Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi
Chương 39: Thì ra là muốn tham gia lớp học bổ túc của em gái ba tuổi rưỡi
Oa Bao Lậu Lậu
26/02/2023
Từ anh trai học tra* Ngô Hoàng biết về họp phụ huynh, từ chị gái học bá ** Vưu Giai biết về học bổ túc, Vạn Vạn Tuế đối với giáo dục cũng không phải rất hiểu rõ.
(*): học dốt
(**): học giỏi
Trước đó cô bé đã nghe quất báo* ở chỗ chú Mảnh Thùng rồi, nhưng sau khi nghe xong của chú Mảnh Thùng của Điềm Điềm cũng không thấy tăm hơi nữa. Cô bé cảm thấy có lẽ ý của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không sai biệt lắm, nếu như không cho phép bạn ấy gia nhập thì lớp luyện thi của cô bé sẽ biến mất.
(*): Từ này đồng âm với báo cáo/report.
Vạn Vạn Tuế thì không sợ nhưng cô cũng để cho bạn nhỏ Hạ Vị Mãn ngồi bên cạnh Phó Tinh Thần, kiên nhẫn nói điều kiện quan trọng nhất khi đưa phụ huynh đến lớp bổ túc của cô cho cô bé nghe:
Bài kiểm tra dành cho phụ huynh phải đạt được 0 điểm hoặc thấp hơn.
"Bài kiểm tra phụ huynh 0 điểm? Hoặc là thấp hơn 0 điểm?"
Vì thành tích này mà con của hai vị phụ huynh xấu hổ cúi đầu.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn chưa bao giờ nghe thấy điểm có độ khó cao đến kinh hoàng như vậy, không hổ là lớp bổ túc của Vạn Vạn Tuế.
Thật là khó vào.
Nhưng mà bạn nỏ Hạ Vị Mãn nhanh chóng bình tĩnh lại, cô bé đưa tay ra, ra hiệu Vạn Vạn Tuế đưa cuộn giấy cho cô bé, giữa hai linh hồn bắt đầu bùng cháy: "Không phải là 0 điểm à? Phó Tinh Thần và Ung Ân có thể thì tớ cũng có thể."
"Không phải cậu làm đề, mà là phụ huynh của cậu làm." Vạn Vạn Tuế lắc đầu, "Nếu như cậu thấy phụ huynh của mình cần học bổ túc thì xin mời họ tới đây một lần."
Muốn dẫn phụ huynh tới à? Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn vừa rõ ràng tình huống thì ngay lập tức tắt lửa, gương mặt nhỏ từ nãy đến giờ kiêu căng cao ngạo khó tránh khỏi lộ ra vẻ chột dạ.
Phụ huynh của cô bé... tới không được.
"Không, không thành vấn đề." Hạ Vị Mãn lại nhấc cằm lên, ánh mắt hơi trốn tránh hẹn với Vạn Vạn Tuế, "Hôm nay khi tan học tớ sẽ dẫn phụ huynh của mình tới tham gia kiểm tra."
Trước khi quay người đi ra ngoài, cô bé còn quay đầu lại, tự tin tràn đầy nói: "Tớ nhất định sẽ làm thấp điểm hơn các cậu đó!"
Ai cũng đừng mong có thể ngăn cô bé tiến vào lớp bổ túc của Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế nhớ kỹ lời hẹn của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn, nhờ cô Hoa Hoa gửi tin nhắn cho Ngô Hoàng buổi chiều muộn đến đón cô, nói là chiều muộn hôm nay cô có chuyện rất quan trọng, kêu anh đón cô trễ một tí.
Đến lúc tan học, Vạn Vạn Tuế không thu dọn cặp sách nhỏ mà lại mang kính Heo Peppa lên, dùng đồ ăn vặt mứt vỏ hồng chế tác thành thước kẻ dạy học bảo vệ môi trường ăn được, đứng ở phía trước đợi bạn nhỏ Hạ Vị Mãn gửi phụ huynh đến lớp học bổ túc.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn rất nhanh dẫn phụ huynh của cô bé đến--quản gia nhà họ Hạ từ trước tới nay chưa từng bước vào nhà trẻ.
Cô bé giới thiệu với Vạn Vạn Tuế: "Đây là cậu út của tớ."
Vạn Vạn Tuế cũng không hoài nghi.
