Quyển 14 - Chương 627: Sở thích của An Lộc Sơn
Cao Nguyệt
20/03/2013
Quý Thắng từ huyện Đường Khánh đến đây. Trong một mùa đông mà An Lộc Sơn đã phát động ba lần càn quét với dân chúng phản loạn trốn tại Bạch Dương Điền, trước sau xuất động ba vạn đại quân. Tuy cuối cùng không diệt được nghĩa quân của Trương Tuần, nhưng cũng khiến dân chúng của Trương Tuần tổn thất nặng nề. Cộng thêm mùa đông giá rét thiếu thốn lương thực, rất nhiều bá tánh đã không chịu nổi mà chết, cũng có người lựa chọn ra đi.
Hiện này trong tay Trương Tuần chỉ còn lại hơn bốn trăm người. Một huynh đệ của Quý Thắng cũng bất hạnh bệnh nặng qua đời. Lần này hắn dẫn theo ba huynh đệ giả dạng làm thương nhân đến U Châu chủ yếu là để thu mua một ít thuốc thang, thuận tiện nghe ngóng một ít tình hình của An Lộc Sơn.
Hắn vừa uống rượu vừa vành tai lên nghe các loại tin tức trong tiệm.
Trên đại đường lầu hai náo nhiệt hơn thường, gần trăm tên khách rượu vây lại bên nhau, mặt mày hớn hờ ngồi nghe một nam tử trung niên kê về đời tư An Lộc Sơn. Tại U Châu này bàn tán về An Lộc Sơn đã trở thành một sở thích của người U Châu, có chuyện tình nhăng nhít của hắn. có các tin đồn xung quanh hắn được lưu truyền ra từ các nơi, và lưu truyền trong dân chúng U Châu với mọi phương tiện. Có lẽ do hắn là người Hồ, An Lộc Sơn cũng chẳng để tâm gì đến bàn tán của dân gian với hắn. Trên thực tế hắn cũng chẳng quản nổi. chỉ cần không bàn đến bí mật quân sự. hắn cũng mặc kệ ai muốn nói gì hắn cử nói thoải mái.
Giữa đám đông là một sã trung niên dương dương tự đắc. xem bộ dạng hắn cũng chẳng qua là bọn du thủ du thực ngoài đầu đường xó chợ, nhưng nội dung hắn nói lại không phải điều người thường biết được, rất nhiều ngừi hoài nghi hắn có thân thích là thân tín của An Lộc Sơn. nội dung của hắn nói đều là vấn đề đàn ông hứng thú.
“...Yến vương cực mê nữ sắc, mỗi ngày chí ít phải có mười nữ nhân hầu hạ lúc ngủ. Hắn thích nhất là nữ nhân trắng trẻo thân hình đẫy đà. đêm nào cũng phong lưu thôi rồi! Các ngươi không thể nào ngờ được đâu. Hắn thiện chiến uy dũng thôi rồi!”
“Có gì đâu mà không ngờ được, hắn nằm ở đó, để từng ả nữ nhân luân lưu nhau ngồi lên chứ gì?”
“Dẹp! Ngươi biết cái gì chứ! Yến vương là ai? Ngươi đi chinh phạt thiên hạ thế. tất nhiên cái gì cũng phải để hắn nắm chủ đạo, hắn làm sao có thể chịu nổi nữ nhân ngồi lên thân han?”
“Nhưng hắn mập vậy, sao làm nổi? Ngươi ngồi đấy thổi phòng à?”
“Nói ngươi thiếu hiểu thật chẳng sai!”
Cái tên nam tử kể chuyển đó cười lạnh một hồi, “Sao ta lại không biết chứ! Cháu trai ta chính là thân tín bên cạnh hắn. chính miệng cháu trai ta đã nói với ta. sao còn không thật?”
Nam tử trung niên như đang lấp lửng làm mọi người càng tò mò thêm, mọi người lũ lượt la ó lên: “Nói nhanh! Nói nhanh! Rốt cuộc làm thế nào?”
Trên mặt nam tử trung niên lộ nụ cười ám muội, hắn hạ giọng thấp xuống nói: “Hắn để mười nữ nhân cửa bỏ hết áo quần, trần truồng quỳ trên chiếc giường thấp, sau đó hai thị vệ tâm phúc của hắn sẽ dìu hai bên hắn. còn một người nữa ở sau lưng đẩy hắn. Như thế một trước một sau. một ra một vào, cứ thế hết người này đến người khác, đó không phải khoái lạc đến tột cùng sao?”
