Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 45:
Đăng Trản Không Thanh
25/07/2024
Nguyễn Miên hơi quay đầu lại: "Từ bỏ?"
Bộ Tranh gật đầu: "Đúng vậy. Chuyện không có cách nào, không buông tay thì còn có thể nào nữa?"
Nguyễn Miên nghĩ nghĩ: "Cũng chưa chắc là không có cách nào, tôi biết có một thứ gọi là bùa Trấn Hồn, có lẽ có thể trấn được hồn phách của anh."
Bộ Tranh nghiêng đầu nhìn qua: "Vậy tôi cần phải làm gì để có thể có được lá bùa này?"
Nguyễn Miên nghĩ về số tiền Phùng Thời cho cô, xét thấy người trước mặt tương đối nhu nhược đáng thương, cô châm chước cho anh một chút: "Năm vạn, ngày mai anh tới tìm tôi."
Bộ Tranh gật đầu: "Được, cảm ơn em."
Nguyễn Miên gác một tay lên đầu, thản nhiên mở miệng: "Tôi phải đi rồi, tự anh có thể về được không?"
Bộ Tranh rũ mắt im lặng một lúc rồi trả lời: "Có thể."
Nguyễn Miên đứng lên, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Từ góc độ này có thể thấy lông mi vừa dài vừa dày của anh rũ xuống một nửa, giống hai cái quạt nhỏ, thỉnh thoảng còn hơi rung rung.
Cô nghĩ một lát, lại lần nữa mở miệng: "Giờ cũng không có việc gì, nếu anh ngồi đủ rồi, vậy tôi tiễn anh một đoạn cũng không sao."
Thôi, sinh hồn ly thể, dù sao cũng không thể bằng trạng thái bình thường, có thể duy trì một chút tư duy bình thường đã khó, hiếm khi có thể tự mình tìm về được.
Nhìn dáng vẻ của anh là không muốn làm phiền đến người khác, bản thân cậy mạnh trở về, không biết phải đi dạo ở bên ngoài bao lâu mới về được, ngẫm lại cũng rất đáng thương.
Coi như là ngày làm việc thiện.
Quả nhiên Bộ Tranh ngước mắt nhìn qua, ánh mắt hơi tỏa sáng.
Anh vội vàng đứng lên: "Vậy làm phiền Nguyễn tiểu thư, cảm ơn em."
Tốt lắm, cảm giác áp bách từ chiều cao y như lần trước, cảm giác cực kỳ đáng thương vừa rồi đã tiêu tán không ít.
Nguyễn Miên im lặng cách xa anh một bước, sắc mặt không thay đổi gật đầu.
Biết vị này chính là ly hồn giàu có, hồn phách tương đối ổn định, cô không vẽ bùa Cố Hồn mà trực tiếp vẽ luôn bùa Dẫn Hồn, lôi anh đi về phía Bộ gia.
Bộ Tranh rất an tĩnh, ngoan ngoãn để cô túm bay ở phía sau như một cái khinh khí cầu.
Nguyễn Miên thầm than, người này chỉ có vóc dáng cao to áp đảo người khác chứ thực ra là con cừu ngoan ngoãn, nếu có một kẻ tâm thuật bất chính tới chắc anh sẽ bị bắt nạt chết.
Một lần hồi sinh, hai lần quen đường, quen cửa quen nẻo trèo tường nhảy qua cửa sổ đưa người về thân thể, tôn giả thành công lui thân.
Khi trở về nhà, Tịch Khiên đã trở lại, nhìn dáng vẻ chắc là đã ở ngoài cửa sổ đợi được một lúc.
Nguyễn Miên từ cửa sổ đang mở rộng nhảy vào, đưa lưng về phía Tịch Khiên im lặng đi vào theo mà mở miệng: "Giao người rồi chứ?"
Thái độ của Tịch Khiên rất cung kính: "Vâng, đã giao cho Phùng Thời, ý của tôn giả cũng đã nói cho anh ta."
