Chương 34: Bạch Xà Quá Cuốn
Bảo Điển
07/11/2022
Bạch Xà hốt hoảng, quả trứng đáng chết tại sao lại trở về trong bụng của nó. Bạch Xà cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo, vẫn là độ cong quen thuộc, vẫn là hình dạng quen thuộc.
Thời điểm nuốt lão quỷ vào bụng, Bạch Xà đã nhận thấy xúc cảm kỳ quái, giống như nuốt vào một quả trứng, không nghĩ tới nó cảm giác không có sai, nó thật sự nuốt vào một quả trứng, còn là quả trứng quen thuộc.
Vận mệnh vô thường, cho dù Bạch Xà bi phẫn, chuyện này cũng đã thành kết cục đã định, nó căn bản không có cách tiêu hóa quả trứng trong bụng, chỉ có thể tiếp thu, ít nhất lần này không có người và quỷ hiểu lầm nó mang thai.
Đây là tôn nghiêm cuối cùng của rắn đực.
Rắn có bản tính xảo trá, Bạch Xà đã tiếp nhận sự thật muốn một lần nữa mổ bụng, nhưng cũng không ảnh hưởng nó được một tấc lại muốn tiến một thước, nó dựa gần Hứa Chiêu: “Đại nhân, ngài nhìn bụng của tôi, ngài phải chịu trách nhiệm về tôi, về sau ngài phải đối xử tốt với tôi một chút.”
Diệp Cẩn Ngôn: “……” Quả nhiên Xà Yêu không có trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, tiếng phổ thông cũng nói không tốt. Anh có nên suy xét đến việc tăng thêm tiền đầu tư hay không, đặc biệt xây dựng một trường học cho yêu quái của Hoa Quốc, mặt khác không nói, ngữ văn sẽ là ngành học bắt buộc.
Hứa Chiêu không biết chuyện Diệp Cẩn Ngôn đã bắt đầu suy xét đến việc xây dựng trường học cho yêu quái, Hứa Chiêu chỉ cảm thấy Bạch Xà dùng từ rất quái quái. Nhưng lần này Bạch Xà đã nuốt quả trứng vào bụng, chủ yếu là bởi vì Bạch Xà muốn bảo vệ cô, Hứa Chiêu hứa hẹn: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Bạch Xà nghe thấy lời nói của Hứa Chiêu, nó hưng phấn mà lắc lắc cái đuôi. Mổ bụng không đau, chỉ mất mặt. Nó đã nhiều lần vứt hết mặt mũi ở trước mặt Hứa Chiêu, bây giờ nó cũng không thèm để ý đến việc lại ném mặt mũi thêm một lần nữa, chỉ cần có thể chiếm được ưu thế là được.
Bên cạnh, Hoàng Đại nương tử vô cùng ghen ghét, hận không thể đi lên cắn nó, Bạch Xà rất đắc ý. Nó cũng coi như cha quý nhờ con, ỷ vào vị trong bụng. Cho dù Hoàng Đại nương tử nhân cơ hội nó bị to bụng mà chen vào tranh sủng, nhất định ở trong lòng đại nhân Chồn Yêu không quan trọng bằng nó.
Thấy Bạch Xà lại cọ cọ, nhu nhượt yếu ớt dán ở bên người Hứa Chiêu làm nũng, Hoàng Đại nương tử tức giận đến ngứa răng, hận không thể lột da của Bạch Xà xuống, cho nó biết Hoàng nương nương không phải dễ chọc.
Nhưng không có cách, ai kêu Hứa Chiêu thích diễn xuất của Bạch Xà chứ, nó chỉ có thể ở trong lòng mắng to Bạch Xà không biết xấu hổ, còn xảo trá hơn Hồ Yêu.
Càng không biết xấu hổ hơn còn đang ở phía sau, chỉ nghe Bạch Xà tiếp tục nói: “Đại nhân, nếu tôi đã là Gia Tiên của ngài, cũng nên nói ra lai lịch và tên họ thật cho ngài biết.”
Bạch Xà ngẩng đầu, vô cùng kiêu ngạo: “Ngài đã từng nghe nói qua về chuyện xưa của Bạch nương tử chưa?”
Thấy Hứa Chiêu gật đầu, Bạch Xà càng thêm đắc ý: “Tổ tiên của tôi chính là Bạch nương tử, tôi tên là Bạch Thiên Mễ.”
“Bạch Thiên Mễ, tên này rất thú vị.” Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Bạch Xà, Hứa Chiêu nhịn xuống không cười.
Bạch Xà vẫn còn kiêu ngạo: “Lúc tôi sinh ra đã lớn hơn so với những con rắn khác, trưởng bối trong nhà nói sau này tôi sẽ trở thành châu báu, nói không chừng sẽ có cơ hội hóa rồng, thân dài cả cây số.”
