Quyển 14 - Chương 628: Thế công mùa xuân
Cao Nguyệt
20/03/2013
Ảnh hưởng của sự kiện kho thảo liệu bị thiêu cháy mang lại cho An Lộc Sơn đã
hoàn toàn vượt xa khỏi bãi hỏa dược bị nố, một mùa đông. ba mươi vạn con chiến mã
của hắn đói chết gần phân nửa. Khiết Đan và Hề cũng mượn cớ mình thảo liệu không đủ. chỉ chịu chi viện cho quân đội của riêng bọn họ, nếu không phải là Sử Tư Minh từ Bộc Cốt bộ mượn lại tám mươi vạn gánh thảo liệu, e rằng ngay cả thiết kỵ U Châu của An Lộc Sơn cũng từ đây mà tiêu vong.
Lại do An Lộc Sơn ở vào lúc đầu tiên khi khởi sự không thuận lợi. liên tiếp nếm mùi bại trận, binh lực của hắn cũng đã sụt giảm đến mười vạn người, chiến mã không đủ. binh viên giảm đi, cộng thêm đó hắn đã chiếm lĩnh toàn địa phận Hà Bắc, An Lộc Sơn bèn thay đổi đi chiến lược, cho phép bộ tướng của hắn có quyền mộ binh, mà không chặn đinh, nhưng tiền lương chiêu mộ tân binh sẽ do bản thân họ tự giãi quyết lấy.
Trước mắt đại tướng có được quyền mộ binh tổng cộng có sáu người, Sử Tư Minh. Lý Hoài Tiên. Điền Thừa Tự. Thái Hy Đức. Lý Quỵ Nhơn, cùng với con trai An Khánh Tự của An Lộc Sơn. sáu viên đại tướng này mỗi người thống soái trọng binh. Sử Tư Minh dẫn tám vạn quân đóng quân ở Hằng Châu. Định Châu, Lý Hoài Tiên vẫn trú binh U Châu. Điền Thừa Tự ở Ngụy Châu, Bác Châu. Tương Châu, Thái Hy Đức ở Thương Châu. Đức Châu. Lý Quy Nhơn thì đóng quân ở Triệu Châu. Hình Châu, quân đội của An Khánh Tự thì đóng quân ở Kế Châu, Đàn Châu cùng với một tuyến Bình Châu.
Được sự cho phép của An Lộc Sơn. sáu người này ở trong khu quản hạch ra sức chiêu binh mãi mã. lương thực cần thiết thì bóc lột trên người của dân chúng, dân chúng Hà Bắc chưa bỏ chạy vẫn còn ba bốn phân trong mười phân, tiền lương bọn họ cơ hồ đều bị quân An Lộc Sơn bóc lột cạn kiệt, nhất là gia đình đại hộ, bị bóc lột thậm tệ. sớm đã trở nên nghèo rớt mồng tơi.
Kẻ tàn bạo nhưng hạng Thái Hy Đức, dung túng binh sĩ máu rửa ba huyện Nam Bì. Nhiêu An và Cung Cao, cướp đoạt tiền tài của dân chúng, luân phiên cường hiếp phụ nữ. đem nam tử ba huyện toàn bộ bắt vào trong quân làm tốt. những người già lớn tuổi đến sáu mươi, thiếu niên trẻ tuổi mười ba bốn. không buông tha một ai. làm cho quân đội của Thái Hy Đức từ năm vạn người bỗng chốc gia tăng đến tám vạn người, trở thành thế lực lớn thứ tư của Yến quân.
Chỉ một mùa đông, ngoại trừ U Châu vẫn còn mấy phần sinh cơ ra. những châu huyện Hà Bắc còn lại ai dân khắp chốn, đói khổ lạnh lêo, dân không miếng ăn. đào rau dại. bóc vỏ cây qua ngày, lúc này Hà Bắc đạo cũng giống như một người bệnh gầy còm như que củi, ngoài một bộ xương trống không ra. máu thịt đã bị hút khô từ lâu. đã không còn có thể ép ra nước béo gì thêm nữa.
Tướng sĩ Yến quân bắt đầu bất màn. Khiết Đan. người Hề bán mạng cho An Lộc Sơn cũng bất mãn. nhất là người Hề. An Lộc Sơn là đã đáp ứng cho cô gái cao quỷ của Lạc Dương cho bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ ngay cả bóng dáng của Lạc Dương cũng không nhìn thấy, đại doanh người Hề đã bắt đầu xáo động.
An Lộc Sơn bất đắc dĩ. chỉ đành mệnh các tướng hiến nữ mấy nghìn người, đưa vào trong đại doanh người Hề trấn an bọn họ, nhưng trị phần ngọn không trị dứt gốc. An Lộc Sơn biết rằng. mấu chốt là Hà Bắc đạo đã không thể nuôi sống mấy chục vạn đại quân của hắn nữa rồi, lúc này mùa đông dài đằng đằng đã qua. thời cơ xuất binh Hà Đông đã chín muồi.
Yến vương phủ. đại tướng từ các nơi kéo đến tề tụ lại một chỗ, ngoại trừ Sử Tư Minh ở U Châu dường bệnh. Lý Hoài Tiên bản thân thì đang ở U Châu ra. những đại tướng khác đều từ bên ngoài kéo đến.
Chính giữa đại đường nghị sự của An Lộc Sơn. đặt một chiếc sa bàn khổng lồ, dài năm trượng, rộng ba trượng. bao gồm Hà Bắc đạo và Hà Đông đạo, sa bàn dùng một tấm quyên sa trùm lại, làm cho người ta không nhìn rõ tình hình trên bề mặt.
An Lộc Sơn ngồi cao cao ở chính giữa. hắn đầu đội kim khỏi, một thân kim giáp nhấp nháy phát sáng. thường ngày An Lộc Sơn không mặc khôi giáp, đều là mặc thường phục, mà một khi hắn mũ giáp nghiêm trang; cũng có nghĩa là hắn sắp phát động hành động quân sự rồi, sáu viên đại tướng của hắn chia hai hàng ngồi ở bên dưới, trong đại đường vô cùng yên tĩnh.
“Tĩnh dường được một mùa đông, đã đến lúc xuất binh rồi.”
An Lộc Sơn đi thẳng vào vắn đề, trực tiếp làm rõ với mọi người chủ đề chính của buổi hợp hôm nay, mọi người từ trang phục của An Lộc Sơn bèn đã dự liệu được, không một ai lên tiếng. An Lộc Sơn gật gật đầu. ánh mắt liếc qua Sử Tư Minh, thấy hắn xanh xao vàng vọt. mặt mang thần sắc bệnh, chưa khỏi. hắn là bởi vì sinh bệnh, đặc biệt đến U Châu dường bệnh, trong lòng An Lộc Sơn có chút không vui. bèn hỏi: “Sử phó soái, bệnh tình của ngươi thế nào rồi?”
Sử Tư Minh có chút chật vật đứng dậy, chắp tay nói: “Hồi bẩm Yến vương, ty chức đã sắp khỏi bệnh rồi.”
Tuy là nói như vậy, nhưng hắn ngữ khí mòng manh, ai nấy đều nhìn thấy được, rõ ràng là đang ứng phó An Lộc Sơn. không ở trước mặt mọi người nói thãng. giữ sĩ diện lần này cho hắn. nếu thật sự phải để hắn đi đánh giặc. An Lộc Sơn cũng chưa chắc đồng ý, quan trọng hơn là Sử Tư Minh đã có bại tích trước đây, An Lộc Sơn đã có chút không tin tưởng hắn nữa.
An Lộc Sơn nhướng mày một cái. ánh mắt bất giác lướt qua Lý Hoài Tiên một cái. sự biến hóa tinh tế này của An Lộc Sơn lập tức bị Sử Tư Minh bắt được, trong lòng hắn mừng thầm, đây chính là điều hắn kỳ vọng. để Lý Hoài Tiên đi Hà Đông.
Sử Tư Minh từ trong phủ Yến vương cũng nhận được một chút tin tức, An Lộc Sơn có thể sẽ chia binh ba lộ tiến công Hà Đông. nhưng phái binh ra sao, lộ tuyến thế nào, những thứ này hắn đều chẳng biết gì cả. hắn bây giờ đang rất cần mua chuộc thân túi bên cạnh An Lộc Sơn trở thành tai mắt của mình, mà Lý Trư Nhi chính là người được chọn tốt nhất, hắn rất được An Lộc Sơn tín nhiệm, thậm chí có tư cách đứng gác ở bên giường An Lộc Sơn. An Lộc Sơn thích phụ nhân mập mạp chín chắn. Lý Trư Nhi bèn khắp nơi tìm người cho hắn. là đại quản gia về phương diện kia của An Lộc Sơn.
Hơn nữa Sử Tư Minh cũng đã nghe ngóng được, tên Lý Trư Nhi này vô cùng tham tài. nhưng hắn lại rất cân thận, không dễ dàng từ chỗ người ngoài tiếp nhận tiền tài, sợ sẽ đánh mắt sự tín nhiệm của An Lộc Sơn. vì vậy Sử Tư Minh mới chuần bị từ chỗ thúc phụ Lý Túy của Lý Trư Nhi hạ thủ, đế cho Lý Túy trở thành chiếc cầu nối dây cho hắn.