Nguyễn Miên gật gật đầu, khoanh chân ngồi trên ghế sofa: "Nói một chút đi, sao đêm nay cậu lại thế này?"
Tịch Khiên nhíu mày, nghiêm túc trả lời: "Thuộc hạ cũng không biết nguyên do, chỉ là lúc pháp khí của Vô Thường đánh úp tới, đột nhiên phát hiện bản thân mình có chút bản lĩnh."
Nguyễn Miên: "Cậu chưa từng nhớ tới những chuyện lúc còn sống chút nào sao?"
Tịch Khiên lắc đầu, trông có vẻ rất buồn rầu: "Chưa từng, chỉ là…"
Nguyễn Miên giương mắt: "Cái gì?"
Tịch Khiên nhíu mày: "Thuộc hạ luôn cảm thấy, Tịch Khiên nên dùng binh khí dài, có một cây ngân thương…"
Nguyễn Miên nhướng mày: "Song kiếm của cậu dùng rất khá, thân pháp đi cũng rất nhẹ nhàng, không giống như là người rành rọt dùng binh khí dài mạnh mẽ."
Tịch Khiên gật đầu theo, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Vâng, cho nên thuộc hạ cũng rất hoang mang, nhưng Tịch Khiên… quả thực nên có một cây thương, nhưng mà tôi không có."
Chậc, vẫn là bộ dáng đáng thương này.
Nguyễn Miên vẫy vẫy tay: "Nếu nhớ không nổi cũng không cần cưỡng cầu, hồn phách của cậu có tổn hại, nhớ không nổi chuyện lúc trước cũng là bình thường. Tôi sẽ giúp cậu bổ toàn hồn phách, đến lúc đó tự nhiên sẽ nhớ ra, ừm… Ngân thương, cũng sẽ có. Tối nay cậu cũng mệt mỏi rồi, đi trước đi."
Tịch Khiên vui mừng, quỳ một chân xuống đất: "Cảm ơn tôn giả!"
Nguyễn Miên gật đầu, xua tay bảo cậu ta đi.
Ngày hôm sau, Bộ Tranh đến rất đúng hẹn.
Bộ Tranh gật đầu: "Đúng vậy. Chuyện không có cách nào, không buông tay thì còn có thể nào nữa?"
Nguyễn Miên nghĩ nghĩ: "Cũng chưa chắc là không có cách nào, tôi biết có một thứ gọi là bùa Trấn Hồn, có lẽ có thể trấn được hồn phách của anh."
Bộ Tranh nghiêng đầu nhìn qua: "Vậy tôi cần phải làm gì để có thể có được lá bùa này?"
Nguyễn Miên nghĩ về số tiền Phùng Thời cho cô, xét thấy người trước mặt tương đối nhu nhược đáng thương, cô châm chước cho anh một chút: "Năm vạn, ngày mai anh tới tìm tôi."
Bộ Tranh gật đầu: "Được, cảm ơn em."
Nguyễn Miên gác một tay lên đầu, thản nhiên mở miệng: "Tôi phải đi rồi, tự anh có thể về được không?"
Bộ Tranh rũ mắt im lặng một lúc rồi trả lời: "Có thể."
Nguyễn Miên đứng lên, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Từ góc độ này có thể thấy lông mi vừa dài vừa dày của anh rũ xuống một nửa, giống hai cái quạt nhỏ, thỉnh thoảng còn hơi rung rung.
Cô nghĩ một lát, lại lần nữa mở miệng: "Giờ cũng không có việc gì, nếu anh ngồi đủ rồi, vậy tôi tiễn anh một đoạn cũng không sao."
Thôi, sinh hồn ly thể, dù sao cũng không thể bằng trạng thái bình thường, có thể duy trì một chút tư duy bình thường đã khó, hiếm khi có thể tự mình tìm về được.
Nhìn dáng vẻ của anh là không muốn làm phiền đến người khác, bản thân cậy mạnh trở về, không biết phải đi dạo ở bên ngoài bao lâu mới về được, ngẫm lại cũng rất đáng thương.
