Thiên Hạ

Quyển 9 - Chương 283: Quyết định của Cao Ông

Cao Nguyệt

20/03/2013

Đi đường tào vận Trường Giang cũng chẳng phải sáng kiến của Dương Quốc Trung. Năm xưa Bùi Tuân Khánh chủ chính tào vận liền đã đề xuất phương án này. Trên thực tế cũng đã từng vận chuyển quy mô nhỏ, mà về sau lại không được thúc đấy quy mô lớn, còn việc phái thân vương trấn thủ Giang Hoài quả thực là độc quyền của hắn. Trong lịch sử. Lý Long Cơ khống chế các con mình cực kỳ nghiêm khắc, trước giờ không cho phép họ rời Kinh thành một bước. Nhưng An Sứ chi loạn bùng nổ, Lý Long Cơ liền phái các con mình đến khắp các tỉnh trong nước. Có điều giờ mới chỉ năm Thiên Bảo thứ mười một. chí ít trong lòng Lý Long Cơ, Đại Đường vẫn còn trong thời kỳ dư oai của thịnh thế. Trong tình trạng này, Dương Quốc Trung đề nghị phái các thân vương đi trấn thủ vùng Giang Hoài trù phú, quả thực có nguy cơ bị Lý Long Cơ phản bác ngay tại chỗ. Nếu một tháng trước hắn kiến nghị, chắc chắn sẽ bị mắng ngay .Nhưng giờ thì chắc không,người phái trưởng tử của mình đến An Tây trấn thủ, đã mở đường cho việc phái thân vương đến địa phương nhậm chức, nói rõ nguyên tắc thân vương không được rời kinh đã được thả lỏng.

Lý Long Cơ trầm ngâm một lúc nói: “Vậy ngươi nghĩ nên phái ai đến trấn thủ An Hoài sẽ tốt hơn?”

“Thần tiến cử Vĩnh vương Lân, con người Vĩnh vương nghiêm túc chánh đại, thần cho rằng phái người đến Giang Hoài là thích hợp nhất.”

Đây chính là mục đích của Dương Quốc Trung. Kinh thành có hay không có lương thực, hắn kỳ thực chẳng quan tâm, điều hắn quan tâm là rốt cuộc ai sẽ là người vào làm chủ Đông Cung? Trong ba thân vương nổi trội nhất bây giờ, Đệ vương đã bị giam lỏng, còn lại là Dĩnh vương và Vĩnh vương. Hắn cho rằng thái tử mới sẽ chọn một trong hai người này, nhưng rốt cuộc sẽ là ai? Đến bây giờ cũng khó mà phán đoán.Để tìm ra manh mối, Dương Quốc Trung liền nghĩ ra kế trấn thủ đông nam để thăm dò Lý Long Cơ.

“Được! Việc này trẫm biết rồi, trẫm sẽ suy nghĩ,nếu được, trẫm sẽ đồng ý.”

Nói xong, người bèn đứng dậy, cũng không để ý gì Dương Quốc Trung, một mạch rời khỏi Ngự thư phòng. Dương Quốc Trung một mình đứng ngỡ ngàng, mãi đến khi Ngư Triều Ân lên nhắc: “Dương Thượng thư. Thánh thượng đã bãi giá. Thượng thư cũng nên về nghỉ ngơi đi!”

Hắn cầm lồng đèn lên lại cười nói: “Để ta tiễn Thượng thư một đoạn.”

Ngư Triều Ân chong đèn đi trước, Dương Quốc Trung tâm sự trùng trùng theo sau. Mắt thấy xung quanh không người, Ngư Triều Ân bèn nhỏ giọng nói: “Thánh thượng lại một lần nữa sủng ái Mai phi, e rằng sẽ bất lợi cho quý phi, Thượng thư cần ta phải làm gì không?”

Dương Quốc Trung bỗng giật mình tỉnh giấc, hắn vội nói: “Mai phi kia thì cứ mặc kệ ả, quan trọng là đừng để vị ấy của Độc Cô gia vào cung. Hãy nhớ lấy, dù thế nào cũng không được để ả vào cung!”

