Quyển 15 - Chương 680: Cố Nhân Trần Lưu
Cao Nguyệt
31/10/2017
Sau khi đứng lại tạm nghi chốc lát ở Tuấn Nghi huyện, con thuyền mà Lý
Khánh An ngồi lại tiếp tục nam xuống, ngày hôm sau liền đến một trọng
trấn khác là Trần Lưu huyện, cũng giống như Tuấn Nghi huyện, Trần Lưu
huyện cũng là trạm trung chuyển quan trọng trên sông Tào, khác ở chỗ là, Tuấn Nghi huyện là chỗ chửa vật tư của phía quan lại. Còn Trần Lưu
huyện thì càng thiên về dân gian. Buôn bán càng thêm phát đạt.
Thuyền mà Lý Khánh An ngồi lúc này lại thêm một người nữa. Độc Cô Trường Phụng, anh vợ của Lý Khánh An. Huynh trường của Độc Cô Minh Nguyệt, hắn xuất nhậm Giang Hoài, Hà Nam chuyển vận sử kiêm Hà Nam đạo quan sát sứ, ra khỏi kinh sớm hơn Lý Khánh An mười ngày. Trước đó, hắn là Kinh Đô đạo chuyên vận sứ, trước đó nữa. Từng làm qua kinh triệu thiếu doàn. Có thể nói chức quan của hắn được đề bạt vô cùng thần tốc, chi trong vỏng hai năm ngắn ngủi, liền từ ngũ phẩm quan lên tới quan lớn tòng tam phẩm, ở trong một mức độ nào đó, hắn là sự cẩn thiết cho việc quật khởi của Độc Cô gia, Lý Khánh An cẩn một cỗ lực lượng thuộc ngoại thích.
"Trường Phụng, Trần Lưu huyện ngươi phải tốn nhiều tâm tư một chút!'
Thuyền sắp cập bờ, Lý Khánh An chi vào bến tàu có vè cũ nát của Trần Lưu huyện nói: “Không thể bời vì Trần Lưu huyện là nơi tiêu tán vật tư của dân gian mà xem nhẹ nó, hoàn toàn tương phản, nguyên nhân quan trọng để tào vận của ta phát triển vẫn là ở chỗ buôn bán phát triển, nếu chi để ý quan vận (vận chuyến cho phía quan triều), không để ý đến dân vận, cuối cùng chi biết nước giàu mà dân thì nghèo, đó không phải là điều ta muốn, để dân giàu lên mới là kế hoạch lâu dài để trung hưng Đại Đường.”
Độc Cô Trường Phụng gật gật đầu: "Xin điện hạ yên tâm, trong kế hoạch của Thôi tướng quốc, kho để hàng trong bến tàu Trần Lưu là đặt ở sau cùng nhất, cũng là phải tu sửa lại. Ty chức cũng chuẩn bị bắt tay từ bến tàu Trần Lưu trước, mau chóng để cho thương nghiệp trong dân gian phát triển lên trước. Hôm trước ty chức đã nói qua với
Trương thái thú. Hắn sẽ mộ tập dân phu. Mau chóng khởi công."
“Ừm! Thôi tướng quốc chinh Lý tào vận thiên nặng về bến tàu và kho hàng của phía quan triều, thiên nặng về đội thuyền của quan triều, đó cũng là bời tình thế câp bách của Trường An nẻn phái như thế. Nhưng ta hy vọng sau khi ngươi tiếp nhận, phái chuyên hướng cố vũ thương nghiệp và mậu dịch trong dân gian, đó cũng là chính tích của ngươi.”
Đó cũng là chỗ tư duy khác người của Lý Khánh An. Từ ngày bắt đầu khòd công xây dựng tào vận, thì chủ yếu là dùng cho việc vận chuyên của quan vận, nhưng vị thống trị của các đời triều đời trước cũng không suy xét đến việc cho dân dụng, cái gọi là dân không tranh lợi với quan, cho dù sự hấp dẫn thôi thúc của lợi ích. Thì các lái thương cũng chi lén lút mà mượn đưÒTig sông vận chuyển hàng hóa. Nhung thủy chung không có được sự ủng hộ từ phía quan phủ. Cho nên việc mà Lý Khánh An phải làm, chính là mờ trói cho thương nghiệp và mậu dịch trong dân gian, làm cho bọn họ tự do phát triển.
Chi có bán thân cửa thương nghiệp triều Đường phát triển hẳn lên, thì lượng bạc nén lớn mà hắn từ An Tây vận chuyên tới mới có đất dụng vồ.
Độc Cô Trường Phụng khom người nói: “Ty chức hiểu được, đó cũng là trọng điềm mà trong tương lai ty chức phái làm.”
Lúc này, thuyền chậm rãi cập bờ, Trần Lưu huyện huyện lệnh Hứa Chiêu Viễn dẫn dắt huyện thừa, huyện úy, chủ bộ... Đã ở trên bến tàu chờ đợi đã lâu.
Lý Khánh An lên bờ, Hứa Chiêu Viễn và các quan viên khác liền đi lên đón: “Ty chức tham kiến Triệu vương điện hạ, tham kiến Độc Cô quan sát sứ.”
Lý Khánh An cũng cung tay cười nói: “Đà làm phiền mọi người quá!”
""Không dám! Không dám! Điện hạ tới Trần Lưu huyện thị sát, là vinh hạnh của Trần Lưu huyện, điện hạ dọc đường vất và, mời vào thành nghi tạm."
“Không cẩn đâu, ta ở Trần Lưu huyện chi có thể ở lại nửa ngày, muốn đi gặp một vị cố nhán, xin hỏi Hứa huyện lệnh, Tông gia ở nơi nào?”
Tông gia chính là đại tộc Trần Lưu Tông Sở Khách, từng là Tề tướng của Võ Tắc Thiên, ở Trần Lưu huyện cơ hồ không ai là không biết, Hứa huyện lệnh vội vàng nói: “Chính là ở nơi này không xa lãm, hạ quan dẫn điện hạ đi!”
Lý Khánh An lại lắc đầu, chi chi Độc Cô Trường Phụng nói: “Quan sát sứ phái cân nhắc việc tu sửa bến cảng Trần Lưu, Hứa huyện lệnh vẫn là đi làm công vạ đi! Tông gia chi là việc riêng của ta thỏi, thì không làm phiền Hứa huyện lệnh nữa.”
Nếu Triệu vương không chịu, Hứa huyện lệnh cũng không dám nhiều chuyện, Độc Cô Trường Phụng là Hà Nam đạo quan sát sứ, lại là cấp trên của hắn. Huyện quan không bằng hiện quán, trong thâm tâm của Hứa huyện lệnh thì càng muốn tiếp xúc với Độc Cô Trường Phụng hơn. Hắn mệnh một gà nha dịch dẫn đường cho Lý Khánh An. Mọi người đưa tiễn một đoạn đường. Bèn quay về trong huyện rồi.
Lý Khánh An thì dẫn theo mười mấy thân vệ tâm phúc, xoay người lên ngựa, dọc theo bờ ruộng nhắm hướng Tông gia trang cách đó vài dặm mà đi, còn nhưng thân vệ còn lại cũng không an tâm, cũng đều theo sát hắn phía xa xa.
Nhưng mạ non dưới ruộng lúa cũng đều đã lớn lên, một mảng xanh mượt mênh mông vô bờ, khiến cho tinh thần con người thoải mái sàng khoái, lúa nước đúng vào tiết trổ bông, dưới ruộng lúa khắp nơi đều là nông dân đang làm cỏ. Sau giờ ngọ trời nắng chang chang, các nông dân dưới nắng mặt trời chang chang đang quệt mồ hôi như mưa. Bọn họ thinh thoáng ngẳng đầu kinh ngạc mà nhìn vị quý nhản có mười mấy viên tùy tùng hộ tống.
Lý Khánh An đi đến trước mặt một lăo nông ngồi xổm xuống. Cười hòi: “Lão nhân gia, mánh ruộng lúa này là của người sao?”