Mục tiêu cuối cùng của loài rắn chính là hóa rồng, Bạch Xà có ý nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là tên của Bạch Xà cũng quá đơn giản quá thô bạo.
Hoàng Đại nương tử không quen nhìn bộ dáng này của nó, nói thầm: “Năm đó Bạch nương tử chính là đắc đạo tu thành tiên, không có hậu nhân ở nhân gian.”
Bạch Xà thè lưỡi, làm bộ không nghe thấy lời nói của Hoàng Đại nương tử, tiếp tục nói chuyện với Hứa Chiêu: “Tôi là Bạch Xà, đại nhân họ Hứa, nói không chừng chúng ta có duyên phận ngàn năm giống như Bạch nương tử và Hứa Tiên.”
Diệp Cẩn Ngôn yên lặng suy nghĩ ở trong lòng, nhìn dáng vẻ này của Bạch Xà ngoại trừ môn ngữ văn ở ngoài, yêu quái còn muốn học thêm một môn học bắt buộc —— làm thế nào để đủ tư cách trở thành một Gia Tiên tốt.
Hoàng Đại nương tử ở trong lòng “Phi” một tiếng, mắng to Bạch Xà không biết xấu hổ, mắng nó một câu: “Vì sao không có Pháp Hải hòa thượng tới bắt mày đi.”
“A di đà phật, tiểu tăng tới muộn một bước, Diệp thí chủ vẫn khỏe chứ?” Theo giọng nói hỏi thăm, nhìn thấy một vị hòa thượng mặc tăng y màu xanh nước biển đang đi đến.
Hoàng Đại nương tử chấn kinh rồi, nó không nghĩ tới mình mới vừa nhắc tới hòa thượng, liền có hòa thượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tuy rằng vừa rồi nó còn đang tức muốn hộc máu mà nguyền rủa Pháp Hải tới bắt Bạch Xà, nhưng thời điểm thật sự xuất hiện hòa thượng, Hoàng Đại nương tử cũng bắt đầu cảnh giác, nó là yêu quái đều có lòng cảnh giác đối với hòa thượng và đạo sĩ xa lạ.
Nhưng vị hòa thượng này cũng không phải vì hai con yêu quái là Hoàng Đại nương tử và Bạch Xà mà đến, anh ta nhìn lướt qua Hoàng Đại nương tử và Bạch Xà, thấy bọn họ ngoan ngoãn đứng ở bên người Hứa Chiêu, thì lập tức đi đến trước mặt Diệp Cẩn Ngôn và Hứa Chiêu, lễ phép chào hỏi: “Diệp thí chủ, Hứa thí chủ.”
Là Tư Nguyên hòa thượng mà Hứa Chiêu đã từng có cơ hội gặp mặt một lần.
Tư Nguyên có chút áy náy nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn: “Tiểu tăng không bảo vệ tốt Diệp thí chủ.”
Thấy Tư Nguyên tự trách mình, Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói: “Là do tôi khăng khăng muốn quay về công ty, không có quan hệ tới Tư Nguyên đại sư.”
Tư Nguyên vẫn cảm thấy áy náy.
Sau khi Diệp Cẩn Ngôn giao Kim Liên Tử cho chùa Thanh Sơn, Huyền Hải lo lắng Diệp Cẩn Ngôn sẽ bị quỷ quái tập kích, đã ra lệnh cho Tư Nguyên bảo vệ Diệp Cẩn Ngôn.
Vừa lúc kết giới của chùa Thanh Sơn xảy ra chuyện, có quỷ quái đã trốn thoát khỏi phong ấn, Tư Nguyên vội vàng một lần nữa phong ấn quỷ quái lại. Lại nghĩ đến Diệp Cẩn Ngôn có lực hấp dẫn rất lớn đối với quỷ quái, ở lại chùa Thanh Sơn ngược lại sẽ càng nguy hiểm. Diệp Cẩn Ngôn một mình quay về công ty, anh ta cũng không đi theo. Nghĩ đến việc trong một giờ ngắn ngủn, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ tới Diệp Cẩn Ngôn bị chồn trói lại, may mà được Hứa Chiêu cứu, mới không xảy ra chuyện lớn.
Diệp Cẩn Ngôn có duyên với Phật, đương nhiên cũng không phải là bởi vì Diệp Cẩn Ngôn đã bỏ ra một số tiền lớn để kết duyên cùng Phật, quan trọng là Diệp Cẩn Ngôn đúng là có duyên với Phật, nếu không, chùa Thanh Sơn của sẽ không giao bảo vật trấn chùa là Kim Liên Tử cho Diệp Cẩn Ngôn.