“Nô tài sẽ khắc ghi. Thượng thư còn có dặn dò gì không?”

Dương Quốc Trung nghĩ một lúc lại nói:” “Còn nữa, người kế vị Đông Cung, rốt cuộc Thánh thượng đã chọn ai? Điều này rất quan trọng đối với ta. Ngươi nhất định phải dò hỏi được cho ta.”

Ngư Triều Ân không có tầm nhìn chính trị như của Cao Lực Sĩ, cũng không hiểu Lý Long Cơ như Cao Lực Sĩ. hắn không thể đoán được cách nghĩ trong lòng Lý Long Cơ. Vì thế đến nay hắn cũng chẳng biết được Lý Long Cơ kỳ thực đã định là hoàng trưởng tôn, hắn vội gật đầu nói: “Dương Thượng thư xin cứ yên tâm, nô tài nhất định sẽ lưu ý việc này, nhưng...”

Nói đến chữ “nhưng”kia. tự dưng nụ cười của hắn trở nên nham nhở làm sao.

Dương Quốc Trung đương nhiên hiểu ý hắn. liền nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi, vẫn theo lệ cũ, mai ngươi cứ phái tâm phúc đến phủ ta!”

“Đa tạ Dương thượng thư, nô tài còn phải đi hầu hạ Thánh thượng, thôi thì nô tài không tiễn nữa.”

Ngư Triều Ân trong lòng đắc ý cáo từ với Dương Quốc Trung rồi quay lưng bỏ đi. Dõi theo bóng hình hắn. mà Dương Quốc Trung không khỏi “hừ” lạnh một tiếng.

Trong phủ Cao Lực Sĩ, lão đang khoát từ từ đi đến tiểu viện của Khánh An. Bà quản gia phụ trách các việc lớn nhỏ trong viện bèn chạy lên thi lễ: “Lão gia!”

“Lý Tướng quân đâu, đi nghỉ rồi à?”

“Lão gia. Tướng quân vẫn đang tắm.”

“ừm! Đợi hắn tắm xong, mời hắn đến phòng ta. nói ta có việc tìm.”

Vừa dặn xong, lão đã quay mình bỏ đi. Bà quản gia nhìn căn phòng tắm đóng kín không khỏi thở dài, cũng đã gần nửa canh giờ rồi. bọn họ còn chưa kết thúc sao?

Trong phòng tắm. hơi nóng bừng bừng. Trong chiếc chậu tắm rộng gần ba trượng kia. Lý Khánh An đang ngâm mình trong nước ấm. vừa nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái sau cuộc tình. Bên cạnh hắn. tỷ muội Như Thi, Như Họa người bên trái, người bên phải hầu hạ. Dưới làn khói mờ, vẫn thấp thoáng nhìn thấy làn da trắng mịn tựa ngọc của các nàng.

“Đại ca. ngày mai huynh sẽ được phong một chức quan gì?” Như Họa dùng thân hình xinh đẹp của mình dựa vào người hắn hỏi.

Hắn thuận tay ôm lấy chiếc lưng ong của nàng cười nói: “Nàng thấy ta sẽ được phong chức quan gì?”

“Muội cảm thấy huynh sẽ được phong vương, như Lỗ vương. Tề vương gì đó. Đại ca quản một vùng rộng lớn như thế. tồi nhất cũng được một An Tây vương chứ?”

Lý Khánh An cười ha hả. xong lại ngẩng đầu hỏi Như Thi: “Như Thi. vậy nàng thì thấy sao?”



Như Thi đương chảy đầu cho hắn. hai má nàng ửng đỏ, trong mắt vẫn đầy ý xuân, nàng đỏng đảnh liếc tình lang mình nói: “Muội nghe người ta nói, quan làm càng to thì lại càng dễ bị hoàng đế nghi kỵ. Muội chỉ hi vọng đại ca đừng làm to quá. cứ thế bình bình an an là đủ.”

Khánh An nghe xong cười ồ nói: “Đàn ông đều có dã tâm cả. ai cũng chê chức quan mình quá nhỏ, ta cũng không ngoại lệ. Người đứng trên triều đường đều thân bất do kỹ, không tiến ắt lùi. Nó cũng giống như việc đi cầu độc mộc. chỉ cần qua khỏi đoạn này, phía trước lại là một vùng trời rộng lớn. nhưng nếu không qua khỏi. thì sẽ bị rơi xuống vực thẳm thịt nát xương tan.”

Như Thi ngỡ ngàng. động tác trên tay nàng cũng chậm lại. Khánh An hiểu tâm sự của nàng, liền đưa tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói với hai tỷ muội: “Các nàng yên tâm. dù ta có xảy ra việc gì đi chăng nữa. ta cũng sẽ xắp xếp êm xuôi cho hai nàng. Ta sẽ để lại đủ số tiền để hai nàng có thể sống sung túc cuộc đời còn lại.”

“Đại ca. muội không cần tiền, muội chỉ cần huynh có thể bình an vô sự!”

Như Thi có phần kích động ôm lấy hắn. lo lắng nói: “Huynh hãy hứa với muội, huynh không thể để xảy ra việc gì. huynh hứa đi. mau hứa đi!”

“Đại ca. muội cũng không muốn huynh gặp phải chuyện gì!” Như Họa ở một bên cũng nói theo. Khánh An nhìn đôi chị em sinh đôi như hai giọt nước này, trong lòng nhủ thầm: “Nếu mình gặp phải việc gì. Như Thi chắc chắn sẽ đi theo mình, nhưng Như Họa thì chưa chắc! Tuy vẻ ngoài hai nàng giống y hệt nhau, nhưng tâm tính lại mỗi người mỗi khác.”

Hắn vỗ nhẹ mặt hai chị em. cười nói: “Ta chẳng qua chỉ nói thế thôi, ta sẽ không gặp chuyện gì cả. Cho dù là đương kim hoàng thượng, cũng không động được ta.”

Như Thi thở dài, áp nhẹ mặt vào ngực hắn. Mãi một lúc sau, nàng mới nhỏ giọng nói: “Đại ca. huynh sắp phải lấy vợ rồi. nói thực, bọn muội đều có phần lo lắng.”

“Đại ca. muội cũng thế!”

Như Họa thỏ thẻ bên tai hắn: “Tính khí muội nóng nảy không tốt. muội lo là về sau Minh Nguyệt tỷ sẽ không thể dung nạp được muội.”

“Vậy là các muội nghĩ quá nhiều rồi. Minh Nguyệt là tiểu thư khuê các đại gia. tấm lòng rộng rãi. Các nàng xem. chẳng phải nàng ấy đã giúp Vũ Y giải trừ hôn ước đó thôi, chỉ điều này đủ thấy nàng ấy không phải người nhỏ nhen, chỉ là các muội phải biết tôn trọng Minh Nguyệt. Tôn nàng ấy là trưởng, thì nàng ấy ắt sẽ đối xử tốt với các muội. Các muội dẫu sao cũng là thiếp của ta. lúc ấy ta ắt sẽ có gia quy. Các muội cứ yên tâm!”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của bà quản gia: “Đại tướng quân. Lão giao có việc tìm người!”

“Ta biết rồi. sẽ xong ngay!”

Hắn ưỡn dài lưng, lại ôm chằm hai nàng vào lòng ăn một bữa đậu hũ thịnh soạn mới cười nói: “Được rồi, không cần ngâm nữa. chúng ta tắm rửa tí rồi dậy thôi!”

Tỷ muội Như Thi. Như Họa vội đứng dậy chải đầu lau mình cho hắn. chỉ một lúc sau. hắn đã tắm gội sạch sẽ áo bào tươm tất. Đi ra ngoài sân. bà quản gia vội đi lên bẩm báo: “Đại tướng quân, lão gia mời tướng quân đến phòng người. người có việc muốn nói với người.”

Khánh An gật gật đầu quay lại nhìn hai chị em nói: “Hai nàng vào nhà thu dọn trước đi! Ngày mai ta phải đi dự tảo triều, hãy lấy bộ triều phục của ta ra.”

Hai tỷ muội nghe lời lên lầu về phong. Khánh An lúc này mới đi đến phòng của Cao Lực Sĩ.

Cao Lực Sĩ đang đốt nến trong phòng, ánh nến lung linh. lão đương ngồi đọc sách dưới đó. Lúc này một thị nữ vào bẩm báo: “Lão gia. Lý Tướng quân đến rồi.”

Cao Lực Sĩ đặt sách xuống, thấy Khánh An đi vào nhìn lão thi lễ: “Cao Ông tìm Khánh An?”

“Nào! Thất Lang, ngồi xuống.”

Cao Lực Sĩ mời Khánh An ngồi xuống, lại để thị nữ dâng hai tách trà vào, lão cười nói: “Thất Lang, triều hội ngày mai. trong lòng ngươi có cách nghĩ gì?”

“Ta đang nghĩ, khả năng được phong làm quân vương sẽ là bao nhiêu? Hai ngày trước Lý Tướng quốc nói với ta. ta rất có khả năng được phong làm quận vương, nhưng việc xảy ra tối này, ta nghĩ không biết người có đổi chủ ý không?”

“Chắc không đến nỗi. ta rất hiểu người, người tuy có ý với Minh Nguyệt. nhưng sẽ không dám trút giận lên đầu ngươi. Phụ nữ cố nhiên quan trọng, nhưng gian sơn của người còn quan trọng hơn. Thất Lang, ngươi hiểu chứ?”

Khánh An gật gật đầu nói: “Hôm nay Ca Thư Hàn chặn ta lại giữa đường. hi vọng ta có thể phối hợp cùng lão phát động chiến dịch với Thổ Phồn. Thánh thượng đã phê chuẩn, ta nghĩ có lẽ còn có nguyên do này.”

“Hừ! Đúng là lính quèn mà cứ thích hiếu chiến, đúng là chết cũng không chịu đổi thay!”

Cao Lực Sĩ hừ mạnh một tiếng nói với Lý Khánh An: “Ta không phải nói ngươi, mà nói Thánh thượng. Người cứ nghĩ bây giờ vẫn là thời thịnh thế Khai Nguyên, cứ ngỡ thiên hạ đều giàu, mà không biết cả Đại Đường này đã kiệt quệ. khố phòng nơi nơi đầu đã bị Dương Quốc Trung bán sạch tích tiền và tả khố, tạo ra giả tưởng thiên hạ vẫn trù phú. Trên thực tế các tầng hầm tàng trữ đều đã sạch rỗng, nhất là các vùng Giang Hoài năm ngoái vì trận mưa to kéo dài hơn tháng. rất nhiều nơi đều thất thu không được hạt gạo, tổn thất thảm trọng. Thánh thượng lại hoàn toàn không biết, chỉ biết suốt ngày ép Giang Hoài phải chuyển lương thực đến. và nhiều lần gia tăng tô thuế Giang Hoài, khiến lòng dân giận dữ. hơn một nửa số đó bỏ ruộng đất mà đi. Đã thế Thánh thượng không những không biết tiết kiệm, để tổ chức tiệc mừng thọ cho quý phi mà gần như ngốn sạch Tả Tàng. Năm ngoái Cao Tiên Chi bình loạn Nam Chiêu, chỉ có thể nói thảm thắng, hai mươi vạn đại quân chỉ còn lại mười hai vạn, đất đai trù phú vùng Ba Thục vì chiến tranh để lại hậu quả trầm trọng, nguyên khí đại thương. Thái Thương triều đình một trăm năm mươi vạn thạch gạo cuối cùng còn chưa đến bốn mươi vạn, cả gạo lộc của bá quan cũng bị giảm đi một nửa. Bây giờ người lại càng ham công hiếu chiến, Ca Thư Hàn đề nghị phát động chiến dịch vói Thổ Phồn mà người ngang nhiên đồng ý. chỉ vì muốn chiếm đoạt vài ngàn dặm đất khô cằn của Thổ Phồn mà thôi. người phải biết rằng chiến dịch lớn này sẽ triệt để đẩy Đại Đường vào vực thẳm. Thất Lang, ngươi ở An Tây lâu không biết. Đại Đường bây giờ chỉ thực chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch.”

Tâm trạng lão hôm nay có phần kích động, lão một hơi kể hết những bất mãn đè nặng lên lòng bấy lâu. mắt lão đầy lo lắng.



Khánh An trầm mặc một lúc, hỏi: “Cao Ông đã từng nói những lời này với Thánh thượng chưa?”

Lão thở dài nói: “Cũng tại vì nói quá nhiều mới khiến người phản cảm, nói ta chỉ giỏi nói xằng bậy. Người chỉ thích những kẻ tiểu nhân biết a dua xua nịnh như Ngư Triều Ân thôi. Lời Dương Quốc Trung nói được người tin tưởng không chút nghi ngờ. Bây giờ người đã không còn là vị Trung Hưng chi đế trị nước tinh anh năm xưa. Bây giờ người già cả và hồ đồ. Thế mà lại sinh lòng háo sắc, muốn đoạt vợ của thần tử. Đây đâu phải là hành vi của một hoàng đế.”

Cao Lực Sĩ đau lòng rút cuốn sổ nhỏ trên bàn ra nói: “Lòng ta đã nguội lạnh, ta định đợi sau khi ngươi thành hôn sẽ cáo lão hồi hương, về Phan Châu Lĩnh Nam. không muốn ở lại Trường An nữa.”

Nghe nói Cao Lực Sĩ có ý hồi hương. Lý Khánh An không khỏi thương cảm, nói: “Cao Ông nếu đi rồi, trong triều ta sẽ thật sự không còn người nữa.”

Lão mỉm cười nói: “Nhớ năm xưa lúc mới gặp, ngươi chẳng qua là một hiệu úy đánh mã cầu cho ta. nhưng bây giờ người đã là quận vương, như thế còn gì để lo lắng nữa. Người hoàn toàn có thể giống như An Lộc Sơn. có thể tự xây dựng thế lực của mình trong triều. Hơn nữa ngươi còn bạn đồng minh Vương Củng, sao lại có thể nói trong triều không còn ai?”

Nói đến An Lộc Sơn. Khánh An bỗng được nhắc nhở. Hắn từ từ hỏi: “Ta lúc ở An Tây có nghe người ta nói, nói An Lộc Sơn có ý phản, không biết điều này phải sự thực không?”"

Đây là điều Khánh An quan tâm nhất. Tiểu tiết lịch sử bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Liệu An Sứ chi loạn còn xảy ra như trước không? Theo tình báo hắn nhận được từ Hà Bắc, An Lộc Sơn đã hoàn toàn nắm quyền quân chính Hà Bắc. đúc tiền đồn lương, và còn nghe nói binh lực của hắn đã vượt qua số lượng hạn ngạch của Phạm Dương. Lư Long. Hắn chí ít tự chiêu mộ bốn vạn quân. Nếu từ thế đi của xã hội Đại Đường, phản loạn thường sẽ xảy ra vào lúc dân chúng lầm than, dân chúng oán nộ, và xã hội Đại Đường đương phù hợp với tiền đề trước khi phản loạn xảy ra.

Câu hỏi của Lý Khánh An khiến Cao Lực Sĩ khó xử. Hắn không biết nên trả lời thế nào, kỳ thực không chỉ Lý Khánh An, trong triều đã có rất nhiều người hoài nghi điều này. Quan trọng là An Lộc Sơn nắm quyền tại Phạm Dương đã gần hai mươi năm. Nếu thế chế độ đổi Tiết độ sứ của Đại Đường, hắn cùng lắm chỉ có thể ở một chỗ năm năm thì phải đổi đi nhậm chức chỗ khác. nhưng không hiểu vì sao, An Lộc Sơn lại có thể ở Phạm Dương lâu đến thế. Lão vẫn nhớ năm xưa Trương Cửu Linh từng nhắc vấn đề này với hoàng thượng, nhưng câu trả lời của hoàng thượng lại là: “Nếu không phải là An Lộc Sơn sẽ không thể áp chế Khiết Đan.”

Có lẽ đây là một trong các lý do. Thánh thượng có thể hoài nghi Vương Trung Tự tao phản, nhưng lại không bao giờ hoài nghi An Lộc Sơn. Có thể trong tư tưởng của người, việc tạo phản chỉ có người Hán làm. Đây cũng là lý do thứ hai. Còn nữa là An Lộc Sơn rất biết cách lấy lòng Lý Long Cơ. rất giỏi thể hiện lòng trung thành, và nịnh bợ quyền quý, và cả Lý Lâm Phổ lúc thịnh quyền. Đương nhiên, hắn cũng giỏi cả trong việc xua nịnh bản thân lão.

Vì bao nhiêu lý do này mà địa vị của An Lộc Sơn vững như bàn thạch, thậm chí cả giám quân cũng chẳng thèm phái đến. Ngược lại, Lý Long Cơ lại phải phái giám quân đến An Tây, thậm chí có vương gia đi trấn thủ. chỉ vì Lý Khánh An là người Hán.

“Thất Lang, An Lộc Sơn có tạo phản hay không, ta không biết, dù cho bây giờ có một số tin đồn. nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Có điều, Đại Đường quân đội biên cương quá mạnh, nhưng Trung Nguyên lại rỗng tuếch. Đây quả thực là mối nguy lớn nhất. Đại Đường lại bốn phía đều địch, không thể không đồn trọng binh phòng ngự. Còn quân phủ Trung Nguyên trước đây đã mất sạch, nhưng triều đình lại không nhiều tiền để mộ binh, nói đến cìma căn cơ cũng là do việc thu gom ruộng đất quá ác.”

“Vậy Thánh thượng có nghĩ An Lộc Sơn tạo phản không?”

Cao Lực Sĩ cười cười. “Thánh thượng nếu hoài nghi hắn thì đã điều hắn về Trường An từ lâu rồi. Thất Lang, Thánh thượng tin tưởng hắn hơn đứt ngươi!”

Khánh An gật gật đầu khom người nói: “Nếu Cao Ông không còn việc gì. vậy Khánh An xin lui trước đây.”

“Đi đi! Ta gọi ngươi đến là để nói với ngươi, ta đã quyết định cáo lão hoàn hương. không muốn can thiệp việc triều chính nữa.”

Nói xong. Cao Lực Sĩ đứng dậy, cười nói tiếp: “buổi tảo triều sáng mai sẽ là buổi lên triều cuối cùng của ta .Ta vào cung năm mươi năm. cùng từng một thời nắm giữ quyền lực trong tay, đắc ý như thế cũng không uổng đời người này của ta. Thất Lang, ngày mai. ta chúc ngươi lại tiến thêm một bước.”

Ngày hôm sau. trời vẫn chưa sáng hắn. tiếng trống đùng đùng vang lên. cửa phường được mở, các triều thần tản cư khắp các phương cũng đội sương ban mai cùng xuất phát về Đại Minh cung. Dọc đường là cả một thế giới của đèn lồng, các quan cao phẩm trọng thần đều ngồi xe ngựa, quân viên cấp thấp ắt cửa ngựa tiền tiến. Dọc đường, tiếng bánh xe lốc cốc cùng tiếng vó ngựa không ngừng gõ lên mặt đường. Đây là buổi triều hội đầu tiên sau triều hội năm mới năm Thiên Bảo thứ mười một. là buổi triều lớn. tất cả quan viên trên bảy phẩm đều phải tham gia.

Cao Lực Sĩ cùng con trai đã ngồi xe ngựa đi trước, lão dùng danh nghĩa Phiêu kỵ đại tướng quân. Khai phủ nghị đồng tam tư để tham gia triều hội. bên cạnh Lý Long Cơ bây giờ đã không cần lão nữa.

Xe ngựa của Lý Khánh An cũng dừng lại phía trước cửa. xe này chính là xe Ca Thư Hàn tặng hắn. Tối qua hắn đã ngồi xe này về. Hai bên xe là trăm thân vệ hộ tống. Việc Lý Khánh An chuyển thành đi xe, đối với họ mà nói cũng nhẹ nhõm đi bao nhiêu.

Vũ Y ở lại Độc Cô phủ. không có ở đây, chỉ có tỷ muội Như Thi, Như Họa tiễn hắn ra cửa. “Các nàng hôm nay qua Độc Cô phủ giúp một tay. tối nay ta phải quay về quân doanh, không ở đây nữa!”

Hắn căn dặn hai chị em vài câu xong liền leo lên xe ngựa. Phu xa giơ cao roi quất mạnh vào mông chú tuấn mã. lập tức, xe bắt đầu khỏi động thẳng tiến về phía Đại Minh cung. Xe ngựa rộng rãi vô cùng, xung quanh đều được lát da sắt dày dặn. không phải sợ cung tiễn. Một chiếc lồng đèn màu cam được treo trên trần xe, trên đấy có năm chữ màu đen “An Tây Tiết độ Lý”. Nét chữ mạnh mẽ. Ngoài ra trên xe còn cắm cờ của Tiết độ sứ. Trăm tên thân vệ cao to lực lường, sát khí đằng đằng rất ư bắt mắt.

Trong xe có thắp nến. sáng sủa để Khánh An có thể ngồi trên xe ngồi đọc kỹ bản báo cáo thuật chức của mình. Bảo cáo hắn đã nộp lên từ trước. Và phương án di dân của hắn đã được Lý Long Cơ chấp thuận .Đồng thời, người cũng quyết định cho xây đường đến thẳng Đại Đường để rút ngắn khoản cách Trường An và An Tây, và cả việc Lý Tông trấn thủ An Tây, nhưng điều này đều được công bố chính thức hôm nay.

Nhưng hắn vẫn còn quan tâm một tiểu tiết, đó chính là chiêu mộ năm trăm học tử từ các phủ học Quốc tử giám. Quan Trung. Lũng Hữu đến An Tây khuyến học. Ngoài ra. từ các châu huyện quan phủ trung nguyên chọn ra ba trăm người tự nguyện đến An Tây nhậm chức ba năm. chủ ý là phụ trách xây dựng châu huyện, an trí di dân. Hai điều này Lý Long Cơ đều không nhắc đến. Lý Khánh An trầm ngâm một lúc. Nếu Ca Thư Hàn muốn phát động chiến dịch hai tuyến. Lý Long Cơ nhất định phải tìm mình để bàn riêng, như vậy lúc đó sẽ có thể đưa ra hai yêu cầu này.

Trong Dực Thiên phường có không ít quan trong triều ở, mọi người đều gần như cùng lúc ra khỏi cửa. Đi đến cửa phường, ngựa xe động đúc xếp thành hàng dài. Các quan khác ai cũng thấy xe ngựa của Lý Khánh An. không ai dám đến gần. chỉ đứng xa xa ngóng nhìn. Lúc này, trước cửa phường có một chú ngựa phóng đến. trên ngựa là tên binh đưa tin lớn tiếng hô: “Đại tướng quân có đây không?”

“Có việc gì ư?” Lý Khánh An vén màn lên hỏi.

“Bẩm Đại tướng quân, đặc sứ của thân vương Đại Thực đã đến Hàm Dương.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook