Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau
Chương 74
Lai Bôi Hồng Trà
29/06/2024
Giản Ánh An múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Cô cũng không quan tâm người hâm mộ gọi mình là gì, dù sao thì cũng không dễ nghe bằng một tiếng chị mà Miên Miên gọi.
Ôn Uyển này, cô có chút ấn tượng.
Các vị khách mời đang ngồi ở đây là người trong giới giải trí, chỉ là giới giải trí cũng có phân biệt giữa sao hạng A với tuyến mười tám.
Giản Ánh An tạm thời xem như đang nổi, Ôn Uyển cũng không đến mức vô danh, nhưng cùng lắm chỉ có thể tính là sao hạng ba.
Ôn Uyển cũng là diễn viên, từng diễn qua rất nhiều nhân vật nhưng đều không nóng không lạnh.
Là người sống bình yên theo năm tháng, tính tình dịu dàng như hoa cúc, nhưng không giống như Giản Ánh An vừa ra mắt đã có Giang An Ngôn chống lưng, có thể nhận được tài nguyên tốt.
Vì vậy trước đó cô ấy cũng có một số tin đồn nhằm ké fame người hâm mộ của đối thủ.
Lại bởi vì Ôn Uyển vẫn luôn không giải thích, thoạt nhìn là người có nhân cách tốt cho nên con đường phát triển không có quá nhiều gợn sóng, cuối cùng trở thành nữ diễn viên hạng ba.
Không hơn được nữa.
Tham gia chương trình yêu đương này, cô ấy vốn dự định là sẽ thành thật hợp tác với bạn diễn, ít nhất ngày hôm qua Ôn Uyển cũng không cố ý đến gần Giản Ánh An như bây giờ.
Giản Ánh An đoán, hẳn là công ty của Ôn Uyển đã gợi ý cho cô ấy.
Cô ấy nghe lời công ty thật.
Giang An Ngôn nghe thấy lời của Ôn Uyển bèn đưa mắt nhìn sang. Nếu không phải máy quay đang quay mình, nàng còn muốn trực tiếp phàn nàn với Giản Ánh An.
Công ty nào mà không có mắt như vậy, xem thường ảnh hậu nàng đây sao?
Giang An Ngôn cũng không chủ động như trước nữa, tiếp tục ăn sáng như chưa từng nghe thấy gì.
Miên Miên hẳn là tức giận nhỉ, Giản Ánh An nghĩ.
Sau khi nhấp một ngụm cháo, cô nghe thấy Ôn Uyển nói tiếp: “Chị cũng là fan của em, phim của em chị đã xem hết rồi, còn thức cả đêm để xem.”
Tần Miên Miên: “Thật ạ~ Em cũng thích phim của chị ấy.”
“Nhưng mà em sẽ ghen nha.”
Tần Miên Miên nói thẳng như vậy khiến cho ai nấy đều sửng sốt.
Tần Miên Miên thẳng thắn trả lời: “Mặc dù biết chỉ là phim truyền hình thôi, nhưng khi có người khác thích chị của em thì em vẫn cảm thấy không vui, rất buồn phiền.”
“Em rất muốn chị gái chỉ là của một mình em, em sẵn sàng ở bên chị ấy, trung thành với chị ấy.”
“Em thích chị của em nhất!”
Nhìn thấy với vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, Tần Miên Miên bật cười thành tiếng.
“Nhưng chị của em thích diễn xuất, cho nên em sẽ tôn trọng chị ấy, bởi vì em biết chị ấy đã phải nỗ lực thế nào để có thể nhập vai thật tốt.”
“Nếu chị là fan của chị ấy, em cũng có thể hiểu được.”
Những người khác nhìn Ôn Uyển bằng ánh mắt kỳ quái.
Ở trong vòng, việc lấy cớ là người hâm mộ để tạo dựng mối quan hệ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng suy cho cùng thì mỗi người đều là một diễn viên, một ngôi sao.
Cái gì mà “Nếu chị là fan của chị ấy, em cũng có thể hiểu được“.
Nghe như đang nói là Ôn Uyển không bằng Giản Ánh An, cho nên mới sùng bái cô nàng như người hâm mộ vậy.
Nếu là fan chân chính thì còn đỡ, nhưng Ôn Uyển nhìn thế nào cũng không giống fan chân chính.
Nếu không thì ngay từ lần gặp đầu tiên đã cố gắng tìm cách đến gần xin chữ ký, hơn nữa phản ứng cũng sẽ kịch liệt hơn nhiều.
