Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 47:
Đăng Trản Không Thanh
26/07/2024
Nguyễn Miên gật đầu, thêm phương thức liên hệ của anh, nhìn ảnh đại diện đen xì của anh im lặng vài giây.
Từ diện mạo, khí chất, cách ăn mặc, thậm chí cả ảnh đại diện cũng toát lên cảm giác chán đời lạnh lùng, nhưng bản thân lại luôn ôn hoà, ý cười thản nhiên, khiến người ta cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Hai người cũng không trò chuyện nhiều, chủ yếu là hôm nay Nguyễn Miên còn có việc, không có thời gian tiếp khách.
Bộ Tranh rất thức thời trả tiền bùa, sau đó lập tức đứng dậy cáo từ.
Nguyễn Miên nhìn thấy anh đi ra đến cửa nhà kính phải nghiêng đầu mới miễn cưỡng không đụng vào khung cửa, anh quá tập trung lên đỉnh đầu nên dưới chân lại bị vấp, cơ thể lảo đảo, suýt nữa thì té ngã.
Cô không nhịn được cười khẽ.
Xem ra người chân dài cũng không hoàn toàn có lợi, đầu cách mặt đất quá cao, khiến bên dưới không ổn định, hai chân dài nhìn cũng giống như không quen thuộc nhau, mỗi bên đều có suy nghĩ gì.
Khắc bài vị Tịch Khiên xong, cô lại khắc thêm một trận tụ âm nhỏ ở phía sau bài vị, sau đó mới cất bài vị vào phòng, thay quần áo ra ngoài.
Phùng Thời tự lái xe đến đón cô.
Sau khi thoát khỏi chú Nhiếp Linh, có thể nhìn thấy bằng mắt thường thần sắc của anh ta đã tốt lên.
Thân hình anh ta cao lớn, không quá mập, khuôn mặt đoan chính, cảm giác mệt mỏi sa sút đã biến mất, cả người nhìn rất có tinh thần, nhìn cũng như là ông chú đẹp trai.
Chẳng trách khi còn trẻ anh ta khiến Nguỵ Uyển Du một lòng một dạ vì anh ta.
Đương nhiên nếu tóc rậm rạp hơn thì tốt.
Nguyễn Miên miễn cưỡng ngồi vào ghế sau, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Haizz, cô phải học lái xe, nếu không ra ngoài sẽ rất bất lợi.
Nguyên chủ biết, cũng có bằng lái xe, nhưng chuyện này cô cần tự tập luyện mới được.
Xe chạy đến một biệt thự ở ngoại ô, Nguyễn Miên xuống xe nhìn thoáng qua: "Đây là căn nhà Khưu Trạch lén mua cho mẹ gã sao?"
Phùng Thời cười: "Đúng, đầu năm nay tôi bắt đầu gặp xui xẻo, tài vận của gã lại tới, gã lừa em gái tôi, lén mua dưới danh nghĩa của mẹ gã, bên trong đã trang hoàng cả rồi, chỉ chờ em gái tôi biến mất, sẽ bảo mẹ gã dọn vào hưởng phúc. Gã nói mẹ gã khổ cả đời, chưa từng được ở biệt thự, nên muốn cho bà ta hưởng phúc, đáng tiếc mẹ gã cũng không có số được ở trong căn nhà này."
Nguyễn Miên đi vào trong: "Gã là một người con hiếu thảo."
Phùng Thời cười: "Đúng vậy, lấy mạng của vợ để báo hiếu, ai có thể làm được như gã?"
Nguyễn Miên không nói gì, cô đi thẳng vào cổng chính.
Khưu Trạch là người con hiếu thảo, nhìn dưới góc độ của gã thì gã làm đúng, nhưng gã chỉ nghĩ đến mẹ già, lại không nghĩ đến người vợ mà gã hy sinh cũng có người thân, cũng có người đau lòng.
Anh em Phùng gia mất cha mẹ từ nhỏ, Phùng Thời làm anh như làm cha, nuôi nấng em gái trưởng thành xinh đẹp như ngọc, trong quá trình đó không đếm được bao nhiêu khổ cực.
Khưu Trạch hy sinh em gái cưng của người ta để thay mệnh cho mẹ gã, sao anh người ta có thể bỏ qua được?
Gã chỉ biết mình và mẹ sống nương tựa lẫn nhau không thể dứt bỏ, nhưng không hiểu người khác sống nương tựa lẫn nhau cũng đáng quý như vậy.
Từ diện mạo, khí chất, cách ăn mặc, thậm chí cả ảnh đại diện cũng toát lên cảm giác chán đời lạnh lùng, nhưng bản thân lại luôn ôn hoà, ý cười thản nhiên, khiến người ta cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Hai người cũng không trò chuyện nhiều, chủ yếu là hôm nay Nguyễn Miên còn có việc, không có thời gian tiếp khách.
Bộ Tranh rất thức thời trả tiền bùa, sau đó lập tức đứng dậy cáo từ.
Nguyễn Miên nhìn thấy anh đi ra đến cửa nhà kính phải nghiêng đầu mới miễn cưỡng không đụng vào khung cửa, anh quá tập trung lên đỉnh đầu nên dưới chân lại bị vấp, cơ thể lảo đảo, suýt nữa thì té ngã.
Cô không nhịn được cười khẽ.
Xem ra người chân dài cũng không hoàn toàn có lợi, đầu cách mặt đất quá cao, khiến bên dưới không ổn định, hai chân dài nhìn cũng giống như không quen thuộc nhau, mỗi bên đều có suy nghĩ gì.
Khắc bài vị Tịch Khiên xong, cô lại khắc thêm một trận tụ âm nhỏ ở phía sau bài vị, sau đó mới cất bài vị vào phòng, thay quần áo ra ngoài.
Phùng Thời tự lái xe đến đón cô.
Sau khi thoát khỏi chú Nhiếp Linh, có thể nhìn thấy bằng mắt thường thần sắc của anh ta đã tốt lên.
Thân hình anh ta cao lớn, không quá mập, khuôn mặt đoan chính, cảm giác mệt mỏi sa sút đã biến mất, cả người nhìn rất có tinh thần, nhìn cũng như là ông chú đẹp trai.
Chẳng trách khi còn trẻ anh ta khiến Nguỵ Uyển Du một lòng một dạ vì anh ta.
Đương nhiên nếu tóc rậm rạp hơn thì tốt.
Nguyễn Miên miễn cưỡng ngồi vào ghế sau, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Haizz, cô phải học lái xe, nếu không ra ngoài sẽ rất bất lợi.
Nguyên chủ biết, cũng có bằng lái xe, nhưng chuyện này cô cần tự tập luyện mới được.
Xe chạy đến một biệt thự ở ngoại ô, Nguyễn Miên xuống xe nhìn thoáng qua: "Đây là căn nhà Khưu Trạch lén mua cho mẹ gã sao?"
Phùng Thời cười: "Đúng, đầu năm nay tôi bắt đầu gặp xui xẻo, tài vận của gã lại tới, gã lừa em gái tôi, lén mua dưới danh nghĩa của mẹ gã, bên trong đã trang hoàng cả rồi, chỉ chờ em gái tôi biến mất, sẽ bảo mẹ gã dọn vào hưởng phúc. Gã nói mẹ gã khổ cả đời, chưa từng được ở biệt thự, nên muốn cho bà ta hưởng phúc, đáng tiếc mẹ gã cũng không có số được ở trong căn nhà này."
Nguyễn Miên đi vào trong: "Gã là một người con hiếu thảo."
Phùng Thời cười: "Đúng vậy, lấy mạng của vợ để báo hiếu, ai có thể làm được như gã?"
Nguyễn Miên không nói gì, cô đi thẳng vào cổng chính.
Khưu Trạch là người con hiếu thảo, nhìn dưới góc độ của gã thì gã làm đúng, nhưng gã chỉ nghĩ đến mẹ già, lại không nghĩ đến người vợ mà gã hy sinh cũng có người thân, cũng có người đau lòng.
Anh em Phùng gia mất cha mẹ từ nhỏ, Phùng Thời làm anh như làm cha, nuôi nấng em gái trưởng thành xinh đẹp như ngọc, trong quá trình đó không đếm được bao nhiêu khổ cực.
Khưu Trạch hy sinh em gái cưng của người ta để thay mệnh cho mẹ gã, sao anh người ta có thể bỏ qua được?
Gã chỉ biết mình và mẹ sống nương tựa lẫn nhau không thể dứt bỏ, nhưng không hiểu người khác sống nương tựa lẫn nhau cũng đáng quý như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.