Với tư cách là quản gia quản lý trên dưới mười người làm, khí chất của anh cũng khác với người bình thường. Hơn nữa làm người ta không ngờ chính là anh rất trẻ, thoạt nhìn cũng tầm hai mươi tuổi đầu thôi, lớn lên sạch sẽ xinh đẹp, chân lại dài.
Anh ưu nhã nề nếp lau sạch ghế ngồi của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đứng ngoài quan sát, sau đó lại ngồi vào vị trí kiểm tra của mình, chân dài vắt chéo, lưng thẳng tắp.
Trong lòng anh thầm mặc niệm mục tiêu cô chủ giao cho anh: Tranh giành giữ lại 0 điểm.
Yêu cầu rất đơn giản, anh nhìn Hạ Vị Mãn đang lo lắng một bên gật đầu, ra hiệu anh nhất định sẽ làm được.
Cuộc thi bắt đầu, Vạn Vạn Tuế mở sổ ghi chép của giáo viên ra, đọc câu hỏi đầu tiên: "Xin hỏi chú biết bạn nhỏ Hạ Vị Mãn thích nhất đồ gì không?"
Quản gia không hề do dự: "Biết. Đó chính là khăn quàng cổ khủng long nhỏ bé mang về nhà dạo gần đây. Bé nói là bạn thân của bé cho, mỗi ngày đều nhờ chú ủi giúp bé một lần, khủng long một mét ban đầu giờ bị ủi thành một mét mốt rồi."
Nói về chuyện của cô chủ nhà mình thì quản gia cao ngạo lạnh lùng y như mở máy hát.
Thậm chí còn trả lời thêm: "Thứ bé không thích nhất chú cũng biết. Bé ghét nhất là truyện ma, nếu nghe được thì bé sẽ ngủ không ngon. Nhưng mà không phải vì bé nhát gan sợ ma mà là vì ma lớn lên quá xấu.."
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đứng ngoài quan sát mặt đỏ cả lên: "Cậu út!"
Lúc này quản gia mới ý thức được mình thoát cương rồi, mím môi không nói nữa.
"Chính xác." Vạn Vạn Tuế đưa ngón tay mũm mĩm ra, "1 điểm."
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn ôm lấy đầu nhỏ.
Vạn Vạn Tuế lại duỗi ra một ngón tay: "Trả lời hoàn mỹ, thêm 1 điểm nữa."
"Không!" Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn gào lên tuyệt vọng.
Quản gia đang lặng lẽ khuyên bảo mình phải biết kiềm chế, kết quả vừa nghe Vạn Vạn Tuế hỏi vấn đề đơn giản đến quá mức liên quan đến cô chủ nhà anh, anh lại không kìm nổi cái miệng của mình.
Kiểm tra kết thúc, quản gia lấy được thành tích lịch sử max điểm nhân 2 là 20, còn được Vạn Vạn Tuế thưởng thêm thước dạy học mứt vỏ hồng, vô duyên với lớp bổ túc cuối tuần.
"Xin lỗi cô chủ." Quản gia ôm thước dạy học mứt vỏ hồng, cúi đầu ưu nhã tạ lỗi với cô chủ bị anh làm phụ lòng.
Không còn cách khác, Hạ Vị Mãn đành phải tung đòn sát thủ thôi. Cô bé nhờ quản gia đem gấu nhỏ ra, sau đó ôm nó đi tìm Vạn Vạn Tuế.
Cô bé nói với Vạn Vạn Tuế, gấu nhỏ này chính là bạn nhỏ Brown, cô bé là chị của nó, với tư cách chị của gấu nhỏ nên cô bé có tư cách tham gia kiểm tra.
Thậm chí cô bé còn đưa sổ hộ khẩu (do cô bé vẽ) ra để chứng minh.
"Được rồi." Tuy Vạn Vạn Tuế không biết sổ hộ khẩu là gì nhưng cũng bị kỹ năng vẽ của Hạ Vị Mãn làm rung động rồi, đồng ý cho Hạ Vị Mãn ngồi xuống tham gia thi, "Câu hỏi thứ nhất, xin hỏi cậu còn nhớ bạn nhỏ Brown và cậu ở cùng nhau bao lâu rồi không?"
Hạ Vị Mãn sững sờ, cô bé bị câu hỏi của Vạn Vạn Tuế mang về hồi ức một thuở xa xưa, đoạn ký ức ấy làm cho cô bé không kiềm được cong khóe môi lên.
