Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 13: Tự Mình Nắm Bắt (1)
Trường Không Vạn Lý
05/11/2024
Diệp phu nhân chết lặng.
Diệp Bảo Châu không thể tin được.
Cả cái Ngọc Châu này chưa từng thấy ai dám nói chuyện với Diệp Hải Xuyên như vậy.
Đằng này Diệp Không đã làm vậy.
Còn Diệp Hải Xuyên cũng không có vẻ gì là tức giận.
Ông ấy nhìn Diệp Không một lúc rồi đột nhiên bật cười: "Con gái, đừng tùy tiện đưa ra kiểu lựa chọn như vậy, bà già mà con đang nói đến chính là mẹ của cha. Cho dù Diệp Bảo Châu không có quan hệ máu mủ với cha nhưng cũng là con nuôi của cha và mẹ con, đã chung sống với gia đình hai mươi năm, cho dù là thú cưng thì cũng có tình cảm chứ huống chi là con người —— Con muốn chúng ta vô điều kiện chọn đứng về phía con mà bỏ rơi họ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Diệp Hải Xuyên đứng dậy, chiều cao hơn một mét tám khiến Diệp Không trông như một cô bé đáng yêu.
Ông ấy nhìn xuống đứa con gái ruột vừa mới ra lò này, tuy trong ánh mắt rất dịu dàng nhưng lại mang một chút trêu chọc: "Tuy rằng con không thèm nhà họ Diệp, nhưng nếu con đã lựa chọn đến đây thì có nghĩa là nhà họ Diệp phải có thứ con cần. Nếu đã vậy thì sao con không tự mình nắm bắt?"
Diệp Hải Xuyên quay đầu nhìn về phía Diệp phu nhân đang lưỡng lự, ông ấy do dự một chút rồi vỗ nhẹ vào đầu Diệp Không: "Mẹ con rất yêu con, điều này con không cần phải nghi ngờ."
Khóe mắt Diệp phu nhân liền đỏ hoe.
Cũng vào lúc này, Diệp Không chợt nhận thấy, hai người này từ lúc bước vào đến giờ họ vẫn luôn nắm tay nhau không buông.
Trên mặt cô hiện lên một chút biểu cảm kỳ lạ, giống như bản năng tò mò và phỏng đoán của một con thú nhỏ về những điều mới mẻ.
Bầu không khí của gia đình ba người đang dần dịu lại thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Anh cả, bà cụ cũng đã nói gay gắt như vậy rồi mà anh định xem như không có chuyện gì xảy ra sao?"
Người lên tiếng là em trai duy nhất của Diệp Hải Xuyên, sau khi những người họ hàng khác rời khỏi thì chỉ còn lại mỗi mình gia đình ông ta có tư cách ở lại đây.
Diệp Hải Xuyên không hề thay đổi vẻ mặt, chỉ nhàn nhạt nói với Diệp Không: "Đây là chú hai của con, hãy làm quen một chút đi."
"Thôi khỏi, bà cụ không thể làm bà nội của con nhóc này, em cũng không dám làm chú hai của nó."
Diệp Không nhìn ông ta nói: "Ông nói cũng đúng, trông dáng vẻ của ông cũng không giống người có quan hệ huyết thống với tôi."
Lời nói này không quá thẳng thừng, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Không, chú hai liền thẹn quá hóa giận.
Vợ ông ta đã cười khẩy, chẳng buồn nhìn lấy cô một cái, bà ta chỉ nói với Diệp Hải Xuyên: "Anh cả, không phải là chúng tôi có ý kiến gì với đứa trẻ này, mà là nó thực sự đã không học tốt các quy tắc. Hôm nay nó khiến bà cụ tức giận đến ngất đi hai lần, để ông cụ biết được thì không biết sẽ tức giận đến mức nào. Vả lại tôi thấy ý của anh cả nói vừa rồi là muốn xem Bảo Châu như con gái nuôi sao?"
Bà ta khoanh tay lại, nhìn Diệp Bảo Châu đang đứng cúi đầu trong góc, bà ta đã thương xót nói: "Anh hãy nhìn đi, đứa trẻ được cưng chiều như ngọc như ngà suốt hai mươi năm, vừa biết được mình không có quan hệ huyết thống thì liền tránh sang một bên, nếu không có bà cụ thương xót thì e là bây giờ Châu Châu của chúng ta đã không còn là người nhà họ Diệp nữa."
"Thím nói gì thế?" Diệp phu nhân liền tỏ ra lo lắng, nhưng khi nhìn sang Diệp Bảo Châu đang đứng thui thủi một mình, bà ấy không khỏi cảm thấy chạnh lòng, "Châu Châu, con đừng suy nghĩ quá nhiều, dù thế nào thì con vẫn sẽ là..."
Diệp phu nhân vừa buông tay Diệp Hải Xuyên ra định đi về phía Diệp Bảo Châu, nhưng bà ấy đã khựng lại giữa chừng, ánh mắt vô thức lướt về phía Diệp Không.
Diệp Không:......
Mẹ không nói gì cả.
Bà ấy nhìn sang chỗ khác.
