Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo
Chương 98: Hội Hoa
Bạch Nhã Nhã
02/02/2021
Kỷ Nguyệt như vậy mà tiếp tục thiếp đi, nét mặt thoáng buồn khổ. Nàng ngủ
rồi, trong chiếc mền bông ấm nhưng vì sao nàng lại run người? Chẳng lẽ
cái mền ấy không đủ ấm?
Chắc không đâu, đồ của nàng tất thảy đều là làm từ những thứ cực tốt a. Có lẽ lạnh từ trong lòng chăng? Thôi vậy, để nàng nghỉ ngơi một ngày cũng tốt. Nhiều năm nàng không có lấy nổi một ngày nghỉ ngơi đàng hoàng.
...
Thoáng chốc một ngày mới lại đến. Kỷ Nguyệt tỉnh dậy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều. Có vẻ như nàng đã không còn cảm lạnh nữa a.
Ngồi vực dậy, Kỷ Nguyệt đưa mắt nhìn chung quanh phòng. Nàng thấy lạ vì không thấy Ngân Tuyền. Có lẽ là do không muốn làm phiền nàng nghỉ ngơi nên Hương Thảo đã đưa tiểu nha đầu đó qua khuê phòng khác rồi.
Kỷ Nguyệt tự mình sửa soạn một chút, chợt nàng cảm thấy bụng dạ trống rỗng. Cái bụng của nàng là đang biêủ tình! Cũng phải thôi, cả ngày hôm qua Kỷ Nguyệt chỉ nằm ngủ trên giường nên bây giờ bụng nàng đánh trống là tất yếu.
Mở cửa sổ nhìn lên trời, hiện đã là giờ thìn. Cũng phải nói, Kỷ Nguyệt cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ ngủ lâu tới như vậy, hơn nữa lại không có đề phòng dù một chút. Cứ cho là nàng bị cảm lạnh nhưng với tính cẩn thận thì nhất định sẽ đề phòng a. Nàng như vậy có phải quá vô tư không?
Hiện tại Kỷ Nguyệt chỉ chú trọng những gì đang diễn ra. Những gì mà hôm qua dàn trải nàng chỉ nhớ mơ hồ, dù là cơn ác mộng cũng tan biến không còn nhớ được.
Nhưng dù là vấn đề gì đi nữa thì bây giờ Kỷ Nguyệt vẫn nên ăn gì đó lấp đầy cái bụng đang biểu tình thì hơn. Bày ra bộ dạng lười nhác không chịu vận thân đi lấy đồ thì thật may cánh cửa phòng mở ra, Tịnh Nhi bước vào. Đằng sau Tịnh Nhi còn có hai nha hoàn, trên tay bưng bê thức ăn. Thật đúng ý nàng!
"Tiểu thư, người lại dùng bữa đi." Tịnh Nhi tiến lại đỡ Kỷ Nguyệt, lễ phép mời nàng cũng tiện ra hiệu cho hai nha hoàn kia lui xuống.
Kỷ Nguyệt cười cười nhanh chóng ngồi lại bàn: "Thật khéo! Đúng lúc ta đang rất đói."
Tịnh Nhi cười khẩy trêu chọc nàng: "Vậy tiểu thư phải ăn hết để lấy lại sức đấy."
Ăn hết? Kỷ Nguyệt ngẩn ngơ, đúng là bây giờ đang rất đói vì cả ngày hôm qua chưa ăn gì hôm nay ắt sẽ ăn giả bữa. Nhưng trên bàn ít nhất cũng có 20 đĩa thức ăn, dạ dày của nàng không đủ lớn mà ăn hết đâu!
Thấy nàng ngây người Tịnh Nhi đứng bên cạnh một tay che miệng mà cười. Tịnh Nhi không nghĩ rằng tiểu thư của nàng ta lại có ngây ngốc chỉ vì một câu nói đùa này. Người chủ tử luôn đề cao cảnh giác lại luôn hoài nghi mọi thứ mà giờ lại tin một câu nói đùa, thật khiến Tịnh Nhi không thể ngừng cười a!
Kỷ Nguyệt nhìn sang thấy Tịnh Nhi đang cười trêu nàng, như hiểu được ý của nàng ta, Kỷ Nguyệt phồng má giận dỗi: "Tịnh Nhi, ngươi dám trêu ta."
"Haha, tiểu thư người cho Tịnh Nhi cái tội thật lớn a." Tịnh Nhi cười thành tiếng, nói lời thanh minh nhưng cũng châm chọc.
Kỷ Nguyệt giận dỗi quay mặt vào bàn ăn, tay cầm đũa gắp thức ăn: "Không nói với ngươi nữa." Giận thì giận, nhưng trước hết phải lấp đầy cái bụng a.
Không cười trêu chọc nữa, Tịnh Nhi lấy lại vẻ nghiêm túc: "Tiểu thư, ban nãy Di Nhiên công chúa mời người đi cùng nàng ta tới hội hoa."
Di Nhiên! Phải rồi, vị công chúa của Hoan Thành a. Nàng ta ở Tinh Thiên Quốc ước tính cũng được bảy năm rồi. Chẳng qua cũng thật khó hiểu, rõ ràng là không có yêu cầu con tin hay hoà thân giữa hai nước nhưng vì sao nàng ta nán lại cận quốc lâu như vậy? Phải chăng là có mục đích?
Nhưng dù sao Hoàng Di Nhiên cũng đã gửi lời mời, nàng ta thân là công chúa nên Kỷ Nguyệt cũng không tiện từ chối.
Nhắc đến Hội Hoa thì đây là một ngày hội được tổ chức vào mười hai tháng ba âm lịch hằng năm. Chủ yếu là khuê các tiểu thử, thế gia công tử, nam thanh nữ tú sẽ tụ họp lại cùng thưởng hoa, đối thơ, đàn múa ca hát, cũng nhân dịp này mà làm quen, kết giao.
Đến Hội Hoa cũng tốt, ít nhất nhân cơ hội này để giảm bớt áp lực, tịnh tâm a. Cũng như để bản thân được khuây khỏa.
"Được, ta sẽ đi. Nàng ta hẹn ở đâu?" Kỷ Nguyệt lấy chiếc khăn tay lau miệng.
"Là ở cầu Bích Hoạ." Tịnh Nhi đáp lại
Kỷ Nguyệt không nói gì liền gật đầu, nàng đứng dậy đi sửa soạn, dù gì cũng không nên để nàng ta đợi lâu.
Chắc không đâu, đồ của nàng tất thảy đều là làm từ những thứ cực tốt a. Có lẽ lạnh từ trong lòng chăng? Thôi vậy, để nàng nghỉ ngơi một ngày cũng tốt. Nhiều năm nàng không có lấy nổi một ngày nghỉ ngơi đàng hoàng.
...
Thoáng chốc một ngày mới lại đến. Kỷ Nguyệt tỉnh dậy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều. Có vẻ như nàng đã không còn cảm lạnh nữa a.
Ngồi vực dậy, Kỷ Nguyệt đưa mắt nhìn chung quanh phòng. Nàng thấy lạ vì không thấy Ngân Tuyền. Có lẽ là do không muốn làm phiền nàng nghỉ ngơi nên Hương Thảo đã đưa tiểu nha đầu đó qua khuê phòng khác rồi.
Kỷ Nguyệt tự mình sửa soạn một chút, chợt nàng cảm thấy bụng dạ trống rỗng. Cái bụng của nàng là đang biêủ tình! Cũng phải thôi, cả ngày hôm qua Kỷ Nguyệt chỉ nằm ngủ trên giường nên bây giờ bụng nàng đánh trống là tất yếu.
Mở cửa sổ nhìn lên trời, hiện đã là giờ thìn. Cũng phải nói, Kỷ Nguyệt cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ ngủ lâu tới như vậy, hơn nữa lại không có đề phòng dù một chút. Cứ cho là nàng bị cảm lạnh nhưng với tính cẩn thận thì nhất định sẽ đề phòng a. Nàng như vậy có phải quá vô tư không?
Hiện tại Kỷ Nguyệt chỉ chú trọng những gì đang diễn ra. Những gì mà hôm qua dàn trải nàng chỉ nhớ mơ hồ, dù là cơn ác mộng cũng tan biến không còn nhớ được.
Nhưng dù là vấn đề gì đi nữa thì bây giờ Kỷ Nguyệt vẫn nên ăn gì đó lấp đầy cái bụng đang biểu tình thì hơn. Bày ra bộ dạng lười nhác không chịu vận thân đi lấy đồ thì thật may cánh cửa phòng mở ra, Tịnh Nhi bước vào. Đằng sau Tịnh Nhi còn có hai nha hoàn, trên tay bưng bê thức ăn. Thật đúng ý nàng!
"Tiểu thư, người lại dùng bữa đi." Tịnh Nhi tiến lại đỡ Kỷ Nguyệt, lễ phép mời nàng cũng tiện ra hiệu cho hai nha hoàn kia lui xuống.
Kỷ Nguyệt cười cười nhanh chóng ngồi lại bàn: "Thật khéo! Đúng lúc ta đang rất đói."
Tịnh Nhi cười khẩy trêu chọc nàng: "Vậy tiểu thư phải ăn hết để lấy lại sức đấy."
Ăn hết? Kỷ Nguyệt ngẩn ngơ, đúng là bây giờ đang rất đói vì cả ngày hôm qua chưa ăn gì hôm nay ắt sẽ ăn giả bữa. Nhưng trên bàn ít nhất cũng có 20 đĩa thức ăn, dạ dày của nàng không đủ lớn mà ăn hết đâu!
Thấy nàng ngây người Tịnh Nhi đứng bên cạnh một tay che miệng mà cười. Tịnh Nhi không nghĩ rằng tiểu thư của nàng ta lại có ngây ngốc chỉ vì một câu nói đùa này. Người chủ tử luôn đề cao cảnh giác lại luôn hoài nghi mọi thứ mà giờ lại tin một câu nói đùa, thật khiến Tịnh Nhi không thể ngừng cười a!
Kỷ Nguyệt nhìn sang thấy Tịnh Nhi đang cười trêu nàng, như hiểu được ý của nàng ta, Kỷ Nguyệt phồng má giận dỗi: "Tịnh Nhi, ngươi dám trêu ta."
"Haha, tiểu thư người cho Tịnh Nhi cái tội thật lớn a." Tịnh Nhi cười thành tiếng, nói lời thanh minh nhưng cũng châm chọc.
Kỷ Nguyệt giận dỗi quay mặt vào bàn ăn, tay cầm đũa gắp thức ăn: "Không nói với ngươi nữa." Giận thì giận, nhưng trước hết phải lấp đầy cái bụng a.
Không cười trêu chọc nữa, Tịnh Nhi lấy lại vẻ nghiêm túc: "Tiểu thư, ban nãy Di Nhiên công chúa mời người đi cùng nàng ta tới hội hoa."
Di Nhiên! Phải rồi, vị công chúa của Hoan Thành a. Nàng ta ở Tinh Thiên Quốc ước tính cũng được bảy năm rồi. Chẳng qua cũng thật khó hiểu, rõ ràng là không có yêu cầu con tin hay hoà thân giữa hai nước nhưng vì sao nàng ta nán lại cận quốc lâu như vậy? Phải chăng là có mục đích?
Nhưng dù sao Hoàng Di Nhiên cũng đã gửi lời mời, nàng ta thân là công chúa nên Kỷ Nguyệt cũng không tiện từ chối.
Nhắc đến Hội Hoa thì đây là một ngày hội được tổ chức vào mười hai tháng ba âm lịch hằng năm. Chủ yếu là khuê các tiểu thử, thế gia công tử, nam thanh nữ tú sẽ tụ họp lại cùng thưởng hoa, đối thơ, đàn múa ca hát, cũng nhân dịp này mà làm quen, kết giao.
Đến Hội Hoa cũng tốt, ít nhất nhân cơ hội này để giảm bớt áp lực, tịnh tâm a. Cũng như để bản thân được khuây khỏa.
"Được, ta sẽ đi. Nàng ta hẹn ở đâu?" Kỷ Nguyệt lấy chiếc khăn tay lau miệng.
"Là ở cầu Bích Hoạ." Tịnh Nhi đáp lại
Kỷ Nguyệt không nói gì liền gật đầu, nàng đứng dậy đi sửa soạn, dù gì cũng không nên để nàng ta đợi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.