Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 41: Tôi Không Chắc Các Người Có Tư Cách Hay Không (1)
Trường Không Vạn Lý
08/11/2024
Bà cụ Diệp lại được trở về phòng nghỉ ngơi.
Phương Tư Uyển lặng lẽ thu dọn hành lý cả nửa ngày, cuối cùng Diệp Hải Xuyên đứng dựa ở cửa hỏi bà ấy: "Em thực sự không định về nhà nữa sao? Không phải em định ly hôn với anh thật đấy chứ?"
Người phụ nữ vén mái tóc dài ra sau tai, nhấc vali lên và nhẹ nhàng nói: "Mẹ của anh đã nói như vậy rồi thì em đương nhiên cũng nghiêm túc."
"..."
Nhìn thấy vợ đi ngang qua mình, Diệp Hải Xuyên hiếm hoi thoáng thấy hoảng sợ, ông ấy đang định đuổi theo thì nghe thấy bà ấy chẳng ngoảnh mặt lại mà nói: "Mấy hành lý khác anh giúp em xách xuống nhé, em xách không nổi."
"Ờ."
Diệp Hải Xuyên vô thức đáp lại.
Mãi cho đến khi tiếng kéo vali xa dần, ông ấy mới quay đầu lại nhìn thấy đủ loại hành lý được chất đầy phòng, ông ấy không khỏi đưa tay lên che mặt lại và thở dài.
"Đến tuổi trung niên rồi mà còn phải đối mặt với nguy cơ này, đúng thật là..."
...
Đối mặt với chồng, Phương Tư Uyển vẫn có thể làm ra vẻ mặt điềm tĩnh từ chối.
Nhưng khi con gái lớn có gương mặt lạnh nhạt nói với bà ấy những lời năn nỉ giống như làm nũng, thì bà ấy thực sự không thể từ chối.
Bà ấy đành quay lại thương lượng với Diệp Không: "Vậy chúng ta tạm thời ở nhà bên cạnh nhé? Con yên tâm, tuy nói là nhà bên cạnh nhưng thật ra cũng có chút khoảng cách. Chỉ cần con không muốn thì không ai có thể đến quấy rầy chúng ta."
Diệp Không không phản đối và gật đầu.
Vì vậy Diệp Đình Sơ đã tự mình lái xe, chở theo các hành lý lớn nhỏ của Phương Tư Uyển đưa hai người đến căn nhà bên cạnh.
...
Có một căn biệt thự màu trắng được ngăn cách với trang viên nhà họ Diệp bởi một đài phun nước và một bãi cỏ rộng.
Nhìn không giống xây mới nhưng ngôi nhà có thiết kế rất đẹp, giống như một tòa lâu đài nhỏ.
"Ngôi nhà này vốn được chị gái con mua để làm phòng làm việc tại nhà."
Phương Tư Uyển mỉm cười giải thích với Diệp Không: "Chị gái con thích yên tĩnh, con bé cứ chê nhà cũ có quá nhiều người giúp việc, nhưng thật ra người ta cũng rất chuyên nghiệp, đi đứng và làm việc đều rất lặng lẽ, mẹ chẳng nghe thấy ồn ào gì cả, không biết tai con bé đó làm sao nữa."
Diệp Hải Xuyên và Diệp Trăn đang tới tới lui lui giúp Phương Tư Uyển chuyển hành lý.
Diệp Đình Sơ vừa dạo một vòng trên lầu xuống.
Cô ấy cầm điện thoại trên tay, vừa đi vừa hỏi Phương Tư Uyển đang ngồi trên ghế sô pha: "Mẹ, con đã báo với quản gia sẽ rút hai người giúp việc sang đây để chăm sóc mẹ và em, lát nữa họ sẽ đến."
Phương Tư Uyển gật đầu.
Diệp Không nhìn chị gái một cái rồi không nói gì.
Diệp Đình Sơ đi xuống đứng trước mặt hai người, liếc nhìn hành lý Diệp Không mang theo.
Chỉ vậy thôi sao? Cảm giác như chẳng mang được mấy bộ quần áo.
"Em chỉ có chút hành lý này thôi sao?"
Cùng với câu nói của Diệp Đình Sơ, Phương Tư Uyển cũng quay lại nhìn chiếc vali nhỏ thì mới chợt nhận ra và nói: "Đúng đó, Tiểu Không, sao con chỉ có chút hành lý này thế?"
"Chẳng phải con học hội họa sao?" Phương Tư Uyển kéo cô lại và hỏi, "Học hội họa chắc phải có những dụng cụ chuyên dùng chứ? Còn có những bản phác họa nữa, con không mang đến Ngọc Châu sao?"
Diệp Không đáp: "Vâng, thật ra tôi có rất nhiều đồ đạc, nhưng vẫn còn gửi lại ở cô nhi viện, tôi không chắc là có mang chúng đến được hay không."
"Con thật là!" Phương Tư Uyển siết chặt tay cô, mang theo một chút trách móc, nhưng đa phần là thấy thương xót, chậm chí là còn rưng rưng nước mắt, "Có gì mà không mang đến được chứ? Con là con gái của cha mẹ, nơi cha mẹ ở thì sẽ là nhà của con! Đem đồ đạc của mình đến nhà của mình, đó chẳng phải là điều đương nhiên sao?"
"À, đừng hiểu lầm." Diệp Không nhìn vào mắt Phương Tư Uyển nói: "Không phải vì tôi nhút nhát hay sợ sệt mà không dám mang theo hành lý."
"Tôi chỉ không chắc nơi đây có phải là nhà của mình hay không, nói cách khác, tôi không chắc các người có tư cách trở thành người nhà của tôi hay không."
Phương Tư Uyển lặng lẽ thu dọn hành lý cả nửa ngày, cuối cùng Diệp Hải Xuyên đứng dựa ở cửa hỏi bà ấy: "Em thực sự không định về nhà nữa sao? Không phải em định ly hôn với anh thật đấy chứ?"
Người phụ nữ vén mái tóc dài ra sau tai, nhấc vali lên và nhẹ nhàng nói: "Mẹ của anh đã nói như vậy rồi thì em đương nhiên cũng nghiêm túc."
"..."
Nhìn thấy vợ đi ngang qua mình, Diệp Hải Xuyên hiếm hoi thoáng thấy hoảng sợ, ông ấy đang định đuổi theo thì nghe thấy bà ấy chẳng ngoảnh mặt lại mà nói: "Mấy hành lý khác anh giúp em xách xuống nhé, em xách không nổi."
"Ờ."
Diệp Hải Xuyên vô thức đáp lại.
Mãi cho đến khi tiếng kéo vali xa dần, ông ấy mới quay đầu lại nhìn thấy đủ loại hành lý được chất đầy phòng, ông ấy không khỏi đưa tay lên che mặt lại và thở dài.
"Đến tuổi trung niên rồi mà còn phải đối mặt với nguy cơ này, đúng thật là..."
...
Đối mặt với chồng, Phương Tư Uyển vẫn có thể làm ra vẻ mặt điềm tĩnh từ chối.
Nhưng khi con gái lớn có gương mặt lạnh nhạt nói với bà ấy những lời năn nỉ giống như làm nũng, thì bà ấy thực sự không thể từ chối.
Bà ấy đành quay lại thương lượng với Diệp Không: "Vậy chúng ta tạm thời ở nhà bên cạnh nhé? Con yên tâm, tuy nói là nhà bên cạnh nhưng thật ra cũng có chút khoảng cách. Chỉ cần con không muốn thì không ai có thể đến quấy rầy chúng ta."
Diệp Không không phản đối và gật đầu.
Vì vậy Diệp Đình Sơ đã tự mình lái xe, chở theo các hành lý lớn nhỏ của Phương Tư Uyển đưa hai người đến căn nhà bên cạnh.
...
Có một căn biệt thự màu trắng được ngăn cách với trang viên nhà họ Diệp bởi một đài phun nước và một bãi cỏ rộng.
Nhìn không giống xây mới nhưng ngôi nhà có thiết kế rất đẹp, giống như một tòa lâu đài nhỏ.
"Ngôi nhà này vốn được chị gái con mua để làm phòng làm việc tại nhà."
Phương Tư Uyển mỉm cười giải thích với Diệp Không: "Chị gái con thích yên tĩnh, con bé cứ chê nhà cũ có quá nhiều người giúp việc, nhưng thật ra người ta cũng rất chuyên nghiệp, đi đứng và làm việc đều rất lặng lẽ, mẹ chẳng nghe thấy ồn ào gì cả, không biết tai con bé đó làm sao nữa."
Diệp Hải Xuyên và Diệp Trăn đang tới tới lui lui giúp Phương Tư Uyển chuyển hành lý.
Diệp Đình Sơ vừa dạo một vòng trên lầu xuống.
Cô ấy cầm điện thoại trên tay, vừa đi vừa hỏi Phương Tư Uyển đang ngồi trên ghế sô pha: "Mẹ, con đã báo với quản gia sẽ rút hai người giúp việc sang đây để chăm sóc mẹ và em, lát nữa họ sẽ đến."
Phương Tư Uyển gật đầu.
Diệp Không nhìn chị gái một cái rồi không nói gì.
Diệp Đình Sơ đi xuống đứng trước mặt hai người, liếc nhìn hành lý Diệp Không mang theo.
Chỉ vậy thôi sao? Cảm giác như chẳng mang được mấy bộ quần áo.
"Em chỉ có chút hành lý này thôi sao?"
Cùng với câu nói của Diệp Đình Sơ, Phương Tư Uyển cũng quay lại nhìn chiếc vali nhỏ thì mới chợt nhận ra và nói: "Đúng đó, Tiểu Không, sao con chỉ có chút hành lý này thế?"
"Chẳng phải con học hội họa sao?" Phương Tư Uyển kéo cô lại và hỏi, "Học hội họa chắc phải có những dụng cụ chuyên dùng chứ? Còn có những bản phác họa nữa, con không mang đến Ngọc Châu sao?"
Diệp Không đáp: "Vâng, thật ra tôi có rất nhiều đồ đạc, nhưng vẫn còn gửi lại ở cô nhi viện, tôi không chắc là có mang chúng đến được hay không."
"Con thật là!" Phương Tư Uyển siết chặt tay cô, mang theo một chút trách móc, nhưng đa phần là thấy thương xót, chậm chí là còn rưng rưng nước mắt, "Có gì mà không mang đến được chứ? Con là con gái của cha mẹ, nơi cha mẹ ở thì sẽ là nhà của con! Đem đồ đạc của mình đến nhà của mình, đó chẳng phải là điều đương nhiên sao?"
"À, đừng hiểu lầm." Diệp Không nhìn vào mắt Phương Tư Uyển nói: "Không phải vì tôi nhút nhát hay sợ sệt mà không dám mang theo hành lý."
"Tôi chỉ không chắc nơi đây có phải là nhà của mình hay không, nói cách khác, tôi không chắc các người có tư cách trở thành người nhà của tôi hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.