Suýt tí nữa thì cô bé đã trả lời câu hỏi này rồi, nhưng lúc mấu chốt cô bé nhớ ra mục tiêu thi 0 điểm của mình. Sau đó cô bé mấp máy môi, lắc lắc đầu nhỏ, bày tỏ cô bé không nhớ.
"0 điểm." Vạn Vạn Tuế đầy tiếc nuối tuyên bố cuối cùng bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cũng được 0 điểm, cô đẩy kính mắt, "Cuối tuần tới tham gia lớp bổ túc của phụ huynh."
Diệt rồi ha ha! Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn kêu quản gia bế mình lên, một tay giơ gấu nhỏ Brown, một tay chống nạnh.
Ở trên cao đắc ý cười, quả nhiên trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó cô chủ nhân vật phản diện.
Tuy nhiên có hơi tiếc là cô bé không lấy được điểm âm, không phải đứng đầu trong lớp bổ túc của Vạn Vạn Tuế.
Nghĩ tới nghĩ lui cô bé vẫn cảm thấy có thể đạt được điểm âm trong kiểm tra đơn giản như vậy, đây không giống chuyện người có thể làm được.
Nhắc đến không phải người, bạn nhỏ Hạ Vị Mãn gọi Hệ thống Nhân vật phản diện ra: "Chú có biết cách nào mới có thể được điểm âm trong bài thi không?"
Mặc dù chết đi sống lại nhiều lần, nhưng dáng vẻ tươi cười tràn lạc quan tràn ngập niềm tin vào cuộc sống của Hệ thống Nhân vật phản diện chậm rãi biến mất.
Âm điểm? Đó là do người làm à? Thống cũng làm không được đâu.
Đã xong kiểm tra, Vạn Vạn Tuế mang cặp nhỏ đi ra nhà trẻ. Vừa lúc Ngô Hoàng cũng đạp xe đạp lắc lư lạng lách đi tới. Anh còn chưa đến nơi đã thấy đầu Na Tra 3.0 trên đầu Vạn Vạn Tuế, mặt trầm xuống bước từ trên xe xuống, ôm Vạn Vạn Tuế nghiên cứu một hồi, hơi hơi nheo mắt lại.
Cầm hoa.
Gặp được đối thủ rồi.
Cầm hoa là do anh nghiên cứu biến đổi từ câu chửi 'cầm cỏ'. Gần đây anh có xem ít video có liên quan đến vấn đề hai giới nam nữ, cam đoan dẫn dắt mấy thằng đàn em thiếu niên bất lương tôn trọng phụ nữ, cho nên cái gì mà thảo cũng đổi thành hoa hết.
(*) 握草 (cầm cỏ): Chửi thề, kiểu như đmm.
Còn có trước kia mấy thằng đó hay nói lời lưu manh, anh cũng đều bắt bọn nó chăm chỉ đọc sách giáo khoa, tìm từ ngữ thay thế.
Khỏi phải nói, nếu giờ mà anh mang mấy thằng nhóc ác này đi ra ngoài trường hẹn đánh nhau, mới mở miệng thôi thì haiz, không cần động tay động chân cũng dọa đối thủ chạy rồi.
Ngô Hoàng vừa chạy xe nghĩ ra kiểu đầu Na Tra 4.0, vừa chở Vạn Vạn Tuế về nhà.
Đột nhiên chỗ ngã tư có mấy con xe máy to nhỏ đủ hết, bọn nó nẹt bô, người tới không có ý tốt chặn hết ngã tư.
Ngô Hoàng nhìn thấy điệu bộ này cũng không lo tí nào, ngược lại còn bật cười.
Đại ca khu phía bắc với đám bạn đến tìm chết rồi.
Chủ của mấy con xe máy bảy màu chặn trước mặt Ngô Hoàng tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra cái đầu trái cây cùng màu với xe, không biết sắp chết hung dữ trừng mắt nhìn Ngô Hoàng.
Tiếp theo là thiếu niên ngồi trên con xe màu đen được tụi xe máy bảy màu vây quanh đang tháo mũ bảo hiểm xuống, làm lộ ra gương mặt tinh xảo như manga, anh dùng ánh mắt ngang tàng, khiêu khích nhìn về phía Ngô Hoàng, gằn từng chữ một đọc tên: "Ngô. Hoàng."
