Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão

Chương 35: Năng Lực Của Đồng Tiền

Bảo Điển

07/11/2022

Thấy Tư Nguyên khuyên bảo Diệp Cẩn Ngôn đi tới chùa Thanh Sơn, Hoàng Quang Minh mới nhịn không được mà đi ra.

Nghĩ đến chuyện vừa mới nghe được, Hoàng Quang Minh mỉm cười nhìn Tư Nguyên, một nụ cười vô cùng lễ phép và khôn khéo, nhưng lời nói ra lại rất cường thế: “Diệp tổng là kim chủ của Nguy Quản Cục chúng tôi …… à không, là người đầu tư, nên việc bảo vệ Diệp tổng sẽ do Nguy Quản Cục xử lý.”

Hứa Chiêu giật mình nhìn Diệp Cẩn Ngôn, cô còn nhớ rõ Chu Ngôn đã nói qua với cô, sở dĩ Nguy Quản Cục có nhiều pháp khí, lại có thể an trí vô số quỷ quái, là bởi vì có kim chủ ba ba đầu tư, hóa ra kim chủ ba ba này cũng là Diệp Cẩn Ngôn.

Nhìn thấy ánh sáng tím trên người Diệp Cẩn Ngôn có thể làm người ta mù mắt, Hứa Chiêu lại cảm thấy bình thường, kim chủ ba ba dưỡng một chùa Thanh Sơn, lại dưỡng một Nguy Quản Cục, cũng là chuyện hết sức bình thường.

Cũng không biết kim chủ ba ba có để ý đến việc đầu tư ở trên người cô nhiều hơn một chút không.

Diệp Cẩn Ngôn đã nhận ra tầm mắt của Hứa Chiêu, anh nghi hoặc mà nhìn về phía Hứa Chiêu: “Sao vậy?”

Hứa Chiêu cảm khái: “Ba ba, anh thật có tiền.”

Diệp Cẩn Ngôn: “…… Dù sao thì tôi cũng không biết bắt quỷ, chỉ có thể kiếm tiền.”

Hoàng Nhị nương tử cảm thấy ủy khuất mà ghé vào bên tai Hoàng Đại nương tử: “Còn nói không phải ba ba ruột, kêu thân mật như vậy mà.”

Vẻ mặt của Hoàng Đại nương tử một lời khó nói hết mà nhìn Hoàng Nhị nương tử, cảm thấy cô em gái này thật sự quá ngốc, nếu không phải là em gái ruột, nó đều không muốn nhận, nó quyết định sau khi trở về sẽ tìm một cái di động cho em gái học tập ngôn ngữ trên internet.

Làm em gái của Hoàng Đại nương tử thời thượng thì không thể thua kém người khác.

Hoàng Quang Minh và Tư Nguyên cũng không hay biết đối tượng mà bọn họ tranh nhau bảo vệ đang thất thần thảo luận vấn đề tiền tài cùng Hứa Chiêu, hai người bọn họ nhìn nhau cười, trong miệng lại không nhường nhịn, còn đang nói lời sắc bén với nhau.

Hoàng Quang Minh mỉm cười, thái độ thân thiện: “Nguy Quản Cục dựa lưng vào quốc gia, có thiên sư đứng đầu cả nước, cũng không thiếu hòa thượng có tu vi cao thâm, Diệp tổng ở lại Nguy Quản Cục mới là an toàn nhất.”

Đối mặt với Hoàng Quang Minh đang mạnh mẽ đoạt người, Tư Nguyên không cao ngạo không nóng nảy: “Chùa Thanh Sơn có gia sư ở, thực lực của gia sư, mọi người rõ như ban ngày.”

Tuy đã nhiều năm Huyền Hải đại sư chưa từng ra tay, nhưng ông đúng là trụ cột của Hoa Quốc.