Mỗi năm đều có rất nhiều phú thương bỏ ra số tiền lớn để kết duyên với Phật, nhưng đa số bọn họ đều không nhìn thấy được Huyền Hải đại sư.
Thể chất của Diệp Cẩn Ngôn cùng loại với thể chất của thánh tăng Đường Tam Tạng, tuy không thể tu luyện Phật pháp, nhưng quỷ quái bình thường một khi ăn thịt và nuốt hồn phách của anh, thực lực đều sẽ gia tăng tới cấp độ Quỷ Vương, đừng nói tới những ác quỷ, lệ quỷ cường đại.
Trước kia có Kim Liên Tử cùng các loại pháp khí bảo vệ, quỷ quái không thể đến gần Diệp Cẩn Ngôn, nhưng hiện tại trên người Diệp Cẩn Ngôn không có pháp khí, cũng không giống Đường Tam Tạng có Ngộ Không bảo vệ.
Tư Nguyên chấp tay hành lễ, thực lòng cảm ơn Hứa Chiêu: “Cảm ơn Hứa thí chủ đã cứu Diệp thí chủ.”
Hứa Chiêu cau mày, có chút không vui với cách nói chuyện của Tư Nguyên: “Anh ấy có duyên với Phật, cũng có duyên với tôi, tôi cứu anh ấy không cần đại sư nói lời cảm ơn.”
Nghe được lời nói của Hứa Chiêu, Tư Nguyên đã sửng sốt một chút, ngay sau đó đã thoải mái cười nói: “Vạn vật trong trời đất đều có duyên với nhau, duyên phận là thứ không thể miêu tả cũng không nhìn thấy được. Là bần tăng nói sai.”
Nhìn bộ dáng nói chuyện của Hứa Chiêu rất trịnh trọng, Diệp Cẩn Ngôn yên lặng cảm khái, nếu là người khác không hiểu rõ ràng mọi chuyện, sợ rằng sẽ hiểu lầm anh và Hứa Chiêu đã nhất kiến như cố. ( vừa gặp đã thân )
Duyên phận của anh và Hứa Chiêu có thể dùng một câu đơn giản để khái quát: Anh và cô vốn dĩ không có duyên, hoàn toàn là dựa vào việc anh tiêu tiền mới thành có duyên. Nếu anh không có tiền, e rằng anh và Hứa Chiêu cũng không có duyên phận.
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ như vậy, tự mình cảm thấy có chút buồn cười, may mắn anh có tiền có thể kết duyên cùng tiểu quỷ nghèo.
Đổi một góc độ khác để suy nghĩ, anh và Hứa Chiêu một người giàu một người nghèo, một người yếu một người mạnh, đúng là rất có duyên.
Tư Nguyên nhìn Hứa Chiêu cười nói: “Hứa thí chủ cũng có duyên với Phật, sau khi sư phụ nhìn thấy Hứa thí chủ chế phục quỷ anh đã khen cô có tuệ căn. Nếu có cơ hội, Hứa thí chủ có thể tới chùa Thanh Sơn để trao đổi học vấn.”
Huyền Hải đại sư có địa vị tôn sùng trong Phật môn, rất ít khi khen người.
Hứa Chiêu cũng không phải lần đầu tiên nghe Tư Nguyên nói cô có duyên với Phật, nhìn cái đầu trọc của Tư Nguyên, Hứa Chiêu đã cảm thấy da đầu tê dại: “Tôi là đạo sĩ chân chính, sẽ không dễ dàng đi tới chùa miếu.”
Tư Nguyên nhớ đến cảnh tượng sư phụ của mình là Huyền Hải đại sư khi nhìn thấy quỷ anh đã được đóng gói thành quà tặng, trên mặt nở một nụ cười, cảm thấy có chút ý vị khác.
Tư Nguyên cũng không bắt buộc Hứa Chiêu đi cùng anh ta tới chùa Thanh Sơn, anh ta nhìn thoáng qua đám chồn nhãi con đang trốn ở phía sau Hứa Chiêu, lại nhìn ba người bình thường ở trong phòng, hơi mỉm cười, biết điều mà nói sang chuyện khác: “Hứa thí chủ có thể nói cho tiểu tăng biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
Tư Nguyên căn cứ vào tình huống khác thường của Kim Liên Tử mà tìm tới nơi này, thời điểm anh ta mới đến vừa lúc cảm nhận được quỷ khí rất mạnh mẽ, nhưng sau khi anh ta đi vào phòng 1801, quỷ khí cũng đã biến mất.
