên ngựa, giục vội chiến mã, phóng nhanh đi về phía quân doanh ngoài thành, Thôi Càn Hữu dẫn theo hơn một trăm kỵ binh một mạch chạy về đại doanh, lát sau, Chu Tà Tận Trung cũng kéo tới, cho dù hắn phụ trách dọn dẹp chiến trường, nhung trong lòng hắn vẫn là khó chịu, trang bị của quân Hồi Hột không tốt, đều là bì giáp, chiến đao và trường mâu cũng tệ, hoàn toàn không thể so sánh được với vũ khí trang bị của quân Đường, làm cho trong lòng hắn vô cùng thất vọng.
“Thôi đô đốc, người tìm ta ư?”
“Ừm!” Thôi Càn Hữu gật gật đầu, cười nói: “Dọn dẹp chiến trường có hài lòng không?”
“Không hài lòng lắm, đồ của người Hồi Hột không tốt!”
Thôi Càn Hữu thu nụ cười lại, nhìn vào hắn thán nhiên nói: “Vậy ngươi muốn thế nào mới hài lòng? Muốn lấy nhà cao cửa rộng của người Hồi Hột ư?”
“Không! Không phái!” Chu Tà Tận Trung lắc đầu phủ nhận, “Ta nếu đã đáp ứng với đô đốc, ta làm sao có thể nói lời không giữ lời được chứ?”
“Vậy ngươi muốn ai?” Thôi Càn Hữu chăm chú nhìn hắn.
“Ta muốn lấy Ordu-Baliq, muốn mành đất này!” Chu Tà Tận Trung chẳng mày may che giấu dục vọng trong lòng.
Hắn thấy Thôi Càn Hữu cau mày một cái, lại lập tức nói: “Ta biết cẩn phải dùng quân công để đổi, ta đồng ý, nhưng ta hi vọng Thôi đô đốc có thể cho ta cơ hội.”
Thôi Càn Hữu cười lên ha hả: “Ta mời ngươi tới chính là muốn cho ngươi cơ hội này, ta vừa mới nhận được xích hầu bẩm báo, có khoáng một vạn năm nghìn quân Hồi Hột đang đi tới Ordu-Baliq, ta lập tức phải suất quân đi nghênh chiến, ngươi có đồng ý làm tiên phong không?”
Chu Tà Tận Trung trong lòng tính toán một chút, một vạn năm nghìn quân Hồi Hột, tuy rằng ngang ngửa với quân đội của hắn, nhung trang bị của hắn hoàn thiện hơn, chắc là không có vấn đề, hắn lập tức đáp ứng ngay: “Ta lập tức tiến đi nghênh chiến!”
“Tốt! Sa Đà bộ làm tiên phong, ta lập tức suất quân đi tới tiếp ứng.”
Thôi Càn Hữu nhìn vào Chu Tà Tận Trung xông xáo hăng hái đi xa, khóe môi hắn lộ ra một nụ cười chế nhạo, người Sa Đà tự xung là con sói Kim Sơn, nhung hắn biết bầy sói Kim Sơn không chi hung mãnh, hơn nữa cực kỳ xào quyệt, nếu nói tới phần xào quyệt này, tên Chu Tà Tận Trung này còn kém xa! Hắn chính là một tên ngu xuân, để hắn làm thủ lĩnh người Sa Đà, chi có thể nói rằng người Sa Đà cẩn vì sự lựa chọn của bọn họ mà trả giá.
Hắn lập tức nói với thân binh: “Lập tức đi tìm A Bố Tư và A Nhiệt Lợi đến cho ta!”
Thôi Càn Hữu nghĩ mãi không ra là người Hồi Hột tại sao lại biết tin nhanh nhu vậy, đó là bời vì hắn đã đi tới một sự ngộ nhận sai lầm là kẻ tới chi có thể là viện quân Hồi Hột, thực ra, toán quân đội từ Ordu-Baliq kéo tới này không phải là quân Hồi Hột, mà là quân đội của Bộc cố Dịch, hắn suất lĩnh hai vạn bộ tộc quân và một vạn quân đội của Sử Tư Minh, phóng nhanh một mạch, cuối cùng đã kịp chạy tới Ordu-Baliq.