Hoàng Quang Minh nhớ rõ lần cuối cùng Huyền Hải đại sư ra tay chính là chuyện mười mấy năm trước, biên cảnh phía nam Hoa Quốc xuất hiện một Quỷ Vương có thực lực mạnh mẽ. Quỷ Vương vừa xuất hiện, đã kéo toàn bộ huyện thành vào quỷ cảnh, toàn bộ tánh mạng của người trong huyện thành đang gặp nguy hiểm ở sớm tối.

Huyền Hải đại sư mang theo một chuỗi Phật châu, một mình đi vào huyện thành, chiến đấu cùng Quỷ Vương tới 9 ngày, sau đó siêu độ Quỷ Vương, cứu vớt toàn bộ tánh mạng của người trong huyện thành.

Tuy thực lực của người trong Nguy Quản Cục không yếu, nhưng cũng không đạt tới trình độ của Huyền Hải đại sư, người trong giới thiên sư có thể so sánh cùng Huyền Hải đại sư chỉ có chưởng môn Dương Từ của Chính Nhất Phái.

Bỗng nhiên Hoàng Quang Minh nghĩ đến Hứa Quan Nguyệt, nếu Hứa Quan Nguyệt còn ở đây, khẳng định không yếu hơn hai người này. Hứa Quan Nguyệt cùng tuổi với Dương Từ, nhưng năm đó thời điểm Hứa Quan Nguyệt nổi tiếng, người khác căn bản không biết đến Dương Từ.

Sau khi Hứa Quan Nguyệt mất tích, Dương Từ mới chậm rãi bộc lộ tài năng, mọi người đều nói ông ta có tài nhưng thành đạt muộn. Hoàng Quang Minh đáng tiếc thay cho Hứa Quan Nguyệt.

Tư Nguyên nhắc tới Huyền Hải đại sư, Hoàng Quang Minh vẫn không lùi bước: “Chuyện của chùa Thanh Sơn, Nguy Quản Cục đã nghe nói tới.”

Phật quang của chùa Thanh Sơn trở nên ảm đạm, kết giới xuất hiện vấn đề. Chuyện này có quan hệ với an nguy của Kinh Thị thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ, Nguy Quản Cục đã phái người tiến đến kiểm tra nguyên nhân, cũng trợ giúp chùa Thanh Sơn chữa trị kết giới.

Giờ phút này chùa Thanh Sơn đang rất hỗn loạn, Diệp Cẩn Ngôn lại có tình huống đặc thù, không nên ở lại chùa Thanh Sơn, chi bằng ở lại Nguy Quản Cục.

Thái độ của hai người rất kiên quyết, rõ ràng giọng điệu khách khí, nhưng không thoái nhượng. Sau lưng bọn họ đại diện cho chùa Thanh Sơn và Nguy Quản Cục đang tranh phong.

Chùa Thanh Sơn có địa vị cao ở Phật môn, lại có Huyền Hải đại sư, người không tin vào quỷ thần, mỗi năm cũng sẽ tới chùa miếu thắp hương.

Tuy Nguy Quản Cục không phải là môn phái truyền thừa nhiều năm, nhưng nó là đơn vị thuộc quốc gia, đạo sĩ bên trong đều là nhân viên công vụ của quốc gia, địa vị trong giới thiên sư không cần nói cũng biết.



Chùa Thanh Sơn và Nguy Quản Cục anh tới tôi đi tranh đoạt quyền bảo vệ Diệp Cẩn Ngôn, làm người và yêu quái ở đây đều nhìn đến ngây người.

Hoàng Đại nương tử cảm khái: “Quả nhiên ánh mắt của tôi không tệ, nếu có thể cướp được Diệp Cẩn Ngôn làm chú rể của tôi, con Hồ Yêu tính là thứ gì?.”

Mặc kệ ở chỗ nào thì năng lực của đồng tiền đều vô cùng mạnh mẽ.

Trong lúc vẻ mặt của hai người bọn họ không đổi mà tranh đoạt Diệp Cẩn Ngôn, thì anh lại cảm thấy việc mình bị bọn họ tranh nhau bảo vệ là một chuyện hết sức bình thường, anh thong thả ung dung nói ra quyết định của mình: “Tư Nguyên đại sư, lúc này tôi muốn đi tới Nguy Quản Cục.”

