Quyển 9 - Chương 282: Mối hoạn của Dương Gia
Cao Nguyệt
20/03/2013
Dương Quốc Trung có thói quen ngủ trễ. Hắn là người có dục vọng về quyền lực rất mạnh, nhất là sau khi hắn nắm giữ chức Lại bộ thượng thư. đoạt cả quyền vốn thuộc về Lại bộ thị lang. Các báo cáo đánh giá kiểm tra. thành tích của quan viên các cấp, hắn đều phải đồng loạt xem qua. đồng thời hắn cũng kiêm nhiệm gần bốn mươi chức vụ khác. Những việc lớn việc nhỏ hắn đều phải nghe đều phải hỏi. Chính vụ ban ngày làm không xong, ban đêm hắn liền mang về nhà, ở nhà tiếp tục làm việc. Việc này bình thường không cho phép, có một số quan viên có quyền thế, ví dụ như Vương Củng, hắn không thể đem công vụ mang về nhà, bèn ở bên cạnh kinh triệu duẫn phủ mua một căn nhà. đánh một ván cầu sát nút luôn.
Nhưng Dương Quốc Trung thì không để ý nhiều như vậy, hắn trực tiếp mang về nhà. làm việc ở nhà. rất nhiều triều thần hội báo công việc đều phải đến trong phủ, công và tư hợp nhất. Vì thế hắn đã bị ngự sử đài buộc tội, nhưng Lý Long Cơ chỉ phúc đáp có hai chữ: cần chính*.
*cần chính: cần cù, chăm chỉ trong việc triều chính
Như vậy cũng gần như là đã cho phép Dương Quốc Trung làm như thế rồi. Chuẩn cho hắn đem công việc triều chính mang về trong phủ làm. Điều này làm cho Dương Quốc Trung càng thêm không kiêng nể gì ai cả. một số quyết sách trọng đại. ví dụ như danh sách quan viên mới nhất trong chọn lọc cuối cùng của cuộc thi khoa cử mùa xuân của Lại bộ, đều là do Dương Quốc Trung ở nhà hoàn thành.
Buổi tối hôm nay, công việc của Dương Quốc Trung không nhiều lắm, hắn đã sớm làm xong các việc chính vụ rồi, ngày mai sẽ là cuộc hợp giữa triều, có rất nhiều chuyện quan trọng phải tuyên bố, ví dụ như phong thưởng cho quân An Tây, Lý Tông tọa trấn An Tây. phong thưởng cho việc Cao Tiên Chi bình định Nam Chiếu, và việc Vương Củng có thể được vào hàng ngũ tướng quốc vân vân. cũng đều là những việc làm cho Dương Quốc Trung đau đầu.
Nhất là việc Vương Củng được lên chức tướng quốc, căn cứ theo tin tức trong cung, Vương Củng rất có thể được nhâm mệnh làm hình bộ thượng thư. Điều này không có gì phải nghi ngờ sẽ là đối thủ thứ nhất của hắn Dương Quốc Trung. Mấy ngày nay Dương Quốc Trung vì việc này mà phiền não suốt. Lý Lâm Phổ thân thế càng ngày càng kém, vốn tưởng rằng Lý Lâm Phổ chết đi. thiên hạ đại Đường sẽ do một mình hắn Dương Quốc Trung cai quản, không ngờ lại có tên Vương Củng kế thừa phe tướng quốc của Lý Lâm Phổ, trở thành phe cân bằng đối lập với hắn. Dương Quốc Trung rất căm tức, nhưng hắn lại không thể làm gì được, đây là quyết định của Lý Long Cơ, mục đích chính là muốn sắp đặt cho hắn một đối thủ để cân bằng.
Hắn không động chạm được Vương Củng. nhưng hắn có thể động vào những người khác, ví dụ như Lý Khánh An. đây cũng là kình địch lớn của hắn. mấy hôm trước đã phá hủy kế hoạch của hắn. đánh hắn đến mặt xám mày tro. Ngày mai chính là ngày thụ phong của Lý Khánh An. hắn làm sao lại có thể để cho Lý Khánh An thoải mái được như vậy chứ?
ở trong thư phòng của hắn. Binh bộ thị tang Lệnh Hồ Phi đem phương án thăng chức và ban thưởng cho quân An Tây đặt trên bàn của Dương Quốc Trung. Đây thật ra là bản công lao do hành quân tư mã của quân An Tây viết, do Lý Khánh An đề nghị phong quan, giao cho binh bộ xét duyệt xong, cuối cùng do Lý Long Cơ phê chuẩn. Việc của quân đội Dương Quốc Trung không thể nhúng tay vào được, trên thực tế binh bộ cũng không thế hỏi đến việc thăng chức của quân sĩ biên thùy. Bọn họ chỉ là xét duyệt với tính chất tượng trưng mà thôi, đưa ra một ít ý kiến của mình, chẳng hạn như người nào đó được thăng chức đã từng phạm tội. không nên cho giữ chức vị quan trọng vân vân. nhưng binh bộ không có quyền bác bỏ, sau khi đưa ra ý kiến của mình sẽ giao cho hữu thừa tướng, một số quan quân cấp hơi thấp, hữu thừa tướng có thể bác bỏ được, nhưng từ chức trung lang tướng trở lên, thì chỉ có thể do Lý Long Cơ đến phủ quyết mà thôi.
‘Tiết độ phó sứ bốn người, tướng quân ba mươi bốn người, trung lang tướng bốn trăm mười lăm người. lang tướng một ngàn hai trăm người. trưởng sứ. phán quan, các quan quân giữ chức văn thư hay chức tham quân sự hơn ba trăm người, các chức quả nghị đô úy, hiệu úy, thủ chủ lại càng vô số kể.’
Đôi mắt của Dương Quốc Trung đều trợn tròn cả lên, Lý Khánh An lại đề bạt nhiều người đến như vậy, đây, đây là mở tiệm quan quân hay sao?
Lệnh Hồ Phi thở dài một tiếng nói: “Nói thật, ty chức cũng cảm thấy việc đề bạt của Lý Khánh An có chút quá đáng lắm. Hắn đây là muốn lấy lòng người, nhưng không còn cách nào. binh bộ đối với quân biên thùy đã không còn có quyền khống chế nữa. chỉ có thể thay những người này lập quan tịch, đăng ký trong hồ sơ. Ty chức chỉ muốn đưa cho thượng thư xem một chút thôi, hy vọng ngày mai thượng thư cũng đừng đưa ra ý kiến phản đối.”
“Tại sao?” Dương Quốc Trung cực kỳ không vui hỏi.
“bởi vì Thánh Thượng đã đồng ý phương án này, trên thực tế, Lý Khánh An đem phương án thăng chức đưa trực tiếp cho Thánh Thượng. Danh sách này cũng là do Thánh Thượng chuyển cho chúng tôi. Trần tướng quốc nói, Thánh Thượng đã đồng ý rồi. thượng thư ngày mai mà phản đối chẳng những bị cho là vượt quyền, hơn nữa cũng không có đầy đủ lý do, những người này đều có công được ghi lại rành mạch trong hồ
Dương Huyên con trai Dương Quốc Trung: “Phụ thân. Ngư công công có tin tức tới rồi, nói là vô cùng khẩn cấp!”
