Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 40: Vậy Thì Ly Hôn Đi! (2)
Trường Không Vạn Lý
08/11/2024
Sau đó bà ấy đứng thẳng lên, nói với vẻ mặt vô cảm: "Về chuyện ly hôn mẹ nhắc đến vừa rồi, vậy thì cứ ly hôn đi, con sẽ chuẩn bị đơn ly hôn."
Diệp Hải Xuyên:......
Diệp Đình Sơ:...
Diệp Trăn:......
Ba cha con chợt bị đứng hình.
Phương Tư Uyển chẳng hề nhìn họ lấy một cái mà lôi Diệp Không lên lầu.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau thu dọn hành lý đi!"
Diệp Không ngơ ngác "Vâng" một tiếng rồi nắm chặt tay Phương Tư Uyển.
...
Cả phòng khách lại rơi vào im lặng, Ôn Xán dang hai tay ra với vẻ tiếc nuối: "Được rồi, nếu vị hôn thê của tôi đã không còn là người nhà họ Diệp nữa thì chuyện hợp tác này sẽ bị hủy bỏ."
Thư ký của anh tiến đến lấy lại xấp tài liệu.
Ôn Xán tiếp tục nói: "Nhưng, bà nội Diệp này, có một điều bà đã hiểu lầm rồi, tôi đồng ý làm những việc này vì Diệp Không, không phải vì cô ấy là người nhà họ Diệp, mà vì cô ấy là Diệp Không."
"Giống như bây giờ, cho dù cô ấy không còn là người nhà họ Diệp nữa, thì cô ấy vẫn là vị hôn thê của Ôn Xán này."
"Sau này chúng tôi vẫn hoan nghênh mọi người đến chúc phúc cho chúng tôi với tư cách là khách mời."
Anh lịch sự gật đầu rồi được đẩy ra ngoài.
Cho đến lúc này, bà cụ như mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Bà cụ ôm ngực và dần dần bắt đầu thấy khó thở.
Diệp Hải Xuyên tiến lên đỡ bà cụ, bà cụ nắm chặt tay con trai lớn: "Ý... ý của vợ con là sao? Nó muốn chống đối vì một đứa con nít ranh sao?!"
Diệp Hải Xuyên nói với vẻ mặt vô cảm: "Chính mẹ vì một đứa con nít ranh khiến con trai mẹ trở thành người độc thân."
Diệp Trăn từ đầu đến giờ vẫn thờ ơ nhưng lúc này anh ta đã đứng dậy, kêu ca: "Bà nội! Cháu không muốn đến từng tuổi này mà phải trải qua chuyện cha mẹ ly hôn đâu! Đến lúc đó cư dân mạng phát hiện ra thì cả nhà chúng ta sẽ trở thành trò cười!"
Anh ta đút tay vào túi quần bước lại gần, vuốt mái tóc vàng ra phía sau, để lộ đôi mắt bướng bỉnh, anh ta tỏ vẻ khó chịu nói: "Bà cũng biết những tay săn ảnh đó rồi đấy, có chuyện gì họ cũng có thể moi ra, cháu bị lên báo nhiều rồi nên không sao cả, nhưng đến lúc đó trên mạng ai cũng nói bà nội cay nghiệt, nói bà nội không thể bao dung với cháu gái và con dâu của mình, bà nội có thể chịu đựng được không?"
"..."
Bà cụ Diệp lại ngất đi một cách thành công.
Quản gia và người những người hầu đều rất quen với trình tự này.
Bà cụ nhanh chóng được khiêng lên lầu.
Diệp Bảo Châu ngó ngang ngó dọc với vẻ mặt bối rối, Diệp Đình Sơ đã hất cằm với cô ta: "Em lên chăm sóc bà nội đi."
Khi mọi chuyện trở nên rối ren như vậy, thím hai thấy vẻ mặt khó coi của Diệp Hải Xuyên thì cũng không dám xỏ miệng vào nữa mà lẳng lặng bỏ đi.
Khi phòng khách chỉ còn lại hai cha con.
Diệp Đình Sơ mới nói: "Cha thấy chuyện hợp tác đó của Ôn Xán có phải là thật lòng không?"
"Hợp đồng rất hoàn chỉnh, có lẽ là thật lòng muốn hợp tác."
"Cậu ta là một con cá sấu ăn thịt người không nhả xương, giờ lại sẵn sàng cho chúng ta được hưởng lợi, vậy cha nghĩ cậu ta có ý gì với Diệp Không?"
Diệp Hải Xuyên lắc đầu: "Cậu ta sẽ không làm chuyện không có lợi ích, chúng ta cứ quan sát thêm."
Diệp Đình Sơ gật đầu: "Vậy mẹ thì sao?"
Diệp Hải Xuyên mặt không biểu cảm nói, "Ly hôn là chuyện không thể, đừng hòng nghĩ tới."
Nói xong, ông ấy dừng lại một chút rồi nói: "Chẳng phải vài năm trước con có mua căn biệt thự bên cạnh sao? Để mẹ con đưa Diệp Không sang đó ở trước."
Khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Trăn đã chuồn lên phòng Diệp Không.
Anh ta nhìn Diệp Không đang ở trong phòng nghiêm túc thu dọn đồ đạc thì nhếch khóe môi: "Mày hay thật đấy, về nhà ngày thứ hai là đã khiến cho cha mẹ ly hôn."
Diệp Không kéo khóa vali rồi quay lại.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, khiến Diệp Trăn sững sờ.
"Mày... đang cười à?"
"Thật sao? Tôi đang cười sao?"
Diệp Không đưa tay sờ lên khóe miệng đang cong lên của mình.
Cô đứng trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, cười tươi đến mức đôi mắt cong cong, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng và mờ mịt: "Nhưng tại sao? Tôi cười cái gì?"
"..."
Diệp Trăn đứng trước cửa phòng.
Nhìn cô gái đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt, đồng tử của anh ta chợt co lại, khắp người nổi da gà vì một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ nào đó.
Diệp Hải Xuyên:......
Diệp Đình Sơ:...
Diệp Trăn:......
Ba cha con chợt bị đứng hình.
Phương Tư Uyển chẳng hề nhìn họ lấy một cái mà lôi Diệp Không lên lầu.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau thu dọn hành lý đi!"
Diệp Không ngơ ngác "Vâng" một tiếng rồi nắm chặt tay Phương Tư Uyển.
...
Cả phòng khách lại rơi vào im lặng, Ôn Xán dang hai tay ra với vẻ tiếc nuối: "Được rồi, nếu vị hôn thê của tôi đã không còn là người nhà họ Diệp nữa thì chuyện hợp tác này sẽ bị hủy bỏ."
Thư ký của anh tiến đến lấy lại xấp tài liệu.
Ôn Xán tiếp tục nói: "Nhưng, bà nội Diệp này, có một điều bà đã hiểu lầm rồi, tôi đồng ý làm những việc này vì Diệp Không, không phải vì cô ấy là người nhà họ Diệp, mà vì cô ấy là Diệp Không."
"Giống như bây giờ, cho dù cô ấy không còn là người nhà họ Diệp nữa, thì cô ấy vẫn là vị hôn thê của Ôn Xán này."
"Sau này chúng tôi vẫn hoan nghênh mọi người đến chúc phúc cho chúng tôi với tư cách là khách mời."
Anh lịch sự gật đầu rồi được đẩy ra ngoài.
Cho đến lúc này, bà cụ như mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Bà cụ ôm ngực và dần dần bắt đầu thấy khó thở.
Diệp Hải Xuyên tiến lên đỡ bà cụ, bà cụ nắm chặt tay con trai lớn: "Ý... ý của vợ con là sao? Nó muốn chống đối vì một đứa con nít ranh sao?!"
Diệp Hải Xuyên nói với vẻ mặt vô cảm: "Chính mẹ vì một đứa con nít ranh khiến con trai mẹ trở thành người độc thân."
Diệp Trăn từ đầu đến giờ vẫn thờ ơ nhưng lúc này anh ta đã đứng dậy, kêu ca: "Bà nội! Cháu không muốn đến từng tuổi này mà phải trải qua chuyện cha mẹ ly hôn đâu! Đến lúc đó cư dân mạng phát hiện ra thì cả nhà chúng ta sẽ trở thành trò cười!"
Anh ta đút tay vào túi quần bước lại gần, vuốt mái tóc vàng ra phía sau, để lộ đôi mắt bướng bỉnh, anh ta tỏ vẻ khó chịu nói: "Bà cũng biết những tay săn ảnh đó rồi đấy, có chuyện gì họ cũng có thể moi ra, cháu bị lên báo nhiều rồi nên không sao cả, nhưng đến lúc đó trên mạng ai cũng nói bà nội cay nghiệt, nói bà nội không thể bao dung với cháu gái và con dâu của mình, bà nội có thể chịu đựng được không?"
"..."
Bà cụ Diệp lại ngất đi một cách thành công.
Quản gia và người những người hầu đều rất quen với trình tự này.
Bà cụ nhanh chóng được khiêng lên lầu.
Diệp Bảo Châu ngó ngang ngó dọc với vẻ mặt bối rối, Diệp Đình Sơ đã hất cằm với cô ta: "Em lên chăm sóc bà nội đi."
Khi mọi chuyện trở nên rối ren như vậy, thím hai thấy vẻ mặt khó coi của Diệp Hải Xuyên thì cũng không dám xỏ miệng vào nữa mà lẳng lặng bỏ đi.
Khi phòng khách chỉ còn lại hai cha con.
Diệp Đình Sơ mới nói: "Cha thấy chuyện hợp tác đó của Ôn Xán có phải là thật lòng không?"
"Hợp đồng rất hoàn chỉnh, có lẽ là thật lòng muốn hợp tác."
"Cậu ta là một con cá sấu ăn thịt người không nhả xương, giờ lại sẵn sàng cho chúng ta được hưởng lợi, vậy cha nghĩ cậu ta có ý gì với Diệp Không?"
Diệp Hải Xuyên lắc đầu: "Cậu ta sẽ không làm chuyện không có lợi ích, chúng ta cứ quan sát thêm."
Diệp Đình Sơ gật đầu: "Vậy mẹ thì sao?"
Diệp Hải Xuyên mặt không biểu cảm nói, "Ly hôn là chuyện không thể, đừng hòng nghĩ tới."
Nói xong, ông ấy dừng lại một chút rồi nói: "Chẳng phải vài năm trước con có mua căn biệt thự bên cạnh sao? Để mẹ con đưa Diệp Không sang đó ở trước."
Khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Trăn đã chuồn lên phòng Diệp Không.
Anh ta nhìn Diệp Không đang ở trong phòng nghiêm túc thu dọn đồ đạc thì nhếch khóe môi: "Mày hay thật đấy, về nhà ngày thứ hai là đã khiến cho cha mẹ ly hôn."
Diệp Không kéo khóa vali rồi quay lại.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, khiến Diệp Trăn sững sờ.
"Mày... đang cười à?"
"Thật sao? Tôi đang cười sao?"
Diệp Không đưa tay sờ lên khóe miệng đang cong lên của mình.
Cô đứng trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, cười tươi đến mức đôi mắt cong cong, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng và mờ mịt: "Nhưng tại sao? Tôi cười cái gì?"
"..."
Diệp Trăn đứng trước cửa phòng.
Nhìn cô gái đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt, đồng tử của anh ta chợt co lại, khắp người nổi da gà vì một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.