Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi
Chương 40: Bế
Oa Bao Lậu Lậu
26/02/2023
Lúc kim giây điểm 6 giờ 6 phút 6 giây, đồng hồ báo thức quái thú trên bàn lập tức mở rộng chân quái thú nhỏ ra, vừa la vừa chạy.
Cạnh bên bàn còn có một đôi mắt lợi hại hơn, duỗi tay mũm mĩm ra bắt lấy đồng hồ báo thức thời gian càng trôi càng chạy nhanh lại, bấm dừng rồi đặt lại vị trí cũ.
Mỗi ngày trước khi đồng hồ báo thức reo thì Vạn Vạn Tuế đã mặc quần áo xong. Hôm nay là cuối tuần, ngày khai giảng của lớp bổ túc của cô, vì kỷ niệm ngày quan trọng này nên Vạn Vạn Tuế còn cố ý làm kiểu tóc —— buổi tối hôm trước, mẹ Vạn giúp cô tết hai bím tóc, nói là sáng hôm sau tóc cô sẽ có hiệu quả như uốn.
Bởi vì tay ngắn nên cô không có cách tháo bím tóc của mình xuống được. Vạn Vạn Tuế ưỡn bụng, nghiêm túc nhìn mình trong gương, trong đầu phát họa ra hình ảnh có kiểu tóc gợn sóng xinh đẹp như mẹ Vạn.
Gương mặt nhỏ chậm rãi nổi lên hai đám mây đỏ.
Nhất định rất đẹp.
Vạn Vạn Tuế không để cho mình trầm mê vào nhan sắc của bản thân quá lâu. Vì để đề phòng các bạn nhỏ đến lớp bổ túc muộn nên cô còn cố ý chuẩn bị phục vụ rời giường miễn phí.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất sáng nay, Vạn Vạn Tuế vì chuyện quan trọng này nên còn cố ý đổi thành dép lê nhỏ chạy trốn nhanh nhất nữa.
"Vạn Tuế!" Bị con gà thét đánh thức, đầu Ngô Hoàng dựng lên một cọng tóc ngố, phẫn nộ đuổi giết Vạn Vạn Tuế đầu đầy bím tóc mặt không cảm xúc nhưng chạy rất nhanh.
Trong nháy mắt khi anh bắt được Vạn Vạn Tuế, anh bị mẹ Vạn tuy cuối tuần nhưng vẫn phải tăng ca bắt được: "Đi ra tiệm mua sữa đậu nành với bánh quẩy, đừng có mà mới sáng sớm đã ở trên đó chạy theo em gái mình!"
Ngô Hoàng ra hiệu tí nữa anh bắt mày với Vạn Vạn Tuế, khoác một cái áo khoác bên ngoài áo ngủ rồi đi ra ngoài mua bữa sáng.
Mẹ Vạn bế Vạn Vạn Tuế đến ghế sofa, bà nhìn một đầu đầy bím tóc nhỏ của Vạn Vạn Tuế, cũng rất nhờ mong kiểu tóc mới của bé cưng nhà bà sẽ như thế nào.
Năm phút sau, đỉnh đầu nổ tung, Vạn Vạn Tuế cực giống Kim Mao Sư Vương như gặp phải sấm sét giữa trời quang. Cô bé ngơ ngác đứng trước gương lớn ở cửa nhà họ Vạn, bên phải là mẹ Vạn biểu cảm y như cô.
Hai mẹ con đều là: Sự thật không giống với tưởng tượng của tôi.jpg.
Vạn Vạn Tuế rất nhanh đi ra từ trong đả kích, mẹ Vạn cầm cái khăn trùm đầu trùm lên kiểu tóc nổ tung của cô, dưới khăn trùm đầu có một đoạn tóc bồng bềnh lộ ra, trông ngoan ngoãn đáng yêu.
"Vạn Tuế đẹp quá!" Ba mẹ Vạn cùng thả rắm cầu vồng cho Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế ôm bụng nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn từ từ nổi lên hai đám mây hồng.
Ngại ghê.
Sau khi ăn sáng xong, ba mẹ Vạn đều có công việc phải xử lý nên cùng đi ra ngoài. Vưu Giai thì thức sớm hơn cả Vạn Vạn Tuế, đi thư viện thành phố chiếm chỗ tự học rồi. Còn bà ngoại của Vạn Vạn Tuế, chưa đến giữa trưa cụ thì sẽ tuyệt đối không thức dậy. Ông ngoại thì sáng sớm đã ở trong sân gõ gõ đánh đánh, cũng không biết đang làm đồ thủ công gì.
Lớp bổ túc của Vạn Vạn Tuế cũng bắt đầu mở cửa. Vạn Vạn Tuế đeo dải lụa mà ba Vạn và cô cùng làm, giống như các cô chủ khi tiếp khách, trên đó còn viết mấy lời ba Vạn vì cô quảng cáo, "Lớp bổ túc Vạn Tuế, thắp sáng phiếu điểm của bạn." Cô đứng ở cửa, chào đón từng người khách. Từ con xe thương vụ giá trị ngàn vàng đi xuống là tổng giám đốc Phó gương mặt cực kỳ thối.
Phó Tinh Thần cũng từ ghế sau đi ra, trong tay còn cầm theo cặp sách nhỏ.
Tay Vạn Vạn Tuế nắm lại đặt trên bụng nhỏ, max điểm lễ nghi, ngẩng gương mặt nhỏ nhìn mặt Phó Sâm rõ là có ý muốn không muốn học bổ túc, dịu dàng nghiêm túc nhìn ông: "Bé phụ huynh Phó Sâm, cặp sách của mình thì tự mình mang."
Vốn Phó Sâm muốn kháng nghị, nhưng đối với ánh mắt "dịu dàng" của Vạn Vạn Tuế thì bĩu môi một cái, nuốt lời sắp nói vào, không tình nguyện cầm cặp trong tay bạn nhỏ Phó Tinh Thần đang có vẻ mặt "con đã sớm nói với ba là nên tự mang cặp rồi."
Người thứ hai đến chính là bạn nhỏ Hạ Vị Mãn. Cô bé mới mua con siêu xe trẻ em ở ngã tư gần nhà Vạn Vạn Tuế, vốn muốn tiêu sái lái vào nhưng không nghĩ đến trước cửa nhà họ Vạn chất đầy bắp cải, kỹ thuật lái xe của cô bé cũng không tốt, bị nhét đầy bắp cải bên trong. Cuối cùng vẫn là Vạn Vạn Tuế lái con xe trẻ em của mình đi qua, giúp cô bé dẫn xe tới đây.
"Cảm ơn, cảm ơn." Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không được tự nhiên hừ hừ hai tiếng với Vạn Vạn Tuế. Hừ hừ trong thì lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo, bắt bẻ đánh giá nhà ở của nhà họ Vạn. Cô bé giống như con khổng tước ngạo kiều*, ôm em trai gấu Brown lên lầu. Quản gia chân dài cũng cúi chào với Vạn Vạn Tuế, sau khi hoàn thành xong lễ nghi thì cũng đuổi theo cô chủ của mình.
(*) giống như tsundere.
Người đến cuối cùng là Ung Dập, mặt cậu còn thối hơn cả Phó Sâm. Tóc tai lộn xộn, mắt thường cũng nhìn được là vừa mới thức dậy.
Cậu không lái xe máy. Sau khi xem video gấu bắc cực đang dần mất đi nơi ở, cậu và mấy thằng em của mình ngoại trừ có chuyện quan trọng thì sẽ không lái xe máy. Bắt đầu tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải, cho dù nhất định có chuyện quan trọng phải lái xe máy thì cũng lái chút thôi.
Ví dụ như buổi tối hai ngày trước chặn đường Ngô Hoàng. Bọn họ đều dẫn xe máy tới gần ngã tư, đợi Ngô Hoàng tới mới lái qua. Khi về thì cùng quét mã đạp xe đạp về đó.
Ung Ân được cậu bế. Cậu ngại Ung Ân ngồi xe lăn quá phiền, hơn nữa đi đến nhà Vạn Tuế thì cũng lên lầu, Ung Ân không thể ngồi xe lăn từ trên xuống dưới được, cho nên Ung Dập dứt khoát bế Ung Ân luôn.
Ung Dập không được tự nhiên quay mặt đi, hung dữ trừng mắt dọa Ung Ân lén nhìn cậu khi đang trên đường: "Nhìn anh nữa anh vứt mày đi!"
Ung Ân nghe lời cúi đầu xuống, âm thanh nho nhỏ hỏi: "Ôm em có mệt không ạ?" Trong lòng cậu thầm thêm hai tiếng anh trai, cậu thật sự không dám nói ra, sợ Ung Dập sẽ giận mình.
"À." Ung Dập khinh thường cười khẽ một tiếng, "Như mày thì anh có thể một tay bế hai đứa, bế cả ngày mà lông mày cũng không thèm nhíu một cái."
Ung Dập vừa mở miệng ngông cuồng xong thì thấy Vạn Vạn Tuế đang đứng trước cửa nhìn mình.
Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc giang hai tay ra với cậu: "Bế."