Dương Quốc Trung ngẩn ra. vội vàng nói: “Đem vào đây!”
Dương Huyên nhanh bước đi vào thư phòng, đem một tờ giấy đưa cho Dương Quốc Trung. Dương Quốc Trung mở ra xem. lập tức bị chấn động. Hắn nói gấp với Lệnh Hồ Phi: “Thánh Thượng lại muốn sủng hạnh Mai phi rồi.”
Trong lòng Lệnh Hồ Phi cũng một phen kinh ngạc, Thánh Thượng đã bao nhiêu năm không hỏi han đến Mai phi rồi, làm sao lại đột nhiên nhớ tới Mai phi nhỉ. trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Dương thượng thư, cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy, trên tờ giấy có nói không?”
Dương Quốc Trang lại xem tờ giấy một lúc. có chút kinh hoàng nói: “ngư công công nói Thánh Thượng rất tức giận quý phi nương nương, bèn nhớ tới Mai phi.”
Nói đến đây, Dương Quốc Trung vỗ vào trán, bỗng nhiên nói: “Ta hiểu ra rồi, nhất định là quý phi đã giúp Lý Khánh An, làm cho Thánh Thượng tức giận rồi, nương nương này thật là! Làm sao lại hồ đồ như vậy chứ.”
Hắn vừa dứt lời. xa xa có thanh âm từ bên ngoài viện truyền đến: “Thánh Thượng có chỉ. tuyên Dương thượng thư lập tức tiến cung!”
Dương Quốc Trung sợ tới mức luống cuống tay chân, liên thanh hô: “Lệnh Hồ sứ quân, vậy phải làm sao bây giờ? Nhất định là Thánh Thượng muốn phế quý phi rồi, Dương gia chúng ta thế là toi rồi! Xong rồi!”
“Dương thượng thư, bình tĩnh một chút.”
Lệnh Hồ Phi lấy chiếc áo bào, khoác vào rồi nói: “Cùng nhau đi thôi! Ty chức trên đường đi sẽ nói với ngài, sự tình không phải như ngài đã nghĩ đâu.”
Dương Quốc Trung vội vàng thay đổi quần áo, ngồi lên xe ngựa, liền nhắm hướng Hưng Khánh cung mà đi.
Trong xe ngựa. Lệnh Hồ Phi lúc này mới chậm rãi nói: “Thượng thư, kỳ thật Thánh Thượng sủng hạnh Mai phi cũng không đáng sợ, nếu Độc Cô Minh Nguyệt thực sự tiến cung, thì mới là chuyện đáng sợ, ngài hiểu không?”
Dương Quốc Trung đã dần dần có chút tỉnh táo lại, hắn gật đầu nói: “Tuy rằng ta rất sung sướng khi Lý Khánh An gặp họa. nhưng ta cũng biết. Độc Cô Minh Nguyệt trẻ trung xinh đẹp, rất có ưu thế so với quý phi nương nương, nàng sẽ là kẻ cạnh tranh rất mạnh của quý phi, cho nên ta cũng không hy vọng Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung.”
“Không chỉ đơn giản như vậy đâu. thật ra Mai phi không đáng sợ, nàng ta không có hậu trường bối cảnh để chống đỡ sau lưng, gia tộc cũng chỉ là hộ nhỏ nhà lại xa. Việc nàng ta một lần nữa được sủng ái cũng chẳng ảnh hưởng được Dương gia gì cả. nhưng nếu Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. với bối cảnh của Độc Cô gia, cùng với quan hệ của hoàng thất, ta dám nói rằng. Độc Cô gia sẽ nhanh chóng thay thế Dương gia. trở thành Trường An tân sủng, Dương gia sẽ nhanh chóng héo tàn. Cho nên quý phi mới dùng trăm phương nghìn kế cản trở việc này. Đây là cử chỉ vô cùng sáng suốt, thượng thư. cho dù ngài và Lý Khánh An có thù riêng, nhưng chuyện này ngài nhất định phải đứng về phía Lý Khánh An, tuyệt đối không thể để cho Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung.”
Dương Quốc Trung khẽ thở một hơi dài: “Sứ quân nói đúng. Dương gia ta vốn là dân thường phố chợ, có thể có hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào một mình quý phi. nếu muội ấy thất sủng, cũng chính là ngày Dương gia ta bị suy sụp, con đường làm quan của Dương Quốc Trung ta cũng sẽ kết thúc ngay, lòng ta rất hiểu việc này mà!”
Hắn cười khổ một tiếng. lại nói với Lệnh Hồ Phi: “Nạày hôm qua nương nương phái người nói vói ta một câu, bảo ta suy nghĩ biện pháp để cho Độc Cô Minh Nguyệt cùng Lý Khánh An đi An Tây, vốn dĩ ta cũng không rõ ý của nương nương đây là gì, hiện tại ta mới hiểu được. Độc Cô Minh Nguyệt lại quan hệ đến sự hưng suy của Dương gia ta, không ngờ rằng Lý Khánh An lại phải nợ ta một ân tình này.”
“Thế thượng thư đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?”
“Ý tưởng thì có một chút, nhưng chuyện này ta muốn giáp mặt Lý Khánh An mà nói chuyện.”
Dương Quốc Trung có chút đắc ý, nương tử hắn mỗi buổi tối cứ ghé vào lỗ tai hắn lải nhải chuyện của cậu em vợ, lần này hắn có thể bắt lấy cơ hội rồi.
Dương Quốc Trung vừa mới đến Hưng Khánh cung. Mai phi bèn đã trước một bước vào cung rồi. trong một chiếc kiệu nhỏ, Mai phi Giang Thái Bình lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài kiệu, nàng đã đi tới cung điện của Dương quý phi, cung đăng khi tỏ khi mờ, chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp diễm lệ của nàng, cho dù nàng cũng đã qua tuổi ba mươi, nhưng ánh mắt vẫn trong xanh tựa như nước hồ thu.
Giang Thái Bình mới là lần đầu tiên đến Hưng Khánh cung, ở trong mười mấy năm qua của nàng, nàng cũng đều sinh sống ở Đại Minh cung và Thái Cực cung. trọng đại Minh cung đã để lại văn thái phong lưu của nàng. để lại sự sung sướng và bi ai của nàng, còn Thái Cực cung lại chỉ có nỗi cô quạnh, nàng với mai làm con gái. với hạc làm con trai, với tùng bách làm bạn thân, không vui không bi, lòng yên tĩnh như nước, bèn như vậy mà sống qua tám năm trời. Nàng tưởng cả đời này của mình chỉ còn có thể chấm dứt trong sự hiu quạnh như vậy mà thôi, không ngờ rằng Thánh Thượng lại nhớ tới nàng, đúng vậy, người mà hắn nên nhớ lại quá nhiều. Võ Hiền Nghi. Trịnh tài nhân. Lô mỹ nhân. Cao tiệp dư. Liễu tiệp dư. những người con gái đã dâng trọn thể xác và tâm hồn cho hắn. đều lần lượt bị hắn quên đi. chỉ sủng ái con gái của Dương gia. hắn đối với những người phụ nữ đó quá là bất công?
