Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 16
Lạc Sanh Sanh
08/06/2024
Sau rất nhiều khó khăn mới chạy tới được đây, ai ngờ vừa tới đã nghe Lương Nhược nói xấu bọn họ.
Lương Nhược nhíu mày, nhìn hai người một chút: "Đến thế là được rồi, đi thôi, chúng ta đi vào đi."
Trì Nhạc nhìn tòa nhà dạy học tối đen như mực trước mặt, dưới ánh trăng, bóng cây trên bức tường như thể ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, cậu ta nuốt nước bọt: "Hay là..."
Rầm!
Trì Nhạc còn chưa nói xong, Lương Nhược đã đạp một phát lên cánh cửa sắt, cửa sắt yếu ớt không thể chống đỡ được, cứ thể đổ rầm xuống.
Trì Nhạc: "..."
Lương Nhược quay đầu lại nhìn bọn họ: "Đi thôi!"
Nói xong, cậu ta đi về phía trước mà không hề nhìn lại.
Trì Nhạc nghiến răng nghiến lợi, ngoan cố đi theo.
Đoàn người tiến vào tòa nhà dạy học và biến mất hoàn toàn, đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở cổng trường học rồi chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học.
Trong đêm yên tĩnh, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng gió, Trì Nhạc cẩn thận từng li từng tí bước chân, cũng không biết có phải là nguyên nhân tâm lý hay không, cậu ta luôn cảm thấy bên trong tòa nhà dạy học này lạnh hơn bên ngoài một chút.
Ngược lại, Lương Nhược rất to gan, cậu ta xông lên phía trước đầu tiên, khi gặp chướng ngại thì một phát đá văng đi, âm thanh va chạm đặc biệt chói tai trong tòa nhà dạy học yên tĩnh.
"Động tác của anh có thể nhẹ hơn được không?" Lương Kỳ thật sự không nhịn được.
Lương Nhược khẽ xì một tiếng: "Làm sao? Cậu sợ à?"
"Anh ồn ào quá." Trì Nhạc nói.
Lương Nhược vẫn hơi kiêng kỵ Trì Nhạc, thấy Trì Nhạc nói chuyện thì không nói gì, nhưng lại im lặng hơn nhiều.
Mấy người tìm tòi ở tầng một một lượt cũng không phát hiện có gì đặc biệt, Lương Nhược nhìn cửa cầu thang kia nảy ra ý hay, ác ý nói: "Lương Kỳ, hay là chúng ta đi một mình lên đó một chuyến đi?"
"Không được!" Trì Nhạc từ chối không chút nghĩ ngợi, chưa biết tình hình nơi này như thế nào, sao có thể để Lương Kỳ đi lên một mình được.
Trì Nhạc không đồng ý, Lương Nhược cũng không tiện nói gì, cậu ta nhìn về phía Lương Kỳ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng một đoàn người vẫn cùng nhau lên tầng.
Mấy người mượn ánh đèn điện thoại chậm rãi lên tầng hai.
Toàn bộ tòa nhà trường học có hình chữ L, vừa hay cầu thang ở góc chữ L, mấy người đi lần theo bức tường đến căn phòng bên phải.
Trì Nhạc liếc nhìn tấm biển trên tường sắp rơi xuống, mặc dù có một vãi chữ đã bị mờ đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là "văn phòng giáo sư”.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, Lương Nhược đẩy mở cánh cửa văn phòng đổ nát ra rồi đi vào đầu tiên, cậu ta dùng điện thoại di động chiếu một vòng trong phòng, phát hiện không có gì cả.
Cậu ta quay người lại, ánh sáng của đèn pin điện thoại di động tình cờ chiếu lên mặt Lương Kỳ, vốn định đùa ác ý rọi vào mắt Lương Kỳ một chút, nhưng không ngờ lại nhìn thấy biểu cảm sợ hãi trên mặt Lương Kỳ.
"Cậu... Cậu bị làm sao vậy?"
Lương Kỳ cảm giác toàn bộ linh hồn của mình sắp bay ra ngoài, hai chân như nhũn ra: "Quỷ... Quỷ!"
Nhưng khi sắp hét lên, cả người cậu ta tỉnh táo lại trong nháy mắt, quay đầu lại muốn kéo Trì Nhạc chạy, nhưng phía sau cậu ta là đàn em của Lương Nhược, cậu ta quá sốt ruột, không những không chạy trốn mà còn va chạm với một người phía sau. Rõ ràng người phía sau đã mất nhận thức, bị va chạm như thế, hai người đồng loạt ngã lăn xuống đất.
"Quỷ!"
"Có quỷ!"
Những người khác không hề do dự quay lại gọi người bên cạnh chạy trốn, tiếng thét chói tai vang vọng khắp toà nhà dạy học.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Lương Nhược nhíu mày, nhìn hai người một chút: "Đến thế là được rồi, đi thôi, chúng ta đi vào đi."
Trì Nhạc nhìn tòa nhà dạy học tối đen như mực trước mặt, dưới ánh trăng, bóng cây trên bức tường như thể ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, cậu ta nuốt nước bọt: "Hay là..."
Rầm!
Trì Nhạc còn chưa nói xong, Lương Nhược đã đạp một phát lên cánh cửa sắt, cửa sắt yếu ớt không thể chống đỡ được, cứ thể đổ rầm xuống.
Trì Nhạc: "..."
Lương Nhược quay đầu lại nhìn bọn họ: "Đi thôi!"
Nói xong, cậu ta đi về phía trước mà không hề nhìn lại.
Trì Nhạc nghiến răng nghiến lợi, ngoan cố đi theo.
Đoàn người tiến vào tòa nhà dạy học và biến mất hoàn toàn, đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở cổng trường học rồi chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học.
Trong đêm yên tĩnh, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng gió, Trì Nhạc cẩn thận từng li từng tí bước chân, cũng không biết có phải là nguyên nhân tâm lý hay không, cậu ta luôn cảm thấy bên trong tòa nhà dạy học này lạnh hơn bên ngoài một chút.
Ngược lại, Lương Nhược rất to gan, cậu ta xông lên phía trước đầu tiên, khi gặp chướng ngại thì một phát đá văng đi, âm thanh va chạm đặc biệt chói tai trong tòa nhà dạy học yên tĩnh.
"Động tác của anh có thể nhẹ hơn được không?" Lương Kỳ thật sự không nhịn được.
Lương Nhược khẽ xì một tiếng: "Làm sao? Cậu sợ à?"
"Anh ồn ào quá." Trì Nhạc nói.
Lương Nhược vẫn hơi kiêng kỵ Trì Nhạc, thấy Trì Nhạc nói chuyện thì không nói gì, nhưng lại im lặng hơn nhiều.
Mấy người tìm tòi ở tầng một một lượt cũng không phát hiện có gì đặc biệt, Lương Nhược nhìn cửa cầu thang kia nảy ra ý hay, ác ý nói: "Lương Kỳ, hay là chúng ta đi một mình lên đó một chuyến đi?"
"Không được!" Trì Nhạc từ chối không chút nghĩ ngợi, chưa biết tình hình nơi này như thế nào, sao có thể để Lương Kỳ đi lên một mình được.
Trì Nhạc không đồng ý, Lương Nhược cũng không tiện nói gì, cậu ta nhìn về phía Lương Kỳ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng một đoàn người vẫn cùng nhau lên tầng.
Mấy người mượn ánh đèn điện thoại chậm rãi lên tầng hai.
Toàn bộ tòa nhà trường học có hình chữ L, vừa hay cầu thang ở góc chữ L, mấy người đi lần theo bức tường đến căn phòng bên phải.
Trì Nhạc liếc nhìn tấm biển trên tường sắp rơi xuống, mặc dù có một vãi chữ đã bị mờ đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là "văn phòng giáo sư”.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, Lương Nhược đẩy mở cánh cửa văn phòng đổ nát ra rồi đi vào đầu tiên, cậu ta dùng điện thoại di động chiếu một vòng trong phòng, phát hiện không có gì cả.
Cậu ta quay người lại, ánh sáng của đèn pin điện thoại di động tình cờ chiếu lên mặt Lương Kỳ, vốn định đùa ác ý rọi vào mắt Lương Kỳ một chút, nhưng không ngờ lại nhìn thấy biểu cảm sợ hãi trên mặt Lương Kỳ.
"Cậu... Cậu bị làm sao vậy?"
Lương Kỳ cảm giác toàn bộ linh hồn của mình sắp bay ra ngoài, hai chân như nhũn ra: "Quỷ... Quỷ!"
Nhưng khi sắp hét lên, cả người cậu ta tỉnh táo lại trong nháy mắt, quay đầu lại muốn kéo Trì Nhạc chạy, nhưng phía sau cậu ta là đàn em của Lương Nhược, cậu ta quá sốt ruột, không những không chạy trốn mà còn va chạm với một người phía sau. Rõ ràng người phía sau đã mất nhận thức, bị va chạm như thế, hai người đồng loạt ngã lăn xuống đất.
"Quỷ!"
"Có quỷ!"
Những người khác không hề do dự quay lại gọi người bên cạnh chạy trốn, tiếng thét chói tai vang vọng khắp toà nhà dạy học.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.