Bộc Cố Dịch từ từ ghì chặt lấy dây cương chiến mã, hắn vừa mới nhận được bẩm báo của thám từ tiền phương, một toán quân đội đã xuất hiện ở ngoài mười dặm phía trước, khoảng một vạn năm nghìn người, thám tử hình dung là đa số thân vận khăn choàng màu trắng, Bộc cố Dịch bèn đoán được, đây là kỵ binh Sa Đà, một trong những con chó săn của Lý Khánh An, năm xưa phụ thân hắn từng choảng mặt rất nhiều lẩn với toán kỵ binh này, bọn họ là từ Ordu-Baliq tới, vậy thì có nghĩa là Ordu-Baliq đã xảy ra chuyện rồi sao? Hơn nữa người Sa Đà là sống ở Cư Diên Hải, bọn họ đi tới trong lòng đại mạc, chi có thể nói rằng tấn bi kịch năm xưa một lẩn nữa xuất hiện, quân Đường, quân Đồng La và người Sa Đà lại một lẩn nữa công phá hang ổ của người Hồi Hột, chắc chắn là như vậy, hắn đã đến trễ một bước.
“Bộc Cố tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?” Đại tướng bên cạnh Chu Hy Thái hòi.
Bộc Cố Dịch không chút do dụ, hắn chi nói một chữ “đánh!” Bọn họ không có sụ lựa chọn, vốn dĩ đã phá nổi chìm thuyền, không có lương thực đi về, hơn nữa thám tử của bọn họ không phát hiện còn có quân đội khác, vậy thì nói rõ chi có toán quân đội người Sa Đà này đến ứng chiến.
Bộc Cố Dịch nghe phụ thân Bộc cốt Hoài Ân của hắn từng nói, người Sa Đà hiếp
Yếu sợ mạnh, nếu như phát hiện quân đội đối phương nhiều hơn bọn họ, bọn họ sẽ bỏ chạy xa, nếu như ít hơn bọn họ, thì bọn họ sẽ vồ lên giống như sói, như vậy có thể lợi dụng kế thắng, Bộc cố Dịch đã quyết định nuốt chửng toán quân đội này, hắn trầm ngâm một chút, bèn nói với Chu Hy Thái: “Bọn ta có thể chia binh hai lộ, ta suất một vạn quân tiến tới dụ địch, ngươi suất hai vạn quân triệt ra sau, đợi ta giữ chân đối phương, rồi ngươi hẵng đánh bọc mà lên.”
Chu Hy Thái gật đầu khen nói: “Kế này diệu quá!” Hắn bèn quay đầu ngựa lại, vung tay một cái, hai vạn đại quân đi theo phía sau hắn, dần dần càng đi càng xa, Bộc Cố Dịch giữ lấy đầu ngựa chờ đợi, hắn híp mất ngóng ra phía xa, lúc này hắn đã nhìn thấy ở phía tận cùng thào nguyên, đã xuất hiện một đường chi đen, đến rồi! Hắn cười lạnh lên một tiếng, diệt sạch người Sa Đà, hắn đi Cư Diên Hài xung vương.
“Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!”
Một vạn kỵ binh Bộc cốt giơ cao trường mâu, dàn đội chinh tề, chuẩn bị nghênh chiến người Sa Đà.
Trên thào nguyên, Chu Tà Tận Trung suất lĩnh một vạn năm nghìn kỵ binh Sa Đà đã ngăn chặn lấy mục tiêu.
“Tù trưởng!” Một kỵ binh chạy như bay đến bẩm báo: “Đối phương chi có một vạn quân đội, không có một vạn năm nghìn người!”
Chu Tà Tận Trung híp mắt lại quan sát quân đội ở phía đối diện, hắn cũng cám thấy không giống như dáng vẻ một vạn năm nghìn người, rõ ràng là ít hơn bọn hắn, hắn không khói cười khinh miệt một cái, Thôi Càn Hữu nói đây là quân đội trờ về cứu viện, nhung hắn cảm thấy không thể nào, làm sao nhanh đến vậy, đây cùng lắm là quân đội trờ về hối lương, vừa lúc dọn một cỗ ngon cho bọn hắn.
Hắn quay đầu lại cao giọng hô to: “Các vị huynh đệ đã nhìn thấy cHứa? Chiến lợi phẩm của chúng ta đã tới rồi, hãy đế chúng ta chứng tỏ, chiến đao của người Sa Đà sẳc bén hơn hẳn người Đồng La, Ordu-Baliq, sẽ là đất đai của người Sa Đà!”
"Ordu-Baliq!
"Ordu-Baliq!
Kỵ binh Sa Đà quân tình hừng hực, mỗi người đều vô cùng tơ tưởng tới mành đất trù phú màu mỡ ở ngay dưới chân này.
“Sát!”
“Sát!”
Kỵ binh Sa Đà đã bộc phát rồi, trên thào nguyên bỗng dung nổi lên tiếng vó ngựa rẩn rật, xô ập tới kỵ binh Hồi Hột, một vạn năm nghìn kỵ binh lao đi, rợp trời cuốn đất, thế như núi lờ sóng thần, Chu Tà Tận Trung dốc hết toàn lực phái chiếm lấy mành đất dưới chân này, điều này quan hệ tới sự hung thịnh trong tương lai của người Sa Đà bọn họ, hắn vung chiến đao lên, cuồng hét lên: “Đánh tới đi, để cho người Hồi Hột quỳ mọp dưới chân chúng ta đi!”
Bộc Cố Dịch cũng đã hạ đạt mệnh lệnh xuất kích, hắn cũng cao giọng la to: “Các huynh đệ của Bộc cốt bộ, chúng ta phải tiếp tục sống!”
Một vạn kỵ binh Bộc cốt cao giọng Rống giận, giục ngựa xuất kích, đám chiến mã bao la bất tận phi nhanh trên thào nguyên, chiến cờ phất phới, trường mâu như rừng.
Hai toán kỵ binh giống như hai cơn sóng to màu đen từ nam bắc xô ào tới, càng lúc càng gần, cuối cùng va ầm vào nhau, bắt đầu sự chém giết thảm thiết một mất một còn...
Thôi Càn Hữu suất lĩnh bốn vạn liên binh ba bên ở ngay ngoài ba mươi dặm, hắn chẳng nóng ruột chút nào, xích hầu đem từng tình báo một đưa tới, làm cho hắn đã hiểu ra nhân quà trước sau của mọi việc, đây là một toán kỵ binh của Bộc cốt bộ, bọn họ cũng là đến tập kích Ordu-Baliq, chăng qua là đến chậm hơn một bước thôi.
Đối phương rất xào quyệt, ba vạn kỵ binh, lại chi dùng một vạn kỵ binh dụ địch, điều này cũng tốt, điều hắn cẩn chính là hiệu quà như vậy, hắn liếc mắt nhìn A Bố Tư một cái, thấy trên nét mật hắn chẳng chút biểu lộ gì, bèn cười hỏi: “A Bố Tư tướng quân, ngươi và bộ thuộc của ngươi có phải là nghĩ rằng ta đã làm quá đáng rồi?”
A Bố Tư lắc lắc đầu: “Bộ thuộc của ta chi nghe suy nghĩ của ta, bọn họ không có bất kỳ suy nghĩ nào.”
“Vậy ngươi là có suy nghĩ gì? Ta rất muốn biết.”
A Bố Tư cười nhạt: “Không thức thời, tự chuốc lấy.”
Thôi Càn Hữu ôm bàn tay cười lớn: “Đồng La có thủ lĩnh như ngươi, là vận may của bọn hắn, ta cũng chúc cho Đồng La có thể sớm ngày kiến quốc, vì Đại Đường trấn thủ cửa lớn phía tây!”
“Không!” A Bố Tư lắc lắc đầu, “Đồng La sẽ không giữ cửa cho Đại Đường, bọn ta chi sẽ xa xa rời khỏi cửa lớn của Đại Đường, làm một tòa phong hỏa đài của Đại Đường.”
Nụ cười của Thôi Càn Hữu biến mất, hắn nhẹ nhàng gật đầu, dùng một thứ ngữ khí thành khẩn hiếm có nói: “A Bố Tư tướng quân, ngươi còn tinh táo hơn cà ta!”
Lúc này, mấy tên kỵ binh từ phương xa chạy vùn vụt tới, lớn tiếng bẩm báo nói: “Bẩm báo đô đốc, quân Sa Đà bị quân địch tả hữu giáp công, đại bại, tử thương cực kỳ nghiêm trọng, đã đạt trên bày phần, Chu Tà tướng quân cũng bất hạnh trận vong!”
Thôi Càn Hữu nhẹ nhàng thờ dài một cái, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Toàn quân xuất động, đi cứu viện quân Sa Đà!”
Giữa tháng tư năm Khánh Bình thứ ba, người Sa Đà gặp phái quân đội Bộc cốt Bộ bắc tiến, rất ư khinh địch, một vạn năm nghìn người Sa Đà bị ba vạn kỵ binh Bộc cốt Bộ đánh bọc, tử thương nghiêm trọng, đợi khi quân liên họp kéo tới cứu viện, Bộc cố Dịch đã suất cánh quân thắng lợi đi xa, trên thào nguyên chi giữ lại một chốn đầy tử thi và thương binh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.