Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 39: Vậy Thì Ly Hôn Đi! (1)
Trường Không Vạn Lý
08/11/2024
Một lúc sau, Ôn Xán được đẩy vào phòng khách.
Sắc mặt bà cụ càng thêm khó coi.
Nhưng lần này Ôn Xán mang đến một mối hợp tác rất lớn.
"Diệp tiên sinh cũng biết mấy năm gần đây tôi đang tập trung vào các ngành liên quan đến mạng Internet và đã đạt được một số thành tựu trong lĩnh vực này. Trùng hợp là sắp tới có một dự án lớn sẽ được triển khai đang thiếu một người hợp tác."
Ôn Xán ngồi trên xe lăn, điềm tĩnh hỏi Diệp Hải Xuyên: "Không biết nhà họ Diệp có hứng thú không?"
Thư ký phía sau đưa một túi đựng tài liệu vào tay Diệp Hải Xuyên.
Diệp Hải Xuyên lấy tài liệu ra nhìn sơ vài cái rồi đưa cho Diệp Đình Sơ.
Khi Diệp Đình Sơ đang xem tài liệu thì hai người bắt đầu nói chuyện trước mặt mọi người.
"Một dự án lớn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều công ty xin được hợp tác với cậu đúng không? Tại sao lại chọn chúng tôi?"
"Diệp tiên sinh không phải coi thường mình như vậy, nhà họ Diệp tuy không tham gia sâu vào lĩnh vực Internet nhưng nhà họ Diệp có vốn liếng hùng hậu, hơn nữa chẳng phải còn có đại tiểu thư đây sao?"
Anh nhìn sang Diệp Đình Sơ và nói: "Có đại tiểu thư ở đây, tôi tin rằng tương lai của Diệp Thị chắc chắn sẽ có được chỗ đứng trên lĩnh vực Internet."
Diệp Đình Sơ lật xem xong thông tin bên trong tài liệu, ngẩng đầu lên: "Sao cậu lại đồng ý chia cho chúng tôi một miếng bánh lớn như vậy? Nói điều kiện đi."
"Điều kiện rất đơn giản." Ôn Xán cũng không úp mở mà nói thẳng: "Tôi muốn vị hôn thê của tôi sẽ được ở lại nhà chính của nhà họ Diệp với thân phận là nhị tiểu thư, hoặc là cô ấy dọn đến nhà tôi. "
"..."
"..."
Cả căn phòng đều rơi vào im lặng, Ôn Xán thu lại vẻ mặt u ám và nở nụ cười hiếm hoi: "Thế nào? Rất đơn giản đúng không? Thậm chí có thể nói không cần các người phải trả bất cứ giá nào."
Diệp Hải Xuyên và Diệp Đình Sơ đều không lên tiếng.
Hai cha con vô cùng ăn ý, cùng lúc quay sang nhìn bà cụ Diệp.
Dù bà cụ không biết gì về chuyện kinh doanh nhưng từ câu nói cuối cùng cũng hiểu được ý của Ôn Xán đến đây để làm gì.
Bà cụ vô cùng tức giận, đến nỗi làn da nhăn nheo khẽ run lên, một lúc sau bà cụ mới chỉ vào Diệp Không nói: "Có phải là mày không? Có phải mày gọi cậu ta đến không? Mới về nhà được hai ngày, không nghĩ cách để hiếu kính trưởng bối mà đặt hết mọi suy nghĩ vào đàn ông, cậy là có đàn ông chống lưng cho mày đúng không?!"
"Mẹ!" Phương Tư Uyển mở to hai mắt.
Nhưng bà cụ lại rất kích động: "Cút đi! Cút khỏi đây ngay! Nhà họ Diệp tuyệt đối sẽ không thừa nhận một đứa cháu vô liêm sỉ như mày!"
Nói xong, bà cụ lại chỉ vào Ôn Xán nói: "Còn cậu nữa, cậu tưởng là lấy danh nghĩa đính hôn thì có thể chống lưng cho nó sao? Cậu thật sự nghĩ là nhà họ Diệp chúng tôi không có hôn ước này sẽ không thể làm được sao?! Hôm nay bà già này sẽ đưa ra quyết định, hôn ước giữa nhà họ Ôn và nhà họ Diệp sẽ được hủy bỏ! Để tôi xem cậu có còn muốn cưới đứa con gái vô liêm sỉ không có thân phận này về nữa không!"
"Mẹ!"
Phương Tư Uyển liền đứng phắt dậy, bà ấy nhìn chằm chằm vào bà cụ, lồng ngực phập phồng một lúc nhưng không thể thốt ra được một lời nào.
Cuối cùng Phương Tư Uyển đột nhiên quay người đi về phía Diệp Không.
Diệp Không cầm điện thoại ngơ ngác nhìn bà ấy.
Diệp Bảo Châu dường như nhận ra điều gì đó, cô ta liền đứng dậy ngăn cản, nhưng lại bị Phương Tư Uyển gạt ra mà không hề quay đầu lại.
Trong khi bà cụ tiếp tục mắng mỏ, Phương Tư Uyển đã sải bước đến trước mặt Diệp Không, kéo cô đứng lên.
"Mẹ! Không cần phải mắng nữa! Nếu trong mắt mẹ con gái của con tệ như vậy thì con sẽ cùng con bé cuốn gói khỏi nhà họ Diệp này!"
Phương Tư Uyển kéo Diệp Không đi đến giữa phòng khách, khom lưng cúi người với bà cụ đang ngồi trên ghế chính một cách dứt khoát.
"Cảm ơn mẹ bao nhiêu năm qua đã chiếu cố người con dâu này, con xin lỗi mẹ sau này không thể hiểu thảo với mẹ được nữa! Nhưng vẫn còn có chị em Đình Sơ ở lại, chắc hẳn cũng không thiếu con cháu hiếu thảo với mẹ!"
Nói xong bà ấy còn không quên trừng mắt nhìn Diệp Không: "Cúi đầu đi! Ra dáng vãn bối chút xem nào?"
"..."
Lần đầu tiên bị chính mẹ ruột của mình trừng mắt nhìn, Diệp Không có hơi bối rối, nhưng cô đã ngoan ngoãn làm theo với một thứ cảm giác kỳ lạ.
Nhưng Phương Tư Uyển cảm thấy cô làm chưa đủ tốt nên đã ấn đầu cô xuống sâu hơn.
Sắc mặt bà cụ càng thêm khó coi.
Nhưng lần này Ôn Xán mang đến một mối hợp tác rất lớn.
"Diệp tiên sinh cũng biết mấy năm gần đây tôi đang tập trung vào các ngành liên quan đến mạng Internet và đã đạt được một số thành tựu trong lĩnh vực này. Trùng hợp là sắp tới có một dự án lớn sẽ được triển khai đang thiếu một người hợp tác."
Ôn Xán ngồi trên xe lăn, điềm tĩnh hỏi Diệp Hải Xuyên: "Không biết nhà họ Diệp có hứng thú không?"
Thư ký phía sau đưa một túi đựng tài liệu vào tay Diệp Hải Xuyên.
Diệp Hải Xuyên lấy tài liệu ra nhìn sơ vài cái rồi đưa cho Diệp Đình Sơ.
Khi Diệp Đình Sơ đang xem tài liệu thì hai người bắt đầu nói chuyện trước mặt mọi người.
"Một dự án lớn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều công ty xin được hợp tác với cậu đúng không? Tại sao lại chọn chúng tôi?"
"Diệp tiên sinh không phải coi thường mình như vậy, nhà họ Diệp tuy không tham gia sâu vào lĩnh vực Internet nhưng nhà họ Diệp có vốn liếng hùng hậu, hơn nữa chẳng phải còn có đại tiểu thư đây sao?"
Anh nhìn sang Diệp Đình Sơ và nói: "Có đại tiểu thư ở đây, tôi tin rằng tương lai của Diệp Thị chắc chắn sẽ có được chỗ đứng trên lĩnh vực Internet."
Diệp Đình Sơ lật xem xong thông tin bên trong tài liệu, ngẩng đầu lên: "Sao cậu lại đồng ý chia cho chúng tôi một miếng bánh lớn như vậy? Nói điều kiện đi."
"Điều kiện rất đơn giản." Ôn Xán cũng không úp mở mà nói thẳng: "Tôi muốn vị hôn thê của tôi sẽ được ở lại nhà chính của nhà họ Diệp với thân phận là nhị tiểu thư, hoặc là cô ấy dọn đến nhà tôi. "
"..."
"..."
Cả căn phòng đều rơi vào im lặng, Ôn Xán thu lại vẻ mặt u ám và nở nụ cười hiếm hoi: "Thế nào? Rất đơn giản đúng không? Thậm chí có thể nói không cần các người phải trả bất cứ giá nào."
Diệp Hải Xuyên và Diệp Đình Sơ đều không lên tiếng.
Hai cha con vô cùng ăn ý, cùng lúc quay sang nhìn bà cụ Diệp.
Dù bà cụ không biết gì về chuyện kinh doanh nhưng từ câu nói cuối cùng cũng hiểu được ý của Ôn Xán đến đây để làm gì.
Bà cụ vô cùng tức giận, đến nỗi làn da nhăn nheo khẽ run lên, một lúc sau bà cụ mới chỉ vào Diệp Không nói: "Có phải là mày không? Có phải mày gọi cậu ta đến không? Mới về nhà được hai ngày, không nghĩ cách để hiếu kính trưởng bối mà đặt hết mọi suy nghĩ vào đàn ông, cậy là có đàn ông chống lưng cho mày đúng không?!"
"Mẹ!" Phương Tư Uyển mở to hai mắt.
Nhưng bà cụ lại rất kích động: "Cút đi! Cút khỏi đây ngay! Nhà họ Diệp tuyệt đối sẽ không thừa nhận một đứa cháu vô liêm sỉ như mày!"
Nói xong, bà cụ lại chỉ vào Ôn Xán nói: "Còn cậu nữa, cậu tưởng là lấy danh nghĩa đính hôn thì có thể chống lưng cho nó sao? Cậu thật sự nghĩ là nhà họ Diệp chúng tôi không có hôn ước này sẽ không thể làm được sao?! Hôm nay bà già này sẽ đưa ra quyết định, hôn ước giữa nhà họ Ôn và nhà họ Diệp sẽ được hủy bỏ! Để tôi xem cậu có còn muốn cưới đứa con gái vô liêm sỉ không có thân phận này về nữa không!"
"Mẹ!"
Phương Tư Uyển liền đứng phắt dậy, bà ấy nhìn chằm chằm vào bà cụ, lồng ngực phập phồng một lúc nhưng không thể thốt ra được một lời nào.
Cuối cùng Phương Tư Uyển đột nhiên quay người đi về phía Diệp Không.
Diệp Không cầm điện thoại ngơ ngác nhìn bà ấy.
Diệp Bảo Châu dường như nhận ra điều gì đó, cô ta liền đứng dậy ngăn cản, nhưng lại bị Phương Tư Uyển gạt ra mà không hề quay đầu lại.
Trong khi bà cụ tiếp tục mắng mỏ, Phương Tư Uyển đã sải bước đến trước mặt Diệp Không, kéo cô đứng lên.
"Mẹ! Không cần phải mắng nữa! Nếu trong mắt mẹ con gái của con tệ như vậy thì con sẽ cùng con bé cuốn gói khỏi nhà họ Diệp này!"
Phương Tư Uyển kéo Diệp Không đi đến giữa phòng khách, khom lưng cúi người với bà cụ đang ngồi trên ghế chính một cách dứt khoát.
"Cảm ơn mẹ bao nhiêu năm qua đã chiếu cố người con dâu này, con xin lỗi mẹ sau này không thể hiểu thảo với mẹ được nữa! Nhưng vẫn còn có chị em Đình Sơ ở lại, chắc hẳn cũng không thiếu con cháu hiếu thảo với mẹ!"
Nói xong bà ấy còn không quên trừng mắt nhìn Diệp Không: "Cúi đầu đi! Ra dáng vãn bối chút xem nào?"
"..."
Lần đầu tiên bị chính mẹ ruột của mình trừng mắt nhìn, Diệp Không có hơi bối rối, nhưng cô đã ngoan ngoãn làm theo với một thứ cảm giác kỳ lạ.
Nhưng Phương Tư Uyển cảm thấy cô làm chưa đủ tốt nên đã ấn đầu cô xuống sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.