Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau
Chương 73
Lai Bôi Hồng Trà
29/06/2024
Hai người nằm trên giường ngây ngốc.
Muốn nói gì đó nhưng camera trong phòng vẫn đang chăm chỉ làm việc, dù có bị chặn lại thì vẫn còn chức năng ghi âm.
Lần đầu tiên, Giản Ánh An cảm thấy tiền này không dễ kiếm.
Tần Miên Miên quấn chăn, cố gắng khiến cho đầu óc thanh tỉnh, cố gắng một lúc nhưng cuối cùng vẫn suy nghĩ về chuyện đó—
Lẽ ra nàng không nên bỏ nó vào.
Nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cuối cùng lại làm hại chính mình.
Tần Miên Miên làm sai chuyện nên đầu óc rất tỉnh táo, nàng đá đá chăn: “Chị ơi?”
Giản Ánh An cũng không ngủ, cô ừ một tiếng.
Ngay khi Giản Ánh An cho rằng Tần Miên Miên định nói gì đó, Tần Miên Miên liền nói: “Em nghịch điện thoại một lát nha.”
Tần Miên Miên thật sự không ngủ được.
Nàng cầm điện thoại lên, đèn phòng đã tắt nên ánh sáng điện thoại chiếu vào rất chói mắt, nàng điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất rồi bắt đầu lướt Weibo.
Siêu thoại Weibo là Phó Lam kể cho nàng nghe, mọi người trong đó đều là nhân tài, không chỉ đẩy CP mà còn biết edit video, biết viết truyện đồng nhân nữa.
Tần Miên Miên tìm được blogger mà nàng đã theo dõi trước đó.
Blogger này chuyên viết về nàng và Giản Ánh An, lúc đầu Tần Miên Miên cảm thấy bản thân được viết thành truyện đồng nhân có chút kỳ lạ khó nói, nhưng xem rồi thì nàng bắt đầu mê mẩn.
Trong đó Giản Ánh An sẽ đè Tần Miên Miên xuống làm này làm kia.
Chính là truyện người lớn trong truyền thuyết.
Truyện H đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới của Tần Miên Miên.
Ở trong đó nàng đã học được cách chuẩn bị cho mọi trường hợp khẩn cấp - nghĩa là phải để đồ chơi người lớn vào trong vali.
Nhưng trong truyện lại không có viết, sau khi bị phát hiện thì phải đối mặt như thế nào đây!
Tần Miên Miên lo lắng không thôi, muốn xem blogger này có cập nhật gì không.
Blogger này không hề cập nhật, thay vào đó, hiện tại bên trong siêu thoại như đang ăn Tết vậy.
Siêu thoại này mới được thành lập, nhân số vẫn đang gia tăng chóng mặt, hôm nay là ngày Tần Miên Miên thấy được nhiều bài đăng nhất.
Nàng nhìn thấy rất nhiều bài đăng, mọi người đều đang nói về hành vi cầm thú của Giản Ánh An.
Tần Miên Miên cứng đờ người.
Không ngờ đây là đang phát sóng trực tiếp! Túi kín mà nàng cất trong vali đã bị phát hiện rồi! Mọi người đều cho rằng là Giản Ánh An mang đến!
“Không ngờ cổ lại để thứ này trong vali!” Tần Miên Miên chịu một kích.
“Làm tốt lắm!”
“Đây là thứ tôi có thể xem mà không phải đóng phí sao?”
“Giản Ánh An, sao chị lại che camera chứ!”
“Yên tĩnh như vậy à, cho dù hôn cũng phải có tiếng động nha.”
“Ngày mai An An sẽ xấu hổ chết đi được. Ai bảo chị là fan của em đây? Chị dạy em nè. Đến lúc đó em cứ nói là do tiểu yêu tinh trong nhà bỏ vào là được, không liên quan gì đến em.”
Đúng là do tiểu yêu tinh nuôi trong nhà bỏ vào mà, Tần Miên Miên xấu hổ dời mắt, sau đó lướt xuống.
Giản Ánh An cũng không thể ngủ yên như mọi ngày.
Một lúc sau cô cũng cầm điện thoại lên.
Cùng một cái giường, cùng một chiếc chăn bông, hai người cầm hai điện thoại di động khác nhau, cùng xem Weibo.