“Mai phi nương nương. tới rồi!”
Chiếc kiệu hạ xuống. Ngư Triều Ân nhắc rèm kiệu lên. hai ả cung nữ đỡ Giang Thái Bình đi ra. Giang Thái Bình nhìn quanh bốn phía, chung quanh lạnh lẽo hoang vắng. không có mấy cung nhân gì cho lắm.
‘Thánh Thượng ở đâu vậy?”
“Nương nương. nơi này là Đại Đồng điện. Thánh Thượng đang ở ngay trong điện chờ nương nương.”
Ngư Triều Ân cười nịnh mang theo đèn lồng: “Mời nương nương đi theo nô tài.”
Lòng Giang Thái Bình lạnh như băng tuyết, theo lý, bọn họ phải đem chiếc kiệu dừng ở trên bậc thang trước điện, hiện tại lại bắt nàng phải đi lên các bậc thang cao như vậy, nàng mặc chiếc váy dài quét đất. như thế này nàng làm sao mà đi. tên hoạn quan này đang âm thầm làm khó dễ mình đó mà!
Giang Thái Bình không nói gì thêm, nàng không cần người đỡ đi. tự mình cầm chân váy lên chậm rãi đi lên các bậc thang dài mấy chục trượng. Ngay tại lúc nàng đi lên các bậc thang. Dương ngọc Hoàn ở trong một tòa lầu các đối diện Đại Đồng điện, lặng lẽ nhìn chăm chú Giang Thái Bình đang đi đến. trong mắt nàng phảng phất một tia đau buồn, hoa nở hoa lại tàn. xuân đi lại thu đến. nhân sinh thế sự biến ảo vô thường. nàng làm sao mà biết được chuyện của ngày mai?
Nàng khe khẽ thở dài: “Chúng ta đi thôi!”
Dương Ngọc Hoàn xoay người đi khỏi, bóng dáng cô quạnh đó dần dần mất hút ở trong bóng tối.
“Thần thiếp khấu kiến bệ hạ!”
Trong phiến điện của Đại đồng điện. Giang Thái Bình quỳ xuống trước mặt Lý Long Cơ: “Chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Mau miễn lễ!”
Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. nhìn Mai phi mà trước đây hắn từng sủng ái, ánh mắt Lý Long Cơ có chút đỏ lên rồi. hắn vội vàng đỡ Giang Thái Bình dậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nàng vẫn xinh đẹp như trước, tựa như hoa mai xinh tươi thanh nhã. Lý Long Cơ lại nghĩ tới những năm tháng cùng nàng trước đây. hắn lớn tiếng thở dài: “Ái phi của trẫm. chúng ta đã có bảy tám năm không gặp rồi!”
Nước mắt cũng từ trong đôi mắt của Giang Thái Bình dâng trào, trước mắt đây chính là Lý tam lang trước đây sao? Tuấn tú phong nhã của hắn trước đây sao giờ đây trở nên già nua như thế. nàng run giọng nói: “Bệ hạ. là tám năm ba tháng lẻ năm ngày. Buổi trưa hôm đó, bệ hạ phải đi tiếp kiến quận vương của Bột Hải. bèn nói với thiếp là buổi tối lại đến thăm thiếp, nhưng lần từ biệt đó, đã là tám năm. Tám năm này, thần thiếp mỗi ngày đều mong mỗi ngày đều chờ, cuối cùng lại gặp được phu quân của thiếp rồi.”
Lý Long Cơ nghe nàng ngay cả thời gian cụ thể và sự việc đều còn nhớ rõ như thế. trong lòng hắn vừa cảm động lại vừa áy náy, vội vàng giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt. trấn an nàng nói: “Trẫm biết, là trẫm có lỗi với nàng, trẫm nhất định sẽ đền bù cho nàng thật nhiều thật nhiều.”
Giang Thái Bình lắc đầu. khẽ nói: “chỉ vì cảm kích một cái ngoảnh đầu nhìn lại của chàng, làm cho thiếp tơ tưởng ngày và đêm. thần thiếp không cần bất kỳ sự đền bù nào cả. chỉ cầu có thể vì bệ hạ nấu lấy một ly nước trà thanh.”
“Tốt! Trẫm nhất định thường xuyên đến uống trà của nàng, trẫm miệng vàng lời ngọc, nhất định nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Lúc này, Ngư Triều Ân ở trước cửa đại điện nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Dương thượng thư tới rồi.”
“Trẫm biết rồi!”
Lý Long Cơ không vui mà kéo dài thanh âm. tên nô tài Ngư Triều Ân này dám cả gan cắt ngang hứng thú của hắn, hắn lại dịu dàng nói với Giang Thái Bình: “Trẫm còn một chút công việc triều chính phải xử lý, ái phi hãy tới sau điện mà nghỉ ngơi trước, đêm nay chúng ta phải tâm sự dưới đèn thâu đêm nhé.”
“Thần thiếp không dám quấy rầy việc quốc sự của bệ hạ. thần thiếp cáo lui!”
Giang Thái Bình đi theo cung nữ đến sau điện, Lý Long Cơ lúc này mới trừng mắt nhìn Ngư Triều Ân một cái, nói: “Hãy để hắn đến ngự thư phòng của trẫm đi!”
Lát sau, Dương Quốc Trung vội vàng đi vào ngự thư phòng, thấy Lý Long Cơ đã ngồi vào chỗ, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Thần Dương Quốc Trung tham kiến bệ hạ!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Dương Quốc Trung đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên, hắn đã biết Giang Thái Bình tiến cung, nhưng hắn không không dám nhắc đến việc này chút nào cả, bèn cười nói: “Bệ hạ triệu thần tiến cung, vì buổi họp giữa triều ngày mai à!”
“Đúng là việc này, khanh là Lại bộ thượng thư. trẫm muốn cùng ngươi thương lượng một chút việc phong thưởng của ngày mai.”
“ là việc phong thưởng của Lý Khánh An sao?” Dương Quốc Trung rất cẩn thận mà ướm hỏi thứ.
Lý Long Cơ gật gật đầu: “Không chỉ có Lý Khánh An, còn có Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn. Cao Tiên Chi bình định Nam Chiếu, trẫm chỉ có ban thưởng cho quân Kiếm Nam, nhưng không có phong thưởng cho bản thân Cao Tiên Chi. Ca Thư Hàn cũng như vậy, hắn đánh hạ Thụ Đôn thành của Thổ Phồn có công đáng nhận thưởng, trẫm ngày mai cũng sẽ đồng loạt phong thưởng.”
Nói đến này, Lý Long Cơ từ trên bàn lấy ra một quyển tấu chương thật dày, đây là bản phụ danh sách thỉnh thưởng mà Lý Khánh An vì quân An Tây dâng tấu lên. bản chính đã chuyển cho binh bộ rồi. Hắn đem tấu chương mở ra xem một lúc. nói: “Lý Khánh An vì công thần của quân An Tây thỉnh thưởng, nhân số tuy rằng hơi nhiều một chút, nhưng trẫm vẫn quyết định đáp ứng hắn. ngày mai trẫm lúc lâm triều trẫm sẽ tuyên bố việc này. Khanh cũng đừng có mà cản trở nữa. biết không?”
Chuyện này Dương Quốc Trung đã sớm được Lệnh Hồ Phi cho biết trước đó, trong lòng hắn đã có chừng mực. liền khom người nói: “Thần không dám vượt quyền!”
“Ừm!”
Lời nói này của Dương Quốc Trung làm cho Lý Long Cơ cảm thấy hài lòng, hiểu được khi nào tiến thoái mới là sự biểu hiện chính chắn trên mặt chính trị, hắn đem tấu chương khép lại. rồi nói: “Năm kia trẫm phong An Lộc Sơn làm Đông Bình quận vương, chuyện này đã có nhiều thị phi, trẫm cũng có áp lực. Đương nhiên, trẫm không thể tước đi chức quận vương của hắn. cho nên trẫm đang suy xét tăng thêm hai vị quận vương khác họ. Khanh nói xem. trong số ba người ngày mai. trẫm nên phân phối hai chức vị này như thế nào đây?”
Dương Quốc Trung suy đoán ý tứ của Lý Long Cơ. theo lý, việc phong quận vương không tới phiên hắn đến thương nghị, tự mình Lý Long Cơ đã có thể xác định. Chắc chắn là hắn đã nghĩ xong cả rồi, nhưng hiện tại lại có một chút muốn thay đổi chủ ý, bèn tìm mình đến thương nghị. Hắn nhất định là muốn hủy bỏ tư cách quận vương của Lý Khánh An. để cho mình ra mặt phản đối, nhất định là như vậy, đêm nay hắn không có được Độc Cô Minh Nguyệt, trong lòng thẹn quá hóa giận ấy mà.
Nghĩ vậy, Dương Quốc Trung lắc lư đầu nói: “Sắc phong quận vương. thần cho rằng không chỉ phải có quân công, càng phải có thâm niên. Lý Khánh An tuy rằng quân công lớn lao, nhưng dù sao thì thâm niên của hắn không sâu cho lắm. cho nên thần cho rằng Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi hai người có thể phong quận vương. còn Lý Khánh An chờ thêm vài năm nữa. bèn có thể suy xét lại.”
Dương Quốc Trung tưởng rằng mình đoán không sai. có chút dương dương tự đắc, tuy rằng hắn không động chạm đến việc phong thưởng của quân An Tây được, nhưng để cho Lý Khánh An không thể như ý, thì trong lòng hắn cũng vô cùng hả dạ rồi.
Không ngờ, Lý Long Cơ lại lắc đầu nói: “Ý của trẫm là từ Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn chọn ra một người, còn một người là Lý Khánh An thì không cần tranh luận nữa.”
Dương Quốc Trung ngẩn ngơ, hắn đã suy đoán sai thánh ý rồi, Lý Long Cơ vẫn muốn phong Lý Khánh An. trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ ngượng ngùng, cười gượng một tiếng nói: “Nếu là như thế này, thần cho rằng Ca Thư Hàn lập công lớn hơn. có thể làm quận vương.”
Lý Long Cơ vẫn là lắc đầu: “Thật ra ý của trẫm là muốn phong Cao Tiên Chi, Ca Thư Hàn phong trễ lại, gọi khanh đến. là muốn khanh trước lúc tảo triều ngày mai hé lộ cho Ca Thư Hàn biết trước, chỉ cần hắn đánh thắng hai chiến tuyến đông tây năm nay, trẫm sẽ nhất định phong hắn làm Tây Bình quận vương, nhớ kỹ rồi chứ? Nhất định phải hé lộ cho hắn biết trước đấy, để tránh trong lòng hắn không phục.”
Dương Quốc Trung lúc này mới hiểu được ý tứ của Lý Long Cơ, là muốn mình đi trấn an Ca Thư Hàn. hắn vội vàng khom người nói: “Thần sáng sớm ngày mai sẽ đi tìm Ca Thư Hàn!”
“Thôi được rồi!”
Trong lòng Lý Long Cơ nhớ thương Mai phi, liền chuẩn bị đứng dậy, lúc này, Dương Quốc Trung lại cười nói: “Thần còn có một đề nghị, có thể đảm bảo có đủ tiền và lương thực cung cấp cho hai chiến tuyến của Ca Thư Hàn.”
Đây đúng là việc mà Lý Long Cơ quan tâm, phát động hai tuyến chiến dịch này, việc hắn lo lắng nhất chính là tiền và lương thực không đủ. vấn đề tiền thì có thể thông qua việc lưu thông tiền bạc để giải quyết, quan trọng là lương thực. Hắn đã tính toán một phen, trận chiến dịch này ít nhất phải chuẩn bị một trăm vạn lẻ năm mươi thạch lương thực. nhưng mà hai năm nay tiền thuế lương của khu vực Quan Trung, Hà Đông. Hà nam càng ngày càng ít. hắn đương nhiên biết đây là hậu quả nghiêm trọng của việc đất đai bị chiếm làm của riêng, làm cho hàng năm thu không đủ chi. đối với việc ỷ lại vào lương thực Giang Hoài càng lúc càng lớn. Năm trước bình định Nam Chiếu, gần như hao hết kho lương Thái Thương. Hắn đang rầu rĩ lương thực lấy từ đâu bây giờ? Dương Quốc Trung liền đưa ra đề nghị.
Tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên, vội vàng nói: “Khanh nói mau, có biện pháp gì?”
Dương Quốc Trung thấy Lý Long Cơ coi trọng, liền dương dương tự đắc nói: “Thần kiêm nhiệm chuyển vận đô sứ. vẫn đang suy xét làm thế nào gia tăng lượng gạo điều từ Giang Hoài, thần cho rằng có hai phương án có thể gia tăng lượng lương gạo vận chuyển.”
“Cứ nói tiếp đi!”
