Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo
Chương 99: Nên đề phòng
Bạch Nhã Nhã
02/02/2021
Kỷ Nguyệt không thích quá màu mè rực rỡ nên khi có yêu cầu may y phục thì
cũng chỉ chọn những màu nhạt, nhẹ nhàng. Tủ đồ của nàng trừ những bộ lễ
phục đúng phẩm vị của bản thân ra, thì còn lại chủ yếu là đồ dựa sắc hoa mà làm.
Hôm nay đi hội hoa nàng mặc lấy bộ y phục màu hồng nhạt của hoa đào, đường ren y phục là màu vàng nhạt sử dụng tơ tằm thượng hạng dệt thành.
Dưới chân váy và tay áo được thêu những bông hoa đào nở rộ tựa như những bông hoa thật.
Đầu tóc được chải gọn, một phần được búi lên rồi cài châu hoa, phần còn lại thì được buông thả xuống chải mượt.
Vì trời vào tháng ba cũng có thể nói là lạnh nên Kỷ Nguyệt khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài. Dù sao đi bồi chuyện với Hoàng Di Nhiên cũng chẳng dám chắc khi nào sẽ về, chuẩn bị chút vẫn tốt hơn.
Mà cũng phải nói, từ lúc lập bang phái Kỷ Nguyệt luôn túc trực bận rộn tu luyện, giải quyết công việc ở bang lại còn phải chỉ dạy các thành viên nên có thể nói là bận đến thở cũng không được. Thậm chí, lúc Cát Anh đến phủ nàng cũng chỉ tiếp qua loa chưa tới nửa khắc, hoặc không tiếp nàng ta.
Nhớ lúc đó Kỷ Nguyệt cũng nghỉ học ở học viện Linh Ân tới tám tháng, lúc nào cũng ở trong phòng, khi nha hoàn đưa đồ ăn tới thì ra lấy. Tịnh Nhi thân cận cũng khó gặp nên dần bị nghi ngờ rồi phát hiện.
Bận thêm bận, Kỷ Nguyệt cũng chẳng dư hơi mà lo chuyện bao đồng, việc các quý quốc đến nàng chỉ loảng thoảng không quan tâm. Ngay cả khi thái hậu cho truyền nàng vào cung thì liên tục từ chối. Đối với thái hậu đã vậy thì đương nhiên đối với vị công chúa Hoan Thành ít gặp kia như nào Kỷ Nguyệt cũng chẳng để tâm.
Thật ra là nàng vốn không nhớ gì đến Hoàng Di Nhiên cho tới hôm nay Tịnh Nhi nói nàng ta gửi lời mời. Thú thực Kỷ Nguyệt khá ngạc nhiên vì nàng không nghĩ rằng nàng ta vẫn lưu lại đây.
...
Sửa soạn xong, Kỷ Nguyệt trông rất khác thường ngày. Y phục nàng mặc rất đơn giản nhưng lại không kém phần diễm lệ lại thể hiện tố chất văn nhân. Dù nàng mặc bộ đồ như vậy hằng ngày nhưng không lần nào có khí ưu nhã, bất phàm lớn đến vậy. Thật ra dáng một vị Quận Chúa tài hoa a!
"Tiểu thư có cần...." Tịnh Nhi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thật ra Tịnh Nhi khá lo lắng cho Kỷ Nguyệt về việc hội hoa lần này, dù là đi cùng Hoàng Di Nhiên trước kia có quen biết. Nhưng xét thế nào đi nữa quen biết không ở mức thân thiết khó nói là không có chuyện. Hơn nữa, nếu Hoàng Di Nhiên thật sự coi chủ tử của Tịnh Nhi thì sao mấy năm qua ở Tinh Thiên Quốc lại không đến tìm nàng? Suy cho cùng Tịnh Nhi vẫn là muốn đi theo nàng.
Khi nghĩ lại thân phận của bản thân thì càng khó. Không xét thân phận ở Sát Hạch thì trong mắt mọi người thì Tịnh Nhi chỉ là một nha hoàn thân cận, nên hội hoa không thể tham gia.
Thấy Tịnh Nhi ấp ấp mở mở Kỷ Nguyệt liền lấy một bộ y phục đưa cho nàng ta: "Thay đi rồi chúng ta cùng đến hội hoa."
Tịnh Nhi nghe vậy tất nhiên rất vui nhưng lại lo nghĩ: "Nhưng tiểu thư việc này..."
Không đợi Tịnh Nhi nói hết Kỷ Nguyệt đã không hài lòng chặn lại: "Ta nói được là được. Kẻ khác bàn tán thế nào thì mặc kệ, sống là theo ý mình, vì bản thân chứ không phải làm hài lòng kẻ khác."
Đúng vậy, sống là phải vì bản thân không phải vì kẻ khác, càng không phải sống trên nghĩa vụ là kẻ khác hài lòng. Kiếp trước, Kỷ Nguyệt chính là luôn muốn làm hài lòng miệng người nên kết quả nhận được lại là bi thương, hận thù. Nàng không muốn đi vào vết xe đổ đó, càng không muốn nhìn Tịnh Nhi như vậy, người thân của nàng không ai được phép như vậy.