Giản Ánh An đã đoán được nếu đăng nhập vào Weibo của mình sẽ bị oanh tạc, dứt khoát chuyển qua acc clone xem.
Tài khoản này cô dùng để viết đồng nhân.
Lúc đầu có thời gian rảnh nên cô lén lút viết hai chương, về sau thấy có siêu thoại bèn đăng vào trong đó.
Còn có không ít fans.
Cho dù là acc phụ nhưng vẫn có rất nhiều tag cô vào, ai cũng nói cô mau tới đây, có tư liệu sống rồi!
Giản Ánh An: “...”
Cô không muốn vào siêu thoại, nếu không thì chuyển qua tài khoản phụ làm gì.
Đang lướt Weibo thì thấy Tần Miên Miên đang online, thì ra nàng cũng đang xem Weibo.
Không biết Miên Miên đang xem gì nhỉ, Giản Ánh An gửi một tin nhắn, bên cạnh có tiếng ding-dong vang lên. Tần Miên Miên không đặt chế độ tắt tiếng, mà Giản Ánh An sau khi gửi tin nhắn mới nhớ ra, đây là acc phụ để viết đồng nhân.
...Cẩu thả đến mức này, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị ngã ngựa [1]!
[1]: Bị phát hiện
May là cô không nói gì lạ, vẫn có thể giải thích.
Tần Miên Miên đang gõ phím.
Sau đó cô nhận được phản hồi trong khung chat.
“Người cũng ở đây à.”
“Đúng vậy~”
Giản Ánh An nắm chặt điện thoại, rất muốn nói với Tần Miên Miên bên cạnh, người lạ nhắn tin cho em mà em cũng trả lời sao! Không biết cảnh giác gì hết!
Tần Miên Miên tiếp tục gửi tin nhắn: “Thái thái tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thái thái?
À đúng rồi, lúc cô viết H thì trong phần bình luận có người gọi cô là “Thái thái“.
Sao Tần Miên Miên biết được xưng hô này?
Ngón tay cô run lên, click vào danh sách theo dõi của Tần Miên Miên.
Có hai tài khoản.
Một cái là tài khoản chính quanh năm không đăng nhập, cũng không nói tiếng nào.
Một cái là tài khoản phụ cô thường dùng để viết truyện người lớn.
Tại sao Miên Miên lại theo dõi tài khoản này! Bị phát hiện rồi sao? Giản Ánh An liếc sang bên cạnh.
Tần Miên Miên vẫn đang thắc mắc tại sao thái thái lại gửi tin nhắn riêng cho nàng, chẳng lẽ đã biết mình là Tần Miên Miên rồi sao? Nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi, lại buộc mình phải bình tĩnh lại.
Sau đó nàng phát hiện Giản Ánh An đang nhìn mình.
Tần Miên Miên cẩn thận thở một hơi: “Em làm phiền đến chị sao?”
Giản Ánh An hỏi: “Em đang xem cái gì vậy?”
Tần Miên Miên cảnh giác: “Weibo ạ, em đang xem truyện cười.”
Giản Ánh An nhớ lại những gì mình viết, buồn cười lắm sao?
Cô ồ một tiếng, rồi lại trả lời trong khung chat.
“Hình như bạn có theo dõi truyện của tôi nhỉ.”
Tần Miên Miên đã tắt âm thông báo, nàng cảm thấy điện thoại rung lên, muốn trả lời tin nhắn nhưng lại lo sẽ làm phiền Giản Ánh An.
Cảm giác như có tật giật mình vậy.
Nhìn thấy Giản Ánh An đang cúi đầu xem điện thoại, Tần Miên Miên nghĩ thầm chắc chị ấy chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Đối phương là một blogger nàng rất thích, còn đang theo dõi nên nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy! Sao thái thái biết thế!”
Giản Ánh An xem qua nội dung tin nhắn.
Cho nên Tần Miên Miên không biết đây là acc phụ của mình, nhưng vẫn theo dõi truyện mình viết sao?
Theo dõi fanfic của hai người họ?
Hơn nữa còn là do Giản Ánh An viết, viết về hai người các nàng.
Chính chủ này viết, còn chính chủ kia theo dõi truyện?
Hình như có chút kỳ quái.
