Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo
Chương 84: Bí mật của mẫu thân
Bạch Nhã Nhã
02/02/2021
Vốn dĩ định sẽ tham gia vào các tiết học nhưng bây giờ nàng lại mệt mỏi nên hầu hết các tiết học nàng đều không có mặt. Nói đúng hơn hôm nay nàng
đến học viện chủ yếu là để thư giãn
"*Mẫu thân, bí mật của người. Đến lúc nữ nhi phải biết rồi*" Nàng điềm đạm, nét mặt có chút phiền muộn
Phải bây giờ, ngay lúc này nàng chỉ muốn gọi Vĩ ra và hỏi toàn bộ bị mật mà mẫu thân nàng cất giấu. Nàng muốn lắm, thật sự rất muốn, chỉ là không thể làm vậy ở cái học viện này được.
Nhưng không thể kiềm chế được sự mong muốn của bản thân nên nàng đã nhanh chóng trốn khỏi học viện và trở về Phủ Công Chúa.
Nàng về Ngưng Sương Các đi vào phòng của mình. Đóng tất cả các cánh cửa lại thật chặt và để chắc chắn hơn nàng đã dùng thuật cách âm
"Vĩ, ngươi ra đi" Nàng trút xuống một giọng nhẹ nhàng
Nghe lệnh nàng Vĩ xuất hiện nhưng không phải là hình dạng Cửu Vĩ Hồ mà là hình dạng con người
"Chủ nhân cho gọi ta" Vĩ cung kính với nàng
Nàng gật đầu nhẹ, người nằm trên giường một cách lười biếng.
Trong căn phòng lớn hai con người nói chuyện. Không gian thật tĩnh mịch nhưng cũng đầy sát khí lan tỏa
"Bảy năm rồi..." Nàng thốt lên ba chữ
Tuy ba chữ này vẫn chưa hết môt câu nói nhưng nàng lại dừng làm Vĩ nghe mà cảm thấy hồ đồ, khó hiểu không biết ý của nàng là gì
Phải một lúc nàng mới nói thêm "...Đã bảy năm có phải đến lúc ngươi nên nói cho ta biết bí mật của mẫu thân ta không?"
Thì ra nàng gọi Vĩ là vì chuyện này. Vĩ không nói gì gương mặt bình thản ban đầu của nó bây giờ lại đầy khó xử và cảnh giác
"Có lẽ thật sự đến lúc phải để người biết rồi. Nhưng người có chắc chắn rằng muốn biết điều này?" Vĩ ngập ngừng hỏi lại nàng, nó cảm thấy gì đó nghẹn lại trong lòng
Nàng gật nhẹ. Thấy vậy Vĩ liền nói thẳng với nàng
"Mẫu thân người sống chết mập mờ, điều này ta không rõ" Vĩ nói nhưng câu này dường như có điêù ẩn ý
Nghe vậy nàng nhanh bật dậy nhìn chằm chằm vào Vĩ với ánh mắt nghi ngờ
"Ý ngươi là mẫu thân ta còn sống" Nàng hỏi lại
Vĩ lắc đầu "Điều này ta không biết. Có thể là còn sống nhưng cũng có thể đã chết vì mùa đông 8 năm trước chính bà ấy là người đã giải trừ khế ước" Vĩ đáp
Mùa đông... 8 năm trước? Thời điểm đó rõ ràng đã qua cái mốc thời gian mà mẫu thân nàng lâm chung mà! Sao lại...
"Ngoài ra, bà ấy còn nói với ta rằng người không phải cốt nhục của Dương Nghị và người còn có một vị ca ca" Vĩ lại nói
Nàng bàng hoàng trước lời nói của Vĩ. Nàng không phải con của Dương Nghị? Nàng còn có ca ca? Điều này có phải mơ hồ quá không? Nhưng điều nàng vui nhất chính là nàng không phải nữ nhi của Dương Nghị, không phải máu mủ của Dương gia. Như vậy nàng có thể diệt tận gốc Dương gia mà không chút vướng bận nào rồi. Chỉ là...
"Mẫu thân ta gả vào Dương gia nhiều năm làm sao ta không phải con của Dương Nghị được?" Nàng thắc mắc
"Đúng, nhưng lão ta chưa từng chạm vào bà ấy dù chỉ một lần" Vĩ nhanh chóng đáp
Chưa từng đụng? Kể cũng lạ, lão rước mẫu thân nàng về để làm bù nhìn à? Phu thê nhiêù năm chưa từng đụng vào một lần đúng là rất lạ. Nàng cũng nhìn ra được ông ta lấy mẫu thân nàng vì điều gì, nhưng nàng không biết làm sao hoàng tộc chịu gả mẫu thân nàng cho lão ta như vậy chứ?