Nhìn Tần Miên Miên xem, bởi vì thích Giản Ánh An nên mới nói được những lời như vậy.
Chương trình yêu đương này đúng là quá chân thực rồi.
Hai người trực tiếp rải đường như thế này khiến cho mấy vị khách mời khác cảm thấy hơi thái quá.
Nếu để bọn họ rải thì toàn là đường công nghiệp, không thì là quá dầu mỡ, chẳng lẽ hai người kia nghiêm túc sao?
So không lại, so không lại.
Ôn Uyển không hề xấu hổ: “Em thích An An thật nhỉ.”
Nụ cười của Tần Miên Miên biến mất, nàng muốn nói lại thôi, thật sự rất muốn nói rằng nàng không thích nghe chị ta gọi An An chút nào.
Nếu nói ra thì không lễ phép cho lắm, nàng bất đắc dĩ phải nhịn xuống.
Giản Ánh An ăn rất ngon miệng: “Người hâm mộ thích gọi tôi là An An, nhưng tôi vẫn muốn đổi xưng hô bởi vì như vậy nghe giống trẻ con lắm, tôi vẫn muốn được trưởng thành hơn.”
Ôn Uyển: “Vậy nên gọi em là gì đây?”
Giản Ánh An nhìn Tần Miên Miên, cô cũng không quan tâm người khác gọi mình là gì.
Nhưng Miên Miên không thích.
Giản Ánh An: “Cứ gọi tôi “Nè” là được rồi.”
Câu này nghe như một câu đùa, thành công xoa dịu bầu không khí khiến cho mọi người đều thấy nhẹ nhàng hơn.
Cơm nước xong có người đề nghị lên phòng nghỉ trên tầng ba, ở đó có board game, phòng chiếu phim nhỏ và đủ các loại thiết bị giải trí.
Giản Ánh An đi tìm Ôn Uyển.
Bên cạnh không có camera nên cô không cần lo lắng bị ghi lại, lúc nói chuyện cũng không nói những lời dư thừa: “Công ty của chị vẫn chưa biết tin sao? Tôi bị cấm sóng rồi, xào CP với tôi cũng vô ích.”
Ôn Uyển thực sự không biết, ở trong chương trình này thì Giang An Ngôn với Giản Ánh An là những người nổi tiếng nhất rồi.
Nhưng Giang An Ngôn là tiền bối lớn, chỉ có Giản Ánh An là nữ diễn viên hạng A nổi tiếng. Vậy nên công ty đã yêu cầu cô ấy hãy đi ké fame của Giản Ánh An.
Ôn Uyển nghe được những lời này có chút kinh ngạc.
Nhưng mà...Tôi đã ké fame của em rồi, còn quan tâm em có bị cấm sóng hay không sao.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Ôn Uyển cũng không nói ra: “Vậy chương trình này?”
Giản Ánh An: “Cho dù chương trình không phát sóng được thì tôi cũng sẽ không hoàn lại tiền.”
Ôn Uyển: “...” Nếu ồn ào đến mức không thể phát sóng thì lại là chuyện khác.
Ôn Uyển đành nhận lỗi: “Làm phiền em rồi, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”
Giản Ánh An: “Tôi tìm chị là vì muốn nói, công ty của chị thực sự vô dụng. Nhiều năm như vậy mà không giúp chị nổi tiếng được, tìm đối tượng ké fame cũng tìm không đúng người, lại để chị gánh lấy rủi ro mà không hay biết gì.”
“Chị nên đổi công ty đi.”
Giản Ánh An nói những lời này xong liền rời đi.
Hôm qua Giản Ánh An đoán không sai, để xây dựng mối quan hệ giữa các “CP” thì tổ chương trình đã sắp xếp ra ngoài một chuyến.
Hai mắt Tần Miên Miên cong cong, khóe miệng nở nụ cười.
Đôi môi anh đào, mũi cao thanh tú cùng với mái tóc bồng bềnh được búi tròn do Giản Ánh An tạo kiểu, trông nàng hệt như một cô búp bê trưng trong tủ kính.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện được hẹn hò với Giản Ánh An như một đôi tình nhân thì nàng đã cầm lòng không đậu mà cảm thấy vui sướng.
Cái này xem như quang minh chính đại mà hẹn hò dưới sự chứng kiến của khán giả.
Tuy rằng không được riêng tư lắm, nhưng hiện tại Tần Miên Miên cũng không rảnh quan tâm nhiều như vậy, bởi vì nàng vẫn luôn gọi Giản Ánh An là chị nên muốn nhân cơ hội này đổi xưng hô xem sao.
Ví dụ như An An nè.
Nàng không vui khi Ôn Uyển gọi cô là An An, nàng đã muốn gọi chị ấy bằng cái tên này từ lâu lắm rồi.
Bây giờ hai người là thân phận người yêu, cũng không thể để nàng cứ gọi chị ấy là chị đi, như vậy thì chỉ có thể gọi là An An.
Xưng hô cũng đã thay đổi rồi, vậy thì cách mục tiêu đâu còn xa nữa đúng không?
Nàng nhất định phải nương theo chương trình này, khiến cho Giản Ánh An tỏ tình với mình mới được!
Nàng muốn danh chính ngôn thuận ở bên Giản Ánh An!
Giản Ánh An có ngũ quan sắc nét, ở trong giới giải trí là người khiến cho người ta rất dễ nhận ra, lại còn đứng cạnh “búp bê Tây Dương” tinh xảo tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, mang tính thị giác cao.
Chẳng trách từ sau tập đầu tiên đã có rất nhiều khán giả yêu mến họ.
Ai mà không thích người đẹp.
Lại còn là hai người đẹp, ở bên nhau càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Sự dịu dàng không lời của Giản Ánh An khiến cho Tần Miên Miên khẽ động lòng.
Dĩ nhiên, khi đã đi ra ngoài với tư cách là một cặp thì đó là thời gian dành cho riêng hai người.
Mỗi nhóm sẽ đi đến một địa điểm khác nhau, trên đường ra xe nhân viên có chuẩn bị một số câu hỏi.
“Hai người quen nhau đã lâu rồi phải không, có thể cho chúng tôi biết là quen nhau như thế nào không?”
Internet có ký ức.
Khi fan CP của hai người ngày càng tăng thì một số người cũng đã tìm thấy gameshow mà họ từng xuất hiện trước đó.
Lúc đó các nàng chỉ mới sáu tuổi.
Giản Ánh An sáu tuổi đã giống như bà cụ non, chăm sóc cho Tần Miên Miên rất chu đáo.
Mà Tần Miên Miên khi đó vô cùng ngây thơ hồn nhiên, làm tan chảy trái tim của biết bao nhiêu người.
Thông qua chương trình đó cùng với câu trả lời của Giản Ánh An ở tập đầu tiên, khán giả đều biết Giản Ánh An từng bị cha mẹ bỏ rơi.
Giản Ánh An đã phải trải qua một đoạn thời gian rất khó khăn.
Vậy họ đã gặp nhau như thế nào, đến với nhau ra sao?
Tần Miên Miên trở nên yên tĩnh, nàng cúi đầu xuống, để lộ ra một đoạn cổ trắng ngần như ngọc.
Nàng không muốn trả lời câu hỏi này.
Giọng của Giản Ánh An giống như đang kể một cuốn sách ảnh: “Thông qua vận mệnh.”
Nhân viên công tác trở nên hứng thú: “Ồ?”
Giản Ánh An vốn xinh đẹp, chỉ cần một nụ cười nhẹ cũng có thể khiến người ta không thể rời mắt, cô nói: “Thật sự là duyên phận, ngoại trừ vận mệnh đã sắp đặt thì tôi không tưởng tượng được sao lại có thể trùng hợp như vậy, để cho tôi gặp được em ấy.”
“Tuy vậy tôi rất biết ơn số phận của mình.”
Nhân viên: “Bạn không quan tâm chuyện mình sinh ra như thế nào sao?”
Giản Ánh An tựa như đang nghi ngờ: “Đã sinh ra rồi thì còn gì phải lăn tăn nữa. Chẳng phải tôi đã khỏe mạnh đến với thế giới này sao?”
Tần Miên Miên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Giản Ánh An, nhìn thấy đôi con ngươi đen như mực của cô.
Ở trong đôi mắt đẹp đó, có bóng dáng của nàng.
Giản Ánh An nói.
“Tôi có thể thấy.” Người tôi thích.
“Tôi có thể nghe.” Mỗi một tiếng thích Miên Miên nói ra.
“Tôi có thể ôm.” Bản thân không còn gì để tiếc nuối.
Khóe môi của Giản Ánh An nhếch lên: “Cho nên tôi đã hài lòng với cuộc sống của mình.”
Nhân viên công tác nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Giản Ánh An, còn có những cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt của Tần Miên Miên.
Vẫn là Giản Ánh An biết cách tán tỉnh nhất.
Mỗi khi Giản Ánh An nói một câu thì đều sẽ nhìn về phía Tần Miên Miên để xem phản ứng của nàng, những lời đó chính là nói cho nàng nghe.
Nhân viên công tác rất tò mò về duyên phận mà Giản Ánh An nhắc đến, nhưng dù có hỏi thế nào thì Giản Ánh An cũng sẽ lựa lời chuyển sang chủ đề khác.
Sắp đến nơi rồi.
Nhân viên chỉ có thể bỏ cuộc: “Chúng ta nói về điểm đến ngày hôm nay trước đi.”
Cô nhi viện.
Những đứa trẻ ở đây đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, bởi vì nhiều lý do khác nhau mà họ bị bỏ lại một mình trên thế giới này.
Phần lớn là bị vứt bỏ.
Ở đây rất hiếm có trường hợp cha mẹ gặp tai nạn chỉ còn lại đứa con, bởi vì những đứa trẻ đó sẽ còn có người thân khác có thể chăm sóc cho chúng. Nơi này cơ bản đều là những đứa trẻ từ khi mới sinh ra đã không được cha mẹ yêu thương.
Chúng đã không cảm nhận được tình yêu của cha mẹ.
Bọn trẻ đã biết trước sẽ có người đến thăm chúng, ai nấy đều ngoan ngoãn đứng chung một chỗ.
Cho dù có bị bỏ rơi đi chăng nữa thì ánh sáng trong mắt của chúng vẫn chưa từng biến mất.
Nhân viên công tác nói trên xe.
“Nếu hai người ở bên nhau thì sau này khả năng cao là sẽ nhận nuôi một đứa trẻ phải không? Các bạn có muốn đến cô nhi viện xem thế nào không?”
“Bởi vì chuyện thân phận nên tôi nghĩ cô Giản chắc hẳn là sẽ quan tâm đến những đứa trẻ này hơn.”
Giản Ánh An nhìn vào mắt họ, không nói gì.
Ở một mức độ nào đó thì cô quả thực đã bị cha mẹ mình bỏ rơi, Tần Miên Miên cũng vậy.
Nhìn những đứa trẻ ngây thơ tốt bụng đó, cô không biết phải nói gì nữa.
Giản Ánh An chưa từng nghĩ đến việc nhận nuôi, trái tim của cô rất nhỏ, chỉ chứa được một mình Miên Miên. Thay vì sau này nhận nuôi một đứa trẻ rồi lại không thể dành đủ tình cảm cho nó, chi bằng dứt khoát từ bỏ ý định này đi.
Không ngờ ban tổ chức thực sự đưa bọn họ đến cô nhi viện.
Kiếp trước Giản Ánh An đã từng suy nghĩ, tại sao bảo mẫu kia lại đưa cô về nông thôn.
Trực tiếp ném trước cửa cô nhi viện không được sao? Đảm bảo nhà họ Tần sẽ không tìm được cô, bà ta cũng có thể sống vô tư.
Cũng không cần phải gặp Tần Miên Miên.
Nhưng sau khi cô sống lại rồi thì không bao giờ nghĩ đến vấn đề này nữa.
Sao cô có thể không gặp Tần Miên Miên chứ.
Nhìn thấy những đứa trẻ này, ký ức về kiếp trước của cô lại trở nên rõ ràng hơn, cô nhìn Tần Miên Miên thì phát hiện sắc mặt của Tần Miên Miên có hơi ngoài ý muốn, trong mắt cũng có vẻ phức tạp hơn.
Hẳn là đều nghĩ đến cùng một chuyện đi.
Hai người đều ngầm hiểu, không nói gì.
Viện trưởng giới thiệu với hai người: “Hai chị gái này đến thăm các cháu đấy, mau gọi chị đi.”
Các bạn nhỏ vui mừng kêu lên: “Chào chị ạ!”
Những đứa bé lớn hơn đều biết, hai chị gái này thoạt nhìn còn trẻ, không thể nào đến đây nhận nuôi bọn họ nên dựa theo chỉ dẫn của viện trưởng mà đưa hai chị gái đi tham quan một vòng.
Mấy đứa bé nhỏ hơn lại không biết, trong suy nghĩ ngây thơ của chúng chỉ có hai chị gái này thật xinh đẹp, thích các chị mà thôi.
Những đứa bé này đều chưa cao đến chân của Giản Ánh An, chúng lên tiếng hỏi: “Chị ơi, chị cũng xuất thân từ cô nhi viện sao?”
Cô cũng không quan tâm người hâm mộ gọi mình là gì, dù sao thì cũng không dễ nghe bằng một tiếng chị mà Miên Miên gọi.
Ôn Uyển này, cô có chút ấn tượng.
Các vị khách mời đang ngồi ở đây là người trong giới giải trí, chỉ là giới giải trí cũng có phân biệt giữa sao hạng A với tuyến mười tám.
Giản Ánh An tạm thời xem như đang nổi, Ôn Uyển cũng không đến mức vô danh, nhưng cùng lắm chỉ có thể tính là sao hạng ba.
Ôn Uyển cũng là diễn viên, từng diễn qua rất nhiều nhân vật nhưng đều không nóng không lạnh.
Là người sống bình yên theo năm tháng, tính tình dịu dàng như hoa cúc, nhưng không giống như Giản Ánh An vừa ra mắt đã có Giang An Ngôn chống lưng, có thể nhận được tài nguyên tốt.
Vì vậy trước đó cô ấy cũng có một số tin đồn nhằm ké fame người hâm mộ của đối thủ.
Lại bởi vì Ôn Uyển vẫn luôn không giải thích, thoạt nhìn là người có nhân cách tốt cho nên con đường phát triển không có quá nhiều gợn sóng, cuối cùng trở thành nữ diễn viên hạng ba.
Không hơn được nữa.
Tham gia chương trình yêu đương này, cô ấy vốn dự định là sẽ thành thật hợp tác với bạn diễn, ít nhất ngày hôm qua Ôn Uyển cũng không cố ý đến gần Giản Ánh An như bây giờ.
Giản Ánh An đoán, hẳn là công ty của Ôn Uyển đã gợi ý cho cô ấy.
Cô ấy nghe lời công ty thật.
Giang An Ngôn nghe thấy lời của Ôn Uyển bèn đưa mắt nhìn sang. Nếu không phải máy quay đang quay mình, nàng còn muốn trực tiếp phàn nàn với Giản Ánh An.
Công ty nào mà không có mắt như vậy, xem thường ảnh hậu nàng đây sao?
Giang An Ngôn cũng không chủ động như trước nữa, tiếp tục ăn sáng như chưa từng nghe thấy gì.
Miên Miên hẳn là tức giận nhỉ, Giản Ánh An nghĩ.
Sau khi nhấp một ngụm cháo, cô nghe thấy Ôn Uyển nói tiếp: “Chị cũng là fan của em, phim của em chị đã xem hết rồi, còn thức cả đêm để xem.”
Tần Miên Miên: “Thật ạ~ Em cũng thích phim của chị ấy.”
“Nhưng mà em sẽ ghen nha.”
Tần Miên Miên nói thẳng như vậy khiến cho ai nấy đều sửng sốt.
Tần Miên Miên thẳng thắn trả lời: “Mặc dù biết chỉ là phim truyền hình thôi, nhưng khi có người khác thích chị của em thì em vẫn cảm thấy không vui, rất buồn phiền.”
“Em rất muốn chị gái chỉ là của một mình em, em sẵn sàng ở bên chị ấy, trung thành với chị ấy.”
“Em thích chị của em nhất!”
Nhìn thấy với vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, Tần Miên Miên bật cười thành tiếng.
“Nhưng chị của em thích diễn xuất, cho nên em sẽ tôn trọng chị ấy, bởi vì em biết chị ấy đã phải nỗ lực thế nào để có thể nhập vai thật tốt.”
“Nếu chị là fan của chị ấy, em cũng có thể hiểu được.”
Những người khác nhìn Ôn Uyển bằng ánh mắt kỳ quái.
Ở trong vòng, việc lấy cớ là người hâm mộ để tạo dựng mối quan hệ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng suy cho cùng thì mỗi người đều là một diễn viên, một ngôi sao.
Cái gì mà “Nếu chị là fan của chị ấy, em cũng có thể hiểu được“.
Nghe như đang nói là Ôn Uyển không bằng Giản Ánh An, cho nên mới sùng bái cô nàng như người hâm mộ vậy.
Nếu là fan chân chính thì còn đỡ, nhưng Ôn Uyển nhìn thế nào cũng không giống fan chân chính.
Nếu không thì ngay từ lần gặp đầu tiên đã cố gắng tìm cách đến gần xin chữ ký, hơn nữa phản ứng cũng sẽ kịch liệt hơn nhiều.
Nhìn Tần Miên Miên xem, bởi vì thích Giản Ánh An nên mới nói được những lời như vậy.
Chương trình yêu đương này đúng là quá chân thực rồi.
Hai người trực tiếp rải đường như thế này khiến cho mấy vị khách mời khác cảm thấy hơi thái quá.
Nếu để bọn họ rải thì toàn là đường công nghiệp, không thì là quá dầu mỡ, chẳng lẽ hai người kia nghiêm túc sao?
So không lại, so không lại.
Ôn Uyển không hề xấu hổ: “Em thích An An thật nhỉ.”
Nụ cười của Tần Miên Miên biến mất, nàng muốn nói lại thôi, thật sự rất muốn nói rằng nàng không thích nghe chị ta gọi An An chút nào.
Nếu nói ra thì không lễ phép cho lắm, nàng bất đắc dĩ phải nhịn xuống.
Giản Ánh An ăn rất ngon miệng: “Người hâm mộ thích gọi tôi là An An, nhưng tôi vẫn muốn đổi xưng hô bởi vì như vậy nghe giống trẻ con lắm, tôi vẫn muốn được trưởng thành hơn.”
Ôn Uyển: “Vậy nên gọi em là gì đây?”
Giản Ánh An nhìn Tần Miên Miên, cô cũng không quan tâm người khác gọi mình là gì.
Nhưng Miên Miên không thích.
Giản Ánh An: “Cứ gọi tôi “Nè” là được rồi.”
Câu này nghe như một câu đùa, thành công xoa dịu bầu không khí khiến cho mọi người đều thấy nhẹ nhàng hơn.
Cơm nước xong có người đề nghị lên phòng nghỉ trên tầng ba, ở đó có board game, phòng chiếu phim nhỏ và đủ các loại thiết bị giải trí.
Giản Ánh An đi tìm Ôn Uyển.
Bên cạnh không có camera nên cô không cần lo lắng bị ghi lại, lúc nói chuyện cũng không nói những lời dư thừa: “Công ty của chị vẫn chưa biết tin sao? Tôi bị cấm sóng rồi, xào CP với tôi cũng vô ích.”
Ôn Uyển thực sự không biết, ở trong chương trình này thì Giang An Ngôn với Giản Ánh An là những người nổi tiếng nhất rồi.
Nhưng Giang An Ngôn là tiền bối lớn, chỉ có Giản Ánh An là nữ diễn viên hạng A nổi tiếng. Vậy nên công ty đã yêu cầu cô ấy hãy đi ké fame của Giản Ánh An.
Ôn Uyển nghe được những lời này có chút kinh ngạc.
Nhưng mà...Tôi đã ké fame của em rồi, còn quan tâm em có bị cấm sóng hay không sao.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Ôn Uyển cũng không nói ra: “Vậy chương trình này?”
Giản Ánh An: “Cho dù chương trình không phát sóng được thì tôi cũng sẽ không hoàn lại tiền.”
Ôn Uyển: “...” Nếu ồn ào đến mức không thể phát sóng thì lại là chuyện khác.
Ôn Uyển đành nhận lỗi: “Làm phiền em rồi, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”
Giản Ánh An: “Tôi tìm chị là vì muốn nói, công ty của chị thực sự vô dụng. Nhiều năm như vậy mà không giúp chị nổi tiếng được, tìm đối tượng ké fame cũng tìm không đúng người, lại để chị gánh lấy rủi ro mà không hay biết gì.”
“Chị nên đổi công ty đi.”
Giản Ánh An nói những lời này xong liền rời đi.
Hôm qua Giản Ánh An đoán không sai, để xây dựng mối quan hệ giữa các “CP” thì tổ chương trình đã sắp xếp ra ngoài một chuyến.
Hai mắt Tần Miên Miên cong cong, khóe miệng nở nụ cười.
Đôi môi anh đào, mũi cao thanh tú cùng với mái tóc bồng bềnh được búi tròn do Giản Ánh An tạo kiểu, trông nàng hệt như một cô búp bê trưng trong tủ kính.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện được hẹn hò với Giản Ánh An như một đôi tình nhân thì nàng đã cầm lòng không đậu mà cảm thấy vui sướng.
Cái này xem như quang minh chính đại mà hẹn hò dưới sự chứng kiến của khán giả.
Tuy rằng không được riêng tư lắm, nhưng hiện tại Tần Miên Miên cũng không rảnh quan tâm nhiều như vậy, bởi vì nàng vẫn luôn gọi Giản Ánh An là chị nên muốn nhân cơ hội này đổi xưng hô xem sao.