Không khí yên tĩnh đến lạ thường, Giản Ánh An nghi ngờ nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ gặp ác mộng mất, vội vàng trả lời: “Bởi vì bạn có theo dõi tôi đó.”
“Muộn rồi, bạn đi ngủ sớm đi.”
Ngay khi Giản Ánh An vừa định đặt điện thoại xuống thì một tin nhắn mới hiện lên.
“Thái thái, tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
Tiếp theo là một tin nhắn khác.
“Ngài nói thử xem, nếu sáng mai hai người họ thức dậy, nhận ra mọi người đều biết chuyện này rồi thì phải làm thế nào để trông không quá xấu hổ đây?”
Giản Ánh An cũng muốn biết.
Sau khi tắt điện thoại, hai người gian nan tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bởi vì ngủ không đủ giấc nên tinh thần sa sút, vừa đi xuống lầu thì đụng phải một vị khách mời dậy sớm.
Khách mời này tối qua cũng có lướt Weibo.
Vốn dĩ anh chỉ muốn xem phản ứng của khán giả dành cho mình, nhưng spotlight đều bị Giản Ánh An cướp mất rồi, anh không những không tức giận mà còn muốn xem náo nhiệt.
Giản Ánh An tinh tế bắt được biểu cảm vi diệu của anh.
Đúng lúc anh ta định mở miệng thì Giang An Ngôn đi xuống lầu, nàng ngáp một cái, dáng vẻ còn sa sút hơn Giản Ánh An.
Giang An Ngôn ra mắt nhiều năm như vậy, đã sớm được coi như chị đại, không cần nể mặt ai, trực tiếp lôi Giản Ánh An đi: “Hôm nay em nấu cơm đi, chị muốn ăn trứng rán.”
Giản Ánh An: “Được.”
Giang An Ngôn nói: “Hôm nay em dễ nói chuyện quá vậy.”
Giản Anh An: “Thưởng cho chị tối qua không xem Weibo.”
Giang An Ngôn ngơ ngác, cái này có gì mà phải thưởng?
Không đúng, sao Giản Ánh An biết tối qua nàng không lướt Weibo?
Bữa sáng rất nhanh đã làm xong, trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu, được nhân viên mua kịp thời.
Nghĩ đến nhân viên công tác còn phải dậy sớm hơn cô để chuẩn bị nguyên liệu tươi ngon, Giản Ánh An cảm thấy đồng cảm hai giây.
Cuộc sống này đúng là không dễ dàng.
Lúc cô đang làm trứng rán thì Ôn Uyển đi vào trong bếp.
Cô ấy mặc một cái áo voan dài tay in hoa, tựa như mối tình đầu trong lòng mọi người, dịu dàng xuất hiện trên sân khấu.
Ôn Uyển: “Mới sáng sớm đã nấu bữa sáng rồi sao, để tôi giúp em.”
Giản Ánh An liếc nhìn camera, nhận lấy ý tốt của Ôn Uyển.
Hai người cùng nhau làm bữa sáng, mặc dù thái độ của Giản Ánh An tương đối lạnh lùng, nhưng với Ôn Uyển cũng xem như ân cần hòa hợp.
Lúc Giản Ánh An xin muối và tiêu thì Ôn Uyển lập tức đưa qua.
Sau khi Giản Ánh An nhận lấy, thái độ lại trở nên xa cách hơn, Ôn Uyển cũng không để ý: “Thơm quá.”
Giản Ánh An lạnh nhạt phản ứng: “Thật sao?”
Ôn Uyển: “Ừm, chắc là em cũng thường xuyên nấu ăn nhỉ?”
Thấy Giản Ánh An không trả lời, Ôn Uyển cũng không quan tâm, cô chỉ tiếp tục nói: “Ở nhà chị có rất nhiều em trai, em gái, bình thường đều do chị phụ trách chăm sóc các em nên chị cũng quen với việc dậy sớm nấu cơm rồi, không ngờ em cũng vậy.”
Giản Ánh An cười lớn, nếu cô còn không hiểu Ôn Uyển muốn làm gì thì đúng là đồ ngốc.
Nếu là ai đó tử tế thì đã đưa ra đề nghị giúp đỡ rồi, nhưng Ôn Uyển đây rõ ràng có ý định kéo hai người lại gần nhau hơn, tạo ra ảo giác rằng hai người họ có quan hệ rất tốt và hòa hợp với nhau.
Giản Ánh An cũng không ngại phối hợp, nhưng vấn đề là là nhắc đến em trai em gái làm gì?
Bởi vì Tần Miên Miên gọi cô là chị sao?
Đây là chương trình yêu đương.
Giản Ánh An và Tần Miên Miên là CP nha.
Cho dù chương trình yêu đương thật thật giả giả thì cô và Miên Miên cũng là thật, Ôn Uyển xếp Miên Miên vào diện em gái là muốn làm gì?
Giản Ánh An cười đáp: “Không đâu, tôi ghét nhất là chăm sóc em trai.”
Ánh mắt Ôn Uyển lóe lên, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em cũng có em trai sao.”
Giản Ánh An: “Đúng vậy, người nhà tôi gần gũi với em trai hơn.”
Ôn Uyển: “Hiếm khi nghe thấy em nói về gia đình trước công chúng đấy.”
Giản Ánh An: “Tập trước tôi cũng có nhắc tới.”
Bữa sáng đơn giản đã được làm xong, chỉ là phần của Miên Miên thì phải tốn chút tâm tư, cô không cho Ôn Uyển động tay vào.
Vì vậy nên Ôn Uyển mới có thời gian nói chuyện mãi.
Giang An Ngôn lao vào: “Không ngờ em lại là Giản Ánh An như vậy!”
Giản Ánh An gắp trứng rán trên đĩa lên, đặt vào một cái đĩa khác.
“Chị đã xem Weibo rồi nên không có trứng rán nữa!”
Giang An Ngôn hiện tại không thèm để ý trứng rán gì đó, nàng vẫn luôn cho rằng Giản Ánh An cùng Tần Miên Miên chính là có sắc tâm mà không có sắc đảm, chỉ dám ái muội vô hạn.
Ai dè người ta đã chuẩn bị trước cả rồi!
Giang An Ngôn nhìn thấy Ôn Uyển, thả lỏng người: “Em cũng ở đây à.”
Ôn Uyển: “Dạ, em đến giúp làm bữa sáng.”
Giang An Ngôn: “Em giúp nó làm gì...”
Tần Miên Miên đứng ở cửa, nàng vừa tới nơi thì Giang An Ngôn xông vào, nghe thấy Giang An Ngôn lên tiếng trách mắng cô.
Nhưng mà, thứ đó là do nàng mang đến, sao có thể để Giản Ánh An gánh tội thay được?
Nàng đứng ngoài cửa muốn lên tiếng giải thích, nhưng kết quả lại không nói nên lời, đành phải áy náy nhìn chị: “Em xin lỗi.”
Giản Ánh An giả vờ như không biết gì, dù sao mọi người cũng không thể trực tiếp đến hỏi cô: “Ăn sáng đi.”
Tần Miên Miên bình tĩnh trở lại: “Dạ.”
Những khách mời khác cũng không nhàn rỗi, thấy Giản Ánh An và Ôn Uyển đang làm bữa sáng liền đi dọn bàn.
Bữa sáng được dọn lên bàn, một ngày đẹp trời chính thức bắt đầu.
Tần Miên Miên đứng ngồi không yên vì nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi ở chỗ nàng đã ngồi hôm qua. Giản Ánh An chủ động bắt chuyện với một vị khách nam: “Không vội, anh ngồi xuống ăn cơm trước đi.”
Cô kéo ghế, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Vị khách mời nam này chính là cộng sự của Ôn Uyển.
Giản Ánh An mời anh ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Uyển, sau đó tìm vị trí khác để ngồi. Bàn ăn lớn như vậy, cũng không quy định khách mời phải ngồi ở đâu.
Chỉ là Tần Miên Miên cảm thấy có gì đó sai sai.
Tần Miên Miên thấy cô đổi chỗ như không có chuyện gì xảy ra nên cũng không để ý nhiều, tiếp tục ngồi ở bên cạnh Giản Ánh An.
Sắc mặt Ôn Uyển không thay đổi, cô nói với mọi người: “Bữa sáng là do tôi với An An làm, nếu không phù hợp với khẩu vị của mọi người thì có thể nói với chúng tôi.”
“Đúng rồi, chị thấy người hâm mộ của em đều gọi em là An An, chị cũng gọi em như vậy được không?”
Muốn nói gì đó nhưng camera trong phòng vẫn đang chăm chỉ làm việc, dù có bị chặn lại thì vẫn còn chức năng ghi âm.
Lần đầu tiên, Giản Ánh An cảm thấy tiền này không dễ kiếm.
Tần Miên Miên quấn chăn, cố gắng khiến cho đầu óc thanh tỉnh, cố gắng một lúc nhưng cuối cùng vẫn suy nghĩ về chuyện đó—
Lẽ ra nàng không nên bỏ nó vào.
Nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cuối cùng lại làm hại chính mình.
Tần Miên Miên làm sai chuyện nên đầu óc rất tỉnh táo, nàng đá đá chăn: “Chị ơi?”
Giản Ánh An cũng không ngủ, cô ừ một tiếng.
Ngay khi Giản Ánh An cho rằng Tần Miên Miên định nói gì đó, Tần Miên Miên liền nói: “Em nghịch điện thoại một lát nha.”
Tần Miên Miên thật sự không ngủ được.
Nàng cầm điện thoại lên, đèn phòng đã tắt nên ánh sáng điện thoại chiếu vào rất chói mắt, nàng điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất rồi bắt đầu lướt Weibo.
Siêu thoại Weibo là Phó Lam kể cho nàng nghe, mọi người trong đó đều là nhân tài, không chỉ đẩy CP mà còn biết edit video, biết viết truyện đồng nhân nữa.
Tần Miên Miên tìm được blogger mà nàng đã theo dõi trước đó.
Blogger này chuyên viết về nàng và Giản Ánh An, lúc đầu Tần Miên Miên cảm thấy bản thân được viết thành truyện đồng nhân có chút kỳ lạ khó nói, nhưng xem rồi thì nàng bắt đầu mê mẩn.
Trong đó Giản Ánh An sẽ đè Tần Miên Miên xuống làm này làm kia.
Chính là truyện người lớn trong truyền thuyết.
Truyện H đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới của Tần Miên Miên.
Ở trong đó nàng đã học được cách chuẩn bị cho mọi trường hợp khẩn cấp - nghĩa là phải để đồ chơi người lớn vào trong vali.
Nhưng trong truyện lại không có viết, sau khi bị phát hiện thì phải đối mặt như thế nào đây!
Tần Miên Miên lo lắng không thôi, muốn xem blogger này có cập nhật gì không.
Blogger này không hề cập nhật, thay vào đó, hiện tại bên trong siêu thoại như đang ăn Tết vậy.
Siêu thoại này mới được thành lập, nhân số vẫn đang gia tăng chóng mặt, hôm nay là ngày Tần Miên Miên thấy được nhiều bài đăng nhất.
Nàng nhìn thấy rất nhiều bài đăng, mọi người đều đang nói về hành vi cầm thú của Giản Ánh An.
Tần Miên Miên cứng đờ người.
Không ngờ đây là đang phát sóng trực tiếp! Túi kín mà nàng cất trong vali đã bị phát hiện rồi! Mọi người đều cho rằng là Giản Ánh An mang đến!
“Không ngờ cổ lại để thứ này trong vali!” Tần Miên Miên chịu một kích.
“Làm tốt lắm!”
“Đây là thứ tôi có thể xem mà không phải đóng phí sao?”
“Giản Ánh An, sao chị lại che camera chứ!”
“Yên tĩnh như vậy à, cho dù hôn cũng phải có tiếng động nha.”
“Ngày mai An An sẽ xấu hổ chết đi được. Ai bảo chị là fan của em đây? Chị dạy em nè. Đến lúc đó em cứ nói là do tiểu yêu tinh trong nhà bỏ vào là được, không liên quan gì đến em.”
Đúng là do tiểu yêu tinh nuôi trong nhà bỏ vào mà, Tần Miên Miên xấu hổ dời mắt, sau đó lướt xuống.
Giản Ánh An cũng không thể ngủ yên như mọi ngày.
Một lúc sau cô cũng cầm điện thoại lên.
Cùng một cái giường, cùng một chiếc chăn bông, hai người cầm hai điện thoại di động khác nhau, cùng xem Weibo.
Giản Ánh An đã đoán được nếu đăng nhập vào Weibo của mình sẽ bị oanh tạc, dứt khoát chuyển qua acc clone xem.
Tài khoản này cô dùng để viết đồng nhân.
Lúc đầu có thời gian rảnh nên cô lén lút viết hai chương, về sau thấy có siêu thoại bèn đăng vào trong đó.
Còn có không ít fans.
Cho dù là acc phụ nhưng vẫn có rất nhiều tag cô vào, ai cũng nói cô mau tới đây, có tư liệu sống rồi!
Giản Ánh An: “...”
Cô không muốn vào siêu thoại, nếu không thì chuyển qua tài khoản phụ làm gì.
Đang lướt Weibo thì thấy Tần Miên Miên đang online, thì ra nàng cũng đang xem Weibo.
Không biết Miên Miên đang xem gì nhỉ, Giản Ánh An gửi một tin nhắn, bên cạnh có tiếng ding-dong vang lên. Tần Miên Miên không đặt chế độ tắt tiếng, mà Giản Ánh An sau khi gửi tin nhắn mới nhớ ra, đây là acc phụ để viết đồng nhân.
...Cẩu thả đến mức này, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị ngã ngựa [1]!
[1]: Bị phát hiện
May là cô không nói gì lạ, vẫn có thể giải thích.
Tần Miên Miên đang gõ phím.
Sau đó cô nhận được phản hồi trong khung chat.
“Người cũng ở đây à.”
“Đúng vậy~”
Giản Ánh An nắm chặt điện thoại, rất muốn nói với Tần Miên Miên bên cạnh, người lạ nhắn tin cho em mà em cũng trả lời sao! Không biết cảnh giác gì hết!
Tần Miên Miên tiếp tục gửi tin nhắn: “Thái thái tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thái thái?
À đúng rồi, lúc cô viết H thì trong phần bình luận có người gọi cô là “Thái thái“.
Sao Tần Miên Miên biết được xưng hô này?
Ngón tay cô run lên, click vào danh sách theo dõi của Tần Miên Miên.
Có hai tài khoản.
Một cái là tài khoản chính quanh năm không đăng nhập, cũng không nói tiếng nào.
Một cái là tài khoản phụ cô thường dùng để viết truyện người lớn.
Tại sao Miên Miên lại theo dõi tài khoản này! Bị phát hiện rồi sao? Giản Ánh An liếc sang bên cạnh.
Tần Miên Miên vẫn đang thắc mắc tại sao thái thái lại gửi tin nhắn riêng cho nàng, chẳng lẽ đã biết mình là Tần Miên Miên rồi sao? Nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi, lại buộc mình phải bình tĩnh lại.
Sau đó nàng phát hiện Giản Ánh An đang nhìn mình.
Tần Miên Miên cẩn thận thở một hơi: “Em làm phiền đến chị sao?”
Giản Ánh An hỏi: “Em đang xem cái gì vậy?”
Tần Miên Miên cảnh giác: “Weibo ạ, em đang xem truyện cười.”
Giản Ánh An nhớ lại những gì mình viết, buồn cười lắm sao?
Cô ồ một tiếng, rồi lại trả lời trong khung chat.
“Hình như bạn có theo dõi truyện của tôi nhỉ.”
Tần Miên Miên đã tắt âm thông báo, nàng cảm thấy điện thoại rung lên, muốn trả lời tin nhắn nhưng lại lo sẽ làm phiền Giản Ánh An.
Cảm giác như có tật giật mình vậy.
Nhìn thấy Giản Ánh An đang cúi đầu xem điện thoại, Tần Miên Miên nghĩ thầm chắc chị ấy chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Đối phương là một blogger nàng rất thích, còn đang theo dõi nên nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy! Sao thái thái biết thế!”
Giản Ánh An xem qua nội dung tin nhắn.
Cho nên Tần Miên Miên không biết đây là acc phụ của mình, nhưng vẫn theo dõi truyện mình viết sao?
Theo dõi fanfic của hai người họ?
Hơn nữa còn là do Giản Ánh An viết, viết về hai người các nàng.
Chính chủ này viết, còn chính chủ kia theo dõi truyện?
Hình như có chút kỳ quái.
Không khí yên tĩnh đến lạ thường, Giản Ánh An nghi ngờ nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ gặp ác mộng mất, vội vàng trả lời: “Bởi vì bạn có theo dõi tôi đó.”
“Muộn rồi, bạn đi ngủ sớm đi.”
Ngay khi Giản Ánh An vừa định đặt điện thoại xuống thì một tin nhắn mới hiện lên.
“Thái thái, tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
Tiếp theo là một tin nhắn khác.
“Ngài nói thử xem, nếu sáng mai hai người họ thức dậy, nhận ra mọi người đều biết chuyện này rồi thì phải làm thế nào để trông không quá xấu hổ đây?”
Giản Ánh An cũng muốn biết.
Sau khi tắt điện thoại, hai người gian nan tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bởi vì ngủ không đủ giấc nên tinh thần sa sút, vừa đi xuống lầu thì đụng phải một vị khách mời dậy sớm.
Khách mời này tối qua cũng có lướt Weibo.
Vốn dĩ anh chỉ muốn xem phản ứng của khán giả dành cho mình, nhưng spotlight đều bị Giản Ánh An cướp mất rồi, anh không những không tức giận mà còn muốn xem náo nhiệt.
Giản Ánh An tinh tế bắt được biểu cảm vi diệu của anh.
Đúng lúc anh ta định mở miệng thì Giang An Ngôn đi xuống lầu, nàng ngáp một cái, dáng vẻ còn sa sút hơn Giản Ánh An.
Giang An Ngôn ra mắt nhiều năm như vậy, đã sớm được coi như chị đại, không cần nể mặt ai, trực tiếp lôi Giản Ánh An đi: “Hôm nay em nấu cơm đi, chị muốn ăn trứng rán.”
Giản Ánh An: “Được.”
Giang An Ngôn nói: “Hôm nay em dễ nói chuyện quá vậy.”
Giản Anh An: “Thưởng cho chị tối qua không xem Weibo.”
Giang An Ngôn ngơ ngác, cái này có gì mà phải thưởng?
Không đúng, sao Giản Ánh An biết tối qua nàng không lướt Weibo?
Bữa sáng rất nhanh đã làm xong, trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu, được nhân viên mua kịp thời.
Nghĩ đến nhân viên công tác còn phải dậy sớm hơn cô để chuẩn bị nguyên liệu tươi ngon, Giản Ánh An cảm thấy đồng cảm hai giây.
Cuộc sống này đúng là không dễ dàng.
Lúc cô đang làm trứng rán thì Ôn Uyển đi vào trong bếp.
Cô ấy mặc một cái áo voan dài tay in hoa, tựa như mối tình đầu trong lòng mọi người, dịu dàng xuất hiện trên sân khấu.
Ôn Uyển: “Mới sáng sớm đã nấu bữa sáng rồi sao, để tôi giúp em.”
Giản Ánh An liếc nhìn camera, nhận lấy ý tốt của Ôn Uyển.
Hai người cùng nhau làm bữa sáng, mặc dù thái độ của Giản Ánh An tương đối lạnh lùng, nhưng với Ôn Uyển cũng xem như ân cần hòa hợp.
Lúc Giản Ánh An xin muối và tiêu thì Ôn Uyển lập tức đưa qua.
Sau khi Giản Ánh An nhận lấy, thái độ lại trở nên xa cách hơn, Ôn Uyển cũng không để ý: “Thơm quá.”
Giản Ánh An lạnh nhạt phản ứng: “Thật sao?”
Ôn Uyển: “Ừm, chắc là em cũng thường xuyên nấu ăn nhỉ?”
Thấy Giản Ánh An không trả lời, Ôn Uyển cũng không quan tâm, cô chỉ tiếp tục nói: “Ở nhà chị có rất nhiều em trai, em gái, bình thường đều do chị phụ trách chăm sóc các em nên chị cũng quen với việc dậy sớm nấu cơm rồi, không ngờ em cũng vậy.”
Giản Ánh An cười lớn, nếu cô còn không hiểu Ôn Uyển muốn làm gì thì đúng là đồ ngốc.
Nếu là ai đó tử tế thì đã đưa ra đề nghị giúp đỡ rồi, nhưng Ôn Uyển đây rõ ràng có ý định kéo hai người lại gần nhau hơn, tạo ra ảo giác rằng hai người họ có quan hệ rất tốt và hòa hợp với nhau.