Việc nam tử trung niên tung tin ra bỗng chốc dấy lên trận cười lớn của xung quanh. Có người còn cười quái gỡ nói: “Lão Lý ơi! Cháu trai của ngươi là người đã dìu hắn hay là người ở đằng sau đẳy hắn?”
Nam tử trung niên cười hí hí. nhưng lại không dám nói, hắn chi nói với mọi người: “Các ngươi đoán vì sao Yến vương chi thích phụ nữ đẫy đà trắng trèo?”
“Có gì đâu mà khó đoán, đến ta còn thích nữa là!”
Mọi người lại một trận cười bò, việc này rất nhiều người phản ứng cực nhanh, lập tức có người nghĩ đến. “Không phải là do Dương quý phi chứ?”
Mọi ngươi chợt vỡ lẽ ra. cả đại đường không khỏi xôn xao, An Lộc Sơn thích Dương quý phi thì thiên hạ người người đều biết, là do chính miệng An Lộc Sơn nói, hơn nữa hắn nói Dương quý phi căn bản chưa chết, chỉ là ân mình ở đâu đó. Mọi người cũng tin là thế. đại mỹ nhân như thế này đâu dễ dàng chết chứ?
“Nói đúng rồi! Chính là do Dương quý phi, Yến vương vẫn ngày đêm tơ tường đến nàng, nhiều lần đi tìm nàng mà lại cử tìm không thấy, không cách nào hắn chỉ đành tìm thêm vài người nữ nhân giống Dương quý phi để giải nổi khổ tương tư. Nghe nói Yến vương từng treo thường, ai giúp hắn tìm được Dương quý phi sẽ thường tiền mười vạn quan!”
Thường tiền mười vạn quan, lại làm xung quanh kinh thán. Lúc này, chưởng quỹ tửu quán của chen vào. cười mắng: “Lão Lý. ngươi lại ảnh hưởng đến việc làm ăn của ta rồi!”
Nam tử trung niên kể chuyện nãy giờ lập tức giơ tay cười nói: “Chưởng quỹ nói rồi. mọi người đi ăn cơm đi! Hôm nay đến đây thôi, lần sau ta sẽ kế việc hồi hộp hơn cho các ngươi nghe.”
Mọi người vui vẻ trở lại chỗ ngồi. Quý Thắng thì lại rất có hứng thú với nam tứ trung niên họ Lý kia. hắn dùng đũa chỉ chỉ tên Lão Lý, cười hỏi vị khác uống rượu cùng bàn nói: “Những điều hắn nói đều chỉ là đùa chứ?”
Khách uống rượu cùng bàn lắc đầu nói: “Chắc là thật, cháu trai hắn là Lý Trư Nhi thị vệ tâm phúc của An Lộc Sơn. hắn lại là thân nhân duy nhất của Lý Trư Nhi. từ nhỏ nuôi Lý Trư Nhi lớn khôn, và hắn xem người chú này như cha. cho nên những đời tư này của An Lộc Sơn hắn có thể biết được.”
“Hóa ra là như vậy, nhưng sau hắn dám đi bêu việc đời tư của An Lộc Sơn khắp nơi thế, bộ không sợ An Lộc Sơn bắt hắn ư?”
Tên khách kia kinh ngạc nhìn Quý Thắng nói: “Bằng hữu này chắc không phải người U Châu.”
“ừ, ta là người Triệu Châu, đến U Châu làm ăn!”
“Hèn chi. ngươi không biết đó thôi, việc nam nữ này An Lộc Sơn cũng chẳng để tâm. bản thân hắn cũng đã công khai nói tơ tường Dương quý phi mà không được đấy thôi. Có điều ngươi phải nhớ, đừng nhắc đến quân đội. đừng nhắc Lý Khánh An. đấy là hai điều cấm kỵ của hắn. còn cái khác cứ tùy tiện mà nói.”
Quý Thắng gật gật đầu. hắn lại nhìn nhìn về phía nam tứ trung niên họ Lý kia. chỉ thấy tên ấy giờ đã ăn cơm xong. đứng dậy chuẩn bị ra về. Sự nhạy bén nghề nghiệp của Quý Thắng bỗng lóe hiện, hắn cảm thấy hình như có người đang giám sát tên nam tử trung niên này.
Quả nhiên, nam tử trung niên vừa xuống lầu. hai nam tử trẻ ngồi đối diện chéo với hắn cũng lập tức bỏ tiền đồng lên bàn đi theo xuống lầu.