Ví dụ như An An nè.
Nàng không vui khi Ôn Uyển gọi cô là An An, nàng đã muốn gọi chị ấy bằng cái tên này từ lâu lắm rồi.
Bây giờ hai người là thân phận người yêu, cũng không thể để nàng cứ gọi chị ấy là chị đi, như vậy thì chỉ có thể gọi là An An.
Xưng hô cũng đã thay đổi rồi, vậy thì cách mục tiêu đâu còn xa nữa đúng không?
Nàng nhất định phải nương theo chương trình này, khiến cho Giản Ánh An tỏ tình với mình mới được!
Nàng muốn danh chính ngôn thuận ở bên Giản Ánh An!
Giản Ánh An có ngũ quan sắc nét, ở trong giới giải trí là người khiến cho người ta rất dễ nhận ra, lại còn đứng cạnh “búp bê Tây Dương” tinh xảo tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, mang tính thị giác cao.
Chẳng trách từ sau tập đầu tiên đã có rất nhiều khán giả yêu mến họ.
Ai mà không thích người đẹp.
Lại còn là hai người đẹp, ở bên nhau càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Sự dịu dàng không lời của Giản Ánh An khiến cho Tần Miên Miên khẽ động lòng.
Dĩ nhiên, khi đã đi ra ngoài với tư cách là một cặp thì đó là thời gian dành cho riêng hai người.
Mỗi nhóm sẽ đi đến một địa điểm khác nhau, trên đường ra xe nhân viên có chuẩn bị một số câu hỏi.
“Hai người quen nhau đã lâu rồi phải không, có thể cho chúng tôi biết là quen nhau như thế nào không?”
Internet có ký ức.
Khi fan CP của hai người ngày càng tăng thì một số người cũng đã tìm thấy gameshow mà họ từng xuất hiện trước đó.
Lúc đó các nàng chỉ mới sáu tuổi.
Giản Ánh An sáu tuổi đã giống như bà cụ non, chăm sóc cho Tần Miên Miên rất chu đáo.
Mà Tần Miên Miên khi đó vô cùng ngây thơ hồn nhiên, làm tan chảy trái tim của biết bao nhiêu người.
Thông qua chương trình đó cùng với câu trả lời của Giản Ánh An ở tập đầu tiên, khán giả đều biết Giản Ánh An từng bị cha mẹ bỏ rơi.
Giản Ánh An đã phải trải qua một đoạn thời gian rất khó khăn.
Vậy họ đã gặp nhau như thế nào, đến với nhau ra sao?
Tần Miên Miên trở nên yên tĩnh, nàng cúi đầu xuống, để lộ ra một đoạn cổ trắng ngần như ngọc.
Nàng không muốn trả lời câu hỏi này.
Giọng của Giản Ánh An giống như đang kể một cuốn sách ảnh: “Thông qua vận mệnh.”
Nhân viên công tác trở nên hứng thú: “Ồ?”
Giản Ánh An vốn xinh đẹp, chỉ cần một nụ cười nhẹ cũng có thể khiến người ta không thể rời mắt, cô nói: “Thật sự là duyên phận, ngoại trừ vận mệnh đã sắp đặt thì tôi không tưởng tượng được sao lại có thể trùng hợp như vậy, để cho tôi gặp được em ấy.”
“Tuy vậy tôi rất biết ơn số phận của mình.”
Nhân viên: “Bạn không quan tâm chuyện mình sinh ra như thế nào sao?”
Giản Ánh An tựa như đang nghi ngờ: “Đã sinh ra rồi thì còn gì phải lăn tăn nữa. Chẳng phải tôi đã khỏe mạnh đến với thế giới này sao?”
Tần Miên Miên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Giản Ánh An, nhìn thấy đôi con ngươi đen như mực của cô.
Ở trong đôi mắt đẹp đó, có bóng dáng của nàng.
Giản Ánh An nói.
“Tôi có thể thấy.” Người tôi thích.
“Tôi có thể nghe.” Mỗi một tiếng thích Miên Miên nói ra.
“Tôi có thể ôm.” Bản thân không còn gì để tiếc nuối.
Khóe môi của Giản Ánh An nhếch lên: “Cho nên tôi đã hài lòng với cuộc sống của mình.”
Nhân viên công tác nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Giản Ánh An, còn có những cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt của Tần Miên Miên.
Vẫn là Giản Ánh An biết cách tán tỉnh nhất.
