Thiên Hạ

Quyển 11 - Chương 435: Đêm kinh hoàng tại Hoàng trang(Hạ)

Cao Nguyệt

20/03/2013



Lý Dự vì danh tiếng nên cho phép bọn nông dân của hoàng trang thu hoạch lúa mạch, nhưng trưởng tôn Toàn Thụy lại rất lo lắng. Lý Bí đã dặn đi dận lại hắn nhiều lần. nhất định phải gia tăng phòng bị. Hắn biết việc sừa đổi điền chế của Thánh thượng đã đắc tội rất nhiều người. những tên quyền quý này sẽ không dễ dàng bỏ qua. Bọn chúng nhất định sẽ lợi dụng đủ các cơ hội để đối phó với Lý Dự. Lý Dự đến khào sát hoàng trang là lần xuất tuần đầu tiên kể từ khi lên ngôi, đồng thời đây cũng là cơ hội đối với bọn quyền quý hận hắn thấu xương.

trưởng tôn Toàn Thụy không dám có chút sơ sót, hắn cho gia tăng lính gác, không cho nông dân đi đến gần vùng tưởng vây chừng trăm bước thu hoạch, và cũng lệnh cho tất cả Vũ lâm quân đêm nay không được ngủ. phải nghiêm ngặt bảo vệ an toàn của quán xá hoàng trang.

Cho dù thế này trưởng tôn Toàn Thụy vẫn không yên tâm, hắn lại phái mười mấy đội kỵ binh đến phụ cận hoàng trang tuần tra.

Thời gian đã dần cận kề canh một. nhưng bọn nông dân trong ruộng vẫn cần cù thu hoạch, xem ra bọn họ đã quyết chí thức cả đêm để tác chiến. Liền mấy canh giờ không chút động tĩnh gì, trưởng tôn Toàn Thụy cũng có phần lơ là. Hắn ngồi trên giường không ngừng gật gù. nhưng ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên nghe tiếng bước chân gấp rút, Trưởng Tôn Toàn Thụy lập tức tinh hẳn người dậy.

“Việc gì thế?” hắn có phần không vui hỏi lại.

“trưởng tôn đại tướng quân, phát hiện có chút bất thường trong ruộng.”

“Bất thường gì? Mau vào nói chuyện.”

Một tên quân sĩ đi vào khom người thi lễ: “Hơn hai canh giờ trước trạm gác đã phát hiện phía đông của ruộng lúa mạch có một đám người đang đứng thu hoạch, nhưng sau hai canh giờ qua đi. đám người đó vẫn đứng thu hoạch ngay tại chỗ đó. vấn đề là họ hoàn toàn không thu hoạch chút gì trong khu ruộng họ làm việc.”

trưởng tôn Toàn Thụy nghe cũng thấy có chút kỳ quái, đám người này đứng không thu hoạch, vậy rốt cuộc làm gì? Nửa đêm nửa hôm còn đứng tụ lại một chỗ để làm gì?

“Hãy bị mã cho ta. ta phải đích thân đi xem mới được!”

Trong màn đêm. Lý Thừa Ninh và thủ hạ của hắn vẫn đang chờ đợi thời cơ, nhưng bọn họ lại không ý thức được là mình đã bị trạm gác đằng sau tường rào kia chú ý, cũng giống như họ có thể nhìn thấy được bóng người qua lại trên lầu gác, những lính gác trực cũng có thể nhìn thấy bóng người lấp ló trong ruộng lúa mạch. Lúa mới bắt đầu trạm gác có thể không phát hiện ra được cử chỉ dị thường của họ, nhưng thời gian càng qua đi thì sơ hở của những tên nông dân thu hoạch lúa mạch này càng lúc càng lộ rõ. Đó là vì sao bọn họ đi thu hoạch bao nhiêu lâu mà lại chăng thấy có chút diện tích thu hoạch được gia tăng?

Có lẽ là do Lý Thừa Ninh có phần hồi hộp, hắn không ý thức được là bọn họ đã xuất hiện sơ hở. Hắn vẫn đang đợi. tình báo của Lâm Thắng cho biết, vào lúc canh hai sẽ có một đợt tuần tra lớn. và có khoảng một ngàn binh sĩ ra khỏi quán xá hoàng trang để tuần tra. lúc ấy binh sĩ trong quán xá chỉ còn lại hai ngàn, thời khắc mà Lý Thừa Ninh chờ đợi chính là đây.

Lúc này, tiếng vó ngựa thấp thoáng từ xa xa vọng đến. càng lúc càng đến gần. hình như có người đang đi về hướng này, Cuối cùng chỉ thấy một đội binh sĩ đương đi về hướng họ, đứng đầu là một đại tướng cưỡi trên tuấn mã. và dừng lại khi chỉ còn cách họ trăm bước.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?”

Tim Lý Thừa Ninh đập thình thịch, tay nắm cán giáo của hắn vã mồ hôi ướt sũng. Hắn nhận ra giọng nói này, đấy lại là Trưởng Tôn Toàn Thụy. Ngay lập tức. hắn bèn ra hiệu mắt với thủ hạ ở cạnh bên. Tên thủ hạ hiểu ý lập tức trả lời: “Bọn ta là nông dân thu hoạch của Vương Ngũ trang. thừa ruộng này là đất của bọn ta.”

Trong đêm tối trưởng tôn Toàn Thụy không nhìn thấy rõ được mặt hắn. cộng thêm phần lớn người đều ẩn mình sau các đám lúa mạch rậm rạp, che đi áo quần của bọn họ. Có điều trưởng tôn Toàn Thụy cũng vẫn nhận ra được vấn đề. sao các thôn trang khác có nam nữ già trẻ cùng đi thu hoạch, mà thôn này lại toàn là nam tử. hơn nữa hình như đều là người rất lực lưỡng vạm vỡ.

Trong lòng hắn càng nghĩ lại càng nghi ngờ, nên bèn nói với binh sĩ thủ hạ: “Đi lên xem thử!”

Mười mấy tên binh sĩ đi dọc theo thành ruộng bước nhanh lên phía trước thăm dò.

Lý Thừa Ninh biết rằng bọn họ đã bị bại lộ, bèn quyết chí liều một phen này: “Chuẩn bị phóng tiễn!”

Hai trăm tên nỏ thủ tay nắm chặt lấy cung nỏ, binh sĩ càng lúc càng đến gần. chỉ còn cách họ có ba mươi bước thôi.

“Đại tướng quân, có vẻ không ổn!” có một binh sĩ đã phát hiện ra vũ khí của bọn họ.

Lý Thừa Ninh lớn tiếng hô lên: “Bắn!”

Hai trăm bộ cung nỏ đồng loạt giơ cao nhằm thẳng về phía binh sĩ và trưởng tôn Toàn Thụy ở ngoài trăm bước. trưởng tôn Toàn Thụy giật mình, hắn lập tức nằm úp người xuống lưng ngựa theo phản xạ. cũng nhờ thế mà tránh qua được hai cây tiễn chí mạng. nhưng chiến mã của hắn lại không may mắn thoát nạn. mà cùng lúc bị trúng liền ba tiền. Chiến mã rú lên một tiếng dài thảm thiết rồi lăn lùng ngã xuống chết tươi. trưởng tôn Toàn Thụy cũng bị hất văng xuống ruộng. Ba trăm thủ hạ hắn dẫn đến cũng bị liên tục trúng tiễn, tiếng rên thảm thiết vang lên tứ phía.

“Lên! Khử bọn chúng đi!”

Lý Thừa Ninh hô to một tiếng cầm giáo xông lên. Năm trăm thủ hạ của hắn cũng nối đuôi theo sau. Lúc này, tiếng chuông chói tai trên trạm gác vang ầm. “Có thích khách! Có thích khách!” Linh gác lớn tiếng báo hiệu.

trưởng tôn Toàn Thụy từ trong ruộng lúa mạch bỏ ra. may nhờ lớp lúa mạch dày dặn đó đã giữ lại các mạng hắn. nhưng tai hắn đã bị một tiễn xuyên thủng, máu tươi vẫn chảy ròng rã. Hắn chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, nghĩ mà không khỏi phẫn nộ vạn phần, có điều chỉ một chốc hắn đã bình tĩnh lại. Đây là thích khách, muốn giết Thánh thượng, chứ không phải Trưởng Tôn Toàn Thụy hắn. Nếu hắn chết ở đây thì ai sẽ chỉ huy Vũ lâm quân phòng ngự?

“Không hay rồi! Lập tức quay lại hoàng trang.”

Trưởng Tôn Toàn Thụy quay lưng phóng vội đi. nhưng tên người hắc y này võ nghệ cao cường. chúng nhất định được những sát thủ được tuyén chọn ra. Nếu chúng lẻn được vào trong hoàng trang thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng, bảo vệ hoàng thượng là trên hết!

Hắn lúc này không còn phong thái gì để nói. cứ co giò chạy, thủ hạ hắn cũng chạy bán mạng. Lý Thừa Ninh thấy những tên binh sĩ này chạy nhanh như sóc mà không khỏi hừ lạnh mắng: “Chạy cứ như thỏ ấy!”



“Không cần đuổi theo nữa. cử vượt tưởng vào trang!”

Hắn vừa hạ lệnh, năm trăm quân cảm tử lập tức phóng nhanh về phía tưởng rào của hoàng trang. bức tường rào này cao khoảng ba trượng bọc quanh quán xá trong hoàng trang, vừa dày vừa rộng. mặt tường cũng rất láng khó mà leo trèo vào được. Nhưng bọn người áo đen này đều trải qua tập huấn đặc biệt, bọn chúng nhanh chóng rút dây có móc ra vứt lên bờ tưởng. Ngay lập tức, năm trăm người hắc y thoăn thoắt như vượn trèo lên bờ tường. Tiễn được phóng như mưa đến. các Vũ Lâm quân mai phục từ phía trên đã có chuẩn bị từ trước. Trong hoàng trang bốn góc đều có trạm gác. trước mắt chỉ có phía đông có thích khách. Vũ lâm quân cho mai phục hai ngàn trọng binh chực chờ thích khách đến. còn một ngàn người còn lại thì vây quanh Mẫu Đơn Lâu thiết lập trùng trùng bảo vệ.

Bọn người hắc y này có phần khinh địch, trong mắt của người Trường An. Vũ Lâm quân đều là tử đệ danh môn. ăn mặc bảnh bao, dáng người cao to. nhưng đó cũng chỉ là binh nghi trượng có vẻ ngoài đẹp mã. trên thật tế toàn một lũ vô tích sự chỉ biết gái gú chơi bời. thật sự mà vào trận thì chẳng ra gì. Vào thời của Lý Long Cơ thì ý nghĩ này đã ăn sâu vào đầu của người dân Trường An.

Nhưng Vũ lâm quân của Lý Dự lại khác, Vũ lâm quân của hắn có một phần là quân Sóc Phương, năm xưa trưởng tôn Toàn Thụy nắm trong tay một phần quân Sóc Phương tại đại doanh Thanh Cương lĩnh. những quân Sóc Phương này về sau bèn gia nhập vào Vũ lâm quân và Vạn kỳ doanh. Lần này đông tuần. Lý Dự không muốn phô trương thanh thế nên nhiều nhất chỉ cho dẫn ba ngàn người đi. Lý Bí kiến nghị trưởng tôn Toàn Thụy nên chọn hộ vệ tinh nhuệ, nên ba ngàn Vũ lâm quân này không phải là danh môn tử đệ, mà toàn bộ đều là tinh nhuệ quân Sóc Phương năm xưa. cho nên vũ khí trong tay đều là binh khí giết người không ghê tay.

Người áo đen không ngờ tiễn của quân Vũ lâm lại lợi hại thế, chỉ trong một chốc mà chết đến bốn mươi mấy người, thét lên thảm thiết rồi ngã gục liền liền, nhưng người còn lại bị áp chế. lũ lượt nhảy ra khỏi ruộng.

Lúc này, Lý Thừa Ninh cũng đã bình tĩnh lại, hắn nhớ ra phương án đối phó lúc đầu. nếu như bị phát hiện thì sẽ chia nhau ra để vào. Nghĩ thế hắn lập tức hạ lệnh: “Chia rẽ ra. từ bốn phía đi vào. mục tiêu là Mau Đơn Lâu.”

Năm trăm người đã được phân chia ra thành mười nhóm trước, mỗi nhóm có năm mươi người. và đều có nhóm trưởng, nhiệm vụ cũng được phân chia hết. Thấy dùng sức mạnh đánh không lại, năm trăm người họ bắt đầu chia rẽ ra từ bốn phía bờ tường đột nhập vào biệt viện. Lần này bọn họ đã tấn công hiệu quả. Vũ lâm quân phải chia rẽ ra đối phó bọn họ, mưa tiễn cũng không còn dày đặc như vừa rồi. Không ngừng có người hắc y thành công nhảy vào đại viện bắt đầu xông vào hỗn chiến quyết liệt với Vũ Lâm quân , không biết ai đã đốt cháy đóng cỏ khô gần đấy, trong sân bỗng chốc sáng bừng lên.

Tiếng chém giết inh ỏi trong quán xá hoàng trang, có ánh lửa được châm, tiếng vang vọng đến ngoài mười dặm. nhưng người nông dân đi thu hoạch sợ quá bỏ chạy về thôn. Trong ruộng lúa mạch thênh thang này bỗng chốc không còn bóng người. Nhưng ở phía tây quán xa. trên quan đạo cách đấy mười dặm lại có một đoàn đại quân chực chờ, toàn đoàn kéo dài đến hàng dặm. đứng đầu là đại tướng Mạnh Vân - người được phong đại tướng quân Kim ngô vệ. Sau khi phán bội Lý Khánh An tại Hà Tây hắn đã được Lý Dự trọng dụng. Bây giờ hắn đã trở thành đại tướng mạnh nhất của Trường An. nắm trong tay nhiều binh lực nhất.

Ánh mắt Mạnh Vân lạnh lùng nhìn về phía quán xá. hắn vẫn ngồi trên chiến mã không chút phản ứng gì. cơ hồ như sống chết của Lý Dự hoàn toàn không liên can đến mình. Lúc này, một con ngựa khác từ từ đi đến. trên ngựa là một nam tử trung niên, ánh trăng chiếu rọi trên mặt hắn. mọi người nhìn rõ đấy chính là thái thượng hoàng Lý Hanh.

Mạnh Vân thấy hắn đến bèn khom người thi lễ. nhưng Lý Hanh lại khoát tay nói hắn không phải câu nệ. Lý Hanh nhìn ngóng ngía một hồi nói: “Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ đắc thủ chứ?”

Mạnh Vân lắc lắc đầu. “Ba ngàn Vũ lâm quân mà trưởng tôn Toàn Thụy lần này dẫn theo đều là tinh nhuệ của quân Sóc Phương, sức chiến đấu rất mạnh. Hơn nữa bọn thích khách này không phải quân đội. tuy võ nghệ cao cường. nhưng kỳ thực chỉ là nhóm ô hợp, không biết chiến thuật, không có kỹ luật, chỉ biết dùng sức đọ sức. tuy

dũng mãnh nhưng lại không thể cầm cự được bao lâu. Sau khi bị mài hết duệ khí thì chúng cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại thôi. Thái thượng hoàng hãy bình tĩnh quan sát. cùng lắm là nửa canh giờ nữa sẽ có kết quả thôi.”

Lý Hanh cười cười nói: “Mạnh tướng quân quả nhiên là lão tướng kinh nghiệm dày dặn. nhìn rất thấu vấn đề và có tầm nhìn xa trông rộng.”

Mặt Mạnh Vân hơi đỏ, hắn vội nói: “Thái thượng hoàng quá lời. ty chức thật hổ thẹn!”

Lý Hanh gật gật đầu tán thưởng nói: “Mạnh tướng quân không phải khiêm tốn. cả Lý Khánh An cũng bị một vố đau trong tay tướng quân, mà đến nay hắn vẫn canh cánh trong lòng, chứng tỏ Mạnh tướng quân có năng lực hơn người, ta không nhìn nhầm đâu. xin tướng quân cứ yên tâm. ta đã hứa thì chắc chắn sẽ làm.”

Mạnh Vân tuy áy náy với Lý Dự nhưng hắn chỉ nghĩ đến lời hứa của Lý Hanh thì lại bừng bừng nhiệt huyết, đại nghĩa trung quân gì đều bị hắn vứt đi đâu. hắn nghiến răng nói: “Ty chức nguyện tận trung vì thái thượng hoàng!”

Lý Hanh cười tít mắt. khổ nhục kế phản gián của Vương Củng quả thật lợi hại. Nếu không có tên Mạnh Vân này hồi Kinh, đại sự của hắn e rằng đã khó thành.

“Vậy chúng ta hãy bình tĩnh mà quan sát thêm đã. đợi thời cơ của chúng ta thật sự đến thì mới bắt đầu lên sân khấu!”

Ánh mắt của Lý Hanh lại lần nữa nhìn về hướng biệt viện hoàng trang lấp lánh ánh lửa. trong mắt Lý Hanh đầy thứ tình cảm phức tạp. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn chút trắc ẩn. nhưng dần dần. cùng với ánh lửa mập mờ trong mắt hắn dần biến thành ngôi hoàng vị chí cao vô thượng, khi cái vị trí mà hắn khát vọng bấy lâu nay, cái lòng trắc ẩn kia cũng biệt tăm. thay vào đó là vô tình và tàn nhẫn. Hắn lẩm bẩm trong lòng: “Ngươi không thể trách ta được. ngươi đã từng nói nguyện ý dâng hoàng vị cho ta. nhưng ngươi đã không làm vậy..

Mạnh Vân ở sau lưng nhìn bờ vai hơi gầy guộc của Lý Hanh mà trong lòng không khỏi thở dài, tình phụ tử thiên luân khi đứng trước hoàng vị thì cũng trở nên bạc bẽo, không đáng một xu. Xem ra không phải ai cũng có thể nhắm vào cái vị trí ấy, ít ra Mạnh Vân hắn không làm được. Hắn cũng chỉ đành biết thở dài tiếc nuối. Lúc này, Lý Hanh bỗng quay lại nói: “Mạnh tướng quân, các việc phía sau ta giao cho ngươi hết. ta sẽ không xuất hiện nữa.”

“Thái thượng hoàng yên tâm. kế hoạch của chúng ta thập toàn thập mỹ, trưởng tôn Toàn Thụy là người thông minh, hắn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Lý Hanh gật đầu nhẹ. xong hắn từ từ lui về phía cờ, dưới bóng râm của cờ lớn hoàn toàn bao trùm hắn lại. cả người hắn như thể trở thành hư vô.

Năm vạn đại quân lẳng lặng đi vào ruộng lúa mạch, đi về hướng quán xá hoàng trang, chỉ trong một chốc, đại quân đông nghịt đã vây kín cả quán xá. nhưng Mạnh Vân lại không hạ lệnh cho tiến công, hắn chỉ cho bao vây, và đợi chờ thời khắc cuối cùng.

Đằng sau bức tường rào của hoàng trang trận chiến đang gây cấn. cũng như Mạnh Vân đã phán tích, nhưng người hắc y này võ nghệ cao cường, nhưng giữa họ lại thiếu sự phối hợp ăn ý, mạnh ai nấy đánh. Còn Vũ Lâm quân tuy võ nghệ yếu cơ hơn nhưng được các phối hợp rất ăn rơ, có thể bù trừ cho nhau, và vì thế lại ngang sức với bọn người hắc ý, cộng thêm bọn họ có số lượng gấp ba đối phương, cung tiễn lại lợi hại, chẳng mấy chốc bọn người hắc ý đã bắt đầu yếu thế. Ba mươi mấy thích khách hắc y đã chạy đến gần Mẫu Đơn Lâu lại bị binh sĩ vây chặt. Sau vài lần định phá vòng vây không thành, đã có hai mươi mấy người bị phanh thây, không một ai sống nổi.

Đèn trong Mẫu Đơn Lâu bị dập tắt hết, một trăm mấy thị vệ của Lý Dự vây kín cả tiểu lâu. đến một con muỗi cũng khó mà lọt được, như thể đại địch sắp đến. Bản thân Lý Dự lại lặng lẽ đứng sau cửa sổ chăm chú quan sát chiến trường ở xa xa. Hắn lo lắng cho chỗ ở của Lý Bí và Lý Nghiễn hơn. bọn họ ở tại phủ Dung Lâu. cách Mau Đơn Lâu trăm bước, và gần với chiến trường hơn. Cũng có hai trăm mấy tên binh sĩ vây kín phủ Dung Lâu. hữu hiệu ngăn lại công kích của thích khách.

Cùng với việc thích khách bị binh sĩ cản lại, lửa giận trong lòng Lý Dự lại bắt đầu bùng phát. Hắn đương nhiên biết những thích khách này do ai phái đến. cái bọn khốn nạn kia lại dám dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đối phó hắn. Lý Dự không khỏi cười lạnh. Cũng tốt! Bọn người ngu xuân này đã cho hắn một cái cớ cuối cùng để có thể thẳng tay trừng trị tịch thu toàn bộ nhà cửa ruộng vườn chúng.

Lúc này, Diêu Tử Lang bưng một bát cháo yến sào lạnh lên. Đây là thói quen của Lý Dự, mỗi ngày giữa đêm tỉnh dậy hắn đều phải ăn một bát cháo yến sào. Lý Dự gật gật đầu, hắn chỉ chỉ lên bàn. lệnh Diêu Tử Lang đặt cháo lên bàn. Hắn giờ vẫn chưa muốn ăn. Diêu Tử Lang đặt cháo xuống xong bèn lui xuống, và đứng bên tường. Bỗng nhiên, từ phía cầu thang có tiếng bước chân vội vã. thị vệ gác tại cầu thang la toáng lên: “Ai?”

chỉ nghe một binh sĩ cao giọng nói: “trưởng tôn tướng quân đã lệnh bẩm báo thánh thượng. Mạnh Vân tướng quân đã dẫn năm vạn đại binh đến. Mạnh Vân tướng quân nói nhận được tin có người định hành động bất lợi với Thánh thượng, bèn đến hộ giá.”

Tin này khiến Lý Dự không khỏi kinh ngạc. Hắn cảm thấy có điểm gì đó không ổn lắm. nếu không có thủ lệnh và kim bài của hắn. sao Mạnh Vân dám tự tiện xuất binh? Đây không phải một việc nhỏ, mà liên quan đến quân quyền. Trong lòng Lý Dự rất bực bội. nếu nói nghiêm trọng hơn thì tên Mạnh Vân này đã tạo phản. Nhưng nếu nói Mạnh Vân tạo phản thì hắn cũng không có lý do gì để phán. Dù Mạnh Vân là vì muốn cứu giá. nhưng cuối cùng Lý Dự cũng phải nghiêm trị Mạnh Vân. đây là vấn đề nguyên tắc. Hắn quyết không thể dung thứ cho bất kỳ đại tướng nào được tự tiện xuất binh, một lần cũng không được.

nhưng hắn cũng yên tâm chút ít. năm vạn đại quân đã đến. vậy có nghĩa là đợt hành thích lần này đã hoàn toàn thất bại. Hắn cố hết sức dõi về phía xa. trong bóng đêm không nhìn rõ tình hình ngoài hoàng trang. Lý Dự cố gắng khoan dung mỉm cười, thở phào nhẹ nhàng.



Hắn ngồi xuống; thuận tay cầm bát cháo yến sào lên. Chiếc bát bạch ngọc vẫn mát rượi, trong mùa hạ nóng bỏng này cầm nó lên lại càng thấy mát lạnh. Tâm trạng hắn cực tốt. vừa mỉm cười vừa đưa thìa ăn từng tí cháo yến sào. Diêu Tử Lang ở góc tường, con ngươi mắt hắn thu lại đến mức nhỏ nhất, hắn sợ đến mức không thở nổi, hai chân run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau ken két.

“Tử Lang, ngươi đang sợ điều gì?” Lý Dự phát hiện được bất thường của hắn bèn cười hỏi.

“Nô tài.. .nô tài sợ thích khách.” Diêu Tứ Lang lời lẽ không còn rõ ràng.

“Cái tên vô dụng, bọn thích khách này chẳng qua là những tên hề thôi, ngươi nghĩ trẫm dễ dàng bị ám sát đến thế ư?”

Lý Dự cười khinh miệt, xong hắn ăn nốt thìa cháo cuối cùng, gật gật đầu nói: “ừm. cháo yến hôm nay ngon đấy, tuy vị không thuần lắm. nhưng được cái ướp lạnh, trẫm ăn rất ngon miệng.”

“Điện hạ. có muốn ăn thêm bát nữa không?”

“Thôi, không cần nữa. ăn nhiều quá trẫm lại thấy bụng khó chịu.”

Đặt bát xuống. Lý Dự tiện tay cầm tấu chương lên. xong hắn lại bỏ xuống. Trong phòng không có đèn. hắn căn bản không làm gì được, không khỏi thở dài hỏi: “Lúc nào thì trẫm mới được phép chong đèn?”

Trận chiến trong quán xá đã đến hồi kết thúc, dù cho năm trăm tên người hắc y đã cạn kiệt sức lực, nhưng ba ngàn Vũ Lâm quân lại cứ như mình đồng da sắt. Bọn thích khách muốn công phá kiểu gì cũng không thể vượt qua nổi họ, khiến những tên thích khách hắc y kia thiểu não vô cùng. Lúc này bọn thích khách đã thương vong hơn một nửa. không ít người đã dần chuyển đổi mục tiêu, bắt đầu phá vây ra ngoài. Nhưng phá vây cũng khó khăn không kém. chỉ cần bọn họ thoát khỏi bọn Vũ Lâm quân thì sẽ lập tức có tiễn phóng đến như mưa. đã có hơn chục người bị bắn chết dưới chân tường.

Lý Thừa Ninh càng chiến càng thấy tuyệt vọng. Tình báo đại ca hắn cho đã không chính xác. nhưng tên Vũ Lâm quân này không phải bọn công tử bột yếu như bún. ngược lại bọn chúng đều là các binh sĩ biên cương hung hãn. không biết sợ chết nên kế hoạch ám sát của hắn đã không thể thành công. Trán Lý Thừa Ninh ướt đẫm mồ hôi. hắn cố hết sức vùng khỏi sự níu giữ của các binh sĩ. nhanh chóng chuồn ra phía sau. Hắn lúc này mới phát hiện, năm trăm người của hắn giờ chỉ còn lại không đến hai trăm người đang khổ sở chống cự. những người còn lại không chết thì cũng đã chạy trốn, xác chết la liệt khắp nơi. Trong lòng Lý Thừa Ninh bị tuyệt vọng bao trùm. Thất bại của hắn không chỉ là một vụ ám sát thất bại. mà người nhà và tông tộc của hắn sẽ phải đối diện với một lần càn quét đẫm máu quy mô lớn. Trong lòng hắn hối hận vô cùng, nhưng cũng đã vô phương cứu chữa.

Lý Thừa Ninh đột nhiên hô to một tiếng: “Rút!”

Hắn dẫn đầu quay lưng bỏ chạy để những người ở sau có thể chắn cung tiễn lại cho mình. Cùng với việc thủ lĩnh bỏ chạy, những người hắc y kia lũ lượt quay đầu đào tẩu. nhưng dù có chạy nhanh cỡ nào cũng không thắng nổi CUng tiễn của quân Vũ Lâm. Chỉ trong tích tắc. Tiễn phóng đi như vũ bảo, gần trăm người rú lên thảm thiết rồi ngã lăn xuống đất. chỉ có vài chục người là còn kịp nhảy qua khỏi tường. Quân Vũ lâm quân vẫn vội vàng đuổi theo. Nhưng trưởng tôn Toàn Thụy lại khoát tay ngăn binh sĩ lại nói: “Không phải đuổi theo nữa!”

Hắn đã nhận được tin. hàng vạn nam quân đã trùng trùng vây kín bên ngoài xá quán hoàng trang. những tên thích khách này sẽ không thể trốn thoát, nhưng trong lòng trưởng tôn Toàn Thụy vẫn đầy bất mãn với bọn nam quân. nam quân chỉ bao vây bên ngoài mà không chịu vào cứu viện, dù cho quân Vũ Lâm có thể trấn áp thích khách đi chăng nữa thì vậy ý nghĩa bọn chúng đến là để làm gì? Hơn nữa lại còn đến những năm vạn đại quân. Điểm này khiến lòng trưởng tôn Toàn Thụy đầy thắc mắc, năm vạn đại quân thật sự chỉ để đối phó trăm tên thích khách ư?

“Xoạt!” Mấy chục cuốn tấu chương đã bị lật đồ rơi vãi đầy dưới đất. cơn đau dữ dội ở bụng khiến Lý Dự không thể nào chịu đựng nổi, hắn hơi khom người bấu lấy thành bàn. từng hạt từng hạt mồ hôi hột vãi đầy trán, sắc mặt hắn trắng bệch xám xịt.

Hai hoạn quan trong phòng sợ quá vội đến dìu lấy hắn. “Điện hạ! Điện hạ vẫn ổn chứ?”

“Mau! Mau đi truyền ngự y đến. mau!”

Một tên hoạn quan co giò lên cổ mà chạy, vừa đi hắn vừa hét toáng. “Vương ngự y, mau đến! Điện hạ gặp chuyện rồi!”

Lúc này, Lý Dự đã ý thức được đây không chỉ do mỗi bát cháo yến sào biến chất mà ra. trực giác nói với hắn rằng, rất có khả năng hắn đã bị trúng độc, “Độc!” Sao hắn lại có thể trúng độc được? Hắn bỗng nghĩ ra điều gì đấy, mắt hắn quét vội sang Diêu Tử Lang, chỉ thấy tên hoạn quan này sợ hãi núp ở góc tường, người hắn run cầm cập. Bọn chúng đã nói với hắn. loại thuốc này phải sau ba ngày mới phát tác, lúc ấy đủ thời gian cho hắn chạy trốn, nhưng giờ đây...

Hắn đã hoảng hồn. chân tay bủn rủn đứng còn không vững. Lý Dự nhìn thấy cái ánh mắt sợ hãi sau khi phạm tội trong mắt hắn. Như bỗng chốc hiểu ra chân tướng, hắn lảo đảo đi đến gần Diêu Tứ Lang. đưa tay bóp chặt lấy cổ họng hắn. Mắt Lý Dự đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu.

“Là ngươi! Chính ngươi đã làm!”

“Điện hạ. nô tài...nô tài...”

Diêu Tứ Lang bị bóp chặt nghẹt cổ họng không thở được, hai mắt hắn lồi ra như hai quả cầu trắng. Cơn đau dữ dội khiến Lý Dự không cách nào khống chế được mình, mặt hắn bắt đầu méo mó biến dạng, hung hăng hỏi: “Ngươi nói. là ai...là ai đã sai ngươi làm vậy?”

“Là thái thượng...hoàng.” Diêu Tứ Lang liều mình vùng vẫy, hắn cố lắm chỉ thốt được bốn chữ này ra khỏi miệng. Hắn đã tra được lai lịch năm ngàn quan tiền kia trong phường quỹ Vương Bảo Ký, tra được chủ mưu đằng sau muốn mua chuộc hắn hạ độc ám sát hoàng thượng. vốn dĩ hắn định bụng sẽ bí mật này sẽ có thể tự bảo vệ mình, nhưng giờ xem ra cũng không còn ý nghĩa gì!

“Á!”

Lý Dự lùi liền vài bước, hắn phảng phất như bị phải một cú sét đánh ngang tai. nhói đau ở bụng cũng không còn. thay vào đó, là một nỗi đau khác, quằn quại hơn. hắn cảm thấy cả ngũ tạng lục phủ của mình đều như bị thiêu hủy.

Nỗi đau đằng sau chân tướng này hắn khó có thể chấp nhận được. Đó là phụ thân hắn. phụ thân hắn muốn giết hắn. Ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ. Trong mắt. tai. mũi hắn bắt đầu trào máu. Hắn nhào đến bên cửa sổ, thờ thẫn nhìn về phương xa. nước mắt và máu hòa vào nhau. Trong thời khắc cuối cùng của đời mình, lòng hắn sáng như gương. Hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra. Mạnh Vân đã phản bội mình. Phụ thân mình giờ khắc này nhất định có mặt ở trong quân đội.

“Phụ thân!” Hắn không kiềm được thét lên tiếng cuối cùng rồi ngã lăn ra bên cửa sổ.

“Điện hạ! Điện hạ!”

trưởng tôn Toàn Thụy vội phóng lên trước kiểm tra tình hình của Thánh thượng thì vừa trùng hợp nghe phải tiếng thét Lý Dự. cả một đoàn thị vệ vội vã cùng xông lên lầu ba. Bọn họ nghe thấy Thánh thượng đứng bên cửa sổ la hét bèn lập tức đoán được đã xảy ra chuyện. Lúc này Trưởng Tôn Toàn Thụy dừng bước chân lại. hắn nín chặt hơi thở, từ từ từng bước một đi lên. trong lòng hắn lúc này sợ đến cực độ.

Tay hắn run run đưa lên đặt trước mũi Lý Dự. xong hắn thất thần một lúc, toàn thân run rẩy quỳ sụp xuống đất. hắn đau đớn ngẩng đầu lên trời thét to: “ôi, bệ hạ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook