Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 12: Ngày Đầu Tiên Nhận Lại Người Thân, Trước Tiên Chọc Bà Nội Ngất Xỉu (2)
Trường Không Vạn Lý
05/11/2024
Nhưng người đàn ông lại chẳng có chút dao động nào, chỉ nói: "Mẹ nghỉ ngơi đi nhé."
Sau đó người đàn ông quay người lại, nhìn Diệp Bảo Châu đang đứng cạnh giường, rồi lướt mắt nhìn mọi người và nói: "Sang phòng bên cạnh."
...
Phòng thưởng trà của nhà họ Diệp cũng rất rộng rãi, thích hợp cho những buổi họp mặt gia đình đông người.
Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Diệp, cũng là chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, đang ngồi ở vị trí trung tâm trong bộ đồ âu phục, ông ấy nhấp một ngụm trà do người hầu mang đến, sau đó mới ngẩng đầu nhìn mọi người.
Diệp phu nhân nhanh chóng bước tới nắm lấy tay ông ấy, như tìm được người để dựa dẫm, bà ấy nhíu mày nói: "Hải Xuyên, Tiểu Không vừa mới về nhà, không hiểu quy tắc là chuyện bình thường, con bé không có ý chọc tức mẹ đâu..."
Diệp Bảo Châu đứng một bên nắm chặt ngón tay không nói gì, nhưng người anh họ vẫn còn đọng vết máu trên trán lại không nhịn được: "Dì, rõ ràng là nó cố ý! Hơn nữa nó lại có ác cảm với Bảo Châu như vậy..."
"Đầu cháu sao thế?" Diệp Hải Xuyên ngắt lời anh ta, chỉ vào vết máu trên trán anh ta.
Anh họ liền tức giận trừng mắt nhìn Diệp Không: "Do em họ làm đấy! Mà dượng này, Diệp Không thật sự quá đáng! Nó..."
"Được rồi, cháu ra ngoài đi, cháu là người nhà họ Phương không cần phải xen vào chuyện của nhà họ Diệp chúng tôi?"
Người đàn ông xua tay, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn. Anh họ đột nhiên mở to mắt tức giận nhìn Diệp phu nhân, nhưng lại thấy Diệp phu nhân cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Anh họ giật giật khóe miệng, nhìn Diệp Bảo Châu với vẻ lo lắng nhưng cũng đành phải rời đi.
Phòng thưởng trà được trả lại sự im lặng.
Lúc này Diệp Hải Xuyên mới chuyển sự chú ý về phía Diệp Không và vẫy tay với cô: "Lại đây."
Diệp Không suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đi tới, tiện thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông.
Đây là một người đàn ông chỉ có thể dùng từ điển trai để miêu tả, đôi mắt sâu và sóng mũi cao, dấu vết thời gian chỉ có thể mang lại sự cuốn hút hơn cho khuôn mặt này, là kiểu càng già càng thu hút.
Đây cũng là cha ruột của cô —— trên mẫu đơn xét nghiệm quan hệ cha con, cái tên Diệp Hải Xuyên được viết trên đó.
"Tên là Diệp Không à?"
Diệp Không gật đầu.
"Ai đặt tên cho con, tại sao lại gọi cái tên này?"
"Diệp là lá cây, vì tôi được đặt ở đống lá rụng trước cổng cô nhi viện nên viện trưởng đặt cho tôi họ Diệp, còn Không là," Diệp Không dừng lại một chút, "Không là bầu trời, ông nội viện trưởng hy vọng tôi rộng lớn, bao dung giống như bầu trời."
"Cái tên rất hay." Người đàn ông mỉm cười, "Vậy sau này cha gọi con là Không Không hay Tiểu Không?"
"Có thể gọi tôi là Thập Nhất."
"Sao lại gọi như vậy?"
"Tôi là đứa trẻ thứ mười một được cô nhi viện nhận nuôi. Mọi người gọi tôi là Thập Nhất."
"Bây giờ con không phải trẻ mồ côi nữa, cho dù theo thứ tự thì con cũng là Tiểu Tam Nhi của nhà họ Diệp." Diệp phu nhân nói chen vào.
Diệp Không liếc nhìn chỗ khác: "Thật khó nghe."
Diệp Hải Xuyên bật cười: "Vậy gọi Không Không đi, nghe khá đáng yêu, giống như đang gọi Tôn Ngộ Không vậy. Cha thấy khả năng gây rắc rối của con cũng chẳng kém gì Tôn Ngộ Không."
Nụ cười của ông ấy dần nhạt đi: "Diệp Không, cha phải nói cho con biết, bà nội của con rất rất thích Diệp Bảo Châu, hơn nữa bà đã già rồi, không chịu được sự kích thích, cho nên vì nể mặt bà nội con, chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng đuổi Bảo Châu ra khỏi nhà họ Diệp."
Diệp Không bình thản nói: "Tôi cũng phải nói cho cha biết, tôi rất rất ghét Diệp Bảo Châu và bà già đó, nếu giữa tôi và họ, cha chọn họ thì tôi cũng không cần nhận lại cha mẹ này nữa."
Cô đứng đó, Diệp Hải Xuyên ngồi đó, khoảng cách vừa đủ xa để Diệp Không như đứng từ trên cao nhìn xuống.
Cô hờ hững nhìn chằm chằm Diệp Hải Xuyên bằng đôi mắt đen láy và nói: "Cha nghĩ là tôi thèm nhà họ Diệp này lắm sao?"
Sau đó người đàn ông quay người lại, nhìn Diệp Bảo Châu đang đứng cạnh giường, rồi lướt mắt nhìn mọi người và nói: "Sang phòng bên cạnh."
...
Phòng thưởng trà của nhà họ Diệp cũng rất rộng rãi, thích hợp cho những buổi họp mặt gia đình đông người.
Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Diệp, cũng là chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, đang ngồi ở vị trí trung tâm trong bộ đồ âu phục, ông ấy nhấp một ngụm trà do người hầu mang đến, sau đó mới ngẩng đầu nhìn mọi người.
Diệp phu nhân nhanh chóng bước tới nắm lấy tay ông ấy, như tìm được người để dựa dẫm, bà ấy nhíu mày nói: "Hải Xuyên, Tiểu Không vừa mới về nhà, không hiểu quy tắc là chuyện bình thường, con bé không có ý chọc tức mẹ đâu..."
Diệp Bảo Châu đứng một bên nắm chặt ngón tay không nói gì, nhưng người anh họ vẫn còn đọng vết máu trên trán lại không nhịn được: "Dì, rõ ràng là nó cố ý! Hơn nữa nó lại có ác cảm với Bảo Châu như vậy..."
"Đầu cháu sao thế?" Diệp Hải Xuyên ngắt lời anh ta, chỉ vào vết máu trên trán anh ta.
Anh họ liền tức giận trừng mắt nhìn Diệp Không: "Do em họ làm đấy! Mà dượng này, Diệp Không thật sự quá đáng! Nó..."
"Được rồi, cháu ra ngoài đi, cháu là người nhà họ Phương không cần phải xen vào chuyện của nhà họ Diệp chúng tôi?"
Người đàn ông xua tay, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn. Anh họ đột nhiên mở to mắt tức giận nhìn Diệp phu nhân, nhưng lại thấy Diệp phu nhân cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Anh họ giật giật khóe miệng, nhìn Diệp Bảo Châu với vẻ lo lắng nhưng cũng đành phải rời đi.
Phòng thưởng trà được trả lại sự im lặng.
Lúc này Diệp Hải Xuyên mới chuyển sự chú ý về phía Diệp Không và vẫy tay với cô: "Lại đây."
Diệp Không suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đi tới, tiện thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông.
Đây là một người đàn ông chỉ có thể dùng từ điển trai để miêu tả, đôi mắt sâu và sóng mũi cao, dấu vết thời gian chỉ có thể mang lại sự cuốn hút hơn cho khuôn mặt này, là kiểu càng già càng thu hút.
Đây cũng là cha ruột của cô —— trên mẫu đơn xét nghiệm quan hệ cha con, cái tên Diệp Hải Xuyên được viết trên đó.
"Tên là Diệp Không à?"
Diệp Không gật đầu.
"Ai đặt tên cho con, tại sao lại gọi cái tên này?"
"Diệp là lá cây, vì tôi được đặt ở đống lá rụng trước cổng cô nhi viện nên viện trưởng đặt cho tôi họ Diệp, còn Không là," Diệp Không dừng lại một chút, "Không là bầu trời, ông nội viện trưởng hy vọng tôi rộng lớn, bao dung giống như bầu trời."
"Cái tên rất hay." Người đàn ông mỉm cười, "Vậy sau này cha gọi con là Không Không hay Tiểu Không?"
"Có thể gọi tôi là Thập Nhất."
"Sao lại gọi như vậy?"
"Tôi là đứa trẻ thứ mười một được cô nhi viện nhận nuôi. Mọi người gọi tôi là Thập Nhất."
"Bây giờ con không phải trẻ mồ côi nữa, cho dù theo thứ tự thì con cũng là Tiểu Tam Nhi của nhà họ Diệp." Diệp phu nhân nói chen vào.
Diệp Không liếc nhìn chỗ khác: "Thật khó nghe."
Diệp Hải Xuyên bật cười: "Vậy gọi Không Không đi, nghe khá đáng yêu, giống như đang gọi Tôn Ngộ Không vậy. Cha thấy khả năng gây rắc rối của con cũng chẳng kém gì Tôn Ngộ Không."
Nụ cười của ông ấy dần nhạt đi: "Diệp Không, cha phải nói cho con biết, bà nội của con rất rất thích Diệp Bảo Châu, hơn nữa bà đã già rồi, không chịu được sự kích thích, cho nên vì nể mặt bà nội con, chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng đuổi Bảo Châu ra khỏi nhà họ Diệp."
Diệp Không bình thản nói: "Tôi cũng phải nói cho cha biết, tôi rất rất ghét Diệp Bảo Châu và bà già đó, nếu giữa tôi và họ, cha chọn họ thì tôi cũng không cần nhận lại cha mẹ này nữa."
Cô đứng đó, Diệp Hải Xuyên ngồi đó, khoảng cách vừa đủ xa để Diệp Không như đứng từ trên cao nhìn xuống.
Cô hờ hững nhìn chằm chằm Diệp Hải Xuyên bằng đôi mắt đen láy và nói: "Cha nghĩ là tôi thèm nhà họ Diệp này lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.