“Công ty Đông Húc đang trong thời điểm mở rộng, tôi phải xử lý rất nhiều việc, nhân viên muốn gặp cũng nhiều. Chùa Thanh Sơn là nơi Phật môn thanh tịnh, trong khoảng thời gian này có quỷ khí tản ra xung quanh, người thường không nên đi tới chùa Thanh Sơn. Tôi ở lại Nguy Quản Cục tương đối thuận tiện, Nguy Quản Cục cũng ở ngay bên cạnh công ty Đông Húc.”

Sau lưng Nguy Quản Cục là Hoa Quốc, đơn vị được đặt tại trung tâm Kinh Thị, vị trí rất tốt.

Công ty Đông Húc của Diệp Cẩn Ngôn cũng ở bên cạnh Nguy Quản Cục, đúng là thuận tiện cho Diệp Cẩn Ngôn xử lý chuyện công ty.

“Kinh Đại cũng ở kế bên Nguy Quản Cục.” Diệp Cẩn Ngôn nhìn Hứa Chiêu cười nói, “Hứa đại sư học ở Kinh Đại, nếu thực sự xảy ra chuyện, Nguy Quản Cục và Hứa đại sư đều sẽ không ngồi yên mặc kệ, cô thấy tôi nói có đúng không? Hứa đại sư?”

Lúc này Hứa Chiêu đang hâm mộ mà nhìn Nguy Quản Cục và chùa Thanh Sơn đoạt người, cô cảm thấy bọn họ không phải đang đoạt người, mà là đang giựt tiền.

Đang hâm mộ, liền nghe được Diệp Cẩn Ngôn nhắc tới cô.

Diệp Cẩn Ngôn thế nhưng muốn cô bảo vệ anh.

Hứa Chiêu vui mừng khôn xiết, đương nhiên là đồng ý, cô đã nhìn thấy tiền tài đang vẫy tay với cô.

“Đúng vậy,đúng vậy, anh nói rất đúng.” Hứa Chiêu lấy ra một lá bùa từ trong balo, lúc Diệp Cẩn Ngôn cho rằng Hứa Chiêu lại muốn đưa bùa bình an cho anh, thì lại thấy ngón tay Hứa Chiêu bay tán loạn, nhanh chóng xếp thành một con hạc giấy.

Sau khi xếp thành hạc giấy, Hứa Chiêu cắt đầu ngón tay, dùng máu của mình điểm hai con mắt ở trên đầu hạc giấy.

Giống như vẽ rồng điểm mắt, hạc giấy được điểm hai mắt đã sống lại, cất cánh bay hai vòng xung quanh Hứa Chiêu, sau đó bay đến bên người Diệp Cẩn Ngôn, dừng lại ở trong lòng bàn tay Diệp Cẩn Ngôn.

Động tác của hạc giấy rất sống động, giống một động vật có sinh mệnh, thậm chí còn mổ mổ ngón tay của Diệp Cẩn Ngôn. Rõ ràng trạng thái hiện tại của Diệp Cẩn Ngôn là hồn phách, nhưng hạc giấy cũng có thể đụng chạm đến thân thể của anh.

Nhìn thấy hạc giấy bay đến lòng bàn tay Diệp Cẩn Ngôn, lúc này Hứa Chiêu mới vừa lòng: “Nếu anh gặp phải nguy hiểm, thì kêu hạc giấy truyền tin cho tôi, hạc giấy chỉ truyền tín hiệu xin giúp đỡ thì tôi sẽ cảm nhận được. Tuy rằng hạc giấy kém hơn Kim Liên Tử, nhưng vẫn có thể kiên trì đến lúc tôi tới cứu anh.”

Nhìn thấy hạc giấy rất sống động, đồng tử của Hoàng Quang Minh co rụt lại, ông ấy từng trông thấy loại thủ pháp này ở trong bí tịch Đạo gia—— gấp giấy thành hạc, biết truyền tin lại có được một bộ phận tu vi của vị thiên sư chế tạo ra nó, bảo vệ người mà thiên sư muốn bảo vệ.

Nhưng loại thủ pháp này sớm đã thất truyền, cho dù hiện giờ là thiên sư có tu vi cao thâm, cũng chỉ có thể dùng hạc giấy truyền tin tức, không ai có thể làm ra hạc giấy có được tu vi của bản thân.

Lúc đầu Hoàng Quang Minh chỉ cảm thấy Hứa Chiêu là một thiên sư thiên tài, không nghĩ tới Hứa Chiêu còn muốn yêu nghiệt hơn so với trong tưởng tượng của ông ta.

Ông ta cảm thấy nên đối đãi thận trọng với Hứa Chiêu.

Có rất nhiều thiên sư tuổi trẻ tài cao ban đầu trong lòng cũng mang thiên hạ, nhưng bởi vì thiên phú quá xuất chúng, ở trên con đường tu hành lại đi một đường vòng. Hoàng Quang Minh không thể để chuyện này xảy ra ở trên người Hứa Chiêu.

Diệp Cẩn Ngôn sờ sờ đầu của hạc giấy, hạc giấy duỗi đầu cọ cọ lên tay của anh, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy hạc giấy rất đáng yêu, giống như chủ nhân của nó.

Anh cảm thấy mỗi lần Hứa Chiêu đưa quà tặng đều rất đặc sắc, lúc trước là quỷ anh, hiện giờ là hạc giấy.

Ngay sau đó anh nghĩ tới bộ dáng khắp nơi phân phát bùa bình an của Hứa Chiêu, chần chờ mở miệng: “Cô chỉ tặng cho một mình tôi con hạc giấy này nhỉ?”



Hứa Chiêu có chút ngượng ngùng: “Đây là lần đầu tiên tôi xếp hạc giấy, nó chỉ có hai phần năng lực của tôi, nếu anh không thích, có thể trả lại cho tôi.”

Ngón tay của Diệp Cẩn Ngôn hợp lại, muốn nắm hạc giấy ở trong lòng bàn tay, giống như đã nhận ra tâm tư của Diệp Cẩn Ngôn, hạc giấy bay đến bả vai của Diệp Cẩn Ngôn.

Anh cười nhìn Hứa Chiêu: “Không, tôi rất thích.”

“Thích thì tốt rồi.” Nhìn ánh sáng tím lấp lánh của Diệp Cẩn Ngôn, Hứa Chiêu mỉm cười. Hứa Chiêu thầm nghĩ trong lòng, đây chính là kim chủ ba ba, ngàn vạn lần phải làm kim chủ ba ba hài lòng.

Diệp Cẩn Ngôn đã quyết định ở lại Nguy Quản Cục, Tư Nguyên cũng không bắt buộc anh đi tới chùa Thanh Sơn, đúng là tình huống của chùa Thanh Sơn không được tốt.

Thực lực của Hứa Chiêu, anh ta cũng đã thấy qua, có thể một tay đấm bẹp quỷ anh đã có thực lực tiếp cận Quỷ Vương, huống chi cũng có Nguy Quản Cục, dư dả bảo vệ Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn ly hồn đã lâu, không nên ở đây lâu, Tư Nguyên nhỏ giọng niệm vài câu kinh Phật, Diệp Cẩn Ngôn và hạc giấy của Hứa Chiêu cho anh đã biến mất cùng nhau.

Diệp Cẩn Ngôn rời đi, Quỷ Vương ở nơi này cũng đã bị tiêu diệt, tình huống của chùa Thanh Sơn không rõ ràng, Tư Nguyên cũng không ở đây lâu, sau khi tạm biệt mọi người trong phòng, liền nhanh chóng chạy trở về chùa Thanh Sơn.

Chùa Thanh Sơn tản ra quỷ khí, còn có quỷ quái nhân cơ hội chạy trốn, tuy không phải là quỷ quái có thực lực mạnh nhất bị chùa Thanh Sơn trấn áp, nhưng cũng tạo thành không ít phiền phức cho chùa Thanh Sơn.

Đây cũng không phải là chuyện của một mình chùa Thanh Sơn, Hoàng Quang Minh cũng đi theo trở về, muốn vận dụng sức mạnh của Nguy Quản Cục, cùng chùa Thanh Sơn điều tra rõ nguyên nhân của chuyện này.

Chu Ngôn ở lại xử lý chuyện lão quỷ đoạt phòng 1801, lão quỷ biến thành Quỷ Vương quá đột ngột, người sau lưng có mưu đồ cũng không nhỏ.

Đồng thời điều tra chân tướng, Chu Ngôn cũng giúp Bạch Xà làm giải phẫu thêm một lần nữa.

Nguy Quản Cục biết Hứa Chiêu có thiên phú xuất chúng, cũng muốn làm tốt mối quan hệ với Hứa Chiêu.

Đây là lần thứ hai giúp Bạch Xà làm giải phẫu, Chu Ngôn đối mặt với Bạch Xà cũng không thấy khẩn trương như lần đầu tiên, thậm chí anh ta còn vỗ vỗ bụng Bạch Xà. Cười nói: “Bạch đại nhân, lần này bụng của cậu còn lớn hơn so với lần trước. Là người thì sẽ không bước vào cùng một dòng sông, Bạch đại nhân lại ăn cùng một quả trứng, nói vậy quả trứng này ăn rất ngon.”

Ban đầu Hoàng Đại nương tử còn ở bên người Chu Ngôn để cảnh giác, trước kia nó vẫn luôn là yêu quái hoang dại, trong lòng luôn cảnh giác với thiên sư cùng với hòa thượng.

Nhưng nghe thấy vị thiên sư này trêu chọc Bạch Xà, ấn tượng của nó đối với Chu Ngôn đã tốt hơn nhiều, nó cảm thấy Chu Ngôn nói chuyện rất dễ nghe.

Hoàng Đại nương tử che miệng cười: “Chỉ có thể thuyết minh con rắn này đặc biệt ngốc, yêu quái ngu ngốc đều là cái dạng này.”

Bạch Xà tức giận lắc lắc cái đuôi, nhưng bụng còn ở trong tay Chu Ngôn, nó căn bản không làm gì được Chu Ngôn. Bởi vì nằm liệt trên mặt đất, cũng không đánh đến chỗ Hoàng Đại nương tử, chỉ có thể nhìn Hứa Chiêu mà cáo trạng: “Đại nhân, ngài nhìn Hoàng Bì Tử này, âm hiểm xảo trá.”

Hoàng Đại nương tử: “……” Rắn chơi tâm cơ mới là chân chính âm hiểm xảo trá.

Nó không cam lòng yếu thế, ghé vào bên chân Hứa Chiêu: “Đại nhân, tôi chỉ là một con chồn nhu nhược, sợ Xà Yêu không vui sẽ nuốt tôi vào bụng, ngài xem, nó đang chảy nước miếng.”

Bạch Xà: “Ai chảy nước miếng? Xà Yêu đẹp trai sao có thể chảy nước miếng, khó trách cô không bằng Hồ Yêu.”

Hoàng Đại nương tử: “Cậu cũng thật tự tin, bộ dáng trụi lủi chỗ nào đẹp?”

Hai con yêu quái làm trò cãi nhau trước mặt Hứa Chiêu, Hứa Chiêu chỉ xem như mình bị điếc, một lòng niệm thanh tâm chú.

Sư phụ dạy quá ít, cô thật sự không biết cách xử lý quan hệ phức tạp giữa yêu quái với nhau.

Nhìn Chồn Yêu và Bạch Xà tranh giành tình cảm ở trước mặt Hứa Chiêu, Chu Ngôn hâm mộ không thôi.

Đều là người nhưng không cùng mệnh mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook