Quyển 15 - Chương 679: Nam Đường Diệt Vong (Hạ)
Cao Nguyệt
31/10/2017
Ngay tại lúc này, ngoài phái sạn đạo lại có tiếng trống đủng đủng vang
lên, quân Bắc Đường lại một lẩn nữa tiến công, quân gác thủ Kiếm Môn
Quan ngơ ngác nhìn nhau, đâ đến nước này rồi còn cẩn thiết phải chống đỡ nữa sao?
Chi nghe tiếng vó ngựa vọng đến, một quân sĩ Bắc Đường cưỡi ngựa lên núi, đứng lại phía dưới cách Kiếm Môn quan chừng trăm bước, kéo cung bắn tiễn phát vèo lên thành đầu, trên tiễn có kèm lá thư.
Một binh sĩ nhật thư lên giao Trần Huyền Lê. Trần Huyền Lê nhận lấy thư mà bỗng chốc ngỡ ngàng, chi thấy trên thư có viết: “Thiên sách thượng tướng, An Tây tiết độ sứ, Triệu vương Lý Khánh An gửi Trần Huyền Lê đại tướng quân.”
Đây là thư thân bút của Lý Khánh An, Trần Huyền Lễ vội hấp tấp mờ thư ra.
“Trường An nhất biết, Trần lão tướng quân sức khỏe vẫn tốt chứ? Một cách kinh niên, cá chép Vệ Hà mới béo, mỹ tửu phường Bình Khang thơm nổng. Góc liễu già đại lộ Chu Tước lại đâm chồi mới, không biết công lúc nào mới trờ lại Trường An...”
Chi ngắn ngọn vài câu, mà khóe mắt Trần Huyền Lễ đã rơm rớm, một tình cảm trong sâu thẳm đáy lòng của hắn đã bị khuấy động, hắn thở dài một tiếng, hắn thấy minh chưa lúc nào lại yếu đuối như hôm ngy.
“Đô đốc, các huynh đệ...”
Trần Huyền Lễ quay đầu nhìn ra xung quanh, chi thấy hơn ngàn binh sĩ gác quan đều đang thờ thần nhìn hắn với ánh mắt đầy trông mong và khẩn cầu.
“Các ngươi... Thật sự không muốn đánh nữa rồi sao?” Trần Huyền Lễ khản giọng hòi.
Các binh sĩ đều lẳng lặng gật đầu, không biết ai là người dẫn đầu, bỏ cung tiễn xuống, tiếp đến từng món vũ khí được đặt xuống, các binh sĩ đều quỳ xuống, nhu sự cầu khẩn không lời.
“Được rồi!”
Trần Huyền Lễ thở dài một tiếng, “Nghe lệnh của ta. Toàn quân đặt vũ khí xuống. Đi theo ta xuống núi đầu hàng!”
Cùng với việc Trần Huyền Lễ đầu hàng. Kiếm Môn Quan - cánh cửa bắc đại môn
Của Thục Trung cuối cùng cũng đã được mờ. Lý Quang Bật dẫn mười vạn đại quân vượt quan Kiếm Môn Quan, xuất phát về phía Thành Đô. Và đồng thòi, Lý Thịnh đông lộ cũng dẫn năm vạn đại quân đi vào Tử Châu, áp sát Thành Đô.
Trong nội thành Thành Đô đã hỗn độn vô cùng, thanh tầy bá quan còn cHứa kết thức thì đã có tin mười bảy vạn quân Đường vào Ba Thục. Dù cho Lý Hệ đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhung các nhân viên tình báo Bắc Đường lại vô cùng năng đông, cứ mang từng tin đến truyền khắp ngàn nhà vạn hộ. Chính quyền Nam Đường lúc này đã mất hết lòng dân, nhà nhà hộ hộ đóng kín cửa, đứng cầu nguyện trước phật tố, chi hi vọng quân Bắc Đường sớm vào thành.
Các quan viên Nam Đường cũng dấy lên cơn sóng từ quan. Từ quan thì đơn giản, chi cẩn viết một lá quan thư, nói thân thê không tốt v. V và v. V, công thêm xếp gọn triều phục đặt trên bàn làm việc, và treo lại quan ấn trên xà ngang triều phòng, thi đã đủ biểu thị không còn là triều quan Nam Đường. Ai cũng nhìn ra Nam Đường đại thế đã qua, không ai tiếp tục nguyện ý ngồi trên con thuyền sắp chim này.
Cà tân hoàng đế Lý Hệ cũng tuyệt vọng rồi, hắn giam mình trong thâm cung, mỗi ngày đều uống rượu hành lạc, phóng túng vô cùng, dùng lời của hắn nói là dù không được quyền đế vương, nhung cũng phải hành lạc đế vương. Lý Phù Quốc vẫn còn tận tình, suốt ngày viết thư cho bá quan, gửi kỳ vọng vào mỗi người thái thú và huyện lệnh, lệnh họ tổ chức dân chúng chống đối quân Bắc Đường tiến công Thành Đô.
Mười vạn đại quân cuối cùng của Thành Đô cũng vào ngày thứ hai sau khi tin truyền đến toàn bộ rút vào thành nội. Ngay sau đó, thành nội Thành Đô bất đầu ngày đêm giới nghiêm, cửa phường đóng kín mít, quân kỷ cũng trờ nên nghiêm khắc. Ba ngàn binh sĩ tuần tra quân kỷ đi tuần tra khắp phố to ngõ nhỏ, bắt được binh sĩ dám tự ý vào nhà dân cướp bóc sẽ tràm thù tại chỗ.
Trong Diên Anh điện Nam Minh cung, mười mấy tên tiểu hoạn quan đang bận rộn gói gém đồ đạc, mười tám viên dạ minh châu to treo giữa Diên Anh điện cũng đã bị tháo xuống, cất hết vào trong rương.
“Rầm!” Một tiếng vang ầm, cửa bên bị đá tung, chi thấy hoàng đế Lý Hệ đang tay cầm kiếm say xin xông vào trong điện, hắn vừa nhận được mật báo của một hoạn quan, Lý Phù Quốc đương càn quét tài sàn trong cung đinh trốn chạy ra ngoài.
Hắn lửa giận vạn trượng, mượn hơi men đến tìm Lý Phù Quốc, muốn một kiếm giết chết tên thiến tặc chết tiệt này. Mười mấy tiểu hoạn quan sợ khiếp vía, bọn chúng lập tức kịp phàn ứng lại, tứ tán bỏ chạy, một người trong đó như bị thuật đứng hình, hắn hai chán bún rủn, nhất động bất động.
Lý Hệ đẩy hắn tế nhào, dùng chân đạp lên người hắn, hung hăn nói: “Dạ minh châu của ta đâu?”
Tiểu hoạn quan chi chi rương, Lý Hệ đại nộ, một kiếm đâm chết hắn. Lý Hệ lại dùng chân đá tung nắp rương, mười mấy viên dạ minh châu roi thẳng lốc dưới nhà.
“Thánh thượng, người đang làm gì thế này?”
Giọng nói cao vót của Lý Phù Quốc vọng ra ở ngoài cửa. Hắn dẫn theo mấy mươi hoạn quan đi vào đại điện, vây lấy Lý Hệ.
“Cái tên thiến tặc này!”
Lý Hệ chi vào mũi hắn nguyền rũa, “Ngươi muốn thừa loạn lấy trộm bảo bối hoàng gia của ta u?”
Lý Phù Quốc lại nhặt từng viên dạ minh châu lên, trong đó có một viên đã bị vấy máu, khiến. Hắn đau lòng khôn xiết. Dạ minh châu chi cẩn gặp máu thì sẽ không sáng nữa.
“Thánh thượng, người đừng quá bồng bột, ta lúc nào cũng đang giúp người, nhưng ngươi lại không chịu nhận tình ta.”
“Giúp ta?”
Lý Hệ ngầng đầu lên nhìn trời cười to, tiếng cười như cuồng dại vang vọng khắp đại điện, “Ta chi là một con bù nhìn đáng thương, ta còn là hoàng đế nữa sao? Rõt cuộc ai mới là hoàng đế?”
Hắn bỗng nhiên nín câm, chi thẳng vào mặt Lý Phụ Quốc mắng nhiếc: “Cái tên thiến tặc ngươi, ngươi muốn làm hoàng đế, ngươi mượn danh nghĩa ta phát đi mấy trăm đạo ý chỉ, đã có đạo nào ngươi từng nói với ta?”
Lý Phụ Quốc hừ lạnh một tiếng, xô ngã Lý Hệ xuống đất. Lý Hệ mặc sức vùng vẫy: “Thả ta ra! Thả ta ra!”
Nhung không có ích lợi gì, bọn hoạn quan đã cùng hợp sức trói hắn lại, xong còn bịt miệng hắn lại đẩy vào bao tải rồi bõ vào một chiếc rương to, cho người khiêng đi.
Lúc này, dường tử của Lý Phù Quốc- Lý Tiên Lạc bèn đi lên hỏi: “Phụ thân, tối nay chúng ta sẽ xuất phát ư?”
Lý Phụ Quốc gật gật đầu. “Quân Bắc Đường ngày mai sẽ ập đến, tối nay chúng ta phải đi liền.”
“Nhung... Nghe nói phía An Nam có rất nhiều thổ phi, chúng ta không có quân đội, ai sẽ bào vệ chúng ta đây?”
“Cái tên ngốc này, ai nói chúng ta sẽ đi An Nam, chúng ta sẽ mượn Kiềm Trung đạo đến Khâm Châu rồi ra biển. Ta có một trang viên ven biển, hai năm trước ta đã cho đóng một chiếc thuyền to, chúng ta từ đó ra biển, đến nước ngoài làm phú ông.”
Mười mấy hoạn quan đã quay lại, bẩm báo: “Đã giam hắn lại rồi!”
“Được! Đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta sẽ từ phía hậu cung xuất phát trong đêm!” '
Ngự hoa viện hậu cung của Nam Minh cung có thể trực tiếp thông với thành ngoại, đêm đó Lý Phụ Quốc dẫn theo một trăm mấy tên tâm phúc cùng bốn mươi mấy chiếc xe ngựa chất đầy của cải hoàng cung rời khỏi Thành Đô, đi dọc theo quan đạo trốn vê phía Giàn Châu. Hắn định sẽ lên thuyền tại Giàn Châu, ngồi thuyền đến Trường Giang.
Lý Phụ Quốc ngỡ quân đội Nam Đường tò phía bắc và đông đến. Phía nam Thành Đô chắc sẽ an toàn, nhung hắn lại không biết, hai vạn kỵ binh của Điền Càn Chán đã vỏng đến phía nam Thành Đô.
Trong sắc đêm, bốn mươi lãm chiếc xe ngựa phóng đi như bay trên quan đạo, một trăm mấy tên hoạn quan và thị vệ đều mặc hắc y, hộ vệ cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa, tất cả xe ngựa đều chất đầu của cải, đấy đều là tài sản mà Lý Long Cơ và Lý Hanh mang từ Trường An đến Thành Đô, ngoài các món châu báu quá to hay nén bạc không cách nào vận chuyên, tất cà vàng ròng châu báu đá quý... Đều toàn bộ bị hắn quét sạch.
Những tài sàn này hắn đã toàn bộ chiếm làm của riêng, Lý Phụ Quốc cũng mặc một thân áo đen cưỡi trên lung tuấn mã, tâm trạng của hắn sản khoái vô cùng. Lúc này họ đâ thành công rời khỏi Thành Đô, nơi này đã cách Thành Đô đến năm mươi dặm.
Nhung trong lúc Lý Phụ Quốc dương dương tự đắc thì dưỡng từ Lý Tiên Lạc của hắn lại phát hiện tình hình không hay.
“Phụ thân, cha nhìn kìa!”
Chi thấy trong bóng đêm hai đội kỵ binh một trái một phải đang hợp lại trên quan lộ. Đây là hai đội kỵ binh xích hầu tuần tra trên quan đạo, tổng cộng ba trăm binh sĩ, họ đã phát hiện đội xe ngựa khả nghi này nên bắt đầu chặn lại.
“Đứng lại! Nếu còn không đứng lại bọn ta sẽ phóng tiễn!” “Phụ thân, làm thế nào bây giờ?”
Lý Tiên Lạc sợ toát mô hồi trán, sắc mật Lý Phụ Quốc cũng trờ nên hung hân, hắn làm sao lại cam chịu trói chịu bị bắt chứ?
“Mọi người cùng xông qua!”
Xe ngựa tăng tốc hòng muốn thừa lúc trước khi hai đội kỵ binh này hợp lại sẽ xông qua, nhưng kỵ binh đã phóng tiễn, mấy trăm cây tiễn cùng vèo vèo phóng về phía đội xe ngựa. Chi trong một chốc tiếng thét thảm thiết vang vọng, mấy mươi tên hoạn quan đều trúng tiễn ngã nhào xuống. Lý Lạc Tiên bị một cẫu tiễn bắt trúng yết hầu, chết thảm tại chỗ, những con tuấn mã đi đầu đều đã bị trúng tiễn, hai con tuấn mã gào rú một tiếng dài rồi ngã xuống kéo theo xe ngựa cũng bị lật, mấy xe ngựa phía sau cũng liên tiếp bị lật, đội xe ngựa cuối cùng cũng phải đứng lại.
Các kỵ binh cùng vây lại lên, nghiêm giọng thét lên: “Toàn bộ xuống ngựa quỳ xuống, ai dám phàn kháng giết không bàn cãi!”
Tất cả thị vệ và hoạn quan đều đã sợ bay cà vía, lũ lượt quỳ xuống, Lý Phụ Quốc không chịu xuống ngựa, hắn bỗng chốc tăng tốc xông ra khỏi bao vây của kỵ binh, phóng vội về phía nam đào tầu.
Hiệu úy kỵ binh đứng đầu hừ lạnh một tiếng, giơ cao kỵ nỏ nhắm thẳng vào hắn, “Crắc!” Nỏ tiễn vèo vèo bắn đi, trung ngay vào tim sau Lý Phù Quốc, hắn chi kịp rú lên một tiếng thảm thiết bèn ngã thẳng xuống ngựa, chân phải của hắn vẫn còn kẹp trong bàn đạp, chiến mã vi kinh hoảng đã lôi theo xác hắn tiếp tục phóng thẳng. Mãi đến khi kỵ binh đuổi kịp thì Lý Phụ Quốc đã toàn thân bê bết máu thịt, mặt mũi không còn ai nhận ra được.
Sáng sớm ngày hôm sau, điều khiến dân Nam Đường có người hi có người ưu đã đến, mười vạn đại quân của Lý Quang Bật cùng năm vạn đại quân của Lý Thịnh đã tụ hội dưới thành Thành Đô, đại quân cũng cho đóng doanh ngay sau đó, lặc lệnh Quách Anh Nghĩa lập tức đầu hàng.
Quách Anh Nghĩa chọn lựa trung gách, hạ lệnh binh sĩ mờ cửa thành đầu hàng, hắn đích thân dẫn quân đến Nam Minh cusn bắt người. Hoạn quan và cung nữ Nam Minh cung đều đã chạy sạch, Trương hoàng hậu thấy đại thế đã qua, bèn thắt cổ tự vẫn, còn hoàng đế Lý Hệ bị hoạn quan trói lại nhói trong rương, giữa đêm đã ngạt thờ thân vong. Lý Phụ Quốc thì không thấy tông tích, Quách Anh Nghĩa sốt cả ruột gan, hắn bèn cho bất hết toàn bộ tông thất trong thành định làm vốn liếng để đổi lấy mạng mình.
“Đủng! Đủng! Đủng!”
Tiếng trống trầm trầm của quân Bắc Đường đã vang lê, Chinh nam nguyên soái Lý Quang Bật của quân Bắc Đường đầu đội mũ hoàng kim, thân bận khái giáp giơ cao chiến đao, hạ lệnh vào thành.
“Đại quân vào thành!”
Đại quân Bắc Đường hiên ngang đi vào Thành Đô, ngày rằm tháng bảy năm Khánh Bình thứ hai, cùng với việc đại quân Bắc Đường vào thành, chính quyền Nam Đường tại Thục Trung chính thức bị tiêu diệt. Ngày này cũng là lễ trung nguyên của Đại Đường, là ngày tế tổ tiên.
Chi nghe tiếng vó ngựa vọng đến, một quân sĩ Bắc Đường cưỡi ngựa lên núi, đứng lại phía dưới cách Kiếm Môn quan chừng trăm bước, kéo cung bắn tiễn phát vèo lên thành đầu, trên tiễn có kèm lá thư.
Một binh sĩ nhật thư lên giao Trần Huyền Lê. Trần Huyền Lê nhận lấy thư mà bỗng chốc ngỡ ngàng, chi thấy trên thư có viết: “Thiên sách thượng tướng, An Tây tiết độ sứ, Triệu vương Lý Khánh An gửi Trần Huyền Lê đại tướng quân.”
Đây là thư thân bút của Lý Khánh An, Trần Huyền Lễ vội hấp tấp mờ thư ra.
“Trường An nhất biết, Trần lão tướng quân sức khỏe vẫn tốt chứ? Một cách kinh niên, cá chép Vệ Hà mới béo, mỹ tửu phường Bình Khang thơm nổng. Góc liễu già đại lộ Chu Tước lại đâm chồi mới, không biết công lúc nào mới trờ lại Trường An...”
Chi ngắn ngọn vài câu, mà khóe mắt Trần Huyền Lễ đã rơm rớm, một tình cảm trong sâu thẳm đáy lòng của hắn đã bị khuấy động, hắn thở dài một tiếng, hắn thấy minh chưa lúc nào lại yếu đuối như hôm ngy.
“Đô đốc, các huynh đệ...”
Trần Huyền Lễ quay đầu nhìn ra xung quanh, chi thấy hơn ngàn binh sĩ gác quan đều đang thờ thần nhìn hắn với ánh mắt đầy trông mong và khẩn cầu.
“Các ngươi... Thật sự không muốn đánh nữa rồi sao?” Trần Huyền Lễ khản giọng hòi.
Các binh sĩ đều lẳng lặng gật đầu, không biết ai là người dẫn đầu, bỏ cung tiễn xuống, tiếp đến từng món vũ khí được đặt xuống, các binh sĩ đều quỳ xuống, nhu sự cầu khẩn không lời.
“Được rồi!”
Trần Huyền Lễ thở dài một tiếng, “Nghe lệnh của ta. Toàn quân đặt vũ khí xuống. Đi theo ta xuống núi đầu hàng!”
Cùng với việc Trần Huyền Lễ đầu hàng. Kiếm Môn Quan - cánh cửa bắc đại môn
Của Thục Trung cuối cùng cũng đã được mờ. Lý Quang Bật dẫn mười vạn đại quân vượt quan Kiếm Môn Quan, xuất phát về phía Thành Đô. Và đồng thòi, Lý Thịnh đông lộ cũng dẫn năm vạn đại quân đi vào Tử Châu, áp sát Thành Đô.
Trong nội thành Thành Đô đã hỗn độn vô cùng, thanh tầy bá quan còn cHứa kết thức thì đã có tin mười bảy vạn quân Đường vào Ba Thục. Dù cho Lý Hệ đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhung các nhân viên tình báo Bắc Đường lại vô cùng năng đông, cứ mang từng tin đến truyền khắp ngàn nhà vạn hộ. Chính quyền Nam Đường lúc này đã mất hết lòng dân, nhà nhà hộ hộ đóng kín cửa, đứng cầu nguyện trước phật tố, chi hi vọng quân Bắc Đường sớm vào thành.
Các quan viên Nam Đường cũng dấy lên cơn sóng từ quan. Từ quan thì đơn giản, chi cẩn viết một lá quan thư, nói thân thê không tốt v. V và v. V, công thêm xếp gọn triều phục đặt trên bàn làm việc, và treo lại quan ấn trên xà ngang triều phòng, thi đã đủ biểu thị không còn là triều quan Nam Đường. Ai cũng nhìn ra Nam Đường đại thế đã qua, không ai tiếp tục nguyện ý ngồi trên con thuyền sắp chim này.
Cà tân hoàng đế Lý Hệ cũng tuyệt vọng rồi, hắn giam mình trong thâm cung, mỗi ngày đều uống rượu hành lạc, phóng túng vô cùng, dùng lời của hắn nói là dù không được quyền đế vương, nhung cũng phải hành lạc đế vương. Lý Phù Quốc vẫn còn tận tình, suốt ngày viết thư cho bá quan, gửi kỳ vọng vào mỗi người thái thú và huyện lệnh, lệnh họ tổ chức dân chúng chống đối quân Bắc Đường tiến công Thành Đô.
Mười vạn đại quân cuối cùng của Thành Đô cũng vào ngày thứ hai sau khi tin truyền đến toàn bộ rút vào thành nội. Ngay sau đó, thành nội Thành Đô bất đầu ngày đêm giới nghiêm, cửa phường đóng kín mít, quân kỷ cũng trờ nên nghiêm khắc. Ba ngàn binh sĩ tuần tra quân kỷ đi tuần tra khắp phố to ngõ nhỏ, bắt được binh sĩ dám tự ý vào nhà dân cướp bóc sẽ tràm thù tại chỗ.
Trong Diên Anh điện Nam Minh cung, mười mấy tên tiểu hoạn quan đang bận rộn gói gém đồ đạc, mười tám viên dạ minh châu to treo giữa Diên Anh điện cũng đã bị tháo xuống, cất hết vào trong rương.
“Rầm!” Một tiếng vang ầm, cửa bên bị đá tung, chi thấy hoàng đế Lý Hệ đang tay cầm kiếm say xin xông vào trong điện, hắn vừa nhận được mật báo của một hoạn quan, Lý Phù Quốc đương càn quét tài sàn trong cung đinh trốn chạy ra ngoài.
Hắn lửa giận vạn trượng, mượn hơi men đến tìm Lý Phù Quốc, muốn một kiếm giết chết tên thiến tặc chết tiệt này. Mười mấy tiểu hoạn quan sợ khiếp vía, bọn chúng lập tức kịp phàn ứng lại, tứ tán bỏ chạy, một người trong đó như bị thuật đứng hình, hắn hai chán bún rủn, nhất động bất động.
Lý Hệ đẩy hắn tế nhào, dùng chân đạp lên người hắn, hung hăn nói: “Dạ minh châu của ta đâu?”
Tiểu hoạn quan chi chi rương, Lý Hệ đại nộ, một kiếm đâm chết hắn. Lý Hệ lại dùng chân đá tung nắp rương, mười mấy viên dạ minh châu roi thẳng lốc dưới nhà.
“Thánh thượng, người đang làm gì thế này?”
Giọng nói cao vót của Lý Phù Quốc vọng ra ở ngoài cửa. Hắn dẫn theo mấy mươi hoạn quan đi vào đại điện, vây lấy Lý Hệ.
“Cái tên thiến tặc này!”
Lý Hệ chi vào mũi hắn nguyền rũa, “Ngươi muốn thừa loạn lấy trộm bảo bối hoàng gia của ta u?”
Lý Phù Quốc lại nhặt từng viên dạ minh châu lên, trong đó có một viên đã bị vấy máu, khiến. Hắn đau lòng khôn xiết. Dạ minh châu chi cẩn gặp máu thì sẽ không sáng nữa.
“Thánh thượng, người đừng quá bồng bột, ta lúc nào cũng đang giúp người, nhưng ngươi lại không chịu nhận tình ta.”
“Giúp ta?”
Lý Hệ ngầng đầu lên nhìn trời cười to, tiếng cười như cuồng dại vang vọng khắp đại điện, “Ta chi là một con bù nhìn đáng thương, ta còn là hoàng đế nữa sao? Rõt cuộc ai mới là hoàng đế?”
Hắn bỗng nhiên nín câm, chi thẳng vào mặt Lý Phụ Quốc mắng nhiếc: “Cái tên thiến tặc ngươi, ngươi muốn làm hoàng đế, ngươi mượn danh nghĩa ta phát đi mấy trăm đạo ý chỉ, đã có đạo nào ngươi từng nói với ta?”
Lý Phụ Quốc hừ lạnh một tiếng, xô ngã Lý Hệ xuống đất. Lý Hệ mặc sức vùng vẫy: “Thả ta ra! Thả ta ra!”
Nhung không có ích lợi gì, bọn hoạn quan đã cùng hợp sức trói hắn lại, xong còn bịt miệng hắn lại đẩy vào bao tải rồi bõ vào một chiếc rương to, cho người khiêng đi.
Lúc này, dường tử của Lý Phù Quốc- Lý Tiên Lạc bèn đi lên hỏi: “Phụ thân, tối nay chúng ta sẽ xuất phát ư?”
Lý Phụ Quốc gật gật đầu. “Quân Bắc Đường ngày mai sẽ ập đến, tối nay chúng ta phải đi liền.”
“Nhung... Nghe nói phía An Nam có rất nhiều thổ phi, chúng ta không có quân đội, ai sẽ bào vệ chúng ta đây?”
“Cái tên ngốc này, ai nói chúng ta sẽ đi An Nam, chúng ta sẽ mượn Kiềm Trung đạo đến Khâm Châu rồi ra biển. Ta có một trang viên ven biển, hai năm trước ta đã cho đóng một chiếc thuyền to, chúng ta từ đó ra biển, đến nước ngoài làm phú ông.”
Mười mấy hoạn quan đã quay lại, bẩm báo: “Đã giam hắn lại rồi!”
“Được! Đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta sẽ từ phía hậu cung xuất phát trong đêm!” '
Ngự hoa viện hậu cung của Nam Minh cung có thể trực tiếp thông với thành ngoại, đêm đó Lý Phụ Quốc dẫn theo một trăm mấy tên tâm phúc cùng bốn mươi mấy chiếc xe ngựa chất đầy của cải hoàng cung rời khỏi Thành Đô, đi dọc theo quan đạo trốn vê phía Giàn Châu. Hắn định sẽ lên thuyền tại Giàn Châu, ngồi thuyền đến Trường Giang.
Lý Phụ Quốc ngỡ quân đội Nam Đường tò phía bắc và đông đến. Phía nam Thành Đô chắc sẽ an toàn, nhung hắn lại không biết, hai vạn kỵ binh của Điền Càn Chán đã vỏng đến phía nam Thành Đô.
Trong sắc đêm, bốn mươi lãm chiếc xe ngựa phóng đi như bay trên quan đạo, một trăm mấy tên hoạn quan và thị vệ đều mặc hắc y, hộ vệ cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa, tất cả xe ngựa đều chất đầu của cải, đấy đều là tài sản mà Lý Long Cơ và Lý Hanh mang từ Trường An đến Thành Đô, ngoài các món châu báu quá to hay nén bạc không cách nào vận chuyên, tất cà vàng ròng châu báu đá quý... Đều toàn bộ bị hắn quét sạch.
Những tài sàn này hắn đã toàn bộ chiếm làm của riêng, Lý Phụ Quốc cũng mặc một thân áo đen cưỡi trên lung tuấn mã, tâm trạng của hắn sản khoái vô cùng. Lúc này họ đâ thành công rời khỏi Thành Đô, nơi này đã cách Thành Đô đến năm mươi dặm.
Nhung trong lúc Lý Phụ Quốc dương dương tự đắc thì dưỡng từ Lý Tiên Lạc của hắn lại phát hiện tình hình không hay.
“Phụ thân, cha nhìn kìa!”
Chi thấy trong bóng đêm hai đội kỵ binh một trái một phải đang hợp lại trên quan lộ. Đây là hai đội kỵ binh xích hầu tuần tra trên quan đạo, tổng cộng ba trăm binh sĩ, họ đã phát hiện đội xe ngựa khả nghi này nên bắt đầu chặn lại.
“Đứng lại! Nếu còn không đứng lại bọn ta sẽ phóng tiễn!” “Phụ thân, làm thế nào bây giờ?”
Lý Tiên Lạc sợ toát mô hồi trán, sắc mật Lý Phụ Quốc cũng trờ nên hung hân, hắn làm sao lại cam chịu trói chịu bị bắt chứ?
“Mọi người cùng xông qua!”
Xe ngựa tăng tốc hòng muốn thừa lúc trước khi hai đội kỵ binh này hợp lại sẽ xông qua, nhưng kỵ binh đã phóng tiễn, mấy trăm cây tiễn cùng vèo vèo phóng về phía đội xe ngựa. Chi trong một chốc tiếng thét thảm thiết vang vọng, mấy mươi tên hoạn quan đều trúng tiễn ngã nhào xuống. Lý Lạc Tiên bị một cẫu tiễn bắt trúng yết hầu, chết thảm tại chỗ, những con tuấn mã đi đầu đều đã bị trúng tiễn, hai con tuấn mã gào rú một tiếng dài rồi ngã xuống kéo theo xe ngựa cũng bị lật, mấy xe ngựa phía sau cũng liên tiếp bị lật, đội xe ngựa cuối cùng cũng phải đứng lại.
Các kỵ binh cùng vây lại lên, nghiêm giọng thét lên: “Toàn bộ xuống ngựa quỳ xuống, ai dám phàn kháng giết không bàn cãi!”
Tất cả thị vệ và hoạn quan đều đã sợ bay cà vía, lũ lượt quỳ xuống, Lý Phụ Quốc không chịu xuống ngựa, hắn bỗng chốc tăng tốc xông ra khỏi bao vây của kỵ binh, phóng vội về phía nam đào tầu.
Hiệu úy kỵ binh đứng đầu hừ lạnh một tiếng, giơ cao kỵ nỏ nhắm thẳng vào hắn, “Crắc!” Nỏ tiễn vèo vèo bắn đi, trung ngay vào tim sau Lý Phù Quốc, hắn chi kịp rú lên một tiếng thảm thiết bèn ngã thẳng xuống ngựa, chân phải của hắn vẫn còn kẹp trong bàn đạp, chiến mã vi kinh hoảng đã lôi theo xác hắn tiếp tục phóng thẳng. Mãi đến khi kỵ binh đuổi kịp thì Lý Phụ Quốc đã toàn thân bê bết máu thịt, mặt mũi không còn ai nhận ra được.
Sáng sớm ngày hôm sau, điều khiến dân Nam Đường có người hi có người ưu đã đến, mười vạn đại quân của Lý Quang Bật cùng năm vạn đại quân của Lý Thịnh đã tụ hội dưới thành Thành Đô, đại quân cũng cho đóng doanh ngay sau đó, lặc lệnh Quách Anh Nghĩa lập tức đầu hàng.
Quách Anh Nghĩa chọn lựa trung gách, hạ lệnh binh sĩ mờ cửa thành đầu hàng, hắn đích thân dẫn quân đến Nam Minh cusn bắt người. Hoạn quan và cung nữ Nam Minh cung đều đã chạy sạch, Trương hoàng hậu thấy đại thế đã qua, bèn thắt cổ tự vẫn, còn hoàng đế Lý Hệ bị hoạn quan trói lại nhói trong rương, giữa đêm đã ngạt thờ thân vong. Lý Phụ Quốc thì không thấy tông tích, Quách Anh Nghĩa sốt cả ruột gan, hắn bèn cho bất hết toàn bộ tông thất trong thành định làm vốn liếng để đổi lấy mạng mình.
“Đủng! Đủng! Đủng!”
Tiếng trống trầm trầm của quân Bắc Đường đã vang lê, Chinh nam nguyên soái Lý Quang Bật của quân Bắc Đường đầu đội mũ hoàng kim, thân bận khái giáp giơ cao chiến đao, hạ lệnh vào thành.
“Đại quân vào thành!”
Đại quân Bắc Đường hiên ngang đi vào Thành Đô, ngày rằm tháng bảy năm Khánh Bình thứ hai, cùng với việc đại quân Bắc Đường vào thành, chính quyền Nam Đường tại Thục Trung chính thức bị tiêu diệt. Ngày này cũng là lễ trung nguyên của Đại Đường, là ngày tế tổ tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.