Mỗi khi Giản Ánh An nói một câu thì đều sẽ nhìn về phía Tần Miên Miên để xem phản ứng của nàng, những lời đó chính là nói cho nàng nghe.
Nhân viên công tác rất tò mò về duyên phận mà Giản Ánh An nhắc đến, nhưng dù có hỏi thế nào thì Giản Ánh An cũng sẽ lựa lời chuyển sang chủ đề khác.
Sắp đến nơi rồi.
Nhân viên chỉ có thể bỏ cuộc: “Chúng ta nói về điểm đến ngày hôm nay trước đi.”
Cô nhi viện.
Những đứa trẻ ở đây đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, bởi vì nhiều lý do khác nhau mà họ bị bỏ lại một mình trên thế giới này.
Phần lớn là bị vứt bỏ.
Ở đây rất hiếm có trường hợp cha mẹ gặp tai nạn chỉ còn lại đứa con, bởi vì những đứa trẻ đó sẽ còn có người thân khác có thể chăm sóc cho chúng. Nơi này cơ bản đều là những đứa trẻ từ khi mới sinh ra đã không được cha mẹ yêu thương.
Chúng đã không cảm nhận được tình yêu của cha mẹ.
Bọn trẻ đã biết trước sẽ có người đến thăm chúng, ai nấy đều ngoan ngoãn đứng chung một chỗ.
Cho dù có bị bỏ rơi đi chăng nữa thì ánh sáng trong mắt của chúng vẫn chưa từng biến mất.
Nhân viên công tác nói trên xe.
“Nếu hai người ở bên nhau thì sau này khả năng cao là sẽ nhận nuôi một đứa trẻ phải không? Các bạn có muốn đến cô nhi viện xem thế nào không?”
“Bởi vì chuyện thân phận nên tôi nghĩ cô Giản chắc hẳn là sẽ quan tâm đến những đứa trẻ này hơn.”
Giản Ánh An nhìn vào mắt họ, không nói gì.
Ở một mức độ nào đó thì cô quả thực đã bị cha mẹ mình bỏ rơi, Tần Miên Miên cũng vậy.
Nhìn những đứa trẻ ngây thơ tốt bụng đó, cô không biết phải nói gì nữa.
Giản Ánh An chưa từng nghĩ đến việc nhận nuôi, trái tim của cô rất nhỏ, chỉ chứa được một mình Miên Miên. Thay vì sau này nhận nuôi một đứa trẻ rồi lại không thể dành đủ tình cảm cho nó, chi bằng dứt khoát từ bỏ ý định này đi.
Không ngờ ban tổ chức thực sự đưa bọn họ đến cô nhi viện.
Kiếp trước Giản Ánh An đã từng suy nghĩ, tại sao bảo mẫu kia lại đưa cô về nông thôn.
Trực tiếp ném trước cửa cô nhi viện không được sao? Đảm bảo nhà họ Tần sẽ không tìm được cô, bà ta cũng có thể sống vô tư.
Cũng không cần phải gặp Tần Miên Miên.
Nhưng sau khi cô sống lại rồi thì không bao giờ nghĩ đến vấn đề này nữa.
Sao cô có thể không gặp Tần Miên Miên chứ.
Nhìn thấy những đứa trẻ này, ký ức về kiếp trước của cô lại trở nên rõ ràng hơn, cô nhìn Tần Miên Miên thì phát hiện sắc mặt của Tần Miên Miên có hơi ngoài ý muốn, trong mắt cũng có vẻ phức tạp hơn.
Hẳn là đều nghĩ đến cùng một chuyện đi.
Hai người đều ngầm hiểu, không nói gì.
Viện trưởng giới thiệu với hai người: “Hai chị gái này đến thăm các cháu đấy, mau gọi chị đi.”
Các bạn nhỏ vui mừng kêu lên: “Chào chị ạ!”
Những đứa bé lớn hơn đều biết, hai chị gái này thoạt nhìn còn trẻ, không thể nào đến đây nhận nuôi bọn họ nên dựa theo chỉ dẫn của viện trưởng mà đưa hai chị gái đi tham quan một vòng.
Mấy đứa bé nhỏ hơn lại không biết, trong suy nghĩ ngây thơ của chúng chỉ có hai chị gái này thật xinh đẹp, thích các chị mà thôi.
Những đứa bé này đều chưa cao đến chân của Giản Ánh An, chúng lên tiếng hỏi: “Chị ơi, chị cũng xuất thân từ cô nhi viện sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.