Lăo nông thấy hắn tựa hồ thân phận tôn quý, không dám thờ ơ, liền đứng lên, chi
Vào mảng ruộng lớn chung quanh nói: “Mảnh ruộng này có ba mươi mẫu, minh ta có hai mươi mẫu. Mười mẫu khác là ruộng thuê của Tông gìa. Măm nay lúa mạch thu hoạch không tốt lắm, chi mong lúa có thê thu hoạch bù lại.”
“Thế hiện tại thuế phú quan phủ là bao nhiêu?” Lý Khánh An lại hỏi.
“Nói này của chúng tôi là thượng điền, thuế ruộng mỗi mẫu là hai thăng hai hợp, còn thêm mỗi mẫu ba trăm văn tiền mạ non. Thêm nữa là phải giao một tấm quyên, ngoài ra thì không còn gì nữa.”
“Thế thuế phú của Tông gia thì sao? Là do các ngươi gánh vác sao?”
“Không! Không!” Lão nông vội vàng xua tay: “Tông gia là người tốt, theo Tông lão thái gia bắt đầu bèn đã đối xử từ tế với tá điền, mỗi mẫu với thực tế thu hoạch làm chuẩn, thu thuế ba thành, thuế ruộng và tiền mạ non cũng đều do chính bọn họ tự gánh, nếu gặp phải năm thiên tai, còn có thể hỏi Tông gia mượn lương, không có thu lợi tức.”
Lý Khánh An vừa cười vừa gật gật đầu, lại hòi: “Thế Tông gia ở nơi nào? Ta là cố nhân của họ, đến bái phòng họ.”
Lão nông chi vào thôn trang cách đó không xa nói: “Sau khi vào thôn tòa nhà lớn nhất chính là nơi đó, rất dễ tìm, có một ngôi tháp đạo sĩ, nhưng mà một tòa nhà bên cạnh cũng là của họ, vốn dĩ là của người khác, năm trước được trường nữ của Tông gia và trượng phu họ Lý của nàng mua lại, cũng coi như là của Tông gia.”
“Đa tạ lão trượng.”
Lý Khánh An cung cung tay, cảm tạ lão nông, liền bước nhanh nhắm hướng trong thôn đi đến, lúc này lão nông lại lớn tiếng nói: “Vị quan nhân này, nắng rất độc, hãy đội nón cối lên!”
“Đa tạ!”
Lúc này, một người thiếu phụ trẻ từ trong nhà bước nhanh ra, trách hắn nói: "Thu lang. Trời nắng chang chang như vậy không ở trong nhà nghỉ ngơi, đi ra tưới rau làm
Gì-
Thiếu phụ này chính là thê tử của Lý Bạch Tông thị, nàng là trường nữ Tông gia, ngưỡng mộ tài học thức của Lý Bạch, ở lúc Lý Bạch sa cơ thất ỷ nhất gả cho hắn, chính vì được sự chăm sóc chu đáo của nàng, vết thương trúng tên của Lý Bạch mới có thể dần dần khỏe ra.
Nàng đi đến bên mánh đất trồng rau thì nhìn thấy Lý Khánh An, nàng không khỏi ngân ra. Người này là người phương nào?
Lý Khánh An củng chắp tay cười nói: “Thì ra là tẩu phu nhân, tại hạ là bằng Hữu của Thái Bạch huynh, từ Trường An đến. Đi ngang qua Trần Lưu, đặc biệt đến thăm hắn.”
Thì ra là bằng Hữu của Thanh Liên, mau mời vào trong nhà."
“Vậy thì quấy rầy rồi!” Lý Khánh An vừa cười vừa đi vào phủ trạch, thân vệ hắn thì ở lại bên ngoại phủ mà chờ.
Tông thị có chút trách trượng phu không biết tiếp đãi khách: “Phu lang. Khách nhân từ rất xa đến, thì phải mời vào trong nhà mới đúng, nắng gắt như vậy để cho người ta phải phơi nắng, thì thật thất lề a!”
Lý Bạch cười khổ một cái, đây không phải là khách nhân tầm thưởng.
Nhà mới của Lý Bạch chiếm đất tuy rộng, nhung phần lớn đều là vườn trái cây đất trồng rau, phòng xá chi có mười mấy gian, Lý Khánh An ở trong khách đường ngồi
Xuống, khách đường rất thoáng rộng, được trải nhưng tấm ván gỗ dày làm sàn, trước sau thông gió, ngoài cửa đều là rừng cây trái xanh um tươi tốt. Hậu viện còn có một hồ nước, có bố trí hòn giả sơn đình nghi mát. Có thế nhìn thấy nhưng con cá chép hồng tung tăng dưới nước trong hồ, hoàn cảnh u nhã, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái sảng khoái.
“Thái Bạch huynh không ngờ lại ở chốn đào nguyên thế ngoại, thật là khiến cho người ta hâm mộ a!”
Lý Bạch đã từ trong sự ngượng ngủng và bối Rối lúc ban đầu khôi phục thái độ bình thưởng, hắn khẽ cười nói: ""Kỳ thật ta là người khó mà ngôi yên được, nếu không phải trên người bị thương do trúng tên, ta đà sớm xuất môn rồi."
Lúc này, Tông thị bung một chiếc mâm gỗ qua, trong mâm là hai chén nước ô mai ướp lạnh, nàng đem nước ô mai đật ở trước mặt trượng phu và Lý Khánh An. Cười nói: “Trong các bằng hữu của Thanh Liên ta chi quen biết Đỗ Phù và sầm Tham, còn có Vương Xương Linh, không biết vị tiên sinh này xung hô như thế nào, có lẽ ta đà ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tông thị là tiều thư khuê các. Hơn nữa vô cùng tài cán, các việc của Tông gia nàng rất có quyền lên tiếng. Kỳ thật ở trong một mức độ nào đó, Lý Bạch là ở rể Tông gia, nhung Tông thị lại rất hiền thục, nàng thấy huynh trường và người trong tộc cũng đều xem thưởng trượng phu, bèn dứt khoát độc lập, dùng danh nghĩa của trượng phu mua tòa nhà này để ở riêng ra. Ở trong nhà Lý Bạch cơ hồ chuyện gì cũng đều chẳng quan tâm, là một chưởng quầy chi có trên danh nghĩa vậy, hoàn toàn dựa vào Tông thị đến đảm đương việc nhà. Hy vọng lớn nhất của nàng chính là thương thế của trượng phu sớm ngày bình phục, rồi sẽ nghĩ biện pháp tìm việc làm cho trượng phu. Để trói hắn ở nhà, không để hắn cứ ngao du khắp nơi nữa.
Lý Khánh An vội vàng khom người nói: “Đại tẩu quá khen, tại hạ không phải thi nhân, là kẻ trần tục theo chính trị.”
Lý Bạch ở một bên cười nói: “Phu nhân, kỳ thật nàng cũng đã nghe đại danh của hắn đã lâu. Hôm trước chẳng phải là nàng còn nhắc đến hắn sao?”
“Ngươi là...” Tông thị khẽ có chút đoán được rồi, chi là nàng không dám tin thôi. “Tại hạ Lý Khánh An, bạn cũ của Thái Bạch huynh.”
"Ai da!^
Tông thị giật thót cả người. Nàng cuống quít đứng dậy hành lễ: “Thì ra là Triệu vương điện hạ. Dân nữ vừa rồi thờ ơ rồi.”
Tông thị là cháu gái của tiền tướng quốc, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của gia tộc, rất nặng tư tường quan gia. Lý Bạch cũng biết, hắn không xem là gì chi khoát tay: “Thu nhân, Lý tướng quân là bạn cũ của ta, nàng quá khách khí rồi, chúng tôi sẽ không thể ôn lại chuyện xưa nữa rồi.”
Nếu người tới là một thái thú hoặc là quan triều đình chẳng hạn, thì Tông thị cũng không cảm thấy sao cả, nhung Lý Khánh An là người phương nào, thiên hạ ai chẳng biết, thiên từ trong tương lai. Sắp trờ thành hoàng đế bệ hạ Đại Đường, đó là người tầm thưởng sao? Trượng phu cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế thái quá rồi.