“Thứ nhất gia tăng tuyến tào vận, hiện tại một năm điều chuyển lương thực chẳng qua ba trăm vạn thạch, chủ yếu chính là chịu giới hạn bởi việc khả năng điều chuyển, thần suy xét có thể tăng thêm một tuyến điều chuyển ở Trường Giang. Từ Trường Giang chuyển sang Hán Thủy rồi lên Hán Trung ở phía bắc, cuối cùng vận chuyền bằng đường bộ đến Trường An. Thần cho rằng hàng năm ít nhất có thể gia tăng hai trăm vạn thạch lương thực; thứ hai đó là giám sát. thần nghĩ rằng quan địa Giang Hoài bất lực cũng là một nguyên nhân, bọn họ luôn miệng nói khó khăn, thần cho rằng đây chỉ là lấy cớ, cho nên đề nghị phái thân vương tọa trấn Giang Hoài, đốc thúc quan địa phương vận chuyển lương thực!”
Nhưng Dương Quốc Trung thì không để ý nhiều như vậy, hắn trực tiếp mang về nhà. làm việc ở nhà. rất nhiều triều thần hội báo công việc đều phải đến trong phủ, công và tư hợp nhất. Vì thế hắn đã bị ngự sử đài buộc tội, nhưng Lý Long Cơ chỉ phúc đáp có hai chữ: cần chính*.
*cần chính: cần cù, chăm chỉ trong việc triều chính
Như vậy cũng gần như là đã cho phép Dương Quốc Trung làm như thế rồi. Chuẩn cho hắn đem công việc triều chính mang về trong phủ làm. Điều này làm cho Dương Quốc Trung càng thêm không kiêng nể gì ai cả. một số quyết sách trọng đại. ví dụ như danh sách quan viên mới nhất trong chọn lọc cuối cùng của cuộc thi khoa cử mùa xuân của Lại bộ, đều là do Dương Quốc Trung ở nhà hoàn thành.
Buổi tối hôm nay, công việc của Dương Quốc Trung không nhiều lắm, hắn đã sớm làm xong các việc chính vụ rồi, ngày mai sẽ là cuộc hợp giữa triều, có rất nhiều chuyện quan trọng phải tuyên bố, ví dụ như phong thưởng cho quân An Tây, Lý Tông tọa trấn An Tây. phong thưởng cho việc Cao Tiên Chi bình định Nam Chiếu, và việc Vương Củng có thể được vào hàng ngũ tướng quốc vân vân. cũng đều là những việc làm cho Dương Quốc Trung đau đầu.
Nhất là việc Vương Củng được lên chức tướng quốc, căn cứ theo tin tức trong cung, Vương Củng rất có thể được nhâm mệnh làm hình bộ thượng thư. Điều này không có gì phải nghi ngờ sẽ là đối thủ thứ nhất của hắn Dương Quốc Trung. Mấy ngày nay Dương Quốc Trung vì việc này mà phiền não suốt. Lý Lâm Phổ thân thế càng ngày càng kém, vốn tưởng rằng Lý Lâm Phổ chết đi. thiên hạ đại Đường sẽ do một mình hắn Dương Quốc Trung cai quản, không ngờ lại có tên Vương Củng kế thừa phe tướng quốc của Lý Lâm Phổ, trở thành phe cân bằng đối lập với hắn. Dương Quốc Trung rất căm tức, nhưng hắn lại không thể làm gì được, đây là quyết định của Lý Long Cơ, mục đích chính là muốn sắp đặt cho hắn một đối thủ để cân bằng.
Hắn không động chạm được Vương Củng. nhưng hắn có thể động vào những người khác, ví dụ như Lý Khánh An. đây cũng là kình địch lớn của hắn. mấy hôm trước đã phá hủy kế hoạch của hắn. đánh hắn đến mặt xám mày tro. Ngày mai chính là ngày thụ phong của Lý Khánh An. hắn làm sao lại có thể để cho Lý Khánh An thoải mái được như vậy chứ?
ở trong thư phòng của hắn. Binh bộ thị tang Lệnh Hồ Phi đem phương án thăng chức và ban thưởng cho quân An Tây đặt trên bàn của Dương Quốc Trung. Đây thật ra là bản công lao do hành quân tư mã của quân An Tây viết, do Lý Khánh An đề nghị phong quan, giao cho binh bộ xét duyệt xong, cuối cùng do Lý Long Cơ phê chuẩn. Việc của quân đội Dương Quốc Trung không thể nhúng tay vào được, trên thực tế binh bộ cũng không thế hỏi đến việc thăng chức của quân sĩ biên thùy. Bọn họ chỉ là xét duyệt với tính chất tượng trưng mà thôi, đưa ra một ít ý kiến của mình, chẳng hạn như người nào đó được thăng chức đã từng phạm tội. không nên cho giữ chức vị quan trọng vân vân. nhưng binh bộ không có quyền bác bỏ, sau khi đưa ra ý kiến của mình sẽ giao cho hữu thừa tướng, một số quan quân cấp hơi thấp, hữu thừa tướng có thể bác bỏ được, nhưng từ chức trung lang tướng trở lên, thì chỉ có thể do Lý Long Cơ đến phủ quyết mà thôi.
‘Tiết độ phó sứ bốn người, tướng quân ba mươi bốn người, trung lang tướng bốn trăm mười lăm người. lang tướng một ngàn hai trăm người. trưởng sứ. phán quan, các quan quân giữ chức văn thư hay chức tham quân sự hơn ba trăm người, các chức quả nghị đô úy, hiệu úy, thủ chủ lại càng vô số kể.’
Đôi mắt của Dương Quốc Trung đều trợn tròn cả lên, Lý Khánh An lại đề bạt nhiều người đến như vậy, đây, đây là mở tiệm quan quân hay sao?
Lệnh Hồ Phi thở dài một tiếng nói: “Nói thật, ty chức cũng cảm thấy việc đề bạt của Lý Khánh An có chút quá đáng lắm. Hắn đây là muốn lấy lòng người, nhưng không còn cách nào. binh bộ đối với quân biên thùy đã không còn có quyền khống chế nữa. chỉ có thể thay những người này lập quan tịch, đăng ký trong hồ sơ. Ty chức chỉ muốn đưa cho thượng thư xem một chút thôi, hy vọng ngày mai thượng thư cũng đừng đưa ra ý kiến phản đối.”
“Tại sao?” Dương Quốc Trung cực kỳ không vui hỏi.
“bởi vì Thánh Thượng đã đồng ý phương án này, trên thực tế, Lý Khánh An đem phương án thăng chức đưa trực tiếp cho Thánh Thượng. Danh sách này cũng là do Thánh Thượng chuyển cho chúng tôi. Trần tướng quốc nói, Thánh Thượng đã đồng ý rồi. thượng thư ngày mai mà phản đối chẳng những bị cho là vượt quyền, hơn nữa cũng không có đầy đủ lý do, những người này đều có công được ghi lại rành mạch trong hồ
Dương Huyên con trai Dương Quốc Trung: “Phụ thân. Ngư công công có tin tức tới rồi, nói là vô cùng khẩn cấp!”
Dương Quốc Trung ngẩn ra. vội vàng nói: “Đem vào đây!”
Dương Huyên nhanh bước đi vào thư phòng, đem một tờ giấy đưa cho Dương Quốc Trung. Dương Quốc Trung mở ra xem. lập tức bị chấn động. Hắn nói gấp với Lệnh Hồ Phi: “Thánh Thượng lại muốn sủng hạnh Mai phi rồi.”
Trong lòng Lệnh Hồ Phi cũng một phen kinh ngạc, Thánh Thượng đã bao nhiêu năm không hỏi han đến Mai phi rồi, làm sao lại đột nhiên nhớ tới Mai phi nhỉ. trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Dương thượng thư, cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy, trên tờ giấy có nói không?”
Dương Quốc Trang lại xem tờ giấy một lúc. có chút kinh hoàng nói: “ngư công công nói Thánh Thượng rất tức giận quý phi nương nương, bèn nhớ tới Mai phi.”
Nói đến đây, Dương Quốc Trung vỗ vào trán, bỗng nhiên nói: “Ta hiểu ra rồi, nhất định là quý phi đã giúp Lý Khánh An, làm cho Thánh Thượng tức giận rồi, nương nương này thật là! Làm sao lại hồ đồ như vậy chứ.”
Hắn vừa dứt lời. xa xa có thanh âm từ bên ngoài viện truyền đến: “Thánh Thượng có chỉ. tuyên Dương thượng thư lập tức tiến cung!”
Dương Quốc Trung sợ tới mức luống cuống tay chân, liên thanh hô: “Lệnh Hồ sứ quân, vậy phải làm sao bây giờ? Nhất định là Thánh Thượng muốn phế quý phi rồi, Dương gia chúng ta thế là toi rồi! Xong rồi!”
“Dương thượng thư, bình tĩnh một chút.”
Lệnh Hồ Phi lấy chiếc áo bào, khoác vào rồi nói: “Cùng nhau đi thôi! Ty chức trên đường đi sẽ nói với ngài, sự tình không phải như ngài đã nghĩ đâu.”
Dương Quốc Trung vội vàng thay đổi quần áo, ngồi lên xe ngựa, liền nhắm hướng Hưng Khánh cung mà đi.
Trong xe ngựa. Lệnh Hồ Phi lúc này mới chậm rãi nói: “Thượng thư, kỳ thật Thánh Thượng sủng hạnh Mai phi cũng không đáng sợ, nếu Độc Cô Minh Nguyệt thực sự tiến cung, thì mới là chuyện đáng sợ, ngài hiểu không?”
Dương Quốc Trung đã dần dần có chút tỉnh táo lại, hắn gật đầu nói: “Tuy rằng ta rất sung sướng khi Lý Khánh An gặp họa. nhưng ta cũng biết. Độc Cô Minh Nguyệt trẻ trung xinh đẹp, rất có ưu thế so với quý phi nương nương, nàng sẽ là kẻ cạnh tranh rất mạnh của quý phi, cho nên ta cũng không hy vọng Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung.”
“Không chỉ đơn giản như vậy đâu. thật ra Mai phi không đáng sợ, nàng ta không có hậu trường bối cảnh để chống đỡ sau lưng, gia tộc cũng chỉ là hộ nhỏ nhà lại xa. Việc nàng ta một lần nữa được sủng ái cũng chẳng ảnh hưởng được Dương gia gì cả. nhưng nếu Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. với bối cảnh của Độc Cô gia, cùng với quan hệ của hoàng thất, ta dám nói rằng. Độc Cô gia sẽ nhanh chóng thay thế Dương gia. trở thành Trường An tân sủng, Dương gia sẽ nhanh chóng héo tàn. Cho nên quý phi mới dùng trăm phương nghìn kế cản trở việc này. Đây là cử chỉ vô cùng sáng suốt, thượng thư. cho dù ngài và Lý Khánh An có thù riêng, nhưng chuyện này ngài nhất định phải đứng về phía Lý Khánh An, tuyệt đối không thể để cho Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung.”
Dương Quốc Trung khẽ thở một hơi dài: “Sứ quân nói đúng. Dương gia ta vốn là dân thường phố chợ, có thể có hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào một mình quý phi. nếu muội ấy thất sủng, cũng chính là ngày Dương gia ta bị suy sụp, con đường làm quan của Dương Quốc Trung ta cũng sẽ kết thúc ngay, lòng ta rất hiểu việc này mà!”
Hắn cười khổ một tiếng. lại nói với Lệnh Hồ Phi: “Nạày hôm qua nương nương phái người nói vói ta một câu, bảo ta suy nghĩ biện pháp để cho Độc Cô Minh Nguyệt cùng Lý Khánh An đi An Tây, vốn dĩ ta cũng không rõ ý của nương nương đây là gì, hiện tại ta mới hiểu được. Độc Cô Minh Nguyệt lại quan hệ đến sự hưng suy của Dương gia ta, không ngờ rằng Lý Khánh An lại phải nợ ta một ân tình này.”
“Thế thượng thư đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?”
“Ý tưởng thì có một chút, nhưng chuyện này ta muốn giáp mặt Lý Khánh An mà nói chuyện.”
Dương Quốc Trung có chút đắc ý, nương tử hắn mỗi buổi tối cứ ghé vào lỗ tai hắn lải nhải chuyện của cậu em vợ, lần này hắn có thể bắt lấy cơ hội rồi.
Dương Quốc Trung vừa mới đến Hưng Khánh cung. Mai phi bèn đã trước một bước vào cung rồi. trong một chiếc kiệu nhỏ, Mai phi Giang Thái Bình lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài kiệu, nàng đã đi tới cung điện của Dương quý phi, cung đăng khi tỏ khi mờ, chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp diễm lệ của nàng, cho dù nàng cũng đã qua tuổi ba mươi, nhưng ánh mắt vẫn trong xanh tựa như nước hồ thu.
Giang Thái Bình mới là lần đầu tiên đến Hưng Khánh cung, ở trong mười mấy năm qua của nàng, nàng cũng đều sinh sống ở Đại Minh cung và Thái Cực cung. trọng đại Minh cung đã để lại văn thái phong lưu của nàng. để lại sự sung sướng và bi ai của nàng, còn Thái Cực cung lại chỉ có nỗi cô quạnh, nàng với mai làm con gái. với hạc làm con trai, với tùng bách làm bạn thân, không vui không bi, lòng yên tĩnh như nước, bèn như vậy mà sống qua tám năm trời. Nàng tưởng cả đời này của mình chỉ còn có thể chấm dứt trong sự hiu quạnh như vậy mà thôi, không ngờ rằng Thánh Thượng lại nhớ tới nàng, đúng vậy, người mà hắn nên nhớ lại quá nhiều. Võ Hiền Nghi. Trịnh tài nhân. Lô mỹ nhân. Cao tiệp dư. Liễu tiệp dư. những người con gái đã dâng trọn thể xác và tâm hồn cho hắn. đều lần lượt bị hắn quên đi. chỉ sủng ái con gái của Dương gia. hắn đối với những người phụ nữ đó quá là bất công?
“Mai phi nương nương. tới rồi!”
Chiếc kiệu hạ xuống. Ngư Triều Ân nhắc rèm kiệu lên. hai ả cung nữ đỡ Giang Thái Bình đi ra. Giang Thái Bình nhìn quanh bốn phía, chung quanh lạnh lẽo hoang vắng. không có mấy cung nhân gì cho lắm.
‘Thánh Thượng ở đâu vậy?”
“Nương nương. nơi này là Đại Đồng điện. Thánh Thượng đang ở ngay trong điện chờ nương nương.”
Ngư Triều Ân cười nịnh mang theo đèn lồng: “Mời nương nương đi theo nô tài.”
Lòng Giang Thái Bình lạnh như băng tuyết, theo lý, bọn họ phải đem chiếc kiệu dừng ở trên bậc thang trước điện, hiện tại lại bắt nàng phải đi lên các bậc thang cao như vậy, nàng mặc chiếc váy dài quét đất. như thế này nàng làm sao mà đi. tên hoạn quan này đang âm thầm làm khó dễ mình đó mà!
Giang Thái Bình không nói gì thêm, nàng không cần người đỡ đi. tự mình cầm chân váy lên chậm rãi đi lên các bậc thang dài mấy chục trượng. Ngay tại lúc nàng đi lên các bậc thang. Dương ngọc Hoàn ở trong một tòa lầu các đối diện Đại Đồng điện, lặng lẽ nhìn chăm chú Giang Thái Bình đang đi đến. trong mắt nàng phảng phất một tia đau buồn, hoa nở hoa lại tàn. xuân đi lại thu đến. nhân sinh thế sự biến ảo vô thường. nàng làm sao mà biết được chuyện của ngày mai?
Nàng khe khẽ thở dài: “Chúng ta đi thôi!”
Dương Ngọc Hoàn xoay người đi khỏi, bóng dáng cô quạnh đó dần dần mất hút ở trong bóng tối.
“Thần thiếp khấu kiến bệ hạ!”
Trong phiến điện của Đại đồng điện. Giang Thái Bình quỳ xuống trước mặt Lý Long Cơ: “Chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Mau miễn lễ!”
Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. nhìn Mai phi mà trước đây hắn từng sủng ái, ánh mắt Lý Long Cơ có chút đỏ lên rồi. hắn vội vàng đỡ Giang Thái Bình dậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nàng vẫn xinh đẹp như trước, tựa như hoa mai xinh tươi thanh nhã. Lý Long Cơ lại nghĩ tới những năm tháng cùng nàng trước đây. hắn lớn tiếng thở dài: “Ái phi của trẫm. chúng ta đã có bảy tám năm không gặp rồi!”
Nước mắt cũng từ trong đôi mắt của Giang Thái Bình dâng trào, trước mắt đây chính là Lý tam lang trước đây sao? Tuấn tú phong nhã của hắn trước đây sao giờ đây trở nên già nua như thế. nàng run giọng nói: “Bệ hạ. là tám năm ba tháng lẻ năm ngày. Buổi trưa hôm đó, bệ hạ phải đi tiếp kiến quận vương của Bột Hải. bèn nói với thiếp là buổi tối lại đến thăm thiếp, nhưng lần từ biệt đó, đã là tám năm. Tám năm này, thần thiếp mỗi ngày đều mong mỗi ngày đều chờ, cuối cùng lại gặp được phu quân của thiếp rồi.”
Lý Long Cơ nghe nàng ngay cả thời gian cụ thể và sự việc đều còn nhớ rõ như thế. trong lòng hắn vừa cảm động lại vừa áy náy, vội vàng giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt. trấn an nàng nói: “Trẫm biết, là trẫm có lỗi với nàng, trẫm nhất định sẽ đền bù cho nàng thật nhiều thật nhiều.”
Giang Thái Bình lắc đầu. khẽ nói: “chỉ vì cảm kích một cái ngoảnh đầu nhìn lại của chàng, làm cho thiếp tơ tưởng ngày và đêm. thần thiếp không cần bất kỳ sự đền bù nào cả. chỉ cầu có thể vì bệ hạ nấu lấy một ly nước trà thanh.”
“Tốt! Trẫm nhất định thường xuyên đến uống trà của nàng, trẫm miệng vàng lời ngọc, nhất định nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Lúc này, Ngư Triều Ân ở trước cửa đại điện nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Dương thượng thư tới rồi.”
“Trẫm biết rồi!”
Lý Long Cơ không vui mà kéo dài thanh âm. tên nô tài Ngư Triều Ân này dám cả gan cắt ngang hứng thú của hắn, hắn lại dịu dàng nói với Giang Thái Bình: “Trẫm còn một chút công việc triều chính phải xử lý, ái phi hãy tới sau điện mà nghỉ ngơi trước, đêm nay chúng ta phải tâm sự dưới đèn thâu đêm nhé.”
“Thần thiếp không dám quấy rầy việc quốc sự của bệ hạ. thần thiếp cáo lui!”
Giang Thái Bình đi theo cung nữ đến sau điện, Lý Long Cơ lúc này mới trừng mắt nhìn Ngư Triều Ân một cái, nói: “Hãy để hắn đến ngự thư phòng của trẫm đi!”
Lát sau, Dương Quốc Trung vội vàng đi vào ngự thư phòng, thấy Lý Long Cơ đã ngồi vào chỗ, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Thần Dương Quốc Trung tham kiến bệ hạ!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Dương Quốc Trung đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên, hắn đã biết Giang Thái Bình tiến cung, nhưng hắn không không dám nhắc đến việc này chút nào cả, bèn cười nói: “Bệ hạ triệu thần tiến cung, vì buổi họp giữa triều ngày mai à!”
“Đúng là việc này, khanh là Lại bộ thượng thư. trẫm muốn cùng ngươi thương lượng một chút việc phong thưởng của ngày mai.”
“ là việc phong thưởng của Lý Khánh An sao?” Dương Quốc Trung rất cẩn thận mà ướm hỏi thứ.
Lý Long Cơ gật gật đầu: “Không chỉ có Lý Khánh An, còn có Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn. Cao Tiên Chi bình định Nam Chiếu, trẫm chỉ có ban thưởng cho quân Kiếm Nam, nhưng không có phong thưởng cho bản thân Cao Tiên Chi. Ca Thư Hàn cũng như vậy, hắn đánh hạ Thụ Đôn thành của Thổ Phồn có công đáng nhận thưởng, trẫm ngày mai cũng sẽ đồng loạt phong thưởng.”
Nói đến này, Lý Long Cơ từ trên bàn lấy ra một quyển tấu chương thật dày, đây là bản phụ danh sách thỉnh thưởng mà Lý Khánh An vì quân An Tây dâng tấu lên. bản chính đã chuyển cho binh bộ rồi. Hắn đem tấu chương mở ra xem một lúc. nói: “Lý Khánh An vì công thần của quân An Tây thỉnh thưởng, nhân số tuy rằng hơi nhiều một chút, nhưng trẫm vẫn quyết định đáp ứng hắn. ngày mai trẫm lúc lâm triều trẫm sẽ tuyên bố việc này. Khanh cũng đừng có mà cản trở nữa. biết không?”
Chuyện này Dương Quốc Trung đã sớm được Lệnh Hồ Phi cho biết trước đó, trong lòng hắn đã có chừng mực. liền khom người nói: “Thần không dám vượt quyền!”
“Ừm!”
Lời nói này của Dương Quốc Trung làm cho Lý Long Cơ cảm thấy hài lòng, hiểu được khi nào tiến thoái mới là sự biểu hiện chính chắn trên mặt chính trị, hắn đem tấu chương khép lại. rồi nói: “Năm kia trẫm phong An Lộc Sơn làm Đông Bình quận vương, chuyện này đã có nhiều thị phi, trẫm cũng có áp lực. Đương nhiên, trẫm không thể tước đi chức quận vương của hắn. cho nên trẫm đang suy xét tăng thêm hai vị quận vương khác họ. Khanh nói xem. trong số ba người ngày mai. trẫm nên phân phối hai chức vị này như thế nào đây?”
Dương Quốc Trung suy đoán ý tứ của Lý Long Cơ. theo lý, việc phong quận vương không tới phiên hắn đến thương nghị, tự mình Lý Long Cơ đã có thể xác định. Chắc chắn là hắn đã nghĩ xong cả rồi, nhưng hiện tại lại có một chút muốn thay đổi chủ ý, bèn tìm mình đến thương nghị. Hắn nhất định là muốn hủy bỏ tư cách quận vương của Lý Khánh An. để cho mình ra mặt phản đối, nhất định là như vậy, đêm nay hắn không có được Độc Cô Minh Nguyệt, trong lòng thẹn quá hóa giận ấy mà.
Nghĩ vậy, Dương Quốc Trung lắc lư đầu nói: “Sắc phong quận vương. thần cho rằng không chỉ phải có quân công, càng phải có thâm niên. Lý Khánh An tuy rằng quân công lớn lao, nhưng dù sao thì thâm niên của hắn không sâu cho lắm. cho nên thần cho rằng Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi hai người có thể phong quận vương. còn Lý Khánh An chờ thêm vài năm nữa. bèn có thể suy xét lại.”
Dương Quốc Trung tưởng rằng mình đoán không sai. có chút dương dương tự đắc, tuy rằng hắn không động chạm đến việc phong thưởng của quân An Tây được, nhưng để cho Lý Khánh An không thể như ý, thì trong lòng hắn cũng vô cùng hả dạ rồi.
Không ngờ, Lý Long Cơ lại lắc đầu nói: “Ý của trẫm là từ Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn chọn ra một người, còn một người là Lý Khánh An thì không cần tranh luận nữa.”
Dương Quốc Trung ngẩn ngơ, hắn đã suy đoán sai thánh ý rồi, Lý Long Cơ vẫn muốn phong Lý Khánh An. trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ ngượng ngùng, cười gượng một tiếng nói: “Nếu là như thế này, thần cho rằng Ca Thư Hàn lập công lớn hơn. có thể làm quận vương.”
Lý Long Cơ vẫn là lắc đầu: “Thật ra ý của trẫm là muốn phong Cao Tiên Chi, Ca Thư Hàn phong trễ lại, gọi khanh đến. là muốn khanh trước lúc tảo triều ngày mai hé lộ cho Ca Thư Hàn biết trước, chỉ cần hắn đánh thắng hai chiến tuyến đông tây năm nay, trẫm sẽ nhất định phong hắn làm Tây Bình quận vương, nhớ kỹ rồi chứ? Nhất định phải hé lộ cho hắn biết trước đấy, để tránh trong lòng hắn không phục.”
Dương Quốc Trung lúc này mới hiểu được ý tứ của Lý Long Cơ, là muốn mình đi trấn an Ca Thư Hàn. hắn vội vàng khom người nói: “Thần sáng sớm ngày mai sẽ đi tìm Ca Thư Hàn!”
“Thôi được rồi!”
Trong lòng Lý Long Cơ nhớ thương Mai phi, liền chuẩn bị đứng dậy, lúc này, Dương Quốc Trung lại cười nói: “Thần còn có một đề nghị, có thể đảm bảo có đủ tiền và lương thực cung cấp cho hai chiến tuyến của Ca Thư Hàn.”
Đây đúng là việc mà Lý Long Cơ quan tâm, phát động hai tuyến chiến dịch này, việc hắn lo lắng nhất chính là tiền và lương thực không đủ. vấn đề tiền thì có thể thông qua việc lưu thông tiền bạc để giải quyết, quan trọng là lương thực. Hắn đã tính toán một phen, trận chiến dịch này ít nhất phải chuẩn bị một trăm vạn lẻ năm mươi thạch lương thực. nhưng mà hai năm nay tiền thuế lương của khu vực Quan Trung, Hà Đông. Hà nam càng ngày càng ít. hắn đương nhiên biết đây là hậu quả nghiêm trọng của việc đất đai bị chiếm làm của riêng, làm cho hàng năm thu không đủ chi. đối với việc ỷ lại vào lương thực Giang Hoài càng lúc càng lớn. Năm trước bình định Nam Chiếu, gần như hao hết kho lương Thái Thương. Hắn đang rầu rĩ lương thực lấy từ đâu bây giờ? Dương Quốc Trung liền đưa ra đề nghị.
Tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên, vội vàng nói: “Khanh nói mau, có biện pháp gì?”
Dương Quốc Trung thấy Lý Long Cơ coi trọng, liền dương dương tự đắc nói: “Thần kiêm nhiệm chuyển vận đô sứ. vẫn đang suy xét làm thế nào gia tăng lượng gạo điều từ Giang Hoài, thần cho rằng có hai phương án có thể gia tăng lượng lương gạo vận chuyển.”
“Cứ nói tiếp đi!”
“Thứ nhất gia tăng tuyến tào vận, hiện tại một năm điều chuyển lương thực chẳng qua ba trăm vạn thạch, chủ yếu chính là chịu giới hạn bởi việc khả năng điều chuyển, thần suy xét có thể tăng thêm một tuyến điều chuyển ở Trường Giang. Từ Trường Giang chuyển sang Hán Thủy rồi lên Hán Trung ở phía bắc, cuối cùng vận chuyền bằng đường bộ đến Trường An. Thần cho rằng hàng năm ít nhất có thể gia tăng hai trăm vạn thạch lương thực; thứ hai đó là giám sát. thần nghĩ rằng quan địa Giang Hoài bất lực cũng là một nguyên nhân, bọn họ luôn miệng nói khó khăn, thần cho rằng đây chỉ là lấy cớ, cho nên đề nghị phái thân vương tọa trấn Giang Hoài, đốc thúc quan địa phương vận chuyển lương thực!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.