Từ động tác quả đoán của hai nam tử này, Quý Thắng lập tức đưa ra kết luận hai người này là quân nhân, hơn nữa là còn quân nhân hàng đinh như xích hầu. Trong lòng Quý Thắng nghĩ lại. hắn cũng bỏ một đồng tiền bạc lên bàn. vắt tay gọi tiểu nhị của tửu quán, xong bèn đi theo họ xuống lầu.
Tên nam tử kể chuyện vừa nãy họ Lý, tên Lý Toái, là một tên du thủ du thực đầu đường xó chợ. Cháu trai hắn chính là thân binh tâm phúc Lý Trư Nhi của An Lộc Sơn. Năm ngoái hắn thông qua quan hệ của cháu trai mà được chức quản sự trong kho quân đội. vào đêm thì trực và ngù, ban ngày thì du thủ du thực, uống rượu uống trà. và chốc chốc thì đi loan một ít tin đời tư của An Lộc Sơn nghe từ cháu trai hắn. vì thế thường sẽ được bọn thích hóng chuyện trả tiền cho, hắn cũng lấy làm thích thủ.
Lúc ăn cơm trưa theo thói quen mỗi ngày, hắn chắc sẽ đi đến tiểu trà quán phụ cận để uống trà. và ngồi ở đó cả buổi chiều, sau đó sẽ quay về nhà. Trà quán cách đấy không xa. đi xuyên qua một ngõ nhỏ bèn đến nơi, Lý Toái vừa ngâm nga vài câu ca vừa đi vào một con ngõ nhỏ, đi thẳng về phía trà quán.
Nhưng hắn vừa đi vào ngõ chưa đến mười bước, phía sau lập tức có hai người nhanh chóng đi lên. vỗ mạnh vào vai Lý Toái. Đợi khi hắn vừa quay đầu. thì thấy một quả đấm to đập thăng vào mặt mình. Hắn còn chưa kịp kêu rên đã ngã quay xuống đất. Lúc này, một chiếc xe ngựa lốc cốc dừng lại đầu ngõ.
Quý Thắng đứng ngay cách đấy năm mươi bước, hắn không theo kịp xe ngựa, chỉ đành dõi theo bóng hình xe ngựa đã khuất mà thở dài. Có điều hắn cũng thấy kỳ lạ. là ai bắt tên này, chắc không phải An Lộc Sơn. An Lộc Sơn dẫu sao cũng sẽ nê mặt cháu hắn. vậy sẽ là ai?
Quý Thắng vốn nghĩ U Châu sẽ bị An Lộc Sơn bọc sắt lại mà khống chế. giờ mới phát hiện, dưới cục diện bình lặng này vẫn có dòng sóng ngầm âm thầm chảy xiết.
Lúc này, một tên thủ hạ của Quý Thắng vội vã từ phía sau đi đến. thủ thi vài câu bên tai hắn. Quý Thắng nghe mà lòng mừng rỡ: “Đã có thuốc rồi ư?”
Thủ hạ gật gật đầu. “Được một ít. đều là kim sang dược trị thương thượng hạng, chỉ là đối phương đòi giá rất đắc.”
“Đắt chút cũng chẳng sao, chỉ là thuốc phải thật, ngoài ra phải lưu ý đối phương, đối phương là người thế nào?”
“Đối phương là quân y trong đại doanh của An Lộc Sơn. chi nhìn tiền chứ không nhận mặt người.”
“Quân y?”
Quý Thắng nghe mà không khỏi động lòng, liệu trong đây sẽ có cơ hội gì chăng? Hắn trầm ngâm một hồi bèn lập tức hỏi: “Hãy mau chóng dẫn ta đi gặp quân y này, ta phải nói chuyện tử tế với hắn mới được.”
Trong một đại trạch ngoài thành U Châu. Lý Toái tỉnh dậy trong cơn rên rỉ. hắn phát hiện minh đang nằm trên chiếc giường mềm mại. hình như cạnh giường còn có vài bóng người mơ hồ. Dần dần. mấy bóng người đó càng lúc càng rõ hơn. Lý Toái giật nảy mình, người khoát tay đứng trước mật hắn lại chính là nhân vật đứng thứ hai tại đất U Châu - Sư Tư Minh.
Có điều cái động tác cười tít mắt của Sử Tư Minh khiến hắn yên tâm phần nào, hắn vội bỏ dậy, nhưng Sử Tư Minh lại ghì hắn lại, mỉm cười nói: “Đầu ngươi bị thương rồi. đừng có động nữa!”
