Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo
Chương 85: Lão phu nhân qua đời
Bạch Nhã Nhã
02/02/2021
Xế chiều tại phủ Công Chúa
Lúc này bọn họ đã đi học về. Tư Khuynh và Tuệ Ly do lúc ở học viện không thấy nàng nên bây giờ họ đang nhanh chóng chạy đến Ngưng Sương Các
----------Ngưng Sương Các----------
Nàng vẫn đang ngủ, dáng vẻ miên man, mệt mỏi. Cho đến khi Tuệ Ly và Tư Khuynh đến. Vốn trời có sập đám nô tỳ cũng không dám làm phiền nàng lúc nàng đang nghỉ ngơi nên Tuệ Ly đành tự mình đến phòng nàng.
'Két'
Tiếng cửa mở không quá lớn nhưng cũng đủ để nàng tỉnh giấc. Nàng cố ngồi dậy rồi định thần lại. Gương mặt nhợt nhạt ngẩng lên nhìn người muội muội trước mặt mình
"Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?" Tuệ Ly hỏi nàng, sắc mặt có chút lo lắng
"Không có gì chỉ hơi mệt thôi" Nàng đưa tay lên thái dương
Mệt? Đây là lần đầu Tuệ Ly nghe câu này phát ra từ miệng nàng. Nàng ta tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến nàng mệt tới vậy?
"Tỷ có chuyện gì sao?" Tuệ Ly hỏi nàng một cách ngờ vực
Tuệ Ly dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng vội tránh "Không có gì"
"Đừng nói dối, ta với tỷ là tỷ muội đấy! Lý nào ta còn không nhìn ra là tỷ đang cố ý né tránh ta sao? Càng huống hồ tỷ cũng không giỏi nói dối" Tuệ Ly cố chấp
Nàng không giỏi nói dối. Khả năng nói dối của nàng tệ lắm! Lúc nói dối người khác, ánh mắt nàng liền lờ đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt họ.
Dối người khác đã không nổi càng huống hồ là Tuệ Ly. Người muội muội thân thiết với nàng trong suốt bảy năm
Phải thừa nhận rằng nàng luôn lạnh nhạt với Tuệ Ly ngay cả cách xưng hô. Nhưng không thể phủ nhận nàng không coi nàng ta là muội muội mình, đó chỉ là lúc nàng chưa biết sự thật. Còn bây giờ thì biết rồi đấy liệu có nên nói ra không?
"Ta không phải tỷ tỷ ngươi" Một câu nói nhẹ nhàng nhưng trong nó lại nặng nề đầy u buồn
"Nguyệt Nhi..." Giọng ôn nhu quen thuộc gọi tên nàng, nhưng sao hiện tại với nàng nó lại xa cách đến vậy?
Tư Khuynh vốn ở chính điện chờ nàng và Tuệ Ly. Nhưng do thấy nàng và Tuệ Ly ở trong phòng quá lâu nên đã tự mình đi đến đây
Thật hay vì vừa đến câu đầu tiên hắn nghe được từ nàng nói với Tuệ Ly 'Ta không phải tỷ tỷ của ngươi'
"Ca ca..." Nàng gọi, nhưng bỗng nghẹn lại
"Sao vậy?" Tuệ Ly sững người
Nàng lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác.
"Nguyệt Nhi, muội nói vậy là sao?" Tư Khuynh nhìn nàng
Nàng vẫn không nói gì, nét mặt mệt mỏi giờ đây lại thờ ơ lạnh nhạt
Tuệ Ly thấy vậy đành ra hiệu cho Tư Khuynh không nên hỏi nữa. Nhưng hắn vốn cố chấp, chuyện này phải hỏi nàng cho tới cùng
"Nguyệt Nhi, đừng tránh mau nói cho ta biết" Hắn tới gần nàng
"Ta không phải hài tử của Dương gia. Càng không giống huynh và Tuệ Ly" Nàng biết không thể giấu được nên đành nói ra
Dù cả ba người họ đều hận Dương gia đến mức muốn diệt tận gốc. Nhưng nàng và họ không chung huyết thống, liệu khi nói ra họ còn bên nàng không?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tuệ Ly và Tư Khuynh nàng đành kể lại mọi chuyện. Nghe xong, sắc mặt hai người họ trầm xuống, nàng cũng không nói gì khiến không khí trong căn phòng căng thẳng vô cùng
"Được rồi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Thả lỏng đi" Tư Khuynh khẽ kéo nàng vào lòng mà dỗ dành