Ba phút sau, Ung Dập bị Vạn Vạn Tuế áp đảo, học được bài đầu tiên ở lớp của cô giáo Vạn Tuế:
Tuyệt đối không được tùy tiện khoác lác.
Cạnh bên bàn còn có một đôi mắt lợi hại hơn, duỗi tay mũm mĩm ra bắt lấy đồng hồ báo thức thời gian càng trôi càng chạy nhanh lại, bấm dừng rồi đặt lại vị trí cũ.
Mỗi ngày trước khi đồng hồ báo thức reo thì Vạn Vạn Tuế đã mặc quần áo xong. Hôm nay là cuối tuần, ngày khai giảng của lớp bổ túc của cô, vì kỷ niệm ngày quan trọng này nên Vạn Vạn Tuế còn cố ý làm kiểu tóc —— buổi tối hôm trước, mẹ Vạn giúp cô tết hai bím tóc, nói là sáng hôm sau tóc cô sẽ có hiệu quả như uốn.
Bởi vì tay ngắn nên cô không có cách tháo bím tóc của mình xuống được. Vạn Vạn Tuế ưỡn bụng, nghiêm túc nhìn mình trong gương, trong đầu phát họa ra hình ảnh có kiểu tóc gợn sóng xinh đẹp như mẹ Vạn.
Gương mặt nhỏ chậm rãi nổi lên hai đám mây đỏ.
Nhất định rất đẹp.
Vạn Vạn Tuế không để cho mình trầm mê vào nhan sắc của bản thân quá lâu. Vì để đề phòng các bạn nhỏ đến lớp bổ túc muộn nên cô còn cố ý chuẩn bị phục vụ rời giường miễn phí.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất sáng nay, Vạn Vạn Tuế vì chuyện quan trọng này nên còn cố ý đổi thành dép lê nhỏ chạy trốn nhanh nhất nữa.
"Vạn Tuế!" Bị con gà thét đánh thức, đầu Ngô Hoàng dựng lên một cọng tóc ngố, phẫn nộ đuổi giết Vạn Vạn Tuế đầu đầy bím tóc mặt không cảm xúc nhưng chạy rất nhanh.
Trong nháy mắt khi anh bắt được Vạn Vạn Tuế, anh bị mẹ Vạn tuy cuối tuần nhưng vẫn phải tăng ca bắt được: "Đi ra tiệm mua sữa đậu nành với bánh quẩy, đừng có mà mới sáng sớm đã ở trên đó chạy theo em gái mình!"
Ngô Hoàng ra hiệu tí nữa anh bắt mày với Vạn Vạn Tuế, khoác một cái áo khoác bên ngoài áo ngủ rồi đi ra ngoài mua bữa sáng.
Mẹ Vạn bế Vạn Vạn Tuế đến ghế sofa, bà nhìn một đầu đầy bím tóc nhỏ của Vạn Vạn Tuế, cũng rất nhờ mong kiểu tóc mới của bé cưng nhà bà sẽ như thế nào.
Năm phút sau, đỉnh đầu nổ tung, Vạn Vạn Tuế cực giống Kim Mao Sư Vương như gặp phải sấm sét giữa trời quang. Cô bé ngơ ngác đứng trước gương lớn ở cửa nhà họ Vạn, bên phải là mẹ Vạn biểu cảm y như cô.
Hai mẹ con đều là: Sự thật không giống với tưởng tượng của tôi.jpg.
Vạn Vạn Tuế rất nhanh đi ra từ trong đả kích, mẹ Vạn cầm cái khăn trùm đầu trùm lên kiểu tóc nổ tung của cô, dưới khăn trùm đầu có một đoạn tóc bồng bềnh lộ ra, trông ngoan ngoãn đáng yêu.
"Vạn Tuế đẹp quá!" Ba mẹ Vạn cùng thả rắm cầu vồng cho Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế ôm bụng nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn từ từ nổi lên hai đám mây hồng.
Ngại ghê.
Sau khi ăn sáng xong, ba mẹ Vạn đều có công việc phải xử lý nên cùng đi ra ngoài. Vưu Giai thì thức sớm hơn cả Vạn Vạn Tuế, đi thư viện thành phố chiếm chỗ tự học rồi. Còn bà ngoại của Vạn Vạn Tuế, chưa đến giữa trưa cụ thì sẽ tuyệt đối không thức dậy. Ông ngoại thì sáng sớm đã ở trong sân gõ gõ đánh đánh, cũng không biết đang làm đồ thủ công gì.
Lớp bổ túc của Vạn Vạn Tuế cũng bắt đầu mở cửa. Vạn Vạn Tuế đeo dải lụa mà ba Vạn và cô cùng làm, giống như các cô chủ khi tiếp khách, trên đó còn viết mấy lời ba Vạn vì cô quảng cáo, "Lớp bổ túc Vạn Tuế, thắp sáng phiếu điểm của bạn." Cô đứng ở cửa, chào đón từng người khách. Từ con xe thương vụ giá trị ngàn vàng đi xuống là tổng giám đốc Phó gương mặt cực kỳ thối.
Phó Tinh Thần cũng từ ghế sau đi ra, trong tay còn cầm theo cặp sách nhỏ.
Tay Vạn Vạn Tuế nắm lại đặt trên bụng nhỏ, max điểm lễ nghi, ngẩng gương mặt nhỏ nhìn mặt Phó Sâm rõ là có ý muốn không muốn học bổ túc, dịu dàng nghiêm túc nhìn ông: "Bé phụ huynh Phó Sâm, cặp sách của mình thì tự mình mang."
Vốn Phó Sâm muốn kháng nghị, nhưng đối với ánh mắt "dịu dàng" của Vạn Vạn Tuế thì bĩu môi một cái, nuốt lời sắp nói vào, không tình nguyện cầm cặp trong tay bạn nhỏ Phó Tinh Thần đang có vẻ mặt "con đã sớm nói với ba là nên tự mang cặp rồi."
Người thứ hai đến chính là bạn nhỏ Hạ Vị Mãn. Cô bé mới mua con siêu xe trẻ em ở ngã tư gần nhà Vạn Vạn Tuế, vốn muốn tiêu sái lái vào nhưng không nghĩ đến trước cửa nhà họ Vạn chất đầy bắp cải, kỹ thuật lái xe của cô bé cũng không tốt, bị nhét đầy bắp cải bên trong. Cuối cùng vẫn là Vạn Vạn Tuế lái con xe trẻ em của mình đi qua, giúp cô bé dẫn xe tới đây.
"Cảm ơn, cảm ơn." Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không được tự nhiên hừ hừ hai tiếng với Vạn Vạn Tuế. Hừ hừ trong thì lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo, bắt bẻ đánh giá nhà ở của nhà họ Vạn. Cô bé giống như con khổng tước ngạo kiều*, ôm em trai gấu Brown lên lầu. Quản gia chân dài cũng cúi chào với Vạn Vạn Tuế, sau khi hoàn thành xong lễ nghi thì cũng đuổi theo cô chủ của mình.
(*) giống như tsundere.
Người đến cuối cùng là Ung Dập, mặt cậu còn thối hơn cả Phó Sâm. Tóc tai lộn xộn, mắt thường cũng nhìn được là vừa mới thức dậy.
Cậu không lái xe máy. Sau khi xem video gấu bắc cực đang dần mất đi nơi ở, cậu và mấy thằng em của mình ngoại trừ có chuyện quan trọng thì sẽ không lái xe máy. Bắt đầu tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải, cho dù nhất định có chuyện quan trọng phải lái xe máy thì cũng lái chút thôi.
Ví dụ như buổi tối hai ngày trước chặn đường Ngô Hoàng. Bọn họ đều dẫn xe máy tới gần ngã tư, đợi Ngô Hoàng tới mới lái qua. Khi về thì cùng quét mã đạp xe đạp về đó.
Ung Ân được cậu bế. Cậu ngại Ung Ân ngồi xe lăn quá phiền, hơn nữa đi đến nhà Vạn Tuế thì cũng lên lầu, Ung Ân không thể ngồi xe lăn từ trên xuống dưới được, cho nên Ung Dập dứt khoát bế Ung Ân luôn.
Ung Dập không được tự nhiên quay mặt đi, hung dữ trừng mắt dọa Ung Ân lén nhìn cậu khi đang trên đường: "Nhìn anh nữa anh vứt mày đi!"
Ung Ân nghe lời cúi đầu xuống, âm thanh nho nhỏ hỏi: "Ôm em có mệt không ạ?" Trong lòng cậu thầm thêm hai tiếng anh trai, cậu thật sự không dám nói ra, sợ Ung Dập sẽ giận mình.
"À." Ung Dập khinh thường cười khẽ một tiếng, "Như mày thì anh có thể một tay bế hai đứa, bế cả ngày mà lông mày cũng không thèm nhíu một cái."
Ung Dập vừa mở miệng ngông cuồng xong thì thấy Vạn Vạn Tuế đang đứng trước cửa nhìn mình.
Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc giang hai tay ra với cậu: "Bế."
Ba phút sau, Ung Dập bị Vạn Vạn Tuế áp đảo, học được bài đầu tiên ở lớp của cô giáo Vạn Tuế:
Tuyệt đối không được tùy tiện khoác lác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.