Bởi vì ánh sáng vàng của Kim Liên Tử và Phật âm của Huyền Hải đại sư, âm khí trong nhà đã hoàn toàn tan biến, anh ta cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Hứa Chiêu giải thích xong, thần sắc của Tư Nguyên đã trở nên ngưng trọng rất nhiều. Trước có quỷ anh, sau có lão quỷ, phật quang của chùa Thanh Sơn ảm đạm, hiển nhiên phía sau màn có người đang thao túng, thực hiện một mưu đồ rất lớn.
Kinh Thị yên ổn đã lâu, sợ rằng muốn rối loạn.
“Diệp thí chủ nên nhanh chóng đi cùng tiểu tăng trở về chùa Thanh Sơn.”
Lệ quỷ xuất hiện, Quỷ Vương xuất thế, mặc kệ là chuyện tư hay chuyện công, đều phải bảo đảm cho an toàn của Diệp Cẩn Ngôn.
Diệp Cẩn Ngôn ly hồn đã lâu, cũng nên trở về.
“Chùa Thanh Sơn có pháp bảo Phật môn, nhất định có thể bảo đảm an toàn cho Diệp thí chủ ……”
Không đợi Tư Nguyên nói xong câu cuối cùng, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của một người khác: “Diệp tổng vẫn nên đi cùng chúng tôi về Nguy Quản Cục, trong thời khắc nguy hiểm này, Nguy Quản Cục nhất định sử dụng toàn lực để bảo vệ Diệp tổng.”
Lại có người tới.
Nghe được Nguy Quản Cục, trong lòng Hứa Chiêu hơi động, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Chu Ngôn.
Người nói chuyện cũng không phải Chu Ngôn, mà là Hoàng Quang Minh đi tới đây cùng Chu Ngôn.
Hứa Chiêu nhìn thoáng qua bụng to của Bạch Xà, cảm khái vận khí không tệ, bác sĩ đưa tới cửa.
Hoàng Đại nương tử thấy tới thêm hai vị thiên sư, lông đều dựng đứng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Chiêu rất bình tĩnh, nó cũng thả lỏng, chỉ kêu Hoàng Nhị nương tử và nhóm chồn nhãi con chạy đến bên người mình.
Hiện tại nó là yêu quái đã có chủ nhân, không cần sợ mấy vị thiên sư này.
Chu Ngôn cũng nhìn thấy Hứa Chiêu, anh ta mỉm cười, tầm mắt dừng ở trên người Bạch Xà cùng với cái bụng căng phồng của Bạch Xà, biểu tình trên mặt có chút vi diệu.
Anh ta nhớ rõ ngày hôm qua mới vừa giúp Bạch Xà làm giải phẫu, sao hôm nay bụng của Bạch Xà lại lớn nữa rồi? Hoài thai thứ hai cũng không nhanh như vậy.
Bạch Xà nhạy bén nhận thấy ánh mắt cổ quái của Chu Ngôn, tuy không biết anh ta đang suy nghĩ gì, nhưng vẫn thè lưỡi về phía anh ta để thị uy.
Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua con rắn nào ăn nhiều hả?
Tuy rằng Bạch Xà đang nằm trên tay Hứa Chiêu cho dù nó vung đuôi cũng không trúng anh ta, Chu Ngôn cũng không dám đắc tội Bạch Xà, lần này bọn họ đến đây cũng không phải là vì Bạch Xà, Chu Ngôn xem như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt.
Hoàng Quang Minh nhìn qua mới 50 tuổi, trên mặt mang cười, một bộ dáng của người hiền lành.
Đầu tiên, Hoàng Quang Minh đã chào hỏi Diệp Cẩn Ngôn và Tư Nguyên, ngay sau đó thì mỉm cười nhìn Hứa Chiêu: “Hứa đại sư, nghe danh đã lâu.”
Tuy rằng Hứa Chiêu chưa thấy qua ông ta, nhưng Hoàng Quang Minh đã thông qua cameras mà quan sát Hứa Chiêu rất lâu, cũng điều tra ra cuộc sống trước kia của Hứa Chiêu.
Nhìn thấy Hứa Chiêu là một thiên sư thiên tài có tiền đồ vô lượng, tâm tình của Hoàng Quang Minh rất tốt, giống như thấy được giới thiên sư của Hoa Hạ trong tương lai.
Nhưng giờ phút này Hoàng Quang Minh cũng không phải vì Hứa Chiêu mà đến, người giám sát của Nguy Quản Cục nhận thấy nơi đây có âm khí khác thường, lại nhìn thấy video về Chồn Yêu bị Cư dân mạng điên cuồng truyền đi khắp nơi, Hoàng Quang Minh và Chu Ngôn đã vội vàng chạy tới nơi này.
Vừa rồi ông ta ở ngoài cửa đã nghe thấy Hứa Chiêu kể về chuyện vừa xảy ra, suy nghĩ của ông ta rất giống Tư Nguyên, cảm thấy mưa gió sắp đến, chuyện này cũng không đơn giản.
Thời điểm nuốt lão quỷ vào bụng, Bạch Xà đã nhận thấy xúc cảm kỳ quái, giống như nuốt vào một quả trứng, không nghĩ tới nó cảm giác không có sai, nó thật sự nuốt vào một quả trứng, còn là quả trứng quen thuộc.
Vận mệnh vô thường, cho dù Bạch Xà bi phẫn, chuyện này cũng đã thành kết cục đã định, nó căn bản không có cách tiêu hóa quả trứng trong bụng, chỉ có thể tiếp thu, ít nhất lần này không có người và quỷ hiểu lầm nó mang thai.
Đây là tôn nghiêm cuối cùng của rắn đực.
Rắn có bản tính xảo trá, Bạch Xà đã tiếp nhận sự thật muốn một lần nữa mổ bụng, nhưng cũng không ảnh hưởng nó được một tấc lại muốn tiến một thước, nó dựa gần Hứa Chiêu: “Đại nhân, ngài nhìn bụng của tôi, ngài phải chịu trách nhiệm về tôi, về sau ngài phải đối xử tốt với tôi một chút.”
Diệp Cẩn Ngôn: “……” Quả nhiên Xà Yêu không có trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, tiếng phổ thông cũng nói không tốt. Anh có nên suy xét đến việc tăng thêm tiền đầu tư hay không, đặc biệt xây dựng một trường học cho yêu quái của Hoa Quốc, mặt khác không nói, ngữ văn sẽ là ngành học bắt buộc.
Hứa Chiêu không biết chuyện Diệp Cẩn Ngôn đã bắt đầu suy xét đến việc xây dựng trường học cho yêu quái, Hứa Chiêu chỉ cảm thấy Bạch Xà dùng từ rất quái quái. Nhưng lần này Bạch Xà đã nuốt quả trứng vào bụng, chủ yếu là bởi vì Bạch Xà muốn bảo vệ cô, Hứa Chiêu hứa hẹn: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Bạch Xà nghe thấy lời nói của Hứa Chiêu, nó hưng phấn mà lắc lắc cái đuôi. Mổ bụng không đau, chỉ mất mặt. Nó đã nhiều lần vứt hết mặt mũi ở trước mặt Hứa Chiêu, bây giờ nó cũng không thèm để ý đến việc lại ném mặt mũi thêm một lần nữa, chỉ cần có thể chiếm được ưu thế là được.
Bên cạnh, Hoàng Đại nương tử vô cùng ghen ghét, hận không thể đi lên cắn nó, Bạch Xà rất đắc ý. Nó cũng coi như cha quý nhờ con, ỷ vào vị trong bụng. Cho dù Hoàng Đại nương tử nhân cơ hội nó bị to bụng mà chen vào tranh sủng, nhất định ở trong lòng đại nhân Chồn Yêu không quan trọng bằng nó.
Thấy Bạch Xà lại cọ cọ, nhu nhượt yếu ớt dán ở bên người Hứa Chiêu làm nũng, Hoàng Đại nương tử tức giận đến ngứa răng, hận không thể lột da của Bạch Xà xuống, cho nó biết Hoàng nương nương không phải dễ chọc.
Nhưng không có cách, ai kêu Hứa Chiêu thích diễn xuất của Bạch Xà chứ, nó chỉ có thể ở trong lòng mắng to Bạch Xà không biết xấu hổ, còn xảo trá hơn Hồ Yêu.
Càng không biết xấu hổ hơn còn đang ở phía sau, chỉ nghe Bạch Xà tiếp tục nói: “Đại nhân, nếu tôi đã là Gia Tiên của ngài, cũng nên nói ra lai lịch và tên họ thật cho ngài biết.”
Bạch Xà ngẩng đầu, vô cùng kiêu ngạo: “Ngài đã từng nghe nói qua về chuyện xưa của Bạch nương tử chưa?”
Thấy Hứa Chiêu gật đầu, Bạch Xà càng thêm đắc ý: “Tổ tiên của tôi chính là Bạch nương tử, tôi tên là Bạch Thiên Mễ.”
“Bạch Thiên Mễ, tên này rất thú vị.” Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Bạch Xà, Hứa Chiêu nhịn xuống không cười.
Bạch Xà vẫn còn kiêu ngạo: “Lúc tôi sinh ra đã lớn hơn so với những con rắn khác, trưởng bối trong nhà nói sau này tôi sẽ trở thành châu báu, nói không chừng sẽ có cơ hội hóa rồng, thân dài cả cây số.”
Mục tiêu cuối cùng của loài rắn chính là hóa rồng, Bạch Xà có ý nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là tên của Bạch Xà cũng quá đơn giản quá thô bạo.
Hoàng Đại nương tử không quen nhìn bộ dáng này của nó, nói thầm: “Năm đó Bạch nương tử chính là đắc đạo tu thành tiên, không có hậu nhân ở nhân gian.”
Bạch Xà thè lưỡi, làm bộ không nghe thấy lời nói của Hoàng Đại nương tử, tiếp tục nói chuyện với Hứa Chiêu: “Tôi là Bạch Xà, đại nhân họ Hứa, nói không chừng chúng ta có duyên phận ngàn năm giống như Bạch nương tử và Hứa Tiên.”
Diệp Cẩn Ngôn yên lặng suy nghĩ ở trong lòng, nhìn dáng vẻ này của Bạch Xà ngoại trừ môn ngữ văn ở ngoài, yêu quái còn muốn học thêm một môn học bắt buộc —— làm thế nào để đủ tư cách trở thành một Gia Tiên tốt.
Hoàng Đại nương tử ở trong lòng “Phi” một tiếng, mắng to Bạch Xà không biết xấu hổ, mắng nó một câu: “Vì sao không có Pháp Hải hòa thượng tới bắt mày đi.”
“A di đà phật, tiểu tăng tới muộn một bước, Diệp thí chủ vẫn khỏe chứ?” Theo giọng nói hỏi thăm, nhìn thấy một vị hòa thượng mặc tăng y màu xanh nước biển đang đi đến.
Hoàng Đại nương tử chấn kinh rồi, nó không nghĩ tới mình mới vừa nhắc tới hòa thượng, liền có hòa thượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tuy rằng vừa rồi nó còn đang tức muốn hộc máu mà nguyền rủa Pháp Hải tới bắt Bạch Xà, nhưng thời điểm thật sự xuất hiện hòa thượng, Hoàng Đại nương tử cũng bắt đầu cảnh giác, nó là yêu quái đều có lòng cảnh giác đối với hòa thượng và đạo sĩ xa lạ.
Nhưng vị hòa thượng này cũng không phải vì hai con yêu quái là Hoàng Đại nương tử và Bạch Xà mà đến, anh ta nhìn lướt qua Hoàng Đại nương tử và Bạch Xà, thấy bọn họ ngoan ngoãn đứng ở bên người Hứa Chiêu, thì lập tức đi đến trước mặt Diệp Cẩn Ngôn và Hứa Chiêu, lễ phép chào hỏi: “Diệp thí chủ, Hứa thí chủ.”
Là Tư Nguyên hòa thượng mà Hứa Chiêu đã từng có cơ hội gặp mặt một lần.
Tư Nguyên có chút áy náy nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn: “Tiểu tăng không bảo vệ tốt Diệp thí chủ.”
Thấy Tư Nguyên tự trách mình, Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói: “Là do tôi khăng khăng muốn quay về công ty, không có quan hệ tới Tư Nguyên đại sư.”
Tư Nguyên vẫn cảm thấy áy náy.
Sau khi Diệp Cẩn Ngôn giao Kim Liên Tử cho chùa Thanh Sơn, Huyền Hải lo lắng Diệp Cẩn Ngôn sẽ bị quỷ quái tập kích, đã ra lệnh cho Tư Nguyên bảo vệ Diệp Cẩn Ngôn.
Vừa lúc kết giới của chùa Thanh Sơn xảy ra chuyện, có quỷ quái đã trốn thoát khỏi phong ấn, Tư Nguyên vội vàng một lần nữa phong ấn quỷ quái lại. Lại nghĩ đến Diệp Cẩn Ngôn có lực hấp dẫn rất lớn đối với quỷ quái, ở lại chùa Thanh Sơn ngược lại sẽ càng nguy hiểm. Diệp Cẩn Ngôn một mình quay về công ty, anh ta cũng không đi theo. Nghĩ đến việc trong một giờ ngắn ngủn, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ tới Diệp Cẩn Ngôn bị chồn trói lại, may mà được Hứa Chiêu cứu, mới không xảy ra chuyện lớn.
Diệp Cẩn Ngôn có duyên với Phật, đương nhiên cũng không phải là bởi vì Diệp Cẩn Ngôn đã bỏ ra một số tiền lớn để kết duyên cùng Phật, quan trọng là Diệp Cẩn Ngôn đúng là có duyên với Phật, nếu không, chùa Thanh Sơn của sẽ không giao bảo vật trấn chùa là Kim Liên Tử cho Diệp Cẩn Ngôn.
Mỗi năm đều có rất nhiều phú thương bỏ ra số tiền lớn để kết duyên với Phật, nhưng đa số bọn họ đều không nhìn thấy được Huyền Hải đại sư.
