Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60
Chương 29:
Hồ Đồ
14/06/2023
Không thể ăn, nếu như ăn vào, khi nào mới kết thúc được chứ. Cô vốn đã suy yếu mà dựng người dậy, lại chống đỡ không nổi mà nằm xuống.
Vì thế đến buổi tối khi Cố Hoa Viên tới, cơm trưa vẫn không xê dịch.
Lâm Kiều vẫn nằm ở trên giường, sắc mặt còn suy yếu hơn lúc ban ngày.
Cố Hoa Viên đặt bát đũa xuống, nén giận trong lòng, đi đến bên giường: "Cô rốt cuộc muốn thế nào, cô nói đi. Trừ kết hôn ra, tôi đều có thể cân nhắc."
Lâm Kiều vốn không muốn phản ứng anh, lúc này nghe thấy lời này, lập tức phấn chấn: "Anh nghĩ rằng tôi đang uy hiếp anh sao, anh đừng ảo tưởng."
Cố Hoa Viên: "Vẫn còn có thể nói chuyện? Thế thì dậy ăn cơm."
"Không ăn, đã nói là không ăn. Xin anh đừng để ý đến tôi. Để tôi im lặng mà rời đi đi." Bây giờ cô thật sự không có tâm trạng ứng phó vị boss này. Cô cũng đã quyết định không chơi trò chơi nữa, quái lớn thích đi đâu thì đi đó đi.
Cố Hoa Viên: "..." Đây là nói thật à: "Được, cô không muốn ăn đúng không, thế thì đừng ăn." Anh tức giận nói xong, sau đó giậm chân đi ra ngoài.
Lâm Kiều kiên định nói: "Tôi tuyệt đối không ăn."
Lúc này đang là thời gian nhà nhà ăn cơm, trong nhà ăn người nên lấy cơm cũng đã lấy cơm xong.
Cố Hoa Viên đi vào, nhìn thấy đội nấu ăn đang chà nồi.
Tiểu đội trưởng đội nấu ăn cười nói: "Đại đội trưởng Cố nhanh như vậy đã cơm nước xong rồi."
"Ừ." Cố Hoa Viên cười đi qua, nhỏ giọng nói: "Còn trứng gà không?"
Tiểu đội trưởng nhìn sang bên cạnh: "Có, mới lấy từ trang trại trong đội qua. Chờ gom thêm vài ngày nữa là có thể ăn. Đại đội trưởng Cố anh cần sao?"
Những vợ quân nhân khác có thể vì đứa nhỏ trong nhà, sẽ tìm bọn họ nhờ lấy trứng gà giúp.
Đại đội trưởng Cố trước giờ chưa từng làm vậy. Từ trước đến nay anh không kén chọn, có cái gì ăn cái đó. Đồ ngon gia đình gửi tới, cũng thường xuyên cầm qua đây để thêm đồ ăn cho mọi người.
Cố Hoa Viên cười nói: "Còn không phải đã lâu không ăn canh trứng gà sao, muốn nếm thử. Định tìm cậu đổi một phần."
“Được thôi, tôi giúp anh làm ngay, hai mươi phút là xong rồi. Tôi làm hai phần cho anh, cho thêm chút dầu mè.”
Cố Hoa Viên cười gật đầu.
Hương vị của cơm tập thể bình thường, nhưng tiểu táo này lại nấu khá ngon.
(tiểu táo là 1 trong 3 chế độ ăn trong quân đội, tiểu táo là dành cho sĩ quan cao cấp)
Cho thêm dầu mè, canh trứng gà mới ra lò này liền thơm ngào ngạt.
Đặt vào trong hộp cơm bằng nhôm, trông cực kỳ ngon miệng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Hoa Viên bưng canh trứng gà đi vào phòng của Lâm Kiều lần nữa.
Lúc này trong phòng có hơi tối, anh bật đèn, mở hộp cơm ra.
Một mùi thơm truyền ra khắp phòng.
Lâm Kiều đang mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng hít hít mũi.
Thơm quá thơm quá.
Mùi hương càng ngày càng gần.
Lâm Kiều bắt đầu nuốt nước miếng.
Cố Hoa Viên mỉm cười, ngồi xuống cạnh bàn, vừa ăn bát cháo đã nguội, vừa nói: “Chà, thơm thật đấy”.
Lâm Kiều lập tức mở to mắt, ngồi dậy. Vẻ mặt háo hức, “Anh ăn cái gì vậy?”
Cố Hoa Viên nói, “Canh trứng, có thêm chút dầu mè. Mùi rất thơm, đặc biệt ngon miệng.”
Trước đây, khi nghe thấy canh trứng, Lâm Kiều còn không thèm liếc mắt một cái.
Bây giờ, nghe thấy Cố Hoa Viên miêu tả, có chút chảy nước miếng.
Vươn cổ nhìn về phía trên bàn.
Cố Hoa Viên quay lưng về phía cô, cúi đầu há miệng ăn, “Tay nghề của đầu bếp đúng là càng ngày càng tốt. Ngửi đã thấy thơm rồi, ăn vào lại càng thơm hơn”.
“Thật sự?” Lâm Kiều ngẩng đầu hỏi. “Không phải chỉ là canh trứng thôi à, ăn ngon như vậy sao?”
Cố Hoa Viên dứt khoát không để ý tới cô.
Lâm Kiều không kìm lòng được.
Một mặt, cô cảm thấy chính mình đã quyết định lặng lẽ rời khỏi thế giới trò chơi này, sống chết có số.
Nhưng một mặt khác, khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của canh trứng, dường như thân thể lại không thể khống chế được và muốn tiếp tục được sống.
Lâm Kiều đấu tranh trong lòng, cuối cùng xoa xoa ngón tay, “Ăn ngon như vậy sao. Vậy, tôi cũng muốn nếm thử”.
Cô cẩn thận xuống giường, đi tới.
Cố Hoa Viên lại che hộp cơm lại, “Chỉ có một bát, còn không đủ cho tôi ăn”.
Lâm Kiều lập tức phụng phịu, “Anh, anh sao lại nhỏ mọn như vậy”.
Vì thế đến buổi tối khi Cố Hoa Viên tới, cơm trưa vẫn không xê dịch.
Lâm Kiều vẫn nằm ở trên giường, sắc mặt còn suy yếu hơn lúc ban ngày.
Cố Hoa Viên đặt bát đũa xuống, nén giận trong lòng, đi đến bên giường: "Cô rốt cuộc muốn thế nào, cô nói đi. Trừ kết hôn ra, tôi đều có thể cân nhắc."
Lâm Kiều vốn không muốn phản ứng anh, lúc này nghe thấy lời này, lập tức phấn chấn: "Anh nghĩ rằng tôi đang uy hiếp anh sao, anh đừng ảo tưởng."
Cố Hoa Viên: "Vẫn còn có thể nói chuyện? Thế thì dậy ăn cơm."
"Không ăn, đã nói là không ăn. Xin anh đừng để ý đến tôi. Để tôi im lặng mà rời đi đi." Bây giờ cô thật sự không có tâm trạng ứng phó vị boss này. Cô cũng đã quyết định không chơi trò chơi nữa, quái lớn thích đi đâu thì đi đó đi.
Cố Hoa Viên: "..." Đây là nói thật à: "Được, cô không muốn ăn đúng không, thế thì đừng ăn." Anh tức giận nói xong, sau đó giậm chân đi ra ngoài.
Lâm Kiều kiên định nói: "Tôi tuyệt đối không ăn."
Lúc này đang là thời gian nhà nhà ăn cơm, trong nhà ăn người nên lấy cơm cũng đã lấy cơm xong.
Cố Hoa Viên đi vào, nhìn thấy đội nấu ăn đang chà nồi.
Tiểu đội trưởng đội nấu ăn cười nói: "Đại đội trưởng Cố nhanh như vậy đã cơm nước xong rồi."
