Thiên Hạ

Quyển 11 - Chương 434: Đêm kinh hoàng tại Hoàng trang(Trung)

Cao Nguyệt

20/03/2013



Quân đội đóng giữ tại Trường An hiện nay tổng cộng aồm hai hệ thống lớn, người Trường An gọi là hai quân nam bắc, bắc quân là chi hệ thống Vũ Lâm quân, bao gồm hai vạn Vũ Lâm quân và một vạn vạn kỵ doanh, cũng đều do Vũ Lâm quân Đại tướng quận trưởng tôn Toàn Tự thống soái, bình thường đóng quân ở hoàng thành và tây nội uyên, phụ trách bảo vệ an toàn cho hoàng thành và cung thành.

Mà nam quân là chi Kim ngô vệ và quân Quan Trung mới vừa thành lập, Kim ngô vệ có một vạn người, đóng quân ở bên ngoài Chu Tước Môn, phụ trách tuần phòng các đường và phường của Trường An. còn quân Quan Trung thì có tám vạn người, đóng quân ở ba tòa đại doanh bên ngoài thành nam của Trường An. bởi vậy được xưng là nam quân, nam quân ngoại trừ phòng ngự phạm vi bên ngoài thành Trường An ra. còn phụ trách chưởng quản các cửa thành của Trường An. bởi vì quân Quan Trung là do đương nhiệm Kim Ngô vệ Đại tướng quân Mạnh Vân thống soái, bởi vậy Kim Ngô vệ cũng được liệt vào hệ thống của nam quân.

Nhưng cho dù là nam quân hay là bắc quân, cũng đều chịu sự trực thuộc của thiên từ Lý Dự. được điều binh bằng thủ lệnh và kim bài của Lý Dự.

Ngay sau khi Lý Dự rời đi Trường An nửa ngày, nam quân Trường An cũng đã xảy ra dị động, năm vạn nam quân rời khỏi quân doanh, dưới sự suất lĩnh của Mạnh Vân phi nước đại về phía Vị Nam huyện.

Quân Quan Trang cũng chính là hai mươi vạn đại quân mà Lý Dự trước sau đã chiêu mộ ở Quan Trung, trong mối nguy cơ của hai tháng gần đây, tám vạn người bị điều sang Đồng Quan trấn giữ. chịu sự thống soái của Đồng Quan đại soái Vương Tư Lễ. còn Mạnh Vân và La Chính Nghĩa thì dẫn mười vạn người lao tới Hán Trung, đối đầu với quân Kinh Châu. nhưng bởi vì Vương Củng đã sử dụng kế phản gián, khiến cho quân Kinh Châu lui về Tương Dương. Sau khi để lại hai vạn quân trấn thủ các quan ải trọng yếu như Tử Ngọ cốc, thì Mạnh Vân và La Chính Nghĩa liền dẫn tám vạn đại quân quay trở về Trường An. bảo vệ an toàn cho Trường An. Bọn họ về tới Trường An vừa đúng mười ngày, nam quân liền đã xảy ra dị động.

Cho dù nam quân đóng quân ở ngoài thành, việc rời đi của nó thông thường dân chúng bình thường rất khó phát hiện, nhưng đối với một số những nhân sĩ mẫn cảm đang đứng cạnh cơn bão táp, sự đột ngột rời đi của nam quân vẫn là khiến cho bọn họ cảnh giác, do thế cục không rõ ràng, các loại suy đoán cũng lặng lẽ mà nảy sinh, trong đó điểm làm cho người ta nghi hoặc nhất chính là. Thánh Thượng rõ ràng là do trưởng tôn Toàn Tự đích thân hộ vệ5 cho dù phải tăng binh hộ vệ. cũng phải tăng thêm Vũ Lâm quân mới đúng, mà điều nam quân đến Vị Nam. thì có vẻ không hợp lý cũng rất khác thường.

Hưng Khánh cung. Lý Long Cơ cũng đang trong tâm trạng khấn trương và bất an. từ sau khi quân An Tây đại bại quân Phạm Dương. Lý Long Cơ liền trẫm mặc hẳn. nhất là quân Kiếm Nam lại đột nhiên rút quân quay về Hán Trung, càng làm cho Lý Long Cơ trở tay không kịp. Hắn vừa tức giận lại vừa sợ hãi. hắn biết Lý Khánh An một khi vào kinh, hắn Lý Long Cơ chắc chắn sẽ bị vây chết trong cung. tựa như đứa con cả Khánh vương Lý Tông vậy, đến nay sống chết cũng không biết thế nào. cơ hồ mọi người đều quên bẵng hắn đi rồi. hắn Lý Long Cơ cũng sẽ bị người ta quên đi như vậy, ý thức được điểm này, Lý Long Cơ liền bắt đầu tự bảo vệ mình, biện pháp tự bảo vệ mình của hắn chỉ có một. trốn khỏi Trường An.

Quán đội đang vây khốn Hưng Khánh cung hiện nay có tổng cộng hai ngàn người, phân biệt đến từ nam quân và bắc quân, bôn ý của Lý Dự là muốn để cho bọn họ tự ai nấy dàn trận, dò xét lẫn nhau, nhưng hắn tuyệt đối cũng không thể tưởng tượng được, đầu lĩnh của đội quân cũng đều bị Lý Long Cơ hứa cho quan to lộc hậu mà mua chuộc rồi. Trong Hưng Khánh điện. Lý Long Cơ đang khẩn cấp tiếp kiến nam quân trung lang tướng Vương phủ.

“Thượng hoàng. Mạnh tướng quân đột nhiên rời đi. làm cho quân đội ngoại thành bị thiếu, đêm nay ty chức sẽ được điều đến ngoài thành đóng quân, đến lúc đó sẽ có Vũ Lâm quân tới tiếp thay việc phòng ngự của ty chức, thượng hoàng nếu muốn rời khỏi Trường An. đêm nay sẽ là cơ hội duy nhất rồi, cũng là cơ hội cuối cùng. xin thượng hoàng định đoạt.”

Trong lòng Lý Long Cơ rối như tơ vò, hắn đã không còn lòng dạ nào đi suy nghĩ tại sao Mạnh Vân lại đột nhiên rời đi. trong lòng hắn chỉ có hai lựa chọn, đi hay là không đi. Theo bổn ý hắn mà nói, hắn không muốn đi. hắn rời xa ngôi vị hoàng đế một bước, thì trong lòng hắn sẽ tuyệt vọng thêm một phần, nhưng hắn lại hiểu rất rõ, nếu hắn không đi. hắn sẽ càng xa ngôi vị hoàng đế hơn. đó là quyết định làm cho hắn rối rắm nhất.

“Ngươi chừng nào thì rời đi?”

“Ty chức sẽ rời đi sau một canh giờ nữa, nếu bệ hạ muốn đi, có thể thay quân phục trà trộn vào trong quân đội mà ra khỏi thành, thừa dịp trời tối đen. có thể đảm bảo vô cùng suông sẽ.”

“Thôi được rồi! Hãy để cho ta suy nghĩ thêm một chút nữa. ngươi có thể chuẩn bị thêm mấy bộ quân phục.”

“Vâng ạ! Ty chức đi chuẩn bị ngay đây.”

Trung lang tướng Vương phủ đi rồi, Lý Long Cơ tâm trạng rối bời, hắn suy nghĩ thật lâu, thủy chung không đưa ra được chủ ý, liền quay đầu lại hỏi Cao Lực Sĩ vẫn đang trẫm mặc ở bên cạnh đó: “Cao Ông. ngươi nói xem ta nên đi hay là không đi?”

“Thượng hoàng, lão nô chỉ có thể đại biểu cho ý kiến ca nhân mà thôi.” Cao Lực Sĩ nói một cách chậm chạp.

“Ta biết, ngươi mau nói là được rồi!” Lý Long Cơ có chút không kiên nhẫn nói.

“Bệ hạ. ý của lão nô là ở lại Trường An.”

“ở lại? Vì sao thế?”

Suy nghĩ của Cao Lực Sĩ khác xa so với Lý Long Cơ, khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, Cao Lực Sĩ chậm rãi nói: “Thượng hoàng đã già cả rồi. đáng lẽ phải an dưỡng tuổi già, tu thân dưỡng tính, tìm kiếm phương pháp trường thọ, không nên đi tranh đoạt những thứ quyền lợi hư vô nữa. Thượng hoàng ở lại Trường An, chỉ cần không hỏi đến chính sự, lão nô tin tưởng, với sự nhân hậu của trưởng tôn, ngài nhất định sẽ hết lòng chăm sóc thượng hoàng, cho thượng hoàng sự phụng dưỡng tốt nhất, nhưng nếu đi đến Ba Thục, Thập Tam Lang sẽ đối đãi với thượng hoàng như thế nào, thì lão nô không biết được rồi.”

Sự khuyên bảo của Cao Lực Sĩ rất chân tình, hắn kỳ thật là muốn ám chỉ với Lý Long Cơ, hắn đến Ba Thục tranh quyền với Lý Giao, chưa chắc có thể chiếm được thượng phong. Ba Thục đất đai nhỏ hẹp, một núi làm sao có thể chứa được hai hổ, Cao Lực Sĩ vốn có lòng tốt. nhưng lòng tốt của hắn lại ở một hướng trái ngược mà kiên định quyết tâm của Lý Long Cơ, nếu hắn ở lại. thì sẽ phải hoàn toàn chịu sự sắp đặt của Lý Dự rồi. Lý Long Cơ dứt khoát hạ quyết tâm. đi!



“Cao Ông. nếu ta đi Ba Thục, ngươi có đi hay không?”

Cao Lực Sĩ thản nhiên nói: “Lão nô ở trên thế gian này đã không còn lưu luyến, đành chết ở bên cạnh thượng hoàng vậy!”

Vào lúc hoàng hôn. Lý Dự dựa theo kế hoạch đã định đi tới hoàng trang quán xá. hoàng trang quán xá chính là cơ cấu quản lý của hoàng trang, là có một thâm trạch đại viện tổ hợp lại mà thành, khoảng chừng hơn hai trăm gian phòng, trong đó phong cảnh như lầu đài đình các. cầu nhỏ nước chảy đâu đâu cũng có thể thấy được, nói một cách thông tục một chút, nơi đây thực ra là biệt thự riêng tư của hoàng đế. hoàng đế thỉnh thoảng đến đây ở một hai ngày, hưởng thụ một chút phong tình điền viên nông xá thật sự. vì vậy các kiến trúc về kho trữ mạch trường (*bãi lúa mạch) nơi đây là không hề có, mà ở nơi khác, dĩ nhiên, người thiết kế nông trang suy nghĩ đến thú nông nhàn của hoàng đế. cũng đã xây dựng nên một kho lương và một sân phơi mạch thu nhỏ trong hoàng trang quán xá mang tính tượng trưng.

Đội ngũ rầm rộ hiên ngang của Lý Dự đã rời khỏi quan đạo rộng rãi. chuyển vào một ngõ đường nhỏ giữa ruộng, xe ngựa của hắn không thể đi vào được lối đi nhỏ hẹp này, Lý Dự bèn thay thành cỡi ngựa, dưới sự hộ vệ nghiêm mật của mấy trăm Vũ Lâm quân, đi về phía ngoài mấy dặm xa của quán xá. Đang độ hoàng hôn. ánh tà dương chiếu rọi trên ruộng mạch mênh mông bát ngát, ruộng mạch màu vàng óng như biển cả vàng kim bao la vô bờ bến. nhấp nhô gợn sóng trong ánh trời chiều gió dịu êm. người đi trong ruộng mạch, cứ như chém sóng xẻ sóng mà đi. cực kỳ hoành tráng. Lý Dự chưa từng nhìn thấy qua phong cánh tráng lệ như vậy, nhìn đến hắn không ngớt suýt xoa. đúng lúc này, ở phía trước truyền đến một sự xáo động nhỏ, hình như có người đang chửi bới. Lý Dự khẽ chau mày lại. hỏi tả hữu nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Một gã thị vệ chạy lên trước, lát sau trở về bẩm báo nói: “Hồi bẩm bệ hạ. là mười mấy lão nông đang khóc mà khẩn cầu.”

“Hãy dẫn bọn họ lên đây!”

trưởng tôn Toàn Tự ở bên cạnh vừa muốn phản đối. Lý Dự lại trừng mắt nói: “Các ngươi muốn ngăn cản trẫm thăm hỏi ý dân sao?”

Lý Dự chụp xuống một chiếc mũ lớn. mọi người bèn không dám cản trở, chỉ đành tăng cường phòng hộ, rất nhanh, mười mấy lão nông được thị vệ dẫn đến. bọn họ ở trước mặt Lý Dự quỳ xuống khóc nói: “Thảo dân tham kiến bệ hạ!”

Lý Dự ôn tồn gật đầu nói: “Các ngươi không cần sợ hãi. có điều chi uất ức. cứ việc nói với trẫm. trẫm sẽ thay các người làm chủ.”

Một lão nông lớn tuổi nhất nói: “Bệ hạ. chúng tiểu dân là đại diện cho ba mươi mấy thôn, gần tám nghìn hộ tá điền xung quanh hoàng trang thỉnh mệnh với bệ hạ. khân cầu bệ hạ cho phép chúng tiểu dân gặt mạch, nếu tiếp tục không thu mạch nữa. thì sẽ không còn kịp mà cấy mạ nữa.”

Quan Trung khí hậu ôn hòa. thường là hai mùa lúa mạch, vào tháng năm sáu gặt gấp mạch, rồi gieo gấp lúa. thời gian vô cùng gấp gáp, Lý Dự trong suốt dọc đường tới đây. nhìn thấy lúa mạch ở các nơi gần như đều sắp thu hoạch xong. rất nhiều ruộng mạch đã bắt đầu thả nước ươm mạ. nhưng hoàng trang lại vẫn một màu sóng mạch vàng óng. không có chút dấu hiệu thu gặt nào, được sự nhắc nhở nhất thời của nông nhân. Lý Dự lúc này mới cảm thấy có chút kỳ lạ. bèn hỏi: “Các ngươi tại sao lại không thu gặt?”

Lão nông dập đầu nói: “Chúng tiểu dân đã sớm muốn thu gật. nhưng hoàng trang chấp sự không cho phép, nói bệ hạ phải đi tuần tra. không cho phép chúng tiểu dân hủy đi cảnh sắc ruộng mạch, nhưng nếu như cứ tiếp tục không thu gặt nữa. ươm mạ sẽ không còn kịp nữa.”

Lý Dự nhất thời sa sầm mặt lại. không vui nói với Lý Nghiên: “Lý thượng thư. đây là ý của khanh phải không?”

Hắn đến hoàng trang tuần tra là do Lý Nghiên một tay an bài. tuy rằng là hôm trước hắn mới ra quyết định, nhưng chuyện này Lý Nghiên rất sớm đã bắt đầu lập kế hoạch. Lý Nghiên bị Thánh Thượng chất vấn. hắn trong lòng sợ hãi, vội vàng xuống ngựa khom người nói: “Bệ hạ. thần chính là đã sớm căn dặn xuống dưới, nói là bệ hạ phải đến tuần tra. nhưng thần tuyệt đối không có sai bảo người phía dưới vì giữ lại cảnh sắc mà không tiếc chậm trễ vụ mùa. thần sẽ không thực hiện sự an bài như vậy.”

Lý Nghiên nổi tiếng với thanh danh ngay thẳng, sẽ không làm việc a dua như vậy, về điểm này Lý Dự rất rõ, hắn biết rằng đây ắt hẳn không phải là ý của Lý Nghiên, ắt hẳn là người bên dưới cố tình suy đoán thánh ý mà làm. hắn không khỏi khẽ thở dài nói: “Bề trên có kẻ ưu chuộng. bên dưới tất sẽ làm theo, trẫm mùa xuân đã từng nói. thích thú nhìn cảnh tượng nhà nông ruộng mạch bội thu. không ngờ rằng người bên dưới bèn cố ý lấy lòng, không tiếc hại nông, đây là lỗi sai của trẫm! Truyền khẩu dụ của trẫm. chuẩn nông dân thu hoạch lúa mạch, bất kỳ ai cũng không được cản trở.”

trưởng tôn Toàn Tự kinh hãi, vội vàng nói: “Bệ hạ. một lượng lớn nông nhân vào ruộng. sẽ bất lợi với an toàn của bệ hạ. chi bằng chờ bệ hạ sau khi rời đi mới gặt gấp.”

Lý Dự lắc đầu. ngừ khí kiên định nói: “Vụ mùa quý như vàng, không cho phép đợi thêm nữa. truyền khẩu dụ của trẫm. nông nhân có thể sặt mạch bất kỳ lúc nào.”

“Tạ ơn bệ hạ!” Mấy lão nông kích động đến liên tục dập đầu. Lý Dự mỉm cười nói: “Các ngươi đi trước thông báo cho hương thân thu mạch đi! ngày mai có thời gian, trẫm muốn cùng các ngươi bàn chuyện một chút.”

Hơn mười lão nông được dẫn đi lui khỏi, Lý Nghiên thở dài: “Bệ hạ thương cho nông nhân, thật sự là nhân đức chi quân a!”

Lý Dự cũng vạn phần cảm khái nói: “kẻ làm nông, sốc rể của nước, nhưng cái trẫm cần không phải là tá điền, lại càng không phải là nông nô, cái trẫm cần là tự canh nông, như vậy quân chế Đại Đường mới không bị bại hoại, triều đình mới có thuế phú, dân mới có thể an cư. mới không bí quá hoá liều đi tạo phản, giang sơn Đại Đường mới có thể cùng cố trường tồn mãi. Lý thượng thư. thụ dân ư điền, ý nghĩa trọng đại a!”

Lúc này, Lý Dự đã không còn lòng dạ nào đi ngắm cảnh sắc tráng lệ của ruộng mạch nữa. sự tráng lệ này là được xây dựng trên sự lo lắng và khóc lóc của nông dân. làm cho Lý Dự áy náy vạn phần, bèn đã gia tăng tốc độ, hướng hoàng trang quán xá mà đi, sau nửa canh giờ, một lượng lớn những nông nhân từ trong các thôn chạy ra. nam nữ lão ấu. gần như là vỡ thôn mà ra. tiến vào trong mạch điền bắt đầu suốt đêm gặt gấp lúa mạch.



Năm trăm hắc y nhân ẩn nấp trong cánh rừng đã dấu mình được một ngày trời, cử tưởng rằng ban ngày sẽ có nông nhân đến sặt mạch, phát hiện bọn họ, vì thế hắc y nhân bận rộn cả một canh giờ, đã đào đứt một con đường nhỏ thông đến bìa rừng, làm cho cánh rừng trở thành hòn đảo biệt lập bị sông nhỏ chảy quanh, nhưng điều kỳ lạ là. suốt một ban ngày qua đi, bọn họ không hề nhìn thấy bóng dáng của một người nông dân nào. thể chế tình báo của Lý Thừa Ninh vẫn còn chưa hoàn thiện, lại không biết rằng hoàng trang đại quản sự ở mười ngày trước bèn đã hạ nghiêm lệnh, bất kỳ ai không được phép xuống ruộng thu hoạch lúa mạch, làm cho bọn họ bỏ công bận rộn một phen, theo bóng đêm từ từ buông xuống, một viên thám tử chạy như bay mà đến. gấp giọng bẩm báo nói: “Vương gia. bọn họ đã đến. mục tiêu đã bước vào quán xá.”

“Có bao nhiêu quân đội hộ vệ?”

“Có ba nghìn Vũ Lâm quân, không ngờ trưởng tôn Toàn Tự lại đích thân tới đây.”

“Tên ranh mãnh này, những cơ hội được thể hiện như thế này hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.”

Lý Thừa Ninh cười lạnh một tiếng, lại hỏi: “Có bao nhiêu thị vệ? Lâm Thắng có tin tức chưa?”

Lâm Thắng chính là gián điệp ẩn giấu ở trong đám thị vệ, hắn ở trong hành động lần này sẽ có một tác dụng rất lớn.

Thám tử đáp: “Hồi bẩm Vương gia. khoảng hơn một trăm danh thị vệ, Lâm Thắng còn chưa có tin tức, đoán chừng đợi lát nữa lúc tuần tra sẽ xuất hiện.”

“Tiếp tục đi tra xét. không thể có nửa điểm sơ ý được!”

Thám tử đáp ứng một tiếng, liền đi xuống rồi, lúc này. trên cái cây to truyền đến tiếng khẽ hô của lính gác: “Vương gia! Có động tĩnh rồi.”

Lý Thừa Ninh ngửa đầu hỏi: “Nói rõ ràng một chút, có động tĩnh gì!”

“Trong mạch điền đã xuất hiện một lượng lớn các nông nhân, đang gặt gấp lúa mạch.”

Lý Thừa Ninh ngẩn ra. dăm ba bước nhảy lên cây đại thụ, chăm chú hướng mạch điền nhìn ra. quả nhiên, trong bóng đêm mở ảo, khắp nơi đều là bóng người lay động, đây không phải là binh lính tuần tra. mà là nông nhân đang thu hoạch lúa mạch, nông dân lại vào ban đêm bắt đầu thu mạch rồi. Lý Thừa Ninh vui mừng quá đỗi. đây quả thực chính là ông trời đang trợ giúp hắn. hắn nhịn không được một tiếng cười dài. nói với thuộc hạ phía dưới: “Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta cũng phải đi thu mạch rồi.”

Lý Dự tiến vào quán xá sau khi thu dọn ổn thỏa, đã là đêm khuya rồi. bốn bề thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang và tiếng ổn của ếch nhái, Lý Dự sống trong một viện tử trong quán xá tên là Mẫu Đơn lâu. nằm ở chính giữa quán xá. khắp nơi trồng đầy mẫu đơn mà có được tên này. Mẫu Đơn lâu tổng cộng có ba tầng. Lý Dự ở tầng trên cùng, phía dưới thì cho thị vệ của hắn ở, bố trí trong tâm phòng gần như là giống hệt như Đại Minh cung. Lý Dự về mặt ăn mặc rất tiết kiệm, cũng rất ít khi xuất cung tuần tra. sợ phô trương lãng phí. nhưng hắn đối với tầm phòng lại vô cùng coi trọng, trong vòng ba trượng XUng quanh không được có người ở, để cầu sự yên tĩnh, từ sau khi đăng cơ đến nay. giấc ngủ của hắn luôn không tốt. đặc biệt là khi tài chính nguy cấp, lại càng là cả ngày cả đêm mất ngũ. vì vậy hoàng hậu của hắn đối với hoàn cảnh ngủ nghỉ của hắn vô cùng hà khắc, không có màu sắc sáng rõ, giường ngủ mềm mại rộng lớn. cũng không để Lý Dự đi chỗ của những phi tần khác qua đêm. mà là mang phi tần đưa đến trong phòng của Lý Dự. sau khi mây mưa xong bèn rời khỏi. để bảo đảm cho giấc ngủ yên tĩnh của Lý Dự.

ở phòng xá biệt quán, rất nhiều hoạn quan đã đến từ trước, cũng chính là vì bố trí tẩm phòng cho Lý Dự.

Lúc này, Lý Dự ngồi ở trước cửa sổ phê duyệt tấu chương. kể từ lúc đăng cơ hơn một năm nay, hắn mỗi ngày đều phải phê duyệt tấu chương đến đêm khuya mới ngủ. cả ngày đều không dám biếng nhát, đây là một hoàng đế cần mẫn. vốn dĩ có thể khai sáng một thời đại lịch thịnh thế, tiếc rằng hắn vừa đăng cơ đã gặp phải nguy cơ bùng phát đã tích lũy trăm năm của Đại Đường, hắn hao hết tâm huyết, những mong cân bằng lợi ích của các phe, làm cho tất cả mọi người đều ủng hộ sự cải cách của hắn. nhưng hiện thực tàn khốc đã làm hắn bừng tỉnh, đăng cơ hơn một năm. hắn không những không giải quyết nguy cơ, nguy cơ còn phát triển sang hướng sâu sắc hơn. sự nhượng bộ của hắn không những không cân bằng được lợi ích các phe phái, các tập đoàn lợi ích còn bắt nạt sự yếu đuối của hắn mà từng bước ép sát hắn. gần như là sắp bức chết hắn. muôn vàn bất đắc dĩ. hắn đã áp dụng thủ đoạn cực đoan nhất để cường chế giải trừ ngọn nguồn của nguy cơ: sát nhập ruộng đất.

Lý Dự không hề ngu xuẩn, hắn biết mình thật sự đã là mọi người thân thích đều xa lánh, ngoại trừ một số ít đại thần như Lý Nghiên và Bùi Mân ủng hộ hắn. sự bãi triều bình thường của quan viên và uy hiếp quân sự nối đuôi nhau kéo tới bèn đủ để chứng minh điều này, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận. hắn đã hạ quyết tâm sắt đá triệt để diệt trừ sự chiếm hữu của tập đoàn đối với đất đai. trả đất cho dân. làm cho kẻ canh tác có ruộng của mình, đây là lý tưởng của hắn. cho dù có phải trả giá sinh mạng, hắn cũng phải mang một Đại Đường hồi sinh giao lại cho kẻ kế nhiệm, để cho Đại Đường có thể ở trên tay người kế nhiệm trung hưng trở lại. bất luận là kẻ kế thừa là con trai của hắn hay là kẻ thù của hắn. chỉ cần hắn vẫn còn mang họ Lý, vẫn là tông thất của Đại Đường, vậy là đủ rồi.

Lý Dự suy nghĩ vạn tơ nghìn mối, hắn từ từ đặt xuống, quay đầu nhìn vào một bức chữ trên tường. ‘Canh giả hữu kỳ điền’ (*kẻ canh tác có ruộng của mình), năm chữ lớn. ngày mai. hắn sẽ tận tay đem đất đai của hoàng trang chia cho mỗi người nông dân trồng trọt, đây sẽ là hắn tuyên bố với người thiên hạ. thay đổi cơ chế ruộng đất. hắn Lý Dự cũng không ngoại lệ.

Lúc này. ánh mắt của hắn rơi vào trên người một hoạn quan nhỏ gầy, trong phòng có ba viên hoạn quan đang đứng, mà tên tiểu hoạn quan dưới bức hoành này gọi là Diêu Tứ Lang, từ lúc trong Quảng Thành vương phủ đã đi theo hắn. trên đỉnh đầu của hắn vừa lúc nhắm thẳng vào chữ ‘điền’ trên bức hoành, cũng giống như thân hình thấp kém nhỏ bé này sẽ gánh vác trọng trách đất đai thiên hạ. Diêu Tử Lang thấy Lý Dự chăm chú nhìn hắn. hắn vội vàng nở nụ cười lấy lòng. Lý Dự cũng mỉm cười, tự giễu mà cười xòa. hắn làm sao lại nảy sinh ý niệm hoang đường như vậy, đem đất ruộng thiên hạ đi liên tưởng với một tên tiểu hoạn quan thấp hèn. hắn lại quay đầu lại, tiếp tục đắm chìm trong từng chuyện từng chuyện đại sự thiên hạ trong tấu chương, hắn không hề biết rằng. trên khuôn mặt của viên tiểu hoạn quan phía sau hắn. lại lộ ra một nụ cười ác độc. nét ác độc, nụ cười dữ tợn này, làm cho chữ ‘điền’ trên đỉnh đầu hắn cũng có vẻ như trở nên vặn vẹo.

Hoàng trang quán xá khắp nơi đều là ruộng mạch bao la bát ngát, trong màn đêm. hàng vạn nông dân đang ra sức sặt gắp trong ruộng mạch, khắp nơi đều là từng đám nông dân khom lưng sặt mạch, bóng người trong mạch điền lay động, từng khóm lúa mạch đã gặt ngã. các nông dân cảm kích sự nhân đức của hoàng đế. bọn họ đa số ở ven ruộng mạch thu gặt. cách xa hoàng trang quán xá. để tránh quấy rối sự nghỉ ngơi của thánh thượng.

Nhưng trong một ruộng mạch cách hoàng trang khoảng ba trăm bước xa. cũng có một đám người đang gặt mạch, động tác chỉnh tề, cũng giống như đang biểu diễn tế vũ của việc cắt mạch, vừa gặt mạch, vừa ép sát vào hoàng trang, bọn họ chính là năm trăm võ sĩ do Lý Thừa Ninh soái lĩnh, nông dân ở giữa đêm gật mạch đã giúp đỡ hắn rất to lớn. làm cho họ lại có thể dễ dàng không nhọc công mà tiến gần hoàng trang quán xá. không hề gây ra sự hoài nghi của lính canh, cách bờ tường xung quanh hoàng trang cao lớn chỉ còn hai trăm bước rồi, đã có thể rõ ràng nhìn thấy trên lầu canh gác có bóng người đang lay động. Lý Thừa Ninh không dám tiến lên thêm, bèn bò xuống tại chỗ, để sóng mạch che giấu đi thân hình của bọn họ. lúc này, một thám tử chạy đến. thấp giọng bám báo nói: “Vương gia. đã có được bản đồ phòng vệ do Lâm Thắng về.”

Lý Thừa Ninh mừng rỡ, vội đón lấy một cuộn bản vẽ, mượn ánh trăng nhàn nhạt, lờ mờ có thể nhìn rõ nội dung trên bản vẽ. Vũ Lâm quân chủ yếu phân bố ở bốn góc, nhưng điều này không quan trọng, một khi đánh nhau, bọn họ đều sẽ chuyển đổi vị trí. mấu chốt là Lý Dự ở nơi đâu? Rất nhanh hắn bèn tìm được nơi ở của Lý Dự. nằm ở ngay chính giữa quán xá. là một tòa tiểu lầu ba tầng hình bát giác, xung quanh mọc đầy hoa cỏ, viết hai chữ ‘Mau Đơn\ nhìn thấy điểm này Lý Thừa Ninh đã hiểu ra. hắn đối với kết cấu của hoàng trang quán xá nắm rõ như lòng bàn tay, Lý Dự ở trên Mẫu Đơn lâu.

Thời cơ đã chín mùi. hắn dứt khoát hạ lệnh nói: “Một lần cuối cùng, tất cả mọi người kiểm tra binh khí.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook