Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60
Chương 28:
Hồ Đồ
14/06/2023
"Nhớ dậy ăn cơm."
"Hừ!" Lâm Kiều dồn toàn bộ sức lực trên người mình phát ra tiếng kháng nghị.
"..."
Được, vẫn còn hơi sức lắm. Cố Hoa Viên thầm à một tiếng, vẫn rời đi.
Cố Hoa Viên đi rồi, Lâm Kiều cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm bụng lăn lộn ở trên giường: "Đói quá."
Phì Miêu nói: "Mau mau dậy ăn cơm đi."
"Không cần, tao đã nói phải để mình đói chết. Tao cũng không phải người hay nói giỡn."
"Hơn nữa, tao cũng đã tỏ thái độ trước mặt anh ta. Mày xem thái độ đó của anh ta. Nếu tao đứng dậy ăn cơm, chẳng phải là tự vả mặt sao?"
Trước hai nỗi băn khoăn, Lâm Kiều cứ thế quyết định cắn răng chịu đựng.
Cô phải phản kháng.
Chẳng qua là phản kháng trò chơi hãm hại người ta này và vận mệnh, hay là Cố Hoa Viên, trong lòng cô cũng không rõ ràng.
Trong lúc Lâm Kiều tuyệt thực, trong phạm vi nhỏ của khu thân nhân quân nhân đã bắt đầu lưu truyền truyền thuyết về cô.
Nói về quan hệ vợ chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận của cô và Cố Hoa Viên. Cùng với chuyện hai người thất lạc nhiều năm, tình cảm sâu nặng cửu biệt trùng phùng.
Có vài người thích hóng hớt chuyện tình cảm nghe xong, còn thổn thức mà cảm khái số mệnh vô thường.
Cũng có người tiếc rẻ: "Thì ra đã sớm có đối tượng rồi, tôi còn thấy đại đội trưởng Cố là người tốt, định giới thiệu em họ nhà tôi cho cậu ấy đấy."
"Đừng nghĩ nữa, cô cho là chỉ mình cô nhìn chằm chằm, nhà người ta không nhìn chằm chằm à. Có biết bao nhiêu người chứ."
Cao to, còn đẹp trai. Tính tình cũng rất tốt. Nghe nói gia cảnh cũng không kém.
"Được rồi, về sau đừng nhắc đến nữa, tránh làm cho đồng chí Tiểu Kiều hiểu lầm."
Mấy người đang bàn luận, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đẩy xe đạp đi đến.
Mọi người vừa thấy cô ấy đến liền không hé răng.
Nữ đồng chí có vẻ ngoài vô cùng có khí chất, cho dù là thần sắc hay là trang phục, đều có chút chênh lệch hơn so với những người khác, rõ ràng là người bước ra từ gia đình có điều kiện tốt.
Cô ấy cũng nhìn thoáng qua phía mấy vợ quân nhân, thấy mọi người không để ý đến mình, cô ấy trực tiếp xe đẩy rời đi.
Đợi khi cô ấy vừa đi, mọi người lại bắt đầu bàn luận. Chẳng qua nhân vật chính đã đổi thành người khác.
"Nhìn thấy không, lại đi ra ngoài đi dạo phố. Cũng chỉ có đại đội trưởng Từ bên đó nuông chiều."
"Còn không phải sao, nhìn lướt qua bộ quần áo kia, phỏng chừng lại là đồ mới may."
"Tiền trợ cấp của đại đội trưởng Từ đủ cho cô ấy lãng phí sao? Không phải nói là đến từ nông thôn giống như chúng ta sao?"
"Sao lại không đủ? Không chỉ đủ mặc, hôm qua lúc tôi đi ngang qua nhà bọn họ, còn ngửi được mùi thịt lợn, thật là thơm."
Các chị cũng không cố gắng đè thấp giọng nói, Tô Duy Trân tất nhiên cũng nghe được một chút. Nhưng không thèm để ý chút nào đến điều này.
Trong số mấy người phụ nữ đó, người biết chữ cũng không nhiều. Cô ấy cần gì phải so đo với những người này.
Những người này cũng sẽ không biết, thế giới trong tương lai muôn màu muôn vẻ đến mức nào.
Chỉ biết ăn cơm tập thể, cùng nhau chịu cảnh khốn cùng.
Lâm Kiều kiên trì nằm cả một buổi sáng, đến lúc giữa trưa Cố Hoa Viên tới nơi này, cô vẫn giữ dáng vẻ giống y như buổi sáng.
Cố Hoa Viên nhìn bữa sáng trên, đều đã nguội, một chút cũng không đụng vào.
Trong lòng anh trầm xuống, đi qua đặt bữa trưa lên bàn: "Ăn cơm trưa."
Lâm Kiều không lên tiếng.
Cố Hoa Viên tự ngồi vào một bên bàn ăn cơm, ăn mấy ngụm, vẫn là không nhịn được: "Cho dù là thế nào, tôi cũng sẽ không thay đổi ý kiến của tôi."
Lâm Kiều nghĩ, ai mà thèm chứ. Bây giờ anh nói cưới tôi, tôi cũng không cần đâu. Giờ đây cô chỉ muốn giải thoát.
Cố Hoa Viên tiếp tục ăn cơm, một bộ dáng không thể bị lay động chút nào.
Đến khi ăn cơm xong, anh bưng bữa sáng còn dư lại đi luôn.
Anh cũng không tin bữa trưa còn có thể không ăn.
Lâm Kiều thật ra có chút kiên trì không nổi, sự cám dỗ của cơm trưa vẫn là rất lớn.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy cái bánh bao đen nhẻm kia, cô lại nhớ tới thực tại.
"Hừ!" Lâm Kiều dồn toàn bộ sức lực trên người mình phát ra tiếng kháng nghị.
"..."
Được, vẫn còn hơi sức lắm. Cố Hoa Viên thầm à một tiếng, vẫn rời đi.
Cố Hoa Viên đi rồi, Lâm Kiều cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm bụng lăn lộn ở trên giường: "Đói quá."
Phì Miêu nói: "Mau mau dậy ăn cơm đi."
"Không cần, tao đã nói phải để mình đói chết. Tao cũng không phải người hay nói giỡn."
"Hơn nữa, tao cũng đã tỏ thái độ trước mặt anh ta. Mày xem thái độ đó của anh ta. Nếu tao đứng dậy ăn cơm, chẳng phải là tự vả mặt sao?"
Trước hai nỗi băn khoăn, Lâm Kiều cứ thế quyết định cắn răng chịu đựng.
Cô phải phản kháng.
Chẳng qua là phản kháng trò chơi hãm hại người ta này và vận mệnh, hay là Cố Hoa Viên, trong lòng cô cũng không rõ ràng.
Trong lúc Lâm Kiều tuyệt thực, trong phạm vi nhỏ của khu thân nhân quân nhân đã bắt đầu lưu truyền truyền thuyết về cô.
Nói về quan hệ vợ chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận của cô và Cố Hoa Viên. Cùng với chuyện hai người thất lạc nhiều năm, tình cảm sâu nặng cửu biệt trùng phùng.
Có vài người thích hóng hớt chuyện tình cảm nghe xong, còn thổn thức mà cảm khái số mệnh vô thường.
Cũng có người tiếc rẻ: "Thì ra đã sớm có đối tượng rồi, tôi còn thấy đại đội trưởng Cố là người tốt, định giới thiệu em họ nhà tôi cho cậu ấy đấy."
"Đừng nghĩ nữa, cô cho là chỉ mình cô nhìn chằm chằm, nhà người ta không nhìn chằm chằm à. Có biết bao nhiêu người chứ."
Cao to, còn đẹp trai. Tính tình cũng rất tốt. Nghe nói gia cảnh cũng không kém.
"Được rồi, về sau đừng nhắc đến nữa, tránh làm cho đồng chí Tiểu Kiều hiểu lầm."
Mấy người đang bàn luận, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đẩy xe đạp đi đến.
Mọi người vừa thấy cô ấy đến liền không hé răng.
Nữ đồng chí có vẻ ngoài vô cùng có khí chất, cho dù là thần sắc hay là trang phục, đều có chút chênh lệch hơn so với những người khác, rõ ràng là người bước ra từ gia đình có điều kiện tốt.
Cô ấy cũng nhìn thoáng qua phía mấy vợ quân nhân, thấy mọi người không để ý đến mình, cô ấy trực tiếp xe đẩy rời đi.
Đợi khi cô ấy vừa đi, mọi người lại bắt đầu bàn luận. Chẳng qua nhân vật chính đã đổi thành người khác.
"Nhìn thấy không, lại đi ra ngoài đi dạo phố. Cũng chỉ có đại đội trưởng Từ bên đó nuông chiều."
"Còn không phải sao, nhìn lướt qua bộ quần áo kia, phỏng chừng lại là đồ mới may."
"Tiền trợ cấp của đại đội trưởng Từ đủ cho cô ấy lãng phí sao? Không phải nói là đến từ nông thôn giống như chúng ta sao?"
"Sao lại không đủ? Không chỉ đủ mặc, hôm qua lúc tôi đi ngang qua nhà bọn họ, còn ngửi được mùi thịt lợn, thật là thơm."
Các chị cũng không cố gắng đè thấp giọng nói, Tô Duy Trân tất nhiên cũng nghe được một chút. Nhưng không thèm để ý chút nào đến điều này.
Trong số mấy người phụ nữ đó, người biết chữ cũng không nhiều. Cô ấy cần gì phải so đo với những người này.
Những người này cũng sẽ không biết, thế giới trong tương lai muôn màu muôn vẻ đến mức nào.
Chỉ biết ăn cơm tập thể, cùng nhau chịu cảnh khốn cùng.
Lâm Kiều kiên trì nằm cả một buổi sáng, đến lúc giữa trưa Cố Hoa Viên tới nơi này, cô vẫn giữ dáng vẻ giống y như buổi sáng.
Cố Hoa Viên nhìn bữa sáng trên, đều đã nguội, một chút cũng không đụng vào.
Trong lòng anh trầm xuống, đi qua đặt bữa trưa lên bàn: "Ăn cơm trưa."
Lâm Kiều không lên tiếng.
Cố Hoa Viên tự ngồi vào một bên bàn ăn cơm, ăn mấy ngụm, vẫn là không nhịn được: "Cho dù là thế nào, tôi cũng sẽ không thay đổi ý kiến của tôi."
Lâm Kiều nghĩ, ai mà thèm chứ. Bây giờ anh nói cưới tôi, tôi cũng không cần đâu. Giờ đây cô chỉ muốn giải thoát.
Cố Hoa Viên tiếp tục ăn cơm, một bộ dáng không thể bị lay động chút nào.
Đến khi ăn cơm xong, anh bưng bữa sáng còn dư lại đi luôn.
Anh cũng không tin bữa trưa còn có thể không ăn.
Lâm Kiều thật ra có chút kiên trì không nổi, sự cám dỗ của cơm trưa vẫn là rất lớn.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy cái bánh bao đen nhẻm kia, cô lại nhớ tới thực tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.