Bọn đầu hoa quả bảy màu cũng bị dáng vẻ tà mị và giọng nói trầm đầy từ tính lực sát thương đẹp trai muốn khóc.
Nhưng mà đại ca của bọn nó còn chưa nói ra lời kịch tiếp theo thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt cậu rơi vào bên hông của đối thủ một mất một còn, chỗ đó có một cái tay mũm mĩm đang vòng qua.
Không thể nào? Không phải là đàn em của cậu đã điều tra, hôm nay Ngô Hoàng đến muộn, không rước được em gái của mình sao?
Sợ gì gặp đó, một gương mặt mặt nhỏ bị nón bảo hiểm chen thành hình vuông từ sau lưng Ngô Hoàng thò ra, trên đỉnh mũ bảo hiểm là hai cái bím tóc noen hồng phấn, ánh mắt bễ nghễ quét tới, lẳng lặng dừng trên người cậu.
Bổ. Túc. Cuối. Tuần.
Bốn chữ Ung Dập cố ý quên mất nện thẳng vào đầu cậu.
"Ngô Hoàng mày xong rồi, hôm nay đại ca của tụi tao đến dạy lại mày nè. Tao khuyên mày nhanh chóng xuống xe, dập đầu ba cái, ngoan ngoãn xin lỗi thì đại ca của tụi tao có lẽ sẽ để mày đi..." Mắt Đầu Dâu Tây không tốt lắm nên không thấy Vạn Vạn Tuế thò ra sau lưng Ngô Hoàng, cho rằng đại ca nhà đó im lặng là vì giả ngầu, chủ động gánh lấy hào khí nhân vật, thay cậu kêu gào.
"Ngu xuẩn, mày câm miệng lại cho tao!" Khóe môi Ung Dập nói ra âm thanh,
Đứa bé kia mà tức giận là cho bọn mày đi học bổ túc hết, tin không?
Chuồng đi thì có lẽ còn một con đường sống.
Nghĩ vậy, Ung Dập ho nhẹ một tiếng, giống như là không nhìn thấy Ngô Hoàng. Cậu đội mũ bảo hiểm lên, muốn yên lặng dẫn N đứa mặt ngu ngơ đầu trái cây lui rút lui.
Nhưng quá muộn rồi, cậu vừa định nhẹ nhàng mở động cơ lên thì mũ bảo hiểm đã bị kéo lại.
Quay đầu nhìn thì là do Ngô Hoàng đang bế Vạn Vạn Tuế, cô bé một tay giữ anh, một tay đưa ra cái phong thư nhỏ phòng ngừa vạn nhất đã chuẩn bị trước:
"Ung Ân nói, buổi tối anh ít khi về nhà nên không thể nào đưa bài tập trước buổi bổ túc cuối tuần cho anh được. Cũng may, em gặp được anh."
Khỉ miệng rộng này tốt đấy, Ung Dập có thể cảm nhận được ánh mắt của Ngô Hoàng và mấy đứa đàn em đầu trái cây cùng rơi trên người cậu.
Nhất là Ngô Hoàng.
Nhìn nhiều mà còn có tí hả hê.
Nhưng Ung Dập không dám không nhận, dù sao cậu ra hai cái kéo rồi tự thua cuộc trước mặt Vạn Vạn Tuế, có chơi có chịu, nếu như không làm được thì sao làm đàn ông được.
"Đại ca, anh đây là..." Tụi đầu trái cây vừa lơ mơ vừa đau lòng.
Ung Dập từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, ra hiệu về sẽ giải thích.
Ngô Hoàng nhìn thấy dáng vệ kìm nén của Ung Dập thì cong môi, không hề lưu tình cười nhạo cậu: "Thì ra là muốn tham gia lớp học bổ túc của em gái ba tuổi rưỡi của tao à. Hâm mộ mày ghê, tao làm anh cũng không có đãi ngộ này, ha..."
Anh còn chưa kịp nói xong thì đã bị Vạn Vạn Tuế quay đầu nhìn: "Anh không cần hâm mộ."
Ngô Hoàng dừng lại, cùng lúc đó Ung Dập ngẩng đầu lên.
"Cuối tuần học bổ túc anh cũng tới đi." Vạn Vạn Tuế móc ra một phong thư nhỏ, vốn là cô định về sẽ đưa cho anh mình.
Nhưng anh của cô nói, anh hâm mộ.
Nên hiện tại phải đưa thôi.
(*): học dốt
(**): học giỏi
Trước đó cô bé đã nghe quất báo* ở chỗ chú Mảnh Thùng rồi, nhưng sau khi nghe xong của chú Mảnh Thùng của Điềm Điềm cũng không thấy tăm hơi nữa. Cô bé cảm thấy có lẽ ý của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không sai biệt lắm, nếu như không cho phép bạn ấy gia nhập thì lớp luyện thi của cô bé sẽ biến mất.
(*): Từ này đồng âm với báo cáo/report.
Vạn Vạn Tuế thì không sợ nhưng cô cũng để cho bạn nhỏ Hạ Vị Mãn ngồi bên cạnh Phó Tinh Thần, kiên nhẫn nói điều kiện quan trọng nhất khi đưa phụ huynh đến lớp bổ túc của cô cho cô bé nghe:
Bài kiểm tra dành cho phụ huynh phải đạt được 0 điểm hoặc thấp hơn.
"Bài kiểm tra phụ huynh 0 điểm? Hoặc là thấp hơn 0 điểm?"
Vì thành tích này mà con của hai vị phụ huynh xấu hổ cúi đầu.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn chưa bao giờ nghe thấy điểm có độ khó cao đến kinh hoàng như vậy, không hổ là lớp bổ túc của Vạn Vạn Tuế.
Thật là khó vào.
Nhưng mà bạn nỏ Hạ Vị Mãn nhanh chóng bình tĩnh lại, cô bé đưa tay ra, ra hiệu Vạn Vạn Tuế đưa cuộn giấy cho cô bé, giữa hai linh hồn bắt đầu bùng cháy: "Không phải là 0 điểm à? Phó Tinh Thần và Ung Ân có thể thì tớ cũng có thể."
"Không phải cậu làm đề, mà là phụ huynh của cậu làm." Vạn Vạn Tuế lắc đầu, "Nếu như cậu thấy phụ huynh của mình cần học bổ túc thì xin mời họ tới đây một lần."
Muốn dẫn phụ huynh tới à? Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn vừa rõ ràng tình huống thì ngay lập tức tắt lửa, gương mặt nhỏ từ nãy đến giờ kiêu căng cao ngạo khó tránh khỏi lộ ra vẻ chột dạ.
Phụ huynh của cô bé... tới không được.
"Không, không thành vấn đề." Hạ Vị Mãn lại nhấc cằm lên, ánh mắt hơi trốn tránh hẹn với Vạn Vạn Tuế, "Hôm nay khi tan học tớ sẽ dẫn phụ huynh của mình tới tham gia kiểm tra."
Trước khi quay người đi ra ngoài, cô bé còn quay đầu lại, tự tin tràn đầy nói: "Tớ nhất định sẽ làm thấp điểm hơn các cậu đó!"
Ai cũng đừng mong có thể ngăn cô bé tiến vào lớp bổ túc của Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế nhớ kỹ lời hẹn của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn, nhờ cô Hoa Hoa gửi tin nhắn cho Ngô Hoàng buổi chiều muộn đến đón cô, nói là chiều muộn hôm nay cô có chuyện rất quan trọng, kêu anh đón cô trễ một tí.
Đến lúc tan học, Vạn Vạn Tuế không thu dọn cặp sách nhỏ mà lại mang kính Heo Peppa lên, dùng đồ ăn vặt mứt vỏ hồng chế tác thành thước kẻ dạy học bảo vệ môi trường ăn được, đứng ở phía trước đợi bạn nhỏ Hạ Vị Mãn gửi phụ huynh đến lớp học bổ túc.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn rất nhanh dẫn phụ huynh của cô bé đến--quản gia nhà họ Hạ từ trước tới nay chưa từng bước vào nhà trẻ.
Cô bé giới thiệu với Vạn Vạn Tuế: "Đây là cậu út của tớ."
Vạn Vạn Tuế cũng không hoài nghi.
Với tư cách là quản gia quản lý trên dưới mười người làm, khí chất của anh cũng khác với người bình thường. Hơn nữa làm người ta không ngờ chính là anh rất trẻ, thoạt nhìn cũng tầm hai mươi tuổi đầu thôi, lớn lên sạch sẽ xinh đẹp, chân lại dài.
