Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 46:
Đăng Trản Không Thanh
26/07/2024
Lúc đó Nguyễn Miên đang ngồi trong nhà kính khắc một tấm bảng gỗ.
Trong nhà không có ai như mọi ngày, đến Phương Oánh Tuyết cũng đã ra ngoài.
Nghe nói có đạo diễn nhờ bà viết kịch bản, bà không từ chối được nên đã đi gặp.
Bởi vì không ra khỏi nhà, mái tóc dài của Nguyễn Miên được búi lên bằng trâm gỗ, mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, tay mảnh khảnh cầm dao khắc, vẻ mặt tập trung.
Đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, chân mày rủ xuống, ánh nắng sớm xuyên qua cửa kính của nhà kính, như phủ lên người cô một chiếc áo choàng bằng ánh sáng.
Khi Bộ Tranh được người dẫn vào, anh nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh ngăn cản người hầu dẫn đường lên tiếng nhắc nhở, tự tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng chờ cô bận xong.
Nguyễn Miên là người tu luyện, giác quan nhạy bén hơn người thường rất nhiều, có người đi vào, đương nhiên là nhận ra, nhưng chữ "khiên" trong tay cô sắp hoàn thành, cô không lên tiếng, tập trung tinh thần khắc xong mới ngẩng đầu lên.
Bộ Tranh lẳng lặng ngồi trên ghế dựa cách đó không xa.
Ghế dựa trong nhà kính thấp, đôi chân dài của anh gần như không có chỗ để, chỉ có thể duỗi ra, chiếm diện tích rất lớn, thoạt nhìn còn có vẻ tủi thân.
Bàn tay thon dài của anh cầm điện thoại, con ngươi cụp xuống nhìn màn hình, hơi thở nhẹ nhàng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Miên nhìn thấy anh dưới ánh mặt trời sáng rực như vậy.
Tối qua, Nguyễn Miên cảm thấy lông mi của anh rất dài, nhưng bởi vì là sinh hồn, lại tự mang hiệu quả phát sáng, rất nhiều chi tiết đều không thấy rõ, lúc này người thật ngồi trước mặt, cô mới phát hiện bản thân xem nhẹ anh.
Đôi mắt của người này không to tròn như thẩm mỹ của đại chúng, mà hơi hẹp dài, mí mắt mỏng, hai mí mắt cũng không rộng, đuôi mắt cong lên tự nhiên, đây là đặc trưng thường thấy của tộc Hồ.
Lông mi của anh cũng là lông mi dài nhất cô từng nhìn thấy, hơn nữa còn rất dày, đuôi lông mi nhướng lên, tạo hiệu ứng kẻ mắt giống như lông quạ, mỗi lần chớp như thể muốn cất canh ngay lập tức.
Như là nhận ra cái nhìn chăm chú của Nguyễn Miên, Bộ Tranh cất điện thoại, ngước mắt lên, đứng dậy cười khẽ, anh vươn tay với Nguyễn Miên: "Nguyễn tiểu thư, cuối cùng cũng chính thức gặp mặt, tối qua cảm ơn em."
Anh vừa ngẩng đầu lên, mở miệng, Nguyễn Miên mới chú ý tới môi người này... Ừm, rất quyến rũ.
Dùng từ "quyến rũ" để hình dung một người đàn ông có vẻ không hợp lý, nhưng trước mắt miêu tả như vậy là thích hợp nhất.
Nó giống như một quả xích linh chín mọng bị cắt đôi ra, mang theo vẻ trưởng thành, mượt mà, quyến rũ.
Hơn nữa hình dáng môi của anh vô cùng hoàn mỹ, thêm một chút thì sẽ dày, bớt một chút thì sẽ mỏng, mọi thứ đều vừa vặn.
Làn da trắng trời sinh của người này kết hợp với khuôn mặt như vậy, mệnh cách cực âm, mỗi hành động đều mang theo âm khí, khiến người ta có cảm giác thần bí vừa chính vừa tà.
Dường như anh rất thích màu đen, lúc này anh đang mặc áo sơ mi đen và quần dài màu đen, vai rộng, chân dài, không mặc áo ngủ rộng thùng thình, eo anh gầy bất ngờ.
Có lẽ vì vai rộng eo thon, dưới sự ràng buộc của dây lưng tạo ra một độ cong mê người.
Nguyễn Miên quan sát anh một cách nhanh chóng, chìa tay nắm lấy tay anh: "Hân hạnh."
Bộ Tranh rụt tay lại, ngồi xuống ghế dựa vừa rồi, vẻ mặt thoạt nhìn rất ôn hoàn, trong con ngươi có ý cười thản nhiên, cảm giác lạnh lùng khi không nói gì đã biến mất không còn sót lại gì.
Nguyễn Miên biết mục đích anh tới đây, cũng không thừa nước đục thả câu, cô đưa bùa trấn hồn đã chuẩn bị sẵn cho anh: "Đêm qua hứa vẽ bùa trấn hồn cho anh, anh hãy mang theo bên người, giữ cho hồn phách của anh được yên ổn."
Bộ Tranh nâng tay, đầu ngón tay thon dài trắng sáng của anh nắm một góc của lá bùa, ý cười ôn hoà: "Được, cảm ơn, nhân tiện có thể thêm phương thức liên lạc không?"
Trong nhà không có ai như mọi ngày, đến Phương Oánh Tuyết cũng đã ra ngoài.
Nghe nói có đạo diễn nhờ bà viết kịch bản, bà không từ chối được nên đã đi gặp.
Bởi vì không ra khỏi nhà, mái tóc dài của Nguyễn Miên được búi lên bằng trâm gỗ, mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, tay mảnh khảnh cầm dao khắc, vẻ mặt tập trung.
Đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, chân mày rủ xuống, ánh nắng sớm xuyên qua cửa kính của nhà kính, như phủ lên người cô một chiếc áo choàng bằng ánh sáng.
Khi Bộ Tranh được người dẫn vào, anh nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh ngăn cản người hầu dẫn đường lên tiếng nhắc nhở, tự tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng chờ cô bận xong.
Nguyễn Miên là người tu luyện, giác quan nhạy bén hơn người thường rất nhiều, có người đi vào, đương nhiên là nhận ra, nhưng chữ "khiên" trong tay cô sắp hoàn thành, cô không lên tiếng, tập trung tinh thần khắc xong mới ngẩng đầu lên.
Bộ Tranh lẳng lặng ngồi trên ghế dựa cách đó không xa.
Ghế dựa trong nhà kính thấp, đôi chân dài của anh gần như không có chỗ để, chỉ có thể duỗi ra, chiếm diện tích rất lớn, thoạt nhìn còn có vẻ tủi thân.
Bàn tay thon dài của anh cầm điện thoại, con ngươi cụp xuống nhìn màn hình, hơi thở nhẹ nhàng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Miên nhìn thấy anh dưới ánh mặt trời sáng rực như vậy.
Tối qua, Nguyễn Miên cảm thấy lông mi của anh rất dài, nhưng bởi vì là sinh hồn, lại tự mang hiệu quả phát sáng, rất nhiều chi tiết đều không thấy rõ, lúc này người thật ngồi trước mặt, cô mới phát hiện bản thân xem nhẹ anh.
Đôi mắt của người này không to tròn như thẩm mỹ của đại chúng, mà hơi hẹp dài, mí mắt mỏng, hai mí mắt cũng không rộng, đuôi mắt cong lên tự nhiên, đây là đặc trưng thường thấy của tộc Hồ.
Lông mi của anh cũng là lông mi dài nhất cô từng nhìn thấy, hơn nữa còn rất dày, đuôi lông mi nhướng lên, tạo hiệu ứng kẻ mắt giống như lông quạ, mỗi lần chớp như thể muốn cất canh ngay lập tức.
Như là nhận ra cái nhìn chăm chú của Nguyễn Miên, Bộ Tranh cất điện thoại, ngước mắt lên, đứng dậy cười khẽ, anh vươn tay với Nguyễn Miên: "Nguyễn tiểu thư, cuối cùng cũng chính thức gặp mặt, tối qua cảm ơn em."
Anh vừa ngẩng đầu lên, mở miệng, Nguyễn Miên mới chú ý tới môi người này... Ừm, rất quyến rũ.
Dùng từ "quyến rũ" để hình dung một người đàn ông có vẻ không hợp lý, nhưng trước mắt miêu tả như vậy là thích hợp nhất.
Nó giống như một quả xích linh chín mọng bị cắt đôi ra, mang theo vẻ trưởng thành, mượt mà, quyến rũ.
Hơn nữa hình dáng môi của anh vô cùng hoàn mỹ, thêm một chút thì sẽ dày, bớt một chút thì sẽ mỏng, mọi thứ đều vừa vặn.
Làn da trắng trời sinh của người này kết hợp với khuôn mặt như vậy, mệnh cách cực âm, mỗi hành động đều mang theo âm khí, khiến người ta có cảm giác thần bí vừa chính vừa tà.
Dường như anh rất thích màu đen, lúc này anh đang mặc áo sơ mi đen và quần dài màu đen, vai rộng, chân dài, không mặc áo ngủ rộng thùng thình, eo anh gầy bất ngờ.
Có lẽ vì vai rộng eo thon, dưới sự ràng buộc của dây lưng tạo ra một độ cong mê người.
Nguyễn Miên quan sát anh một cách nhanh chóng, chìa tay nắm lấy tay anh: "Hân hạnh."
Bộ Tranh rụt tay lại, ngồi xuống ghế dựa vừa rồi, vẻ mặt thoạt nhìn rất ôn hoàn, trong con ngươi có ý cười thản nhiên, cảm giác lạnh lùng khi không nói gì đã biến mất không còn sót lại gì.
Nguyễn Miên biết mục đích anh tới đây, cũng không thừa nước đục thả câu, cô đưa bùa trấn hồn đã chuẩn bị sẵn cho anh: "Đêm qua hứa vẽ bùa trấn hồn cho anh, anh hãy mang theo bên người, giữ cho hồn phách của anh được yên ổn."
Bộ Tranh nâng tay, đầu ngón tay thon dài trắng sáng của anh nắm một góc của lá bùa, ý cười ôn hoà: "Được, cảm ơn, nhân tiện có thể thêm phương thức liên lạc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.