"Vậy ngươi biết danh tính cha ruột và ca ca ta không?" Nàng hỏi
Vĩ lắc đầu nhưng nó cũng nói "Trưởng công chúa cũng đề phòng lúc người hỏi ta câu này và kêu ta nói với người rằng 'Xa tận chân trời gần ngay trước mắt'. Còn lại phải tùy thuộc vào người rồi"
Nàng im lặng, lúc này nàng rất mệt. Cần yên tĩnh, cần bỏ hết áp lực. Thấy nàng như vậy Vĩ không dám làm càn nên đành lặng lẽ trở về không gian linh thú
Trưởng công chúa - Dạ Hân Nghiên 20 năm trước đây được mọi người trong Tinh Thiên Quốc nói là đệ nhất đại mỹ nhân với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, không một ai sánh kịp.
Người xuất chúng về mọi mặt nên được người dân kính trọng, đã vậy lại có lòng bao dung, hiền lương thục đức. Tuy vậy, người cũng vô cùng mạnh mẽ
Trong thời gian đó không biết đã có bao nhiêu người tới cầu thân nàng, kể cả là Thái Tử của các nước thân cận
Nhưng không biết vì điều gì mà nàng buộc phải gả đến phủ Thái Phó. Rõ ràng với thân phận và tài năng của nàng có thể tự tìm hạnh phúc riêng nhưng vì sao phải gả đến Dương gì thì không một ai biết. Cảm tưởng nó bị vùi lấp, bị lãng quên
Rồi nàng qua đời, tin tức này nhanh chóng chuyền đi cả Tinh Thiên Quốc. Ai cũng tiếc nuối sự ra đi đột ngột của vị công chúa tài giỏi mà họ sùng bái nhất.
Nhưng bây giờ thì sao? Linh thú khế ước năm xưa của người lại nói với nàng rằng sống chết của trưởng công chúa mập mờ. Rốt cuộc bí mật này nó lớn bao nhiêu vậy? Nó thần bí đến mức nào? Và đến bao giờ nàng mới có được lời giải đáp
Đây đều là câu hỏi trong đầu nàng lúc này. Những câu hỏi không ai giải thích được.
Nhưng thôi vậy! Bây giờ nàng rất mệt cần nghỉ ngơi. Chuyện này cần gác lại. Đợi nàng khoẻ lại sẽ điều tra và tìm được câu trả lời
"*Mẫu thân, bí mật của người. Đến lúc nữ nhi phải biết rồi*" Nàng điềm đạm, nét mặt có chút phiền muộn
Phải bây giờ, ngay lúc này nàng chỉ muốn gọi Vĩ ra và hỏi toàn bộ bị mật mà mẫu thân nàng cất giấu. Nàng muốn lắm, thật sự rất muốn, chỉ là không thể làm vậy ở cái học viện này được.
Nhưng không thể kiềm chế được sự mong muốn của bản thân nên nàng đã nhanh chóng trốn khỏi học viện và trở về Phủ Công Chúa.
Nàng về Ngưng Sương Các đi vào phòng của mình. Đóng tất cả các cánh cửa lại thật chặt và để chắc chắn hơn nàng đã dùng thuật cách âm
"Vĩ, ngươi ra đi" Nàng trút xuống một giọng nhẹ nhàng
Nghe lệnh nàng Vĩ xuất hiện nhưng không phải là hình dạng Cửu Vĩ Hồ mà là hình dạng con người
"Chủ nhân cho gọi ta" Vĩ cung kính với nàng
Nàng gật đầu nhẹ, người nằm trên giường một cách lười biếng.
Trong căn phòng lớn hai con người nói chuyện. Không gian thật tĩnh mịch nhưng cũng đầy sát khí lan tỏa
"Bảy năm rồi..." Nàng thốt lên ba chữ
Tuy ba chữ này vẫn chưa hết môt câu nói nhưng nàng lại dừng làm Vĩ nghe mà cảm thấy hồ đồ, khó hiểu không biết ý của nàng là gì
Phải một lúc nàng mới nói thêm "...Đã bảy năm có phải đến lúc ngươi nên nói cho ta biết bí mật của mẫu thân ta không?"