Thể chất của Diệp Cẩn Ngôn cùng loại với thể chất của thánh tăng Đường Tam Tạng, tuy không thể tu luyện Phật pháp, nhưng quỷ quái bình thường một khi ăn thịt và nuốt hồn phách của anh, thực lực đều sẽ gia tăng tới cấp độ Quỷ Vương, đừng nói tới những ác quỷ, lệ quỷ cường đại.
Trước kia có Kim Liên Tử cùng các loại pháp khí bảo vệ, quỷ quái không thể đến gần Diệp Cẩn Ngôn, nhưng hiện tại trên người Diệp Cẩn Ngôn không có pháp khí, cũng không giống Đường Tam Tạng có Ngộ Không bảo vệ.
Tư Nguyên chấp tay hành lễ, thực lòng cảm ơn Hứa Chiêu: “Cảm ơn Hứa thí chủ đã cứu Diệp thí chủ.”
Hứa Chiêu cau mày, có chút không vui với cách nói chuyện của Tư Nguyên: “Anh ấy có duyên với Phật, cũng có duyên với tôi, tôi cứu anh ấy không cần đại sư nói lời cảm ơn.”
Nghe được lời nói của Hứa Chiêu, Tư Nguyên đã sửng sốt một chút, ngay sau đó đã thoải mái cười nói: “Vạn vật trong trời đất đều có duyên với nhau, duyên phận là thứ không thể miêu tả cũng không nhìn thấy được. Là bần tăng nói sai.”
Nhìn bộ dáng nói chuyện của Hứa Chiêu rất trịnh trọng, Diệp Cẩn Ngôn yên lặng cảm khái, nếu là người khác không hiểu rõ ràng mọi chuyện, sợ rằng sẽ hiểu lầm anh và Hứa Chiêu đã nhất kiến như cố. ( vừa gặp đã thân )
Duyên phận của anh và Hứa Chiêu có thể dùng một câu đơn giản để khái quát: Anh và cô vốn dĩ không có duyên, hoàn toàn là dựa vào việc anh tiêu tiền mới thành có duyên. Nếu anh không có tiền, e rằng anh và Hứa Chiêu cũng không có duyên phận.
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ như vậy, tự mình cảm thấy có chút buồn cười, may mắn anh có tiền có thể kết duyên cùng tiểu quỷ nghèo.
Đổi một góc độ khác để suy nghĩ, anh và Hứa Chiêu một người giàu một người nghèo, một người yếu một người mạnh, đúng là rất có duyên.
Tư Nguyên nhìn Hứa Chiêu cười nói: “Hứa thí chủ cũng có duyên với Phật, sau khi sư phụ nhìn thấy Hứa thí chủ chế phục quỷ anh đã khen cô có tuệ căn. Nếu có cơ hội, Hứa thí chủ có thể tới chùa Thanh Sơn để trao đổi học vấn.”
Huyền Hải đại sư có địa vị tôn sùng trong Phật môn, rất ít khi khen người.
Hứa Chiêu cũng không phải lần đầu tiên nghe Tư Nguyên nói cô có duyên với Phật, nhìn cái đầu trọc của Tư Nguyên, Hứa Chiêu đã cảm thấy da đầu tê dại: “Tôi là đạo sĩ chân chính, sẽ không dễ dàng đi tới chùa miếu.”
Tư Nguyên nhớ đến cảnh tượng sư phụ của mình là Huyền Hải đại sư khi nhìn thấy quỷ anh đã được đóng gói thành quà tặng, trên mặt nở một nụ cười, cảm thấy có chút ý vị khác.
Tư Nguyên cũng không bắt buộc Hứa Chiêu đi cùng anh ta tới chùa Thanh Sơn, anh ta nhìn thoáng qua đám chồn nhãi con đang trốn ở phía sau Hứa Chiêu, lại nhìn ba người bình thường ở trong phòng, hơi mỉm cười, biết điều mà nói sang chuyện khác: “Hứa thí chủ có thể nói cho tiểu tăng biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
Tư Nguyên căn cứ vào tình huống khác thường của Kim Liên Tử mà tìm tới nơi này, thời điểm anh ta mới đến vừa lúc cảm nhận được quỷ khí rất mạnh mẽ, nhưng sau khi anh ta đi vào phòng 1801, quỷ khí cũng đã biến mất.
Bởi vì ánh sáng vàng của Kim Liên Tử và Phật âm của Huyền Hải đại sư, âm khí trong nhà đã hoàn toàn tan biến, anh ta cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Hứa Chiêu giải thích xong, thần sắc của Tư Nguyên đã trở nên ngưng trọng rất nhiều. Trước có quỷ anh, sau có lão quỷ, phật quang của chùa Thanh Sơn ảm đạm, hiển nhiên phía sau màn có người đang thao túng, thực hiện một mưu đồ rất lớn.