Anh ưu nhã nề nếp lau sạch ghế ngồi của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đứng ngoài quan sát, sau đó lại ngồi vào vị trí kiểm tra của mình, chân dài vắt chéo, lưng thẳng tắp.
Trong lòng anh thầm mặc niệm mục tiêu cô chủ giao cho anh: Tranh giành giữ lại 0 điểm.
Yêu cầu rất đơn giản, anh nhìn Hạ Vị Mãn đang lo lắng một bên gật đầu, ra hiệu anh nhất định sẽ làm được.
Cuộc thi bắt đầu, Vạn Vạn Tuế mở sổ ghi chép của giáo viên ra, đọc câu hỏi đầu tiên: "Xin hỏi chú biết bạn nhỏ Hạ Vị Mãn thích nhất đồ gì không?"
Quản gia không hề do dự: "Biết. Đó chính là khăn quàng cổ khủng long nhỏ bé mang về nhà dạo gần đây. Bé nói là bạn thân của bé cho, mỗi ngày đều nhờ chú ủi giúp bé một lần, khủng long một mét ban đầu giờ bị ủi thành một mét mốt rồi."
Nói về chuyện của cô chủ nhà mình thì quản gia cao ngạo lạnh lùng y như mở máy hát.
Thậm chí còn trả lời thêm: "Thứ bé không thích nhất chú cũng biết. Bé ghét nhất là truyện ma, nếu nghe được thì bé sẽ ngủ không ngon. Nhưng mà không phải vì bé nhát gan sợ ma mà là vì ma lớn lên quá xấu.."
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đứng ngoài quan sát mặt đỏ cả lên: "Cậu út!"
Lúc này quản gia mới ý thức được mình thoát cương rồi, mím môi không nói nữa.
"Chính xác." Vạn Vạn Tuế đưa ngón tay mũm mĩm ra, "1 điểm."
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn ôm lấy đầu nhỏ.
Vạn Vạn Tuế lại duỗi ra một ngón tay: "Trả lời hoàn mỹ, thêm 1 điểm nữa."
"Không!" Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn gào lên tuyệt vọng.
Quản gia đang lặng lẽ khuyên bảo mình phải biết kiềm chế, kết quả vừa nghe Vạn Vạn Tuế hỏi vấn đề đơn giản đến quá mức liên quan đến cô chủ nhà anh, anh lại không kìm nổi cái miệng của mình.
Kiểm tra kết thúc, quản gia lấy được thành tích lịch sử max điểm nhân 2 là 20, còn được Vạn Vạn Tuế thưởng thêm thước dạy học mứt vỏ hồng, vô duyên với lớp bổ túc cuối tuần.
"Xin lỗi cô chủ." Quản gia ôm thước dạy học mứt vỏ hồng, cúi đầu ưu nhã tạ lỗi với cô chủ bị anh làm phụ lòng.
Không còn cách khác, Hạ Vị Mãn đành phải tung đòn sát thủ thôi. Cô bé nhờ quản gia đem gấu nhỏ ra, sau đó ôm nó đi tìm Vạn Vạn Tuế.
Cô bé nói với Vạn Vạn Tuế, gấu nhỏ này chính là bạn nhỏ Brown, cô bé là chị của nó, với tư cách chị của gấu nhỏ nên cô bé có tư cách tham gia kiểm tra.
Thậm chí cô bé còn đưa sổ hộ khẩu (do cô bé vẽ) ra để chứng minh.
"Được rồi." Tuy Vạn Vạn Tuế không biết sổ hộ khẩu là gì nhưng cũng bị kỹ năng vẽ của Hạ Vị Mãn làm rung động rồi, đồng ý cho Hạ Vị Mãn ngồi xuống tham gia thi, "Câu hỏi thứ nhất, xin hỏi cậu còn nhớ bạn nhỏ Brown và cậu ở cùng nhau bao lâu rồi không?"
Hạ Vị Mãn sững sờ, cô bé bị câu hỏi của Vạn Vạn Tuế mang về hồi ức một thuở xa xưa, đoạn ký ức ấy làm cho cô bé không kiềm được cong khóe môi lên.
Suýt tí nữa thì cô bé đã trả lời câu hỏi này rồi, nhưng lúc mấu chốt cô bé nhớ ra mục tiêu thi 0 điểm của mình. Sau đó cô bé mấp máy môi, lắc lắc đầu nhỏ, bày tỏ cô bé không nhớ.
"0 điểm." Vạn Vạn Tuế đầy tiếc nuối tuyên bố cuối cùng bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cũng được 0 điểm, cô đẩy kính mắt, "Cuối tuần tới tham gia lớp bổ túc của phụ huynh."
Diệt rồi ha ha! Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn kêu quản gia bế mình lên, một tay giơ gấu nhỏ Brown, một tay chống nạnh.
Ở trên cao đắc ý cười, quả nhiên trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó cô chủ nhân vật phản diện.
Tuy nhiên có hơi tiếc là cô bé không lấy được điểm âm, không phải đứng đầu trong lớp bổ túc của Vạn Vạn Tuế.
Nghĩ tới nghĩ lui cô bé vẫn cảm thấy có thể đạt được điểm âm trong kiểm tra đơn giản như vậy, đây không giống chuyện người có thể làm được.
Nhắc đến không phải người, bạn nhỏ Hạ Vị Mãn gọi Hệ thống Nhân vật phản diện ra: "Chú có biết cách nào mới có thể được điểm âm trong bài thi không?"
Mặc dù chết đi sống lại nhiều lần, nhưng dáng vẻ tươi cười tràn lạc quan tràn ngập niềm tin vào cuộc sống của Hệ thống Nhân vật phản diện chậm rãi biến mất.
Âm điểm? Đó là do người làm à? Thống cũng làm không được đâu.
Đã xong kiểm tra, Vạn Vạn Tuế mang cặp nhỏ đi ra nhà trẻ. Vừa lúc Ngô Hoàng cũng đạp xe đạp lắc lư lạng lách đi tới. Anh còn chưa đến nơi đã thấy đầu Na Tra 3.0 trên đầu Vạn Vạn Tuế, mặt trầm xuống bước từ trên xe xuống, ôm Vạn Vạn Tuế nghiên cứu một hồi, hơi hơi nheo mắt lại.
Cầm hoa.
Gặp được đối thủ rồi.
Cầm hoa là do anh nghiên cứu biến đổi từ câu chửi 'cầm cỏ'. Gần đây anh có xem ít video có liên quan đến vấn đề hai giới nam nữ, cam đoan dẫn dắt mấy thằng đàn em thiếu niên bất lương tôn trọng phụ nữ, cho nên cái gì mà thảo cũng đổi thành hoa hết.
(*) 握草 (cầm cỏ): Chửi thề, kiểu như đmm.
Còn có trước kia mấy thằng đó hay nói lời lưu manh, anh cũng đều bắt bọn nó chăm chỉ đọc sách giáo khoa, tìm từ ngữ thay thế.
Khỏi phải nói, nếu giờ mà anh mang mấy thằng nhóc ác này đi ra ngoài trường hẹn đánh nhau, mới mở miệng thôi thì haiz, không cần động tay động chân cũng dọa đối thủ chạy rồi.
Ngô Hoàng vừa chạy xe nghĩ ra kiểu đầu Na Tra 4.0, vừa chở Vạn Vạn Tuế về nhà.
Đột nhiên chỗ ngã tư có mấy con xe máy to nhỏ đủ hết, bọn nó nẹt bô, người tới không có ý tốt chặn hết ngã tư.
Ngô Hoàng nhìn thấy điệu bộ này cũng không lo tí nào, ngược lại còn bật cười.
Đại ca khu phía bắc với đám bạn đến tìm chết rồi.
Chủ của mấy con xe máy bảy màu chặn trước mặt Ngô Hoàng tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra cái đầu trái cây cùng màu với xe, không biết sắp chết hung dữ trừng mắt nhìn Ngô Hoàng.
Tiếp theo là thiếu niên ngồi trên con xe màu đen được tụi xe máy bảy màu vây quanh đang tháo mũ bảo hiểm xuống, làm lộ ra gương mặt tinh xảo như manga, anh dùng ánh mắt ngang tàng, khiêu khích nhìn về phía Ngô Hoàng, gằn từng chữ một đọc tên: "Ngô. Hoàng."
Bọn đầu hoa quả bảy màu cũng bị dáng vẻ tà mị và giọng nói trầm đầy từ tính lực sát thương đẹp trai muốn khóc.