Lý Túy thế mới cảm thấy đầu đau như búa bổ. hắn đưa tay rờ rờ đây, thế mới thấy trên đầu minh đã được quấn băng. Hắn thử người ra. hắn chẳng qua bị đánh một đấm thôi mà. sao lại...
Sử Tư Minh dịu giọng nói với hắn: “Người muốn bắt ngươi là Lý Hoài Tiên, ngẫu nhiên bị thủ hạ ta phát hiện, họ muốn giết người diệt khấu, may mà người của ta đã giành lại ngươi từ tay chúng. Nhưng cũng thật xin lỗi, đầu ngươi vẫn bị đâm một nhát kiếm.”
Lý Túy có phần thờ thẫn. Lý Hoài Tiên - Nhân vật xếp thứ ba tại đất U Châu! Thế mà Sử Tư Minh vì mình mà trở mặt với hắn. đó là vì sao? Hắn trở nên quan trọng từ lúc nào thế này?
“Sử soái, ta không hiểu.”
“Kỳ thực cũng rất đơn giản thôi. Lý Hoài Tiên là vì Lý Trư Nhi, ngươi là thân nhân duy nhất của Lý Trư Nhi. rất rõ ràng, hắn muốn lợi dụng ngươi để uy hiếp Lý Trư Nhi, để đạt được mục đích của mình.”
“Nhưng...”
Lý Túy có phần hỏi không ra lời được, vậy vì sao Sử Tư Minh lại muốn tranh đoạt hắn?
Sử Tư Minh chi vỗ vỗ vai hắn. có phần không muốn giải thích nhiều, chỉ cười nói: “Ngươi cử yên tâm mà dường thương ở đây đi. Tóm lại ta sẽ không để Lý Hoài Tiên tìm thấy ngươi. đó sẽ can hệ đến tiền đồ của Yến quân.”
Nói xong. Sử Tư Minh bèn vỗ tay một cái, ngay lập tức có bốn nữ nhân yêu kiều đi vào. Sử Tư Minh dặn họ: “Hãy hầu hạ tốt Lý gia. nếu hắn có một chút không vui thì ta sẽ lấy mạng các ngươi.”
“Tuân lệnh!”
Bốn mỹ nhân thơm phung phức lập tức ùa đến bên cạnh Lý Toái ngồi. người đấm chân, người xoa ngực cho hắn. thỏ thẻ tỉ tê, khiến Lý Toái cứ ngờ mình đang chiêm bao. Cả đời hắn chưa bao giờ được hưởng thụ như thế. hắn không kiềm nổi đưa ta sờ người nữ nhân đẹp nhất trong đấy.
Sử Tư Minh thấy bổn tính háo sắc của hắn đã lộ rõ, trong lòng không khỏi cười mia. nhưng ngoài miệng vẫn nói mấy lời an ủi hắn xong mới bỏ đi.
Đi vào đến trong viện. Sử Tư Minh bèn dặn mấy thị vệ của mình: “Hắn muốn gì cứ cho hắn cái đó, đề hắn cử chết mê chết mệt rồi mới hết lòng hết dạ làm việc cho ta. nhớ kỹ chưa?”
“Tuân lệnh! Ty chức đã rõ.”
Sử Tư Minh bước nhanh ra khỏi tiểu viện. Mộ liêu tâm phúc Cảnh Nhân Trí đang đến từ phía trước bẩm báo: “Sử soái. Bộc cốt A Đóa Tư đã đến. đang đợi trong thư phòng.”
Sử Tư Minh mừng rỡ, hắn đợi đã gần nửa tháng nay, hắn vội vã đi về phía đông viện.
Bộc Cốt A Đóa Tư là trường tử của đại do trường Bộc cốt Bộ Mạc Bắc Bộc cốt Liệt. Sau khi Bộc cốt Hoài Ân chết. Bộc cốt bèn được chia làm hai. Một phần người trong đó vẫn đi theo Hồi Hột bắc thượng, còn một phần còn lại thì đưa Bộc cốt Liệt lên làm do trường. nam hạ để nương nhờ An Lộc Sơn. được An Lộc Sơn an trí tại vùng thảo nguyên phía bắc U Châu.
Sở dĩ Bộc Cốt Liệt đi nương nhờ An Lộc Sơn thực tế là vì Sử Tư Minh. Sử Tư Minh cũng là người Đột Quyết, có tư giao cực thâm hậu cùng Bộc cốt Liệt, chính hắn đã aửi thư cho Bộc cốt Liệt mời hắn nam hạ.
