Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 42: Tôi Không Chắc Các Người Có Tư Cách Hay Không (2)
Trường Không Vạn Lý
08/11/2024
"..."
Phương Tư Uyển sững sờ và vô thức buông tay cô ra.
Diệp Trăn và Diệp Hải Xuyên đang dọn hành lý ở phía bên kia cũng đứng hình.
Ba người có quan hệ huyết thống đều đồng thời nhìn sang Diệp Không.
Nhưng Diệp Không như không nhận ra điều gì cả.
Cô thực sự đang trịch thượng nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt rất lạnh lùng.
"Tôi có những yêu cầu rất khắt khe đối với gia đình và người thân, không phải người tôi tin tưởng, không phải nơi tôi tin tưởng thì làm sao có tư cách giữ gìn những thứ quý giá của tôi chứ?"
Bốp ——
Vừa dứt lời, Diệp Không đã bị Diệp Đình Sơ vỗ mạnh vào gáy.
Cô ôm đầu gào lên: "Làm gì vậy?! Từ sau khi tôi trưởng thành chưa có ai dám đánh vào đầu tôi cả —— Ahhh!"
Chưa kịp nói dứt lời cô lại bị vỗ thêm một cái.
Sau đó, bàn tay đó ấn lên đỉnh đầu của cô để giữ cố định đầu cô lại.
Diệp Không đang muốn vùng vẫy thì Diệp Đình Sơ đã khom người xuống, tựa trán vào trán cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi nói: "Để trở thành người một nhà thì không cần phải có tư cách, chị không biết em học được cái suy nghĩ kỳ lạ này ở đâu, nhưng bây giờ em đang ở địa bàn của chị thì chị không cho phép em ăn nói ngạo mạn như vậy khiến mẹ buồn lòng."
Diệp Không vốn muốn phản bác, cô đã sửng sốt một chút, sau đó quay sang nhìn Phương Tư Uyển: "Mẹ có buồn không?"
Cô còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của Phương Tư Uyển thì đầu cô đã bị xoay lại.
Diệp Đình Sơ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô: "Coi như là chấp nhận quy tắc của em, vậy em nói xem, làm thế nào em mới yên tâm chuyển đồ đạc của em đến đây?"
Diệp Không bị cô ấy thu hút sự chú ý, cô đã suy nghĩ vài giây rồi nói: "Trước tiên, chẳng phải tôi không được ở trong nhà họ Diệp sao? Nếu ngày nào đó bà già đó lại đuổi tôi đi thì sao?"
"Đây là nhà của chị, do chị đứng tên. Còn nữa, không được gọi bà nội là bà già."
"Cho dù là nhà của chị, chị có thể đảm bảo chị không bao giờ đuổi tôi đi không? Nhìn xem, chị vừa đánh vào đầu tôi đấy, chị lấy gì để đảm bảo chị sẽ không bao giờ đuổi tôi đi giống như bà già đó chứ?"
"..."
Người lạnh nhạt như Diệp Đình Sơ lúc này cũng không khỏi giật giật khóe miệng, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Phương Tư Uyển ở bên cạnh nhanh chóng khuyên ngăn: "Tiểu Không, chị gái của con chắc chắn sẽ không..."
"Được rồi."
Diệp Đình Sơ buông đầu cô ra và đứng thẳng người dậy.
Cô ấy đứng từ trên cao nhìn xuống Diệp Không, hờ hững nói: "Chị sẽ tặng em căn nhà này, giấy tờ nhà sẽ đưa em sau."
"Trông tôi giống loại người vô duyên vô cớ đi cướp nhà người khác sao?" Diệp Không cau mày không đồng ý, "Tôi không phải kẻ cướp."
Diệp Đình Sơ nhắm mắt lại: "Vậy em muốn thế nào?"
Diệp Không quay sang nhìn Phương Tư Uyển, cô nhìn chằm chằm vài giây rồi nói: "Chị sang tên ngôi nhà này cho mẹ đi, còn nữa, ngoài tôi và mẹ ra, ai cũng không được tự ý ra vào căn nhà này."
"..."
Không ngờ khi nghe được yêu cầu này, Diệp Đình Sơ và Diệp Hải Xuyên đều không tức giận.
Chỉ có Diệp Trăn kêu ca: "Cái gì?! Diệp Không, mày đừng có quá đáng! Chẳng lẽ tao đến tìm mẹ của mình cũng phải được mày cho phép sao?!"
"Mẹ cho phép cũng được mà, tôi chỉ nói các người không được tự ý đến đây mà không báo trước, chứ đâu có nói một mình tôi mới có quyền quyết định. Anh nghĩ tôi biến thái đến mức muốn giam cầm mẹ sao?"
Diệp Không nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc.
Diệp Trăn:......
Diệp Trăn tự tát vào mặt mình để ngăn cản ý muốn tiếp tục tranh cãi với cô.
"Tao không tranh luận với kẻ ngốc."
Trước đòn công kích bằng lời nói này, Diệp Không thậm chí không cử động mí mắt.
Cô xách vali nhỏ của mình nhanh chóng lên lầu chọn phòng.
Trong phòng khách, bốn thành viên còn lại của nhà họ Diệp im lặng nhìn nhau.
Phương Tư Uyển sững sờ và vô thức buông tay cô ra.
Diệp Trăn và Diệp Hải Xuyên đang dọn hành lý ở phía bên kia cũng đứng hình.
Ba người có quan hệ huyết thống đều đồng thời nhìn sang Diệp Không.
Nhưng Diệp Không như không nhận ra điều gì cả.
Cô thực sự đang trịch thượng nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt rất lạnh lùng.
"Tôi có những yêu cầu rất khắt khe đối với gia đình và người thân, không phải người tôi tin tưởng, không phải nơi tôi tin tưởng thì làm sao có tư cách giữ gìn những thứ quý giá của tôi chứ?"
Bốp ——
Vừa dứt lời, Diệp Không đã bị Diệp Đình Sơ vỗ mạnh vào gáy.
Cô ôm đầu gào lên: "Làm gì vậy?! Từ sau khi tôi trưởng thành chưa có ai dám đánh vào đầu tôi cả —— Ahhh!"
Chưa kịp nói dứt lời cô lại bị vỗ thêm một cái.
Sau đó, bàn tay đó ấn lên đỉnh đầu của cô để giữ cố định đầu cô lại.
Diệp Không đang muốn vùng vẫy thì Diệp Đình Sơ đã khom người xuống, tựa trán vào trán cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi nói: "Để trở thành người một nhà thì không cần phải có tư cách, chị không biết em học được cái suy nghĩ kỳ lạ này ở đâu, nhưng bây giờ em đang ở địa bàn của chị thì chị không cho phép em ăn nói ngạo mạn như vậy khiến mẹ buồn lòng."
Diệp Không vốn muốn phản bác, cô đã sửng sốt một chút, sau đó quay sang nhìn Phương Tư Uyển: "Mẹ có buồn không?"
Cô còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của Phương Tư Uyển thì đầu cô đã bị xoay lại.
Diệp Đình Sơ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô: "Coi như là chấp nhận quy tắc của em, vậy em nói xem, làm thế nào em mới yên tâm chuyển đồ đạc của em đến đây?"
Diệp Không bị cô ấy thu hút sự chú ý, cô đã suy nghĩ vài giây rồi nói: "Trước tiên, chẳng phải tôi không được ở trong nhà họ Diệp sao? Nếu ngày nào đó bà già đó lại đuổi tôi đi thì sao?"
"Đây là nhà của chị, do chị đứng tên. Còn nữa, không được gọi bà nội là bà già."
"Cho dù là nhà của chị, chị có thể đảm bảo chị không bao giờ đuổi tôi đi không? Nhìn xem, chị vừa đánh vào đầu tôi đấy, chị lấy gì để đảm bảo chị sẽ không bao giờ đuổi tôi đi giống như bà già đó chứ?"
"..."
Người lạnh nhạt như Diệp Đình Sơ lúc này cũng không khỏi giật giật khóe miệng, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Phương Tư Uyển ở bên cạnh nhanh chóng khuyên ngăn: "Tiểu Không, chị gái của con chắc chắn sẽ không..."
"Được rồi."
Diệp Đình Sơ buông đầu cô ra và đứng thẳng người dậy.
Cô ấy đứng từ trên cao nhìn xuống Diệp Không, hờ hững nói: "Chị sẽ tặng em căn nhà này, giấy tờ nhà sẽ đưa em sau."
"Trông tôi giống loại người vô duyên vô cớ đi cướp nhà người khác sao?" Diệp Không cau mày không đồng ý, "Tôi không phải kẻ cướp."
Diệp Đình Sơ nhắm mắt lại: "Vậy em muốn thế nào?"
Diệp Không quay sang nhìn Phương Tư Uyển, cô nhìn chằm chằm vài giây rồi nói: "Chị sang tên ngôi nhà này cho mẹ đi, còn nữa, ngoài tôi và mẹ ra, ai cũng không được tự ý ra vào căn nhà này."
"..."
Không ngờ khi nghe được yêu cầu này, Diệp Đình Sơ và Diệp Hải Xuyên đều không tức giận.
Chỉ có Diệp Trăn kêu ca: "Cái gì?! Diệp Không, mày đừng có quá đáng! Chẳng lẽ tao đến tìm mẹ của mình cũng phải được mày cho phép sao?!"
"Mẹ cho phép cũng được mà, tôi chỉ nói các người không được tự ý đến đây mà không báo trước, chứ đâu có nói một mình tôi mới có quyền quyết định. Anh nghĩ tôi biến thái đến mức muốn giam cầm mẹ sao?"
Diệp Không nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc.
Diệp Trăn:......
Diệp Trăn tự tát vào mặt mình để ngăn cản ý muốn tiếp tục tranh cãi với cô.
"Tao không tranh luận với kẻ ngốc."
Trước đòn công kích bằng lời nói này, Diệp Không thậm chí không cử động mí mắt.
Cô xách vali nhỏ của mình nhanh chóng lên lầu chọn phòng.
Trong phòng khách, bốn thành viên còn lại của nhà họ Diệp im lặng nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.