"Ừ." Cố Hoa Viên cười đi qua, nhỏ giọng nói: "Còn trứng gà không?"
Tiểu đội trưởng nhìn sang bên cạnh: "Có, mới lấy từ trang trại trong đội qua. Chờ gom thêm vài ngày nữa là có thể ăn. Đại đội trưởng Cố anh cần sao?"
Những vợ quân nhân khác có thể vì đứa nhỏ trong nhà, sẽ tìm bọn họ nhờ lấy trứng gà giúp.
Đại đội trưởng Cố trước giờ chưa từng làm vậy. Từ trước đến nay anh không kén chọn, có cái gì ăn cái đó. Đồ ngon gia đình gửi tới, cũng thường xuyên cầm qua đây để thêm đồ ăn cho mọi người.
Cố Hoa Viên cười nói: "Còn không phải đã lâu không ăn canh trứng gà sao, muốn nếm thử. Định tìm cậu đổi một phần."
“Được thôi, tôi giúp anh làm ngay, hai mươi phút là xong rồi. Tôi làm hai phần cho anh, cho thêm chút dầu mè.”
Cố Hoa Viên cười gật đầu.
Hương vị của cơm tập thể bình thường, nhưng tiểu táo này lại nấu khá ngon.
(tiểu táo là 1 trong 3 chế độ ăn trong quân đội, tiểu táo là dành cho sĩ quan cao cấp)
Cho thêm dầu mè, canh trứng gà mới ra lò này liền thơm ngào ngạt.
Đặt vào trong hộp cơm bằng nhôm, trông cực kỳ ngon miệng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Hoa Viên bưng canh trứng gà đi vào phòng của Lâm Kiều lần nữa.
Lúc này trong phòng có hơi tối, anh bật đèn, mở hộp cơm ra.
Một mùi thơm truyền ra khắp phòng.
Lâm Kiều đang mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng hít hít mũi.
Thơm quá thơm quá.
Mùi hương càng ngày càng gần.
Lâm Kiều bắt đầu nuốt nước miếng.
Cố Hoa Viên mỉm cười, ngồi xuống cạnh bàn, vừa ăn bát cháo đã nguội, vừa nói: “Chà, thơm thật đấy”.
Lâm Kiều lập tức mở to mắt, ngồi dậy. Vẻ mặt háo hức, “Anh ăn cái gì vậy?”
Cố Hoa Viên nói, “Canh trứng, có thêm chút dầu mè. Mùi rất thơm, đặc biệt ngon miệng.”
Trước đây, khi nghe thấy canh trứng, Lâm Kiều còn không thèm liếc mắt một cái.
Bây giờ, nghe thấy Cố Hoa Viên miêu tả, có chút chảy nước miếng.
Vươn cổ nhìn về phía trên bàn.
Cố Hoa Viên quay lưng về phía cô, cúi đầu há miệng ăn, “Tay nghề của đầu bếp đúng là càng ngày càng tốt. Ngửi đã thấy thơm rồi, ăn vào lại càng thơm hơn”.
“Thật sự?” Lâm Kiều ngẩng đầu hỏi. “Không phải chỉ là canh trứng thôi à, ăn ngon như vậy sao?”
Cố Hoa Viên dứt khoát không để ý tới cô.
Lâm Kiều không kìm lòng được.
Một mặt, cô cảm thấy chính mình đã quyết định lặng lẽ rời khỏi thế giới trò chơi này, sống chết có số.
Nhưng một mặt khác, khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của canh trứng, dường như thân thể lại không thể khống chế được và muốn tiếp tục được sống.
Lâm Kiều đấu tranh trong lòng, cuối cùng xoa xoa ngón tay, “Ăn ngon như vậy sao. Vậy, tôi cũng muốn nếm thử”.
Cô cẩn thận xuống giường, đi tới.
Cố Hoa Viên lại che hộp cơm lại, “Chỉ có một bát, còn không đủ cho tôi ăn”.
Lâm Kiều lập tức phụng phịu, “Anh, anh sao lại nhỏ mọn như vậy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.