Nhưng mà đại ca của bọn nó còn chưa nói ra lời kịch tiếp theo thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt cậu rơi vào bên hông của đối thủ một mất một còn, chỗ đó có một cái tay mũm mĩm đang vòng qua.
Không thể nào? Không phải là đàn em của cậu đã điều tra, hôm nay Ngô Hoàng đến muộn, không rước được em gái của mình sao?
Sợ gì gặp đó, một gương mặt mặt nhỏ bị nón bảo hiểm chen thành hình vuông từ sau lưng Ngô Hoàng thò ra, trên đỉnh mũ bảo hiểm là hai cái bím tóc noen hồng phấn, ánh mắt bễ nghễ quét tới, lẳng lặng dừng trên người cậu.
Bổ. Túc. Cuối. Tuần.
Bốn chữ Ung Dập cố ý quên mất nện thẳng vào đầu cậu.
"Ngô Hoàng mày xong rồi, hôm nay đại ca của tụi tao đến dạy lại mày nè. Tao khuyên mày nhanh chóng xuống xe, dập đầu ba cái, ngoan ngoãn xin lỗi thì đại ca của tụi tao có lẽ sẽ để mày đi..." Mắt Đầu Dâu Tây không tốt lắm nên không thấy Vạn Vạn Tuế thò ra sau lưng Ngô Hoàng, cho rằng đại ca nhà đó im lặng là vì giả ngầu, chủ động gánh lấy hào khí nhân vật, thay cậu kêu gào.
"Ngu xuẩn, mày câm miệng lại cho tao!" Khóe môi Ung Dập nói ra âm thanh,
Đứa bé kia mà tức giận là cho bọn mày đi học bổ túc hết, tin không?
Chuồng đi thì có lẽ còn một con đường sống.
Nghĩ vậy, Ung Dập ho nhẹ một tiếng, giống như là không nhìn thấy Ngô Hoàng. Cậu đội mũ bảo hiểm lên, muốn yên lặng dẫn N đứa mặt ngu ngơ đầu trái cây lui rút lui.
Nhưng quá muộn rồi, cậu vừa định nhẹ nhàng mở động cơ lên thì mũ bảo hiểm đã bị kéo lại.
Quay đầu nhìn thì là do Ngô Hoàng đang bế Vạn Vạn Tuế, cô bé một tay giữ anh, một tay đưa ra cái phong thư nhỏ phòng ngừa vạn nhất đã chuẩn bị trước:
"Ung Ân nói, buổi tối anh ít khi về nhà nên không thể nào đưa bài tập trước buổi bổ túc cuối tuần cho anh được. Cũng may, em gặp được anh."
Khỉ miệng rộng này tốt đấy, Ung Dập có thể cảm nhận được ánh mắt của Ngô Hoàng và mấy đứa đàn em đầu trái cây cùng rơi trên người cậu.
Nhất là Ngô Hoàng.
Nhìn nhiều mà còn có tí hả hê.
Nhưng Ung Dập không dám không nhận, dù sao cậu ra hai cái kéo rồi tự thua cuộc trước mặt Vạn Vạn Tuế, có chơi có chịu, nếu như không làm được thì sao làm đàn ông được.
"Đại ca, anh đây là..." Tụi đầu trái cây vừa lơ mơ vừa đau lòng.
Ung Dập từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, ra hiệu về sẽ giải thích.
Ngô Hoàng nhìn thấy dáng vệ kìm nén của Ung Dập thì cong môi, không hề lưu tình cười nhạo cậu: "Thì ra là muốn tham gia lớp học bổ túc của em gái ba tuổi rưỡi của tao à. Hâm mộ mày ghê, tao làm anh cũng không có đãi ngộ này, ha..."
Anh còn chưa kịp nói xong thì đã bị Vạn Vạn Tuế quay đầu nhìn: "Anh không cần hâm mộ."
Ngô Hoàng dừng lại, cùng lúc đó Ung Dập ngẩng đầu lên.
"Cuối tuần học bổ túc anh cũng tới đi." Vạn Vạn Tuế móc ra một phong thư nhỏ, vốn là cô định về sẽ đưa cho anh mình.
Nhưng anh của cô nói, anh hâm mộ.
Nên hiện tại phải đưa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.