Diệp Bảo Châu ngẩng đầu nhìn về phía này, lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt.
Diệp Bảo Châu không thể tin được.
Cả cái Ngọc Châu này chưa từng thấy ai dám nói chuyện với Diệp Hải Xuyên như vậy.
Đằng này Diệp Không đã làm vậy.
Còn Diệp Hải Xuyên cũng không có vẻ gì là tức giận.
Ông ấy nhìn Diệp Không một lúc rồi đột nhiên bật cười: "Con gái, đừng tùy tiện đưa ra kiểu lựa chọn như vậy, bà già mà con đang nói đến chính là mẹ của cha. Cho dù Diệp Bảo Châu không có quan hệ máu mủ với cha nhưng cũng là con nuôi của cha và mẹ con, đã chung sống với gia đình hai mươi năm, cho dù là thú cưng thì cũng có tình cảm chứ huống chi là con người —— Con muốn chúng ta vô điều kiện chọn đứng về phía con mà bỏ rơi họ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Diệp Hải Xuyên đứng dậy, chiều cao hơn một mét tám khiến Diệp Không trông như một cô bé đáng yêu.
Ông ấy nhìn xuống đứa con gái ruột vừa mới ra lò này, tuy trong ánh mắt rất dịu dàng nhưng lại mang một chút trêu chọc: "Tuy rằng con không thèm nhà họ Diệp, nhưng nếu con đã lựa chọn đến đây thì có nghĩa là nhà họ Diệp phải có thứ con cần. Nếu đã vậy thì sao con không tự mình nắm bắt?"
Diệp Hải Xuyên quay đầu nhìn về phía Diệp phu nhân đang lưỡng lự, ông ấy do dự một chút rồi vỗ nhẹ vào đầu Diệp Không: "Mẹ con rất yêu con, điều này con không cần phải nghi ngờ."
Khóe mắt Diệp phu nhân liền đỏ hoe.
Cũng vào lúc này, Diệp Không chợt nhận thấy, hai người này từ lúc bước vào đến giờ họ vẫn luôn nắm tay nhau không buông.
Trên mặt cô hiện lên một chút biểu cảm kỳ lạ, giống như bản năng tò mò và phỏng đoán của một con thú nhỏ về những điều mới mẻ.
Bầu không khí của gia đình ba người đang dần dịu lại thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Anh cả, bà cụ cũng đã nói gay gắt như vậy rồi mà anh định xem như không có chuyện gì xảy ra sao?"
Người lên tiếng là em trai duy nhất của Diệp Hải Xuyên, sau khi những người họ hàng khác rời khỏi thì chỉ còn lại mỗi mình gia đình ông ta có tư cách ở lại đây.
Diệp Hải Xuyên không hề thay đổi vẻ mặt, chỉ nhàn nhạt nói với Diệp Không: "Đây là chú hai của con, hãy làm quen một chút đi."
"Thôi khỏi, bà cụ không thể làm bà nội của con nhóc này, em cũng không dám làm chú hai của nó."
Diệp Không nhìn ông ta nói: "Ông nói cũng đúng, trông dáng vẻ của ông cũng không giống người có quan hệ huyết thống với tôi."
Lời nói này không quá thẳng thừng, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Không, chú hai liền thẹn quá hóa giận.
Vợ ông ta đã cười khẩy, chẳng buồn nhìn lấy cô một cái, bà ta chỉ nói với Diệp Hải Xuyên: "Anh cả, không phải là chúng tôi có ý kiến gì với đứa trẻ này, mà là nó thực sự đã không học tốt các quy tắc. Hôm nay nó khiến bà cụ tức giận đến ngất đi hai lần, để ông cụ biết được thì không biết sẽ tức giận đến mức nào. Vả lại tôi thấy ý của anh cả nói vừa rồi là muốn xem Bảo Châu như con gái nuôi sao?"
Bà ta khoanh tay lại, nhìn Diệp Bảo Châu đang đứng cúi đầu trong góc, bà ta đã thương xót nói: "Anh hãy nhìn đi, đứa trẻ được cưng chiều như ngọc như ngà suốt hai mươi năm, vừa biết được mình không có quan hệ huyết thống thì liền tránh sang một bên, nếu không có bà cụ thương xót thì e là bây giờ Châu Châu của chúng ta đã không còn là người nhà họ Diệp nữa."
"Thím nói gì thế?" Diệp phu nhân liền tỏ ra lo lắng, nhưng khi nhìn sang Diệp Bảo Châu đang đứng thui thủi một mình, bà ấy không khỏi cảm thấy chạnh lòng, "Châu Châu, con đừng suy nghĩ quá nhiều, dù thế nào thì con vẫn sẽ là..."
Diệp phu nhân vừa buông tay Diệp Hải Xuyên ra định đi về phía Diệp Bảo Châu, nhưng bà ấy đã khựng lại giữa chừng, ánh mắt vô thức lướt về phía Diệp Không.
Diệp Không:......
Mẹ không nói gì cả.
Bà ấy nhìn sang chỗ khác.
Diệp Bảo Châu ngẩng đầu nhìn về phía này, lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.