Kinh Thị yên ổn đã lâu, sợ rằng muốn rối loạn.
“Diệp thí chủ nên nhanh chóng đi cùng tiểu tăng trở về chùa Thanh Sơn.”
Lệ quỷ xuất hiện, Quỷ Vương xuất thế, mặc kệ là chuyện tư hay chuyện công, đều phải bảo đảm cho an toàn của Diệp Cẩn Ngôn.
Diệp Cẩn Ngôn ly hồn đã lâu, cũng nên trở về.
“Chùa Thanh Sơn có pháp bảo Phật môn, nhất định có thể bảo đảm an toàn cho Diệp thí chủ ……”
Không đợi Tư Nguyên nói xong câu cuối cùng, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của một người khác: “Diệp tổng vẫn nên đi cùng chúng tôi về Nguy Quản Cục, trong thời khắc nguy hiểm này, Nguy Quản Cục nhất định sử dụng toàn lực để bảo vệ Diệp tổng.”
Lại có người tới.
Nghe được Nguy Quản Cục, trong lòng Hứa Chiêu hơi động, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Chu Ngôn.
Người nói chuyện cũng không phải Chu Ngôn, mà là Hoàng Quang Minh đi tới đây cùng Chu Ngôn.
Hứa Chiêu nhìn thoáng qua bụng to của Bạch Xà, cảm khái vận khí không tệ, bác sĩ đưa tới cửa.
Hoàng Đại nương tử thấy tới thêm hai vị thiên sư, lông đều dựng đứng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Chiêu rất bình tĩnh, nó cũng thả lỏng, chỉ kêu Hoàng Nhị nương tử và nhóm chồn nhãi con chạy đến bên người mình.
Hiện tại nó là yêu quái đã có chủ nhân, không cần sợ mấy vị thiên sư này.
Chu Ngôn cũng nhìn thấy Hứa Chiêu, anh ta mỉm cười, tầm mắt dừng ở trên người Bạch Xà cùng với cái bụng căng phồng của Bạch Xà, biểu tình trên mặt có chút vi diệu.
Anh ta nhớ rõ ngày hôm qua mới vừa giúp Bạch Xà làm giải phẫu, sao hôm nay bụng của Bạch Xà lại lớn nữa rồi? Hoài thai thứ hai cũng không nhanh như vậy.
Bạch Xà nhạy bén nhận thấy ánh mắt cổ quái của Chu Ngôn, tuy không biết anh ta đang suy nghĩ gì, nhưng vẫn thè lưỡi về phía anh ta để thị uy.
Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua con rắn nào ăn nhiều hả?
Tuy rằng Bạch Xà đang nằm trên tay Hứa Chiêu cho dù nó vung đuôi cũng không trúng anh ta, Chu Ngôn cũng không dám đắc tội Bạch Xà, lần này bọn họ đến đây cũng không phải là vì Bạch Xà, Chu Ngôn xem như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt.
Hoàng Quang Minh nhìn qua mới 50 tuổi, trên mặt mang cười, một bộ dáng của người hiền lành.
Đầu tiên, Hoàng Quang Minh đã chào hỏi Diệp Cẩn Ngôn và Tư Nguyên, ngay sau đó thì mỉm cười nhìn Hứa Chiêu: “Hứa đại sư, nghe danh đã lâu.”
Tuy rằng Hứa Chiêu chưa thấy qua ông ta, nhưng Hoàng Quang Minh đã thông qua cameras mà quan sát Hứa Chiêu rất lâu, cũng điều tra ra cuộc sống trước kia của Hứa Chiêu.
Nhìn thấy Hứa Chiêu là một thiên sư thiên tài có tiền đồ vô lượng, tâm tình của Hoàng Quang Minh rất tốt, giống như thấy được giới thiên sư của Hoa Hạ trong tương lai.
Nhưng giờ phút này Hoàng Quang Minh cũng không phải vì Hứa Chiêu mà đến, người giám sát của Nguy Quản Cục nhận thấy nơi đây có âm khí khác thường, lại nhìn thấy video về Chồn Yêu bị Cư dân mạng điên cuồng truyền đi khắp nơi, Hoàng Quang Minh và Chu Ngôn đã vội vàng chạy tới nơi này.
Vừa rồi ông ta ở ngoài cửa đã nghe thấy Hứa Chiêu kể về chuyện vừa xảy ra, suy nghĩ của ông ta rất giống Tư Nguyên, cảm thấy mưa gió sắp đến, chuyện này cũng không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.