Nếu nói An Lộc Sơn có uy vọng trong người Khiết Đơn và người Hề, được họ xưng làm nhị thánh, vậy Sử Tư Minh lại có uy danh cực cao trong người Đột Quyết, được người Đột Quyết gọi là Đại Đường hoàng đế ở đằng sau.
Lần này Sử Tư Minh binh bại tại Hằng Châu vốn dĩ sẽ bị An Lộc Sơn nghiêm trị. nhưng Sử Tư Minh lại lấy được tám mươi vạn sánh cỏ khô từ chỗ người Đột Quyết, giải được mối nguy trước mắt cho An Lộc Sơn. khiến An Lộc Sơn không những tha tội cho Sử Tư Minh, mà còn bồ cấp đủ binh lực cho hắn. Giờ dưới tay Sử Tư Minh lại có tám vạn tinh binh, trong đó còn có một vạn thiết kỵ U Châu, khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Sử Tư Minh đi vào trong thư phòng, trong đấy đã có một nam tử Đột Quyết tuổi trẻ đang chờ sẵn. thấy hắn bèn đứng dậy thi lễ: “Tham kiến Sử thúc phụ.”
Nam tử Đột Quyết này chính là Bộc cốt A Đóa Tư. năm nay hai mươi tám tuổi, là người thừa kế đại do trường của Bộc cốt bộ. Hắn không cao lắm. nhưng lại trông rất tráng kiện, vác sau lưng là một cặp ngân chùy. Đương nhiên đấy chi dùng để trang sức mà thôi, thực tế hắn sử dụng một cặp thiết chùy, mỗi chiếc nặng gần tám mươi cân. được mệnh danh là đệ nhất dũng sĩ Bộc cốt bộ.
Sử Tư Minh cười tít mắt mời hắn ngồi. xong lại tự tay rót một tách trà nóng cười nói: “Đồ ta gửi phụ thân ngươi đã đến nơi rồi chứ?”
“Đa ta Sử thúc phụ. ba ngàn cân trà đã nhận được, phụ thân cháu vô cùng cảm tạ.”
“Không có chi!”
Sử Tư Minh khoát khoát tay cười nói: “Đều là huynh đệ một nhà cả. có gì đâu phải đa tạ. chỉ tiếc là Hà Bắc không thể trồng trà. quân Bắc Đường lại phong tỏa mậu dịch, ta phải tốn khá nhiều công sức mới để vài tên thương nhân Tân La đến Giang Hoài mua được.”
Bộc Cốt A Đóa Tư hôm nay đến U Châu thật ra còn nguyên do khác, hắn trầm ngâm một lúc bèn nói: “Sử thúc phụ muốn hỏi Bộc cốt bộ mượn binh, phụ thân cháu muốn biết, Sử thúc phụ muốn mượn bao nhiêu? Ngoài ra người Khiết Đan và người Hề đều được nhận lợi ích hậu hĩnh. Bộc cốt bộ không những không nhận được ích lợi gì. mà ngược lại còn phải dốc tám mươi vạn gánh cỏ ra. tộc nhân rất bất màn. cho nên phụ thân hi vọng Sử thúc hãy tỏ thái độ rõ ràng.”
Bộc Cốt A Đóa Tư nói là hai việc, một là nhận lời cho mượn binh, thứ hai nữa là phải có điều kiện, binh không thể cho mượn không. Đây cũng là quyền mà An Lộc Sơn cho thủ hạ dưới trướng. cho phép họ tự mộ binh, binh sĩ chiêu mộ được sẽ trực tiếp làm bộ thuộc của họ. Sử Tư Minh chê các tân binh mới chiêu không có sức chiến đấu. nên hắn bèn nghĩ đến hỏi Bộc cốt bộ mượn lính.
Bộc Cốt bộ toàn dân đều là binh, chi trong một chớp mắt đã có thể tập hợp được năm vạn kỵ binh thảo nguyên thiện chiến. Họ đã nể mặt An Lộc Sơn. phái năm ngàn binh vào trong quân trung của An Lộc Sơn. Năm ngoái đánh Tương Châu, kỵ binh của Bộc Cốt bộ cũng có vây thành, nhưng lại không có tham chiến, vì thế khi phân chia chiến lợi phẩm thành Tương Châu. An Lộc Sơn cơ hồ chẳng cho gì người Bộc cốt. Vì thế mà làm dấy lên bất mãn kịch liệt của Bộc cốt bộ. Tuy đã nể mặt Sử Tư Minh cho mượn tám mươi vạn gánh cỏ, nhưng vẫn phải tính sô rõ ràng với Sử Tư Minh.
Sử Tư Minh đương nhiên cũng hiểu, trên đời này không có chuyện ăn miễn phí. hắn nghĩ ngợi một lúc bèn nói: “Ta muốn mượn ba vạn kỵ binh, thời hạn là ba năm. để làm điều kiện trao đổi, ta sẽ trả cho Bộc cốt bộ ba vạn gánh trà và hai mươi vạn khúc lụa trong vòng một năm.”
Nói đến đây, hắn rút ra ba cây tiễn trong bình tiền ra bè ra làm đôi. thề thốt: “Nhân danh danh dự của ta. ta thề nếu có làm trái lời hứa. sẽ cũng như cây tiễn này.”
A Đóa Tư tin lời hứa của hắn. gật gật đầu nói: “Vậy chúng ta nhất ngôn cừu đinh, ta sẽ quay về dẫn binh liền.”
A Đóa Tư đi rồi. còn lại Sử Tư Minh từ từ ngồi xuống. Hắn cố kiềm nén lại kích động trong lòng. Bộc cốt bộ cho mượn binh là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của hắn. Như thế này hắn đã có mười một vạn đại quân trong tay, đủ để hắn làm một sổ việc.
Lúc này, thân binh ngoài cửa bẩm báo: “Sử soái. Yến vương điện hạ có mời. có việc quan trọng.”
Sử Tư Minh cười cười, cho dù An Lộc Sơn không tìm hắn. hắn cũng phải tự đi tìm An Lộc Sơn. Hắn lập tức thay bộ giáp mềm, xong liền xuất phát đến Yến vương phủ.
An Lộc Sơn tuy không chính thức xưng đế, nhưng hình thức và vật dụng của hắn chẳng khác gì bậc đế vương, chỉ hậu cung của hắn đã có hơn ba trăm phi tần. Hắn không có phi tử đặc biệt sủng ái, cũng như Lý Toái đã nói trong tửu lâu, mỗi đêm hắn đều phải chọn mười người để hầu hạ. ba mươi ngày đến một lượt. Mùa đông năm nay của An Lộc Sơn đã qua đi trong hoang dâm cực độ.
Ngoài ba trăm mấy phi tần ra, An Lộc Sơn vẫn mãi không quên được Dương quý phi. Mấy tháng trước, Hoắc Quốc phu nhân năm xưa Dương Hoa Hoa đã đến tìm hắn. Hi vọng có thể làm ăn tại Hà Bắc. Đương nhiên, đề làm điều kiện, Dương Hoa Hoa ngoài phải đóng thuế cho hắn ra. còn phải giúp hắn tìm Dương quý phi. Dương Hoa Hoa cho hắn biết Dương quý phi không ở trong tay Lý Khánh An, mà đang ẩn cư tại nơi nào đó Hà Đông. A có thế thông qua quan hệ của Dương thị gia tộc tìm Dương quý phi giúp An Lộc Sơn.
Với lời mật ngọt của Dương Hoa Hoa. An Lộc Sơn hết mực tin tưởng. Đấy cũng là khát khao của hắn bấy lâu. Hắn không những xá miễn thuế của Dương Hoa Hoa. còn cho ả đặc quyền quân thương. Hắn chi cầu Dương Hoa Hoa có thể giúp mình tìm ra Dương quý phi.
Tối qua Dương Hoa Hoa có tin truyền đến. Dương quý phi đã ẩn minh tại Thái Nguyên phủ. An Lộc Sơn nghe xong lập tức động lòng. Lúc này đã là mùa xuân hoa nở, đương lúc có thể xuất binh Hà Đông.
Băng Hoàng Hà đã tan. đại quân Lý Quang Bật lo lắng bồ cấp không đủ nên đã rút về Hà Nam. cả Hà Bắc đều nằm trong khống chế của An Lộc Sơn. An Lộc Sơn đã thực hiện được mục tiêu chiến lược đầu tiên bước đầu của mình, chiếm lĩnh toàn cành Hà Bắc. Mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là chiếm lĩnh cả Hà Đông.
Trùng hợp giờ lại có tin của Dương quý phi, về công về tư An Lộc Sơn đều không thể tiếp tục đợi chờ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.