Thì ra nàng gọi Vĩ là vì chuyện này. Vĩ không nói gì gương mặt bình thản ban đầu của nó bây giờ lại đầy khó xử và cảnh giác
"Có lẽ thật sự đến lúc phải để người biết rồi. Nhưng người có chắc chắn rằng muốn biết điều này?" Vĩ ngập ngừng hỏi lại nàng, nó cảm thấy gì đó nghẹn lại trong lòng
Nàng gật nhẹ. Thấy vậy Vĩ liền nói thẳng với nàng
"Mẫu thân người sống chết mập mờ, điều này ta không rõ" Vĩ nói nhưng câu này dường như có điêù ẩn ý
Nghe vậy nàng nhanh bật dậy nhìn chằm chằm vào Vĩ với ánh mắt nghi ngờ
"Ý ngươi là mẫu thân ta còn sống" Nàng hỏi lại
Vĩ lắc đầu "Điều này ta không biết. Có thể là còn sống nhưng cũng có thể đã chết vì mùa đông 8 năm trước chính bà ấy là người đã giải trừ khế ước" Vĩ đáp
Mùa đông... 8 năm trước? Thời điểm đó rõ ràng đã qua cái mốc thời gian mà mẫu thân nàng lâm chung mà! Sao lại...
"Ngoài ra, bà ấy còn nói với ta rằng người không phải cốt nhục của Dương Nghị và người còn có một vị ca ca" Vĩ lại nói
Nàng bàng hoàng trước lời nói của Vĩ. Nàng không phải con của Dương Nghị? Nàng còn có ca ca? Điều này có phải mơ hồ quá không? Nhưng điều nàng vui nhất chính là nàng không phải nữ nhi của Dương Nghị, không phải máu mủ của Dương gia. Như vậy nàng có thể diệt tận gốc Dương gia mà không chút vướng bận nào rồi. Chỉ là...
"Mẫu thân ta gả vào Dương gia nhiều năm làm sao ta không phải con của Dương Nghị được?" Nàng thắc mắc
"Đúng, nhưng lão ta chưa từng chạm vào bà ấy dù chỉ một lần" Vĩ nhanh chóng đáp
Chưa từng đụng? Kể cũng lạ, lão rước mẫu thân nàng về để làm bù nhìn à? Phu thê nhiêù năm chưa từng đụng vào một lần đúng là rất lạ. Nàng cũng nhìn ra được ông ta lấy mẫu thân nàng vì điều gì, nhưng nàng không biết làm sao hoàng tộc chịu gả mẫu thân nàng cho lão ta như vậy chứ?
"Vậy ngươi biết danh tính cha ruột và ca ca ta không?" Nàng hỏi
Vĩ lắc đầu nhưng nó cũng nói "Trưởng công chúa cũng đề phòng lúc người hỏi ta câu này và kêu ta nói với người rằng 'Xa tận chân trời gần ngay trước mắt'. Còn lại phải tùy thuộc vào người rồi"
Nàng im lặng, lúc này nàng rất mệt. Cần yên tĩnh, cần bỏ hết áp lực. Thấy nàng như vậy Vĩ không dám làm càn nên đành lặng lẽ trở về không gian linh thú
Trưởng công chúa - Dạ Hân Nghiên 20 năm trước đây được mọi người trong Tinh Thiên Quốc nói là đệ nhất đại mỹ nhân với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, không một ai sánh kịp.
Người xuất chúng về mọi mặt nên được người dân kính trọng, đã vậy lại có lòng bao dung, hiền lương thục đức. Tuy vậy, người cũng vô cùng mạnh mẽ
Trong thời gian đó không biết đã có bao nhiêu người tới cầu thân nàng, kể cả là Thái Tử của các nước thân cận
Nhưng không biết vì điều gì mà nàng buộc phải gả đến phủ Thái Phó. Rõ ràng với thân phận và tài năng của nàng có thể tự tìm hạnh phúc riêng nhưng vì sao phải gả đến Dương gì thì không một ai biết. Cảm tưởng nó bị vùi lấp, bị lãng quên
Rồi nàng qua đời, tin tức này nhanh chóng chuyền đi cả Tinh Thiên Quốc. Ai cũng tiếc nuối sự ra đi đột ngột của vị công chúa tài giỏi mà họ sùng bái nhất.
Nhưng bây giờ thì sao? Linh thú khế ước năm xưa của người lại nói với nàng rằng sống chết của trưởng công chúa mập mờ. Rốt cuộc bí mật này nó lớn bao nhiêu vậy? Nó thần bí đến mức nào? Và đến bao giờ nàng mới có được lời giải đáp
Đây đều là câu hỏi trong đầu nàng lúc này. Những câu hỏi không ai giải thích được.
Nhưng thôi vậy! Bây giờ nàng rất mệt cần nghỉ ngơi. Chuyện này cần gác lại. Đợi nàng khoẻ lại sẽ điều tra và tìm được câu trả lời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.