Coi như là ngày làm việc thiện.
Quả nhiên Bộ Tranh ngước mắt nhìn qua, ánh mắt hơi tỏa sáng.
Anh vội vàng đứng lên: "Vậy làm phiền Nguyễn tiểu thư, cảm ơn em."
Tốt lắm, cảm giác áp bách từ chiều cao y như lần trước, cảm giác cực kỳ đáng thương vừa rồi đã tiêu tán không ít.
Nguyễn Miên im lặng cách xa anh một bước, sắc mặt không thay đổi gật đầu.
Biết vị này chính là ly hồn giàu có, hồn phách tương đối ổn định, cô không vẽ bùa Cố Hồn mà trực tiếp vẽ luôn bùa Dẫn Hồn, lôi anh đi về phía Bộ gia.
Bộ Tranh rất an tĩnh, ngoan ngoãn để cô túm bay ở phía sau như một cái khinh khí cầu.
Nguyễn Miên thầm than, người này chỉ có vóc dáng cao to áp đảo người khác chứ thực ra là con cừu ngoan ngoãn, nếu có một kẻ tâm thuật bất chính tới chắc anh sẽ bị bắt nạt chết.
Một lần hồi sinh, hai lần quen đường, quen cửa quen nẻo trèo tường nhảy qua cửa sổ đưa người về thân thể, tôn giả thành công lui thân.
Khi trở về nhà, Tịch Khiên đã trở lại, nhìn dáng vẻ chắc là đã ở ngoài cửa sổ đợi được một lúc.
Nguyễn Miên từ cửa sổ đang mở rộng nhảy vào, đưa lưng về phía Tịch Khiên im lặng đi vào theo mà mở miệng: "Giao người rồi chứ?"
Thái độ của Tịch Khiên rất cung kính: "Vâng, đã giao cho Phùng Thời, ý của tôn giả cũng đã nói cho anh ta."
Nguyễn Miên gật gật đầu, khoanh chân ngồi trên ghế sofa: "Nói một chút đi, sao đêm nay cậu lại thế này?"
Tịch Khiên nhíu mày, nghiêm túc trả lời: "Thuộc hạ cũng không biết nguyên do, chỉ là lúc pháp khí của Vô Thường đánh úp tới, đột nhiên phát hiện bản thân mình có chút bản lĩnh."
Nguyễn Miên: "Cậu chưa từng nhớ tới những chuyện lúc còn sống chút nào sao?"
Tịch Khiên lắc đầu, trông có vẻ rất buồn rầu: "Chưa từng, chỉ là…"
Nguyễn Miên giương mắt: "Cái gì?"
Tịch Khiên nhíu mày: "Thuộc hạ luôn cảm thấy, Tịch Khiên nên dùng binh khí dài, có một cây ngân thương…"
Nguyễn Miên nhướng mày: "Song kiếm của cậu dùng rất khá, thân pháp đi cũng rất nhẹ nhàng, không giống như là người rành rọt dùng binh khí dài mạnh mẽ."
Tịch Khiên gật đầu theo, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Vâng, cho nên thuộc hạ cũng rất hoang mang, nhưng Tịch Khiên… quả thực nên có một cây thương, nhưng mà tôi không có."
Chậc, vẫn là bộ dáng đáng thương này.
Nguyễn Miên vẫy vẫy tay: "Nếu nhớ không nổi cũng không cần cưỡng cầu, hồn phách của cậu có tổn hại, nhớ không nổi chuyện lúc trước cũng là bình thường. Tôi sẽ giúp cậu bổ toàn hồn phách, đến lúc đó tự nhiên sẽ nhớ ra, ừm… Ngân thương, cũng sẽ có. Tối nay cậu cũng mệt mỏi rồi, đi trước đi."
Tịch Khiên vui mừng, quỳ một chân xuống đất: "Cảm ơn tôn giả!"
Nguyễn Miên gật đầu, xua tay bảo cậu ta đi.
Ngày hôm sau, Bộ Tranh đến rất đúng hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.