Kẻ khác luôn coi Tịnh Nhi là nha hoàn nhưng với Kỷ Nguyệt thì nàng ta chính là một người thân của nàng. Người chăm sóc nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng có ý định rời bỏ nàng.
Kỷ Nguyệt sống ở kiếp này có thù trả thù, có ân trả ân tuyệt không nợ ai. Riêng chỉ với thứ là tình cảm thì nàng mãi mãi mang nợ, nếu không thể trả hết thì chi bằng cả đời tiếp nhận nó, không bao giờ đánh mất.
Tịnh Nhi vui vẻ, thật thuận ý trong lòng, đúng là chỉ có tiểu thư hiểu nàng ta nhất: "Tiểu thư nói phải."
Tâm tư của Tịnh Nhi thế nào sao Kỷ Nguyệt không biết. Nàng ta đề phòng kẻ khác vốn rất cao, đặc biệt là kẻ ít tiếp xúc. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng chẳng thể buông lỏng. Vẫn là nên đề phòng, dẫn theo Tịnh Nhi có ba mục đích. Một là để nàng ta quen dần với giới thượng lưu, hai là rèn luyện khả năng tiếp xúc để nàng ta cởi mở một chút, cuối cùng là để nàng ta chú ý nhất cử nhất động của Hoàng Di Nhiên.
Tịnh Nhi tân trang lại cũng không lâu, bước ra trong bộ đồ văn nhân tao nhã, không khác gì tiểu thư khuê các. Nhìn nàng ta chín chắn thuận mắt hơn nhiều so với mặc y phục làm.
Kỷ Nguyệt mỉm cười gật đầu: "Đẹp lắm, ra đường có khi mọi người còn nghĩ ngươi là một khuê danh tiểu thư đấy."
Tịnh Nhi nghe vậy mà ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng ta mặc thành bộ dạng này quả thực không quen chút nào: "Tiểu thư, ta thấy ta vẫn nên mặc y phục kia thì hơn."
Kỷ Nguyệt thở dài không biết phải nói ra sao. Kẻ khác thì mong muốn được như vậy, còn nàng ta thì lại từ chối nên nói 'ngốc' hay quá 'thật thà' đây?
Thấy Tịnh Nhi chuẩn bị vào thay lại ý phục Kỷ Nguyệt nhanh chóng kéo tay nàng ta đi nhanh: "Đi thôi, ta sắp trễ hẹn rồi."
Còn Tịnh Nhi bị kéo đi thì ngơ ngác khó hiểu.
Hôm nay đi hội hoa nàng mặc lấy bộ y phục màu hồng nhạt của hoa đào, đường ren y phục là màu vàng nhạt sử dụng tơ tằm thượng hạng dệt thành.
Dưới chân váy và tay áo được thêu những bông hoa đào nở rộ tựa như những bông hoa thật.
Đầu tóc được chải gọn, một phần được búi lên rồi cài châu hoa, phần còn lại thì được buông thả xuống chải mượt.
Vì trời vào tháng ba cũng có thể nói là lạnh nên Kỷ Nguyệt khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài. Dù sao đi bồi chuyện với Hoàng Di Nhiên cũng chẳng dám chắc khi nào sẽ về, chuẩn bị chút vẫn tốt hơn.
Mà cũng phải nói, từ lúc lập bang phái Kỷ Nguyệt luôn túc trực bận rộn tu luyện, giải quyết công việc ở bang lại còn phải chỉ dạy các thành viên nên có thể nói là bận đến thở cũng không được. Thậm chí, lúc Cát Anh đến phủ nàng cũng chỉ tiếp qua loa chưa tới nửa khắc, hoặc không tiếp nàng ta.
Nhớ lúc đó Kỷ Nguyệt cũng nghỉ học ở học viện Linh Ân tới tám tháng, lúc nào cũng ở trong phòng, khi nha hoàn đưa đồ ăn tới thì ra lấy. Tịnh Nhi thân cận cũng khó gặp nên dần bị nghi ngờ rồi phát hiện.
Bận thêm bận, Kỷ Nguyệt cũng chẳng dư hơi mà lo chuyện bao đồng, việc các quý quốc đến nàng chỉ loảng thoảng không quan tâm. Ngay cả khi thái hậu cho truyền nàng vào cung thì liên tục từ chối. Đối với thái hậu đã vậy thì đương nhiên đối với vị công chúa Hoan Thành ít gặp kia như nào Kỷ Nguyệt cũng chẳng để tâm.
Thật ra là nàng vốn không nhớ gì đến Hoàng Di Nhiên cho tới hôm nay Tịnh Nhi nói nàng ta gửi lời mời. Thú thực Kỷ Nguyệt khá ngạc nhiên vì nàng không nghĩ rằng nàng ta vẫn lưu lại đây.
...
Sửa soạn xong, Kỷ Nguyệt trông rất khác thường ngày. Y phục nàng mặc rất đơn giản nhưng lại không kém phần diễm lệ lại thể hiện tố chất văn nhân. Dù nàng mặc bộ đồ như vậy hằng ngày nhưng không lần nào có khí ưu nhã, bất phàm lớn đến vậy. Thật ra dáng một vị Quận Chúa tài hoa a!
"Tiểu thư có cần...." Tịnh Nhi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thật ra Tịnh Nhi khá lo lắng cho Kỷ Nguyệt về việc hội hoa lần này, dù là đi cùng Hoàng Di Nhiên trước kia có quen biết. Nhưng xét thế nào đi nữa quen biết không ở mức thân thiết khó nói là không có chuyện. Hơn nữa, nếu Hoàng Di Nhiên thật sự coi chủ tử của Tịnh Nhi thì sao mấy năm qua ở Tinh Thiên Quốc lại không đến tìm nàng? Suy cho cùng Tịnh Nhi vẫn là muốn đi theo nàng.
Khi nghĩ lại thân phận của bản thân thì càng khó. Không xét thân phận ở Sát Hạch thì trong mắt mọi người thì Tịnh Nhi chỉ là một nha hoàn thân cận, nên hội hoa không thể tham gia.
Thấy Tịnh Nhi ấp ấp mở mở Kỷ Nguyệt liền lấy một bộ y phục đưa cho nàng ta: "Thay đi rồi chúng ta cùng đến hội hoa."
Tịnh Nhi nghe vậy tất nhiên rất vui nhưng lại lo nghĩ: "Nhưng tiểu thư việc này..."
Không đợi Tịnh Nhi nói hết Kỷ Nguyệt đã không hài lòng chặn lại: "Ta nói được là được. Kẻ khác bàn tán thế nào thì mặc kệ, sống là theo ý mình, vì bản thân chứ không phải làm hài lòng kẻ khác."
Đúng vậy, sống là phải vì bản thân không phải vì kẻ khác, càng không phải sống trên nghĩa vụ là kẻ khác hài lòng. Kiếp trước, Kỷ Nguyệt chính là luôn muốn làm hài lòng miệng người nên kết quả nhận được lại là bi thương, hận thù. Nàng không muốn đi vào vết xe đổ đó, càng không muốn nhìn Tịnh Nhi như vậy, người thân của nàng không ai được phép như vậy.
Kẻ khác luôn coi Tịnh Nhi là nha hoàn nhưng với Kỷ Nguyệt thì nàng ta chính là một người thân của nàng. Người chăm sóc nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng có ý định rời bỏ nàng.
Kỷ Nguyệt sống ở kiếp này có thù trả thù, có ân trả ân tuyệt không nợ ai. Riêng chỉ với thứ là tình cảm thì nàng mãi mãi mang nợ, nếu không thể trả hết thì chi bằng cả đời tiếp nhận nó, không bao giờ đánh mất.
Tịnh Nhi vui vẻ, thật thuận ý trong lòng, đúng là chỉ có tiểu thư hiểu nàng ta nhất: "Tiểu thư nói phải."
Tâm tư của Tịnh Nhi thế nào sao Kỷ Nguyệt không biết. Nàng ta đề phòng kẻ khác vốn rất cao, đặc biệt là kẻ ít tiếp xúc. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng chẳng thể buông lỏng. Vẫn là nên đề phòng, dẫn theo Tịnh Nhi có ba mục đích. Một là để nàng ta quen dần với giới thượng lưu, hai là rèn luyện khả năng tiếp xúc để nàng ta cởi mở một chút, cuối cùng là để nàng ta chú ý nhất cử nhất động của Hoàng Di Nhiên.
Tịnh Nhi tân trang lại cũng không lâu, bước ra trong bộ đồ văn nhân tao nhã, không khác gì tiểu thư khuê các. Nhìn nàng ta chín chắn thuận mắt hơn nhiều so với mặc y phục làm.
Kỷ Nguyệt mỉm cười gật đầu: "Đẹp lắm, ra đường có khi mọi người còn nghĩ ngươi là một khuê danh tiểu thư đấy."
Tịnh Nhi nghe vậy mà ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng ta mặc thành bộ dạng này quả thực không quen chút nào: "Tiểu thư, ta thấy ta vẫn nên mặc y phục kia thì hơn."
Kỷ Nguyệt thở dài không biết phải nói ra sao. Kẻ khác thì mong muốn được như vậy, còn nàng ta thì lại từ chối nên nói 'ngốc' hay quá 'thật thà' đây?
Thấy Tịnh Nhi chuẩn bị vào thay lại ý phục Kỷ Nguyệt nhanh chóng kéo tay nàng ta đi nhanh: "Đi thôi, ta sắp trễ hẹn rồi."
Còn Tịnh Nhi bị kéo đi thì ngơ ngác khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.