"Phải đó tỷ tỷ. Nghĩ ngợi nhiều quá không tốt cho tình trạng hiện giờ của tỷ đâu" Tuệ Ly lựa lời khuyên nhủ
Nàng kinh ngạc, nàng cứ nghĩ rằng nếu nói ra sự thật họ sẽ bỏ mặc nàng chứ. Giống như kiếp trước vậy, ai cũng phản bội bỏ rơi nàng
"Muội đấy, chắc lại nghĩ ngợi lung tung gì như bọn ta sẽ bỏ mặc muội rồi đúng không?" Tư Khuynh búng nhẹ trán nàng
"Haha, tỷ tỷ. Dù thế nào bọn ta cũng sẽ luôn bên tỷ mà. Dù gì từ trước đến giờ ta vẫn luôn coi tỷ tỷ là người thân của ta. Không cùng huyết thống thì sao chứ? Đối với ta cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là tình cảm" Tuệ Ly vui vẻ nói với nàng
"Đúng, Ly nhi nói không sai. Làm huynh muội đâu nhất thiết phải là quan hệ huyết thống chứ" Tư Khuynh mỉm cười ôn nhu
"Ừm, hai người nói đúng" Nàng mỉm cười trở lại, cái dáng vẻ lạnh tanh liền biến mất
"Được rồi, mau xuống ăn tối rồi còn nghỉ ngơi. Xem muội kìa, vì chuyện này mà khiến bản thân xuống sắc quá đấy" Khẽ xoa đầu nàng
"Lo gì chứ. Mới có như vậy nửa ngày thôi mà" Nàng phồng má
"Còn vậy nữa, tỷ chẳng chịu lo cho bản thân gì cả. Cái nửa ngày của tỷ bằng ba ngày bệnh của người khác đấy" Tuệ Ly trách móc nàng
"Được rồi, nghe lời hai người" Nàng cười khổ
Bọn họ cùng nhau dùng bữa tối. Đêm đó Tuệ Ly và Tư Khuynh ở lại Ngưng Sương Các cùng nàng (Ngưng Sương Các có nhiều phòng lắm nha). Màn đêm nhanh chóng trôi qua, chớp mắt sáng hôm sau đã đến
Hôm nay ba người họ ra Hoa Viên trò chuyện, khí sắc của Kỷ Nguyệt cũng khá lên rất nhiều. Cách nói chuyện trở lên ôn hoà cho đến khi...
"Quận chúa, Ninh tiểu thư, Ninh thiếu gia. Hạ nhân của phủ Thái Phó đến báo lão phu nhân qua đời rồi"
Lúc này bọn họ đã đi học về. Tư Khuynh và Tuệ Ly do lúc ở học viện không thấy nàng nên bây giờ họ đang nhanh chóng chạy đến Ngưng Sương Các
----------Ngưng Sương Các----------
Nàng vẫn đang ngủ, dáng vẻ miên man, mệt mỏi. Cho đến khi Tuệ Ly và Tư Khuynh đến. Vốn trời có sập đám nô tỳ cũng không dám làm phiền nàng lúc nàng đang nghỉ ngơi nên Tuệ Ly đành tự mình đến phòng nàng.
'Két'
Tiếng cửa mở không quá lớn nhưng cũng đủ để nàng tỉnh giấc. Nàng cố ngồi dậy rồi định thần lại. Gương mặt nhợt nhạt ngẩng lên nhìn người muội muội trước mặt mình
"Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?" Tuệ Ly hỏi nàng, sắc mặt có chút lo lắng
"Không có gì chỉ hơi mệt thôi" Nàng đưa tay lên thái dương
Mệt? Đây là lần đầu Tuệ Ly nghe câu này phát ra từ miệng nàng. Nàng ta tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến nàng mệt tới vậy?
"Tỷ có chuyện gì sao?" Tuệ Ly hỏi nàng một cách ngờ vực
Tuệ Ly dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng vội tránh "Không có gì"
"Đừng nói dối, ta với tỷ là tỷ muội đấy! Lý nào ta còn không nhìn ra là tỷ đang cố ý né tránh ta sao? Càng huống hồ tỷ cũng không giỏi nói dối" Tuệ Ly cố chấp
Nàng không giỏi nói dối. Khả năng nói dối của nàng tệ lắm! Lúc nói dối người khác, ánh mắt nàng liền lờ đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt họ.
Dối người khác đã không nổi càng huống hồ là Tuệ Ly. Người muội muội thân thiết với nàng trong suốt bảy năm
Phải thừa nhận rằng nàng luôn lạnh nhạt với Tuệ Ly ngay cả cách xưng hô. Nhưng không thể phủ nhận nàng không coi nàng ta là muội muội mình, đó chỉ là lúc nàng chưa biết sự thật. Còn bây giờ thì biết rồi đấy liệu có nên nói ra không?
"Ta không phải tỷ tỷ ngươi" Một câu nói nhẹ nhàng nhưng trong nó lại nặng nề đầy u buồn
"Nguyệt Nhi..." Giọng ôn nhu quen thuộc gọi tên nàng, nhưng sao hiện tại với nàng nó lại xa cách đến vậy?
Tư Khuynh vốn ở chính điện chờ nàng và Tuệ Ly. Nhưng do thấy nàng và Tuệ Ly ở trong phòng quá lâu nên đã tự mình đi đến đây
Thật hay vì vừa đến câu đầu tiên hắn nghe được từ nàng nói với Tuệ Ly 'Ta không phải tỷ tỷ của ngươi'
"Ca ca..." Nàng gọi, nhưng bỗng nghẹn lại
"Sao vậy?" Tuệ Ly sững người
Nàng lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác.
"Nguyệt Nhi, muội nói vậy là sao?" Tư Khuynh nhìn nàng
Nàng vẫn không nói gì, nét mặt mệt mỏi giờ đây lại thờ ơ lạnh nhạt
Tuệ Ly thấy vậy đành ra hiệu cho Tư Khuynh không nên hỏi nữa. Nhưng hắn vốn cố chấp, chuyện này phải hỏi nàng cho tới cùng
"Nguyệt Nhi, đừng tránh mau nói cho ta biết" Hắn tới gần nàng
"Ta không phải hài tử của Dương gia. Càng không giống huynh và Tuệ Ly" Nàng biết không thể giấu được nên đành nói ra
Dù cả ba người họ đều hận Dương gia đến mức muốn diệt tận gốc. Nhưng nàng và họ không chung huyết thống, liệu khi nói ra họ còn bên nàng không?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tuệ Ly và Tư Khuynh nàng đành kể lại mọi chuyện. Nghe xong, sắc mặt hai người họ trầm xuống, nàng cũng không nói gì khiến không khí trong căn phòng căng thẳng vô cùng
"Được rồi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Thả lỏng đi" Tư Khuynh khẽ kéo nàng vào lòng mà dỗ dành
"Phải đó tỷ tỷ. Nghĩ ngợi nhiều quá không tốt cho tình trạng hiện giờ của tỷ đâu" Tuệ Ly lựa lời khuyên nhủ
Nàng kinh ngạc, nàng cứ nghĩ rằng nếu nói ra sự thật họ sẽ bỏ mặc nàng chứ. Giống như kiếp trước vậy, ai cũng phản bội bỏ rơi nàng
"Muội đấy, chắc lại nghĩ ngợi lung tung gì như bọn ta sẽ bỏ mặc muội rồi đúng không?" Tư Khuynh búng nhẹ trán nàng
"Haha, tỷ tỷ. Dù thế nào bọn ta cũng sẽ luôn bên tỷ mà. Dù gì từ trước đến giờ ta vẫn luôn coi tỷ tỷ là người thân của ta. Không cùng huyết thống thì sao chứ? Đối với ta cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là tình cảm" Tuệ Ly vui vẻ nói với nàng
"Đúng, Ly nhi nói không sai. Làm huynh muội đâu nhất thiết phải là quan hệ huyết thống chứ" Tư Khuynh mỉm cười ôn nhu
"Ừm, hai người nói đúng" Nàng mỉm cười trở lại, cái dáng vẻ lạnh tanh liền biến mất
"Được rồi, mau xuống ăn tối rồi còn nghỉ ngơi. Xem muội kìa, vì chuyện này mà khiến bản thân xuống sắc quá đấy" Khẽ xoa đầu nàng
"Lo gì chứ. Mới có như vậy nửa ngày thôi mà" Nàng phồng má
"Còn vậy nữa, tỷ chẳng chịu lo cho bản thân gì cả. Cái nửa ngày của tỷ bằng ba ngày bệnh của người khác đấy" Tuệ Ly trách móc nàng
"Được rồi, nghe lời hai người" Nàng cười khổ
Bọn họ cùng nhau dùng bữa tối. Đêm đó Tuệ Ly và Tư Khuynh ở lại Ngưng Sương Các cùng nàng (Ngưng Sương Các có nhiều phòng lắm nha). Màn đêm nhanh chóng trôi qua, chớp mắt sáng hôm sau đã đến
Hôm nay ba người họ ra Hoa Viên trò chuyện, khí sắc của Kỷ Nguyệt cũng khá lên rất nhiều. Cách nói chuyện trở lên ôn hoà cho đến khi...
"Quận chúa, Ninh tiểu thư, Ninh thiếu gia. Hạ nhân của phủ Thái Phó đến báo lão phu nhân qua đời rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.