Giản Ánh An cũng không ngại phối hợp, nhưng vấn đề là là nhắc đến em trai em gái làm gì?
Bởi vì Tần Miên Miên gọi cô là chị sao?
Đây là chương trình yêu đương.
Giản Ánh An và Tần Miên Miên là CP nha.
Cho dù chương trình yêu đương thật thật giả giả thì cô và Miên Miên cũng là thật, Ôn Uyển xếp Miên Miên vào diện em gái là muốn làm gì?
Giản Ánh An cười đáp: “Không đâu, tôi ghét nhất là chăm sóc em trai.”
Ánh mắt Ôn Uyển lóe lên, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em cũng có em trai sao.”
Giản Ánh An: “Đúng vậy, người nhà tôi gần gũi với em trai hơn.”
Ôn Uyển: “Hiếm khi nghe thấy em nói về gia đình trước công chúng đấy.”
Giản Ánh An: “Tập trước tôi cũng có nhắc tới.”
Bữa sáng đơn giản đã được làm xong, chỉ là phần của Miên Miên thì phải tốn chút tâm tư, cô không cho Ôn Uyển động tay vào.
Vì vậy nên Ôn Uyển mới có thời gian nói chuyện mãi.
Giang An Ngôn lao vào: “Không ngờ em lại là Giản Ánh An như vậy!”
Giản Ánh An gắp trứng rán trên đĩa lên, đặt vào một cái đĩa khác.
“Chị đã xem Weibo rồi nên không có trứng rán nữa!”
Giang An Ngôn hiện tại không thèm để ý trứng rán gì đó, nàng vẫn luôn cho rằng Giản Ánh An cùng Tần Miên Miên chính là có sắc tâm mà không có sắc đảm, chỉ dám ái muội vô hạn.
Ai dè người ta đã chuẩn bị trước cả rồi!
Giang An Ngôn nhìn thấy Ôn Uyển, thả lỏng người: “Em cũng ở đây à.”
Ôn Uyển: “Dạ, em đến giúp làm bữa sáng.”
Giang An Ngôn: “Em giúp nó làm gì...”
Tần Miên Miên đứng ở cửa, nàng vừa tới nơi thì Giang An Ngôn xông vào, nghe thấy Giang An Ngôn lên tiếng trách mắng cô.
Nhưng mà, thứ đó là do nàng mang đến, sao có thể để Giản Ánh An gánh tội thay được?
Nàng đứng ngoài cửa muốn lên tiếng giải thích, nhưng kết quả lại không nói nên lời, đành phải áy náy nhìn chị: “Em xin lỗi.”
Giản Ánh An giả vờ như không biết gì, dù sao mọi người cũng không thể trực tiếp đến hỏi cô: “Ăn sáng đi.”
Tần Miên Miên bình tĩnh trở lại: “Dạ.”
Những khách mời khác cũng không nhàn rỗi, thấy Giản Ánh An và Ôn Uyển đang làm bữa sáng liền đi dọn bàn.
Bữa sáng được dọn lên bàn, một ngày đẹp trời chính thức bắt đầu.
Tần Miên Miên đứng ngồi không yên vì nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi ở chỗ nàng đã ngồi hôm qua. Giản Ánh An chủ động bắt chuyện với một vị khách nam: “Không vội, anh ngồi xuống ăn cơm trước đi.”
Cô kéo ghế, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Vị khách mời nam này chính là cộng sự của Ôn Uyển.
Giản Ánh An mời anh ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Uyển, sau đó tìm vị trí khác để ngồi. Bàn ăn lớn như vậy, cũng không quy định khách mời phải ngồi ở đâu.
Chỉ là Tần Miên Miên cảm thấy có gì đó sai sai.
Tần Miên Miên thấy cô đổi chỗ như không có chuyện gì xảy ra nên cũng không để ý nhiều, tiếp tục ngồi ở bên cạnh Giản Ánh An.
Sắc mặt Ôn Uyển không thay đổi, cô nói với mọi người: “Bữa sáng là do tôi với An An làm, nếu không phù hợp với khẩu vị của mọi người thì có thể nói với chúng tôi.”
“Đúng rồi, chị thấy người hâm mộ của em đều gọi em là An An, chị cũng gọi em như vậy được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.