Sử Tư Minh đã nhìn ra An Lộc Sơn không muốn phái hắn nữa. hắn lẳng lặng không nói tiếng nào, bệnh ỉu xìu ngồi ở một bên. lúc này An Lộc Sơn đứng dậy, dưới sự dìu đờ của tâm phúc Lý Trư Nhi đi đến trước sa bàn. hắn vừa khoát tay một cái. lập tức hai viên thị vệ tiến lên. một bên một người, đem quyên sa phủ trên sa bàn từ từ dờ lên. để lộ ra bộ mặt thật của sa bàn.
“Các ngươi đều qua đây xem đi!”
An Lộc Sơn rút đi lá cờ nhỏ của Sử Tư Minh vốn dĩ cắm trên Tinh Hình, đồi thành cờ nhỏ của Lý Hoài Tiên. Lý Hoài Tiên lần trước đã kích bại quân đội của Quách Tử Nghi, làm cho An Lộc Sơn tràn đầy lòng tin đối với hắn. đến nỗi tội thiêu hũy kho thảo liệu lớn như vậy cũng đều không trách hắn. mà giết đi một tướng lĩnh cấp thấp để làm người chịu tội thay cho hắn.
Mọi người vây quanh lại. An Lộc Sơn lấy ra cây gỗ dài. chỉ vào phía bắc Hà Đông nói: “Hiện tại Hà Đông có ba lộ đại quân của Bắc Đường, mặt phía bắc là quân đội Vân Châu Đại Châu của Lôi Vạn Xuân, có một vạn năm nghìn quân đội. ở đây binh lực khá ít. không đáng lo ngại.”
Cây gỗ của hắn lại di chuyển đến phía nam. điểm thật mạnh vào Tấn Châu, nói: “Điều ta thật sự lo lắng là nơi này, Tấn Châu đã bố trí năm vạn quân An Tây của Lý Tự Nghiệp, năm vạn người này là quân tinh nhuệ của Lý Khánh An. ngoại trừ bọn họ, còn có ba vạn quân đội từ Hà Tây. Lũng Hữu bố trí ở Giáng Châu. Lộ Châu và Trạch Châu, còn bên Hà Nam thì có hai mươi mấy vạn đại quân của Lý Quang Bật. điều quan trọng hơn là chúng ta không có thuyền qua sông nào, vốn dĩ Thương Châu có bãi thuyền, nhưng lại bị tên ngu xuẩn nào đó một ngọn lửa thiêu rụi rồi, công tượng làm thuyền người chết thì chết, bỏ chạy thì bỏ chạy.”
Nói đến đây, An Lộc Sơn ánh mắt sắc bén bắn sang Thái Hy Đức, Thái Hy Đức chột dạ cúi thấp đầu. không dám nói lời nào, An Lộc Sơn hừ mạnh lên một tiếng, lại đem cây gỗ chi sang Thái Nguyên, nói với mọi người: “Thái Nguyên tuy có tám vạn quân của Quách Tử NghL nhưng lại dễ đối phó hơn so với quân An Tây nhiều, vì vậy lần này ta quyết định công đánh Thái Nguyên, cố gắng trong vòng một tháng công phá được Thái Nguyên.”
Ánh mắt của hắn nhất nhất quét qua mọi người, cuối cùng hạ lệnh nói: “Chúng ta chia binh hai lộ, Lý Quy Nhơn là nam lộ suất lĩnh bản bộ năm vạn người ra Phủ Khẩu Hình, đánh nghi binh Lộ Châu, cần phải giữ chân quân An Tây của Lý Tự Nghiệp lại. nếu chủ lực của hắn bắc tiến chi viện Thái Nguyên, thì ngươi xuất binh Lộ Châu Trạch Châu, thiêu giết cướp bóc sạch cho ta. ép Lý Tự Nghiệp nam hạ.”
Hắn lại dùng cây gỗ chỉ vào Tinh Hình, nói với Lý Hoài Tiên. Thái Hy Đức và An Khánh Tự: “Ba người các ngươi suất bản bộ mười lăm vạn đại quân, đi Tinh Hình tiến quân Thái Nguyên. An Khánh Tự làm chủ tướng. Lý Hoài Tiên và Thái Hy Đức làm tả hữu phó tướng. phía nam tiến công là hư. còn các ngươi tiến công là thực, bắt đầu tính từ ngày vào Tinh Hình, ta hi vọng sau một tháng, ta đích thân đi Thái Nguyên thị sát.”
Mọi người cùng kêu lên đáp: “Tuân mệnh!”
“Được! Bây giờ ai nấy đi chỉnh đốn binh mã. mười ngày sau đại quân hội binh U Châu, chính thức khỏi binh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.