Quyển 15 - Chương 681: Hội Ngộ Minh Châu
Cao Nguyệt
31/10/2017
Xe ngựa vừa đi lên phố của tiểu trấn đã phát hiện có điểm dị thưởng,
trên phố lớn ngõ nhỏ tiều trấn đều quỳ đầy dân chúng, trông chừng bốn
năm trăm người, vây quanh một chiếc xe ngựa cầu khẩn. Xung quanh xe ngựa có mười mấy dịch nha, chắc trong xe là một vị quan nào đấy.
Mấy cụ già tay cầm một tờ cáo trạng quỳ trước xe ngựa hô to: “Huyện lệnh đại lão gia, ngư thuế không thề tăng nữa, nếu tăng nữa, bọn ta sẽ không còn đường sống nữa.”
“Việc này không phải mình ta làm chù được, phải thinh thị thái thú. Các ngươi mau tránh đường, không được tụ tập gây sự.”
Minh Châu nghe rất rõ, trong lòng lấy làm lạ, bèn hỏi phu xe: “Đại thúc, cái gì gọi là ngư thuế?”
“Ngư thuế chính là thuế phải nộp khi đánh bắt cá. Một năm hai lẩn. Vốn dĩ mười thuế một. Nghe nói giờ phải tăng lên mười lấy ba, mọi người đều không chịu đựng nổi rồi.”
“Đánh cá mà cũng phải đóng thuế ư? Không phải chi có đóng điền thuế và hộ thuế là được rồi sao?”
“Điền thuế là điền thuế, hộ thuế là hộ thuế, đó đều là thuế buộc phải đóng, nhưng ngư thuế là khoảng thuế khác nữa, cử cá lớn là mười văn, cá nhỏ là năm văn, trước đây bắt được một con cá to thì phải đóng một văn tiền thuế, gỡ bắt được một con cá to thì phải đóng ba văn tiền, trên thực tế một con cá to nhất cũng chi bán được sáu văn tiền thôi, thật đúng là tạo nghiệp!”
Thiên hạ này còn có việc thế này ư?"
Minh Châu phẫn uất bất bình, nàng lại hỏi: “Vậy đại thúc lái xe ngựa có phải đóng thuế xe ngựa không?”
“Không phải đóng thuế xe ngựa, nhưng phải trả phí qua đường, lúc vào thành phải đóng, xe ngựa này của ta là hai mươi văn tiền, bất kề có khách hay không khác.”
“Cái bọn cẩu quan này, ta phải đi kiện chúng.”
Lúc này, huyện lệnh đà đi, thôn dân đều không làm gì được mạnh ai nấy về nhà, từng đoàn người đi qua trước xe ngựa Minh Châu, Minh Châu đà gọi lại cụ già tay cầm thư cáo trạng lại.
“Lào trượng. Ngươi có thể đưa cáo trạng cho ta không, ta sẽ đi cáo trạng thay các ngươi.”
Mọi người đều sắp tuyệt vọng rồi, nghe Minh Châu nói thấy bèn lũ lượt vây lên, “Cô nương có quen với thái thú của bọn ta ư?”
Phu xe bên cạnh cười nói: “Các vị thật không có mắt nhìn, vị cô nương này từ Kinh thành đến, một thái thú nho nhỏ thì đáng là gì?”
Minh Châu cũng cao giọng nói: “Các ngươi yên tâm đi! Ta sẽ nói với đại ca hay tỷ phu ta, họ đều là cao quan, có thể chặt đầu bọn tham quan kia, các ngươi cứ đưa giấy cáo trạng cho ta.”
Mỗi người một lời, tuy vị cô nương này trông còn rất trẻ, nhung lại khí độ bất phàm, rõ ràng không phải người thưởng, khẩu âm cũng là người Kinh thành, dẫu sao thì cũng đã bó tay chịu trận rồi thôi thì cử liều một phen thừ!
Lão trượng bèn đưa thinh nguyện thư được đóng đầy dấu tay cho nàng. “Cô nương. Vậy trăm sự nhờ cô nương rồi!”
Minh Châu nhận lấy cáo trạng gấp lại cẩn thận rồi đem cất, “Cụ yên tâm! Sẽ có tin tức nhanh thôi.”
Xe ngựa lại tiếp tục thẳng bánh, mọi người nhìn nàng càng lúc càng xa dẩn, trong lòng lại đầy lo âu, cũng không biết vị cô nương này có thật sự đáng tin không đây.
Thuyền đội của Lý Khánh An đà rời khỏi quận Trần Lưu, lại đi được bảy tám ngày bèn đến huyện Lâm Hoài Tử Châu. Từ đây vượt sông Hoài bèn đi vào địa giới Giang Hoài. Lúc này tin Nam Đường bị diệt cuối cùng cũng đà truyền đến tay Lý Khánh An. Dù rằng đó là trong dự liệu của hắn, nhung tin này đà mang lại niềm vui cực lớn khiến hắn phấn Khởi vạn phần. Hắn lập tức đưa tin này loan khắp trên dưới ba ngàn hổ bôn vệ nam hạ của hắn, trong ngoài Biện Hà bỗng chốc hân hoan tột cùng, các binh sĩ đều không kiềm nổi cùng tung mũ lên không trung.
“Vạn tuế! Thượng tướng quân vạn tuế!”
Tiếng reo hò khắp chốn, Lý Khánh An lập tức hạ lệnh, tam quân đi vào huyện Lâm Hoài, cho bao toàn bộ tửu tứ trong huyện, đế tam quân ăn mừng chiến thắng.
Tin chẳng mấy chốc đã loan đi khắp nơi, cả huyện Lâm Hoài cũng sôi sục nhiệt huyết, Nam Đường bị diệt cũng có nghĩa là Đại Đường sẽ thống nhất, có nghĩa là không còn chiến tranh nữa, bá tánh cùng chạy lên phố, gõ trống gõ mò, vừa ca vừa múa, đón mừng chiến tranh kết thúc và hoan nghênh đại quân Lý Khánh An vào thành.
Trong thành Lâm Hoài, vài vạn dân chúng đứng đầy hai bên đường hoan nghênh quân Đường vào thành, phảng phất như đây chính là đội quân khải hoàn của họ, thậm chi tuyệt đại đa số người đều không biết được người có quyền quyết gách cao nhất trong chiến dịch Nam Đường, nhung đó đà không còn quan trọng, họ cẩn một nghi thức để bày tỏ niềm và kích động trong lòng, quân đội vào thành chính là nghi thức tốt nhất.
“Vạn tuế! Quân Đường vạn tuế!” Tiếng hân hoan vang vọng khắp thành.
Đám đông nào già nào trẻ, cả phụ nhân cũng bồng theo con nhỏ, thiếu nữ thì mặc áo váy diễm lệ nhất, còn trẻ con thì cử từng đàn chạy theo kỵ binh, rất nhiều kỵ binh còn bồng cả nhưng đứa trẻ hiếu kỳ này lên chiến ngựa của minh, khiến xung quanh không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Lý Khánh An ngồi trong xe ngựa ngắm nhìn nhưng khuôn mặt nhiệt tình mà phấn Khởi này mà bỗng cảm động. Hắn biết, đó là hòa bình mà dân chúng mong đợi bấy lâu ngy, cũng là trông đợi ngày hưng vượng trờ lại Đại Đường của họ.
Lúc này đội ngũ đà đứng lại, thái thú Tứ Châu và huyện lệnh Lâm Hoài cùng ra nghênh đón, Lý Khánh An đến thị sát Giang Hoài khá bí mật, triều đình cũng không hạ điệp văn, dọc đường quan phù cũng nhận được chi lệnh của Lý Khánh An, không được phép tiết lộ tin hắn nam hạ. Vì thế thái thú Tử Châu và huyện lệnh đều không biết đội quân này từ đâu xuất hiện, vì sao lại đến Tứ Châu?
Thái thú Chu Binh Nghĩa trong lòng thấy thấp thỏm lo sợ, hắn đã phát hiện đội quân này khác với các đội binh khác. Tuy số lượng đội quân này không nhiều, nhung quân dung lại không tầm thưởng, toàn bộ là kỵ binh, chiến mà cũng không phải là giống loài Trung Nguyên, vô cùng cao lớn hùng tráng bốn chân thon dài, dáng ngựa nhanh nhẹn, tất cả binh sĩ đều thân hình vạm vỡ, áo giáp sáng loáng. Trường đao, thuẫn tròn, cung nỏ, hoành sóc... Đấy đều là binh khí tiên tiến nhất của Đại Đường, ai ai oai phong lẫm liệt. Tuy chi có ba ngàn người, nhưng khí thế phảng phất như vài vạn người.
Hơn nữa trong quân đội còn có một chiếc xe ngựa được kéo bời hai mươi bốn chú tuấn mã, đặc cách cao quý này khiến lòng Chu Binh Nghĩa không khỏi hồi hộp, hắn vội đi lên trên khom người thi lễ. “Tại hạ Tứ Châu thái thú Chu Binh Nghĩa, không biết quý tướng quân là ai? Đến Tử Châu vì việc gì?”
Một tên thân binh trờ người xuống ngựa, lại khẽ giọng thủ thi vài câu. Chu Binh Nghĩa nghe mà mặt xanh như tàu lá. Hắn hốt hoảng quỳ xuống như lại bị thân binh kéo lại, “Ta không phải đà nói với ngươi rồi sao? Thượng tướng quân không muốn bại lộ hành tung.”
Tuân lệnh! Tuân lệnh!'
http://t
ruyencuatui.net/ Chu Binh Nghĩa vội vã đáp, xong lại nói vài câu với huyện lệnh và các quan viên khác, tất cả mọi người đều hốt hoảng đi đến trước xe ngựa, Châu Binh Nghĩa khom người thi lễ, “Ty chức Tứ Châu thái thú Chu Binh Nghĩa tham kiến điện hạ!”
“Ty chức Lâm Hoài huyện lệnh Vương Gia Câu tham kiến điện hạ!”
Trong xe ngựa không có tiếng trả lời. Lý Khánh An hiển nhiên đang lòng dạ bay
Bổng đi đâu, hắn vừa mới nhìn thấy một bóng hình nữ tử quen thuộc giữa đám đông, hình như là Minh Châu, hắn có phần không dám tin, đây là Tứ Châu. Minh Châu sao lại đến đây chứ?
Nữ từ đà rời khỏi đám đông đi về hướng một tửu tử. Lý Khánh An mài dõi theo nàng cho đến khi nàng vào tửu tử hắn mới hoàn thần lại, cười ha hả nói: “Thật làm phiền các vị sứ quân quá!”
""Không dám! Mời điện hạ vào châu nha nghỉ ngơi."
Lý Khánh An đà uyển chuyển từ chối: “Ta chẳng qua là đi ngang qua Tử Châu, ta vốn không có kế hoạch thị sát Tử Châu, các ngươi cử lo việc công vụ của mình đi! Bọn ta đợi dùng cơm trưa tại tửu tử xong sẽ lại lên đường!”
Lý Khánh An lên mời chuẩn bị đi, Chu Binh Nghĩa và các quan viên khác đều thẩm thờ phào, nhưng hắn vẫn thành khẩn nói: “Điện hạ khó khăn lắm muốn xuống Tứ Châu một chuyến, hãy để bọn ty chức chuẩn bị chút rượu cùng thức ăn để tô tấm lòng nho nhỏ này.”
“Ha ha! Ta có ba ngàn quân đội, các ngươi mời không nổi đâu. Thôi, tấm lòng này ta xin nhận, bọn ta sẽ tự giải quyết, các ngươi cứ bận việc mình đi!”
Chu Binh Nghĩa và huyện lệnh nhìn nhau, trong lòng thầm mừng. Hắn cũng không còn kiên quyết nữa. “Vậy ty chức xin cáo lui!”
"Đi đi! Làm quan một vùng; Phải đối xử tốt với dân chúng." Ty chức sẽ khắc ghi trong lòng!"
Dân chúng từ từ tản ra, quân đội cũng cho bao ba mươi mấy tửu tử tại huyện Lâm Hoài. Lý Khánh An hạ lệnh có thể uống rượu. Nhưng không được phép say, thức ăn cử gọi tùy ý. Hắn đà mang một trăm lượng vàng ra đế lo cơm nước cho ba ngàn quân sĩ. Các binh sĩ bèn thi nhau đi tìm tửu tử, căn bản đều lấy đội làm đơn vị, bình quân mỗi đỗi vào một tửu tứ.
Còn bàn thân Lý Khánh An thì lại dẫn một trăm thân vệ đến tửu tứ vừa rồi. Lúc này, hiệu úy thân binh của hắn bèn khẽ giọng nói: “Thượng tướng quân, ty chức phát hiện tên thái thú này có vẻ không bình thưởng lắm.”
“Không bình thưởng chỗ nào?”
Lý Khánh An ngồi trong xe ngựa, hắn không nhìn thấy sắc mặt của bọn quan viên, hiệu úy nói: “Ty chức nhìn ra tên Hàn thái thú này đang cố gắng kiềm nén biểu cám, hơn nữa trường sứ đằng sau lung hắn nghe nói thượng tướng quân sắp phải đi, mặt không giấu nổi vè vui mừng.”
“Có lẽ chúng ta đã làm họ sợ, không biết phải chiêu đãi ba ngàn quân đội của chúng ta thế nào, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Có lẽ thế, thượng tướng quân không phát hiện, bọn quan viên này vừa mới đi ra, nhiệt tình của dân chúng cũng giảm đi rõ ràng? Có rất nhiều người còn phi nhổ một tiếng xong bèn quay lung bỏ đi, đây không lẽ không kỳ lạ sao?”
Lý Khánh An đứng bước lại, nhìn hắn nói: “Hàn Tiến, ta hiểu tâm tư của ngươi, ngươi cám thấy Tứ Châu có tham quan ác quan, chúng ta tạm thời không xét là có hay không, cho dù có đi chăng nữa, tham quan và ác quan cũng phái do giám sát ngự sứ tra xử. Nếu việc gì cũng đề ta làm, Ngự sứ đài cũng chẳng cẩn thiết tổn tại nữa, ngươi hiểu rồi chứ?”
“Ty chức đã hiểu!”
Lý Khánh An thấy hắn có vẻ thiu não, bèn mỉm cười nói: “Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý đi tìm hiểu dân tình một lẩn thay ta, ta cũng không phàn đối!”
Hàn Tiến đại hi, “Đa tạ tướng quân! Vậy ty chức sẽ đi liền.” “Ngươi không ăn cơm nữa sao?”
“Ty chức không đói!”
Nói xong Hàn Tiến bèn phóng như bay đi, Lý Khánh An thấy hắn nôn đến thế không khỏi lắc đầu cười cười. Tên Hàn Tiến này đi theo hắn đã nhiều năm rồi, hắn là người Sỡ Châu, phụ thân hắn chính là chết dưới gậy đánh của một tên quan tham, cho nên hắn trước giờ căm hận nhất là bọn tham quan ô lại, được hắn nhiệt tình như vậy, Lý Khánh An thôi cũng mặc hắn, bèn quay lưng đi vào tửu tứ.
Trên lầu hai tửu tứ, Minh Châu đương một minh ngồi ăn cơm, Lý Khánh An vừa rồi quà không nhìn nhầm, quả thực đúng là nàng. Vừa rồi Minh Châu đã nhìn thấy xe ngựa của Lý Khánh An, nhung lại không biết đến gặp hắn thế nào, nếu Lý Khánh An hỏi, nàng nên tim cớ gi đây?
Tỷ tỷ để nàng đến chăm sóc hắn ư? Bàn thân nàng còn cẩn người chăm sóc, tỷ tỷ làm sao lại nói thế, với lại làm gì có việc để em vợ đi chăm sóc tỷ phu chứ? Trong lòng Minh Châu rất ư khó xử, một người ngồi ở đây uống rượu giải sầu.
“Ta còn cứ ngỡ mình nhìn nhầm, kết quà đúng là muội!”
Lý Khánh An đột ngột xuất hiện trước mật, Minh Châu sợ rùng hết mình, như một đứa trẻ phạm lỗi, nàng cúi sầm mật đứng dậy, nhi nhí gọi, “Tỷ phu!”
“Ngồi xuống đi!”
Lý Khánh An ngồi lại đối diện với nàng, hắn gọi tiểu nhị mang bình rượu cho mình, cùng mấy món ăn. Hắn lắc lắc binh rượu của Minh Châu, có bao lâu đâu, tiều nha đầu này thế mà đã uống hết nửa bình rượu rồi.
“Minh Châu, muội từ lúc nào uống rượu lợi hại thế?” Lý Khánh An trêu nàng.
Minh Châu thấy Lý Khánh An không có ý trách minh, cũng không hỏi minh vì sao đến, hồi hộp trong lòng cũng vơi đi bớt, bèn cười đỏng đành nói: “Không phải hai năm trước muội từng đến An Tây ở nửa năm sao, muội đã học được cách uống tại An Tây.”
“Tiểu nha đầu này, ngươi lén lén lút lút đi theo ta làm gì?”
“Huynh...”
Mặt Minh Châu bỗng chốc nóng ran, cuối cùng Lý Khánh An cũng hỏi, “Muội... Ai đi theo huynh đâu! Muội đến Dương Châu, giữa đường đi qua đây, một minh muội đang yên đang lành ngồi ăn cơm, là tự huynh đến đây đó chứ, không phải sao?”
“Được! Được! Được!”
Lý Khánh An thấy nàng miệng lưỡi lanh lẹ, bèn cười nói: “Cho dù là ta đến tìm muội đi, nhung muội đến Dương Châu làm gì?”
“Muội đi chơi không được sao? Hừ!”
Minh Châu bỗng tìm được một cái cớ tuyệt hay, nàng dương dương đắc ý nói: “Huynh quên là năm đó muội cùng từng đến Dương Châu sao? Muội còn nhờ Giám Chân pháp sư của Đại Vân Tự giảng giải phật pháp cho muội nữa, đại sư nói ta có thể ước một điều trước phật tổ, đợi sau khi ước nguyện đã hoàn thành, thì nhất định phải trờ lại trước mặt phật tổ hoàn nguyện, nên lẩn này muội đến Dương Châu là để hoàn nguyện.”
“Hoàn nguyện gì chứ, là tim được đức lang quân như ý à?” Lý Khánh An cười hê hê đắc ý.
“Ngươi... Ngươi là người xấu!”
Minh Châu thẹn thùng, nàng bỗng phát hiện mình lỡ lòi, vội che miệng lại, thấy không ai nghe thấy, nàng mới ra sức véo Lý Khánh An một cái, khẽ giọng hung hăn nói: “Ta đi hoàn nguyện gi, không liên quan đến huynh!”
“Vậy được, ta sẽ không quản nửa, tỷ tỷ muội hỏi ta, ta cứ nói là không liên quan gì việc này.”
“Chứ còn gì nữa! Huynh là thượng tướng quân, lại là thân vương, nên quản việc thiên hạ đại sự, việc tiểu nữ từ như ta thì ngươi đừng dò hói nữa... Á!”
Minh Châu bỗng chốc thét lên một tiếng, nàng vội vã lục trong tay nài tim đồ, cái vè hớt hơ hớt hài của nàng khiến Lý Khánh An giật mình, lắc đầu cười nói: “Làm gì cũng hốt ha hốt hoàng, việc gì thế?”
“Xém chút là muội quên việc này rồi!”
Minh Châu mãi tìm giấy trạng thư trong tay nải, bỗng nghe một tiếng “xoàng”, kim bài của nàng roi xuống đất. Lý Khánh An nhìn mà thẫn thờ cà người, hắn từ từ nhặt kim bài lên, kinh ngạc nhìn nhìn Minh Châu, “Kim bài này, muội... Lấy từ trong thư phòng của ta ư?”
Minh Châu thè lưỡi, “Thật xin lỗi huynh, muội đã chưa trưng cầu sự đồng ý của huynh trước, do muội sợ đi đường gặp phái người xấu bị bất nạt, nên mới lấy cái kim bài này để phòng thân.”
“Ôi, bà cô nội của ta ơi!”
Lý Khánh An dở khóc dở cười, “Cái gì muội không lấy, lại cứ lấy ngay kim bài này, đây là kim bài điều binh! Dựa vào mặt kim bài này, muội có thể tùy ý điều tập quân đội một vạn người đấy!”
Minh Nguyệt nghe cũng giật nảy mình, nàng hoàng hốt giải thích: “Tỷ phu, tại muội không biết, muội thấy trên đó có mấy chữ” Thượng tướng quân lệnh “, muội cứ ngỡ là kim bài bình thưởng, nếu biết là điều binh... Muội tuyệt không dám lấy, hơn nữa huynh yên tâm đi! Suốt chặng đường muội đều chưa dùng đến.”
Lý Khánh An thu lại kim bài, lắc đầu cười khổ: "Nó chi hữu dụng với quân đội, chứ với quan phủ, đó quà thực cũng chi là một kim bài binh thưởng. Thôi được rồi, sau này
Muội không được tự ý đi chơi, đã lớn thế này rồi, còn lén lút chạy đi, ta không nói muội nữa, nói muội nhiều tí lại cứ mít ướt."
Minh Châu thấy Lý Khánh An không giận mình, cũng thấy yên tâm phần nào, bèn cười hí hí nói: “Muội mới không mít ướt, gặp được huynh, muội mừng lắm.”
Lúc này nàng đã tìm ra được trạng thư, bèn đưa cho Lý Khánh An, “Huynh xem, đây là thư thinh nguyện của ba trăm mấy hộ ngư dân Nữ Sơn trấn, quan phủ Tứ Châu quá đáng, lại dám tự tiện trung thu thuế!”
Lý Khánh An nhận qua thư thinh nguyện, trên đó là dân chúng Nữ Sơn trấn khẩn cầu châu nha đừng tăng ngư thuế nữa, dưới thư là dấu in tay đỏ đầy rẫy. Mặt Lý Khánh An tối sầm lại, hắn trước giờ cHứa từng nghe nói đến ngư thuế bao giờ.
Lẩn này hắn đông tuần có mấy nguyên do, một trong số đó là chinh đốn lại trị, chinh chu lại quan trường Giang Hoài. Thôi Ninh sau khi hồi Kinh có nói chuyện với hắn việc này, do triều đinh trường kỳ bất ồn, chính quyền thay đồi xoành xoạch, Giang Hoài mấy năm nay đang trong tình trạng mất đi giám sát, quan trường tham ô hoành hành, tự tiện đưa ra có khoáng thuế địa phương, danh nghĩa là dùng để chiêu mộ dân đoàn, thực chất đại đa số là vào hết túi bộ tham quan ô lại.
Ngư thuế Tứ Châu này cũng là một trong số đó, ngoài ra còn có trà thuế, tân trà thuế, tơ thuế, tằm thuế... Nghĩ ra đủ trò đủ kiểu, đủ hình đủ thức, tuyệt đại bộ phận đều mượn cớ chiêu mộ dân đoàn.
Kinh tế Giang Nam là quan trọng nhất với Đại Đường, nếu không kịp thời cài tổ quan trường, để nó hình thành một chế độ, hay một hệ thống quy tắc ngầm, sau này sẽ trở thành một cục bướu ác tính không cắt nào cắt bỏ được.
Phàm sự việc gì cũng không thể đợi chờ, phải hạ thủ càng sớm càng tốt.
Minh Châu vẫn đang chăm chú nhìn Lý Khánh An, nàng kề sát gần hắn khẽ tiếng nói: “Tỷ phu, hay là giờ cứ phái binh đến bất chúng đi, cứ thấm tra thế nào cũng ra toàn là tham quan cà.”
“Việc này không vội được, dẫu sao chúng cũng không chạy đâu cho thoát được!”
Lý Khánh An gấp thư thinh nguyện lại đưa cho thân binh, xong lại nhấc ly rượu lên cười nói: “Nói muội đi, làm sao đến Dương Châu?”
“Đương nhiên là tự đi rồi, không lẽ còn đi theo huynh?”
Minh Châu cười tít mất chi chi phía cầu thang: “Xem! Phu xe của muội đã đến rồi.” '
Lý Khánh An quay đầu, chi thấy một lão đầu gầy gộc đi lên, lão lo lắng liếc nhìn Minh Châu, phảng phất như dò hỏi nàng định đi lúc nào.
“Vị đại thúc này rất tốt, từ Trịnh Châu đã đưa muội đến đây, dọc đường đều nhờ có đại thúc bảo vệ cả.”
Lý Khánh An thò đầu ra nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phía dưới là chiếc xe ngựa cũ kỹ rách rưới, hắn cười cười dặn dò thân binh: “Thưởng cho hắn hai trăm tiền bạc, nói hắn có thể quay về được rồi.”
Không ngờ lão đầu lại không chịu nhận tiền, lão khoát khoát tay liền liền, đi lên trước lo lắng nói: “Cô nương, phụ thân của cô nương đang đợi phía dưới, cô nường xuống dưới một lát đi!”
Lý Khánh An và Minh Châu đều thừ người ra, nhưng sau đó bỗng chốc hiểu ra, Lý Khánh An không khôi chật lưỡi, cụ giả tốt bụng này chắc đang ngỡ minh muốn bắt cóc Minh Châu đây.
Minh Châu cũng ôm bụng cười khúc khích, nàng chi vào Lý Khánh An nói: “Đại thúc, người này là tỷ phu của ta, không phải người xấu đâu.”
“À!”
Lão đầu đỏ bừng mật, chấp chấp tay nói: “Nếu đã như thế thì ta quay về đây, cô nương đi đường cẩn thận!”
Lão đầu từng nghe Minh Châu nói tỷ phu của nàng là cao quan tại Kinh thành, trong lòng cũng thấy sợ, quay lung định đi, nhung lại bị Minh Châu gọi lại, “Đại thúc, ta vẫn còn chưa trà tiền xe cho thúc mà!”
Nàng định cầm túi tiền lên thi bị Lý Khánh An ngăn lại, dặn thân binh, “Thưởng cho lão trượng này một trăm lượng hoàng kim!”
Một trăm lượng hoàng kim chinh là một ngàn tiền bạc, lão đầu nghe mà kinh ngạc thờ thẫn, lão đột nhiên muốn quỳ xuống cho Lý Khánh An, nhung lại bị hắn đỡ lão lại, cười nói: “Lão trượng không phái khách sáo, lão đã bảo vệ người nhà ta suốt đường đi, ta đương trọng tạ lão.”
Minh Châu thấy Lý Khánh An đã lo nghĩ đến si diện của mình, không để nàng đi một minh, lòng nàng không khỏi thấy ngòn ngọt, xem ra trong lòng tên gia hỏa này cũng có chỗ đứng của mình.
“Muội nói trước đấy nhé! Là huynh muốn muội đi cùng đấy nhé, chứ không phải ta tự nguyện đâu.”
Mấy cụ già tay cầm một tờ cáo trạng quỳ trước xe ngựa hô to: “Huyện lệnh đại lão gia, ngư thuế không thề tăng nữa, nếu tăng nữa, bọn ta sẽ không còn đường sống nữa.”
“Việc này không phải mình ta làm chù được, phải thinh thị thái thú. Các ngươi mau tránh đường, không được tụ tập gây sự.”
Minh Châu nghe rất rõ, trong lòng lấy làm lạ, bèn hỏi phu xe: “Đại thúc, cái gì gọi là ngư thuế?”
“Ngư thuế chính là thuế phải nộp khi đánh bắt cá. Một năm hai lẩn. Vốn dĩ mười thuế một. Nghe nói giờ phải tăng lên mười lấy ba, mọi người đều không chịu đựng nổi rồi.”
“Đánh cá mà cũng phải đóng thuế ư? Không phải chi có đóng điền thuế và hộ thuế là được rồi sao?”
“Điền thuế là điền thuế, hộ thuế là hộ thuế, đó đều là thuế buộc phải đóng, nhưng ngư thuế là khoảng thuế khác nữa, cử cá lớn là mười văn, cá nhỏ là năm văn, trước đây bắt được một con cá to thì phải đóng một văn tiền thuế, gỡ bắt được một con cá to thì phải đóng ba văn tiền, trên thực tế một con cá to nhất cũng chi bán được sáu văn tiền thôi, thật đúng là tạo nghiệp!”
Thiên hạ này còn có việc thế này ư?"
Minh Châu phẫn uất bất bình, nàng lại hỏi: “Vậy đại thúc lái xe ngựa có phải đóng thuế xe ngựa không?”
“Không phải đóng thuế xe ngựa, nhưng phải trả phí qua đường, lúc vào thành phải đóng, xe ngựa này của ta là hai mươi văn tiền, bất kề có khách hay không khác.”
“Cái bọn cẩu quan này, ta phải đi kiện chúng.”
Lúc này, huyện lệnh đà đi, thôn dân đều không làm gì được mạnh ai nấy về nhà, từng đoàn người đi qua trước xe ngựa Minh Châu, Minh Châu đà gọi lại cụ già tay cầm thư cáo trạng lại.
“Lào trượng. Ngươi có thể đưa cáo trạng cho ta không, ta sẽ đi cáo trạng thay các ngươi.”
Mọi người đều sắp tuyệt vọng rồi, nghe Minh Châu nói thấy bèn lũ lượt vây lên, “Cô nương có quen với thái thú của bọn ta ư?”
Phu xe bên cạnh cười nói: “Các vị thật không có mắt nhìn, vị cô nương này từ Kinh thành đến, một thái thú nho nhỏ thì đáng là gì?”
Minh Châu cũng cao giọng nói: “Các ngươi yên tâm đi! Ta sẽ nói với đại ca hay tỷ phu ta, họ đều là cao quan, có thể chặt đầu bọn tham quan kia, các ngươi cứ đưa giấy cáo trạng cho ta.”
Mỗi người một lời, tuy vị cô nương này trông còn rất trẻ, nhung lại khí độ bất phàm, rõ ràng không phải người thưởng, khẩu âm cũng là người Kinh thành, dẫu sao thì cũng đã bó tay chịu trận rồi thôi thì cử liều một phen thừ!
Lão trượng bèn đưa thinh nguyện thư được đóng đầy dấu tay cho nàng. “Cô nương. Vậy trăm sự nhờ cô nương rồi!”
Minh Châu nhận lấy cáo trạng gấp lại cẩn thận rồi đem cất, “Cụ yên tâm! Sẽ có tin tức nhanh thôi.”
Xe ngựa lại tiếp tục thẳng bánh, mọi người nhìn nàng càng lúc càng xa dẩn, trong lòng lại đầy lo âu, cũng không biết vị cô nương này có thật sự đáng tin không đây.
Thuyền đội của Lý Khánh An đà rời khỏi quận Trần Lưu, lại đi được bảy tám ngày bèn đến huyện Lâm Hoài Tử Châu. Từ đây vượt sông Hoài bèn đi vào địa giới Giang Hoài. Lúc này tin Nam Đường bị diệt cuối cùng cũng đà truyền đến tay Lý Khánh An. Dù rằng đó là trong dự liệu của hắn, nhung tin này đà mang lại niềm vui cực lớn khiến hắn phấn Khởi vạn phần. Hắn lập tức đưa tin này loan khắp trên dưới ba ngàn hổ bôn vệ nam hạ của hắn, trong ngoài Biện Hà bỗng chốc hân hoan tột cùng, các binh sĩ đều không kiềm nổi cùng tung mũ lên không trung.
“Vạn tuế! Thượng tướng quân vạn tuế!”
Tiếng reo hò khắp chốn, Lý Khánh An lập tức hạ lệnh, tam quân đi vào huyện Lâm Hoài, cho bao toàn bộ tửu tứ trong huyện, đế tam quân ăn mừng chiến thắng.
Tin chẳng mấy chốc đã loan đi khắp nơi, cả huyện Lâm Hoài cũng sôi sục nhiệt huyết, Nam Đường bị diệt cũng có nghĩa là Đại Đường sẽ thống nhất, có nghĩa là không còn chiến tranh nữa, bá tánh cùng chạy lên phố, gõ trống gõ mò, vừa ca vừa múa, đón mừng chiến tranh kết thúc và hoan nghênh đại quân Lý Khánh An vào thành.
Trong thành Lâm Hoài, vài vạn dân chúng đứng đầy hai bên đường hoan nghênh quân Đường vào thành, phảng phất như đây chính là đội quân khải hoàn của họ, thậm chi tuyệt đại đa số người đều không biết được người có quyền quyết gách cao nhất trong chiến dịch Nam Đường, nhung đó đà không còn quan trọng, họ cẩn một nghi thức để bày tỏ niềm và kích động trong lòng, quân đội vào thành chính là nghi thức tốt nhất.
“Vạn tuế! Quân Đường vạn tuế!” Tiếng hân hoan vang vọng khắp thành.
Đám đông nào già nào trẻ, cả phụ nhân cũng bồng theo con nhỏ, thiếu nữ thì mặc áo váy diễm lệ nhất, còn trẻ con thì cử từng đàn chạy theo kỵ binh, rất nhiều kỵ binh còn bồng cả nhưng đứa trẻ hiếu kỳ này lên chiến ngựa của minh, khiến xung quanh không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Lý Khánh An ngồi trong xe ngựa ngắm nhìn nhưng khuôn mặt nhiệt tình mà phấn Khởi này mà bỗng cảm động. Hắn biết, đó là hòa bình mà dân chúng mong đợi bấy lâu ngy, cũng là trông đợi ngày hưng vượng trờ lại Đại Đường của họ.
Lúc này đội ngũ đà đứng lại, thái thú Tứ Châu và huyện lệnh Lâm Hoài cùng ra nghênh đón, Lý Khánh An đến thị sát Giang Hoài khá bí mật, triều đình cũng không hạ điệp văn, dọc đường quan phù cũng nhận được chi lệnh của Lý Khánh An, không được phép tiết lộ tin hắn nam hạ. Vì thế thái thú Tử Châu và huyện lệnh đều không biết đội quân này từ đâu xuất hiện, vì sao lại đến Tứ Châu?
Thái thú Chu Binh Nghĩa trong lòng thấy thấp thỏm lo sợ, hắn đã phát hiện đội quân này khác với các đội binh khác. Tuy số lượng đội quân này không nhiều, nhung quân dung lại không tầm thưởng, toàn bộ là kỵ binh, chiến mà cũng không phải là giống loài Trung Nguyên, vô cùng cao lớn hùng tráng bốn chân thon dài, dáng ngựa nhanh nhẹn, tất cả binh sĩ đều thân hình vạm vỡ, áo giáp sáng loáng. Trường đao, thuẫn tròn, cung nỏ, hoành sóc... Đấy đều là binh khí tiên tiến nhất của Đại Đường, ai ai oai phong lẫm liệt. Tuy chi có ba ngàn người, nhưng khí thế phảng phất như vài vạn người.
Hơn nữa trong quân đội còn có một chiếc xe ngựa được kéo bời hai mươi bốn chú tuấn mã, đặc cách cao quý này khiến lòng Chu Binh Nghĩa không khỏi hồi hộp, hắn vội đi lên trên khom người thi lễ. “Tại hạ Tứ Châu thái thú Chu Binh Nghĩa, không biết quý tướng quân là ai? Đến Tử Châu vì việc gì?”
Một tên thân binh trờ người xuống ngựa, lại khẽ giọng thủ thi vài câu. Chu Binh Nghĩa nghe mà mặt xanh như tàu lá. Hắn hốt hoảng quỳ xuống như lại bị thân binh kéo lại, “Ta không phải đà nói với ngươi rồi sao? Thượng tướng quân không muốn bại lộ hành tung.”
Tuân lệnh! Tuân lệnh!'
http://t
ruyencuatui.net/ Chu Binh Nghĩa vội vã đáp, xong lại nói vài câu với huyện lệnh và các quan viên khác, tất cả mọi người đều hốt hoảng đi đến trước xe ngựa, Châu Binh Nghĩa khom người thi lễ, “Ty chức Tứ Châu thái thú Chu Binh Nghĩa tham kiến điện hạ!”
“Ty chức Lâm Hoài huyện lệnh Vương Gia Câu tham kiến điện hạ!”
Trong xe ngựa không có tiếng trả lời. Lý Khánh An hiển nhiên đang lòng dạ bay
Bổng đi đâu, hắn vừa mới nhìn thấy một bóng hình nữ tử quen thuộc giữa đám đông, hình như là Minh Châu, hắn có phần không dám tin, đây là Tứ Châu. Minh Châu sao lại đến đây chứ?
Nữ từ đà rời khỏi đám đông đi về hướng một tửu tử. Lý Khánh An mài dõi theo nàng cho đến khi nàng vào tửu tử hắn mới hoàn thần lại, cười ha hả nói: “Thật làm phiền các vị sứ quân quá!”
""Không dám! Mời điện hạ vào châu nha nghỉ ngơi."
Lý Khánh An đà uyển chuyển từ chối: “Ta chẳng qua là đi ngang qua Tử Châu, ta vốn không có kế hoạch thị sát Tử Châu, các ngươi cử lo việc công vụ của mình đi! Bọn ta đợi dùng cơm trưa tại tửu tử xong sẽ lại lên đường!”
Lý Khánh An lên mời chuẩn bị đi, Chu Binh Nghĩa và các quan viên khác đều thẩm thờ phào, nhưng hắn vẫn thành khẩn nói: “Điện hạ khó khăn lắm muốn xuống Tứ Châu một chuyến, hãy để bọn ty chức chuẩn bị chút rượu cùng thức ăn để tô tấm lòng nho nhỏ này.”
“Ha ha! Ta có ba ngàn quân đội, các ngươi mời không nổi đâu. Thôi, tấm lòng này ta xin nhận, bọn ta sẽ tự giải quyết, các ngươi cứ bận việc mình đi!”
Chu Binh Nghĩa và huyện lệnh nhìn nhau, trong lòng thầm mừng. Hắn cũng không còn kiên quyết nữa. “Vậy ty chức xin cáo lui!”
"Đi đi! Làm quan một vùng; Phải đối xử tốt với dân chúng." Ty chức sẽ khắc ghi trong lòng!"
Dân chúng từ từ tản ra, quân đội cũng cho bao ba mươi mấy tửu tử tại huyện Lâm Hoài. Lý Khánh An hạ lệnh có thể uống rượu. Nhưng không được phép say, thức ăn cử gọi tùy ý. Hắn đà mang một trăm lượng vàng ra đế lo cơm nước cho ba ngàn quân sĩ. Các binh sĩ bèn thi nhau đi tìm tửu tử, căn bản đều lấy đội làm đơn vị, bình quân mỗi đỗi vào một tửu tứ.
Còn bàn thân Lý Khánh An thì lại dẫn một trăm thân vệ đến tửu tứ vừa rồi. Lúc này, hiệu úy thân binh của hắn bèn khẽ giọng nói: “Thượng tướng quân, ty chức phát hiện tên thái thú này có vẻ không bình thưởng lắm.”
“Không bình thưởng chỗ nào?”
Lý Khánh An ngồi trong xe ngựa, hắn không nhìn thấy sắc mặt của bọn quan viên, hiệu úy nói: “Ty chức nhìn ra tên Hàn thái thú này đang cố gắng kiềm nén biểu cám, hơn nữa trường sứ đằng sau lung hắn nghe nói thượng tướng quân sắp phải đi, mặt không giấu nổi vè vui mừng.”
“Có lẽ chúng ta đã làm họ sợ, không biết phải chiêu đãi ba ngàn quân đội của chúng ta thế nào, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Có lẽ thế, thượng tướng quân không phát hiện, bọn quan viên này vừa mới đi ra, nhiệt tình của dân chúng cũng giảm đi rõ ràng? Có rất nhiều người còn phi nhổ một tiếng xong bèn quay lung bỏ đi, đây không lẽ không kỳ lạ sao?”
Lý Khánh An đứng bước lại, nhìn hắn nói: “Hàn Tiến, ta hiểu tâm tư của ngươi, ngươi cám thấy Tứ Châu có tham quan ác quan, chúng ta tạm thời không xét là có hay không, cho dù có đi chăng nữa, tham quan và ác quan cũng phái do giám sát ngự sứ tra xử. Nếu việc gì cũng đề ta làm, Ngự sứ đài cũng chẳng cẩn thiết tổn tại nữa, ngươi hiểu rồi chứ?”
“Ty chức đã hiểu!”
Lý Khánh An thấy hắn có vẻ thiu não, bèn mỉm cười nói: “Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý đi tìm hiểu dân tình một lẩn thay ta, ta cũng không phàn đối!”
Hàn Tiến đại hi, “Đa tạ tướng quân! Vậy ty chức sẽ đi liền.” “Ngươi không ăn cơm nữa sao?”
“Ty chức không đói!”
Nói xong Hàn Tiến bèn phóng như bay đi, Lý Khánh An thấy hắn nôn đến thế không khỏi lắc đầu cười cười. Tên Hàn Tiến này đi theo hắn đã nhiều năm rồi, hắn là người Sỡ Châu, phụ thân hắn chính là chết dưới gậy đánh của một tên quan tham, cho nên hắn trước giờ căm hận nhất là bọn tham quan ô lại, được hắn nhiệt tình như vậy, Lý Khánh An thôi cũng mặc hắn, bèn quay lưng đi vào tửu tứ.
Trên lầu hai tửu tứ, Minh Châu đương một minh ngồi ăn cơm, Lý Khánh An vừa rồi quà không nhìn nhầm, quả thực đúng là nàng. Vừa rồi Minh Châu đã nhìn thấy xe ngựa của Lý Khánh An, nhung lại không biết đến gặp hắn thế nào, nếu Lý Khánh An hỏi, nàng nên tim cớ gi đây?
Tỷ tỷ để nàng đến chăm sóc hắn ư? Bàn thân nàng còn cẩn người chăm sóc, tỷ tỷ làm sao lại nói thế, với lại làm gì có việc để em vợ đi chăm sóc tỷ phu chứ? Trong lòng Minh Châu rất ư khó xử, một người ngồi ở đây uống rượu giải sầu.
“Ta còn cứ ngỡ mình nhìn nhầm, kết quà đúng là muội!”
Lý Khánh An đột ngột xuất hiện trước mật, Minh Châu sợ rùng hết mình, như một đứa trẻ phạm lỗi, nàng cúi sầm mật đứng dậy, nhi nhí gọi, “Tỷ phu!”
“Ngồi xuống đi!”
Lý Khánh An ngồi lại đối diện với nàng, hắn gọi tiểu nhị mang bình rượu cho mình, cùng mấy món ăn. Hắn lắc lắc binh rượu của Minh Châu, có bao lâu đâu, tiều nha đầu này thế mà đã uống hết nửa bình rượu rồi.
“Minh Châu, muội từ lúc nào uống rượu lợi hại thế?” Lý Khánh An trêu nàng.
Minh Châu thấy Lý Khánh An không có ý trách minh, cũng không hỏi minh vì sao đến, hồi hộp trong lòng cũng vơi đi bớt, bèn cười đỏng đành nói: “Không phải hai năm trước muội từng đến An Tây ở nửa năm sao, muội đã học được cách uống tại An Tây.”
“Tiểu nha đầu này, ngươi lén lén lút lút đi theo ta làm gì?”
“Huynh...”
Mặt Minh Châu bỗng chốc nóng ran, cuối cùng Lý Khánh An cũng hỏi, “Muội... Ai đi theo huynh đâu! Muội đến Dương Châu, giữa đường đi qua đây, một minh muội đang yên đang lành ngồi ăn cơm, là tự huynh đến đây đó chứ, không phải sao?”
“Được! Được! Được!”
Lý Khánh An thấy nàng miệng lưỡi lanh lẹ, bèn cười nói: “Cho dù là ta đến tìm muội đi, nhung muội đến Dương Châu làm gì?”
“Muội đi chơi không được sao? Hừ!”
Minh Châu bỗng tìm được một cái cớ tuyệt hay, nàng dương dương đắc ý nói: “Huynh quên là năm đó muội cùng từng đến Dương Châu sao? Muội còn nhờ Giám Chân pháp sư của Đại Vân Tự giảng giải phật pháp cho muội nữa, đại sư nói ta có thể ước một điều trước phật tổ, đợi sau khi ước nguyện đã hoàn thành, thì nhất định phải trờ lại trước mặt phật tổ hoàn nguyện, nên lẩn này muội đến Dương Châu là để hoàn nguyện.”
“Hoàn nguyện gì chứ, là tim được đức lang quân như ý à?” Lý Khánh An cười hê hê đắc ý.
“Ngươi... Ngươi là người xấu!”
Minh Châu thẹn thùng, nàng bỗng phát hiện mình lỡ lòi, vội che miệng lại, thấy không ai nghe thấy, nàng mới ra sức véo Lý Khánh An một cái, khẽ giọng hung hăn nói: “Ta đi hoàn nguyện gi, không liên quan đến huynh!”
“Vậy được, ta sẽ không quản nửa, tỷ tỷ muội hỏi ta, ta cứ nói là không liên quan gì việc này.”
“Chứ còn gì nữa! Huynh là thượng tướng quân, lại là thân vương, nên quản việc thiên hạ đại sự, việc tiểu nữ từ như ta thì ngươi đừng dò hói nữa... Á!”
Minh Châu bỗng chốc thét lên một tiếng, nàng vội vã lục trong tay nài tim đồ, cái vè hớt hơ hớt hài của nàng khiến Lý Khánh An giật mình, lắc đầu cười nói: “Làm gì cũng hốt ha hốt hoàng, việc gì thế?”
“Xém chút là muội quên việc này rồi!”
Minh Châu mãi tìm giấy trạng thư trong tay nải, bỗng nghe một tiếng “xoàng”, kim bài của nàng roi xuống đất. Lý Khánh An nhìn mà thẫn thờ cà người, hắn từ từ nhặt kim bài lên, kinh ngạc nhìn nhìn Minh Châu, “Kim bài này, muội... Lấy từ trong thư phòng của ta ư?”
Minh Châu thè lưỡi, “Thật xin lỗi huynh, muội đã chưa trưng cầu sự đồng ý của huynh trước, do muội sợ đi đường gặp phái người xấu bị bất nạt, nên mới lấy cái kim bài này để phòng thân.”
“Ôi, bà cô nội của ta ơi!”
Lý Khánh An dở khóc dở cười, “Cái gì muội không lấy, lại cứ lấy ngay kim bài này, đây là kim bài điều binh! Dựa vào mặt kim bài này, muội có thể tùy ý điều tập quân đội một vạn người đấy!”
Minh Nguyệt nghe cũng giật nảy mình, nàng hoàng hốt giải thích: “Tỷ phu, tại muội không biết, muội thấy trên đó có mấy chữ” Thượng tướng quân lệnh “, muội cứ ngỡ là kim bài bình thưởng, nếu biết là điều binh... Muội tuyệt không dám lấy, hơn nữa huynh yên tâm đi! Suốt chặng đường muội đều chưa dùng đến.”
Lý Khánh An thu lại kim bài, lắc đầu cười khổ: "Nó chi hữu dụng với quân đội, chứ với quan phủ, đó quà thực cũng chi là một kim bài binh thưởng. Thôi được rồi, sau này
Muội không được tự ý đi chơi, đã lớn thế này rồi, còn lén lút chạy đi, ta không nói muội nữa, nói muội nhiều tí lại cứ mít ướt."
Minh Châu thấy Lý Khánh An không giận mình, cũng thấy yên tâm phần nào, bèn cười hí hí nói: “Muội mới không mít ướt, gặp được huynh, muội mừng lắm.”
Lúc này nàng đã tìm ra được trạng thư, bèn đưa cho Lý Khánh An, “Huynh xem, đây là thư thinh nguyện của ba trăm mấy hộ ngư dân Nữ Sơn trấn, quan phủ Tứ Châu quá đáng, lại dám tự tiện trung thu thuế!”
Lý Khánh An nhận qua thư thinh nguyện, trên đó là dân chúng Nữ Sơn trấn khẩn cầu châu nha đừng tăng ngư thuế nữa, dưới thư là dấu in tay đỏ đầy rẫy. Mặt Lý Khánh An tối sầm lại, hắn trước giờ cHứa từng nghe nói đến ngư thuế bao giờ.
Lẩn này hắn đông tuần có mấy nguyên do, một trong số đó là chinh đốn lại trị, chinh chu lại quan trường Giang Hoài. Thôi Ninh sau khi hồi Kinh có nói chuyện với hắn việc này, do triều đinh trường kỳ bất ồn, chính quyền thay đồi xoành xoạch, Giang Hoài mấy năm nay đang trong tình trạng mất đi giám sát, quan trường tham ô hoành hành, tự tiện đưa ra có khoáng thuế địa phương, danh nghĩa là dùng để chiêu mộ dân đoàn, thực chất đại đa số là vào hết túi bộ tham quan ô lại.
Ngư thuế Tứ Châu này cũng là một trong số đó, ngoài ra còn có trà thuế, tân trà thuế, tơ thuế, tằm thuế... Nghĩ ra đủ trò đủ kiểu, đủ hình đủ thức, tuyệt đại bộ phận đều mượn cớ chiêu mộ dân đoàn.
Kinh tế Giang Nam là quan trọng nhất với Đại Đường, nếu không kịp thời cài tổ quan trường, để nó hình thành một chế độ, hay một hệ thống quy tắc ngầm, sau này sẽ trở thành một cục bướu ác tính không cắt nào cắt bỏ được.
Phàm sự việc gì cũng không thể đợi chờ, phải hạ thủ càng sớm càng tốt.
Minh Châu vẫn đang chăm chú nhìn Lý Khánh An, nàng kề sát gần hắn khẽ tiếng nói: “Tỷ phu, hay là giờ cứ phái binh đến bất chúng đi, cứ thấm tra thế nào cũng ra toàn là tham quan cà.”
“Việc này không vội được, dẫu sao chúng cũng không chạy đâu cho thoát được!”
Lý Khánh An gấp thư thinh nguyện lại đưa cho thân binh, xong lại nhấc ly rượu lên cười nói: “Nói muội đi, làm sao đến Dương Châu?”
“Đương nhiên là tự đi rồi, không lẽ còn đi theo huynh?”
Minh Châu cười tít mất chi chi phía cầu thang: “Xem! Phu xe của muội đã đến rồi.” '
Lý Khánh An quay đầu, chi thấy một lão đầu gầy gộc đi lên, lão lo lắng liếc nhìn Minh Châu, phảng phất như dò hỏi nàng định đi lúc nào.
“Vị đại thúc này rất tốt, từ Trịnh Châu đã đưa muội đến đây, dọc đường đều nhờ có đại thúc bảo vệ cả.”
Lý Khánh An thò đầu ra nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phía dưới là chiếc xe ngựa cũ kỹ rách rưới, hắn cười cười dặn dò thân binh: “Thưởng cho hắn hai trăm tiền bạc, nói hắn có thể quay về được rồi.”
Không ngờ lão đầu lại không chịu nhận tiền, lão khoát khoát tay liền liền, đi lên trước lo lắng nói: “Cô nương, phụ thân của cô nương đang đợi phía dưới, cô nường xuống dưới một lát đi!”
Lý Khánh An và Minh Châu đều thừ người ra, nhưng sau đó bỗng chốc hiểu ra, Lý Khánh An không khôi chật lưỡi, cụ giả tốt bụng này chắc đang ngỡ minh muốn bắt cóc Minh Châu đây.
Minh Châu cũng ôm bụng cười khúc khích, nàng chi vào Lý Khánh An nói: “Đại thúc, người này là tỷ phu của ta, không phải người xấu đâu.”
“À!”
Lão đầu đỏ bừng mật, chấp chấp tay nói: “Nếu đã như thế thì ta quay về đây, cô nương đi đường cẩn thận!”
Lão đầu từng nghe Minh Châu nói tỷ phu của nàng là cao quan tại Kinh thành, trong lòng cũng thấy sợ, quay lung định đi, nhung lại bị Minh Châu gọi lại, “Đại thúc, ta vẫn còn chưa trà tiền xe cho thúc mà!”
Nàng định cầm túi tiền lên thi bị Lý Khánh An ngăn lại, dặn thân binh, “Thưởng cho lão trượng này một trăm lượng hoàng kim!”
Một trăm lượng hoàng kim chinh là một ngàn tiền bạc, lão đầu nghe mà kinh ngạc thờ thẫn, lão đột nhiên muốn quỳ xuống cho Lý Khánh An, nhung lại bị hắn đỡ lão lại, cười nói: “Lão trượng không phái khách sáo, lão đã bảo vệ người nhà ta suốt đường đi, ta đương trọng tạ lão.”
Minh Châu thấy Lý Khánh An đã lo nghĩ đến si diện của mình, không để nàng đi một minh, lòng nàng không khỏi thấy ngòn ngọt, xem ra trong lòng tên gia hỏa này cũng có chỗ đứng của mình.
“Muội nói trước đấy nhé! Là huynh muốn muội đi cùng đấy nhé, chứ không phải ta tự nguyện đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.