“Điện hạ xin hãy ngồi đợi, dân phụ đi chuẩn bị rượu và thức ăn.”
Lý Khánh An vội vàng vừa cười vừa ngăn nàng lại: “Đại tẩu không phải bận làm gì. Ta còn phải đi gấp, ngồi một chút là đi ngay, nếu đại tâu tiện, có thế cũng chuẩn bị thêm cho các thân binh của ta một chén canh ô mai, bọn họ đang ở bên ngoài cửa.”
“Được mà, dân phụ để người hầu mời bọn họ vào trong này, đến gian phòng khác nghỉ ngơi.”
Tông thị vội vàng đi sắp xếp, lúc này, Lý Bạch lại thờ dài nói: “Thu nhân của ta cái gì cũng tốt, chi là chịu ảnh hưởng quá nặng từ tố phụ nàng, một lòng muốn đi mưu cầu cho ta chức hộ tào chủ sự của Trần Lưu huyện, ta đã nói với nàng nhiều lẩn rồi, ta không phải là người làm việc chính vụ được, nhung nàng cử không nghe.”
Thế sau nay Thái Bạch huynh có suy tính gì không?"
Lý Bạch lắc đầu: "Đã trải qua việc của Vĩnh vương, ta cũng coi như hiểu ra được, ta không thích hợp chốn quan trường. Ta tiến vào chốn quan trường, người khác sẽ mệt. Ta cũng mệt mòi, hơn nữa ta năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhân sinh thất thập cổ lai hy, ta muốn thừa lúc bây giờ còn đi lại được, đi hoàn thành mấy tâm nguyện
Của ta."
“Thái Bạch huynh nói ra thử xem, ngươi còn có tâm nguyện gì, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.”
“Tướng quân thật đúng là có thể giúp ta.”
Lý Bạch cười nói: “Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là đi Tây Vực, quay về cố hương Toái Hiệp của ta xem xem, ta từ nhỏ đà rời khỏi Toái Hiệp, cũng không biết nhà cũ có còn nữa hay không?”
“Nhà cũ của Thái Bạch huynh vẫn còn, nhà trống vẫn khóa lại, cây táo hồng trong sân đà trường thành cây đại thụ cao vút trời, mấy năm trước ta còn thưởng thức qua trái của nó, hương vị rất ngọt.”
Thật vậy sao? Thế cây ăn quả đó vẫn còn chứ?"
Lý Bạch có chút kích động, hắn rời khỏi Toái Hiệp khi còn nhỏ, rất nhiều sự vật của Toái Hiệp hắn đều quên rồi. Duy chi có mỗi một cây táo hồng thì hắn hãy còn nhớ như in, đó là cây tự tay hắn trồng. Lúc rời khỏi Toái Hiệp hắn còn cầu phụ thân đem cây cùng đi.
Thanh Liên thương thế cHứa lành, chi sợ đi Toái Hiệp không được."
Tông thị lại đã trờ lại rồi, nàng chính là vì lo lắng trượng phu nói ra là đi Tây Vực, một khi đi Tây Vực, thì chính là lúc vợ chồng họ phải vĩnh biệt nhau rồi, như vậy thì sao được. Hơn nữa Tông thị còn có một ỷ nghi, chính là muốn thừa cơ hội này cầu Lý Khánh An cho trượng phu an bài một chức quan, tục ngừ nói, không ai hiểu chồng bằng vợ, nàng biết trượng phu mặc dù gặp phải nhưng vấp ngả ở chỗ Vĩnh vương. Nhưng trong tận xương tùy vẫn muốn đi làm việc, để thực hiện hoài bào trong lòng. Nàng muốn tận lực giúp trượng phu, chi là sức ảnh hưởng của Tông gia sớm đã tiêu tan. Nhiều nhất cũng chi có thể mưu cầu được cho trượng phu một chức hộ tào chủ sự thôi.
Nhung hôm nay Lý Khánh An tới rồi, vậy thì khác hẳn rồi. Nàng cHứa bao giờ biết rằng, Lý Khánh An không ngờ cũng là cố nhân của trượng phu. Lúc này nàng mới phản ứng lại kịp, trượng phu từng nói với nàng, vào năm Thiên Bảo thử bảy trượng phụ ờ
Tham hơn một người, một người xấu hơn một người. Phía trước đà là huyện cảnh Lâm Hoài, ở đó nhiều nhất là quan, người xấu đương nhiên cũng nhiều, cô nương tốt nhất đừng lộ diện, cử trốn trong xe ngựa, ta đưa cô nương lên thuyền tại Hoài Hà rồi là coi như an toàn."
"Đại thúc yên tâm, ta không sợ đâu!'
Minh Châu đưa tay rờ rờ kim bài, đấy là kim bài triệu lệnh thiên hạ binh mã của Lý Khánh An, nhung nàng lại không biết, nàng đã lấy trộm từ trong thư phòng Lý Khánh An để dùng phòng thân, ai dám bắt nạt nàng, nàng sẽ mang kim bài ra đến tìm quan phủ địa phương. May mà dọc đường đều khá thuận lời, nàng vẫn cHứa có dịp dùng đến.
Lúc này Minh Châu bỗng nhìn thấy phía trước có một thị trấn, bèn cười hòi: “Đại thúc, phía trước là trấn gi thế?”
“Đó là Nữ Sơn trấn, thuộc huyện Lâm Hoài.”
“Vậy trong trấn có gì hay không, hay có đặc sản gì không?”
“Ta từng đi qua mấy lẩn. Cũng không có gì để chơi, nhung đặc sản thì trấn Nữ Sơn nổi tiếng bánh tôm, kỳ thực ta thấy cũng thưởng thưởng thôi, cô nương không cẩn phải đứng lại chỗ đó đâu, chúng ta đi thăng qua, đê sớm đến huyện Lâm Hoài.”
“Được!”
Phu xe lại giơ cao roi ngựa tăng tốc xe, chẳng bao lâu sau họ đà vào đến trấn Nữ Sơn, đây là một đại trấn có ba trăm hộ nhân gia, trong trấn khá cũ kỹ, người cả thị trấn đều sống nhờ vào việc đánh cá bắt tôm, cả trấn đều sặc mùi tanh của biển và hải sản.
Lý Khánh An cười cười lại nói: “Năng lực xử lý chính vụ của Thái Bạch huynh ta quà thật hiẻu rất rõ, ta cũng sẽ không gây khó xử cho Thái Bạch huynh, nhung không phái tất cả quan viên của Đại Đường ta cũng đều phái xử lý chính vụ cà. Ta muốn tiếp tục mời Thái Bạch huynh làm hàn lâm đại học sĩ, đồng thời kiêm nhiệm thái học bác sĩ, không cẩn phái quản lý chính vụ, mà là thay Đại Đường bồi dưỡng đồng thời tuyển chọn anh tài, không biết Thái Bạch huynh có chịu ra làm hay không?”
Trong lòng Lý Bạch rất kích động, khóe mắt hắn đã ươn ướt, hắn từ năm Khai Nguyên thứ mười ba ra Thục, muốn thi triễn hoài bão trong lòng, nhung vất vưởng lang bạc kỳ hồ mấy chục năm, vẫn không thu hoạch được gì cà, thậm chí còn suýt chút nữa bị bắt bỏ tù. Tháng trước bạn thân Đỗ Phú của hắn thăng làm Duyện châu thái thú, trên đường đi nhậm chức đến thăm hắn, mời hắn đi Duyện châu, nhung hắn đã từ chối khéo rồi. Trong lòng hắn quả thực chua xót, Vương Xương Linh xuất nhậm công bộ thị lang, Sầm Tham xuất nhậm Phượng Tường phủ Doãn, Vương Duy nhậm thượng thư hữu thừa. Tất cà các bạn thân của hắn đều thực hiện được hoài bão trong lòng, còn hắn thì có cái gi, đã hơn năm mươi tuổi, tóc hai bên đã điểm sương, còn làm một chức hộ tào chủ sự của Trần Lưu huyện, ngay cà cửu phẩm quan tép riu cũng không phái, điều này làm cho hắn rất buồn lòng.
Ngay tại lúc hắn gần như tuyệt vọng đối với nhân sinh, thì vận mệnh bất đầu coi trọng hắn rồi, Lý Khánh An không ngờ lại đề cho hắn làm hàn lâm đại học sĩ, còn xuất nhậm thái học bác sĩ, điều này làm sao mà không khiến cho Lý Bạch kích động cho được.
“Thanh Liên, người nói gì đó đi a!” Tông thị có chút nóng nảy, nàng sợ trượng phu lại phạm tính ương ngạnh, cự tuyệt cơ hội này.
“Tướng quân, chúng ta thật là có duyên phận.” '
Lý Bạch có chút tự giễu cọt mà cười cười: “Lúc trước ta ở Dương Châu làm mưu sĩ cho ngươi, ta chê ngươi là võ tướng, hơn nữa chức quan quá nhỏ, cảm thấy gò ép minh quá, liền phủi tay không làm, không ngờ mới cách mười năm, ta lại phải trờ thành mưu sĩ của ngươi rồi.”
“Thế Thái Bạch huynh lẩn này có chê chức quan nhỏ nữa hay không?” Lý Khánh An trêu ghẹo mà cười nói.
Lý Bạch khẽ vuốt râu dài, mỉm cười nói: “Nếu để cho ta làm tướng quốc, ta cũng không ngại chức quan to.”
Lý Khánh An cười ha ha đứng lên, trong lòng Tông thị vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy nói: “Ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn cho các ngươi, các ngươi hãy ngồi đợi chút.”
Tâm trạng của Lý Khánh An cũng vô cùng vui sướng, cười nói: “Tốt! Trước giờ đều là Thái Bạch huynh uống rượu của ta, hôm nay ta cũng muốn uống lại rượu của Thái Bạch huynh xem.”
Trong Dục Đường điện Đại Minh cung, đây là thầm cung của thái hậu Thầm Trân Châu. Vào buồng trong cùng nhất của cung điện, có một gian phòng nhỏ kín đáo, đấy là nơi Thầm Trân Châu chẳng bao giờ cho phép người khác đi vào, là nơi bí mật nhất của nàng. Ngoài thị nữ tùy thân Văn Nương, tất cả nhưng người khác đều không được vào.
Lúc này trong phòng ánh đèn mập mờ, trên chiếc bàn nhỏ có hai tấm linh bài, bên cạnh linh bài là nhang nến và các vật phẩm cung phụng. Thẩm Trân Châu trên người bận chiếc đạo bào quỳ trước bàn áng nhỏ, hai tay chấp lại thành tâm cầu khấn.
“Con ta cùng phu quân tại thượng, ác nhân ắt hữu ác báo, người hại phu quân và con giờ đã bị giết, hai người trên trời có linh hãy yên nghi nhé!”
Nói xong, nàng cắm hai nén nhang vào lư hương, hai giọt nước mắt trong suốt từ từ tràn khỏi mi mắt. Nàng thờ dài một tiếng, xong lại nói với linh bài của phu quân: “Đại lang. Ta tuy có lỗi với chàng, nhung nỗi khổ tâm trong lòng ta hi vọng chàng có thể hiểu cho, ta...”
Giọng nàng càng lúc càng khè, “Tình cảm ta không thể kiềm nén được.” “Thái hậu!”
Thị nữ Văn Nương bên cạnh nhỏ giọng khuyên giải: “Chồng đã chết, chọn lang quân khác tái giá là lẽ thưởng, trên dưới Đại Đường, dân nữ có mấy ai chung thân thủ góa? Cà công chúa còn có thế tái hôn, thái hậu hà tất phải tự trách như thế?”
“Dân nữ có thể tái giá, công chúa cũng có thể tái hôn, duy mỗi thái hậu là không thể, đã vào cung rồi thì làm chi còn ngày xuất cung?”
“Nhung, thái hậu ngày đó cũng chi vì muốn báo thù mới đồng ý điều kiện thôi.” “Điều kiện?”
Thẩm Trân Châu cười khổ một tiếng, “Nếu ta không nguyện ý, thi có điều kiện gì để nói chứ?”
Nàng thờ dài một tiếng đứng dậy nói: “Đi thôi! Ta tâm ý đã quyết, không muốn nhắc đến việc này nữa, việc sau này thì cứ để tự nhiên đến đâu thì đến vậy!”
Nàng đi ra khỏi cửa phòng, thị nữa cũng dập tất đèn khẽ đóng cửa lại, trong phòng bỗng chốc lại tối đen như mực, chi còn hai nén nhang chập chờn thoắt mờ thoắt tó trong lư hương.
Huyện Từ Thành Tứ Châu, huyện thành năm ở phía tay hồ Hồng Trạch, từ tào thuyền Biện Hà đến trực tiếp đi vào hồ Hồng Trạch, chứ không đi qua huyện Từ Thành, vi thế dù là dân khẩu hay kinh tế của huyện Từ Thành đều huyện lạc hậu nhất của các huyện bên bờ kênh tào hà.
Sáng ngày hôm đó, một chiếc xe ngựa cũ kỹ đang hỏa tốc phóng đi trên quan đạo phía nam của huyện Từ Thành, có nàng nữ từ thò đầu ra khỏi cửa sô, nóng ruột ngó quanh quẩn, miệng thì không ngừng hối thúc phu xe, “Đại thúc, thúc có thể nhanh một chút nữa không?”
Phu xe cười khổ một tiếng nói: “Cô nương, con ngựa già này của ta dọc đường đường xá xa xôi, nó đã không chịu nôi rồi.”
“Nhưng nếu không nhanh hơn một chút, thuyền đội sẽ đi qua mất rồi.”
“Cô nương yên tâm đi! Nước trong hồ Hồng Trạch bình bình, tào thuyền tuyệt không qua nổi xe ngựa đâu. Bọn họ nhất định còn ở phía sau.”
Nữ từ từ Kinh thành đến đây chính là Minh Châu, nàng mượn cớ đi thăm đại ca Trường Phụng bèn một minh ra khỏi nhà. Đại ca nàng Độc Cô Trường Phụng chia tay Lý Khánh An tại huyện Trần Lưu, nhung nàng lại không ở lại Trần Lưu, mà dọc theo Biện Hà đi theo thuyền của Lý Khánh An đến Tứ Châu, vân tường y thưởng hoa tường dung (*câu thơ trong “Thanh bình điệu” của Lý Bạch), năm nay nàng đà hai mươi mốt mồi rồi.
Nàng nhất lộ đi theo thuyền đội của Lý Khánh An, không ngờ lúc sáng ngủ dậy quá giờ tại khách điếm, khiến lòng nàng như lửa đốt, sợ thuyền đội của Lý Khánh An đã đi qua.
Phu xe là một lào đầu hơn sáu mươi tuổi, từ Trịnh Châu đưa nàng đến đây. Lào thấy Minh Châu xinh đẹp như hoa, giống một đại gia khuê cát, nhung cả chặn đường đến giờ nàng vẫn cHứa bao giờ chê bai xe lào, khiến lào thấy rất mến nàng, bèn cười nói: “Cô nương. Ta nhất lộ đều muốn hỏi, chắc cô nương từ nơi phồn hoa đến đây?”
“Ừm! Ta từ Kinh thành đến đây.”
“Hèn gì! Ta lái xe ngựa mấy mươi năm ngy, còn cHứa gặp cô nương nào xinh đẹp nhường này, cô nương một minh lên đường phải cẩn thận!”
Cũng không có gì, ta thấy dọc đường dân tình chất phát, còn chưa gặp phải người xấu nào.
“Đó là do cô nương vẫn ngồi trên xe ngựa của ta, không xuất đầu lộ diện. Bên ngoài giờ loạn lạc lắm, đâu đâu cũng toàn bọn đạo tặc, Tử Châu trước mắt thì đã không phải là nơi tốt lành gì, chúng ta vạn sự đều phải cẩn thận.”
Minh Châu lấy làm lạ. Bèn cười hỏi: “Đại thúc, ta thấy Tử Châu cũng không đến nỗi nào mà, người tốt như đại thúc nhiều lắm.”
"Hương thôn huyện Tử Châu đều tốt cả, ý ta nói là bọn làm quan kìa, một người
Thuyền mà Lý Khánh An ngồi lúc này lại thêm một người nữa. Độc Cô Trường Phụng, anh vợ của Lý Khánh An. Huynh trường của Độc Cô Minh Nguyệt, hắn xuất nhậm Giang Hoài, Hà Nam chuyển vận sử kiêm Hà Nam đạo quan sát sứ, ra khỏi kinh sớm hơn Lý Khánh An mười ngày. Trước đó, hắn là Kinh Đô đạo chuyên vận sứ, trước đó nữa. Từng làm qua kinh triệu thiếu doàn. Có thể nói chức quan của hắn được đề bạt vô cùng thần tốc, chi trong vỏng hai năm ngắn ngủi, liền từ ngũ phẩm quan lên tới quan lớn tòng tam phẩm, ở trong một mức độ nào đó, hắn là sự cẩn thiết cho việc quật khởi của Độc Cô gia, Lý Khánh An cẩn một cỗ lực lượng thuộc ngoại thích.
"Trường Phụng, Trần Lưu huyện ngươi phải tốn nhiều tâm tư một chút!'
Thuyền sắp cập bờ, Lý Khánh An chi vào bến tàu có vè cũ nát của Trần Lưu huyện nói: “Không thể bời vì Trần Lưu huyện là nơi tiêu tán vật tư của dân gian mà xem nhẹ nó, hoàn toàn tương phản, nguyên nhân quan trọng để tào vận của ta phát triển vẫn là ở chỗ buôn bán phát triển, nếu chi để ý quan vận (vận chuyến cho phía quan triều), không để ý đến dân vận, cuối cùng chi biết nước giàu mà dân thì nghèo, đó không phải là điều ta muốn, để dân giàu lên mới là kế hoạch lâu dài để trung hưng Đại Đường.”
Độc Cô Trường Phụng gật gật đầu: "Xin điện hạ yên tâm, trong kế hoạch của Thôi tướng quốc, kho để hàng trong bến tàu Trần Lưu là đặt ở sau cùng nhất, cũng là phải tu sửa lại. Ty chức cũng chuẩn bị bắt tay từ bến tàu Trần Lưu trước, mau chóng để cho thương nghiệp trong dân gian phát triển lên trước. Hôm trước ty chức đã nói qua với
Trương thái thú. Hắn sẽ mộ tập dân phu. Mau chóng khởi công."
“Ừm! Thôi tướng quốc chinh Lý tào vận thiên nặng về bến tàu và kho hàng của phía quan triều, thiên nặng về đội thuyền của quan triều, đó cũng là bời tình thế câp bách của Trường An nẻn phái như thế. Nhưng ta hy vọng sau khi ngươi tiếp nhận, phái chuyên hướng cố vũ thương nghiệp và mậu dịch trong dân gian, đó cũng là chính tích của ngươi.”
Đó cũng là chỗ tư duy khác người của Lý Khánh An. Từ ngày bắt đầu khòd công xây dựng tào vận, thì chủ yếu là dùng cho việc vận chuyên của quan vận, nhưng vị thống trị của các đời triều đời trước cũng không suy xét đến việc cho dân dụng, cái gọi là dân không tranh lợi với quan, cho dù sự hấp dẫn thôi thúc của lợi ích. Thì các lái thương cũng chi lén lút mà mượn đưÒTig sông vận chuyển hàng hóa. Nhung thủy chung không có được sự ủng hộ từ phía quan phủ. Cho nên việc mà Lý Khánh An phải làm, chính là mờ trói cho thương nghiệp và mậu dịch trong dân gian, làm cho bọn họ tự do phát triển.
Chi có bán thân cửa thương nghiệp triều Đường phát triển hẳn lên, thì lượng bạc nén lớn mà hắn từ An Tây vận chuyên tới mới có đất dụng vồ.
Độc Cô Trường Phụng khom người nói: “Ty chức hiểu được, đó cũng là trọng điềm mà trong tương lai ty chức phái làm.”
Lúc này, thuyền chậm rãi cập bờ, Trần Lưu huyện huyện lệnh Hứa Chiêu Viễn dẫn dắt huyện thừa, huyện úy, chủ bộ... Đã ở trên bến tàu chờ đợi đã lâu.
Lý Khánh An lên bờ, Hứa Chiêu Viễn và các quan viên khác liền đi lên đón: “Ty chức tham kiến Triệu vương điện hạ, tham kiến Độc Cô quan sát sứ.”
Lý Khánh An cũng cung tay cười nói: “Đà làm phiền mọi người quá!”
""Không dám! Không dám! Điện hạ tới Trần Lưu huyện thị sát, là vinh hạnh của Trần Lưu huyện, điện hạ dọc đường vất và, mời vào thành nghi tạm."
“Không cẩn đâu, ta ở Trần Lưu huyện chi có thể ở lại nửa ngày, muốn đi gặp một vị cố nhán, xin hỏi Hứa huyện lệnh, Tông gia ở nơi nào?”
Tông gia chính là đại tộc Trần Lưu Tông Sở Khách, từng là Tề tướng của Võ Tắc Thiên, ở Trần Lưu huyện cơ hồ không ai là không biết, Hứa huyện lệnh vội vàng nói: “Chính là ở nơi này không xa lãm, hạ quan dẫn điện hạ đi!”
Lý Khánh An lại lắc đầu, chi chi Độc Cô Trường Phụng nói: “Quan sát sứ phái cân nhắc việc tu sửa bến cảng Trần Lưu, Hứa huyện lệnh vẫn là đi làm công vạ đi! Tông gia chi là việc riêng của ta thỏi, thì không làm phiền Hứa huyện lệnh nữa.”
Nếu Triệu vương không chịu, Hứa huyện lệnh cũng không dám nhiều chuyện, Độc Cô Trường Phụng là Hà Nam đạo quan sát sứ, lại là cấp trên của hắn. Huyện quan không bằng hiện quán, trong thâm tâm của Hứa huyện lệnh thì càng muốn tiếp xúc với Độc Cô Trường Phụng hơn. Hắn mệnh một gà nha dịch dẫn đường cho Lý Khánh An. Mọi người đưa tiễn một đoạn đường. Bèn quay về trong huyện rồi.
Lý Khánh An thì dẫn theo mười mấy thân vệ tâm phúc, xoay người lên ngựa, dọc theo bờ ruộng nhắm hướng Tông gia trang cách đó vài dặm mà đi, còn nhưng thân vệ còn lại cũng không an tâm, cũng đều theo sát hắn phía xa xa.
Nhưng mạ non dưới ruộng lúa cũng đều đã lớn lên, một mảng xanh mượt mênh mông vô bờ, khiến cho tinh thần con người thoải mái sàng khoái, lúa nước đúng vào tiết trổ bông, dưới ruộng lúa khắp nơi đều là nông dân đang làm cỏ. Sau giờ ngọ trời nắng chang chang, các nông dân dưới nắng mặt trời chang chang đang quệt mồ hôi như mưa. Bọn họ thinh thoáng ngẳng đầu kinh ngạc mà nhìn vị quý nhản có mười mấy viên tùy tùng hộ tống.
Lý Khánh An đi đến trước mặt một lăo nông ngồi xổm xuống. Cười hòi: “Lão nhân gia, mánh ruộng lúa này là của người sao?”
Lăo nông thấy hắn tựa hồ thân phận tôn quý, không dám thờ ơ, liền đứng lên, chi
Vào mảng ruộng lớn chung quanh nói: “Mảnh ruộng này có ba mươi mẫu, minh ta có hai mươi mẫu. Mười mẫu khác là ruộng thuê của Tông gìa. Măm nay lúa mạch thu hoạch không tốt lắm, chi mong lúa có thê thu hoạch bù lại.”
“Thế hiện tại thuế phú quan phủ là bao nhiêu?” Lý Khánh An lại hỏi.
“Nói này của chúng tôi là thượng điền, thuế ruộng mỗi mẫu là hai thăng hai hợp, còn thêm mỗi mẫu ba trăm văn tiền mạ non. Thêm nữa là phải giao một tấm quyên, ngoài ra thì không còn gì nữa.”
“Thế thuế phú của Tông gia thì sao? Là do các ngươi gánh vác sao?”
“Không! Không!” Lão nông vội vàng xua tay: “Tông gia là người tốt, theo Tông lão thái gia bắt đầu bèn đã đối xử từ tế với tá điền, mỗi mẫu với thực tế thu hoạch làm chuẩn, thu thuế ba thành, thuế ruộng và tiền mạ non cũng đều do chính bọn họ tự gánh, nếu gặp phải năm thiên tai, còn có thể hỏi Tông gia mượn lương, không có thu lợi tức.”
Lý Khánh An vừa cười vừa gật gật đầu, lại hòi: “Thế Tông gia ở nơi nào? Ta là cố nhân của họ, đến bái phòng họ.”
Lão nông chi vào thôn trang cách đó không xa nói: “Sau khi vào thôn tòa nhà lớn nhất chính là nơi đó, rất dễ tìm, có một ngôi tháp đạo sĩ, nhưng mà một tòa nhà bên cạnh cũng là của họ, vốn dĩ là của người khác, năm trước được trường nữ của Tông gia và trượng phu họ Lý của nàng mua lại, cũng coi như là của Tông gia.”
“Đa tạ lão trượng.”
Lý Khánh An cung cung tay, cảm tạ lão nông, liền bước nhanh nhắm hướng trong thôn đi đến, lúc này lão nông lại lớn tiếng nói: “Vị quan nhân này, nắng rất độc, hãy đội nón cối lên!”
“Đa tạ!”
Lúc này, một người thiếu phụ trẻ từ trong nhà bước nhanh ra, trách hắn nói: "Thu lang. Trời nắng chang chang như vậy không ở trong nhà nghỉ ngơi, đi ra tưới rau làm
Gì-
Thiếu phụ này chính là thê tử của Lý Bạch Tông thị, nàng là trường nữ Tông gia, ngưỡng mộ tài học thức của Lý Bạch, ở lúc Lý Bạch sa cơ thất ỷ nhất gả cho hắn, chính vì được sự chăm sóc chu đáo của nàng, vết thương trúng tên của Lý Bạch mới có thể dần dần khỏe ra.
Nàng đi đến bên mánh đất trồng rau thì nhìn thấy Lý Khánh An, nàng không khỏi ngân ra. Người này là người phương nào?
Lý Khánh An củng chắp tay cười nói: “Thì ra là tẩu phu nhân, tại hạ là bằng Hữu của Thái Bạch huynh, từ Trường An đến. Đi ngang qua Trần Lưu, đặc biệt đến thăm hắn.”
Thì ra là bằng Hữu của Thanh Liên, mau mời vào trong nhà."
“Vậy thì quấy rầy rồi!” Lý Khánh An vừa cười vừa đi vào phủ trạch, thân vệ hắn thì ở lại bên ngoại phủ mà chờ.
Tông thị có chút trách trượng phu không biết tiếp đãi khách: “Phu lang. Khách nhân từ rất xa đến, thì phải mời vào trong nhà mới đúng, nắng gắt như vậy để cho người ta phải phơi nắng, thì thật thất lề a!”
Lý Bạch cười khổ một cái, đây không phải là khách nhân tầm thưởng.
Nhà mới của Lý Bạch chiếm đất tuy rộng, nhung phần lớn đều là vườn trái cây đất trồng rau, phòng xá chi có mười mấy gian, Lý Khánh An ở trong khách đường ngồi
Xuống, khách đường rất thoáng rộng, được trải nhưng tấm ván gỗ dày làm sàn, trước sau thông gió, ngoài cửa đều là rừng cây trái xanh um tươi tốt. Hậu viện còn có một hồ nước, có bố trí hòn giả sơn đình nghi mát. Có thế nhìn thấy nhưng con cá chép hồng tung tăng dưới nước trong hồ, hoàn cảnh u nhã, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái sảng khoái.
“Thái Bạch huynh không ngờ lại ở chốn đào nguyên thế ngoại, thật là khiến cho người ta hâm mộ a!”
Lý Bạch đã từ trong sự ngượng ngủng và bối Rối lúc ban đầu khôi phục thái độ bình thưởng, hắn khẽ cười nói: ""Kỳ thật ta là người khó mà ngôi yên được, nếu không phải trên người bị thương do trúng tên, ta đà sớm xuất môn rồi."
Lúc này, Tông thị bung một chiếc mâm gỗ qua, trong mâm là hai chén nước ô mai ướp lạnh, nàng đem nước ô mai đật ở trước mặt trượng phu và Lý Khánh An. Cười nói: “Trong các bằng hữu của Thanh Liên ta chi quen biết Đỗ Phù và sầm Tham, còn có Vương Xương Linh, không biết vị tiên sinh này xung hô như thế nào, có lẽ ta đà ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tông thị là tiều thư khuê các. Hơn nữa vô cùng tài cán, các việc của Tông gia nàng rất có quyền lên tiếng. Kỳ thật ở trong một mức độ nào đó, Lý Bạch là ở rể Tông gia, nhung Tông thị lại rất hiền thục, nàng thấy huynh trường và người trong tộc cũng đều xem thưởng trượng phu, bèn dứt khoát độc lập, dùng danh nghĩa của trượng phu mua tòa nhà này để ở riêng ra. Ở trong nhà Lý Bạch cơ hồ chuyện gì cũng đều chẳng quan tâm, là một chưởng quầy chi có trên danh nghĩa vậy, hoàn toàn dựa vào Tông thị đến đảm đương việc nhà. Hy vọng lớn nhất của nàng chính là thương thế của trượng phu sớm ngày bình phục, rồi sẽ nghĩ biện pháp tìm việc làm cho trượng phu. Để trói hắn ở nhà, không để hắn cứ ngao du khắp nơi nữa.
Lý Khánh An vội vàng khom người nói: “Đại tẩu quá khen, tại hạ không phải thi nhân, là kẻ trần tục theo chính trị.”
Lý Bạch ở một bên cười nói: “Phu nhân, kỳ thật nàng cũng đã nghe đại danh của hắn đã lâu. Hôm trước chẳng phải là nàng còn nhắc đến hắn sao?”
“Ngươi là...” Tông thị khẽ có chút đoán được rồi, chi là nàng không dám tin thôi. “Tại hạ Lý Khánh An, bạn cũ của Thái Bạch huynh.”
"Ai da!^
Tông thị giật thót cả người. Nàng cuống quít đứng dậy hành lễ: “Thì ra là Triệu vương điện hạ. Dân nữ vừa rồi thờ ơ rồi.”
Tông thị là cháu gái của tiền tướng quốc, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của gia tộc, rất nặng tư tường quan gia. Lý Bạch cũng biết, hắn không xem là gì chi khoát tay: “Thu nhân, Lý tướng quân là bạn cũ của ta, nàng quá khách khí rồi, chúng tôi sẽ không thể ôn lại chuyện xưa nữa rồi.”
Nếu người tới là một thái thú hoặc là quan triều đình chẳng hạn, thì Tông thị cũng không cảm thấy sao cả, nhung Lý Khánh An là người phương nào, thiên hạ ai chẳng biết, thiên từ trong tương lai. Sắp trờ thành hoàng đế bệ hạ Đại Đường, đó là người tầm thưởng sao? Trượng phu cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế thái quá rồi.
“Điện hạ xin hãy ngồi đợi, dân phụ đi chuẩn bị rượu và thức ăn.”
Lý Khánh An vội vàng vừa cười vừa ngăn nàng lại: “Đại tẩu không phải bận làm gì. Ta còn phải đi gấp, ngồi một chút là đi ngay, nếu đại tâu tiện, có thế cũng chuẩn bị thêm cho các thân binh của ta một chén canh ô mai, bọn họ đang ở bên ngoài cửa.”
“Được mà, dân phụ để người hầu mời bọn họ vào trong này, đến gian phòng khác nghỉ ngơi.”
Tông thị vội vàng đi sắp xếp, lúc này, Lý Bạch lại thờ dài nói: “Thu nhân của ta cái gì cũng tốt, chi là chịu ảnh hưởng quá nặng từ tố phụ nàng, một lòng muốn đi mưu cầu cho ta chức hộ tào chủ sự của Trần Lưu huyện, ta đã nói với nàng nhiều lẩn rồi, ta không phải là người làm việc chính vụ được, nhung nàng cử không nghe.”
Thế sau nay Thái Bạch huynh có suy tính gì không?"
Lý Bạch lắc đầu: "Đã trải qua việc của Vĩnh vương, ta cũng coi như hiểu ra được, ta không thích hợp chốn quan trường. Ta tiến vào chốn quan trường, người khác sẽ mệt. Ta cũng mệt mòi, hơn nữa ta năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhân sinh thất thập cổ lai hy, ta muốn thừa lúc bây giờ còn đi lại được, đi hoàn thành mấy tâm nguyện
Của ta."
“Thái Bạch huynh nói ra thử xem, ngươi còn có tâm nguyện gì, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.”
“Tướng quân thật đúng là có thể giúp ta.”
Lý Bạch cười nói: “Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là đi Tây Vực, quay về cố hương Toái Hiệp của ta xem xem, ta từ nhỏ đà rời khỏi Toái Hiệp, cũng không biết nhà cũ có còn nữa hay không?”
“Nhà cũ của Thái Bạch huynh vẫn còn, nhà trống vẫn khóa lại, cây táo hồng trong sân đà trường thành cây đại thụ cao vút trời, mấy năm trước ta còn thưởng thức qua trái của nó, hương vị rất ngọt.”
Thật vậy sao? Thế cây ăn quả đó vẫn còn chứ?"
Lý Bạch có chút kích động, hắn rời khỏi Toái Hiệp khi còn nhỏ, rất nhiều sự vật của Toái Hiệp hắn đều quên rồi. Duy chi có mỗi một cây táo hồng thì hắn hãy còn nhớ như in, đó là cây tự tay hắn trồng. Lúc rời khỏi Toái Hiệp hắn còn cầu phụ thân đem cây cùng đi.
Thanh Liên thương thế cHứa lành, chi sợ đi Toái Hiệp không được."
Tông thị lại đã trờ lại rồi, nàng chính là vì lo lắng trượng phu nói ra là đi Tây Vực, một khi đi Tây Vực, thì chính là lúc vợ chồng họ phải vĩnh biệt nhau rồi, như vậy thì sao được. Hơn nữa Tông thị còn có một ỷ nghi, chính là muốn thừa cơ hội này cầu Lý Khánh An cho trượng phu an bài một chức quan, tục ngừ nói, không ai hiểu chồng bằng vợ, nàng biết trượng phu mặc dù gặp phải nhưng vấp ngả ở chỗ Vĩnh vương. Nhưng trong tận xương tùy vẫn muốn đi làm việc, để thực hiện hoài bào trong lòng. Nàng muốn tận lực giúp trượng phu, chi là sức ảnh hưởng của Tông gia sớm đã tiêu tan. Nhiều nhất cũng chi có thể mưu cầu được cho trượng phu một chức hộ tào chủ sự thôi.
Nhung hôm nay Lý Khánh An tới rồi, vậy thì khác hẳn rồi. Nàng cHứa bao giờ biết rằng, Lý Khánh An không ngờ cũng là cố nhân của trượng phu. Lúc này nàng mới phản ứng lại kịp, trượng phu từng nói với nàng, vào năm Thiên Bảo thử bảy trượng phụ ờ
Tham hơn một người, một người xấu hơn một người. Phía trước đà là huyện cảnh Lâm Hoài, ở đó nhiều nhất là quan, người xấu đương nhiên cũng nhiều, cô nương tốt nhất đừng lộ diện, cử trốn trong xe ngựa, ta đưa cô nương lên thuyền tại Hoài Hà rồi là coi như an toàn."
"Đại thúc yên tâm, ta không sợ đâu!'
Minh Châu đưa tay rờ rờ kim bài, đấy là kim bài triệu lệnh thiên hạ binh mã của Lý Khánh An, nhung nàng lại không biết, nàng đã lấy trộm từ trong thư phòng Lý Khánh An để dùng phòng thân, ai dám bắt nạt nàng, nàng sẽ mang kim bài ra đến tìm quan phủ địa phương. May mà dọc đường đều khá thuận lời, nàng vẫn cHứa có dịp dùng đến.
Lúc này Minh Châu bỗng nhìn thấy phía trước có một thị trấn, bèn cười hòi: “Đại thúc, phía trước là trấn gi thế?”
“Đó là Nữ Sơn trấn, thuộc huyện Lâm Hoài.”
“Vậy trong trấn có gì hay không, hay có đặc sản gì không?”
“Ta từng đi qua mấy lẩn. Cũng không có gì để chơi, nhung đặc sản thì trấn Nữ Sơn nổi tiếng bánh tôm, kỳ thực ta thấy cũng thưởng thưởng thôi, cô nương không cẩn phải đứng lại chỗ đó đâu, chúng ta đi thăng qua, đê sớm đến huyện Lâm Hoài.”
“Được!”
Phu xe lại giơ cao roi ngựa tăng tốc xe, chẳng bao lâu sau họ đà vào đến trấn Nữ Sơn, đây là một đại trấn có ba trăm hộ nhân gia, trong trấn khá cũ kỹ, người cả thị trấn đều sống nhờ vào việc đánh cá bắt tôm, cả trấn đều sặc mùi tanh của biển và hải sản.
Lý Khánh An cười cười lại nói: “Năng lực xử lý chính vụ của Thái Bạch huynh ta quà thật hiẻu rất rõ, ta cũng sẽ không gây khó xử cho Thái Bạch huynh, nhung không phái tất cả quan viên của Đại Đường ta cũng đều phái xử lý chính vụ cà. Ta muốn tiếp tục mời Thái Bạch huynh làm hàn lâm đại học sĩ, đồng thời kiêm nhiệm thái học bác sĩ, không cẩn phái quản lý chính vụ, mà là thay Đại Đường bồi dưỡng đồng thời tuyển chọn anh tài, không biết Thái Bạch huynh có chịu ra làm hay không?”
Trong lòng Lý Bạch rất kích động, khóe mắt hắn đã ươn ướt, hắn từ năm Khai Nguyên thứ mười ba ra Thục, muốn thi triễn hoài bão trong lòng, nhung vất vưởng lang bạc kỳ hồ mấy chục năm, vẫn không thu hoạch được gì cà, thậm chí còn suýt chút nữa bị bắt bỏ tù. Tháng trước bạn thân Đỗ Phú của hắn thăng làm Duyện châu thái thú, trên đường đi nhậm chức đến thăm hắn, mời hắn đi Duyện châu, nhung hắn đã từ chối khéo rồi. Trong lòng hắn quả thực chua xót, Vương Xương Linh xuất nhậm công bộ thị lang, Sầm Tham xuất nhậm Phượng Tường phủ Doãn, Vương Duy nhậm thượng thư hữu thừa. Tất cà các bạn thân của hắn đều thực hiện được hoài bão trong lòng, còn hắn thì có cái gi, đã hơn năm mươi tuổi, tóc hai bên đã điểm sương, còn làm một chức hộ tào chủ sự của Trần Lưu huyện, ngay cà cửu phẩm quan tép riu cũng không phái, điều này làm cho hắn rất buồn lòng.
Ngay tại lúc hắn gần như tuyệt vọng đối với nhân sinh, thì vận mệnh bất đầu coi trọng hắn rồi, Lý Khánh An không ngờ lại đề cho hắn làm hàn lâm đại học sĩ, còn xuất nhậm thái học bác sĩ, điều này làm sao mà không khiến cho Lý Bạch kích động cho được.
“Thanh Liên, người nói gì đó đi a!” Tông thị có chút nóng nảy, nàng sợ trượng phu lại phạm tính ương ngạnh, cự tuyệt cơ hội này.
“Tướng quân, chúng ta thật là có duyên phận.” '
Lý Bạch có chút tự giễu cọt mà cười cười: “Lúc trước ta ở Dương Châu làm mưu sĩ cho ngươi, ta chê ngươi là võ tướng, hơn nữa chức quan quá nhỏ, cảm thấy gò ép minh quá, liền phủi tay không làm, không ngờ mới cách mười năm, ta lại phải trờ thành mưu sĩ của ngươi rồi.”
“Thế Thái Bạch huynh lẩn này có chê chức quan nhỏ nữa hay không?” Lý Khánh An trêu ghẹo mà cười nói.
Lý Bạch khẽ vuốt râu dài, mỉm cười nói: “Nếu để cho ta làm tướng quốc, ta cũng không ngại chức quan to.”
Lý Khánh An cười ha ha đứng lên, trong lòng Tông thị vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy nói: “Ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn cho các ngươi, các ngươi hãy ngồi đợi chút.”
Tâm trạng của Lý Khánh An cũng vô cùng vui sướng, cười nói: “Tốt! Trước giờ đều là Thái Bạch huynh uống rượu của ta, hôm nay ta cũng muốn uống lại rượu của Thái Bạch huynh xem.”
Trong Dục Đường điện Đại Minh cung, đây là thầm cung của thái hậu Thầm Trân Châu. Vào buồng trong cùng nhất của cung điện, có một gian phòng nhỏ kín đáo, đấy là nơi Thầm Trân Châu chẳng bao giờ cho phép người khác đi vào, là nơi bí mật nhất của nàng. Ngoài thị nữ tùy thân Văn Nương, tất cả nhưng người khác đều không được vào.
Lúc này trong phòng ánh đèn mập mờ, trên chiếc bàn nhỏ có hai tấm linh bài, bên cạnh linh bài là nhang nến và các vật phẩm cung phụng. Thẩm Trân Châu trên người bận chiếc đạo bào quỳ trước bàn áng nhỏ, hai tay chấp lại thành tâm cầu khấn.
“Con ta cùng phu quân tại thượng, ác nhân ắt hữu ác báo, người hại phu quân và con giờ đã bị giết, hai người trên trời có linh hãy yên nghi nhé!”
Nói xong, nàng cắm hai nén nhang vào lư hương, hai giọt nước mắt trong suốt từ từ tràn khỏi mi mắt. Nàng thờ dài một tiếng, xong lại nói với linh bài của phu quân: “Đại lang. Ta tuy có lỗi với chàng, nhung nỗi khổ tâm trong lòng ta hi vọng chàng có thể hiểu cho, ta...”
Giọng nàng càng lúc càng khè, “Tình cảm ta không thể kiềm nén được.” “Thái hậu!”
Thị nữ Văn Nương bên cạnh nhỏ giọng khuyên giải: “Chồng đã chết, chọn lang quân khác tái giá là lẽ thưởng, trên dưới Đại Đường, dân nữ có mấy ai chung thân thủ góa? Cà công chúa còn có thế tái hôn, thái hậu hà tất phải tự trách như thế?”
“Dân nữ có thể tái giá, công chúa cũng có thể tái hôn, duy mỗi thái hậu là không thể, đã vào cung rồi thì làm chi còn ngày xuất cung?”
“Nhung, thái hậu ngày đó cũng chi vì muốn báo thù mới đồng ý điều kiện thôi.” “Điều kiện?”
Thẩm Trân Châu cười khổ một tiếng, “Nếu ta không nguyện ý, thi có điều kiện gì để nói chứ?”
Nàng thờ dài một tiếng đứng dậy nói: “Đi thôi! Ta tâm ý đã quyết, không muốn nhắc đến việc này nữa, việc sau này thì cứ để tự nhiên đến đâu thì đến vậy!”
Nàng đi ra khỏi cửa phòng, thị nữa cũng dập tất đèn khẽ đóng cửa lại, trong phòng bỗng chốc lại tối đen như mực, chi còn hai nén nhang chập chờn thoắt mờ thoắt tó trong lư hương.
Huyện Từ Thành Tứ Châu, huyện thành năm ở phía tay hồ Hồng Trạch, từ tào thuyền Biện Hà đến trực tiếp đi vào hồ Hồng Trạch, chứ không đi qua huyện Từ Thành, vi thế dù là dân khẩu hay kinh tế của huyện Từ Thành đều huyện lạc hậu nhất của các huyện bên bờ kênh tào hà.
Sáng ngày hôm đó, một chiếc xe ngựa cũ kỹ đang hỏa tốc phóng đi trên quan đạo phía nam của huyện Từ Thành, có nàng nữ từ thò đầu ra khỏi cửa sô, nóng ruột ngó quanh quẩn, miệng thì không ngừng hối thúc phu xe, “Đại thúc, thúc có thể nhanh một chút nữa không?”
Phu xe cười khổ một tiếng nói: “Cô nương, con ngựa già này của ta dọc đường đường xá xa xôi, nó đã không chịu nôi rồi.”
“Nhưng nếu không nhanh hơn một chút, thuyền đội sẽ đi qua mất rồi.”
“Cô nương yên tâm đi! Nước trong hồ Hồng Trạch bình bình, tào thuyền tuyệt không qua nổi xe ngựa đâu. Bọn họ nhất định còn ở phía sau.”
Nữ từ từ Kinh thành đến đây chính là Minh Châu, nàng mượn cớ đi thăm đại ca Trường Phụng bèn một minh ra khỏi nhà. Đại ca nàng Độc Cô Trường Phụng chia tay Lý Khánh An tại huyện Trần Lưu, nhung nàng lại không ở lại Trần Lưu, mà dọc theo Biện Hà đi theo thuyền của Lý Khánh An đến Tứ Châu, vân tường y thưởng hoa tường dung (*câu thơ trong “Thanh bình điệu” của Lý Bạch), năm nay nàng đà hai mươi mốt mồi rồi.
Nàng nhất lộ đi theo thuyền đội của Lý Khánh An, không ngờ lúc sáng ngủ dậy quá giờ tại khách điếm, khiến lòng nàng như lửa đốt, sợ thuyền đội của Lý Khánh An đã đi qua.
Phu xe là một lào đầu hơn sáu mươi tuổi, từ Trịnh Châu đưa nàng đến đây. Lào thấy Minh Châu xinh đẹp như hoa, giống một đại gia khuê cát, nhung cả chặn đường đến giờ nàng vẫn cHứa bao giờ chê bai xe lào, khiến lào thấy rất mến nàng, bèn cười nói: “Cô nương. Ta nhất lộ đều muốn hỏi, chắc cô nương từ nơi phồn hoa đến đây?”
“Ừm! Ta từ Kinh thành đến đây.”
“Hèn gì! Ta lái xe ngựa mấy mươi năm ngy, còn cHứa gặp cô nương nào xinh đẹp nhường này, cô nương một minh lên đường phải cẩn thận!”
Cũng không có gì, ta thấy dọc đường dân tình chất phát, còn chưa gặp phải người xấu nào.
“Đó là do cô nương vẫn ngồi trên xe ngựa của ta, không xuất đầu lộ diện. Bên ngoài giờ loạn lạc lắm, đâu đâu cũng toàn bọn đạo tặc, Tử Châu trước mắt thì đã không phải là nơi tốt lành gì, chúng ta vạn sự đều phải cẩn thận.”
Minh Châu lấy làm lạ. Bèn cười hỏi: “Đại thúc, ta thấy Tử Châu cũng không đến nỗi nào mà, người tốt như đại thúc nhiều lắm.”
"Hương thôn huyện Tử Châu đều tốt cả, ý ta nói là bọn làm quan kìa, một người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.